Chương 19:
Sau khi Trang Thạc xin số điện thoại của Hạ Giang từ chỗ Lang Dương Dương, liền như một cơn gió lao ra khỏi nông trại.
“Thật sự đi à?” Dì Hai đứng cạnh Lang Dương Dương, vẻ mặt khó tin.
Lang Dương Dương cũng tức giận vì Hạ Giang đi khắp nơi tung tin đồn nhảm, nhưng với tính cách của cậu, tuyệt đối sẽ không lái xe đi tóm người ta về.
Lang Dương Dương liếc nhìn dì: “Anh ấy…”
Hai người ban đầu còn đang rất tức giận, bị hành động của Trang Thạc làm cho ngơ ngác, nhìn nhau không nhịn được bật cười.
Một lúc sau, mẹ Trang Thạc cũng đến, trước mặt Lang Dương Dương mắng mỏ mấy người đồng nghiệp cũ một trận, nói muốn họ đến xin lỗi Lang Dương Dương.
“Không cần đâu dì.” Lang Dương Dương nói.
Cậu không muốn làm khó dì Tạ.
“Sao lại không cần!” Dì Tạ tiến lên nắm lấy tay Lang Dương Dương: “Bọn họ chính là rảnh rỗi sinh nông nổi mà! Ăn bao nhiêu cũng không nhét đầy miệng được.”
Sau đó, dì Tạ lại nói lần này chỉ gọi hai người đồng nghiệp nữ quan hệ tốt đến thôi, những người khác biết chuyện thì tự động đi theo, bởi vì trước đây bọn họ cũng thường đến nông trại chơi, nên bà không tiện từ chối.
Lang Dương Dương bị lời xin lỗi của dì Tạ làm cho ngượng ngùng, dì Hai cũng là người hiền lành, hai người đành theo dì Tạ quay lại.
Mấy người đồng nghiệp kia thấy Lang Dương Dương trở về thì cảm thấy thật mất mặt, chỉ nói một câu “Đừng để bụng”.
Rõ ràng là họ không hề muốn xin lỗi, cũng không cho rằng mình nói sai làm sai.
Để không làm khó dì Tạ, Lang Dương Dương cũng không nói gì, cùng dì Hai nướng thịt sườn bên hồ.
Bên kia, con dê cũng đã bắt đầu được nướng, cá vàng nhỏ cũng được ướp xong, ngoài cá vàng nhỏ ra còn có một ít hải sản, đều do nhân viên của nông trại giúp sơ chế.
Dì Hai vừa phết nước sốt lên thịt sườn vừa lẩm bẩm: “Trang Thạc đi lâu như vậy mà chưa thấy về, chắc là không tìm được người đâu.”
Lang Dương Dương dạ một tiếng.
Vừa rồi Hạ Giang còn nói mình sắp đến ga tàu cao tốc, Trang Thạc từ Nam Khê chạy đến đó ít nhất cũng phải nửa tiếng, chắc là không tìm được người.
Loại người gian xảo như Hạ Giang chắc chắn đã chuồn mất rồi.
Nhưng Trang Thạc có thể làm đến mức này, Lang Dương Dương đã cảm thấy rất tốt rồi.
Thật lòng mà nói, ban đầu Lang Dương Dương nghĩ, Trang Thạc có thể sẽ nói với cậu những câu như “Tôi không để ý”, “Tôi không tin bọn họ”, “Không sao đâu, đừng để bụng, tôi hiểu mà”.
Hoặc cũng có thể giống như dì Tạ, mắng chửi những kẻ tung tin đồn kia một trận, giúp cậu xả giận.
Có thể làm được một trong hai điều trên thì đã rất tốt rồi.
Không ngờ anh lại trực tiếp lái xe đi tìm kẻ tung tin đồn, bắt hắn ta đến đối chất.
Không thể đưa Hạ Giang đến đây cũng không sao, Lang Dương Dương cảm thấy vậy là đủ rồi.
Lúc dê nướng đã chín được một nửa, Lang Dương Dương thấy xe của Trang Thạc chạy đến, bị cây cối che khuất, Lang Dương Dương đứng dậy chờ anh, cho đến khi Trang Thạc và Hạ Giang xuất hiện tại bãi đất trống.
Sắc mặt Hạ Giang rất khó coi, nhìn không giống như tự nguyện đến.
Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau, cằm Trang Thạc hơi nhếch lên như đang nói với Lang Dương Dương: “Thấy chưa, tôi đã nói là sẽ lôi hắn ta đến mà, làm được rồi này.”
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Hạ Giang, Lang Dương Dương suýt nữa thì bật cười.
Mười mấy người ở đây cũng chú ý đến Trang Thạc đã trở lại, còn dẫn theo một người, người đàn ông béo mập kia cau mày nhìn Hạ Giang một lúc.
“Sao cậu lại đến đây?”
Tiếp đó liền có người chỉ vào Hạ Giang nói: “Chính hắn ta đã nói những chuyện kia đấy, hắn ta là cháu trai ruột của thầy hiệu trưởng Hạ.”
“Nói đi.” Giọng Trang Thạc lạnh lùng.
Hạ Giang: “Nói cái gì…”
Còn muốn giả ngu, Lang Dương Dương đứng dậy đi tới, “Có phải cậu đã tung tin đồn nhảm về tôi trong đám tang của thầy hiệu trưởng Hạ không?”
Hạ Giang: “Tung tin đồn gì… Á!”
Trang Thạc đưa tay nắm lấy vai hắn ta, chỉ dùng chút lực đã khiến Hạ Giang đau đớn kêu lên.
Hạ Giang: “Tôi…”
Mọi người đều nhìn hắn ta, hắn ta biết hôm nay không thể trốn tránh được nữa, trong lòng tuy hận, nhưng vẫn mở miệng nói: “Hôm đó, hôm đó tôi đến dự đám tang, nghe thấy mọi người nói chuyện Lang Dương Dương đi xem mắt, liền thêm mắm dặm muối nói linh tinh vài câu.”
“Lang Dương Dương không hề qua lại với người đàn ông đã có vợ, cũng không phải tiểu tam.” Nói xong, Hạ Giang nhìn về phía Trang Thạc.
Đến lúc này, hắn ta nhận lỗi cũng không phải là nhận lỗi với Lang Dương Dương, mà là khuất phục trước ‘Uy nghiêm’ của Trang Thạc.
Lang Dương Dương đứng dậy: “Sự thật là gì?”
Hạ Giang: “Là có một vị khách nam thích Lang Dương Dương, quấy rối cậu ấy, vị khách kia còn nhiều lần lấy cớ ăn cơm đến nhà hàng, chỉ định Lang Dương Dương mang đồ ngọt và rượu cho hắn ta. Sau đó, vợ hắn ta có lẽ là kiểm tra điện thoại nhìn thấy, liền đến nhà hàng tìm Lang Dương Dương xác nhận sự thật, cũng không có làm ầm ĩ gì.”
Mấy người vừa rồi còn đang hóng hớt lúc này mặt mày tái mét: “Vậy mà anh nói với chúng tôi là cái gì vậy!? Đây không phải là cố tình chia rẽ người khác sao!”
Hạ Giang đảo mắt nhìn sang chỗ khác, khinh bỉ khẽ hừ một tiếng.
Chuyện đã đến nước này, Trang Thạc cũng không cần phải giữ hắn ta lại nữa, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lang Dương Dương, khẽ nói: “Tới lượt em.”
Lang Dương Dương quay đầu nhìn anh, mỉm cười, tạm thời không nói gì.
Hạ Giang bị mấy người kia mắng một hồi, dì Tạ thậm chí còn trực tiếp mắng thẳng mặt.
Lang Dương Dương thấy Hạ Giang vẫn không phục, bèn tiến lên một bước: “Cậu xin lỗi tôi đi.”
Hạ Giang ấp a ấp úng không nói.
“Cậu không xin lỗi, tôi sẽ báo cảnh sát, cho dù kết quả như thế nào, tôi cũng có rất nhiều thời gian để dây dưa với cậu, cũng sẽ khiến người nhà, bạn bè, công ty của cậu đều biết cậu là loại người như thế nào.” Lang Dương Dương nói.
Hạ Giang nhìn trái nhìn phải, sau khi quan sát một hồi cuối cùng cũng mở miệng: “Xin lỗi.”
Mọi người túm tụm bàn tán, cho đến khi Hạ Giang rời đi, vẫn còn người lẩm bẩm: “Vậy mà cũng là cháu trai của thầy hiệu trưởng Hạ, thật là mất mặt thay ông ấy.”
“Hoàn toàn không phải.” Trang Thạc đột nhiên lên tiếng, vừa nói vừa kéo Lang Dương Dương ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Hắn ta chỉ là họ hàng xa bên nhà ông nội của thầy hiệu trưởng Hạ, từ lâu đã không còn liên lạc gì, lần này trở về cũng không phải vì đám tang, mà là về nhà xin tiền mẹ hắn ta để mua xe ở Thượng Hải.”
“Ôi chao, sao lại thế này, không phải nói là đầu bếp ở nhà hàng nổi tiếng ở Thượng Hải sao? Một tháng cũng phải mấy vạn!”
“Cái gì Michelin gì đó.”
“Nghe nói là ăn một bữa ở đó ít nhất cũng phải ba ngàn tệ.”
“Phụt.” Lang Dương Dương không nhịn được bật cười.
Cậu cười những kẻ hóng hớt gió chiều nào theo chiều ấy kia, bọn họ dường như căn bản không quan tâm là dưa của ai, chỉ cần có người cho bọn họ buôn chuyện là được.
Không buôn chuyện người khác, cuộc sống nhàm chán và những buổi tụ tập vô bổ của bọn họ sẽ mất đi màu sắc.
Nhưng nụ cười này lại bị người khác chú ý, nhìn về phía cậu và Trang Thạc.
Trang Thạc cũng tò mò vì sao cậu lại cười, Lang Dương Dương liền kìm nén lại, hôm nay cậu mặc áo màu sáng, lúc này tay áo xắn lên đến khuỷu tay.
Cậu nghĩ, có một số việc có thể không cần quá nghiêm túc, đôi khi giải quyết vấn đề cũng không cần phải nói đạo lý, người có đạo đức quá cao, ngược lại dễ bị bắt nạt.
Dưới ánh mắt của mọi người, cậu sờ sờ cánh tay mình, nói: “Hạ Giang không phải đầu bếp, là nhân viên phục vụ của nhà hàng, lúc trước vẫn là tôi giới thiệu hắn ta vào làm việc ở nhà hàng đó, cũng không phải một bữa ăn ít nhất ba ngàn tệ, bình quân một người một nghìn tệ cũng có thể ăn rất ngon.”
“Vậy chẳng phải là hắn ta đang khoác lác sao?!”
Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau: “Ừ!”
Một lúc sau, dì Tạ bảo Trang Thạc đi rửa rau xà lách và dưa chuột. Lang Dương Dương bắt đầu bối rối, nếu Trang Thạc không ở đây thì cậu ở lại đây thật ngại ngùng.
“Dương Dương, đến giúp tôi nào.” Trang Thạc quay đầu lại nói với Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương lập tức đứng dậy, hai người một trước một sau rời khỏi khu vực nướng thịt, chỉ để lại mấy người lớn khó hiểu, rửa nhiều rau xà lách như vậy sao? Còn cần phải đi giúp.
“Cảm ơn anh.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc đi chậm lại, đợi Lang Dương Dương đi song song với mình: “Tôi đã nói rồi, hôm nay sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Lang Dương Dương mỉm cười, đi theo Trang Thạc ra phía sau.
Trong nhà ăn của nông trại để rất nhiều nguyên liệu cần dùng cho hôm nay, mùa này nướng BBQ nhiều, rau xà lách chất thành đống trên kệ.
Trang Thạc lấy một cái nia, chất đầy rồi đi ra vòi nước bên ngoài cửa rửa.
“Rau này là nông trại trồng à?” Lang Dương Dương cũng ngồi xổm xuống rửa cùng.
Trang Thạc nhích sang một bên nhường chỗ cho Lang Dương Dương: “Không phải, mua của những hộ dân xung quanh, mỗi tuần chỉ cần dùng vào cuối tuần, trồng ít thì phiền phức, trồng nhiều thì không dùng hết, rất lãng phí.”
Lang Dương Dương gật đầu.
“Khu du lịch sinh thái này kỳ thực cũng là bất đắc dĩ mới mở.” Trang Thạc cười nói.
“Hả?”
“Chính là họ hàng bạn bè biết chỗ tôi có phong cảnh đẹp, vào những ngày nghỉ thì có người đến chơi, truyền tai nhau rồi nhiều người biết đến, liền tự mang đồ nghề đến chơi, em cũng biết những người chơi dã ngoại cũng có một số người không được ý thức cho lắm, thường xuyên làm bẩn bờ hồ và bãi cát, rất ảnh hưởng đến môi trường của nông trại.”
Lang Dương Dương nghiêm túc bẻ rau xà lách thành từng miếng nhỏ: “Vậy cấm họ vào nông trại không phải là được rồi sao?”
Trang Thạc: “Tôi cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng thứ nhất là nông trại rất rộng, không thể xây tường rào bao quanh được, hàng rào đơn giản thì người ta muốn vào vẫn vào được, cũng không thể bố trí nhiều người canh gác như vậy; thứ hai là mặc dù tôi đã bao trọn nơi này để làm nông trại, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy thiên nhiên là thuộc về tất cả mọi người, phong cảnh đẹp như vậy mà bị tôi chiếm làm của riêng, thì…”
“Tôi hiểu.” Lang Dương Dương quay đầu nhìn Trang Thạc: “Cũng tốt mà, làm tốt thì cũng coi như là một khoản thu nhập.”
Trang Thạc: “Ừ, hơn nữa làm du lịch sinh thái, chụp ảnh cưới hay tổ chức đám cưới gì đó đều cần rất nhiều người, có thể tạo ra một số công ăn việc làm, người dân xung quanh cũng có thêm thu nhập.”
Lang Dương Dương chưa từng nghĩ đến điều này, ánh mắt nhìn Trang Thạc thêm phần ngưỡng mộ.
Bản thân cậu không phải là người lương thiện hay nhiệt tình gì, nhưng đối với những người có thể làm được những điều này thì vẫn luôn rất ngưỡng mộ.
Hơn nữa Trang Thạc rất… tâm lý rất ổn định.
Đây là điều mà hôm nay Lang Dương Dương mới nhận ra, dường như anh không bao giờ nóng nảy, rõ ràng là cùng một cái đầu, người khác còn đang nổi trận lôi đình hoặc bất lực trước những cảm xúc tiêu cực, thì đầu óc anh đã nghĩ cách giải quyết, sau đó lập tức thực hiện.
Nghĩ đến đây, Lang Dương Dương mới nhớ ra, hỏi: “Làm sao anh đưa Hạ Giang đến đây được vậy? Tôi còn tưởng là không kịp nữa chứ.”
Trang Thạc: “Tôi gọi điện thoại cho hắn ta, nói hắn ta không đi cùng tôi thì tôi sẽ đuổi đến tận Thượng Hải, đến tận nhà hắn ta, tìm người nhà hắn ta. Dọa hắn ta là tôi có nhiều mối quan hệ lắm.”
Nói xong hình như cảm thấy mình hơi vô lại, liền nở nụ cười.
Hai người đứng rất gần nhau, đây là lần đầu tiên Lang Dương Dương nhìn thấy anh cười ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt cong cong.
“Thật lợi hại.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc ngượng ngùng cúi đầu, đảo đảo rau xà lách trong chậu nước: “Hắn ta vô lại thì tôi cũng vô lại, hắn ta dám tung tin đồn nhảm về em thì tôi cũng dám bịa chuyện về hắn ta, tôi dám xông thẳng đến trước mặt hắn ta, bắt hắn ta nói xin lỗi trước mặt em, tôi còn muốn quay video lại làm bằng chứng. Thật sự chọc giận em thì tôi sẽ trùm bao tải lên đầu cho hắn ta một trận Muay Thái cũng không phải là không thể.”
Nói xong còn lẩm bẩm bổ sung một câu: “Mới không sợ hắn ta.”
Lang Dương Dương haha cười lớn, nước từ chậu bắn lên giày vải cũng không để ý.
“Sao vậy?” Trang Thạc khó hiểu.
“Không có gì.” Lang Dương Dương thu lại nụ cười, nhưng vẫn không chịu nổi ánh mắt của Trang Thạc, cậu quay đầu nhìn anh, nói: “Có phải vì tính cách này mà anh không thích hợp ở trong quân đội không?”
Trang Thạc sửng sốt, mặt đỏ bừng.
“Nào có.”
Rửa rau xà lách mất mười mấy phút, cuối cùng cũng xong một nia đầy, Lang Dương Dương đứng dậy mới phát hiện mũi giày của mình ướt sũng, dính đầy bùn đất, còn có một mảnh rau xà lách.
Trang Thạc cũng nhìn thấy, Lang Dương Dương cũng không để ý lắm, mũi giày vải là bằng cao su, không bị ướt vào trong.
Đang định giũ chân cho mảnh rau xà lách dính trên giày rơi xuống thì Trang Thạc rất tự nhiên đưa tay ra phủi.
Mảnh rau được phủi đi.
“Xong rồi.” Trang Thạc nhúng tay vào chậu nước rửa qua, đứng dậy nói: “Đi thôi, chắc dê và cá đều đã nướng xong rồi.”
Lang Dương Dương hơi ngẩn người, “Ồ, được.”
Ông nội là người rất nghiêm khắc, những năm tháng sống cùng ông bà nội, tôn chỉ sống của Lang Dương Dương chính là ‘Phải ngoan ngoãn nghe lời’, nếu không sẽ bị lời nguyền rủa ‘Sau này giống hệt bố mày’ đè nặng.
Không thể nói ông bà nội đối xử với cậu không tốt, chỉ là cũng không thể nói là ‘Cưng chiều’.
Đúng vậy, Lang Dương Dương chưa từng được trải nghiệm cảm giác được cưng chiều.
Những điều chưa từng được trải nghiệm khi còn là một đứa trẻ, lớn lên rồi càng không dám yêu cầu xa vời, trong mối quan hệ với Trang Thạc, mong muốn lớn nhất cũng chỉ là hy vọng có thể quan tâm và thấu hiểu lẫn nhau.
Trang Thạc không biết Lang Dương Dương đang suy nghĩ gì, trong mắt anh đây là chuyện rất bình thường.
Anh vừa đi vừa nói: “Nhanh lên, tôi lấy đùi dê cho em, đi muộn là bị bọn họ chia hết đấy.” Sau đó bước chân tăng tốc nhanh hơn.
Lang Dương Dương cũng bước theo, lúc này điện thoại bỗng đổ chuông.
Là tin nhắn của kho thông minh, ngay sau đó ứng dụng cũng gửi thông báo, nhắc nhở cậu trong tuần này phải xác nhận có gia hạn hợp đồng hay không.
Lang Dương Dương dừng lại, ngực phập phồng, một loại thôi thúc đã lâu không xuất hiện bỗng thôi thúc cậu nhấp vào ứng dụng kho thông minh.
Trong chi tiết đơn hàng, cậu nhìn thấy nút bấm.
Có gia hạn hợp đồng hay không?
Có, không.
“Dương Dương?” Trang Thạc phát hiện Lang Dương Dương không theo kịp, lập tức quay đầu lại tìm cậu, mặc dù chỉ cách nhau chưa đầy năm mét.
“Sao vậy?”
Lang Dương Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Thạc đang đi về phía mình, mỉm cười với anh, sau đó nhấn vào nút “Không” trên màn hình điện thoại.
“Không có gì, tôi đến đây!”
Hết chương 19.