Chương 189: Lần Đầu Gặp Gỡ
…【Lưu ý: Người chơi không được cố ý gây ra cái chết cho NPC trong khu vực.】
【Lưu ý: Người chơi không được xúi giục NPC vượt biên trái phép sang các phó bản khác.】
……
Khoảnh khắc dịch chuyển bắt đầu, hệ thống tung ra một loạt các quy tắc cần lưu ý, Chu Kỳ An chỉ nhớ được một hai điều quan trọng.
Tiếng ồn ào vang lên bên tai, tiếng rao hàng quen thuộc tràn ngập trong không gian.
“Mừng 3 năm ngày Nhà hàng chay khai trương, giảm giá 8.8% toàn bộ các món, chào mừng khách hàng mới và cũ đến nhà hàng thưởng thức!”
“Rạp hát lớn tối nay có biểu diễn ảo thuật, vé vào cửa mua một tặng một!”
“Hôm nay bạn đã tìm được việc làm chưa? Những ai có ý định đến Quỷ Thị làm việc trong thời gian ngắn, chúng tôi có thể sắp xếp công việc bên ngoài.”
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, Chu Kỳ An vừa mới tỉnh táo lại, cảm giác không chỉ màng nhĩ mà cả dây thần kinh trong đầu cũng đều giật nảy lên:
“Ông vua sân khấu kịch!”
Không biết là ai đã ném tờ rơi bay tán loạn, trên con phố sầm uất náo nhiệt, tất cả cư dân cổ thành đều nhìn sang. Con phố chìm vào trầm mặc trong giây lát, chỉ còn tiếng tờ rơi bay xào xạc, một lúc sau, không biết là ai phản ứng lại trước: “Oa——”
Tân thành chủ đã trở lại!
Gương mặt tân thành chủ trắng bệch! Còn trắng hơn trước, mua phấn ở đâu vậy? Cho xin links mua hàng đi.
Trên lầu, đầu đường, kẻ lang thang chui ra từ cống thoát nước… vô số ánh mắt như camera đồng loạt nhìn cậu chằm chằm.
Chu Kỳ An vừa mới mở mắt ra: “…”
Cái này có gì khác so với lúc ở trong bảo tàng, chẳng phải đều bị người ta nhìn chằm chằm sao?
Thậm chí ở cổ thành còn có nhiều người nhìn hơn.
Cậu cố gắng tự an ủi bản thân, ít nhất thì cũng không bị ánh sáng chói lòa chiếu rọi và cơ thể cũng không lơ lững giữa không trung.
Cậu ngước mắt lên, ánh sáng vàng phản chiếu từ tòa nhà cao lớn phía xa xa khiến mí mắt Chu Kỳ An giật giật.
Cậu đưa tay lên che trán, khi nheo mắt nhìn qua, cậu phát hiện ở trung tâm thành phố phía trước có một tòa nhà sáng lấp lánh.
Không, không phải tòa nhà, mà là một bức tượng cao hơn cả tòa nhà bình thường.
…… Tượng đất sét dát vàng, bên ngoài dát vàng thật.
Hình ảnh dát vàng đó, hoàn toàn được tạc theo hình dáng thầy bói mà Chu Kỳ An đã đóng giả khi lần đầu tiên đến cổ thành.
Tay nghề của người thợ tạc tượng rất cao, ngay cả chiếc kính râm cổ điển gọng tròn cũng được tái hiện một cách hoàn hảo, dưới ánh nắng mặt trời, từ trên xuống dưới đều lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Chu Kỳ An lặng lẽ nhìn một lúc, chậm rãi phun ra ba chữ: “Tiên, sư, nhà, mi.”
Bức tượng này trông còn đáng giá hơn cả người thật.
Một câu chửi thề không nhịn được buột ra, bên cạnh lập tức có một cư dân cổ thành lên tiếng: “Xin đừng nói lời thô tục dưới tượng thần, sẽ bị coi là bất kính.”
Chu Kỳ An im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh có thấy tôi giống tượng thần không?”
Cậu lẩm bẩm vài câu dưới chân bức tượng của chính mình thì có vấn đề gì sao?
“Tượng thần được xây dựng theo hình dáng của ngài, là hóa thân của ngài, đương nhiên là giống rồi.” Cư dân quả quyết nói: “Tuy nhiên quyền thành chủ đã ghi việc không được bất kính với tượng thần vào 《Luật Cổ Thành》, mọi người đều phải tuân theo.”
Chu Kỳ An nghe vậy thì sững sờ.
“Hoa Cổ Thành còn có luật pháp?”
Từ lúc nào mà mọi người lại lén lút tiến bộ sau lưng tôi thế?
Cư dân cổ thành bắt đầu giải thích cho cậu, “Trước đây chỉ có thỏa thuận bảo mật.”
“Bây giờ cái gì cũng có, đầu tiên là 《Luật Thương mại》.”
“Đúng vậy, còn có 《Luật Lưu thông Mậu dịch》, 《Luật Lao động》, 《Luật Chống Cạnh tranh Không lành mạnh》…”
Với lượng thông tin khổng lồ đó, cuối cùng Chu Kỳ An cũng hiểu ra, Cô Tề đang phát triển kinh doanh rất tốt ở Quỷ Thị, vì vậy đã đặc biệt xây dựng một loạt các điều luật. Trước đây những thứ này không thể áp dụng, nhưng giờ đây cổ thành đang phát triển nhanh chóng, tầm quan trọng của việc hạn chế luật pháp đã được thể hiện.
Tương ứng, người dân Hoa Cổ Thành hiện tại rất ủng hộ Chu Kỳ An, người đã cho phép bọn họ ra ngoài làm việc.
Mặc dù người đó chưa chết, nhưng bọn họ đã đặc biệt dựng tượng để ghi nhớ công lao của cậu đối với cổ thành.
“Thật sự… cảm ơn mọi người.”
Chu Kỳ An nghe vậy thì khóe miệng giật giật: “Mọi người đi làm việc đi, không cần lo lắng cho tôi.”
Mọi người nói một câu khách sáo rồi lập tức giải tán.
Đối với sự xuất hiện của tân thành chủ, người dân cổ thành chỉ tò mò xem một chút, dù sao ngày thường nhìn tượng cũng đủ rồi, hơn nữa tượng còn có thể phát sáng.
Bọn họ lại trở lại vị trí của mình và tiếp tục tỏa sáng.
Chu Kỳ An lại chìm vào trầm mặc.
Trong vài giây ngắn ngủi, bỗng dưng cậu cảm thấy như mình đã mất đi ham muốn giao tiếp với thế giới này, cậu nhớ đến mấy quả cầu ánh sáng xuất hiện cuối cùng, bắt đầu kiểm tra ba lô.
Trước khi mở bảng điều khiển, cậu có chút căng thẳng, trong trường hợp trò chơi không phản hồi rõ ràng, kết quả có thể không như ý muốn.
Trong ô vuông có thêm một vài món cổ vật.
【Pháp Kính: Cổ vật đến từ Bảo tàng Trầm Mặc, sẽ bị thu hồi sau ba mươi ngày làm việc.】
【Kim Tiền Kiếm: Cổ vật đến từ Bảo tàng Trầm Mặc, sẽ được thu hồi sau ba mươi ngày làm việc.】
……
Trò chơi vẫn keo kiệt như mọi khi, ghi chú rằng những thứ này sẽ sớm bị lấy đi. Nhưng trước đó, cậu cũng có đủ thời gian để giải thoát linh hồn bên trong.
Sau khi được thuê làm thành chủ một lần nữa, ngoài việc tiếp tục gửi kịch bản cho phó bản trò chơi, bảng điều khiển của Chu Kỳ An còn có thêm một chức năng 【Tin nhắn】, có thể được sử dụng để liên lạc trực tiếp với nhân viên cấp cao của Hoa Cổ Thành.
Cậu suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn riêng cho Cô Tề, bảo cô ấy quay lại trong thời gian sớm nhất, chuẩn bị thỉnh giáo xem làm thế nào để an trí những linh hồn được giải thoát tốt hơn.
Cô Tề trả lời rất nhanh: [Dự kiến phải mất ba ngày nữa mới về được.]
Trong hợp đồng thuê lại lần nữa, mỗi lần di chuyển giữa thế giới mới và cổ thành cần phải báo cáo trước cho trò chơi. Quá trình này có chút phiền phức, Chu Kỳ An định đợi Cô Tề quay lại, sắp xếp xong mọi việc rồi mới quay lại thế giới mới.
“Bây giờ có lẽ những người khác cũng đã dịch chuyển rời khỏi phó bản bảo tàng rồi.”
Chỉ mong Ứng Vũ bên kia mọi việc suôn sẻ, túi dưỡng sinh vừa đến, vấn đề của mẹ cậu và Sếp có thể giải quyết được.
Vẫn còn thiếu một nơi ở, Chu Kỳ An không quay về tư dinh của Ông vua sân khấu kịch tiền nhiệm, khu vườn đầy máu me và gai góc đó không thích hợp để thư giãn tinh thần sau khi vừa ra khỏi phó bản.
Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đến nhà thờ.
————
Nhà thờ âm u đáng sợ và ngập tràn ánh sáng giả dối, nghe nói mỗi một bức điêu khắc đều là một biểu tượng của đức tin.
Khi không có cha sứ, nhà thờ không được dọn dẹp, trên mặt đất còn sót lại vết máu của ai đó.
Chu Kỳ An ngồi trên ghế dài, ngẩng đầu nhìn những bức bích họa và cây thánh giá, thành kính suy nghĩ về chặng đường đã qua, liệu có còn mối thù nào chưa báo không.
“Nhất định không được bỏ sót.”
Nếu không, vào một đêm khuya nào đó sẽ rất khó chịu khi đột nhiên nhớ ra.
Cuối cùng, cậu chỉ nhớ ra một người tên là Viska hay Skavi gì đó, không biết đối phương có còn sống hay không. Nghĩ lại, đã từng dùng khí mê tan cho nổ tung chết một lần, hình như cũng không cần phải so đo quá.
Phía trước, vài cánh cửa bên dưới bức bích họa vẫn còn đó, những đường nét lộn xộn đã được kết hợp lại thành hình dạng của động vật.
Chu Kỳ An nhìn cánh cửa có chim bồ câu trắng, trong chốc lát như trở lại lúc vượt qua phó bản Hoa Cổ Thành.
Ngồi một lúc, dần dần, cơn buồn ngủ không thể kiềm chế được ập đến, cậu muốn chống lại cơn buồn ngủ này, nhưng lại có một cảm giác thật khó diễn tả, giống như bụi bặm tích tụ trong não vừa được quét sạch, thứ ẩn giấu sâu hơn bên dưới đang dần nổi lên.
Khác với cảm giác bị Nhiếp Hồn Linh dẫn dắt, lần này không hề có cảm giác đau đầu như muốn nứt ra.
Nhờ ý chí kiên cường, Chu Kỳ An kiên trì nhìn bảng điều khiển, trạng thái não bộ hiện tại hiển thị đang tiếp tục giải trừ tê liệt.
“Quả nhiên…”
Là trò chơi muốn giải phong ấn cho cậu.
Lời lẩm bẩm biến mất giữa đôi môi.
Ngay sau đó, cơn buồn ngủ ập đến mãnh liệt hơn.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo trong nhà thờ chiếu lên người cậu, chàng trai ngồi trên ghế dài từ từ cúi đầu, nhưng cơ thể gầy gò lại ngồi rất thẳng, nhìn từ phía sau giống như đang cầu nguyện.
……
Như băng tan tuyết chảy, cây khô đâm chồi, khoảnh khắc cánh cửa ký ức cuối cùng cũng được mở ra, từng chút từng chút một bên trong bắt đầu khôi phục.
Em muốn nhớ lại mọi chuyện về anh.
Tiềm thức do tám chữ ngắn ngủi đó mang đến khiến ký ức của Chu Kỳ An tìm đến những khoảnh khắc đặc biệt trước, thậm chí có thể nói là khởi đầu của một số câu chuyện.
Cách một tấm màn trắng xóa, cậu nhìn thấy chính mình của hai ba năm trước, lại cảm thấy có chút xa lạ.
Đôi mắt đó sáng hơn bây giờ rất nhiều, mang theo mục đích mạnh liệt.
“Báo cáo đề xuất phát triển Thánh Khí liên quan đã được tôi gửi lên rồi.” Lục Dị Viễn gõ cửa bước vào, nói về ý tưởng lập kế hoạch phó bản, nói được một nửa thì khéo léo dẫn dắt chủ đề: “Tôi nghe nói, gần đây có người chơi đang cấy ghép.”
“Cấy ghép?”
“Chính là cấy ghép nội tạng của quái vật lên người mình, nghe có vẻ hoang đường, nhưng tôi cảm thấy chưa chắc đã không khả thi.” Lục Dị Viễn phân tích: “Người chơi chưa tiến hóa hoàn toàn làm vậy là tự tìm đường chết, nhưng cơ thể của người tiến hóa hoàn toàn thì hẳn là có thể chịu đựng được.”
Điều kỳ diệu của ký ức là, rõ ràng là những gì bản thân đã trải qua, nhưng khi quay đầu nhìn lại, lại có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Trước đây Chu Kỳ An không phát hiện ra, bởi vì cậu không quá quan tâm đến Lục Dị Viễn.
Bây giờ nhìn lại từ góc độ của người ngoài cuộc, cậu mới nhận ra sự dò hỏi trong lời nói này, kỹ năng bói toán của Lục Dị Viễn khiến hắn ta cảm thấy ở đây sẽ có phương pháp cải thiện chất lượng sinh mệnh.
“Đó là đang đánh cắp năng lực của quái vật, cuối cùng rất dễ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Lục Dị Viễn nghe được câu trả lời đó thì ngược lại mỉm cười: “Nếu cấy ghép một bộ phận ‘quái vật’ không biết suy nghĩ thì sao?”
“Cho dù không biết suy nghĩ, cũng…”
Nhưng mà hình như Lục Dị Viễn đã có ý tưởng gì đó, không nghe cậu nói hết câu, bước chân vội vàng rời đi.
Sau khi Lục Dị Viễn đi, người trong phòng nhìn chằm chằm vào kế hoạch Thánh Khí trên bàn hồi lâu, rơi vào trầm tư.
Thánh Khí là một sự đảm bảo cho tương lai, trước khi sức mạnh biến mất, có lẽ vẫn có thể lên kế hoạch cho những việc khác.
“Mười quái vật cấp Huyền Thoại có những con nào nhỉ…”
Ngồi dựa vào lưng ghế, cậu của ngày xưa gõ nhẹ đầu ngón tay lên tay vịn, mãi một lúc sau, hình như nhớ ra điều gì đó: “Trái Tim Ác Mộng.”
Trong một phó bản mà cậu đã chơi trước đây, chủ đề xoay quanh Trái Tim Ác Mộng, đó là phó bản duy nhất cho đến nay mà cậu suýt chút nữa đã gục ngã.
Rất nhiều phó bản trong trò chơi đều có bóng dáng của quái vật cấp Huyền Thoại, chỉ là, xem ai xui xẻo gặp phải, ví dụ như thịt Thái Tuế hoang dại.
Gần đây Lục Dị Viễn vẫn còn nhắc đến, đang liên tục gửi đơn cho trò chơi để xin phép, muốn thiết kế phó bản với chủ đề là thịt Thái Tuế.
Cậu không có hứng thú với những thứ này, không còn bao nhiêu thời gian nữa là đến lúc bắt đầu kế hoạch quan trọng hơn.
Quyền hạn của Người Thủ Thành có thể làm một số việc khác, ví dụ như xác định xem phó bản nào có yếu tố ác mộng. Trong tương lai, cậu có thể ‘Ghé thăm’ con quái vật cấp Huyền Thoại này bằng cách đi ngược dòng thời gian đến những phó bản này.
“Trái Tim Ác Mộng có thể chủ động ký sinh.”
Điều này cao cấp hơn nhiều so với việc cấy ghép.
Dòng chảy ký ức trong thời gian vẫn đang chậm rãi chảy trôi, tiếp theo mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch.
Theo ký ức được đẩy ra, cậu nhìn thấy chính mình đã thành công hack được và chuẩn bị đi ngược dòng thời gian, nhìn thấy đồng đội phẫn nộ trước khi đi ngược dòng thời gian, bọn họ đang chất vấn và trách móc cậu phản bội, nhìn thấy chính mình lúc đó chỉ im lặng, không hề giải thích một lời.
Vào ngày vượt qua phó bản, những người khác vui vẻ chấp nhận cành ô liu mà trò chơi đưa ra, mọi thứ đã được định sẵn.
Ký ức về quá khứ ngày càng phong phú hơn, đến nay, Chu Kỳ An đã nhìn Hiệp hội săn cá voi mà gần như không còn chút gợn sóng nào.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó tâm trạng của cậu lại nổi sóng gió.
Đó là phó bản đầu tiên cậu đi ngược dòng thời gian, cậu đã thành công tìm thấy Yểm Thể của Ác Mộng, lợi dụng quy tắc giam cầm không cần lý do của Yểm Thể.
“Gọi bản tôn, gọi bản tôn!”
“Yểm Thể tiên sinh vĩ đại, xin hãy trả lời nếu ngài nghe thấy, tôi muốn thực hiện một giao dịch với ngài.”
Cho đến khi kết thúc phó bản, Yểm Thể vẫn không trả lời, chỉ có con boss không rõ thân phận Yểm Thể của nó nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Trong phó bản thứ hai cậu đi ngược dòng thời gian, một Yểm thể khác ẩn nấp trong người chơi lại bị tìm thấy một cách chính xác.
“Yểm Thể tiên sinh, xin hãy gặp tôi.”
Không ngoài dự đoán, vẫn không có phản hồi.
Yểm Thể có thể biến hư thành thực, không chỉ là quái vật, mà ngay cả cỏ cây hoa lá trong phó bản đều có thể là hóa thân của Yểm thể.
Nhưng đối với người có lòng, bất kỳ chi tiết nào cũng có thể trở thành manh mối để suy luận.
Không lâu sau, vào buổi trưa, cậu lại tận mắt nhìn thấy chính mình nhặt một viên đá bên đường, đặt dưới ánh nắng mặt trời: “Yểm Thể tiên sinh, xin hãy gặp tôi.”
“…”
Viên đá không nhúc nhích.
Không nhận được câu trả lời bằng lời nói, cậu bắt đầu ‘Ghi chép’:
“Ngày X tháng X năm X tại phó bản Huyễn Hải, gặp được một viên đá cứng do Yểm Thể tiên sinh hóa thành, mong được gặp ngài.”
Nếu phó bản có luật, hành vi này sẽ bị quy kết vào tội theo dõi.
Chu Kỳ An bất giác đỏ mặt khi bị ép ôn lại mọi chuyện.
Cậu đại khái có thể đoán được suy nghĩ của mình lúc đó.
Dù sao thì quái vật chỉ có thể giết người bằng cách lợi dụng quy tắc, không có nói là có thể chọc giận hay không, không thử sao biết được? Muốn gặp Yểm Thể thì chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất và thô bạo nhất.
Từng nét từng nét một, sau khi khắc chữ xong, cậu còn không quên tổng kết và phân tích:
“Hôm qua gần lều còn chưa có đá, hôm nay lại có thêm một viên, có phải ngài đặc biệt đến xem tôi làm trò cười không?”
Chế nhạo cậu tiện tay cứu một người chơi, không ngờ lại bị đâm sau lưng ngay lập tức.
“Không sao, cứu người hay tiễn người gì cũng đều là việc tiện tay mà thôi.”
Rõ ràng là đang vội vàng đi trả thù, đã đi ra ngoài được mấy bước, nhưng lại nhịn không được quay trở lại.
Mặt trên nhẵn bóng của viên đá nhanh chóng bị người ta sờ mó một phen.
“Yểm Thể tiên sinh, lần này ngài hơi béo rồi đấy.”
“…”
Giây tiếp theo, viên đá biến mất khỏi tay cậu, dịch ra xa hơn mười mấy mét.
Về phẩm chất nói được làm được, từ trước đến nay Chu Kỳ An chưa bao giờ thay đổi. Nói là tiễn người, kết quả không những câu cá chấp pháp, mà còn để người chơi phản bội phát huy hết tác dụng trước khi chết.
Khi quay lại, viên đá đã trở về vị trí ban đầu.
Rõ ràng là không có ngũ quan, nhưng khi hồi tưởng lại ký ức, Chu Kỳ An lại kỳ quái cảm thấy viên đá này vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
Sau đó, mỗi lần hạ phó bản, viên đá nhẵn bóng đó đều xuất hiện trên con đường cậu phải đi qua.
Những người khác ngày càng trở nên mạnh hơn khi vượt qua các phó bản.
Nhưng trò chơi lại như muốn hành hạ người chơi hack lỗi bug, từng chút từng chút phong ấn sức mạnh trong cơ thể cậu, khiến sức mạnh còn sót lại thỉnh thoảng lại bộc phát.
Kéo theo cơ thể ốm yếu đó, bản thân cậu khi còn trẻ vẫn không ngừng vui vẻ chơi trò chơi trốn tìm.
Lại một lần nữa, viên đá im lặng bị moi ra khỏi lớp bùn đất ngụy trang.
“Yểm Thể tiên sinh, bói cho tôi một quẻ đi.”
“…”
Viên đá muốn di chuyển lùi lại, nhưng lần đầu tiên bị chủ động nhặt lên.
“Theo những manh mối mà tôi thu thập được, đêm nay sẽ có mưa sao băng.”
Cài đặt của phó bản này là bức xạ của thiên thạch gây ra đột biến, những người chơi khác đều tránh nó như tránh tà, sẽ không đến ngắm cảnh đêm.
“Cùng nhau đi xem nhé, ở thế giới của chúng tôi có một câu nói, ước nguyện với sao băng rất linh nghiệm.”
Vừa nói xong, một đường cong xẹt qua bầu trời trên sườn đồi, trong nháy mắt bầu trời đầy sao được thắp sáng.
“Yểm Thể tiên sinh, đẹp không?”
Viên đá khẽ động, nhưng vẫn không trả lời, như thể không có phản ứng gì với câu hỏi này.
Chu Kỳ An lại có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của bản thân lúc bấy giờ.
Yểm Thể không nhìn trời, ngược lại hơi tiến lại gần cậu một chút, nhưng một bước cũng là tiến bộ phải không?
“Suýt chút nữa quên mất, bây giờ ngài hơi thấp, như vậy có nhìn rõ hơn không?”
Viên đá không nói, nhưng sau khi được nhặt lên cũng không cựa quậy nữa, yên lặng nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp, chiêm ngưỡng mưa sao băng trên bầu trời.
……
Sau trận mưa sao băng, mối quan hệ giữa hai bên dường như có chút thay đổi vi diệu, vị trí viên đá xuất hiện bắt đầu trở nên dễ thấy hơn.
“Yểm Thể tiên sinh, kể từ lần gặp mặt trước, ngài đã đến gần tôi thêm 0.35 mét.”
“…”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, cùng nhau thắp nến ước nguyện nhé. Không có lửa, Yểm Thể tiên sinh, tôi có thể dùng ngài để đánh lửa được không?”
Bề mặt viên đá đen lại.
“Yểm Thể…”
“…… Không được.”
Lần đầu tiên viên đá im lặng lên tiếng, giọng nói cũng cứng rắn như chất liệu của nó.
Vừa nghe thấy viên đá im lặng lên tiếng, ngay cả Chu Kỳ An cũng sững sờ, huống chi là chính cậu khi còn trẻ.
Lúc đó, hai mắt cậu hơi mở to, đồng thời còn nắm chặt lấy viên đá, kiểm tra đi kiểm tra lại, xem có bị yêu ma quỷ quái nào nhập vào không?
Một lúc lâu sau, viên đá bị sờ mó có chút không kiên nhẫn, lúc đó cậu mới cười tủm tỉm tiếp tục mượn lửa.
Động tĩnh khi dùng thuốc nổ để nhóm lửa quá lớn, chỉ có thể mượn.
“Tôi muốn ước.”
Không khí chỉ còn lại sự im lặng.
Chờ một lúc, xác định là không có khả năng mượn được lửa, lúc cậu chuẩn bị rút những cây nến thủ công đủ màu sắc ra thì một giọng nói cứng nhắc đột nhiên vang lên: “Đi tìm một ít gỗ mềm và cành cây hình cung, còn có dây gai nữa.”
“Hả?”
“Dạy cậu nhóm lửa bằng cách khoan gỗ.”
“…”
Như thể đang dạo chơi bên ngoài khung cảnh ký ức, tâm trạng Chu Kỳ An có chút kỳ lạ, thảo nào sau này cậu lại thành thạo việc nhóm lửa bằng cách khoan gỗ như vậy, lúc đốt Trang viên Lương Dạ, chỉ một lần đã nhóm lửa thành công.
Hóa ra thủ phạm thực sự là đây.
Những đoạn ký ức cũ vẫn tiếp tục hiện lên.
Kể từ khi viên đá cứng lên tiếng, những hình ảnh giao tiếp giữa hai bên bắt đầu dần xuất hiện nhiều hơn. Thỉnh thoảng tâm trạng Yểm Thể tốt, còn ngầm đồng ý cho hành vi ‘Vuốt ve’ táo bạo của cậu.
Mỗi ngày trong phó bản đều vô cùng nguy hiểm, không có cách nào dịch chuyển về thế giới mới, trước khi đi ngược dòng thời gian kết thúc, bản thân khi đó cũng không có cách nào trở về thế giới thực, chỉ có thể tiếp tục bước vào phó bản.
Không lâu sau, cậu lại bị kéo vào một phó bản sinh tồn, một phó bản mà giá trị vũ lực chiếm một nửa yếu tố, thể hiện rõ bất lợi.
Không hiểu sao lại trở thành mục tiêu bị vài người hợp sức đối phó, cuối cùng bị dồn vào một góc của tòa nhà bỏ hoang. Trong khung cảnh có chút tối tăm, mặc dù đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn ho, nhưng vẫn không ngừng có máu chảy ra theo từng tiếng ho nhè nhẹ.
Trong phó bản lần này, viên đá không xuất hiện.
“Là ngủ quên sao?”
Tiếc là…
Đối phương sẽ bỏ lỡ trạng thái chật vật nhất của cậu.
Âm phong thổi vào tòa nhà dột nát, mất máu khiến cậu có cảm giác hơi buồn ngủ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, từng giây từng phút trôi qua chờ đợi bình minh đến vô cùng giày vò.
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ chỗ cầu thang, trong đêm khuya tĩnh mịch nghe vô cùng đáng sợ.
Trong trạng thái bị thương nặng, cậu lập tức nắm chặt con dao găm, cơ thể lảo đảo lùi về phía sau, nhìn chằm chằm vào góc cầu thang.
Người đi lên là một bóng dáng xa lạ.
Người đến có ngũ quan quá mức hoàn mỹ, đôi đồng tử màu xám trắng vừa quỷ dị vừa u ám, khiến người ta không dám nhìn lâu. Mái tóc được gió thổi bay có màu sắc ảm đạm như đôi mắt, nhưng mỗi sợi tóc lại hiện lên vẻ sắc bén dị thường.
Trong phó bản lần này, không có người chơi nào sở hữu gương mặt hung hãn như vậy.
So với người đó, người cầm dao có ánh mắt rất hung ác, nhưng lại giống như con hổ giấy.
Chu Kỳ An bình tĩnh nhìn chằm chằm chính mình đang cố gắng kiểm soát nỗi sợ hãi, nhưng cơ thể vẫn khẽ run lên, còn có động tác siết chặt chuôi dao.
‘Vẫn còn non nớt quá.’ Cậu lắc đầu.
Không có cách nào khống chế hoàn toàn cảm xúc được.
“Anh là ai?”
Câu hỏi đó không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Người đàn ông từng bước tiến lại gần, gió thổi bay một góc áo, màu sắc của cái bóng còn nhạt hơn người thường rất nhiều, toàn thân như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Đi được hai bước, người đàn ông hơi cúi đầu.
Nhiệt độ xung quanh giảm xuống trong nháy mắt, tốc độ máu chảy cũng theo đó chậm lại, hơi thở lạnh lẽo len lỏi vào từng ngóc ngách.
Khi người đàn ông cúi người, để lộ phần cổ thon dài, làn da trắng bệch rất mỏng manh, dường như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một chút là có thể lấy mạng được vậy.
Hai tay trống trơn, hắn tùy ý cúi người, trông có vẻ không hề phòng bị.
Trong bầu không khí tĩnh lặng đó, cuối cùng người đến cũng lên tiếng—
“Không phải cậu vẫn luôn muốn gặp tôi sao?”
Âm sắc rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho sự bất an bị đè nén lúc trước biến thành kinh ngạc.
“Yểm Thể tiên sinh?”
Sự kinh ngạc này dường như khiến đối phương rất hài lòng.
Quái vật đều thẳng thắn, người đàn ông tùy ý hỏi: “Cậu trăm phương ngàn kế muốn gặp tôi là muốn có được cái gì?”
Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại mang theo khí thế bức người.
Muốn có được cái gì?
Nhìn đến đây, Chu Kỳ An có chút thất thần.
Lời nói của Lục Dị Viễn khi trước khiến cậu nảy sinh suy nghĩ khác, nhắm vào Trái Tim Ác Mộng.
Sau khi nghiên cứu, cậu phát hiện ra rằng, phó bản càng gần thế giới thực, xác suất xuất hiện của Yểm Thể càng cao, đặc biệt là trong một phó bản mà Trái Tim Ác Mộng là chủ đạo, cậu phát hiện ra con quái vật cấp Huyền Thoại này đang nghiên cứu cách phong ấn sức mạnh của chính mình.
Hai điều này đều chỉ ra một kết luận: Có thể Yểm Thể đã hơi chán môi trường trong trò chơi, hoặc là cảm thấy nhàm chán, muốn đến thế giới thực xem thử.
Đối với một người già neo đơn có chút nhàm chán, bất kỳ điều gì có thể khơi dậy sự hứng thú của đối phương đều vô cùng quý giá.
Vì vậy, cậu không ngừng cố gắng thu hút sự chú ý của Yểm Thể, hy vọng có thể đổi lấy cơ hội nói chuyện, sau đó lợi dụng thông tin đã biết để thực hiện một số giao dịch.
Nhưng mà, tất cả những lời muốn nói đều mắc kẹt ở cổ họng.
Không khí chìm vào trầm mặc.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ giống như bóng đèn cũ kỹ không ổn định, lúc sáng lúc tối khi bị mây đen che khuất.
Cách một luồng ánh sáng mờ ảo, Chu Kỳ An đột nhiên phát hiện ra mình không còn là người ngoài cuộc đứng nhìn mọi thứ nữa, không biết từ lúc nào, cậu như thể đã trôi dạt vào cơ thể bị thương nặng đó, trùng lập với chính mình khi còn trẻ.
Lấy lại tinh thần, cậu đã không thể khống chế được mà đưa tay ra, đầu ngón trỏ thon dài chọc vào lồng ngực rắn chắc ấy.
Người đàn ông vốn có thể dễ dàng né tránh, nhưng giây tiếp theo lại dừng lại.
“Em muốn trái tim của anh.”
Cơ thể suy yếu khiến giọng nói của cậu hơi khàn, như thể cách cả một khoảng thời gian và không gian xa xôi.
Ánh trăng chiếu vào, đôi đồng tử nhạt màu của người đàn ông hơi co lại.
Hết chương 189.