Chương 19

 

Chương 19:

 

“Bảo bối.”

 

Từ ngữ thân mật này, kỳ thực bình thường trong cuộc sống hàng ngày, Tông Lẫm rất ít khi nói ra.

 

Xét cho cùng thì, đối phương chưa bao giờ là một người đàn ông giỏi biểu đạt.

 

Chỉ có vào những lúc thân mật nhất, vì muốn kìm nén lực đạo để không làm tổn thương hắn, nhẫn nhịn đến cực điểm, anh mới liên tục gọi hắn là “Bảo bối”.

 

Trong hiểu biết của Thẩm Quyết, từ ngữ này thường được con người dùng để chỉ trẻ sơ sinh.

 

Trẻ sơ sinh rất yếu ớt, mềm mại, dễ bị tổn thương.

 

Cần được người khác bảo vệ thật tốt, chăm sóc thật chu đáo.

 

Hắn không cảm thấy mình có điểm nào giống với trẻ sơ sinh, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, dáng vẻ Tông Lẫm gọi hắn như vậy, rất đáng yêu.

 

Khiến hắn nhịn không được muốn ngẩng đầu, hôn lên hàng mi dính đầy mồ hôi của anh.

 

Nhưng mà, những tình huống đó khác với hiện tại.

 

Hắn cẩn thận quan sát trạng thái của Tông Lẫm trên ghế thí nghiệm, phát hiện ngoài việc gọi hắn một tiếng “Bảo bối” khi vừa nhìn thấy ra, anh không nói thêm lời nào nữa, chỉ có tiếng gầm gừ khó hiểu không ngừng phát ra từ cổ họng.

 

Dường như không hài lòng với ràng buộc của chiếc ghế, thỉnh thoảng cơ thể anh lại vùng vẫy, tiếng “xèo xèo” của dòng điện trên vòng kiềm chế không ngừng vang lên.

 

Mái tóc trắng dính mồ hôi bết trên trán, đồng tử đỏ rực như dã thú hung bạo, khi nhìn người khác không giống như đang nhìn đồng loại của mình, mà giống như đang nhìn con mồi có thể xé xác nuốt chửng.

 

Mức độ mất lý trí 90%.

 

Thẩm Quyết cầm bút ghi chép vào sổ tay bên cạnh.

 

Trên đỉnh ghế thí nghiệm mà Tông Lẫm đang ngồi có một màn hình vuông, bên trong là các chỉ số sinh lý của anh được theo dõi theo thời gian thực.

 

Bao gồm nhịp tim, huyết áp, nồng độ oxy trong máu,…

 

Và quan trọng nhất là chỉ số lây nhiễm.

 

Lúc này, con số trên chỉ số lây nhiễm dừng lại ở mức 98,5 màu đỏ tươi.

 

Đây là một con số rất nguy hiểm.

 

Ngay cả Thẩm Quyết, người có rất nhiều kinh nghiệm với tình trạng của Tông Lẫm cũng cảm thấy con số này hơi cao.

 

Trong suốt bảy năm ở bên anh, chỉ số nhiễm của Tông Lẫm luôn duy trì ở trạng thái tương đối ổn định, thỉnh thoảng có dao động sau khi sử dụng dị năng ở cường độ cao, nhưng thường không vượt quá 96.

 

Lần này tăng vọt lên 98,5, chắc chắn có lẽ liên quan đến việc hắn đột ngột gặp nạn.

 

Đầu bút gõ nhẹ trên giấy vài cái, Thẩm Quyết cho rằng tình trạng của Tông Lẫm không thể trì hoãn thêm được nữa.

 

Phải đeo thiết bị ức chế ngay lập tức.

 

Về phương thức phối hợp…. Cứ sử dụng phương án A nhanh nhất đi.

 

Trong số những dị năng giả đã mất kiểm soát cần cưỡng chế đeo thiết bị ức chế, những dị năng giả thuộc hệ “Linh hồn” luôn là những cá thể mà các nhà nghiên cứu thuộc nhóm phối hợp tiếp cận cảm thấy khó khăn nhất.

 

Bởi vì lực tấn công của linh hồn là không thể đoán trước được.

 

Có những dị năng giả thuộc hệ “Linh hồn” chỉ cần nhìn vào mắt họ là linh hồn sẽ bị xé toạc, có người chỉ cần đến gần sẽ bị chấn động linh hồn, thậm chí có người khi mất kiểm soát còn vô tình nuốt chửng linh hồn của người khác.

 

Đó cũng là lý do tại sao Tiểu Chu, nhà nghiên cứu lúc nãy không dám vào.

 

Thẩm Quyết không sợ những điều này.

 

Hắn cầm khay đựng thiết bị ức chế, sải bước dài đi về phía Tông Lẫm.

 

Camera giám sát trên trần nhà phát ra ánh sáng đỏ, ghi lại cảnh tượng bên trong phòng thí nghiệm theo thời gian thực.

 

Bên trong phòng giám sát, vị giáo sư già và các học trò của ông đang vây quanh màn hình quan sát.

 

“Nào, tất cả hãy học hỏi, xem cách Tiểu Thẩm xử lý tình huống đặc biệt này đi.” Vị giáo sư già nghiêm mặt hướng dẫn.

 

“Đối mặt với dị năng giả mất kiểm soát, trước tiên chúng ta không được hoảng sợ. Giống như người bình thường khi đối mặt với mãnh thú cỡ lớn, các em có biết cách tự bảo vệ mình không? Quay lưng bỏ chạy chắc chắn là cách ngu xuẩn nhất, trước tiên các em phải đặt mình vào vị trí ngang hàng với đối phương, sau đó mới có thể tiến hành giao tiếp, răn đe và thương lượng một cách suôn sẻ, tranh thủ cơ hội và thời gian cho bản thân.”

 

“Thứ hai, biểu cảm phải điềm tĩnh. Bất kể bề ngoài như thế nào, phải nhớ kỹ rằng những người có dị năng vẫn là ‘con người’, đừng dùng ánh mắt quan sát sinh vật lạ để nhìn họ. Giống như biểu cảm của Tiểu Thẩm hiện tại, bình tĩnh ung dung mà không kém phần bao dung khích lệ, như vậy có thể khiến những dị năng giả cảm thấy chuyên nghiệp và an toàn ở mức độ lớn nhất, dễ dàng chấp nhận việc cậu ấy đến gần hơn.”

 

“Trong cuộc khảo sát về mức độ hài lòng của dị năng giả năm nay, điểm số của Tiểu Thẩm là cao nhất, tỷ lệ hài lòng của dị năng giả mà cậu ấy tiếp cận đạt đến 99%. Các em có thể học hỏi cậu ấy nhiều hơn.”

 

Một học viên nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy tỷ lệ hài lòng phần lớn là do khuôn mặt.”

 

Vị giáo sư già trừng mắt nhìn cậu ta: “Tỷ lệ hài lòng của em là bao nhiêu?”

 

Học viên đó lúng túng nói: “… 31%.”

 

“Em, em, em, em, còn cả em nữa?” Vị giáo sư già lại điểm danh ngẫu nhiên vài học viên.

 

Các học viên lần lượt trả lời, giọng nói ngày càng nhỏ.

 

Người trả lời cao nhất cũng không vượt quá 60%.

 

“Vậy thì đây có phải là vấn đề về khuôn mặt không? Hả? Đây là vấn đề về sự chuyên nghiệp và thái độ đó!”

 

Vị giáo sư già bực bội nói.

 

“Sáu bảy người mà không có ai đạt yêu cầu. Các em thực sự là lứa học trò tệ nhất mà tôi từng dạy!”

 

Các học viên xấu hổ cúi đầu, vị giáo sư già quay đầu lại, khuôn mặt giận dữ khi nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình giám sát bỗng trở nên hiền từ trở lại.

 

“Được rồi, bây giờ chúng ta hãy tiếp tục xem cách Tiểu Thẩm xử lý tình huống đặc biệt đi.”

 

“Bộ thiết bị ức chế phiên bản nâng cao này được chia thành năm bộ phận lớn, bốn bộ phận nhỏ, bộ phận lớn bao gồm hai vòng tay, hai vòng chân, một vòng cổ, bộ phận nhỏ là hai chiếc nhẫn, hai chiếc bông tai.”

 

“Việc đeo các bộ phận nhỏ tương đối đơn giản. Cần chú ý đến vị trí của kim điện từ trên nhẫn và vị trí lỗ xỏ của bông tai. Ồ, Tiểu Thẩm tự tin đã chọn cách đeo trực tiếp bằng tay..…”

 

“Tuyệt! Thao tác cực kỳ chính xác, vị trí không hề sai lệch. Nhưng những người chưa có kinh nghiệm như các em thì đừng học theo cậu ấy, phải dùng thước đo cẩn thận rồi mới làm. Tuy khả năng phục hồi của dị năng giả rất mạnh, nhưng hãy thử nghĩ xem khi các em đến bệnh viện tiêm, y tá đâm sai mười mấy lần mới đâm được kim vào, các em có tức giận không?”

 

Thẩm Quyết đang đeo chiếc bông tai thứ hai cho Tông Lẫm.

 

Là một nhà nghiên cứu cấp C, hắn thường không tham gia vào công việc nghiên cứu cốt lõi của thiết bị ức chế, nhưng tất cả các thiết bị ức chế dành cho dị năng giả mà hắn tiếp xúc đều do hắn thiết kế.

 

Tông Lẫm cũng không ngoại lệ.

 

Khác với những dị năng giả khác thường có nhiều yêu cầu, Tông Lẫm không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu nào về hình dáng của thiết bị ức chế.

 

Yêu cầu duy nhất là để hắn tự do thiết kế theo sở thích của mình.

 

Thường ngày Tông Lẫm ăn mặc có phần u ám, trong tủ quần áo không có gì khác ngoài áo khoác đen và bộ đồ chiến đấu màu đen, nhìn thoáng qua là một màu đen kịt.

 

Thêm một chút màu sắc lên người anh, coi như là một trong số ít thú vui của hắn.

 

Bông tai hình thoi, được đính một viên kim cương màu đỏ như máu, là do hắn đặc biệt lựa chọn, rất hợp với màu mắt của Tông Lẫm.

 

Khi chọn, hắn đã nghĩ, Tông Lẫm đeo bông tai, kết hợp với hai đồng tử đỏ rực, chắc chắn sẽ rất đẹp.

 

Khi đeo, Thẩm Quyết nghiêng người về phía trước, dùng tay đeo găng tay cao su nắm lấy dái tai của Tông Lẫm.

 

Lần này vị trí đeo là bên má phải đã bị dị hóa.

 

Vị trí dái tai của đối phương có rất nhiều gai xương mọc ra, giống như những sợi dây leo mảnh mai uốn lượn bao bọc lấy đường nét ban đầu, còn kéo dài ra phía sau thành hình dạng nhọn hoắt.

 

Thực ra cũng không xấu, nhìn tổng thể thậm chí còn mang theo một vẻ đẹp kỳ dị.

 

Giống như tạo hình của một số boss trong game Dark Souls.

 

Nhợt nhạt, xám xịt, sinh mệnh mạnh mẽ nảy nở từ đống xương trắng.

 

Thẩm Quyết cầm lấy con dao mổ đặc biệt bên cạnh, gạt những gai xương sang một bên, để lộ ra phần thịt non bên trong.

 

Có lẽ là Tông Lẫm cảm thấy đau, tiếng gầm gừ trong cổ họng lớn hơn một chút, quay đầu lại, muốn cắn người.

 

Vừa vặn cắn trúng cổ tay lộ ra của Thẩm Quyết.

 

Đó là phần nối giữa găng tay cao su và tay áo, không có gì cản trở, trông trắng nõn lại thơm tho.

 

Thẩm Quyết giữ nguyên biểu cảm, mặc kệ anh cắn, ngón tay dùng sức, nhanh chóng ấn chiếc bông tai vào dái tai của Tông Lẫm.

 

Có lẽ vì đau, răng nanh cắn trên da càng thêm dùng sức.

 

Có lẽ đã cắn rách một chút da thịt, máu chảy ra, nhưng rất nhanh đã bị liếm sạch sẽ.

 

Thẩm Quyết kéo cánh tay ra, nhưng không thể rút ra được.

 

Vết thương sau gáy vẫn còn âm ỉ đau, cánh tay lại bị cắn, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.

 

Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng Thẩm Quyết cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.

 

Mặc dù hắn không quan tâm lắm, nhưng Tông Lẫm tỉnh lại sẽ tự trách mình.

 

Sau đó sẽ lén lút trốn tránh hắn mấy ngày liền không dám động vào hắn.

 

Vì vậy hắn nói: “Nhả ra.”

 

Nhưng mà, bạn đời đã mất đi lý trí của hắn dường như hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa của ngôn ngữ, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi đồng tử đỏ rực, hung ác và bạo ngược, dáng vẻ cắn chặt cánh tay hắn giống như một con chó dữ ngoan cố không chịu buông cục xương ra.

 

Tên khốn này mà lúc trên giường cắn hắn mạnh như vậy thì tốt biết mấy. Thẩm Quyết thầm nghĩ.

 

Chỉ tiếc là khi Tông Lẫm còn lý trí, anh kìm nén đến mức không dám cắn rách môi cậu.

 

Bên trong phòng giám sát, giáo sư già đeo kính lão, cầm một cây gậy chỉ huy, đang hướng dẫn các học viên của mình.

 

“Nào, chúng ta hãy phân tích cách ứng phó này của Tiểu Thẩm. Tại sao bị cắn mà không phản kháng ngay lập tức?”

 

“Thời xưa có vị tăng nhân lấy thân cho hổ ăn thịt, cũng có vị tăng nhân cắt thịt cho chim ưng ăn, chỉ mong cảm hóa được loài ác thú, cứu vớt chúng sinh. Mà công việc hiện tại chúng ta đang làm, cũng phải có tinh thần cống hiến quên mình như vậy. Phải biết rằng, năng lực của dị năng giả đa phần đều rất nguy hiểm, thay vì chạy trốn khắp nơi khiến cảm xúc của họ càng thêm bất ổn, dẫn đến việc dị năng mất kiểm soát, chi bằng tìm cho họ một lối thoát để trút giận, từ từ ổn định và xoa dịu.”

 

Các học viên xung quanh chăm chú lắng nghe phân tích của ông, trong đó có một học viên giơ tay hỏi nhỏ: “Nếu thực sự bị cắn đứt tay thì sao ạ?”

 

“Viện nghiên cứu đã cung cấp cho chúng ta bảo hiểm y tế và bảo hiểm tai nạn lao động rất toàn diện.” Một nhà nghiên cứu chính thức trả lời với vẻ mặt đầy tang thương, “Đến lúc đó có thể nghỉ hưu sớm rồi.”

 

Bên trong phòng thí nghiệm, hai chiếc nhẫn và hai chiếc bông tai đã được đeo xong.

 

Còn lại năm thiết bị ức chế cỡ lớn.

 

Tuy đều là cấu trúc hình cái vòng, chỉ cần cài vào là được, nhưng trên thực tế, mặt trong của chiếc khuyên có rất nhiều kim điện từ và cảm biến tín hiệu, mỗi vị trí khi kết nối đều phải hết sức cẩn thận.

 

Nguyên lý hoạt động của thiết bị ức chế là sử dụng kim điện từ để tạo ra một từ trường đặc biệt trong quá trình lưu thông máu của cơ thể con người, để nó trung hòa với tín hiệu lây nhiễm do chính dị năng tạo ra, từ đó có tác dụng làm giảm dị hóa.

 

Nói chung, dị năng giả cấp thấp chỉ cần đeo một thiết bị ức chế là có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày, còn dị năng giả cấp cao lại cần nhiều thiết bị ức chế phối hợp với nhau mới có thể tạo ra một từ trường đủ mạnh để triệt tiêu dị năng của họ.

 

Đồng thời, loại làm dịu này chỉ là tạm thời, một khi bọn họ sử dụng dị năng với cường độ cao, thiết bị ức chế sẽ bị phá hủy không thể phục hồi, khi đó bọn họ lại phải quay lại để đeo thiết bị ức chế mới.

 

Có thể nói là rất phiền phức.

 

Nhưng cũng không còn cách nào khác.

 

Để có thể kéo dài thời gian tồn tại là con người càng lâu càng tốt, dị năng giả buộc phải điều chỉnh và đeo thiết bị ức chế hết lần này đến lần khác.

 

Thẩm Quyết cầm lấy thiết bị ức chế vòng tay cần cố định trên cánh tay phải.

 

Cánh tay phải là nơi dị hóa nghiêm trọng nhất trên người Tông Lẫm.

 

Để đạt được mức độ có thể đeo thiết bị ức chế, cần phải thực hiện rất nhiều bước xử lý.

 

Hắn nhìn vào báo cáo mà bác sĩ của đội Tông Lẫm gửi đến.

 

“Ngày 16 tháng 10 năm 2077, 18 giờ 02 phút, mũi thuốc ức chế thứ sáu đã được tiêm.”

 

Sáu mũi thuốc ức chế là giới hạn mà dị năng giả có thể chịu đựng mỗi ngày do phòng thí nghiệm hiện tại tính toán ra, nếu nhiều hơn có thể gây ra sụp đổ chuỗi dị năng, trực tiếp dẫn đến đọa hóa.

 

Điều này có nghĩa là, sự dị hóa biểu hiện trên cánh tay của Tông Lẫm không thể bị kiềm chế bằng thuốc ức chế được nữa.

 

Vậy thì, chỉ còn cách xử lý cuối cùng.

 

Cưỡng chế.

 

Thông qua việc làm sạch và cắt bỏ, dọn sạch không gian có thể đeo thiết bị ức chế, cưỡng ép đeo thiết bị ức chế vào.

 

Giống như lúc nãy đeo bông tai cho tai phải của Tông Lẫm. Chỉ là lần này, phạm vi cần làm sạch lớn hơn nhiều, xương cánh tay cũng cứng nhất, cộng thêm tốc độ hồi phục cực nhanh của dị năng giả, đối với người điều phối bình thường mà nói, đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

 

Thẩm Quyết suy nghĩ xem mình nên hạ dao ở chỗ nào.

 

Khi suy nghĩ, tay hắn sẽ vô thức cử động vài cái, con dao mổ chuyên dụng của phòng thí nghiệm xoay chuyển trong tay hắn tạo thành một đường cong lệch hướng.

 

Con dao được làm bằng vật liệu đặc biệt, có thể cắt được lớp vỏ cứng nhất của dị chủng.

 

Loại vật liệu này rất đắt tiền, được Khu vực 1 của Viện Nghiên cứu nghiên cứu và sản xuất, phân bổ cho toàn bộ Khu vực 7 của khu vực nghiên cứu thiết bị ức chế, và chỉ có phòng thí nghiệm số 1 được trang bị một con dao như vậy.

 

Nửa phút sau, Thẩm Quyết đã nghĩ ra phương án.

 

Chỉ là cổ tay hắn vẫn đang bị Tông Lẫm cắn, khi cử động rất bất tiện.

 

Thẩm Quyết suy nghĩ một chút, cúi đầu, nói với Tông Lẫm.

 

“Lát nữa đau thì cắn chỗ này.”

 

“Đừng cắn tay. Ảnh hưởng đến hành động, lát nữa em lại làm anh đau đấy.”

 

Hắn lại gần, giống như một con cừu non chủ động đưa cổ cho sói, chỉ vào cổ của mình.

 

Tông Lẫm có chút do dự.

 

Cánh tay trắng nõn mềm mại. Cái cổ thơm tho mềm mại.

 

Dường như cái sau có sức hấp dẫn hơn.

 

Anh buông cánh tay của Thẩm Quyết ra, giống như bị dụ dỗ, ghé sát lại, mũi khẽ ngửi ngửi, lại thử liếm liếm lên cổ Thẩm Quyết.

 

Giống như một con thú hoang đang xác nhận xem con mồi của mình đã hoàn toàn thuộc về mình hay chưa.

 

Lúc này, Thẩm Quyết làm một hành động rất táo bạo – hắn nghiêng người, trực tiếp ngồi lên người Tông Lẫm.

 

Tông Lẫm bị khóa trên ghế thí nghiệm lập tức muốn nổi giận, nhưng cơ thể vừa nhấc lên một chút, lại giống như bị con người mềm mại trên người đè nén xuống.

 

Thẩm Quyết cao 1m84, trong lần kiểm tra sức khỏe gần nhất thì cân nặng là 60kg.

 

Với chiều cao như vậy thì đây chắc chắn là cân nặng rất nhẹ.

 

Một mặt là do hắn thực sự gầy, mặt khác là do khung xương của hắn cũng khá nhẹ. Đối với dị năng giả mà nói, trọng lượng này chẳng khác gì hạt mưa. Có thể bế lên dễ dàng.

 

Nhưng chỉ với trọng lượng này, lúc này lại như một ngọn núi đè nặng trên người Tông Lẫm.

 

Tông Lẫm thở hổn hển, cơ bắp toàn thân căng cứng.

 

Đồng tử của anh càng thêm đỏ rực, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Quyết, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Ngay cả tiếng gầm gừ trong cổ họng cũng im bặt.

 

Thẩm Quyết rất hài lòng khi thấy anh an tĩnh như vậy.

 

Khi xử lý cánh tay bị dị hóa, hắn hy vọng Tông Lẫm tốt nhất là đừng cử động quá nhiều.

 

Nếu không, cho dù tay hắn có vững đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc cắt phải một số mô cơ bổ sung.

 

Tuy tốc độ hồi phục của dị năng giả rất nhanh, nhưng Tông Lẫm là người đàn ông của hắn, đương nhiên hắn hy vọng có thể giảm bớt đau đớn cho anh ít nhất có thể.

 

Đầu ngón tay vuốt ve trấn an trên lớp xương gai trên cánh tay Tông Lẫm, Thẩm Quyết cúi đầu, cầm dao mổ, tỉ mỉ làm việc.

 

Rất tập trung.

 

Trong phòng giám sát, các học viên vô cùng căng thẳng theo dõi diễn biến sự việc.

 

“Giáo sư Thẩm thật dũng cảm.” Một học viên không khỏi thốt lên, “Anh ấy đã hy sinh cho công việc quá nhiều.”

 

Dám ngồi lên người dị năng giả mất kiểm soát để làm việc, chẳng khác nào người ta ngồi lên bụng hổ nhổ râu.

 

Học viên lúc nãy nói rằng tỷ lệ hài lòng của Thẩm Quyết phần lớn là do khuôn mặt cũng xấu hổ cúi đầu: “Trước đây em không hiểu tại sao tỷ lệ hài lòng của giáo sư Thẩm lại cao như vậy, bây giờ em đã hiểu rồi.”

 

Còn có một học viên có chút ngại ngùng, hai má đỏ bừng: “Em cảm thấy nếu em là dị năng giả, em cũng sẽ hy vọng giáo sư Thẩm giúp em đeo thiết bị ức chế. Cảm giác anh ấy rất có trách nhiệm, cũng rất dịu dàng.”

 

Học viên bên cạnh nói: “Tỉnh lại đi, hạn ngạch tiếp nhận dị năng giả của giáo sư Thẩm đã kín lịch hẹn từ lâu rồi. Cho dù có trở thành dị năng giả, xếp hàng ba năm cũng chưa chắc đến lượt chúng ta.”

 

“Vậy giáo sư Hứa, hành động này gọi là gì ạ?” Có học viên hỏi giáo sư già.

 

Một học viên nhanh nhảu trả lời: “Lấy thân cho hổ ăn?”

 

Giáo sư Hứa: “Không phải.” Ông nhìn cảnh tượng trong màn hình giám sát với vẻ mặt nghiêm trọng: “… Đây rõ ràng là mỹ nhân kế.”

 

Thực tế, tất cả các nhà nghiên cứu của nhóm phối hợp tiếp cận đều được dạy cách tận dụng lợi thế về ngoại hình để kết nối tốt hơn với dị năng giả.

 

Thậm chí ban đầu khi lựa chọn người điều phối từ các sinh viên thực tập đại học, cấp trên đã có hành động thiên vị rất rõ ràng về ngoại hình.

 

Khi giáo sư Hứa còn trẻ, cũng là một chàng trai đẹp trai nho nhã.

 

Người điều phối tiếp cận là nghề chuyên phục vụ cho dị năng giả.

 

Trong bối cảnh nguồn lực xã hội nghiêng về phía dị năng giả ở một mức độ cực lớn như hiện nay, bản thân họ thực chất không có quyền lựa chọn dị năng giả.

 

Phần lớn thời gian, dị năng giả sẽ là người lựa chọn bọn họ.

 

Thông tin của mỗi người điều phối sẽ được dán nhãn, đồng thời đính kèm bản giới thiệu bản thân chi tiết, xuất hiện trên trang web chính thức ở trung tâm dịch vụ của Viện Nghiên cứu, để dị năng giả đặt lịch hẹn lựa chọn.

 

Thậm chí có một số dị năng giả còn đưa ra yêu cầu cụ thể về màu tóc, trang phục, thậm chí là giọng điệu nói chuyện và tính cách của người điều phối trong ngày phục vụ.

 

Để nâng cao tỷ lệ hài lòng, người điều phối thường sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.

 

Nhưng trong hồ sơ, quá trình phối hợp với đại đa số dị năng giả của Thẩm Quyết, rất hiếm khi gặp phải những yêu cầu bổ sung này.

 

Xét cho cùng thì, phần giới thiệu bản thân của Thẩm Quyết đã ghi rõ ràng –

 

Chủ nghĩa hoàn mỹ, tập trung vào thiết kế, phối hợp hiệu quả.

 

Không chấp nhận dị năng giả đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khác ngoài việc phối hợp.

 

Theo lý mà nói thì rất kén chọn khách hàng.

 

Nhưng hắn có vốn liếng để kén chọn. Xét cho cùng thì, những dị năng giả đặt lịch hẹn với hắn đã xếp hàng đến tận ba năm sau.

 

Về tỷ lệ 1% không hài lòng của Thẩm Quyết, giáo sư Hứa cũng đã xem qua.

 

Trong đó, ham muốn không được thỏa mãn, theo đuổi thất bại, giở trò đồi bại không thành công nên tức giận chiếm đa số.

 

Còn những lý do phàn nàn thường gặp như lỗi trong quá trình phối hợp thiết bị ức chế, không hài lòng với thiết kế thiết bị ức chế, hiệu quả quá chậm,… thì cơ bản là không tồn tại.

 

Chính vì vậy, nhìn cảnh tượng trong màn hình giám sát lúc này, giáo sư Hứa mới ý thức sâu sắc rằng, để xoa dịu Tông Lẫm, Thẩm Quyết đã hy sinh lớn đến nhường nào.

 

“Vào thời kỳ đặc biệt thì hành động cũng đặc biệt, cũng là điều dễ hiểu. Các em đừng học theo.” Ông nói.

 

Nghĩ ngợi một chút lại bổ sung thêm một câu: “Học cũng không được đâu.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Các học viên: “…..”

 

Thẩm Quyết đang tỉ mỉ cắt bỏ lớp xương gai bao bên ngoài cánh tay Tông Lẫm.

 

Những phần có thể làm sạch trước đều đã được làm sạch, nhưng lớp xương gai bao phủ bắp tay này đặc biệt lớn, mà chỗ này lại là con đường mà thiết bị ức chế bắt buộc phải đi qua, phải nhổ bỏ toàn bộ lớp xương gai đó.

 

Hắn rạch vài điểm tựa trên mép lớp xương gai, chậm rãi luồn dao mổ vào trong.

 

Cơ thể Tông Lẫm khẽ run lên.

 

Thí nghiệm thiết bị ức chế không được gây tê trước.

 

Xét cho cùng thì, khoa học hiện đại vẫn chưa chế tạo ra được loại thuốc gây tê có thể khiến dị năng giả không còn cảm giác đau.

 

Để quan sát tình trạng phối hợp của dị năng, dị năng giả cũng phải luôn ở trạng thái có thể đưa ra phản ứng.

 

Thẩm Quyết đã chuẩn bị sẵn sàng để bị anh cắn.

 

Thậm chí còn cố ý nghiêng đầu sang một bên, mái tóc buộc sau gáy cũng trượt sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài.

 

“… Bảo bối.”

 

Trong im lặng, Tông Lẫm đột nhiên lên tiếng.

 

Giọng nói có chút run rẩy.

 

Có lẽ là do bốn thiết bị ức chế nhỏ vừa đeo đã phát huy tác dụng. Hoặc cũng có thể là do cơn đau quá dữ dội, khiến Tông Lẫm khôi phục được một chút khả năng biểu đạt.

 

Nhưng cũng không nhiều lắm.

 

Người đàn ông cẩn thận ghé sát vào gáy hắn, dùng đôi môi run rẩy liếm liếm lên vết thương lúc nãy bị cắn, hỏi: “… Bảo bối, đau không?”

 

Rõ ràng bây giờ người nên kêu đau là Tông Lẫm mới đúng.

 

Khóe môi Thẩm Quyết cong lên, đột nhiên rất muốn hôn anh.

 

Tiếc là trong phòng có camera giám sát.

 

Vì vậy, hắn chỉ có thể nhẫn tâm, đẩy con dao trong tay xuống một mạch.

 

Dòng máu ấm của con người chảy vào lòng bàn tay hắn rồi đi qua cổ tay.

 

Mùi tanh nồng của máu tươi lan tỏa ra khắp phòng.

 

Chiếc áo blouse trắng hắn đang mặc cũng loang lổ màu máu như những đóa hoa.

 

Tông Lẫm khẽ rên một tiếng, vùi đầu vào vai hắn.

 

Thẩm Quyết nhanh chóng nhấc lớp xương gai lên, mảnh xương lớn bị lôi ra khỏi da thịt.

 

Cơ thể của dị năng giả đang vặn vẹo rồi hồi phục nhanh chóng, những gai xương mới đang mọc ra từ bên trong.

 

Với khả năng phục hồi nhanh chóng của dị năng giả, phải đeo thiết bị ức chế trong thời gian cực ngắn, nếu không những đau đớn vừa rồi sẽ trở nên vô ích.

 

Mẫu tính toán AR được mở ra.

 

Thời gian ước tính để gai xương mọc lại và khép kín là 13 giây.

 

Thẩm Quyết nhanh chóng cầm lấy vòng tay trên khay bên cạnh, liếc nhìn 120 nút cảm biến và 36 kim điện từ bên trong, trong tầm nhìn bị máu và gai xương che khuất, hắn trực tiếp căn chỉnh vị trí động mạch và tĩnh mạch rồi cài vào.

 

—– Kết nối thành công.

 

Lòng bàn tay Thẩm Quyết áp vào vòng tay, điều chỉnh vị trí lần cuối.

 

Những gai xương quấn quanh ngón tay hắn theo vòng tay.

 

Gai xương khi chưa mọc hoàn chỉnh rất mềm, giống như xúc tu của bạch tuộc con.

 

Thẩm Quyết cố định vị trí của thiết bị ức chế, nhẹ nhàng gạt những xúc tu đó ra, sau đó rút tay về.

 

Một chiếc vòng tay màu xám tro đã được đeo vào cánh tay của Tông Lẫm, dần dần bị những bông hoa xương trắng bao phủ.

 

Chất liệu đặc biệt có thể đảm bảo rằng nó không bị dị năng xâm nhập trong môi trường khép kín, tiếp tục duy trì hoạt động.

 

Tiếp theo là cánh tay còn lại.

 

Cánh tay bên kia không bị dị hóa nặng, quá trình đeo dễ dàng hơn nhiều.

 

Sau đó là hai bên đùi —– đây là vị trí mới được thêm vào.

 

Thiết bị ức chế mà Tông Lẫm sử dụng trước đây chỉ có ba bộ phận lớn và hai bộ phận nhỏ, hiệu quả ức chế đã không còn đủ.

 

Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, dị năng của Tông Lẫm thậm chí còn chưa phát huy đến 60%, một bộ thiết bị ức chế đã trực tiếp bị hỏng hoàn toàn.

 

Sau khi dữ liệu được gửi về, toàn bộ khu vực nghiên cứu thiết bị ức chế đã bắt đầu làm thêm giờ để chế tạo thiết bị mới cho anh.

 

Vì vậy, phiên bản nâng cấp lần này có thêm hai vòng chân, một chiếc bông tai và một chiếc nhẫn.

 

Tông Lẫm không biết là còn phải đeo thiết bị ức chế ở chân, vì vậy khi còn ý thức, anh chỉ cởi áo khoác ngoài.

 

Quần vẫn mặc như cũ.

 

Quần của bộ đồ chiến đấu màu đen, được cố định bằng thắt lưng màu nâu, khiến eo người đàn ông trông rất thon gọn, đôi chân rất dài.

 

Thẩm Quyết đưa tay chạm vào thắt lưng anh.

 

Mặc dù biểu cảm và thái độ của hắn rất chuyên nghiệp, không hề có ý định để lộ mối quan hệ thân mật giữa hai người, nhưng Tông Lẫm đột nhiên cảm thấy hơi bồn chồn.

 

Biểu hiện là chân căng cứng, cơ bụng co lại, đồng tử đột nhiên co rút lại thành hình dạng bén nhọn như dã thú.

 

Tay của Thẩm Quyết dừng lại.

 

Hắn nói: “Không sao đâu. Rất nhanh thôi.”

 

Có lẽ là do hai người lúc này quá gần nhau, dẫn đến góc quan sát của camera giám sát không đủ rõ ràng, camera giám sát trên trần nhà điều chỉnh tư thế, thò ra một cái đầu, phát ra tiếng động nhỏ.

 

Tông Lẫm vốn đã bồn chồn, lúc này đôi mắt đỏ rực hung ác bỗng nhìn về phía camera giám sát.

 

“Ầm” một tiếng, camera giám sát trực tiếp phát nổ.

 

Màn hình trong phòng giám sát bỗng chốc biến thành bông tuyết hỗn loạn, các học viên nhìn nhau.

 

“Sao lại đột nhiên nổ vậy?” Có người kinh ngạc kêu lên.

 

“Là Tông Lẫm! Năng lực của Tông Lẫm mất kiểm soát rồi!”

 

“Làm sao bây giờ? Có cần vào cứu người không?”

 

Các học viên lo lắng nhìn về phía giáo sư Hứa.

 

Sau khi được chứng kiến ​​một loạt thao tác của Thẩm Quyết, không ít người trong số họ đã trở thành fan hâm mộ của Thẩm Quyết.

 

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc đeo thiết bị ức chế nhanh chóng trong 10 giây mà không cần nhìn, đã đủ để trở thành thao tác cấp sách giáo khoa được lưu truyền trong nhóm phối hợp tiếp cận rồi.

 

Giáo sư Hứa cũng khá có kinh nghiệm với kiểu tình huống bất ngờ này, liền lập tức mở thiết bị liên lạc trên bàn, giọng nói gấp gáp: “Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm, tình hình bên em thế nào rồi? Có cần cử người vào hỗ trợ giải cứu không?”

 

Cùng với tiếng rè rè của dòng điện, giọng nói bình tĩnh của Thẩm Quyết vang lên, khiến người ta tin tưởng và an tâm.

 

“Không sao ạ. Chỉ là phản ứng của dị năng giả có chút kích động, em có thể xử lý được.”

 

Giáo sư Hứa: “Làm việc trong trạng thái không có camera giám sát rất nguy hiểm, em chắc chắn muốn tiếp tục đeo thiết bị chứ?”

 

“Em biết chừng mực mà.”

 

“Cho em nửa tiếng.”

 

………..

 

………..

 

Bên trong phòng thí nghiệm.

 

Thẩm Quyết tắt thiết bị liên lạc, quay đầu lại, làm một việc mà hắn đã muốn làm từ nãy đến giờ – ngẩng đầu hôn lên mắt Tông Lẫm.

 

Hôn một cái vào mắt trái bình thường, hôn một cái vào mắt phải bị dị hóa.

 

“Ngoan nào. Đeo thiết bị ức chế xong, chúng ta sẽ về nhà ăn cơm.”

 

Vẻ hung ác còn sót lại trong mắt Tông Lẫm dần dần được xoa dịu.

 

Anh nhìn Thẩm Quyết, mím chặt môi, vẻ mặt vẫn căng thẳng. Nhưng cơ thể đã thả lỏng hơn một chút.

 

Thẩm Quyết ước chừng mức độ hồi phục ý thức hiện tại của anh, ghi nhớ con số 30% trong lòng, động tác trên tay vẫn không ngừng.

 

Chân phải của Tông Lẫm cũng cần được xử lý.

 

Thẩm Quyết nhanh chóng xử lý xong, đeo thiết bị ức chế vào, sau đó chuyển sang chân trái, làm tương tự.

 

Thiết bị ức chế cuối cùng là một chiếc vòng cổ màu xám tro.

 

Cổ là bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người. Chỉ cần đeo vòng cổ vào, mọi thứ sẽ hoàn thành.

 

Trạng thái của Tông Lẫm lúc này vẫn ổn, ý thức đã hồi phục được một chút. Khi tay hắn chạm vào cổ anh, anh cũng không phản kháng gì nhiều.

 

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Quyết đột nhiên cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.

 

Hắn quay đầu nhìn về phía sau.

 

Cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, xung quanh toàn là kim loại màu lạnh, camera giám sát trên đỉnh đầu cũng đã bị hỏng, không còn thứ gì khác tồn tại.

 

Nhưng cảm giác của hắn không sai được.

 

Là ai đang nhìn hắn?

 

………….

 

Cách thành phố hàng ngàn dặm, có một thị trấn nhỏ.

 

Nhìn quanh, mặt đất thị trấn chất đầy xương trắng và thi thể.

 

Gió lạnh âm u thổi qua, trong gió truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng.

 

Phía Tây thị trấn có một công viên giải trí.

 

Sâu trong công viên giải trí, trên chiếc cốc xoay tròn đang phát nhạc, có một cô gái tóc trắng, mắt trắng, váy trắng đang ngồi.

 

Tay cô gái cầm một chiếc gương nước, trong gương là cảnh tượng đang thay đổi nhanh chóng.

 

Mà đối diện với cô gái là một người đang ngồi, cả người bao trùm trong chiếc áo choàng đen.

 

Trên mặt người này đeo một chiếc mặt nạ bạc, trên mặt nạ không có bất kỳ hoa văn nào, thậm chí còn không chừa chỗ cho mắt, tai, mũi, miệng, trông giống như một quả trứng lạnh lẽo nhẵn nhụi.

 

Các thiết bị giải trí khác trong công viên giải trí đều đã hoang phế từ lâu, chỉ có chiếc cốc xoay này là vẫn đang hoạt động.

 

Cốc xoay vui vẻ xoay vòng vòng, cảnh tượng trong gương nước cũng không ngừng thay đổi.

 

Khi nhìn thấy đầu con rắn khổng lồ bị Tông Lẫm đâm xuyên qua, rốt cuộc người mặc áo choàng đen cũng không nhịn được nữa nà phát ra tiếng cười lạnh lùng.

 

“Lũ vô dụng.”

 

Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng cười của một đứa trẻ: “Đại nhân, có phải tên Lạc Vũ kia ám sát thất bại rồi sao?”

 

Người áo choàng đen lạnh lùng nói: “Không chỉ ám sát thất bại. Mà còn để lộ thân phận, đến cả tro cốt cũng bị thổi bay.”

 

Đứa trẻ kinh ngạc nói: “Khó khăn lắm con mới xin được thông tin về bạn đời của Tông Lẫm từ chỗ ‘L’, chỉ là một người bình thường thôi mà, thế mà cũng không giải quyết được, còn để lộ thân phận rồi bị con người giết chết? Đã làm tay sai bao nhiêu năm nay, trí thông minh cũng trở thành số âm rồi sao?”

 

Người mặc áo choàng đen im lặng ngồi trên chiếc cốc xoay, không nói gì.

 

Dù sao thì, thuộc hạ do chính tay gã ta lựa chọn và đào tạo, lại không thể giải quyết nổi một người bình thường, thật sự là rất mất mặt.

 

Cô gái tóc trắng nhỏ nhẹ nói: “Vậy đại nhân, chúng ta có nên tiếp tục thực hiện kế hoạch tiếp không?”

 

Người mặc áo choàng đen đáp: “Đương nhiên.”

 

“Theo quỹ tích vận mệnh đã định sẵn, Tông Lẫm vốn dĩ phải trở thành một thành viên trong chúng ta.”

 

Đứa trẻ tò mò hỏi: “Vậy anh ta sẽ trở thành một trong những Kỵ Sĩ của ‘Vương’ sao?”

 

Bảy năm trước, một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đã được truyền đến từ hư không.

 

Hư không là nơi sinh ra sương mù, cũng là nguồn gốc sức mạnh của chúng.

 

Tất cả dị chủng đều nhận ra rằng, “Vương” của chúng sắp đến.

 

Ngày mà “Vương” thực sự giáng lâm thế gian, cũng chính là ngày tận thế.

 

Dị chủng sẽ chiếm lĩnh thế giới này hoàn toàn, tất cả sinh linh khác sẽ không còn tồn tại.

 

Còn những Kỵ Sĩ của “Vương”, sẽ hỗ trợ “Vương” quản lý thế giới do dị chủng thống trị.

 

Người mặc áo choàng đen thản nhiên nói: “Có lẽ vậy.”

 

Đứa trẻ vừa tò mò vừa mong đợi: “Đại nhân, vậy ngài nói xem rốt cuộc thì khi nào ‘Vương’ mới đến?”

 

“Khi thời cơ thích hợp ngài ấy sẽ đến.” Người mặc áo choàng đen nói, “Chúng ta chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó nghênh đón là được.”

 

Đứa trẻ: “Ngài nhắc tôi mới nhớ, hôm nay tôi vẫn chưa thắp hương. Chút nữa tôi phải đi thắp thêm mấy nén.”

 

Cô gái tóc trắng mặt không chút cảm xúc: “Tôi thấy có lẽ ‘Vương’ không thích ăn tro hương đâu.”

 

Đứa trẻ: “Ít nhất cũng phải có chút lòng thành chứ. Tôi còn đốt cả mô hình máy chơi game, coca với khoai tây chiên cho ngài ấy nữa.”

 

Cô gái tóc trắng: “…. Tùy cậu vậy.”

 

Người mặc áo choàng đen nhìn cảnh tượng trong phòng thí nghiệm qua gương nước, đột nhiên nói: “Thật ra Lạc Vũ cũng có chút tác dụng. Ít nhất hắn ta cũng khiến cho chỉ số lây nhiễm của Tông Lẫm tăng lên không ít.”

 

“Tôi đột nhiên nghĩ ra một cách hay hơn cả ám sát. Nếu như để cho Tông Lẫm tự tay giết chết bạn đời của mình trong lúc mất kiểm soát, chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?”

 

Đứa trẻ lập tức vỗ tay tán thưởng: “Ngài nói đúng. Tên quái vật đó càng phát điên, sau khi tha hóa thì cấp bậc sẽ càng cao, đến lúc đó chúng ta không cần phải ra tay, tự anh ta sẽ hủy hoại tất cả những gì mà anh ta bảo vệ.”

 

Lấy cốc xoay làm trung tâm, một pháp trận màu máu khổng lồ đột nhiên sáng lên.

 

Khí huyết được hình thành từ xương cốt của hàng trăm ngàn người bị chôn vùi dưới lòng đất của thị trấn, hội tụ trước mặt người mặc áo choàng đen, biến thành một viên xúc xắc.

 

Một viên xúc xắc nhiều mặt.

 

Viên xúc xắc to bằng đầu người, nhìn sơ qua có đến tận một trăm mặt.

 

Người mặc áo choàng đen duỗi một cánh tay trắng bệch ra, nắm lấy viên xúc xắc, ném lên.

 

Trên cánh tay hắn ta có rất nhiều đường vân màu máu chồng chéo lên nhau, dường như đã từng bị cắt đứt rồi được ghép lại.

 

Viên xúc xắc xoay rất nhiều vòng trên không trung.

 

Cuối cùng rơi xuống đống xương trắng, mặt trên hiện lên con số “100” phát ra ánh sáng đỏ.

 

“Tốt.” Người mặc áo choàng đen nói, “Vận mệnh đã được định đoạt.”

 

Năng lực của dị chủng cấp hai thuộc hệ “Vận Mệnh”.

 

【 Thay Đổi Xác Suất 】.

 

Thay đổi xác suất xảy ra của một sự kiện sắp diễn ra.

 

……..

 

Quá trình đeo vòng cổ diễn ra rất suôn sẻ.

 

Bàn tay đeo găng tay cao su của Thẩm Quyết lướt qua cổ Tông Lẫm, rất nhanh đã tìm được điểm định vị, cài chính xác vòng cổ vào.

 

Thẩm Quyết cúi đầu, kiểm tra tình trạng của Tông Lẫm.

 

Lúc thiết bị ức chế cuối cùng được đeo vào, Tông Lẫm cũng nhắm mắt lại.

 

Từ trường ức chế hoàn chỉnh được thiết lập trong cơ thể, chỉ số lây nhiễm của anh đang giảm dần, tốc độ tương đối chậm, ý thức cũng dần hồi phục.

 

98.5, 98, 97.5…..

 

Thế nhưng đúng lúc này, cơ thể Tông Lẫm đột nhiên run lên.

 

Dữ liệu theo dõi sinh lý trên màn hình ghế thí nghiệm bắt đầu dao động dữ dội.

 

Nhịp tim 199 nhịp/phút, vẫn đang tiếp tục tăng.

 

Năng lượng dị năng hệ “Linh Hồn” ngưng tụ, khiến cho những người xung quanh cảm thấy áp lực, bất an, hơi thở nguy hiểm tột độ đang lan tỏa.

 

Chuyện gì đang xảy ra?

 

Gần như Thẩm Quyết đã nhận ra ngay lập tức, từ trường ức chế do thiết bị tạo ra đã gặp vấn đề. Không những không phát huy tác dụng ức chế hợp lý, ngược lại còn kích thích dao động năng lượng dị năng, dẫn đến dị năng phản phệ!

 

Quá trình đeo thiết bị của hắn tuyệt đối không thể nào xảy ra sai sót được.

 

Khả năng duy nhất là, bản thân kết cấu bên trong của thiết bị ức chế đã xảy ra vấn đề.

 

Khả năng thiết bị ức chế đã trải qua hàng chục cuộc kiểm tra chất lượng của Viện nghiên cứu mà vẫn xảy ra vấn đề là rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể.

 

Đôi khi chỉ một vấn đề nhỏ về mạch điện cũng có thể khiến thiết bị ức chế mất hiệu lực hoàn toàn, trong số hàng vạn trường hợp mà Thẩm Quyết đã tiếp xúc, không phải là chưa từng xảy ra.

 

Nhưng mất hiệu lực và kích thích ngược, xác suất xảy ra trường hợp sau gần như bằng không. Gần như là trường hợp không thể xảy ra.

 

Vậy mà hiện tại lại thật sự xảy ra.

 

Tông Lẫm đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía hắn.

 

Trong đôi đồng tử đỏ rực tràn ngập đau đớn vì bị kìm nén.

 

“Đi ngay!”

 

Không còn kịp nữa rồi.

 

Nếu như hắn đi, Tông Lẫm nhất định sẽ không chịu nổi đợt phản phệ này!

 

Còn một cách đặc biệt cuối cùng có thể nhanh chóng xoa dịu người có dị năng hệ “Linh Hồn”.

 

“Ấn ký linh hồn”.

 

Thông qua việc thiết lập một kênh kết nối linh hồn tạm thời giữa hai người, tiến vào sâu trong ý thức, tiến hành dẫn dắt và xoa dịu.

 

Cũng giống như lần đầu tiên bọn họ tiến hành phối hợp năm đó.

 

“Nhanh, liên kết với em.”

 

Thẩm Quyết nói với Tông Lẫm.

 

“Nhanh lên, ngay lập tức.”

 

Hết chương 19.

 

Chương 19

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên