Chương 187: Tranh Luận (39)

 

Chương 187: Tranh Luận (39)

 

Có lẽ Từ Hà Đường không ngờ rằng Hàn Cừ lại bình tĩnh đến vậy, bà ta ngập ngừng vài giây rồi mới tiếp tục: “Hàn Cừ, tôi biết rõ lai lịch của cậu. Ông nội cậu tin sùng tà giáo, cậu cũng bị ảnh hưởng, việc gia nhập ‘Khâu Tắc’ dường như là điều đương nhiên. Nhưng cá nhân tôi vẫn có chút nghi ngờ, chẳng phải làm cảnh sát tốt hơn sao?”

 

Hàn Cừ đáp: “Rồi không biết ngày nào đó sẽ bị ném đi làm nhiệm vụ nằm vùng, đầu rơi máu chảy à? Có ai leo lên đến đỉnh cao mà không phải đánh đổi bằng mạng sống chứ? Con đường đó, tôi lười đi rồi. Đằng nào cũng là bán mạng, chi bằng chọn một con đường tự do tự tại.”

 

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Từ Hà Đường nói: “Có lẽ ‘Lượng Thiên Xích’ có thể mang đến cho cậu con đường như vậy. Chúng ta hợp tác vui vẻ.”

 

Hàn Cừ không hỏi thêm, nhưng sau khi Từ Hà Đường rời đi, hắn mơ hồ cảm thấy kỳ lạ. Đằng sau Từ Hà Đường là ai? Khi hắn trà trộn vào “Khâu Tắc”, còn chưa tìm được cơ hội để xâm nhập vào “Lượng Thiên Xích”, tại sao khi hắn gặp nguy hiểm đến tính mạng, “Lượng Thiên Xích” lại ra tay cứu giúp?

 

Từ Hà Đường không giao nhiệm vụ ngay cho hắn mà chỉ bảo hắn yên tâm dưỡng thương. Ba tháng sau, bọn họ rời khỏi thị trấn nhỏ này, Từ Hà Đường nói sẽ đưa hắn đi gặp cấp trên của mình.

 

Ở Thành phố Nam Sơn, hắn gặp được Kim Hiếu Toàn. Lúc đó, hắn chưa rõ các phe phái nội bộ của “Lượng Thiên Xích”, cứ nghĩ Kim Hiếu Toàn chỉ là một nhân vật không mấy quan trọng trong tổ chức.

 

Kim Hiếu Toàn tỏ ra rất tò mò về hắn, nhưng sự thân thiết của Kim Hiếu Toàn lại có vẻ rất gượng ép, dường như đang diễn kịch. Kim Hiếu Toàn vỗ vai hắn, bảo hắn hãy cố gắng, đi theo Từ Hà Đường làm việc cho tốt. Hắn nhạy bén nhận ra rằng, người này không thể nào là người kéo hắn vào “Lượng Thiên Xích” được.

 

Kẻ đứng sau Kim Hiếu Toàn mới là người nắm giữ vận mệnh của hắn.

 

Hắn trở thành trợ thủ của Từ Hà Đường, ngày thường chỉ làm việc vặt, khó lòng tiếp cận được với trung tâm quyền lực của “Lượng Thiên Xích”. Trong khoảng thời gian này, hắn không liên lạc với Lư Hạ Kình, luôn nhớ lại nhiệm vụ mà Lư Hạ Kình đã giao cho hắn: Tội ác của “Lượng Thiên Xích” đang nở rộ khắp nơi, khó khăn mà cảnh sát gặp phải là không thể nắm bắt được thân phận của các thành viên cốt cán. Bằng mọi giá, hắn phải tìm ra kẻ ẩn mình sâu nhất trong “Lượng Thiên Xích”.

 

Từ Hà Đường có vẻ rất hài lòng về hắn. Hắn cũng dần biết được vị trí của Kim Hiếu Toàn trong tổ chức rất cao, ngoài ra còn có một người phụ nữ tên Kim Tú Hà đang trấn giữ ở Nước M. Kim Hiếu Toàn có một thân phận hợp pháp, là làm người môi giới lao động xuyên quốc gia tại Hoa Quốc, đối tác hợp tác quan trọng nhất là tập đoàn Vân Tuyền.

 

Hàn Cừ lập tức nghĩ đến Lương Nhạc Trạch. Trần Tranh từng nhắc đến Lương Nhạc Trạch với hắn, hắn cũng biết vụ án đảo Kim Ti nổi tiếng một thời. Đảo Kim Ti ở ngay nước M, “Lượng Thiên Xích” lại đang ẩn náu ở Nước M. Kim Hiếu Toàn không giống như người đã cứu hắn, gương mặt của Lương Nhạc Trạch dần hiện lên trong làn khói dày đặc.

 

Hắn bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa Kim Hiếu Toàn và Lương Nhạc Trạch không chỉ dừng lại ở hợp tác thương mại chính đáng. Nếu giả thiết việc hắn được cứu có liên quan đến Lương Nhạc Trạch, vậy tại sao Lương Nhạc Trạch lại làm vậy? Mối liên hệ duy nhất giữa hắn và Lương Nhạc Trạch chính là Trần Tranh.

 

Mây đen bất ngờ kéo đến, dường như hắn đã gia nhập “Lượng Thiên Xích” theo một cách mà cả hắn và Lư Hạ Kình đều không ngờ tới. Hắn phải cẩn trọng hơn, lừa gạt những tên tội phạm đang âm u nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí là cả Lư Hạ Kình đang chờ đợi thông tin từ hắn.

 

Trong ba năm qua, hắn đã gửi về một số thông tin của “Lượng Thiên Xích”. Có thể nói những manh mối mà đội cơ động nắm được đều là do hắn cung cấp. Nhưng hắn vẫn luôn không truyền thông tin về Lương Nhạc Trạch về, vì hắn không thể nắm bắt được Lương Nhạc Trạch rốt cuộc muốn làm gì, rốt cuộc có thân phận gì. Một khi hắn mạo muội truyền thông tin, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của Lương Nhạc Trạch. Bản thân bị bại lộ chỉ là chuyện nhỏ, gây nguy hiểm cho kế hoạch tổng thể của cảnh sát mới là nghiêm trọng nhất.

 

Năm ngoái, hắn nhận được một nhiệm vụ, đến thành phố Nam Sơn giúp Chiêm Phú Hải giết chết Minh Hàn. Vẻ ngoài hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy sóng kinh hoàng. Trong những việc mà Từ Hà Đường giao cho hắn, đây là lần đầu tiên có việc giết cảnh sát, mà cảnh sát này lại còn là “người quen” của hắn.

 

Hắn đã gặp Minh Hàn vài lần ở Cục Cảnh sát Lạc Thành, nhưng Minh Hàn không hề biết mình đã bị hắn để mắt đến.

 

Tính chất công việc của cảnh sát đặc nhiệm buộc hắn phải có lực quan sát cực kỳ nhạy bén. Cục Cảnh sát không phải là địa bàn của đội cơ động, vậy mà thằng nhóc đó lại không biết đang nhìn ngó cái gì. Hắn quan sát kỹ mới phát hiện ra, mỗi lần Minh Hàn đến, Trần Tranh đều lười biếng ở bãi đất trống dưới đội hình sự, ra vẻ ta đây huấn luyện người khác “theo lệ”.

 

Trong lòng hắn cảm thấy rất buồn cười, nói bóng nói gió với Trần Tranh, nhưng Trần Tranh lại bảo hắn rảnh thì đi tuần tra nhiều vào, đừng có mà cả ngày cứ nhìn linh tinh.

 

Nếu không có cách nào tránh được cái chết của Minh Hàn, hắn sẽ lạnh lùng đứng ngoài cuộc, nhiệm vụ của hắn trong “Lượng Thiên Xích” vẫn chưa kết thúc, hắn không thể vì chuyện này mà lộ thân phận. Nhưng hắn đã nghĩ ra cách để nhắc nhở Trần Tranh, hắn chỉ có thể đánh cược rằng Trần Tranh sẽ hiểu được ám hiệu của hắn.

 

Sự ăn ý giữa những người cùng khóa một lần nữa phát huy tác dụng, Minh Hàn không chết, cuộc điều tra của cảnh sát đối với “Lượng Thiên Xích” đã được đưa ra ánh sáng.

 

Và cũng sau lần này, hắn xác nhận Lương Nhạc Trạch chính là một thành viên của “Lượng Thiên Xích”. Chi nhánh của Kim Hiếu Toàn và Kim Tú Hà ở Hoa Quốc không thể thiếu sự trợ giúp của tập đoàn Vân Tuyền. Động cơ hợp tác của Lương Nhạc Trạch với bọn họ, hắn cũng đã cơ bản điều tra rõ, đồng thời, thủ lĩnh thực sự của “Lượng Thiên Xích” là Kim Ô cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn, mặc dù ngay cả Kim Hiếu Toàn cũng không biết thân phận thật sự của Kim Ô.

 

Sau khi điều tra đến đây, hắn càng thêm bối rối hơn so với trước. Tại sao Lương Nhạc Trạch lại cứu hắn? Nể tình hắn là anh em tốt của Trần Tranh sao? Muốn dùng hắn để quan sát phản ứng của Trần Tranh? Hay là một động cơ hiểm ác hơn?

 

Lương Nhạc Trạch chưa từng tiếp cận hắn, sắp xếp hắn cho Kim Hiếu Toàn, một mặt là kiêng kỵ hắn, một mặt lại để cho đối tác quan trọng nhất giám sát hắn.

 

Hắn càng không nhìn thấu được Lương Nhạc Trạch, càng cảm thấy Lương Nhạc Trạch là nhân vật nguy hiểm nhất trong toàn bộ “Lượng Thiên Xích”. Thậm chí, hắn còn nảy sinh một suy đoán không có căn cứ.

 

Suy đoán này khiến hắn rùng mình.

 

Mà lúc đó, tình cảnh của hắn cũng trở nên phức tạp hơn vì Minh Hàn không chết ở nhà hát Vân Hương. Từ Hà Đường ngày càng không tin tưởng hắn, hắn phải chủ động phá vỡ xiềng xích. Hắn đơn độc bất lực, cách duy nhất để tự cứu lấy mình, có lẽ là làm cho tình hình trở nên rối tung lên, khiến cho tất cả mọi người, kể cả cảnh sát cũng đều không thể hiểu được rốt cuộc hắn muốn làm gì.

 

Hắn dứt khoát lợi dụng sự nghi ngờ của Từ Hà Đường, cố ý để lộ sơ hở. Từ Hà Đường báo cáo cho Kim Hiếu Toàn, Kim Hiếu Toàn và Lương Nhạc Trạch vốn đã có hiềm khích, nên gã ta đã giấu Lương Nhạc Trạch mà giam cầm hắn, đồng thời bắt cóc Lẫm Đông, người có quan hệ mập mờ với cảnh sát, dùng Lẫm Đông để kiểm tra xem hắn có phải là người của cảnh sát hay không.

 

“Kim tiên sinh, từ trước đến nay tôi có một thắc mắc.” Hắn đã sắp mất mạng đến nơi, nhưng lại tỏ ra rất bình tĩnh, giống như muốn biết rõ ràng mọi thứ trước khi nhắm mắt xuôi tay, “Lúc đầu, tôi bị ‘Khâu Tắc’ hãm hại, tại sao ông lại cứu tôi? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng kết luận rằng tôi không có giá trị lợi dụng lớn đối với ông. Tôi vốn cho rằng ông muốn tôi quay về Cục cảnh sát để làm tai mắt cho ông, nhưng ông cũng không làm vậy.”

 

Có lẽ vì cho rằng người sắp chết sẽ không tiết lộ được chuyện của mình ra ngoài, Kim Hiếu Toàn đã thay đổi thói quen quanh co thường ngày, gã ta hừ một tiếng: “Cậu nghĩ tôi muốn sao? Cảnh sát Hàn, tôi không hề có hứng thú với cậu. Là có người nhờ tôi làm vậy.”

 

Hắn hỏi: “Là ai?”

 

Kim Hiếu Toàn không vui: “Cậu có tư cách gì để biết?”

 

Hắn nói: “Là Lương tổng đúng không? Tôi chỉ có thể nghĩ đến anh ta, anh ta quả thực là người thông minh hơn cả ông và tôi.”

 

Kim Hiếu Toàn nghe ra ý ngoài lời của hắn, cảnh giác nói: “Ý gì?”

 

“Ngay từ đầu Lương tổng đã nghi ngờ tôi là nằm vùng của cảnh sát, nhưng vẫn cứu tôi, đợi tôi lành vết thương rồi giao cho ông. Tại sao?” Hắn cười, “Vì Lương tổng muốn dùng con cờ nằm vùng là tôi để khống chế ông, cả ông và tôi đều là quân cờ trong tay anh ta.”

 

Khẩu súng trong tay Kim Hiếu Toàn nhanh chóng chĩa vào giữa mi tâm hắn. Hắn mỉm cười giơ hai tay lên: “Kim tiên sinh, ông hãy nghĩ kỹ xem có phải là như vậy không? Đừng nói là tôi ly gián, giữa hai người vốn dĩ không cần tôi xen vào.”

 

Vẻ mặt Kim Hiếu Toàn càng thêm ngưng trọng: “Vậy còn cậu? Thực sự là nằm vùng?”

 

Hàn Cừ vẫn giữ tư thế đầu hàng: “Bây giờ tôi nói gì cũng đã muộn rồi, vì hôm nay ông đã quyết tâm giết tôi.”

 

Lúc ngón tay Kim Hiếu Toàn sắp bóp cò, ngoài cửa bỗng có một giọng nữ vang lên: “Chú, giao người này cho cháu xử lý, cháu còn có việc dùng.”

 

Người đến chính là Kim Tú Hà, sự xuất hiện của cô ta cũng nằm trong kế hoạch của Hàn Cừ. Từ lâu Hàn Cừ đã phát hiện ra Kim Hiếu Toàn và Kim Tú Hà bất hòa, Từ Hà Đường thì có vẻ như đi theo Kim Hiếu Toàn, nhưng thực tế lại gắn bó với Kim Tú Hà hơn. Đối với Kim Hiếu Toàn thì cảnh sát phải bị giết càng sớm càng tốt, nhưng đối với Kim Tú Hà, người gần như không hoạt động ở Hoa Quốc, thì lại có giá trị. Mà Hàn Cừ lại đang ở trong vòng xoáy của một loạt các vụ án ở thành phố Nam Sơn, người chết đầu tiên chính là La Ứng Cường, cha của Kim Tú Hà. Kim Tú Hà cần biết sự thật và chi tiết, Hàn Cừ có thể đáp ứng được điều đó.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

Mâu thuẫn giữa Kim Hiếu Toàn và Lương Nhạc Trạch gần như đã được phơi bày. Thực ra gã ta không muốn để Kim Tú Hà mang Hàn Cừ đi, nhưng Kim Tú Hà lại nói: “Hàn Cừ là đường lui của chúng ta. Cháu mang hắn đến nước M, chú chỉ cần cho Lương Nhạc Trạch biết rằng hắn đã bị xử tử là được.”

 

Từ đó Hàn Cừ biến mất khỏi tầm mắt của cảnh sát. Từ Hà Đường bị coi là đồng phạm của Hàn Cừ nên cũng bị Kim Hiếu Toàn xử tử. Hàn Cừ dùng hành động của Lương Nhạc Trạch, Kim Hiếu Toàn ở tỉnh Hàm để đổi lấy một phần thông tin của “Lượng Thiên Xích” mà Kim Tú Hà nắm được, trong đó có cả xác mấy cô bé cậu bé ở khách sạn Hồ Thiên. Còn về thân phận của Kim Ô, ngay cả Kim Tú Hà, người sinh sống lâu năm ở khu vực hỗn loạn nhất của nước M cũng không hề hay biết.

 

“Rồi sẽ có một ngày tôi thay thế vị trí của hắn ta, cứ chờ xem.” Người phụ nữ đầy tham vọng đó đã nói như vậy.

 

Mục đích lớn nhất của Hàn Cừ khi lợi dụng Kim Tú Hà đến nước M chính là điều tra rõ thân phận của Kim Ô, nhưng vẫn không thu được gì, ý nghĩ quanh quẩn trong đầu hắn ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Thực ra, hắn đã tiếp xúc với Kim Ô từ lâu rồi, Kim Ô hiểu rõ như lòng bàn tay hành tung của hắn, của Kim Hiếu Toàn, của Kim Tú Hà, đó là một người ở rất gần.

 

Năm xưa Lương Nhạc Trạch hợp tác với Kim Hiếu Toàn là vì có chung kẻ thù, hiện tại thực lực của Lương Nhạc Trạch đã đủ để tiêu diệt kẻ thù giết người thân. Hàn Cừ tự đặt mình vào vị trí của Lương Nhạc Trạch, với lòng thù hận sâu sắc của Lương Nhạc Trạch, không có lý gì mà không điều tra ra được Kim Ô là ai. Lương Nhạc Trạch không chỉ nên điều tra ra mà còn nên có xung đột với Kim Ô rồi.

 

Tình hình sóng yên biển lặng như hiện tại thực sự rất quái dị, trừ phi Lương Nhạc Trạch đã bị “Lượng Thiên Xích” đồng hóa, mục đích không còn chỉ là báo thù nữa, mà là quyền lực lớn hơn, lợi ích lớn hơn. Nhưng Kim Ô luôn là chướng ngại và là kẻ thù cuối cùng của Lương Nhạc Trạch. Sự thờ ơ mà Lương Nhạc Trạch thể hiện đối với “Kim Ô” hướng đến hai khả năng: Một là anh ta đã loại bỏ được Kim Ô, hai là anh ta chính là Kim Ô.

 

Hai khả năng này thậm chí còn có thể hợp nhất, Kim Ô trong quá khứ không còn tồn tại nữa.

 

Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, Hàn Cừ không dám mạo muội truyền thông tin về, hắn ở nước M theo dõi chặt chẽ tình hình ở Tỉnh Hàm. Trần Tranh đã để mắt tới Lương Nhạc Trạch, cảnh sát cũng có hành động đối với tập đoàn Vân Tuyền. Lương Nhạc Trạch và Kim Hiếu Toàn dù có mâu thuẫn thì trong tình huống bình thường cũng sẽ tạm thời hợp tác, nhưng Lương Nhạc Trạch lại lợi dụng cảnh sát để tiêu diệt Kim Hiếu Toàn, rơi vào tình thế cô lập hoàn toàn. Kim Tú Hà lại lôi kéo Bặc Dương Vận về phe mình, cố gắng dụ Lương Nhạc Trạch vào bẫy. Lương Nhạc Trạch có vẻ như đã mắc câu, nhưng xét về thời gian thì Lương Nhạc Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc “Ve sầu thoát xác” này từ lâu rồi, anh ta cũng đã sắp xếp xong tương lai cho tập đoàn Vân Tuyền.

 

Lương Nhạc Trạch đang tiến gần đến suy đoán của hắn, hắn còn một nơi cuối cùng cần kiểm chứng, đó là sau khi gây ra mưa máu gió tanh ở miền Bắc nước M, rốt cuộc Lương Nhạc Trạch sẽ có kết cục như thế nào.

 

Thế lực của “Lượng Thiên Xích” ở Hoa Quốc đã phát triển rất đáng kể, Kim Ô nhất định sẽ không để Kim Tú Hà, Kim Hiếu Toàn bị nuốt chửng. Lương Nhạc Trạch gây rối ở địa bàn của Kim Ô, lại còn muốn báo thù hắn ta, vậy thì hoặc là Lương Nhạc Trạch diệt Kim Ô, hoặc là Kim Ô tiêu diệt Lương Nhạc Trạch. Đây là địa bàn của Kim Ô, phần thắng của Kim Ô lớn hơn rất nhiều so với Lương Nhạc Trạch.

 

Đúng như Kim Tú Hà dự đoán, Lương Nhạc Trạch đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát Hoa Quốc, chạy đến Nước M. Hai bên đều đang chuẩn bị cho một trận chiến lớn, mà cảnh sát Hoa Quốc với cảnh sát nước M vẫn chưa có sự tin tưởng lẫn nhau. Hắn có rất nhiều cơ hội để tiếp cận Lương Nhạc Trạch.

 

“Cậu còn sống?” Trong khu rừng rậm ở miền Trung nước M, Lương Nhạc Trạch nhìn thấy hắn, câu nói thốt ra tuy thể hiện sự ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút ngạc nhiên nào.

 

Hàn Cừ cởi hết súng ống trên người xuống: “Lương tổng, tôi vẫn nợ anh một tiếng cảm ơn.”

 

Lương Nhạc Trạch giả vờ không hiểu ý: “Tôi không nhớ đã giúp cậu chuyện gì.”

 

“Nếu không có anh thì tôi đã chết trong tay ‘Khâu Tắc’ rồi. Người đó tên là gì nhỉ?” Hàn Cừ nheo mắt suy nghĩ, “À, là Liên Phong.”

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Lương Nhạc Trạch quét qua mặt hắn: “Hàn Cừ, diễn xuất của cậu không được cao minh cho lắm.”

 

“Thật sao?” Hàn Cừ nói: “Có lẽ là vì tôi vốn dĩ không định lừa anh, nhắc đến Liên Phong chỉ là muốn kéo gần khoảng cách với anh thôi.”

 

Một lúc sau, Lương Nhạc Trạch châm một điếu thuốc: “Tại sao lại tìm tôi?”

 

Hàn Cừ hỏi: “Tại sao năm đó Lương tổng lại cứu tôi?”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Chẳng phải cậu đã đoán ra rồi sao? Tôi cần một người để kiềm chế Kim Hiếu Toàn.”

 

Hàn Cừ nói: “Xem ra anh cũng hiểu lầm tôi rồi, tôi thật sự không phải là người của cảnh sát.”

 

Lương Nhạc Trạch gật đầu: “Bây giờ có thể xác nhận được cậu không phải rồi. Nhưng cậu không thể yêu cầu tôi của ba năm trước tin vào điều đó.”

 

Hàn Cừ nói: “Vậy thì dễ nói chuyện rồi. Dù sao đi nữa thì Lương tổng vẫn là ân nhân cứu mạng của tôi.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lương Nhạc Trạch hứng thú nói: “Vậy cậu liều mạng đến gặp tôi là để báo ân sao?”

 

“Đỗ Nguyệt Lâm đã bày cho anh một cái bẫy.” Hàn Cừ nghiêm túc nói: “Theo như tôi biết, cảnh sát nước M sẽ đóng vai ngư ông đắc lợi. Khi anh và Đỗ Nguyệt Lâm lưỡng bại câu thương thì bọn họ sẽ đến hốt xác.”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Vậy thì kết cục của cậu và Đỗ Nguyệt Lâm cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.”

 

Hàn Cừ lại lắc đầu: “Không, Lương tổng, anh không hiểu rồi. Đỗ Nguyệt Lâm coi tôi như con cờ dự phòng, tôi bị cảnh sát Hoa Quốc truy nã, cô ta có thể dùng tôi để trao đổi với cảnh sát. Hơn nữa, cô ta đã sắp xếp người tiếp ứng ở bờ biển bên cạnh cung điện Ngọc Bích, cơ hội thoát thân của cô ta lớn hơn anh.”

 

Lương Nhạc Trạch khẽ ngẩng đầu, ánh nắng lọt qua những tán lá rậm rạp, chiếu những đốm sáng lên bộ đồ ngụy trang trong rừng của anh ta. Một lát sau, anh ta nói: “Nhưng tôi vẫn phải đi, Bặc Dương Vận ở đó, Đỗ Nguyệt Lâm cũng sẽ không tha cho tôi.”

 

“Tôi biết. Đó chính là mục đích tôi đến.” Hàn Cừ nói: “Đều là làm việc cho ‘Lượng Thiên Xích’, chi bằng tôi chọn một vị lãnh đạo có ân lớn hơn với tôi, có tiền đồ hơn.”

 

Lương Nhạc Trạch cười: “Sao, coi thường Đỗ Nguyệt Lâm à?”

 

Hàn Cừ đánh giá khách quan: “Cô ta quá tự phụ. Khi có người mở đường ở phía trước thì còn được, nhưng Kim Hiếu Toàn mở đường đã chết rồi.”

 

Lương Nhạc Trạch nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Cừ, một lúc sau thì đưa tay ra, Hàn Cừ cũng đưa tay ra, hai nắm đấm siết chặt va vào nhau.

 

“Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

 

Sự ngạo mạn của Đỗ Nguyệt Lâm cuối cùng cũng khiến cô ta phải nếm trái đắng. Con cờ dự phòng mà cô ta nghĩ là của mình đã đi về phía Lương Nhạc Trạch ngay trước mắt cô ta. Chiếc du thuyền mà cô ta chuẩn bị đã giúp Lương Nhạc Trạch biến mất trên biển.

 

Sự thật mà Hàn Cừ tìm kiếm cuối cùng cũng đã lộ ra.

 

Hàn Cừ trong video từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, giọng điệu ổn định như thể những lời nói ra đã được lặp đi lặp lại hàng nghìn lần trong đầu. Ánh mắt của hắn không còn giống như khi Trần Tranh nghi ngờ hắn nữa, không còn sự do dự và lùi bước giả tạo nữa, mà chỉ còn lại sự kiên quyết như ngọn lửa đang bùng cháy.

 

“Chiếc ổ cứng này tôi sẽ giao cho Bặc Dương Vận. Ông ta là người duy nhất mà tôi có thể lựa chọn hiện tại. Tôi đã sử dụng các biện pháp mã hóa mạnh mẽ nhất có thể, trong thời gian ngắn sẽ không ai có thể giải mã được. Khi mọi người nhìn thấy điều này, có lẽ tôi và Lương Nhạc Trạch đã biến mất hơn ba ngày rồi. Nếu Lương Nhạc Trạch vẫn bặt vô âm tín, Kim Ô trong tình huống này vẫn chưa xuất hiện, vậy thì cơ bản tôi có thể về báo cáo với Cục trưởng Lư rồi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng trong ‘Lượng Thiên Xích’, thủ lĩnh thực sự của ‘Lượng Thiên Xích’ — Kim Ô chính là Lương Nhạc Trạch. Còn tôi, đang ở trong tay Kim Ô.”

 

Video phát đến giây cuối cùng, hình ảnh dừng lại rất lâu, trong phòng không ai lên tiếng. Trần Tranh nhìn Hàn Cừ qua màn hình, một lần nữa đối diện với hắn, anh như thể nhìn thấy bóng dáng năm đó Hàn Cừ tùy ý nhảy xuống từ trên nóc nhà, vô cùng phóng khoáng.

 

Dù là bay về phía mặt trời rực lửa hay lao xuống vực sâu gì cũng vậy, con chim ưng dũng mãnh đó vẫn chưa bao giờ do dự, vẫn luôn luôn tiến về phía trước như vậy.

 

Lúc này, Liễu Chí Tần phá vỡ sự im lặng: “Hàn Cừ… bây giờ Đội trưởng Hàn rất nguy hiểm. Mọi người định làm gì?”

 

“Hàn Cừ không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn để lại cho chúng ta chiếc chìa khóa mở cánh cửa cuối cùng.” Lư Hạ Kình hít sâu một hơi: “Lão Đường, liên lạc với Dư Tinh Chung, cảnh sát chìm Hàn Cừ liều chết để lại thông tin, lâm vào tuyệt cảnh, chúng ta có lý do để ở lại Nước M.”

………….

 

Lúc này, ở một hòn đảo nào đó của nước M, một người đầy máu me đang yếu ớt cựa quậy trong nhà tù ẩm ướt. Hắn không nghe rõ cũng không nhìn rõ, máu làm tắc màng nhĩ, dính chặt vào mí mắt của hắn. Dường như hắn đã quay trở lại thời điểm “chết” trong tay Liên Phong.

 

Mà lần này, hắn thực sự sắp chết.

 

Cánh cửa nhà tù mở ra, có người bước vào. Hàn Cừ cúi đầu, cổ như đang bị đè nặng nghìn cân, máu từ trên đầu hắn nhỏ xuống, rơi “tí tách” dưới chân. Gió biển tanh nồng cuốn theo bước chân của người đến, hòa quyện vào mùi máu tanh nồng nặc trong phòng. Cho dù hắn không nhìn rõ cũng biết người đến là ai.

 

Người canh gác cung kính gọi một tiếng, “Lương tiên sinh”, Lương Nhạc Trạch dừng lại trước mặt hắn. Vài giây sau, đột nhiên giơ tay túm lấy chiếc cằm đẫm máu của hắn, ép hắn ngẩng đầu lên. Đôi mắt bị máu làm nhòe đi đang giãy dụa, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

 

“Vẫn chưa chết à?” Lương Nhạc Trạch cười khẽ: “Không hổ là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, xương cốt cứng cáp thật.”

 

Cổ của hắn bị kéo dài ra, yết hầu khô khốc chuyển động. Cơn đau khắp người khiến hắn vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu tươi. Đôi giày tác chiến và chiếc quần dài sạch sẽ của Lương Nhạc Trạch bị vấy bẩn, anh ta nhăn mày ghê tởm, đấm một cú vào bụng trên của hắn.

 

“Phụt —” Lại một ngụm máu nữa phun ra, không chỉ có máu, mà bên trong còn có những vật thể lộm cộm, không rõ là phần nội tạng nào đã vỡ nát.

 

Hắn run rẩy không ngừng, không thể kiểm soát được cơ thể, cơn đau dữ dội như dòng điện chạy dọc trong mạch máu, xương cốt. Nếu không phải thân trên và tứ chi đều đã bị khóa chặt, thì có lẽ giờ phút này hắn đã nằm sấp trong vũng máu mà co giật không ra hình thù gì rồi.

 

Tuy rằng bây giờ cũng không còn hình tượng gì để nói.

 

Lương Nhạc Trạch lùi lại một bước, nhìn hắn bằng ánh mắt âm trầm, đợi hắn bớt run rẩy mới lên tiếng lần nữa: “Từ khi nào thì biết tôi là Kim Ô?”

 

Hàn Cừ nhẹ nhàng thở phì phò, giọng khàn khàn: “Cũng mới biết không lâu trước đây, nhưng nghi ngờ… khụ khụ… thì từ rất… rất lâu rồi.”

 

“Hừm —” Lương Nhạc Trạch nghịch khẩu súng trong tay, nòng súng chĩa vào đầu Hàn Cừ: “Lũ cảnh sát các người, một khi bị các người nghi ngờ thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả.”

 

Nhiều năm sống cùng súng ống, Hàn Cừ dường như biết có một khẩu súng đang nhắm vào mình, hắn khẽ nhúc nhích đầu.

 

Lương Nhạc Trạch lại di chuyển nòng súng xuống dưới, lần này chĩa vào ngực hắn: “Bắn một phát vào đầu thì quá hời cho cậu rồi, những kẻ dám đùa giỡn với tôi đều không có kết cục gì tốt đẹp. Cảnh sát Hàn, đội trưởng Hàn, tôi muốn cậu đau đớn đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi muốn cậu bị đau đến chết.”

 

“Ha — ha —” Hàn Cừ khó khăn ngẩng đầu, ngay cả việc nói chuyện cũng khó khăn, nhưng lại không hề sợ hãi.

 

Lương Nhạc Trạch lại tiến lại gần, quan sát kỹ gương mặt đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu của hắn: “Cậu nói xem, đồng đội của cậu nhận được xác cậu rồi, còn có thể nhận ra cậu không? Cậu minh tinh nhỏ thầm thương trộm nhớ cậu kia khi nhìn thấy cậu như vậy, có khi nào sẽ sợ chết khiếp không?”

 

Hơi thở của Hàn Cừ khựng lại, ngoài phản ứng nhỏ nhặt này ra thì không còn phản ứng nào khác.

 

“Hay là tôi mở lòng nhân từ, thiêu cậu rồi gửi về?” Lương Nhạc Trạch nói: “À, nhưng không phải kiểu hỏa táng mà cậu nghĩ đâu. Cậu cũng biết nước M không văn minh như đất nước chúng ta, hỏa táng ở đây là ném người vào đống lửa để đốt, đốt đến cháy đen, còn có người vốn dĩ chưa chết mà đã bị đốt sống. Đội trưởng Hàn, xét đến ‘thành tích’ lừa bịp của cậu trong ‘Lượng Thiên Xích’ ba năm qua, cậu rất đáng để thử đấy.”

 

Hàn Cừ bất động, giống như đã ngất đi rồi.

 

“Tôi biết cậu vẫn đang nghe.” Lương Nhạc Trạch nói: “Đội trưởng Hàn à, chúng ta bằng tuổi nhau, tôi còn lớn hơn cậu vài tháng đấy. Cậu cho rằng việc huấn luyện ở trường cảnh sát là vất vả nhất sao? Những người có cuộc đời xuôi chèo mát mái như các cậu thì hiểu gì về việc huấn luyện thật sự chứ? Trường cảnh sát, đội cảnh sát đặc nhiệm, những cái gì mà các cậu huấn luyện, thi đấu, đều chỉ là trò mèo, trò trẻ con. Những khổ cực mà tôi chịu khi theo lính đánh thuê tập luyện còn hơn các cậu rất nhiều.”

 

Lương Nhạc Trạch dừng lại một chút: “Vậy nên cậu không thắng được tôi. Cho cậu thêm mười lần cơ hội, người đứng ở đây vẫn là tôi, còn cậu thì sống không bằng chết.”

 

“Khụ…” Tiếng ho của Hàn Cừ rất nhẹ, nghe giống như một tiếng cười nhạo khàn khàn.

 

Lương Nhạc Trạch nhíu mày: “Cậu còn muốn tranh cãi?”

 

Nhưng Hàn Cừ lại không nói được.

 

“Hôm đó lúc ở trong rừng, cậu đến tìm tôi, thông báo về kế hoạch của Đỗ Nguyệt Lâm, muốn đầu quân cho tôi. Cậu tưởng tôi không nhìn ra cậu đang diễn kịch sao?” Lương Nhạc Trạch chế giễu: “Tôi dám đến dự Hồng Môn Yến của Đỗ Nguyệt Lâm thì tôi cũng có bản lĩnh toàn thân trở ra, có cậu hay không cũng vậy thôi.”

 

Hàn Cừ lại “ho khan”, lần này tiếng cười rõ ràng hơn lúc nãy: “Tôi đánh cược vào việc anh có thể toàn thân trở ra. Tôi đã cược đúng rồi.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm khống chế cung điện Ngọc Bích, cũng đồng nghĩa với việc khống chế bến tàu, chỉ có Đỗ Nguyệt Lâm mới có thể rời đi an toàn bằng đường thủy. Thế nhưng Lương Nhạc Trạch, hay chính xác hơn là Kim Ô, đã sớm thay thế lính đánh thuê ở bến tàu, trên du thuyền không chỉ có súng ống đạn dược, mà còn có cả thiết bị lặn để trốn thoát.

 

Lương Nhạc Trạch dùng ánh mắt khác thường đánh giá Hàn Cừ, nói từng chữ một: “Cậu đơn thương độc mã, không hề có phần thắng.”

 

Hàn Cừ nói: “Điều tôi theo đuổi vốn dĩ không phải là phần thắng. Tôi chỉ cần nói một đáp án cho đồng đội của tôi biết, những chuyện sau đó, cứ giao cho bọn họ giải quyết.”

 

Lương Nhạc Trạch tiến lên một bước lớn, nắm lấy tóc Hàn Cừ, ngũ quan của Hàn Cừ đau đớn đến vặn vẹo, ngay cả việc thở thôi hắn cũng đã rất khó khăn rồi, bất kỳ động tác mạnh nào cũng có thể lấy mạng hắn.

 

“Cậu nghe cho rõ đây, cảnh sát Hàn, tôi không quan tâm cậu đánh cược vào điều gì, tôi đã sớm nhìn thấu ý định của cậu rồi. Việc tôi để cậu phản bội Đỗ Nguyệt Lâm ngay trước mặt cô ta, chẳng qua là kế trong kế, để cậu đơn độc một mình, để hành hạ cậu thôi.” Lương Nhạc Trạch nói: “Cậu lại còn tự cho mình là người chiến thắng sao?”

 

“Anh không hiểu, Lương tổng.” Mỗi một câu Hàn Cừ nói ra, sinh mệnh như thể đang trôi theo lời hắn nói, “Tôi quả thực là người chiến thắng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao cho. Tôi đã xác minh được thân phận của Kim Ô, vậy là đủ rồi.”

 

“Hộc… hộc…” Hàn Cừ đau đớn thở dốc, hơi thở đứt quãng từ lồng ngực đang co thắt của hắn bị ép ra, mang theo vị đắng của máu, nhưng hắn lại cong môi cười. Đôi mắt bị máu bao phủ cuối cùng cũng mở ra, lòng trắng bị máu và tơ máu che kín, không còn chỗ nào là màu trắng nữa, nhưng ánh sáng phát ra từ đôi con ngươi đó lại khiến Lương Nhạc Trạch không khỏi sững người.

 

“Nằm vùng thì có kết cục tốt đẹp gì chứ, ít nhất thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Hàn Cừ cười khẽ nói, hắn dùng hết sức ngẩng đầu lên, dù không nhìn thấy ánh sáng trên trời, nhưng đôi mắt của hắn chính là ánh sáng, “Tôi chưa bao giờ tin vào số mệnh, thế mới có thể khiến ‘Lượng Thiên Xích’ các người quậy đến long trời lở đất như thế này, nhưng bây giờ tôi không còn gánh nặng gì nữa rồi, cuối cùng tôi cũng có thể… sinh tử do trời định.”

 

Lương Nhạc Trạch nhìn thân tàn ma dại này, trong lòng lại dấy lên một cảm giác sợ hãi hiếm có. Lần cuối cùng anh ta cảm thấy sợ hãi là khi nào, anh ta cũng sắp không nhớ nổi nữa rồi. Hình như là khi đối diện với Kim Ô tiền nhiệm, Kim Ô thực sự.

 

Anh ta đã chĩa súng vào đầu đối phương, chất vấn tại sao lại dung túng cho Kim Trì Dã tạo ra vụ án ở đảo Kim Ti, trong đôi mắt già nua của Kim Ô lóe lên thứ ánh sáng mà lúc đó anh ta không hiểu được, “Đợi đến khi cậu nếm được mùi vị của quyền lực tự do, cậu sẽ hiểu.”

 

“Hay cho một câu sinh tử do trời định.” Lương Nhạc Trạch cười lạnh: “Vậy thì đội trưởng Hàn, cậu cứ tiếp tục nếm trải cảm giác sống không bằng chết đi.”

 

“Khụ khụ khụ… ha ha… ha ha ha!” Hàn Cừ cười đứt quãng, ánh mắt đẫm máu không hề sợ hãi mà bắn về phía Lương Nhạc Trạch: “Chỉ cần linh hồn của tôi vẫn còn ở trên cái xác này, nó sẽ chịu đựng được mọi đau đớn. Từ ngày tôi nhận nhiệm vụ, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả mọi khổ nạn, mọi hiểu lầm rồi. Cứ đến đi, tôi chết càng thảm, ‘Lượng Thiên Xích’ của anh càng nhanh chóng bị diệt vong.”

 

“Cậu!” Lương Nhạc Trạch không nổ súng mà vung nắm đấm về phía đầu Hàn Cừ: “Cậu sẽ chết ở đây, chết không toàn thây.”

 

Cơn đau đã trở nên rất mơ hồ, Hàn Cừ nhổ chiếc răng gãy ra, lẩm bẩm: “Không, sẽ không…..”

 

Thần trí hắn đã không còn tỉnh táo, mê sảng rồi sao?

 

“Cậu còn ảo tưởng ai đến nhặt xác cho cậu sao?” Lương Nhạc Trạch nói: “Có cần tôi nhắc cậu không? Người thân ruột thịt của cậu đều đã qua đời hết rồi.”

 

Đầu của Hàn Cừ bị đánh lệch sang một bên, ngay cả sức để xoay người cũng không có, nhưng hắn nói: “Tôi đã cống hiến tất cả cho bộ quân phục mình mặc trên người, đồng đội của tôi sẽ đưa tôi về nhà.”

 

Hai chữ “Đồng đội” khiến Lương Nhạc Trạch nhớ đến điều gì đó, anh ta không động vào Hàn Cừ nữa, vài phút sau, anh ta rời khỏi nhà tù, vẻ mặt ngập tràn sát khí.

 

Hết chương 187.

 

Chương 187: Tranh Luận (39)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên