Chương 19: Hai Người Các Người Như Cóc Ghẻ Chạy Theo Ếch Xanh, Đã Xấu Xí Rồi Còn Thích Làm Trò
Ninh Lạc vừa tiến tới, Thôi Hướng Dương đã nhìn thấy cậu, mối thù mới hận cũ dồn nén, tức giận đến mức trợn trắng mắt, mông âm ỉ đau.
Bởi vì Ninh Lạc không nhắc nhở dẫn đến việc hắn ta bị trượt chân té ở nhà vệ sinh, gãy xương cụt, phải nằm liệt giường cả tháng trời!
“Nghe nói đoàn phim của các người sắp phá sản rồi, Ninh Lạc, sao cậu còn ở đây?” Thôi Hướng Dương khoanh tay, cười lạnh, “Chẳng lẽ không ai thèm mời cậu à? Nhìn cậu thảm hại như vậy, tôi thật sự muốn đạp thêm một cái nữa.”
Ninh Lạc bình tĩnh nói: “Người với người nên giúp đỡ lẫn nhau, anh muốn đạp tôi một cái, tôi cũng đâu thể không đáp lễ anh một cú đấm?”
“Phụt, hahahaha.”
Thẩm Văn Dục run run vai, nhịn cười đến khổ sở.
Vương Lâm vốn đang u ám vì Thôi Hướng Dương đến gây chuyện, giờ nhìn bộ dạng của hắn ta như vậy thì tâm trạng liền tốt lên không ít.
Thôi Hướng Dương thấy cả đoàn phim không ai để ý đến mình, còn bị người ta nhìn chằm chằm cười cợt, cảm giác bị coi như kẻ ngốc, tức giận quát: “Ninh Lạc, cậu vậy mà còn nghĩ muốn đánh tôi!”
Kiều Tử Thần đúng lúc đỡ lấy eo hắn ta: “Hướng Dương, xương cụt của anh còn chưa khỏi hẳn, đừng kích động.”
Chuyện mất mặt như vậy tại sao lại nói ra! Thôi Hướng Dương mặt lúc xanh lúc trắng: “Tôi biết! Không cần cậu nhắc nhở.”
Trong mắt Kiều Tử Thần ngập tràn si mê: “An toàn của Hướng Dương mãi mãi là điều em muốn bảo vệ nhất.”
Ninh Lạc cảm giác như mắt mình đang bị cưỡng hiếp, khó chịu không nói nên lời, nhìn thêm một giây nữa chính là sỉ nhục cuộc đời làm người của cậu.
【 Bảo vệ cái gì? Bảo vệ xương cụt sao? Thật nực cười, biết thế để tôi thối rữa dưới đất luôn cho rồi. 】
【 Ta vốn là hoàng tử được yêu chiều hết mực, sơ sẩy một chút bị gian thần hãm hại, bị tước đoạt thân phận hoàng tử biến thành thứ dân, ai đó mau mang thuốc tráng dương đến để ta bày mưu tính kế báo thù! 】
Người không thể chấp nhận được hơn cả cậu là Tôn Thiệu Nghi.
Vừa rồi Thôi Hướng Dương đến gây chuyện, nếu không phải Vương Lâm kéo cô lại, cô đã trực tiếp cầm giày cao gót đập vào đầu hắn ta rồi.
Đã hứa hẹn đầu tư rồi lại trì hoãn không đưa, rút vốn phá vỡ hợp đồng còn dám dẫn theo nhà đầu tư khác bỏ chạy, vậy mà còn dám đến đoàn phim gây chuyện? Thật là chán sống rồi.
Tôn Thiệu Nghi trực tiếp mắng: “Hai tên cẩu nam nam thì ôm ấp cái gì, cút.”
Thôi Hướng Dương ngẩn người, tức giận: “Cô nói ai là cẩu?”
“Nói hai người đấy.” Cô chỉ vào Thôi Hướng Dương, rồi lại chỉ sang Kiều Tử Thần, “Một kẻ thì một lòng muốn làm tên nịnh thần chạy theo đít người ta như cẩu, một kẻ chuyên mua thuốc muốn cưỡi cẩu, hai người các người như cóc ghẻ chạy theo ếch xanh, đã xấu xí rồi còn thích làm trò, ông trời tạo nên đôi lứa xứng đôi, đến cả Nguyệt Lão cũng không chia cắt nổi.”
【 Ê ê ê? Sao chị Thiệu Nghi biết chuyện này? 】
Mọi người: Không phải là do cậu nói sao.
Ninh Lạc suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là có khả năng:
【 Mỗi lần thuốc hết hạn mua lại, Kiều Tử Thần đều giao dịch ở nhà vệ sinh, lúc trước chị Thiệu Nghi đến nhà vệ sinh nam chặn tôi cũng không có ai, vô tình nghe được chuyện động trời trong nhà vệ sinh nam cũng rất bình thường mà. 】
Thẩm Văn Dục sững sờ: Không phải chứ, Tôn Thiệu Nghi còn làm chuyện này sao?
Cô ấy là loại người đó sao!
Tôn Thiệu Nghi thầm ghi hận Ninh Lạc, cứ chờ đấy, lần sau sẽ ăn lẩu trước mặt cậu!
Thôi Hướng Dương: “Tôn Thiệu Nghi, cô nói xằng nói bậy cái gì đó!”
Tôn Thiệu Nghi tuy tức giận, nhưng khí thế không thể mất: “Tôi ăn nói xằng bậy? Cậu tự mình sờ túi hắn xem có bất ngờ gì không? Đó là thứ hắn mua để dùng lên người cậu đấy.”
Thôi Hướng Dương kéo Kiều Tử Thần ra: “Cậu lấy ra cho bọn họ xem, xem có phải là không có gì hay không!”
Thấy Kiều Tử Thần cứng đờ tại chỗ không động đậy, hắn ta đẩy một cái: “Lấy ra.”
Ninh Lạc nhỏ giọng thêm dầu vào lửa: “Không dám lấy ra đúng không, chột dạ rồi chứ gì.”
【 Khám người! Khám người! Khám người! 】
Vương Lâm và Thẩm Văn Dục thò cổ ra xem, cũng là vẻ mặt đầy mong đợi.
Bọn họ thích nhất là xem loại trò vui này!
Thôi Hướng Dương trừng mắt nhìn bọn họ, trực tiếp thò tay vào túi quần Kiều Tử Thần.
Kiều Tử Thần nắm chặt không cho hắn ta lấy, sắc mặt hốt hoảng: “Hướng Dương. . . . . .”
Thôi Hướng Dương nhìn hắn ta như vậy, đột nhiên hiểu ra cái gì, một phát kéo tay hắn ra, móc ra một hộp thuốc, mở ra, không thể tin nổi: “Cái này là cái gì?”
Ninh Lạc lập tức ghé đầu lại xem.
Cậu còn chưa thấy qua thuốc kích dục trông như thế nào.
Thấy chỉ là những viên thuốc nhỏ màu trắng bình thường, bĩu môi.
Tôn Thiệu Nghi khóe miệng giật giật, được lắm, cậu còn thất vọng nữa.
Chuyện đột nhiên bị vạch trần, Kiều Tử Thần vội vàng che giấu: “Đây là thuốc trị đau dạ dày của em, không phải thuốc gì khác, những gì cô ta nói em chưa từng nghe qua!”
Thôi Hướng Dương nghiến răng: “Thật sao?”
“Thật.”
“Được, tôi tin cậu.”
Chưa kịp để Kiều Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, hắn ta đã đưa thuốc đến trước mặt, “Thuốc dạ dày đúng không, nuốt.”
Kiều Tử Thần giãy giụa: “Thiếu gia, em đã uống. . . . . .”
“Nuốt!”
Tôn Thiệu Nghi khoanh tay cười lạnh: “Nuốt đi, cậu tưởng mình là ai.”
“Câm miệng, ai cho cô lên tiếng!” Thôi Hướng Dương trừng mắt nhìn.
Ninh Lạc nghe hắn ta hung dữ với Tôn Thiệu Nghi, liền giơ ngón giữa với hắn: “Miệng của chị ấy, chị ấy tự làm chủ, khoa tay múa chân cái khỉ gì, chui xuống đất nằm đi!”
Khóe miệng Tôn Thiệu Nghi nhếch lên, xoa đầu Ninh Lạc.
Thôi Hướng Dương tức đến nghẹt thở.
Nhưng điều khiến hắn ta tức giận hơn là, Kiều Tử Thần lao tới ôm chầm lấy hắn ta.
Ninh Lạc: 【 Woa, kịch tính đến rồi! 】
Thôi Hướng Dương hét lớn: “Cậu làm cái gì vậy! Buông tôi ra!”
Kiều Tử Thần khóc lóc: “Hướng Dương, em không có ý gì khác, em làm vậy là vì thích anh!”
“Kết quả anh lại đi thích cái tên tiện nhân Ninh Tịch Bạch kia, em so với cậu ta có chỗ nào không bằng? Em thích anh, em sẽ đối xử tốt với anh! Anh không thể cho em một cơ hội sao!”
“Mẹ nó! Cút ra xa cho tao!!!”
Mặt Thôi Hướng Dương xanh mét.
Tức giận đến mức mặt đỏ tía tai.
Lúc này cái tên mặt đỏ tía tai đó gầm lên với những người khác mà mình mang theo: “Các người đều là người chết à? Kéo hắn ta ra, nhét thuốc vào miệng cho tôi!”
Kết quả là sau năm phút Kiều Tử Thần uống hết số thuốc đó, thật sự có phản ứng, mê man muốn ôm lấy Thôi Hướng Dương.
Dọa Thôi Hướng Dương mặt mày tái mét.
Ngực hắn ta phập phồng lên xuống, như thể bị tát mấy chục cái, mặt nóng rát, chỉ vào Kiều Tử Thần nói liên tục mấy chữ “Cậu” mà vẫn không nói nên lời.
Ninh Lạc cảm thán: “Wow, hóa ra thật sự là thuốc kích dục nha, hiệu quả tốt ghê đó à.”
Lời nói của cậu như nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào tim Thôi Hướng Dương.
Thôi Hướng Dương trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Vương Lâm thấy vậy liền hét lớn: “Ể, sao lại ngất xỉu rồi!”
Hắn còn chưa kịp nói cho Thôi Hướng Dương biết tin vui đoàn phim được đầu tư một ngàn vạn mà!
. . . . . .
Đợi đến khi Thôi Hướng Dương tỉnh lại thì đã ở trong khách sạn của đoàn phim.
Ký ức trước khi ngất xỉu ùa về, hắn ta tức giận không nằm xuống được nữa, xỏ dép lê đi gõ cửa phòng bên cạnh của Kiều Tử Thần, không có ai đáp lại liền đi gõ cửa phòng Ninh Tịch Bạch.
Mãi một lúc lâu sau Ninh Tịch Bạch mới ra mở cửa, vẻ mặt không chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy người đứng trước cửa là Thôi Hướng Dương, rất nhanh liền thu liễm lại, dịu dàng hỏi: “A Dương, sao tối muộn rồi còn chưa ngủ mà lại đến gõ cửa phòng em?”
Cơn giận ban đầu của Thôi Hướng Dương khi nhìn thấy cậu ta chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, liền như quả bóng bị chọc thủng, xì hơi ngay lập tức, đỏ mặt dời mắt: “Em, cái đó, anh, anh muốn hỏi, Kiều Tử Thần đâu rồi?”
Ninh Tịch Bạch nhìn thấu biểu cảm của hắn ta: “Bị đuổi đi rồi, ai bảo hắn ta làm ra chuyện như vậy chứ.”
“Không ngờ hắn ta lại dám có ý đồ với anh!” Thôi Hướng Dương vừa nhắc đến chuyện này thì tức giận, vừa khinh bỉ vừa ghê tởm lại vừa buồn nôn, lôi kéo Ninh Tịch Bạch nói không ngừng.
Nụ cười trên mặt Ninh Tịch Bạch cũng không duy trì được nữa, cắt ngang lời hắn ta: “A Dương, hôm nay em đóng phim mệt quá, hay là ngày mai chúng ta nói tiếp được không?”
Thôi Hướng Dương lập tức im bặt: “Được được được, anh quên mất, xin lỗi, làm phiền em nghỉ ngơi rồi.”
Hắn ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ninh Tịch Bạch: “Mắt em đỏ hoe rồi, có phải do đoàn phim bắt nạt em không? Hay là có ai ức hiếp em?”
Ninh Tịch Bạch cúi đầu, để lộ một đoạn cổ trắng nõn: “Em chỉ là người mới, mọi người chỉ dạy em nhiều hơn một chút cũng là vì muốn tốt cho em.”
Ngụ ý chính là bị bắt nạt.
Thôi Hướng Dương lại bắt đầu nổi giận: “Anh đầu tư cho đoàn phim này nhiều tiền như vậy không phải để cho em chịu uất ức! Chờ đấy, ngày mai anh sẽ đi tìm giám chế, bắt hắn ta xin lỗi em!”
Đúng là Ninh Tịch Bạch có ý này, nhưng bề ngoài lại khuyên nhủ thêm vài câu, mãi đến khi Thôi Hướng Dương giục giã “Em đừng lo nữa, mau đi ngủ đi” mới đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, cậu ta đã bị người ta kéo vào tường, một bàn tay vuốt ve trên cổ cậu ta, mang theo hơi thở nguy hiểm.
“Tối muộn còn đến tìm em, bạn bè à?”
Nơi bị hắn ta chạm vào nổi lên một lớp da gà, Ninh Tịch Bạch túm lấy bàn tay đó: “Thật sự là bạn bè, nếu giữa tụi em có gì đó, em sao dám mở cửa trước mặt anh.”
Người nọ khẽ cười: “Tịch Bạch, đừng lừa anh.”
Nếu Ninh Lạc ở đây, tám chín phần mười có thể đối chiếu được ngoại hình của người này với miêu tả trong truyện.
Đó là một trong những người theo đuổi chính của Ninh Tịch Bạch, cũng là đạo diễn của bộ phim này, Cận Dung.
Thôi Hướng Dương không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng, ngày hôm sau liền đi tìm giám chế để nói chuyện.
Giám chế thật muốn bóp chết Ninh Tịch Bạch cho rồi, phải năn nỉ ỉ ôi thật lâu mới dỗ dành được Thôi Hướng Dương.
Thôi Hướng Dương lật kịch bản, chỉ vào cảnh quay của Ninh Tịch Bạch nói: “Sao đất diễn của Tịch Bạch lại ít như vậy, thêm đất diễn cho cậu ấy đi.”
Giám chế khổ không nói nên lời: “Đây đều là kịch bản đã được định sẵn, không thể nói thêm là thêm. . . . . .” Ông ta nhìn thấy ánh mắt sắp mất kiên nhẫn của Thôi Hướng Dương, lau mồ hôi trên trán, “Vậy, tôi đi hỏi ý kiến đạo diễn Cận.”
Vốn tưởng rằng Cận Dung là người biết điều, có thể khuyên nhủ Thôi Hướng Dương vài câu, kết quả đối phương nghe xong liền gật đầu: “Vậy thì thêm đi.”
Khiến biên kịch tức muốn chết.
“Nói thêm là thêm nói bớt là bớt, cậu ta, cái tên Ninh Tịch Bạch đó tưởng đoàn phim này là cái gì? Muốn làm gì thì làm à?!”
Giám chế vội vàng ngăn cản biên kịch: “Bình tĩnh bình tĩnh, nhà đầu tư và đạo diễn đều không có ý kiến, chúng ta ý kiến thì có tác dụng gì?”
“Nhưng kịch bản hay như vậy cứ thế bị hủy hoại à?!”
Giám chế vỗ vai cô, thở dài.
——
Ban đầu Ninh Lạc còn đang thắc mắc tại sao Thôi Hướng Dương lại đến đoàn phim của mình, sau khi biết được Ninh Tịch Bạch và cả đoàn phim của cậu ta cũng đến đây, trong nháy mắt biểu cảm liền méo mó.
【 Ông trời ơi, chẳng lẽ Cận Dung ở cùng khách sạn với con sao? 】
Vương Lâm không hiểu tại sao nghe giọng điệu của cậu lại bài xích Cận Dung như vậy, Cận Dung là một đạo diễn trẻ tuổi rất nổi tiếng.
【 Bệnh kiều ở thế giới thực đều đi tù hết rồi! Cận Dung tránh xa con ra! Ra! Ra! Ra!】
Vương Lâm: “. . . . . .”
Móa nó, bệnh kiều!
Ra! Ra! Ra!
Hết chương 19.