Chương 19: Song Sư (19)

 

Chương 19: Song Sư (19)

 

Quý Trầm Giao bảo Tịch Vãn lập tức đến lấy mẫu. Trong nhà này đâu đâu cũng có dấu vết sinh hoạt của Cam Bằng Phi, nếu DNA của anh ta khớp với DNA trong móng tay của Đường Tiểu Phi, thì người giết Đường Tiểu Phi rất có thể chính là anh ta.

 

Tịch Vãn là một chuyên viên giám định dấu vết dày dặn kinh nghiệm, vừa nhìn thấy dấu chân là đã đưa ra nhận định sơ bộ, chín mươi chín phần trăm là dấu chân trên cầu. Còn về việc đối chiếu DNA thì vẫn phải chờ.

 

Ở một diễn biến khác, Lịch Tân Tân cũng sống ở đường Tà Dương, bây giờ cũng không thấy người đâu, vợ anh ta vừa đón con trai tan học về, nói rằng Lịch Tân Tân theo ông chủ đi công tác nhập hàng, phải tuần sau mới về.

 

Lịch Tân Tân là tài xế lái xe tải, một tháng có đến hai mươi ngày chạy xe bên ngoài, lần trước cảnh sát có thể tìm được anh ta để lấy lời khai, là vì anh ta vừa hay đang nghỉ ở nhà.

 

Lịch Tân Tân đã nhận điện thoại, Lương Vấn Huyền bảo anh ta mở video, anh ta cũng mở, đồng thời bảo ông chủ, đồng nghiệp đi cùng đến trước camera để làm chứng cho anh ta rằng anh ta đúng là đang đi công tác.

 

“Có chuyện gì xảy ra à?” Lịch Tân Tân hỏi.

 

Lương Vấn Huyền nói: “Anh biết Đường Tiểu Phi đúng không? Anh ta cũng chết rồi.”

 

Lịch Tân Tân dường như không hiểu gì, sau đó video bị ngắt, giọng anh ta bắt đầu run rẩy, “Sao, sao có thể?”

 

Việc hỏi cung qua điện thoại rất bất tiện, phản ứng của Lịch Tân Tân rõ ràng cho thấy anh ta đã nghĩ ra điều gì đó. Xác nhận anh ta tạm thời an toàn, Lương Vấn Huyền bảo anh ta lập tức đến đồn cảnh sát địa phương, sau đó báo cáo tình hình cho Quý Trầm Giao, nhân danh đội trọng án thành phố Hạ Dung đề nghị các đơn vị bạn ở địa phương sắp xếp ổn thỏa cho Lịch Tân Tân.

 

Ba người còn lại đã rời khỏi đường Tà Dương, Chu Minh đã qua đời vì ung thư cách đây năm năm, Huống Phong và Tào Khả Hùng vẫn chưa tìm thấy.

 

Đội trọng án cần phải mở cuộc họp để xem xét lại vụ án, Quý Trầm Giao đã đưa cả Lăng Liệp quay trở lại. Lăng Liệp có nhiều điểm nghi vấn, chưa hoàn toàn loại trừ được hiềm nghi, nhưng cũng không còn trong thời hạn tạm giữ, bản thân hắn có ý muốn “mãnh liệt” chứng tỏ bản thân mình trong sạch, quan trọng hơn là Quý Trầm Giao cảm thấy hắn có thể có ích, thế là đã xin phép Tạ Khuynh cho phép hắn tham gia điều tra với tư cách là người liên quan, trong phạm vi nhất định.

 

“Đội trưởng Quý nói về chuyện báo thù tôi không phản đối.” An Tuần chiếu chi tiết ảnh chụp phần cổ của hai thi thể lên màn hình, “Nhưng hung thủ có hai người, một người có thể bẻ gãy đốt sống cổ của Hoàng….. Lưu Ý Tường chỉ trong nháy mắt, không cần phải dùng dây thừng siết cổ Đường Tiểu Phi nhiều lần như vậy.”

 

Tịch Vãn đang chờ kết quả đối chiếu DNA nên vắng mặt, Quý Trầm Giao thay cô nói: “Đúng vậy, người giết Đường Tiểu Phi cơ bản có thể xác định là Cam Bằng Phi, nhưng Hoàng Huân Đồng chết trong tay đám công nhân này, anh ta cũng là người tham gia, không có lý do để trả thù.”

 

Lương Vấn Huyền nói: “Có khi nào đội xây dựng lúc đó không phải là một khối đoàn kết thống nhất không? Cam Bằng Phi và Hoàng Huân Đồng là bạn bè?”

 

Nói xong, anh ta lại lắc đầu, “Giả thuyết của tôi có hơi xa rời thực tế, nếu Hoàng Huân Đồng có bạn trong đội thì đã không trở thành anh em với Lưu Ý Tường rồi.”

 

Lúc này, Tịch Vãn vội vàng chạy tới, mang theo kết quả đối chiếu DNA và dấu chân, hai dữ liệu đều trùng khớp với suy đoán, tất cả manh mối trong vụ án Đường Tiểu Phi đều chỉ ra là Cam Bằng Phi.

 

“Nhưng tại sao anh ta lại làm như vậy?” Lương Vấn Huyền nói: “Lần trước khi hỏi cung anh ta, anh ta cũng phản ứng giống như những cư dân khác, sao đột nhiên lại giết Đường Tiểu Phi?”

 

Quý Trầm Giao nói: “Chính là đột ngột. Hôm nay tôi đến nhà anh ta, nhìn việc anh ta đứng lên ván giường lục tìm dây thừng, lấy đi một đoạn, rồi vội vàng ném đoạn còn lại xuống, trông rất cẩu thả, hoàn toàn không có hành động sắp xếp lại mọi thứ ở xung quanh, có thể thấy anh ta quả thực đã hành động một cách vội vàng, nhất thời nổi lên ý định. Anh ta buộc phải giết Đường Tiểu Phi.”

 

“Anh ta có phản ứng tương tự như những cư dân khác, có thể là vì lúc đó anh ta còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

 

Tịch Vãn nói: “Anh ta đang giúp người báo thù kia sao? Động cơ của anh ta là gì?”

 

Cửa phòng họp không đóng, Lăng Liệp gõ cửa, mọi người đều nhìn về phía hắn.

 

Hắn vô tội nói: “Đội trưởng Quý, có phải anh đã quên chuyện gì rồi không?”

 

Quý Trầm Giao: “?”

 

Lăng Liệp: “Đã qua giờ cơm rồi, đội trọng án có lo cơm cho tôi không?”

 

Mọi người: “…”

 

“À đúng rồi, tôi xin nói trước là tôi không cố tình nghe lén, nhưng tai tôi không đóng được, vẫn nghe được vài câu.” Lăng Liệp lại nói: “Động cơ của Cam Bằng Phi rất dễ hiểu mà….”

 

Quý Trầm Giao lập tức nói: “Anh vào đây nói đi.”

 

Lăng Liệp đóng cửa lại, dựa vào cửa, “Các anh đứng trên góc độ của cảnh sát, cảm thấy cái chết của Lưu Ý Tường là có người đang báo thù cho Hoàng Huân Đồng. Nhưng bọn họ không nghĩ như vậy.”

 

Thẩm Tê khó hiểu, “Tại sao?”

 

“Bởi vì bọn họ biết, không thể có ai báo thù cho Hoàng Huân Đồng được. Chuyện năm xưa ai biết? Người bạn duy nhất của Hoàng Huân Đồng chính là Lưu Ý Tường, nhưng thi thể của cậu ta là do Lưu Ý Tường tự tay thiêu hủy, vậy thì còn ai có thể báo thù được nữa?”

 

Lăng Liệp nheo mắt, “Căn bản không có ai báo thù, bọn họ đang cùng nhau che giấu bí mật lớn nhất của nhau. Lưu Ý Tường vừa chết, bọn họ chỉ nghĩ rằng, có người muốn che giấu bí mật đó vĩnh viễn.”

 

“Che giấu bằng cách nào? Giết tất cả những người biết chuyện!”

 

Cơm hộp đã đến, tạm thời giải lao. Suy nghĩ của Lăng Liệp có phần cực đoan nhưng không phải là không có lý, đội trọng án cũng cần chút thời gian để tiêu hóa.

 

Lăng Liệp chỉ thích khơi mào chứ không thích thu dọn, cơm đến, liền ngồi vào một góc ngoan ngoãn mở nắp hộp cơm ra. Vừa định động đũa, lại phát hiện mọi người trong phòng họp đều đang nhìn hắn. Lúc này vô thanh đã thắng hữu thanh.

 

– Sao anh có thể ăn được vậy?

 

– Tiếp tục phân tích đi, tôi vẫn chưa nghe đủ!

 

– Anh thật sự chỉ là một người đánh trống lưng thôi à? Tôi không tin.

 

Lăng Liệp: “…”

 

Quý Trầm Giao đi đến bàn của Lăng Liệp, một tay cầm hộp cơm chưa động đũa, một tay gõ gõ lên mép bàn, “Đi theo tôi.”

 

Thế là Lăng Liệp hai tay bưng hộp cơm, đi theo Quý Trầm Giao rời khỏi phòng họp.

 

Cuối tầng này có một khoảng sân thượng, cảnh sát hình sự thỉnh thoảng ra đó hút thuốc, không biết ai tốt bụng đã kê thêm một cái bàn, bảy tám cái ghế. Quý Trầm Giao đặt hộp cơm xuống, “Ăn đi.”

 

Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn bên ngoài sân thượng tụ thành một biển ánh sáng rộng lớn. Lăng Liệp rất hài lòng với bữa ăn hôm nay, trước tiên gắp một cọng rau, húp soàm soạp như ăn mì, sau đó xới một miếng cơm, rồi lại húp rau.

 

Quý Trầm Giao chống cằm, nhìn Lăng Liệp ăn.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trước đây anh còn chưa phát hiện ra người này thích ăn rau đến vậy, cứ tưởng hắn chỉ thích ăn thịt.

 

Lăng Liệp ngẩng đầu, “Đội trưởng Quý, anh không ăn à?”

 

Lúc này Quý Trầm Giao mới mở nắp hộp cơm ra, “Đang suy nghĩ về vụ án.”

 

Lăng Liệp gật đầu, tiếp tục ăn.

 

“Sao anh lại nghĩ đến chuyện diệt khẩu?” Ăn được vài miếng cơm, Quý Trầm Giao đột nhiên hỏi.

 

Lăng Liệp: “Chẳng phải là rất bình thường sao? Một đám người cùng nhau làm chuyện xấu, giấy không gói được lửa, muốn được an toàn vĩnh viễn thì phải giết hết những người có thể tiết lộ bí mật.”

 

Quý Trầm Giao im lặng một lát, “Anh khiến tôi nhớ đến một người.”

 

Lăng Liệp: “Ừm?”

 

“Một người bạn đã dạy tôi rất nhiều điều.” Quý Trầm Giao cân nhắc từ ngữ rồi sửa lại, “Coi như là một nửa sư phụ đi. Suy nghĩ của anh ấy cũng luôn rất cực đoan, đi ngược lại với những lối tư duy thông thường, mới nghe thì hoặc là chuyện viển vông hoặc là quá tàn nhẫn, nhưng đôi khi, suy nghĩ của anh ấy lại chính là đáp án đúng duy nhất.”

 

Lăng Liệp ăn hết chỗ rau, “Tôi cực đoan à?”

 

Quý Trầm Giao nhướng mày, “Tự anh không phát hiện ra sao?”

 

“Nhưng suy nghĩ của hung thủ không phải là quái dị hơn tôi nhiều sao? Không theo kịp hắn ta thì làm sao phá án?” Lăng Liệp nói: “Ví dụ như vụ án xảy ra ở nhà tôi, hung thủ giết Lưu Ý Tường thì cứ giết thôi, tại sao còn phải mặc quần áo của tôi cho ông ta? Chỉ là để đổ tội cho tôi thôi sao? Đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ thông.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Cũng đúng. Anh, Ký Khắc, là những người tham gia kỳ lạ nhất trong chuỗi vụ án này.”

 

Lăng Liệp bắt đầu ăn nốt thịt kho tàu và thịt bằm hương cá, “Tôi không kỳ lạ, tôi chỉ là một người dân bình thường mà thôi.”

 

Quý Trầm Giao không thích ăn cải tần ô, một cọng cũng không động đến, thấy Lăng Liệp thích ăn rau, hỏi: “Anh có muốn ăn không? Tôi chưa đụng vào.”

 

Lăng Liệp: “Anh cho tôi thịt kho tàu thì tôi sẽ vui hơn.”

 

Quý Trầm Giao chê béo, không phải là không thể cho, nhưng đũa của anh đã chạm vào rồi, “Anh không phải là thích ăn rau sao? Vừa nãy đã ăn hết rồi.”

 

Lăng Liệp: “Đó là vì tôi muốn để món ngon lại ăn sau cùng.”

 

Quý Trầm Giao: “…” Thôi được rồi.

 

………..

 

Cuộc họp lại tiếp tục, thân phận hiện tại của Lăng Liệp tuy là người có liên quan “được công nhận” chính thức, nhưng cũng không được phép ngồi nghe.

 

“Anh, em thấy cái người kia nói cũng có lý.” Tuy Thẩm Tê khó chịu với Lăng Liệp, nhưng khi bình tĩnh lại, thấy con đường báo thù không thể đi được thì diệt khẩu đã trở thành lời giải thích duy nhất.

 

“Người của chúng ta đã đi đón Lịch Tân Tân rồi, mai anh ta sẽ về, đến lúc đó thẩm vấn anh ta, xác định rốt cuộc mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì.” Lương Vấn Huyền nói: “Còn hai người là Huống Phong và Tào Khả Hùng thì vẫn chưa tìm được, Tiểu Thẩm tối nay lại phải vất vả rồi.”

 

Thẩm Tê vỗ ngực, “Em không vấn đề gì.”

 

Lương Vấn Huyền quay sang Quý Trầm Giao: “Đội trưởng Quý, cái tên Cam Bằng Phi này..…”

 

Quý Trầm Giao: “Chuẩn bị cả hai phương án, Lịch Tân Tân không ở thành phố Hạ Dung, Huống, Tào đã lâu không về đường Tà Dương, Cam Bằng Phi khó có khả năng giết bọn họ ngay lập tức được, khả năng anh ta trốn đi là rất cao, quỹ đạo sinh hoạt của anh ta tập trung ở khu Bắc Thành, trốn đến những nơi khác ngược lại sẽ bất tiện. Thông báo cho tất cả các đồn cảnh sát ở khu Bắc Thành, tăng cường lực lượng tìm kiếm. Nhưng cũng còn có một khả năng nữa, đó là anh ta đã bị hại rồi.”

 

Phòng họp im lặng một lát, Lương Vấn Huyền nói: “Bị hung thủ đã giết Lưu Ý Tường hại?”

 

“Ừ. Hung thủ vụ án Lưu Ý Tường đã lên kế hoạch chu toàn, làm việc rất dễ dàng, Cam Bằng Phi thì lại giống như là phải ra tay trong tình thế cấp bách.” Lúc này, trong đầu Quý Trầm Giao hiện lên hai bóng người, một bóng mờ đến mức không thấy rõ mặt mũi, là Ngôn Hi, cái bóng còn lại lại rõ ràng như có thể chạm vào được, là Lăng Liệp.

 

Hai người chồng lên nhau, trong miệng phát ra những lời thì thầm trầm thấp, giống như đang hướng dẫn anh từng bước.

 

Suy đoán tâm lý hung thủ trước giờ luôn là sở trường của Ngôn Hi, năm xưa, Ninh Hiệp Sâm bận nhiều vụ án, cơ hội trực tiếp chỉ dạy anh không nhiều, lại để một người cung cấp thông tin như Ngôn Hi hướng dẫn anh phá án.

 

Từ khi Ngôn Hi và Ninh Hiệp Sâm biến mất, anh được điều đi thực hiện nhiệm vụ hình sự phối hợp đặc biệt, những gì mà Ngôn Hi dạy anh đã lâu không còn nhớ đến nữa.

 

Sự xuất hiện của Lăng Liệp khiến anh tìm lại được một chút cảm giác lúc đó.

 

Anh ấy không phải là cảnh sát hình sự phá án, mà là bày ra những câu đố giống như hung thủ.

 

“Việc Cam Bằng Phi hành động vội vàng rất có thể là vì Lưu Ý Tường đã chết, anh ta nghĩ rằng trong số bọn họ có người muốn diệt khẩu, người tiếp theo có lẽ là anh ta. Đồng thời, anh ta cũng sống trong bất an nhiều năm, hung thủ đã gợi ý cho anh ta. Anh ta có thể cho rằng Đường Tiểu Phi là hung thủ, cũng có thể chỉ là muốn Đường Tiểu Phi im miệng vĩnh viễn, tóm lại, Đường Tiểu Phi ở ngay đường Tà Dương, là người dễ ra tay nhất.”

 

“Anh ta dùng một sợi dây thừng giết chết Đường Tiểu Phi, mà rõ ràng nhất là Đường Tiểu Phi đã chủ động đi theo anh ta lên cầu, anh ta có thể đã lừa Đường Tiểu Phi – ‘Chúng ta bàn về chuyện của Lưu Ý Tường’. Đường Tiểu Phi bị giải quyết dễ dàng như vậy cho thấy ông ta không phải là hung thủ giết Lưu Ý Tường, còn Cam Bằng Phi thì đã bị lộ diện trong tầm ngắm của hung thủ đầu tiên.”

 

Lương Vấn Huyền nói: “Vậy nên khả năng thứ hai là, Cam Bằng Phi đã bị giết?”

 

Quý Trầm Giao gật đầu, “Từ ngày mai, không, tối nay lập tức thông báo xuống, tăng cường lực lượng tìm kiếm ở các bãi rác, công viên, công trường, v.v. Đúng rồi, anh Lương, anh đã đi khám xét nhà Ký Triển chưa?”

 

Lương Vấn Huyền: “Ký Khắc đã qua đời ba năm, Ký Triển lại càng không liên quan gì đến vụ án, không có lệnh khám xét, chúng ta không vào được.”

 

Quý Trầm Giao: “Không sao, để tôi nghĩ cách.”

 

Tan họp, tối nay Thẩm Tê phải ở lại đội trọng án, Quý Trầm Giao nhìn thấy Lăng Liệp ở cầu thang.

 

Lăng Liệp nghiêng người hẳn sang bên phải, chân phải cũng nghiêng ra ngoài, Quý Trầm Giao còn tưởng hắn đột nhiên bị bệnh mất cân đối, nhưng lại thấy hắn giơ tay lên, vòng lên đỉnh đầu, tạo thành một trái tim khổng lồ.

 

Quý Trầm Giao: “……”

 

Hết chương 19.

 

Chương 19: Song Sư (19)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên