Chương 19: 030630 – Khuôn Mặt
Nhìn kỹ, chiếc áo sơ mi đen trên người Du Phùng hoàn toàn giống với chiếc áo trên người cậu, chỉ khác là màu sắc đối lập, một đen một trắng. Sờ vào hoa tử đằng trên tay áo, Lê Chỉ bỗng cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhưng mà, những con rắn cú mèo đang tranh giành thức ăn không cho cậu nhiều thời gian để bối rối. Cơ thể của một người đàn ông trưởng thành rõ ràng không đủ để thỏa mãn số lượng lớn quái vật như vậy, chúng đột nhiên quay đầu lại, tất nhiên chỉ có cái đầu là xoay 180 độ, thân rắn màu trắng vẫn bất động, chiếc mỏ nhọn đối diện với Du Phùng và Lê Chỉ nhỏ máu tong tong.
Du Phùng đứng thẳng dậy, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy thiết bị cá nhân dính đầy máu kia, “Đi thôi.”
“Vậy còn thi thể của ông ta?” Lê Chỉ vẫn còn có chút do dự.
Du Phùng tỏ ra bình tĩnh, “Quản gia sẽ đến dọn dẹp, chắc chắn sẽ có chỗ để đầu của Cục trưởng Cao trong nhà xác.”
Đúng vậy, là chỗ để đầu. Hiện tại chỉ có thể giữ lại phần thi thể dưới chân Lê Chỉ, phần còn lại e rằng chỉ có thể đi thu thập chất thải của rắn cú mèo. Nhưng sẽ không ai làm việc đó.
“Chúng đang vây lại.” Giữa những tiếng la hét thảm thiết kia, gần như không thể nghe rõ được giọng của Du Phùng.
Lê Chỉ nhìn xung quanh, quả nhiên một nhóm phía sau đã đuổi kịp, còn ở hành lang phía trước, tiếng bò sát trên mặt đất ngày càng lớn, chưa kể đến bên trái cách đó hai mươi bước, vẫn còn lóe lên những ánh mắt thèm thuồng chưa thỏa mãn sau khi ăn xong.
“Xem ra áo sơ mi sẽ bị bẩn rồi.”
Khóe miệng Lê Chỉ giật giật, vẻ tiếc nuối trong giọng nói của Du Phùng có chút cường điệu khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Đường viền thêu đó có lẽ Du Phùng cũng đã nhìn thấy.
Cậu không đáp lại lời Du Phùng, một tay đút vào túi mò lấy con dao gập lấy được trong bếp, lật lưỡi dao ra nắm chặt cán, “Dọn đường rồi nhanh chóng ra ngoài thôi.”
Rắn cú mèo ngày càng đến gần, chen chúc xô đẩy nhau, tranh nhau há miệng kêu gào, âm lượng đã đạt đến mức độ ô nhiễm tiếng ồn, Lê Chỉ cảm thấy khi bước ra khỏi cửa tầng hầm, cậu có thể đã bị điếc.
Nghe vậy, Du Phùng nhìn bàn tay Lê Chỉ nắm cán dao, ánh mắt dời lên cổ tay gầy guộc trắng bệch, nhớ lại lúc mình xuất hiện trong căn phòng bí mật, nhớ lại nhát dao yếu ớt đó.
“…Thực ra không cần tốn sức như vậy.” Du Phùng dùng ngón tay ấn nhẹ vào lưỡi dao sắc bén, ra hiệu cậu cất đi, “Cậu nhìn góc kia kìa.”
Lê Chỉ bối rối quay đầu, chỉ thấy phía sau những con sóng trắng cuồn cuộn, có một bóng người nhỏ bé đang đứng.
“Sao lại là cậu ta nữa?” Lê Chỉ ngạc nhiên.
Du Phùng cười khẩy, “Làm việc cho Quạ Đen mệt mỏi lắm, còn phải đảm bảo lợn con sống sót ra khỏi chuồng.”
Bóng người nhỏ bé chậm rãi bước tới, đàn rắn cú mèo như những con sóng bị dao chém tách ra hai bên, nhường đường cho cậu ta.
“Sao hai người cứ chạy lung tung vậy?” Cậu bé cau mày, có chút trách móc, “Bây giờ mới mấy giờ chứ?” Cậu ta ngáp dài, lấy đồng hồ bỏ túi ra xem, “Sáu rưỡi sáng. Hai người có thể thông cảm cho một đứa trẻ vừa phải dọn dẹp vừa phải chuẩn bị bữa sáng không? Thưa quý khách.”
Lê Chỉ: “…”
Cậu thậm chí còn nghe thấy giọng điệu nũng nịu rất sống động trong câu nói đó.
Cậu bé chỉ vung tay lên, đàn rắn cú mèo hung dữ liền ngoan ngoãn lùi lại. Ngay cả tiếng bò sát ma sát trên mặt đất cũng nhẹ hơn rất nhiều so với trước.
………
Sự xuất hiện của quản gia không nằm ngoài dự đoán, rõ ràng tòa nhà này nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta. Lê Chỉ bước lên cầu thang dẫn lên mặt đất, trong lòng vẫn còn đang mừng thầm vì không phải vung dao chém vào đám rắn trắng xóa đó.
Du Phùng đi bên cạnh cậu, tay cầm thiết bị cá nhân buông thõng bên hông.
Lê Chỉ nhìn hắn vài lần, cứ liếc trộm hắn, muốn ghép khuôn mặt trước mắt này với thiếu niên lạnh lùng trong đoạn ký ức vừa rồi.
“Sao vậy?” Du Phùng đã sớm nhận ra, mỉm cười nhìn lại.
Lê Chỉ cúi đầu chớp mắt, do dự hỏi, “Cậu… từ rất lâu trước đây đã điều tra Quạ Đen rồi đúng không?” Cậu nhớ lại giọng nói của những người đó, “Cảnh sát… Du?”
Sắc mặt Du Phùng hơi trầm xuống, khóe miệng vẫn cong lên, “Vẫn nên gọi tôi là Du Phùng đi.”
Lê Chỉ nhận thấy bầu không khí có chút ngưng trệ, “Sao vậy?”
“Gọi thẳng tên…” Du Phùng cười híp mắt, tiến lại gần hơn một chút, “Thân thiết hơn.”
Hai người vai kề vai, chậm rãi bước trên mặt đá gồ ghề.
“Vậy kế hoạch mà người ta nhắc đến trong ký ức của Cục trưởng Cao là gì?”
“Kế hoạch gì?” Du Phùng rõ ràng muốn giả vờ không biết để lảng tránh.
“Chính là tài liệu mà người ở đầu dây bên kia đã nhắc đến trong cuộc gọi cuối cùng,” Lê Chỉ không buông tha, “Kế hoạch trong tài liệu đó hẳn là đã được thực hiện từ khi cậu mười sáu tuổi rồi.”
“Không nhớ.” Du Phùng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, “Cậu cũng biết là chuyện của năm mười sáu tuổi rồi mà, vậy nên quên lâu rồi.”
Lê Chỉ đột nhiên cảm thấy Du Phùng bây giờ so với thời niên thiếu, tính lười biếng hơn, nhưng khi nói dối thì hình như cũng không cải thiện được bao nhiêu. Những lời bào chữa vụng về này rõ ràng là đang nói với đối phương: Tôi không muốn nói, đừng làm phiền tôi. Lê Chỉ thầm thở dài, cảm giác thật trống rỗng.
Du Phùng như không nhận ra điều gì, tiếp tục câu chuyện, “Nhưng có một việc cậu đã chú ý đến chưa?”
“Gì vậy?”
“Cục trưởng Cao thường xuyên xem tin tức, trong đoạn ký ức, mỗi khi ăn sáng ông ta đều có thói quen mở hình chiếu tin tức.” Du Phùng nói.
Lê Chỉ nhớ đến trang phục chỉnh tề của người dẫn chương trình, “Nhớ, sao vậy?”
Du Phùng: “Có vài lần tin tức có nhắc đến chuyện liên quan đến Quốc vương.”
Lê Chỉ nhớ lại hình ảnh cây quyền trượng tượng trưng cho địa vị tối cao của đất nước được trao vào tay người đàn ông, mọi người hò reo vui mừng, tin tức liên quan đến lễ đăng quang chiếm hai mươi phút thời lượng tin tức buổi sáng hôm đó.
“Cậu không thấy Quốc vương…” Du Phùng nói nửa chừng.
Nhưng Lê Chỉ hiểu ý cậu. Trong bản tin, hình ảnh của Quốc vương tràn ngập, phóng to để quan sát, thực ra sẽ thấy ngũ quan của Quốc vương….
“Rất giống Tề Hạo Hiên.”
Lê Chỉ thầm bổ sung câu nói dang dở của Du Phùng.
Khuôn mặt nịnh hót giả tạo trong buổi dạ hội, sau đó được khâu vá với nửa khuôn mặt khác, trong các phương tiện truyền thông vài năm trước, cũng từng tồn tại một cách trang trọng.
Hết chương 19.