Chương 188: Rực Rỡ
Một dòng chữ ngắn gọn khiến cậu sinh viên đại học đỏ mặt.
Vừa đặt bút viết xong nét cuối cùng, khoảnh khắc Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đối phương đỏ mặt.
“?”
Cậu ta đang đỏ mặt cái gì?
Cậu sinh viên đại học căng thẳng đến nỗi không nói nên lời.
Khả năng học tập mạnh mẽ không phải là lỗi của cậu, dù nhìn ngược động tác viết chữ của Chu Kỳ An, nhưng cậu ta cũng biết đối phương đang viết cái gì.
Cậu còn chưa chính thức bắt đầu học đại học, lại càng chưa từng thấy người ta yêu đương, huống hồ là người thân cận bên cạnh yêu đương.
Cậu ta có chút căng thẳng.
Mặt cậu sinh viên đại học càng đỏ hơn.
Nhưng mà…
“Thật tốt.”
Thì ra anh Chu thật sự có vấn đề về trí nhớ, hình như là chứng hay quên, bản thân mình cũng bị hay quên.
Anh Chu không lừa cậu, hình như người chơi tiến vào phó bản thường hay gặp phải vấn đề này.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chu Kỳ An đã đọc được nhiều loại biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, chỉ cảm thấy thật khó hiểu.
Khi hoàn hồn, phát hiện biểu cảm của Thẩm Tri Ngật khi nhìn cậu sinh viên đại học cũng rất kỳ lạ, giống như đang muốn nhét đối phương trở lại bụng mẹ vây.
Chu Kỳ An không nhịn được vỗ vỗ mặt mình, quả nhiên là quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức xuất hiện ảo giác luôn.
Cho dù Thẩm Tri Ngật bất mãn, nhiều nhất cũng chỉ là giết người phóng hỏa, làm sao lại đột nhiên có cách lý giải kỳ lạ như nhét người ta trở lại bụng mẹ chứ?
………
Trận tranh đoạt tiền đồng lần này, cuối cùng đồng tiền giới hạn cũng đã bị Sếp dễ dàng bỏ túi, hiện tại người đã trực tiếp được dịch chuyển đến Mặc Trấn.
Một câu ‘Em muốn nhớ lại mọi chuyện về anh’ không thua kém gì lời khích lệ tốt nhất, bây giờ chỉ còn lại việc hỏi thăm cư dân thị trấn về các sản phẩm văn hóa sáng tạo phổ biến cụ thể. Lần đầu tiên Thẩm Tri Ngật thể hiện thái độ tích cực đối với nhiệm vụ đến vậy, hắn cũng đã quay về Mặc Trấn.
Gần như cùng lúc đó, Chu Kỳ An tìm thấy Ứng Vũ.
Gần hoàng hôn, ánh sáng chiếu lên ba tòa nhà, Ứng Vũ vẫn giữ nguyên ý định ban đầu, nhẹ nhàng đẩy gọng kính, trong mắt lóe lên một chút tiếc nuối.
Các cổ vật ở đây đã tự tạo thành một thế giới, muốn mang chúng về thế giới thực làm tư liệu là điều không thể.
Tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ.
Ứng Vũ hơi nghiêng người, ánh mắt lướt qua bóng dáng Chu Kỳ An, dường như đã biết cậu muốn nói gì.
“Vật thay thế túi dưỡng sinh sẽ sớm có tin tức thôi.”
Trước khi vào phó bản, phòng thí nghiệm đã gửi email cho các hiệp hội lớn.
Hai người trước đó đã có thỏa thuận về việc này, Chu Kỳ An không khách sáo nói lời cảm ơn lần nữa.
Nhìn cậu sinh viên đại học đang đứng ở xa, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tốc độ trưởng thành của cậu ấy rất nhanh, nhưng thực lực để đối phó với phó bản vẫn còn thiếu rất nhiều.”
Cậu sinh viên đại học ít nhất phải trải qua hai ba lần phó bản cấp cao nữa mới có thể đến Thế Giới Mới được, chỉ dựa vào may mắn thôi thì không thể sống sót trong phó bản trò chơi.
“Có đôi khi, cậu ấy giống như…” Chu Kỳ An khó khăn tìm được một từ để miêu tả: “Đứa trẻ lớn lên trong tháp ngà.”
Một sinh viên đại học tương lai, nhưng hiểu biết về thế giới lại có vẻ nông cạn đến kỳ lạ.
“Nếu tiện, khi vào phó bản có thể tiện thể dẫn cậu ấy theo cùng tổ đội.”
Ứng Vũ hiểu rõ: “Cậu đang gửi gắm cô nhi.”
Những lời này gián tiếp nói lên một sự thật: Người giám hộ sắp sửa phá đảo trò chơi rồi.
Chu Kỳ An nghe xong mí mắt giật giật.
Đại lão, anh hài hước quá rồi.
Cho dù là mẹ già đã đào mộ cổ hay là Sếp, một khi nuốt vật phẩm thứ hai tương tự như túi dưỡng sinh, có thể tìm lại được phần lớn lý trí, tin rằng sẽ sớm đến được Thế Giới Mới.
Còn về Thẩm Tri Ngật…..
Một sự tồn tại căn bản không cần kiềm chế sự thèm ăn, tuổi tác vượt quá sức tưởng tượng, có thể tự do thay đổi ngoại hình, còn có thể mang thịt thái tuế đã được thanh lọc đến … Rõ ràng không phải là con người.
Nhưng hắn lại có thể sống trong thế giới thực.
Ít nhiều gì Chu Kỳ An cũng có chút suy đoán về thân phận của Thẩm Tri Ngật.
Hiện tại có thể khẳng định, sau khi mình phá đảo trò chơi, Thẩm Tri Ngật sẽ lập tức đi theo đến Thế Giới Mới, căn bản không thể ở lại thêm một thời gian để chăm sóc cho cậu sinh viên đại học được.
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An không khỏi hỏi ra một nghi vấn vẫn luôn chôn giấu trong lòng, cậu nhìn Ứng Vũ: “Anh hẳn là đã sớm có thể đi đến Thế Giới Mới rồi mới đúng.”
Ứng Vũ không trả lời ngay, Chu Kỳ An lại nói: “Nếu không tiện tiết lộ, cũng…”
“Cũng không phải là bí mật gì.” Ứng Vũ trả lời: “Mỗi lần hệ thống hỏi có sử dụng kinh nghiệm để tiến hóa hay không, tôi đều chọn không, kinh nghiệm cứ tích tụ mãi không dùng.”
Từ lần đầu tiên được trò chơi lựa chọn đã như vậy, lần nào anh ta cũng chỉ điền những cơ quan không quan trọng như móng tay, tóc.
Cơ thể chưa tiến hóa sẽ rất bất lợi trong quá trình phá đảo trò chơi, vì vậy hàng ngày hắn sẽ mang theo rất nhiều các loại đạo cụ.
Đối với Ứng Vũ, chỉ cần anh ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Thế Giới Mới, chỉ là, phòng thí nghiệm không thể thường xuyên thay đổi người phụ trách, vậy nên mới kéo dài đến bây giờ.
Chu Kỳ An nghe xong thì há hốc mồm.
Đây chẳng phải là thanh kinh nghiệm đã tràn ra rồi, nhưng vẫn cứ không bấm nâng cấp, cưỡng ép duy trì trạng thái ‘Cấp 1’ sao?
Đúng là người tàn nhẫn.
Sau khi bàn bạc xong với Ứng Vũ, Chu Kỳ An vẫy tay với cậu sinh viên đại học, người sau chạy như bay đến.
“Anh Chu, anh tìm em hả?”
Chu Kỳ An gật đầu: “Vừa sắp xếp xong hậu sự cho cậu rồi đó.”
“?”
“Công ty đang tổ chức đào tạo nhân viên, cậu dẫn cả hàng xóm của anh qua đó đi.”
Chu Kỳ An lại dặn dò cụ thể vài câu, cậu sinh viên đại học liên tục gật đầu.
Còn nửa tiếng nữa là đóng cửa, trong lúc nói chuyện, góc độ của mặt trời càng lúc càng lệch, trên con đường nhỏ ở xa, hai bóng dáng quen thuộc đang đi tới, là Sếp và Thẩm Tri Ngật đã quay lại.
Xác định lần này đã ổn, Chu Kỳ An đi dò la xung quanh Người đầu dê.
Chỉ thấy cậu nhướng mày, cằm hơi ngẩng lên, mang theo vài phần kiêu ngạo: “Ông chủ cửa hàng nhỏ, ông đây chuẩn bị đi rồi.”
Lát nữa cậu sẽ đến mua sản phẩm văn hóa sáng tạo đang hot.
Cái sừng dê của người đầu dê cứng đờ.
Theo Thẩm Tri Ngật và Sếp trở về, các đồng đội đang nghỉ ngơi gần đó lại tập hợp, sau khi trao đổi ngắn gọn nhanh chóng, Diên nhìn Chu Kỳ An: “Vẫn như cũ, cậu mua trước đi.”
Cậu sinh viên đại học gật đầu: “Vận may của anh Chu không tốt, nhất định phải đi trước.”
Ở Hoa Cổ Thành, đối phương xuống xe cuối cùng vẫn bị mang đi, muộn rồi ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chu Kỳ An mỉm cười, thằng con bất hiếu.
Mệnh của anh do anh định đoạt.
“…Được.”
Trong mắt người đầu dê, Chu Kỳ An mới là tên khốn nạn thật sự.
Mặc dù nó hận không thể cạy mở lồng ngực của tên khốn này ra, lấy thứ bên trong ra, nhưng vẫn phải làm việc theo quy củ. Ngay khi Chu Kỳ An nói muốn mua sản phẩm văn hóa sáng tạo, xe dê vẫn dùng vải đỏ che chắn theo lệ thường, tạo thành một không gian kín tạm thời.
Cách đó vài mét, cậu sinh viên đại học nhìn tấm rèm đỏ tươi, có chút lo lắng: “Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Đến thời khắc cuối cùng này rồi, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa đó.
Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nói: “Người đầu tiên đi mua sản phẩm văn hóa sáng tạo sẽ không gặp vấn đề bổ sung hàng, số tiền âm phủ của em ấy cũng nhiều nhất, sản phẩm giá trên trời cũng mua được, có thể có vấn đề gì?”
Càng nói lại cảm thấy không còn chút tự tin nào nữa, thật kỳ quái.
Mọi người im lặng một lúc, nhìn nhau, hẳn là, đại khái, có lẽ… sẽ không có vấn đề gì đâu.
………..
Người bị nghi ngờ đang thanh toán.
Thời gian vẫn còn rất nhiều, Chu Kỳ An lại không có ý định trêu chọc người đầu dê, hầu như là ngay khi vào trong, cậu đã trực tiếp lựa chọn thẻ đánh dấu chạm khắc và quả cầu pha lê âm nhạc theo đáp án tham khảo.
Từ lúc lựa chọn đến lúc thanh toán mọi thứ đều rất suôn sẻ, Chu Kỳ An quan sát sự thay đổi cảm xúc của Người đầu dê, sản phẩm văn hóa sáng tạo cũng không chọn sai. Nhận lấy văn hóa sáng tạo, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vận khí đổi thay, mình cũng đổi vận rồi!
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đúng hẹn vang lên, càng chứng minh cho suy nghĩ này.
“Chúc mừng bạn đã thu thập đủ các sản phẩm văn hóa sáng tạo đang hot.”
【Phó bản chưa công bố Bảo tàng Trầm Mặc đã được thông quan.】
【Phần thưởng phá đảo, hai mươi sáu nghìn điểm tích lũy đã được gửi vào ba lô.】
【Trong phó bản trò chơi này, bạn nhận được hai mươi chín nghìn bốn trăm mười tám điểm kinh nghiệm, có sử dụng toàn bộ để tiến hóa cá nhân không?】
Mọi thứ quá suôn sẻ, Chu Kỳ An thậm chí có chút dè dặt: “Có.”
【Đang nâng cấp cường hóa, vui lòng không đóng bảng điều khiển】
【Cường hóa đã hoàn thành】
【Não bộ (trạng thái tiến hóa cao cấp): Trạng thái tê liệt đang được cải thiện.】
【Đang kiểm tra các cơ quan cấp một khác…】
【Cơ quan cấp một: Tim, phổi, não bộ đã hoàn thành tiến hóa.】
【Máu, thắt lưng, tiểu não, dạ dày đã hoàn thành tiến hóa.】
【Xương, tứ chi, mắt, tóc, dây thanh âm đã hoàn thành tiến hóa.】
【Mức độ tiến hóa của các cơ quan quan trọng đã bao phủ chín mươi phần trăm, các cơ quan cấp một đang dẫn dắt các cơ quan cấp hai, cấp ba khác tiến hóa, vui lòng không đóng bảng điều khiển.】
Ngày đầu tiên vào trò chơi, Hàn Lệ đã phổ biến kiến thức, ví dụ như sự tiến hóa hoàn toàn của phổi có thể dẫn dắt sự tiến hóa của da,….., đến khi thực sự trải nghiệm quá trình này, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chu Kỳ An chân thành cảm ơn Hiệp hội săn cá voi đã hào phóng gửi đến năng lượng tích cực, nếu không ít nhất cậu còn phải trải qua một phó bản nữa.
Trong thời gian chờ đợi, cậu đột nhiên hỏi: “Lần này ra khỏi phó bản rồi, có phải là tôi không thể quay lại thế giới thực nữa không?”
Bây giờ đã không còn vị trí Người Thủ Thành, người chơi đã tiến hóa hoàn toàn không có lý do gì để ở lại phó bản.
Câu trả lời của trò chơi rất chính thức, chỉ có sáu chữ: 【Chào đón bạn đến Thế Giới Mới.】.
Đối với kết quả này, Chu Kỳ An không hề bất ngờ, cậu bình tĩnh nói trước một chuyện khác: “Tôi vẫn còn thân phận Thành chủ của Hoa Cổ Thành, về lý thuyết thì lần này tôi có thể dịch chuyển về Hoa Cổ Thành trước.”
Ngoại trừ Hoa Cổ Thành, Chu Kỳ An không nhắc đến việc đi đến bất kỳ nơi nào khác, bao gồm cả thế giới thực.
Tất cả những việc dẫm lên ranh giới của trò chơi, cậu đều lách qua.
Cân nhắc từng câu nói, đảm bảo từng chữ đều xuất phát từ góc độ lợi ích của trò chơi, cậu chậm rãi nói: “Tiền âm phủ trong thẻ đen không thể sử dụng ở Thế Giới Mới, tôi phải sử dụng số dư này để lập kế hoạch xây dựng thành phố.”
“Mất đi Thành chủ, không có ai cung cấp kịch bản, làm sao giúp đỡ thêm nhiều cư dân cổ thành bước lên sân khấu thế giới rộng lớn hơn?”
Ban đầu Chu Kỳ An còn chuẩn bị thêm một số lời lẽ khoái thác khác, ai ngờ âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã trả lời rất nhanh, giống như đã bỏ qua bước tính toán, đã chuẩn bị sẵn sàng:
【Phát hiện người chơi sau khi kế nhiệm Thành chủ, đã đạt được doanh thu hơn ba mươi triệu.】
【Phát hiện trong cuộc khảo sát mức độ hài lòng của cư dân Hoa Cổ Thành, tỷ lệ ủng hộ người chơi cao đến chín mươi phần trăm.】
【Đáp ứng yêu cầu tái tuyển dụng.】
【Hợp đồng tái tuyển dụng đã được gửi.】
Chu Kỳ An vội vàng liếc nhìn: Hợp đồng bóc lột sức lao động không lương.
Trong đó bao gồm và không chỉ việc phải tự nguyện cung cấp kịch bản cho cổ thành trong thời gian dài.
“…”
Cậu thực sự nghi ngờ trò chơi là con rơi con rớt của Sếp ở bên ngoài.
Nhưng mà, điều này lại đúng ý Chu Kỳ An.
Cậu đúng lúc lên tiếng: “Một bộ phận cư dân cổ thành hiện đang kinh doanh ở Quỷ Thị, cổ thành thiếu nhân lực. Những linh hồn bị phong ấn trong cổ vật không thuộc về thế giới phó bản này, có thể trở thành cư dân Hoa Cổ Thành.”
“Đặc biệt là con quỷ nhỏ..… là diễn viên hiếm thấy khó tìm.”
Bản thân cậu trong phó bản lần này ra tay đặc biệt sạch sẽ, chính là để dễ dàng thương lượng điều kiện hơn.
Thực ra đây cũng không thể coi là một cuộc đàm phán.
Nhìn từ bất kỳ góc độ nào để giải thích, thì những yêu cầu trên đều phù hợp với lợi ích của trò chơi, và cậu cũng không vi phạm quy tắc.
Giữ lại thân phận Thành chủ Hoa Cổ Thành, đối với bản thân Chu Kỳ An không có bất kỳ ý nghĩa gì, hiện tại xem ra Thành chủ chỉ là công cụ miễn phí cung cấp kịch bản cho trò chơi.
Nhưng Chu Kỳ An lại rất cần thân phận này, lợi dụng một số sáng tác tương đối ôn hòa, có cơ hội để cư dân cổ thành dần dần khôi phục thêm nhiều ý thức tự chủ.
Số tiền kinh doanh khổng lồ mà cô Tề và những người dân cổ thành nghèo rớt mùng tơi kiếm được đã từng giúp cậu rất nhiều, giúp cậu nâng cấp phòng bệnh cho bệnh nhân lên khoa điều trị đặc biệt trong phó bản bệnh viện Tiên Khách Lai, những hồn ma như Kim Chi và Ngu Vãn bị mắc kẹt trong cổ vật chỉ còn lại chút chấp niệm cuối cùng, nhất định phải dựa vào việc diễn xuất nhiều kịch bản mới có khả năng khôi phục.
Còn về con zombie cầm báo… hãy để nó làm phân bón cho khu vườn của cậu đi!
Trò chơi không phủ nhận rõ ràng, Chu Kỳ An coi như là mặc định.
Rất nhanh, âm thanh nhắc nhở lại vang lên, quay trở lại với quá trình tiến hóa của bản thân ——
【Đã kiểm tra xong.】
【Mức độ tiến hóa 100%】
【Xin lưu ý, trạng thái tê liệt trí nhớ của bạn sẽ được giải trừ trong vòng ba ngày.】
Sau vài âm thanh nhắc nhở, ánh sáng nhàn nhạt lập tức bao trùm xung quanh làn da, chiếu sáng cả cơ thể như hổ phách trong suốt của cậu… Chu Kỳ An sững sờ, đây cũng không phải dưới nước, sao lại đột nhiên sáng lấp lánh thế này?
Trong nháy mắt, ánh sáng này càng trở nên khoa trương hơn, các ngón chân của cậu bắt đầu rời khỏi mặt đất một cách không kiểm soát, hai cánh tay duỗi ra trái với ý muốn của bản thân.
“?”
Từ trường lơ lửng?
Ánh sáng kỳ lạ thu hút những người chơi trong sân, vừa đúng lúc sắp đóng cửa, càng ngày càng có nhiều người chơi chú ý đến cảnh tượng này, cả đám đông cùng lúc ùa ra.
Bước qua ngưỡng cửa, khi nhìn thấy một người lơ lửng giữa không trung, tất cả bọn họ đều ngây người.
Đôi mắt của chàng trai trẻ nhắm chặt, đôi môi mỏng mím lại, thân hình cân đối thon dài duỗi ra thoải mái, mái tóc dài màu xanh lam càng thêm óng ánh, tóc còn đang tiếp tục dài ra.
Trong ánh sáng, khí chất của Chu Kỳ An dần dần trở nên lạnh lùng bí ẩn.
Từ màu tóc đến màu mắt, rồi đến màu môi… ngay cả móng tay cũng đang dần thay đổi, mỏng manh trong suốt.
Mặt trời chiếu rọi ánh sáng đen không phù hợp với hoàng hôn.
Màu sắc giống hệt với ánh sáng mặt trời mà Thái Tuế ở bệnh viện Tiên Khách Lai chiếu ra, những tia sáng mặt trời kỳ lạ này đang cung cấp năng lượng cho người chơi phá đảo mới.
Khi chiếu vào người, lại hiện ra màu đỏ tươi mềm mại khác biệt.
Những người vây xem càng ngày càng đông, hầu như tạo thành một vòng tròn, bọn họ kinh ngạc nghiên cứu thân thể đang biến đổi giữa không trung.
“Ôi mẹ ơi!”
“Đây là tình huống gì? Người nào hiểu biết phổ cập khoa học một chút coi.”
Bên dưới, vẻ mặt các đồng đội của Chu Kỳ An ai nấy đều đờ đẫn, tất cả đều trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau, Diên mới khó khăn thốt ra một câu: “Cậu ấy đã tiến hóa hoàn toàn rồi sao? Cậu ấy… cậu ấy vẫn ổn chứ?”
Giữa thanh thiên bạch nhật mà biến hình lơ lửng giữa không trung, cậu ấy dám biến hình, nhưng cô thì lại không dám nhìn.
Ánh sáng mỗi khi lướt qua một bộ phận trên cơ thể, bộ phận đó sẽ xuất hiện những thay đổi nhỏ bé kỳ diệu, như quay lại thời thơ ấu xem phim hoạt hình.
“Hào quang.” không biết ai trong đám người chơi nói một câu: “Cậu ấy càng lúc càng sáng.”
Ánh mắt Thẩm Tri Ngật lạnh lẽo.
Đó gọi là rực rỡ.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, là kẻ nào không có văn hóa đang nói bậy thế?
Giữa không trung, từ đầu đến cuối Chu Kỳ An vẫn nhắm chặt hai mắt, không biết là không dám nhìn xuống, hay là đã đi được một lúc rồi.
Lúc này, ngay cả trong mắt Ứng Vũ cũng lóe lên vài phần may mắn, may mà có người làm mẫu, sau này cố gắng chọn phó bản ít người làm trận chung kết, trước khi hoàn thành nhiệm vụ sớm tìm một nơi trốn đi.
Người mặc áo choàng đỏ hít sâu một hơi: “Tôi thà trốn trong nhà vệ sinh còn hơn.”
Ở trong nhà vệ sinh thăng thiên tại chỗ cũng không thể bay lên cao được bao nhiêu, dù sao cũng tốt hơn việc biến hình trước mặt bao nhiêu người.
Trong lúc ánh sáng lưu chuyển, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Chu Kỳ An cũng bắt đầu từ từ hạ xuống.
“Nhanh nhanh nhanh, xuống rồi!” Những người vây quanh vội vàng lùi ra ngoài một chút, tất cả ánh mắt tò mò kinh ngạc đều tập trung vào đây.
Lúc này, Chu Kỳ An có thể cảm nhận được rõ ràng mọi thứ, hoàn toàn có thể cảm nhận được cái nhìn của mọi người xung quanh.
Mí mắt cậu cũng đang run rẩy, cái trò chơi đáng chết này, mày đang làm cái gì vậy?
Lơ lửng càng lâu, bị nhìn chằm chằm càng lâu, vẫn là phải nhanh chóng nghĩ cách xuống mới được.
Cậu hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị tâm lý vô số lần, cuối cùng Chu Kỳ An cũng lấy hết can đảm, chuẩn bị mở đôi mắt xanh của mình ra.
Đúng lúc này, một người chơi vừa tham quan xong cổ vật đúng giờ bước ra khỏi sân, thấy nhiều người vây quanh, vội vàng chen lên phía trước xem tình hình.
Không hề có dự liệu, bị bóng người phát sáng đẹp đến thoát tục kia đập vào mắt.
Anh ta theo bản năng: “Oa——”
Màu sắc cao cấp của tự nhiên nằm giữa màu xanh Klein và màu xanh Avatar.
Chu Kỳ An vất vả lắm mới lấy được can đảm: “…”
Oa cái đầu nhà anh.
Bị ép nghe tiếng oa khắp nơi, chút can đảm mở mắt của Chu Kỳ An khi nãy cũng tan biến không còn chút nào.
Bây giờ cậu thà đi chơi trò đuổi bắt với ma còn hơn.
Trong đám người chơi vây xem, đã có người đoán được đây là trạng thái tiến hóa hoàn toàn, đó là một cảm giác rất khó diễn tả, rõ ràng vẫn là dung mạo như cũ, nhưng cảm giác lạnh lẽo toát ra, nhìn lâu, lại dễ dàng sinh ra cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Giống như hai bên đã không còn ở cùng một chiều không gian nữa vậy.
Hơi thở của bọn họ bỗng trở nên dồn dập, dùng ánh mắt như đang hành hương nhìn chằm chằm, nhưng thứ bọn họ nhìn chằm chằm không phải là bản thân Chu Kỳ An, mà là khả năng tiến hóa đó.
Lúc này Chu Kỳ An giống như một tấm danh thiếp của trò chơi, sự tồn tại của cậu chính là bằng chứng tốt nhất…
Tiến hóa đến một mức độ nhất định thì sẽ thực hiện được——
Siêu tiến hóa!
Chu Kỳ An cảm thấy, chắc chắn mặt mình đã tiến hóa rồi, bởi vì bị nhiều người vây xem như vật triển lãm như thế mà da mặt vẫn không hề đỏ lên chút nào.
“Gần đây nhất có thứ tiến hóa giống như vậy hình như là Digimon.”
Thẩm Tri Ngật đâu?
Qua đây giải tán đám đông, đưa mình đi đi chứ!
Thực ra không phải Thẩm Tri Ngật mặc kệ cậu lơ lửng, mà là quy tắc xung quanh vẫn chưa biến mất.
Bảo tàng Trầm Mặc vốn dĩ là thiết lập ai hoàn thành nhiệm vụ trước thì đi trước, người chơi không hoàn thành nhiệm vụ có thể sẽ mãi mãi mắc kẹt ở đây cho đến chết, lúc này, bên cạnh Chu Kỳ An đã xuất hiện một loại ánh sáng khác, đó là dấu hiệu sắp sửa dịch chuyển.
“Sáng, lại sáng rồi!” Có người kêu lên.
Ánh mắt Thẩm Tri Ngật lạnh lẽo, rốt cuộc là ai? Người quá đông, hắn nhất thời chưa tìm ra được kẻ nào không có văn hóa.
Ngoại trừ hắn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Quả thực bức tranh ‘Phi thiên đồ lần hai’ của Chu Kỳ An mang đến cảm giác chấn động không nhỏ.
Một khi con người ở trong trạng thái cực đoan, rất dễ bị thao túng tâm lý.
Ví dụ như Chu Kỳ An đột nhiên cảm thấy trò chơi quỷ dị này cũng coi như là nhân từ, ít nhất không quay cảnh thăng thiên của mỗi người chơi phá đảo thành phim để quảng cáo, để thu hút thêm nhiều người chơi liều mạng vì nó.
Lần này bay lên là ánh sáng màu trắng ngà.
Cơ thể và ý thức bỗng trở nên nhẹ bẫng, tiếng bàn tán và đủ loại ánh mắt trong nháy mắt đều biến mất, đồng đội, kiến trúc cổ, người đầu dê đang tức giận… mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo.
Không có xe buýt đón đưa, cảm giác chóng mặt khi trò chơi dịch chuyển tức thời mang lại càng mãnh liệt hơn.
Tranh thủ trước khi hoàn toàn mất khả năng hành động, Chu Kỳ An khó khăn cử động ngón tay:
“Cổ vật… cư dân…”
Hy vọng trò chơi đừng quên một tiền đề để hợp đồng bóc lột sức lao động thành lập, mình phải mang đi một số linh hồn không thuộc về thế giới này đã bị thu vào cổ vật.
Sau khi nói xong không lâu, trong bóng tối mịt mùng, anh dường như cảm nhận được hơi lạnh đang đến gần.
Chu Kỳ An khó khăn ngước mắt lên, mơ hồ nhìn thấy một vài khối cầu ánh sáng bao trùm trong âm khí đang đến gần.
Giây tiếp theo, cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ ập đến.
【Đang dịch chuyển…】
【Địa điểm dịch chuyển: Hoa Cổ Thành.】
【Xin lưu ý, chưa được phép, cấm người chơi bước ra khỏi phạm vi phó bản cổ thành.】
【Xin lưu ý, người chơi chỉ có thể dịch chuyển cố định giữa cổ thành và Thế Giới Mới.】
Hết chương 188.