Chương 188: Tranh Luận (40)
Nội dung trong ổ cứng của Hàn Cừ có ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách hành động của cảnh sát Hoa Quốc đối với “Lượng Thiên Xích”, mệnh lệnh rút đội cơ động về nước ngay lập tức bị hủy bỏ, đồng thời còn tăng cường thêm một đội đặc nhiệm. Cấp trên ra lệnh cho Lư Hạ Kình phải giải cứu Hàn Cừ, đồng thời hợp tác với cảnh sát Nước M, bắt giữ Kim Ô, triệt phá “Lượng Thiên Xích”.
Các bên nhanh chóng hành động, ngay cả cảnh sát nước M trước đó vốn như cát rời cũng vì sự thay đổi của tình hình mà đoàn kết thành một khối.
Ban đầu Lý Đông Trì chủ động tìm kiếm sự hợp tác với cảnh sát Hoa Quốc, công tư mỗi bên một nửa. Hòa bình và phồn vinh của Thành phố Tiêu Lưu khiến anh ta không khỏi nghĩ đến việc kéo khu vực phía Bắc nước M vào sự phát triển thịnh vượng này. Thân phận ban đầu của anh ta lại khiến anh ta nảy sinh tính hiếu chiến và tham lam, muốn sau khi chiếm được phần lớn thế lực của “Lượng Thiên Xích” thì sẽ thay thế “Lượng Thiên Xích”, trở thành người thống trị khu vực Tiết Lan. Anh ta đã từng nghĩ đến việc động đến Kim Ô, nhưng Kim Ô bí ẩn vô cùng, ngay cả anh ta cũng không biết thế lực của Kim Ô đã thâm nhập vào giới cảnh sát nước M đến mức nào.
Mà lúc này, cảnh sát Hoa Quốc đã để Kim Ô lộ diện, hóa ra đó lại là một người Hoa Quốc, còn là người nhà của nạn nhân vụ án đảo Kim Ti năm nào. Cảnh sát tinh nhuệ Hoa Quốc dốc toàn lực, tư thế như thể không san bằng “Lượng Thiên Xích” thì không về nước. Vậy thì anh ta còn gì mà do dự, chỉ cần hỗ trợ cảnh sát Hoa Quốc quét sạch “Lượng Thiên Xích”, về công hay về tư gì cũng đều là một việc tốt.
Các đội viên của Lý Đông Trì, những lính đánh thuê nuôi riêng như chim bồ câu tỏa ra khắp nơi. Lúc này, những người trong giới cảnh sát thành phố Tiêu Lưu bất mãn với Lý Đông Trì và Long Phú Sinh cũng im hơi lặng tiếng, không gây sự nữa. Lý Đông Trì đảm bảo với Trần Tranh, chỉ cần Lương Nhạc Trạch chưa rời khỏi biên giới, trong vòng 48 tiếng chắc chắn sẽ xác định được vị trí của anh ta.
Trần Tranh đã không ngủ không nghỉ nhiều ngày, trong mắt toàn là tơ máu. Những gì Hàn Cừ nói trong video vừa là tình báo quan trọng nhất, cũng là di ngôn cá nhân của Hàn Cừ. Bọn họ đều không phải là những người ngây thơ, Lương Nhạc Trạch lại càng không. Có lẽ Hàn Cừ đã bị xử tử, mà có lẽ bị xử tử là kết cục tốt nhất của Hàn Cừ.
Trần Tranh lắc đầu, trước mắt hiện lên nụ cười mệt mỏi và nhợt nhạt của Lương Nhạc Trạch khi gặp nhau lần cuối. Người bạn từ thuở nhỏ lớn lên cùng anh đã đi trên một con đường mà anh tuyệt đối không thể ngờ tới trong trận đại nạn, bị gai góc và máu tanh trên con đường đó cải tạo thành một người hoàn toàn xa lạ. Kẻ có thể thay thế Kim Ô còn là người lương thiện được sao? Kim Ô đã tàn nhẫn với bản thân mình, thì với kẻ thù lại càng tàn nhẫn hơn.
Gió biển ở Nước M gào thét bao lấy Trần Tranh, hơi ẩm trong gió biển làm anh nghẹt thở, vừa mở miệng, gió đã hung hăng tràn vào, khuấy động cổ họng chua chát như thể ở đó có vật chất thật vậy.
Trần Tranh vùi mặt vào lòng bàn tay, những mảnh ký ức trong quá khứ như thủy tinh vỡ sắc nhọn, xé toạc không khí kín mít, phát ra những tiếng leng keng.
“Anh.” Bả vai đang khom xuống đột nhiên được một cánh tay ôm lấy, bên tai là giọng nói trầm ổn quen thuộc. Trần Tranh hít sâu một hơi, đứng thẳng người, quay đầu đối diện với ánh mắt của Minh Hàn.
“Cậu út của chúng ta nói là anh đi họp với Lý Đông Trì, em tìm mãi không thấy, còn tưởng là thằng nhóc đó lại có ý đồ gì xấu.” Lời này của Minh Hàn rõ ràng là đang đùa, “Kết quả là anh đang ở đây hóng gió tạo dáng.”
Trần Tranh tùy ý dựa vào người Minh Hàn, gánh nặng trên vai anh rất lớn, lại còn ở chiến trường nước ngoài, nhất cử nhất động đều đại diện cho cảnh sát Hoa Quốc, chỉ khi ở cùng Minh Hàn, anh mới có thể tùy ý dựa dẫm vào cậu. “Có chuyện gì không?”
“Anh xem anh nói kìa, ăn cơm có tính là chuyện không?” Minh Hàn nói.
Trần Tranh nghiêm túc suy nghĩ, bây giờ ăn cơm có lẽ không tính là chuyện.
“Anh nghĩ gì đấy, cơm không ăn, ngủ không ngủ, định ôm chân Phật thành tiên, gấp rút tu luyện để lên đến cấp Luyện Khí Đại Thừa, chỉ tay một cái là Kim Ô tan thành mây khói à?” Minh Hàn cười nói.
Trần Tranh cũng cười, thở dài nói: “Đã bảo em bớt xem tiểu thuyết đi rồi mà.”
Minh Hàn nghiêm mặt nói: “Em nói thật đấy, anh, nhiệm vụ có nặng đến đâu cũng không được quên ăn cơm, em đến tìm anh đi ăn cơm đấy, trong đội đặc nhiệm mới được phái đến lần này còn có đầu bếp nữa.”
Trần Tranh không phải là làm bộ không chịu ăn ngủ, mà là do tinh thần kích động đến mức gần như muốn làm vỡ dạ dày, hoàn toàn không có cảm giác đói. Bây giờ Minh Hàn miêu tả sinh động như thật món ăn của đội đặc nhiệm thơm ngon như thế nào, anh mới dần dần hoàn hồn, phát hiện quả thật là mình đã đói rồi.
Ăn một bữa đầy đủ protein và dinh dưỡng xong, Minh Hàn lại giục Trần Tranh đi nghỉ ngơi, “Cậu út của chúng ta nói với em là bây giờ chúng ta đang trong trạng thái chờ lệnh, có tin tức là lập tức phải hành động. Đến lúc đó nếu anh buồn ngủ thì không có giường mà ngủ đâu đấy.”
Trần Tranh gật đầu, “Anh biết chừng mực, vừa rồi anh đang nghĩ, nơi Lương Nhạc Trạch có khả năng ẩn nấp nhất có lẽ là Đảo Kim Ti.”
Minh Hàn lập tức mở bản đồ, nước M có rất nhiều hòn đảo, đảo Kim Ti những năm gần đây danh tiếng đang lên, tuy không bằng những hòn đảo nổi tiếng từ lâu, nhưng cũng thu hút không ít du khách từ các nước lân cận, Hoa Quốc có không ít người tìm đến Đảo Kim Ti để “Mở mang tầm mắt”.
Vì không quá nổi tiếng, càng vì nước M không đủ sức giám sát, “Vùng đất ngoài vòng pháp luật” – Đảo Kim Ti nằm ở phía Nam nước M này tràn ngập tội phạm hoạt động công khai và bí mật. Từ lâu, cờ bạc, mại dâm, thậm chí là ma túy đã là danh thiếp của nó. Ngay cả hiện tại, giới cảnh sát nước M đang nháo nhào vì “Lượng Thiên Xích”, du lịch ở đảo Kim Ti cũng không hề bị ảnh hưởng.
Khu vực Tiết Lan và Đảo Kim Ti, một ở phía bắc, một ở phía nam, về cơ bản thì thế lực của “Lượng Thiên Xích” nằm ở phía bắc nước M, đây là nhận thức cố hữu từ lâu của cảnh sát nước M. Theo các manh mối trước đó, Kim Ô chưa từng xuất hiện ở đảo Kim Ti, mà vùng biển nơi Lương Nhạc Trạch mất tích cách Đảo Kim Ti rất xa, ban đầu phạm vi tìm kiếm chỉ giới hạn ở ven biển phía Bắc.
“Lý Đông Trì đã tăng cường thêm nhân lực.” Minh Hàn khoanh một vòng quanh Đảo Kim Ti, “Nếu thuận lợi thì rất nhanh sẽ có tin tức.”
Trần Tranh ngẩng đầu, vẻ lo lắng hiện lên giữa hai hàng chân mày, “Vấn đề là ở chỗ, nước M vốn dĩ đã không bình thường, ổ tội phạm như Đảo Kim Ti có thể tồn tại lâu dài, đám cộng sự của chúng ta cũng là một mắt xích trong đó. Nhưng may là bây giờ ý nghĩ của Lý Đông Trì đã thay đổi. Ở địa bàn của người khác, chúng ta thực sự không thể làm gì nhiều.”
Đội cơ động và đội đặc nhiệm không thể tham gia tìm kiếm, việc tìm kiếm Lương Nhạc Trạch tại hiện trường chỉ có thể do cảnh sát nước M tự mình làm. Nhưng có Liễu Chí Tần ở đây, cảnh sát Hoa Quốc vẫn còn một quân bài tẩy – trinh sát điện tử.
Nhưng có lẽ lần này Lý Đông Trì đã dốc toàn lực, khi Liễu Chí Tần xâm nhập vào mạng lưới internet của Đảo Kim Ti, phát hiện bất thường, Lý Đông Trì cũng mang về tin tức quan trọng, Kim Ô và thân tín hiện đang trốn ở Đảo Kim Ti, dường như bọn chúng đến Đảo Kim Ti vào ngày hôm sau trận hỗn chiến ở cung điện Ngọc Bích, rất có thể sẽ lấy Đảo Kim Ti làm bàn đạp để trốn khỏi nước M.
Nhà đầu tư lớn nhất của đảo Kim Ti là Trương gia, từng là thủ lĩnh vũ trang ở phía Nam nước M, mười mấy năm trước đã hợp tác với cảnh sát nước M, quét sạch những nhóm vũ trang và tội phạm ở phía Nam thành phố Tiêu Lưu. Sau khi tập đoàn Vân Tuyền không thể nuốt trôi Đảo Kim Ti, các thế lực ở Đảo Kim Ti kẻ đến người đi, Trương gia nhờ vào bối cảnh của cảnh sát Nước M, chiếm được một nửa giao dịch ở Đảo Kim Ti. Hiện giờ Trương gia và cảnh sát Nước M vẫn còn giao dịch lợi ích, nhưng liên hệ đã không còn thường xuyên như trước đây.
Lý Đông Trì đưa ảnh một vài người phụ trách của tập đoàn Trương gia cho Trần Tranh xem, quả quyết Lương Nhạc Trạch đã khống chế một vài người trong số đó, nếu không thì mấy ngày trước cảnh sát đã nghe ngóng được một ít thông tin rồi.
Xác nhận Lương Nhạc Trạch đang ở Đảo Kim Ti, tiếp theo chính là tìm cách bao vây tiêu diệt, nhưng Đảo Kim Ti rất đặc biệt, trên đó vừa có rất nhiều du khách vô tội, lại có vô số tội phạm hung ác, đừng nói là có Lương Nhạc Trạch ẩn náu, ngay cả khi không có “Lượng Thiên Xích”, cảnh sát cũng không dễ hành động.
“Chính vì Lương Nhạc Trạch nhìn trúng điểm này nên nới đến đó, nếu không thì lúc chúng ta chưa điều tra ra Đảo Kim Ti, anh ta đã rời khỏi Nước M trốn đi rồi.” Minh Hàn đã thực hiện nhiều nhiệm vụ bao vây tiêu diệt, am hiểu phân tích và triển khai bố trí trước khi thực hiện nhiệm vụ, cậu nhìn chằm chằm vào bản đồ trực tuyến của Đảo Kim Ti, lông mày nhíu chặt, “Lương Nhạc Trạch không đi, là vì anh ta không cho rằng mình sẽ thất bại.”
Trần Tranh nhìn Minh Hàn, dưới ánh đèn của máy chiếu, sườn mặt của cậu sắc bén như núi tuyết được ánh trăng điêu khắc.
Lý Đông Trì nói: “Ý của cảnh sát Minh là, Lương Nhạc Trạch muốn lấy Đảo Kim Ti làm căn cứ, gặm nhấm địa bàn của tôi?”
Minh Hàn chỉ vào một vài khu kiến trúc quan trọng trên đảo, “Mật độ dân số dày đặc chính là vũ khí của anh ta, nếu giao chiến trực tiếp, nhất định sẽ làm bị thương dân thường. Nhưng nếu dàn trận nhỏ quá, anh ta lại sẽ trốn thoát như lần trước, có thể anh ta nuôi không ít người thế thân. Thêm vào đó, Trương gia đã bị anh ta khống chế, hành động của anh ta sẽ càng thêm thuận tiện.”
Sắc mặt Lý Đông Trì rất khó coi, xác định được Lương Nhạc Trạch là một chiến công lớn, đảo Kim Ti cũng là một kho báu mà anh ta thèm muốn, ý định ban đầu của anh ta là tập trung lực lượng cảnh sát, điều cả quân đội đến, trực tiếp dùng hỏa lực thanh tẩy đảo Kim Ti, Kim Ô có giỏi đến đâu cũng khó thoát. Bố trí như vậy, tất nhiên là có tư tâm của anh ta, Trương gia và các thổ địa khác nhân cơ hội này bị đuổi khỏi Đảo Kim Ti, anh ta nắm trong tay quyền lực và tiền bạc, việc xây dựng lại Đảo Kim Ti sẽ do anh ta quyết định.
Nhưng dường như cảnh sát Hoa Quốc không cho anh ta cơ hội thanh tẩy Đảo Kim Ti. Anh ta miễn cưỡng cười cười, “Cảnh sát Minh có ý tưởng gì không?”
“Tôi không muốn làm bị thương người dân bình thường, trong số những du khách ở Đảo Kim Ti, đã xác nhận có bảy công dân Hoa Quốc, tôi phải bảo vệ an toàn cho bọn họ.” Minh Hàn bình tĩnh nhìn Lý Đông Trì, dường như đã nhìn thấu ý đồ của anh ta.
Lý Đông Trì cười mà như không cười, “Đương nhiên là tô sẽ dốc toàn lực để bảo vệ an toàn cho công dân Hoa Quốc, nhưng xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chúng ta đang đánh cược mạng sống với tội phạm, muốn không gây ảnh hưởng đến bất kỳ người dân bình thường nào, điều đó có khả thi không?”
Minh Hàn nói: “Nếu đã Lập kế hoạch tác chiến thì phải tính đến chữ ‘khả thi’ này.”
Lý Đông Trì không kiên nhẫn nói: “Các người quá lý tưởng hóa rồi, cứ sợ đầu sợ đuôi như vậy thì làm sao bắt được người? Các người không muốn động đến du khách, Kim Ô lại muốn động, chẳng lẽ các người còn muốn canh chừng không cho anh ta giết người trong lúc bắt giữ anh ta sao?”
Nói rồi, Lý Đông Trì bắt chước dáng vẻ phê thuốc của con nghiện, “Những kẻ có thể đến Đảo Kim Ti hưởng lạc cũng chẳng phải người tốt lành gì, bao gồm cả bảy công dân của các người. Đảo Kim Ti chủ yếu là gì? Nếu bọn họ không có những nhu cầu đó thì đến Đảo Kim Ti làm gì?”
Trần Tranh ngắt lời, “Đội trưởng Lý đừng nóng vội như vậy, đây chẳng phải là đang họp bàn tìm cách sao?”
Long Phú Sinh hòa giải, liếc mắt ra hiệu cho Lý Đông Trì.
“Số người bị Lương Nhạc Trạch khống chế không ít, nhưng thân tín thật sự chắc chắn không nhiều, thêm vào đó là trên Đảo Kim Ti có hàng vạn du khách, nhân viên phục vụ, tôi thấy phái một đội tinh nhuệ đến, trực tiếp bắt giữ Lương Nhạc Trạch, có thể giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất.” Minh Hàn vừa nói vừa vẽ sơ đồ, “Tiểu đội ‘bắt vua’ không cần nhiều người, nhưng phải đánh cho Lương Nhạc Trạch một đòn bất ngờ. Lực lượng cảnh sát còn lại và đặc nhiệm sẽ sơ tán dân thường ra ngoài kịp thời, thu hút sự chú ý của Lương Nhạc Trạch, thực hiện truy đuổi, tấn công cường độ cao khi cần thiết.”
Lý Đông Trì chăm chú lắng nghe, “Ý của cậu là, người của chúng ta cần phải bao vây Đảo Kim Ti?”
Minh Hàn cười với anh ta, “Tôi tin anh có khả năng đó.”
Lý Đông Trì tặc lưỡi một tiếng, “Vậy tôi muốn đi theo tiểu đội của cậu để học hỏi kinh nghiệm, được chứ?”
Minh Hàn vừa định từ chối thì Trần Tranh lại nói: “Đội trưởng Lý, anh có thể đi theo tôi.”
Minh Hàn nhíu mày nhìn Trần Tranh.
Trần Tranh tiếp lời của Minh Hàn vừa nãy, “Chúng ta cần hai đội đột kích, mục tiêu của đội một đương nhiên là Lương Nhạc Trạch, nhiệm vụ của đội còn lại là giải cứu Hàn Cừ. Vừa nãy tôi nghĩ rồi, nếu Hàn Cừ còn sống, nhất định sẽ ở rất gần Lương Nhạc Trạch, nhưng để một đội hoàn thành hai việc thì khó quá. Nếu có hai đội thì cũng tiện ứng cứu lẫn nhau hơn.”
Minh Hàn há miệng, Trần Tranh đã quay sang anh, ánh mắt kiên định, không có chỗ để từ chối, “Nhiệm vụ của cảnh sát Minh là giải cứu Hàn Cừ, nếu đội trưởng Hàn không chết trước khi chúng ta đến thì nhất định phải đưa cậu ấy sống sót về nước.”
Vài giây sau, Minh Hàn gật đầu, “Rõ.”
Bầu không khí trong phòng họp bỗng trở nên nghiêm nghị lúc nào không hay, Lý Đông Trì bị kéo vào một loại cảm xúc chưa từng có, hoàn toàn mới mẻ, trong mắt anh ta có thêm một phần nghiêm túc, “Tôi cùng hành động với các người?”
Trần Tranh nói: “Đội cơ động của chúng tôi cộng thêm đội đặc nhiệm, người đến không ít, nhưng trang bị lớn thì cần sự hỗ trợ của các anh, anh đi cùng tôi, có bất kỳ tình huống đột phát nào, phản ứng của chúng ta có thể nhanh hơn.”
Lý Đông Trì ấn ấn ngón tay, một dòng nhiệt huyết dâng lên, “Được, tôi nghe anh!”
Cuộc sống xa hoa trụy lạc trên Đảo Kim Ti vẫn tiếp diễn, ánh đèn nhấp nháy, rượu mạnh đủ màu sắc, sự hoang đường kỳ quái trong mắt kẻ nghiện ngập đã che lấp đi những đám mây đen đang kéo đến và cả tiếng gió biển đang gào thét. Nơi đây vẫn là thiên đường không có giới hạn đó. Nhưng những người ở trung tâm thiên đường đã ngửi thấy mùi thuốc súng.
Cánh cửa nhà tù lại một lần nữa mở ra, dưới ánh đèn chói mắt, Hàn Cừ vẫn còn hơi thở yếu ớt, ngón tay phản xạ có điều kiện động đậy.
Lần này, Lương Nhạc Trạch không tiếp tục ra tay nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Hàn Cừ, một lát sau anh ta đột nhiên kéo áo mình lên, để lộ ra băng gạc trên eo, “Đáng lẽ ra tôi không cần phải ăn một phát đạn này. Cậu có biết tại sao lúc đó tôi nhất định phải đi lên boong tàu không? Rõ ràng là tôi biết cậu ấy sẽ nổ súng.”
Không có tiếng trả lời, dường như Hàn Cừ đã mất đi ý thức.
Lương Nhạc Trạch cười khổ, “Cậu ấy là người bạn duy nhất còn lại của tôi, từ đầu tôi đã không muốn lôi cậu ấy vào chuyện này. Tôi muốn cậu ấy tưởng rằng tôi đã chết, tôi vì báo thù mà buộc phải đi vào con đường tà ác, tôi đáng tội, nhưng cũng có tình có lý. Từ nay Lương Nhạc Trạch không còn tồn tại nữa. Chuyện tôi là Kim Ô, cậu ấy sẽ không bao giờ biết.”
“Này, cậu có nghe thấy không?” Lương Nhạc Trạch đẩy người Hàn Cừ ra, trong mắt hiện lên sự giận dữ và không cam tâm, “Chính cậu đã phá hỏng kế hoạch của tôi. Bây giờ cái gì cậu ấy cũng biết rồi, cậu có thấy vui không? Cậu thật sự là bạn của cậu ấy sao? Là bạn bè thì tại sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?”
Từ xa, gió biển cuốn theo tiếng lên đạn khe khẽ, không ai nghe thấy. Lương Nhạc Trạch túm lấy đầu Hàn Cừ đã mất đi sinh khí, khàn giọng nói: “Kế hoạch giả chết của tôi đã thất bại, tất cả các người đều phải chôn cùng!”
…………..
Chạng vạng, những đám mây rực rỡ như lửa chiếu xuống mặt biển bao la, đảo Kim Ti được ánh sáng của biển và mặt trời bao bọc, như một viên ngọc quý giá khổng lồ. Những chiếc du thuyền lớn neo đậu ở cảng, những chiếc du thuyền nhỏ, phà đưa đón tấp nập người qua lại, không ít trực thăng cất cánh từ du thuyền, đưa du khách từ xa đến ngắm nhìn phong cảnh của thiên đường hưởng lạc này.
“Tôi vẫn thấy các người quá cẩn thận.” Lý Đông Trì thuần thục tháo lắp khẩu súng trường tấn công quen thuộc của mình, du thuyền gặp sóng, di chuyển không được êm, anh ta lại chẳng bám vào thứ gì, khoe khoang sức mạnh cốt lõi của mình, “Nếu theo ý tôi thì tôi đã trực tiếp lái trực thăng vũ trang đến bắn hết cho xong.”
Trần Tranh bình thản nói: “Nhưng anh không phải đã chấp nhận kế hoạch của chúng tôi rồi sao? Du thuyền này cũng là anh tài trợ mà.”
“Chậc.” Lý Đông Trì ném súng trường tấn công xuống, ngồi lên bàn. Chiếc du thuyền này tên là “Hỏa Sơn Vị Miên”, là một trong những du thuyền nổi tiếng nhất nước M, không ít du khách đến nước M du lịch đều tìm đến con thuyền nổi tiếng này, nó thường đi vòng quanh nước M, thỉnh thoảng cũng sẽ ghé vào một vài quốc gia, hòn đảo lân cận nước M, biển đảo là điểm đến chính của nó, ngoài Đảo Kim Ti, nó cũng sẽ đưa du khách đến những hòn đảo khác của Nước M.
“Hỏa Sơn Vị Miên” là tài sản của mẹ Lý Đông Trì, sau khi neo đậu ở cảng phía Nam thành phố Tiêu Lưu, điểm đến tiếp theo của nó sẽ là Đảo Kim Ti. Lý Đông Trì “lấy của công làm việc tư”, bí mật đổi du khách trên du thuyền, tạm thời sắp xếp bọn họ ở khách sạn của Lý gia, cảnh sát nước M thì giả trang thành du khách lên thuyền hưởng lạc. Còn Lý Đông Trì và cảnh sát Hoa Quốc và đội đặc nhiệm thì cùng nhau đến khoang dưới của du thuyền, chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi hành động.
Trực thăng du lịch trên du thuyền được đổi thành trực thăng vận tải, vũ trang, trong khoang chứa đầy vũ khí, phòng tiệc, phòng chờ sang trọng được dọn dẹp để di tản dân thường trên đảo ngay lập tức.
“Hỏa Sơn Vị Miên” đến cảng Đảo Kim Ti muộn hơn nửa tiếng so với dự định, Trần Tranh nheo mắt nhìn hòn đảo tội ác này, nó được ánh hoàng hôn rực rỡ bao bọc, như thể đang bùng cháy.
“Anh, em xuất phát đây.” Giọng của Minh Hàn truyền đến từ tai nghe, Trần Tranh lập tức chuyển tầm nhìn, chỉ thấy một bên cảng, Minh Hàn, Chu Quyết và vài thành viên đội cơ động, đội đặc nhiệm khác đang lặng lẽ biến mất giữa biển người.
Trần Tranh khẽ siết chặt ngón tay, kiềm chế nói: “Gặp lại sau.”
Minh Hàn trầm ổn nở nụ cười, “Anh, anh không có gì khác muốn nói với em à?”
Ánh mắt Trần Tranh khẽ động, “Đang thi hành nhiệm vụ.”
Minh Hàn nói: “Thật sự không có gì để nói nữa à?”
Trần Tranh hơi thả lỏng, “Được, để anh chuẩn bị một chút.”
“A ——” Minh Hàn dừng lại một chút, “Khoan đã, em xem kênh đội ngũ đã tắt chưa.”
Trần Tranh bật cười, tiếng cười này chui vào tai nghe của Minh Hàn, làm vành tai Minh Hàn nóng lên. Không đợi Trần Tranh lên tiếng, Minh Hàn đột nhiên nói: “Thôi bỏ đi! Anh, tạm thời giữ lại đã, xong việc đổi chỗ khác nói, em đột nhiên nhớ ra, hình như kênh cá nhân cũng không an toàn.”
Trần Tranh nhướng mày, “Ừm?”
Minh Hàn hừ một tiếng, “Tên ‘hacker’ họ Liễu ở Lạc Thành của các anh, chẳng phải cái gì cũng nghe lén được sao?”
Trần Tranh cười phá lên, vạch trần cậu, “Chim nhỏ, em vẫn còn là trẻ con à? Nói xong là chạy, sao, sợ anh nói gì đó, ảnh hưởng đến em phát huy hả?”
Minh Hàn “Ối dào” một tiếng, “Đang thi hành nhiệm vụ đấy thầy Trần!”
Trần Tranh chỉ là trêu chọc cậu một chút, lập tức thu lại tâm tư, trở về khoang cabin. Lúc này, một nửa cảnh sát nước M đã tỏa ra, ẩn nấp trong đám du khách, một khi có biến cố xảy ra, bọn họ sẽ gánh vác trách nhiệm bảo vệ dân thường, một bộ phận cảnh sát nước M khác thì lên du thuyền ra biển, tản ra trên những tuyến đường mà tội phạm có thể tẩu thoát để chờ lệnh.
Việc trinh sát thực địa của Minh Hàn và những người khác tiến hành đồng thời với trinh sát điện tử, trong khoang cabin nơi Liễu Chí Tần ở có đặt hai chiếc máy tính do Lý Đông Trì chuẩn bị, hiệu năng rất cao, máy tính xách tay Liễu Chí Tần mang theo được kết nối với hai chiếc máy tính này, đang xâm nhập vào mạng lưới internet trên đảo.
Những nơi như Đảo Kim Ti, bề ngoài thì có vẻ tự do, nhưng camera giám sát thì có ở khắp mọi nơi, tình hình trên mỗi bàn đánh bạc, nơi nào có người giao dịch ma túy, ai và ai thuê phòng, camera đều ghi lại rõ ràng, chỉ cần quyền hạn đủ cao là có thể thấy được. Bây giờ những camera này đều đã bị Liễu Chí Tần khống chế, những hình ảnh truyền về khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Mọi thứ trên đảo đều bình thường, sau khi màn đêm buông xuống, sẽ là lúc náo nhiệt nhất, bóng tối thúc đẩy những tội ác ẩn mình ban ngày, những người đến Đảo Kim Ti để giải phóng bản thân, truy cầu khoái lạc đều đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Liễu Chí Tần không xem hình ảnh giám sát, mà lại nhìn chằm chằm vào những dòng code trong khung nhiệm vụ, không lâu sau, cậu ta điều ra bản đồ, liên tục phóng to. Trần Tranh khoanh tay đứng sau lưng nhìn, hỏi: “Chỗ này có vấn đề à?”
“Khu vực này thiếu camera giám sát, cho dù có thì cũng đã bị ngắt điện rồi.” Liễu Chí Tần chỉ cho Trần Tranh xem biểu đồ so sánh dữ liệu, “Nó và khách sạn Mễ An Lan này cùng nằm trên một con phố, nhìn có vẻ là một sòng bạc, loại địa điểm này không thể nào không có camera giám sát được.”
Trần Tranh nói: “Người của ‘Lượng Thiên Xích’ đang ẩn nấp ở đây.”
Liễu Chí Tần gật đầu: “Về cơ bản thì có thể xác định, nhưng khu vực này khá lớn, vẫn cần phân tích tỉ mỉ chi tiết hơn.”
Minh Hàn nhận được tình báo, cùng Chu Quyết chia thành hai đội nhỏ, tiếp cận khách sạn Mễ An Lan từ hai hướng Đông và Tây. Trần Tranh và Lý Đông Trì bên này cũng đã xuất phát, Lư Hạ Kình, Long Phú Sinh ở lại du thuyền phụ trách điều động giữa các đội và tổng hợp tin tức.
Ánh chiều tà rực rỡ đã biến thành màu tím đen u ám thần bí, nhưng đèn nê ông trên đảo lại giăng mắc khắp nơi, sáng như ban ngày, những người tiêu tiền như rác vẫn chưa nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần, vẫn đang thỏa sức hưởng thụ.
Bên ngoài khách sạn Mễ An Lan tấp nập những nam thanh nữ tú ăn mặc mát mẻ, những người bán hàng rong đặc trưng của Đảo Kim Ti cười hề hề chào mời “hàng hóa” của bọn họ, Minh Hàn và đồng bọn chen chúc trong đám người, tuy cũng đã cố gắng ăn mặc giống người địa phương, nhưng vẫn có vẻ lạc lõng, thu hút không ít ánh nhìn, còn có người nhân lúc say rượu đến bắt chuyện với Minh Hàn.
Minh Hàn vội vàng rời đi, né vào trong ngõ hẻm, mấy người bán hàng rong đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn cậu. Cậu nghiêng người đi qua giữa bọn họ, nhanh chóng đi về phía công trình có giám sát bất thường.
Đó là một công trình màu trắng có vẻ hơi nhỏ, phong cách kiến trúc pha trộn giữa Nam Âu và Tây Á, không ra gì cả. So với khách sạn Mễ An Lan ở cách đó không xa, trông nó thật tồi tàn, xung quanh có một vòng khung thép, trông như đang chờ sửa chữa. Khoảng trống giữa công trình và tường vây không có người, trên cửa viện treo một cái khóa làm nền. Minh Hàn đang định mở khóa thì đột nhiên nghe thấy tiếng động phía sau.
“Làm gì đấy?” Mấy người bán hàng rong vừa nãy lại theo lên, tổng cộng có bốn người, người cầm đầu rất cao lớn, đầu trọc, hai cánh tay đều có hình xăm dày đặt.
Một đồng đội của cậu nói: “Du khách, đến xem một chút. Chỗ này sao lại đang sửa chữa vậy, các người biết chỗ nào có thể vào được không?”
Minh Hàn quay người, ánh mắt âm u của tên đầu trọc bắn tới, ném điếu thuốc vừa hút được mấy hơi xuống đất, ngay khi chân giẫm lên, lại rút súng bắn ngay!
“Mẹ kiếp!” Người đồng đội kia lăn một vòng trên mặt đất, né vào chân tường phía bên trái trong làn khói bụi do viên đạn gây ra, lập tức nổ súng đáp trả.
Ngay trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Minh Hàn đã bay người nhảy vào tường rào, trước khi rơi xuống đất đã bắn một phát, cổ tay tên đầu trọc bị gãy, đau đớn hét lớn. Minh Hàn lập tức lấy súng tiểu liên từ trong ba lô ra lắp ráp, mấy phát bắn quét qua, người bán hàng rong đứt tay đứt chân, mất đi sức chiến đấu.
“Làm gì đấy?” Đồng đội kia dùng lời của người bán hàng rong hỏi lại, tiện thể đá tên đầu trọc kia một cái.
Tên đầu trọc căm hận trừng mắt nhìn anh ta, “Đại ca của mày là ai? Bọn mày chờ đó!”
“Ồ! Tưởng bọn tao đến tranh địa bàn à?” Người đồng đội lục soát trên người tên đầu trọc, tìm ra gói ma túy, lắc lắc trước mặt Minh Hàn.
“Trói vào đó, đừng quan tâm. Nhiệm vụ quan trọng hơn.” Minh Hàn nói xong thì đi về phía công trình.
Giữa đường gặp phải bốn con “gián”, suýt chút nữa đã phá hỏng kế hoạch, người đồng đội kia mắng chửi hai tiếng rồi trói người lại, “Ngoan ngoãn ở đây cho tao!”
Cánh cửa của tòa nhà vừa đẩy đã mở, bên trong tối tăm âm u, giống như một người sắp chết bị lãng quên. Minh Hàn cầm súng cảnh giác quan sát tìm kiếm, tạm thời chưa phát hiện ra người. Nơi đây dường như là một văn phòng quản lý, nhưng vì đã quá cũ rồi, không phù hợp với khí chất của cả Đảo Kim Ti nữa nên mới dần dần bị bỏ rơi. Minh Hàn đi vào sâu hơn, sau khi mắt đã quen với bóng tối, nhìn càng thêm rõ. Tuy nơi này không có ai, nhưng không có nhiều bụi, chứng tỏ gần đây có người dọn dẹp.
Lúc này, Chu Quyết và những người khác cũng đã vào công trình. Minh Hàn nói trong bộ đàm: “Tôi xuống dưới xem sao.”
Chu Quyết nói: “Tôi lên lầu, Hói ca ở cửa.”
Dưới công trình có tầng hầm, Minh Hàn bước trên bậc thang gỗ kêu cót két, cậu dùng đèn pin soi thử, cảm giác bụi bặm rất nặng. Tầng hầm thoạt nhìn trống rỗng, nhưng sau khi đi qua một đoạn hành lang, xuất hiện một cánh cửa bị khóa. Minh Hàn nổ hai phát súng mở khóa, lúc nhìn rõ đồ đạc bên trong, con ngươi của cậu co rút lại.
Đây là một kho vũ khí! Một nửa số thùng ở đây chứa đầy súng ống, băng đạn, nửa còn lại thì trống rỗng, đã bị người ta lấy đi rồi. Là người của “Lượng Thiên Xích” lấy đi? Bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu?
Minh Hàn cầm bộ đàm lên, muốn đồng bộ tình báo đã trinh sát được cho sở chỉ huy, nhưng bộ đàm đã bị ngắt kết nối. Cậu cau mày, trở lại mặt đất, bộ đàm vẫn không thể hoạt động. Lúc này, cậu phát hiện bên cạnh lối vào tầng hầm còn có một cánh cửa rất kín đáo, cậu cẩn thận đẩy ra, lại đi ra ngoài trời, nhờ ánh đèn trên đảo, cậu nhìn rõ cách đó hai mươi mét có một ngôi nhà giống như nhà kho, trong không khí phiêu đãng ra mùi máu tanh rất nhạt.
Nhờ bóng tối che chắn, Minh Hàn đến gần nhà kho, nhà kho có cửa mà không có cửa sổ, mùi máu tanh là từ trong cánh cửa này tỏa ra. Cậu cẩn thận nghe ngóng thêm mấy giây, bên trong không có động tĩnh gì. Cậu hé cửa ra một khe hở, mùi máu tanh càng thêm nồng đậm. Trong tầm nhìn hạn chế, cậu thấy trên tường đối diện có một mảng lớn vết bẩn sẫm màu, trên mặt đất cũng có, bên tường có một giá đỡ, dường như dùng để trói người, trên tường bên phải treo đầy dụng cụ tra tấn, trong góc tối không có ánh sáng, chúng giống như nanh vuốt dữ tợn của ác quỷ.
Minh Hàn lao vào trong cửa, nòng súng nhanh chóng quét từ trên mái nhà xuống hai bên, không có ai, không gian hình hộp chữ nhật ngay ngắn này không có người sống, cũng không có người chết.
Minh Hàn đi về phía giá đỡ bên tường, tim đột nhiên thắt lại. Đây là hiện trường hành hình, người bị trói ở đây chắc chắn đã trải qua nỗi đau khổ sống không bằng chết, máu vẫn chưa khô hẳn, hắn đã bị chuyển đi không lâu, bị đưa đến một nơi khác.
Hắn chết rồi sao? Có lẽ không, người sống mới cần được chuyển đi, người chết thì khả năng cao là sẽ bị vứt bỏ.
Minh Hàn lại cố gắng liên lạc với sở chỉ huy một lần nữa, nhưng liên lạc vẫn bị nhiễu.
Bên kia, Chu Quyết cũng đã hoàn thành việc tìm kiếm, từ súng ống trong tòa nhà này phán đoán, nơi này rất có thể là sào huyệt của Lương Nhạc Trạch, vậy người bị tra tấn dã man kia rất có thể là Hàn Cừ, “Lượng Thiên Xích” đã mang Hàn Cừ đi, vẫn còn một tia hy vọng Hàn Cừ còn sống.
“Đi!” Minh Hàn phải nhanh chóng báo cáo tình hình ở đây cho sở chỉ huy, nhưng cả nhóm vừa trở về đến cửa tòa nhà thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ.
Chu Quyết kinh ngạc, “Chuyện gì vậy?”
Vụ nổ không phải ở gần đây, mà là từ cách đó ít nhất hai khu phố truyền đến. Minh Hàn giật mình, lập tức nghĩ đến Trần Tranh cũng đã rời sở chỉ huy! Cậu vừa chạy vừa cố gắng liên lạc với Trần Tranh, nhưng bộ đàm chỉ có tiếng tút tút. Mọi người kinh hoàng chạy loạn trên đường, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rất nhiều người bị ngã, giày cao gót, dép lê vương vãi khắp nơi.
“Ầm ——” Lại một tiếng nổ nữa vang lên, tiếng hét chói tai càng thêm cao vút, mà lần này tiếp theo đó là tiếng nổ thứ ba, thứ tư, ánh lửa từ những khách sạn, sòng bạc náo nhiệt nhất bùng lên ngút trời, con phố chợ đêm ồn ào trong nháy mắt bị biển lửa nuốt chửng. Mọi người gào khóc, chạy loạn như ruồi nhặng, vải vóc dễ dàng bị đốt cháy, ngọn lửa như đang há cái miệng rộng đầy máu nuốt chửng cả người bọn họ, bọn họ gào khóc, còn ngọn lửa thì cười điên cuồng, người bị ngọn lửa thiêu đốt thành ngọn đuốc sống tuyệt vọng vung vẩy tứ chi, lao vào người bên cạnh gần mình nhất. . . . . .
“Ầm —— Ầm —— Ầm ——” Tiếng nổ liên tiếp, người ở gần điểm nổ nhất bị sóng xung kích hất tung lên cao, lúc rơi xuống đất đã là những con quái vật đen ngòm.
Minh Hàn nhanh chóng chen chúc giữa đám người đang gào khóc, trong mắt cậu phản chiếu ngọn lửa ngút trời.
Sở chỉ huy trên du thuyền, camera giám sát truyền về hình ảnh như địa ngục trần gian trên đảo, bom nổ tung tóe khắp nơi, tuy sức công phá đều không lớn, nhưng đủ để gây ra hết đợt hỗn loạn này đến đợt hỗn loạn khác. Đặc biệt là con phố chợ đêm, nơi có nhiều du khách nhất, đồng thời đặt rất nhiều bình gas, ánh lửa chói mắt đang gột rửa cả một con phố, những người bị thiêu đốt “múa may quay cuồng”, như những đốm lửa bị hất tung ra ngoài.
Liễu Chí Tần đang cố gắng khôi phục hệ thống liên lạc bị ảnh hưởng, mà ngay khoảnh khắc liên lạc được khôi phục hoàn toàn, Lương Nhạc Trạch đột nhiên xuất hiện trên màn hình giám sát.
Lư Hạ Kình im lặng nhìn chằm chằm vào video, Long Phú Sinh đã cầm súng trường tấn công lên, hận không thể lập tức xông lên đảo.
“Tôi biết các người nhất định sẽ đến, nhất định có thể tìm ra Đảo Kim Ti, nhưng các người đến chậm hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.” Lương Nhạc Trạch mỉm cười, “Trần Tranh đâu? Trần Tranh có ở đó không?”
Đây không phải là cuộc gọi trực tuyến, đừng nói là Trần Tranh không ở sở chỉ huy, cho dù có ở đó, cũng không thể hồi đáp Lương Nhạc Trạch được.
“Không sao cả, các người đã đuổi đến đây thì cũng thua rồi.” Lương Nhạc Trạch nhún vai, “Để tôi đoán xem, mục đích của các người là cứu Hàn Cừ về? Rồi đưa tôi ra chịu tội trước pháp luật? Nhưng các người đã quên một chuyện, đây là nước M, không phải Hoa Quốc. Ở những nơi như Đảo Kim Ti mà còn muốn bảo vệ dân thường thì mục tiêu của các người cũng đừng hòng đạt được.”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, càng ngày càng dày đặc, lẫn lộn với tiếng súng và tiếng xe cộ va chạm, dường như đang cổ vũ cho lời của Lương Nhạc Trạch.
“Các người không muốn động thủ với dân thường, vậy được, được.” Lương Nhạc Trạch vừa nói vừa vỗ tay, “Vậy thì để tôi, tên tội phạm này giết. Bây giờ các người định đối phó thế nào đây? Khắp nơi đều nổ tung, khắp nơi đều giết người, nghe nói cảnh sát nước M đến rất nhiều à? Người trên đảo có đủ để các người cứu không? Nếu không đủ thì tôi giết thêm một lần nữa!”
Long Phú Sinh liên tục chửi thề, Đảo Kim Ti bây giờ đã trở thành vũ khí để Lương Nhạc Trạch uy hiếp cảnh sát, mạng sống của người bình thường trong mắt anh ta không đáng một xu, những người bị thiêu đốt, những bộ phận cơ thể bị thổi bay và những viên đạn lạnh lẽo không có gì khác biệt. Những viên đạn này mang theo oán khí lao về phía cảnh sát, còn anh thì sẽ biến mất vào biển cả.
“Tao sẽ điều chỉnh ngay! Mày giết được! Tao cũng có thể giết được!” Bản tính côn đồ của Long Phú Sinh lập tức nổi lên, ngay lập tức muốn ra lệnh cho thủ hạ trực tiếp dùng rocket.
Lư Hạ Kình không thể để ông ta làm như vậy, lớn tiếng quát: “Đội viên của tôi vẫn còn trên đảo! Người của anh cũng vậy!”
Long Phú Sinh ngây người, tức giận nghiến răng. Ngay lúc này, giọng của Liễu Chí Tần truyền đến, “Đội trưởng Hàn.”
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía màn hình, một khuôn mặt đẫm máu xuất hiện, camera lùi lại, một nửa người Hàn Cừ lọt vào khung hình, Lư Hạ Kình nghẹn ngào thở dài một tiếng nặng nề. Hàn Cừ đã chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo, xương cốt bị đập nát, mất máu nhiều, không nhìn ra là còn sống hay đã tắt thở.
“Các người cố gắng thêm chút nữa, có lẽ vẫn có thể gặp hắn lần cuối.” Lương Nhạc Trạch mỉm cười: “Ít nhất lúc tôi ném hắn đến….ném đến cái khách sạn Mễ An Lan gì đó, hắn vẫn còn chút hơi tàn.”
Video đến đây là kết thúc, Lư Hạ Kình chưa kịp lên tiếng, liên lạc đã bị các đội viên của hai nước tản mát trên đảo chen chúc nổ tung.
Vụ nổ gây ra hỗn loạn trên diện rộng, Đảo Kim Ti lại là “vùng đất ngoài vòng pháp luật”, du khách không phải là hạng người lương thiện gì, tội phạm trà trộn trong đó lại càng có thể tùy tiện rút súng. Lửa thiêu đốt ý tốt trong nhân tính, để lại mặt tối độc ác nhất, mọi người không biết kẻ chủ mưu gây ra vụ nổ là ai, nhìn ai cũng như muốn dồn ép mình vào chỗ chết, có người vì tự vệ mà nổ súng bắn loạn xạ trong đám đông, có người lái xe đâm loạn xạ, ác ý lan rộng như bệnh dịch, tất cả những ai có súng đều rút súng ra, những người có xe thì điên cuồng đâm vào nhau. Thiên đường hưởng lạc đã trở thành địa ngục của những kẻ hưởng lạc.
Cảnh sát nước M trên đảo yêu cầu rút lui ngay lập tức, trực tiếp dùng pháo kích để đối phó với những kẻ điên này, Long Phú Sinh và Lư Hạ Kình nổ ra tranh cãi, đột nhiên, Liễu Chí Tần phóng to camera giám sát của khách sạn Mễ An Lan, “Hàn Cừ đã bị Lương Nhạc Trạch chuyển đến đó rồi, cục trưởng Lư, chúng ta vẫn còn thời gian!”
Lư Hạ Kình đẩy Long Phú Sinh ra, kết nối liên lạc với Minh Hàn, giọng Minh Hàn gấp gáp, “Cục trưởng Lư, Trần Tranh bây giờ. . . . . .”
“Minh Hàn, cậu nghe tôi nói!” Lư Hạ Kình quát: “Tôi đã xác nhận được Trần Tranh an toàn, cậu ấy có nhiệm vụ khác, bây giờ cậu lập tức dẫn người đến khách sạn Mễ An Lan, Hàn Cừ ở trong đó, cho dù cậu ấy chỉ còn là một cái xác cũng phải mang về cho tôi!”
Minh Hàn khựng bước, khách sạn Mễ An Lan chỉ cách đội của cậu chưa đến một cây số. Đột nhiên, phía trước năm mươi mét lại có một quả bom nổ tung, gạch đá bay loạn xạ, như mưa rơi xuống, Minh Hàn nhanh chóng nằm rạp xuống. Một chiếc xe từ phía sau lao tới, tài xế phê thuốc, ánh mắt điên cuồng, hận không thể đâm chết tất cả những kẻ cản đường mình. Minh Hàn nghiêng người sang phải, liên tục lăn lộn, bánh xe cuốn theo gió mạnh, đâm vào du khách ở phía bên kia.
Minh Hàn bắn liên tiếp hai phát vào lốp xe, bánh xe trượt dài trên mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, rồi sau đó lật nhào, đâm vào cột điện.
Một nhóm người được cứu, nhưng trong tích tắc đã bị đạn của một nhóm người khác quét đến. Não đặc sệt vỡ tung bắn tung tóe, máu tươi nhanh chóng bị khói đen dày đặc của vụ nổ nuốt chửng. Bánh xe nghiền qua xác chết, những bộ phận cơ thể vẫn còn ấm bị nghiền nát, vô số xe đâm vào nhau, dầu từ bình xăng nhỏ giọt xuống, ngay sau đó, một làn sóng xung kích màu trắng bùng lên.
Đạn bay loạn xạ trước mắt, như mưa đá không có quy luật bị gió lớn thổi, Minh Hàn không rảnh quan tâm đến cảnh tượng thảm khốc trên đường nữa, cùng Chu Quyết và các đồng đội hội tụ lại, đến trước cửa khách sạn Mễ An Lan, nhưng đón chào bọn họ lại là đạn bắn từ trong cửa ra!
Đường phố đã trở thành lò sát sinh, bản năng sinh tồn khiến mọi người điên cuồng lao vào những công trình hai bên đường, nhưng cục diện hỗn loạn khiến người ta không thể phân biệt được kẻ đến có phải là thần chết hay không, những người đã vào được khách sạn, những người vốn dĩ đã ở trong khách sạn điên cuồng bắn ra ngoài, cố gắng ngăn cản người khác đi vào.
Đạn sượt qua bên mặt Minh Hàn, mười mấy người từ phía sau cậu xông lên, vừa nổ súng vừa chen vào bên trong, cậu bị chen ra một bên, súng máy trong khách sạn đồng loạt nổ, đạn xé rách động mạch, máu tươi bắn lên không trung.
Không thể đột phá cửa chính, Minh Hàn ra hiệu cho Chu Quyết, vòng ra phía bên kia của khách sạn, leo trèo bằng tay không, leo vào từ cửa sổ tạm thời không có người.
Trong khách sạn cũng không yên bình hơn bên ngoài, tiếng súng không ngừng vang lên bên tai, nhấn chìm tiếng khóc xé lòng. Minh Hàn vừa tránh đạn, vừa dò dẫm đến tầng một. Hàn Cừ ở đâu? Vết máu trong nhà kho chứng minh Hàn Cừ bị chuyển đi không lâu, Lương Nhạc Trạch vì muốn trốn thoát, chắc chắn sẽ chọn nơi dễ ẩn náu nhất, vườn hoa? Tầng hầm? Một chỗ nào đó ở tầng một?
Phần lớn mọi người ở tầng một đều chen chúc ở cửa, xem những người muốn xông vào là kẻ địch, hỗn chiến đang nhanh chóng tiêu hao đạn dược của cả hai bên. Minh Hàn lẻn vào khu vực không có người ở tầng một, sau khi tìm kiếm một lượt, không thấy Hàn Cừ.
Ngay khi cậu định vào vườn hoa, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội, màng nhĩ như bị áp suất cao bịt kín, ngay khoảnh khắc vụ nổ xảy ra, ánh lửa bắt đầu bành trướng từ tầng hai, tất cả kính, đèn chùm bị chấn động vỡ vụn, những mảnh kính sắc nhọn như ám khí sắc bén nhất, đâm vào những người đang cầm súng máy. Mạch máu vỡ tan, những mảnh thi thể mang theo máu bắn vào tường, dường như có một con quỷ vô hình nào đó đang dùng máu và óc để vẽ tranh ngay tại chỗ trong khách sạn xa hoa này.
Minh Hàn bị sóng xung kích cực lớn hất văng ra xa mười mét, lưng đập mạnh vào bức tượng điêu khắc, trong cổ họng trào lên một cỗ tanh nồng. Sau khoảnh khắc choáng váng, đầu óc cậu tỉnh táo trở lại, thính giác đột nhiên trở nên rõ ràng, tiếng súng đã ngừng, thay vào đó là tiếng nổ liên tục, tiếng vật liệu xây dựng đổ sập như domino. Khắp nơi trong khách sạn đều là vật liệu dễ cháy, vụ nổ đã thiêu rụi tất cả, toàn bộ khách sạn như bị biển lửa nhấn chìm, sóng xung kích hất văng con người, giống như một ngọn núi lửa đang phun trào giận dữ gầm thét.
Liên lạc đã hoàn toàn bị cắt đứt, Minh Hàn mất liên lạc với các đồng đội đã vào khách sạn, càng không thể liên lạc được với du thuyền, những ngôi nhà đổ sập nhốt anh trong một không gian chật hẹp, ngọn lửa giận dữ vẫn đang bùng cháy hừng hực, những người trước đó còn may mắn chen vào được khách sạn đã bị thiêu sống thành tro bụi, những người chưa vào được khách sạn thì chạy tứ tán như chim sợ cành cong, xung quanh khách sạn Mễ An Lan trong nháy mắt đã không còn một bóng người.
Sẽ không có ai vào cứu viện đâu, Minh Hàn vừa thở hổn hển vừa nghĩ. Cậu khó khăn bám vào thanh gỗ chìa ra ở phía trên, dựa vào sức mạnh của thắt lưng treo lên. Lượng oxy trong không khí càng ngày càng ít, không ai biết khi nào vụ nổ tiếp theo sẽ ập đến, Minh Hàn cố gắng bịt mũi miệng lại, cậu men theo con đường chưa bị sập một lần nữa quay trở lại tầng một. Ít nhất tầng một đã bị cài ba quả bom, đã bị nổ đến mức không còn hình dạng ban đầu, chắc chắn là người của Lương Nhạc Trạch cài bom và vứt bỏ Hàn Cừ cùng một lúc, rất có thể là Hàn Cừ ở gần đây.
Liên lạc được khôi phục trong thời gian ngắn ngủi, giọng của Lý Công Thịnh truyền đến, “Cảnh sát Minh! Minh Hàn! Nghe thấy không? Còn sống không?”
Minh Hàn nói: “Chi viện đến rồi à?”
“Cục trưởng Lư bảo chúng tôi đến cứu người sống sót!” Lý Công Thịnh sốt ruột hét lớn: “Vụ nổ ở Mễ An Lan là lớn nhất rồi! Các cậu mau ra đi! Lửa căn bản không dập được, người của chúng tôi cũng không vào được!”
Vụ nổ lớn nhất? Minh Hàn càng chắc chắn Hàn Cừ ở đây, Lương Nhạc Trạch muốn nổ chết Hàn Cừ ở trước mặt cảnh sát Hoa Quốc, đây là một đao xuyên tim. Minh Hàn nhìn vào nơi sâu thẳm của ngọn lửa, trong con ngươi phát ra luồng ánh sáng lạnh lùng kiên định, ngọn lửa ngạo mạn dường như cũng bị làm lạnh đi trong giây lát, rồi lại mở ra nhiều nanh vuốt tàn nhẫn hơn.
“Anh Lý, người sống sót nhờ cả vào anh, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa hoàn thành.” Minh Hàn nói xong thì nhảy vào biển lửa, ngọn lửa nóng rực lướt qua bộ đồ tác chiến, giống như hai cánh chim đang xòe ra.
Lý Công Thịnh ngẩn người, sốt ruột hét: “Minh Hàn! Rút lui ngay! Cho dù người của cậu ở trong đó thì cũng đã hy sinh rồi!”
“Đưa Hàn Cừ về là nhiệm vụ của chúng tôi.” Lần này người hồi đáp Lý Công Thịnh là Chu Quyết, cậu ta thở rất mạnh, trong giọng điệu tùy tiện lại mang theo một chút kiên quyết, “Cho dù hắn đã là một cục than thì chúng tôi cũng phải mang hắn về.”
Lý Công Thịnh kinh ngạc nhìn khách sạn ngày càng bốc cháy dữ dội, một lát sau thì dùng tiếng nước M chửi một tiếng, sau đó hét lên: “Mang tất cả những người sống sót ra ngoài cho tôi! Chỉ cần còn một chút hơi thở cũng không được để bọn họ chết!”
Lửa và sắt thép đổ nát biến khách sạn thành mê cung, Minh Hàn tìm kiếm trong vô vọng, cậu hít quá nhiều khói, khiến đầu đau như búa bổ, đột nhiên, trong tầm nhìn ngày càng mơ hồ xuất hiện một vệt máu tươi rõ ràng, giống như hành động giãy giụa cuối cùng của người sắp chết.
Minh Hàn đột nhiên tỉnh táo, dùng sức nhắm mắt lại, vết máu trở nên rõ ràng hơn, lan sang bên phải rồi biến mất trong lửa.
Nơi này không xảy ra giao tranh, lúc nổ tung, phương hướng này gần như không có ai, ai là người bị thương ở chỗ này? Từ đây bò ra ngoài?
Minh Hàn nhìn về phía nơi vết máu bắt đầu, chỗ đó đã đổ sập rồi, căn bản không vào được. Minh Hàn lập tức lao về phía ngọn lửa, hai chân rời khỏi mặt đất, cậu che mặt vượt qua, sau khi tiếp đất thì lăn vài vòng, dập tắt ngọn lửa còn sót lại trên người.
Vết máu lại xuất hiện, lần này lại biến mất trong một cánh cửa đang lung lay sắp đổ. Minh Hàn đá một phát vào cánh cửa, ngọn lửa suýt chút nữa đã táp vào mặt. Đây là khu vườn bán lộ thiên phía Tây Bắc của khách sạn, cây cỏ um tùm đã bị thiêu rụi, ánh lửa còn mạnh hơn trong khách sạn, rõ ràng cũng đã trải qua vụ nổ. Vết máu trên mặt đất không còn rõ ràng nữa, giống như đã trôi đi đến cuối cùng, sinh mệnh đã trở nên càng ngày càng mỏng manh.
Minh Hàn không thấy người, nhưng vết máu lại chỉ về phía khu vườn này, người không thể biến mất vô cớ được. Tro bụi bay lơ lửng trên không, như một trận tuyết bẩn thỉu. Minh Hàn thở ra một ngụm khí đục, tầm mắt liên tục điều chỉnh, cuối cùng, cậu nhìn thấy trong bùn đất phía trước dường như có thứ gì đó động đậy, nhìn kỹ thì hóa ra lại là hai ngón tay đen ngòm!
Trong khoảnh khắc đó trái tim cậu bị bóp chặt, cậu xuyên qua ngọn lửa, chạy điên cuồng về phía trước, khi đến gần rồi mới nhìn rõ bàn tay chìa ra từ trong bùn đất đang giãy giụa, những ngón tay biến dạng liều mạng vươn lên trên, tựa như cỏ dại không chịu chết trong bão tuyết.
Minh Hàn lập tức nắm lấy bàn tay đó, ngay khoảnh khắc được nắm lấy, những ngón tay cứng đờ lại rồi bắt đầu run rẩy. Minh Hàn cắn răng đào đất, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong hố, là Hàn Cừ!
“Đội trưởng Hàn!” Minh Hàn hét lớn: “Cố lên! Chúng tôi đến rồi!”
Đôi mắt bị máu bịt kín của Hàn Cừ hướng về phía cậu, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng khóe môi lại cong lên, lặng lẽ nở nụ cười, sau đó cả người không còn động tĩnh gì nữa.
“Đội trưởng Hàn! Cố thêm một chút nữa! Tôi sẽ đưa anh ra ngoài ngay!” Minh Hàn vừa điên cuồng đào đất vừa gọi Chu Quyết trong bộ đàm, vài phút sau, Chu Quyết và các đồng đội khác cũng xuyên qua ngọn lửa chạy như điên đến, nhìn thấy Hàn Cừ gần như đã tắt thở, Chu Quyết không kiềm chế được mà giơ tay lau nước mắt.
“Tôi gọi cậu đến là để cậu khóc tang à?” Minh Hàn hét lớn.
“Tôi biết rồi!” Chu Quyết vội vàng xúc đất, vừa xúc vừa khóc.
Hố sâu nửa người, không biết đào để làm gì, may mà đất chôn Hàn Cừ không phải là do người ta cố ý lấp, mà là bị vụ nổ hất lên, khả năng cao là Hàn Cừ đã bò đến gần đó rồi rơi vào trong trước khi vụ nổ xảy ra, lúc vụ nổ xảy ra, đất đá cây cỏ xung quanh mới ập xuống phủ kín người hắn.
Đất này rất dễ đào, mấy người chỉ mất nửa phút đã đào được Hàn Cừ lên. Nước mắt Chu Quyết vẫn chưa ngừng, Minh Hàn xác nhận Hàn Cừ vẫn còn hô hấp và tim vẫn còn đập, cậu cùng Chu Quyết nhấc người lên. Ngay lúc cả nhóm định quay về theo đường cũ thì luồng khói xám xịt từ dưới tầng hầm khách sạn bốc lên, sóng xung kích của vụ nổ một lần nữa lấy khách sạn làm tâm, lan rộng ra toàn bộ khu vực xung quanh. Động tác của Minh Hàn và Chu Quyết cùng nhất trí bảo vệ Hàn Cừ, những mảnh kính vỡ, những thanh thép đứt gãy lao về phía sau lưng bọn họ với tốc độ cực nhanh.
Sau khi chấn động này qua đi, phần lớn khách sạn đã sụp đổ, khắp nơi chỗ nào cũng đều là lửa lớn, con đường rời đi đã hoàn toàn bị chặn.
Phải rời đi ngay lập tức, phải nhanh chóng đưa Hàn Cừ lên du thuyền, nếu không thì rất có thể đội cơ động phải mang một cái xác về nước. Minh Hàn nhìn về phía biển lửa, thần sắc càng thêm ngưng trọng, có lẽ bọn họ còn có thể xẻ ra một con đường từ trong biển lửa, nhưng thời gian không chờ đợi người. Vậy rời đi theo hướng khu vườn thì sao? Cũng không được, lửa ở bên này còn lớn hơn, đường ra đã bị chặn hoàn toàn.
“Tít tít —— tít tít ——” Bộ đàm vang lên, Lý Công Thịnh khàn giọng hét: “Minh Hàn! Còn sống không?”
Minh Hàn có chút kinh ngạc, “Cảnh sát Lý, chúng tôi. . . . . .”
“Còn sống là tốt rồi! Chúng tôi đã chuyển hết người sống sót ra ngoài rồi, chỉ còn lại các cậu thôi!” Lý Công Thịnh nói rất nhanh: “Bây giờ cậu nghe cho kỹ đây, người của tôi ở phía Tây Bắc khách sạn, lửa ở đó tuy lớn, nhưng tương đối dễ dập hơn, cậu và đồng đội của cậu tìm cách đến đó, dập lửa xong chúng tôi lập tức vào tiếp ứng cho các cậu!”
Tây Bắc? Chẳng phải là chỗ bọn họ bị mắc kẹt sao? Lồng ngực Minh Hàn như muốn nổ tung, nắm đấm không tự chủ được mà siết chặt, “Anh Lý, chúng tôi đang ở phía Tây Bắc!”
Lý Công Thịnh dừng lại một chút, vui mừng nói: “Tôi đến ngay đây! Tất cả đều phải sống cho tôi!”
Minh Hàn nhìn ngọn lửa hừng hực cháy trước mắt, cuối cùng cũng chậm rãi thở ra một hơi.
Những cột nước áp suất cao như lưỡi dao xẻ đôi bức tường lửa, hơi nước trong nháy mắt bị bốc hơi, giải phóng ra nhiệt lượng khủng khiếp, một lối đi hẹp được mở ra, cảnh sát nước M khiêng cáng xông vào.
Nhìn thấy Hàn Cừ và khuôn mặt Minh Hàn đã bị hun đen đến mức không còn nhìn rõ ngũ quan, Lý Công Thịnh khựng lại một chút, muốn nói gì đó, nhưng muôn vàn cảm xúc lại như keo cứng dính chặt, bịt kín trong cổ họng anh ta.
“Anh Lý, cảm ơn!” Minh Hàn qua loa lau lên mặt một chút, sau đó lập tức chuyển Hàn Cừ lên cáng.
Tiếng súng đạn bên ngoài đã ngừng, Hàn Cừ được đưa lên xe, Minh Hàn đẩy Chu Quyết lên theo, đá một phát đóng cửa lại, “Đưa đội trưởng Hàn đến sở chỉ huy an toàn!”
Chu Quyết vội vàng hét: “Còn cậu thì sao?”
Minh Hàn dội một chai nước lên đầu, “Tôi đi tìm Trần Tranh.”
Hết chương 188.