Chương 191: Ngoại truyện – Cơn Đau Trưởng Thành (1)
Mùa hè oi bức nhất trong năm, Minh Hàn nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường trung học phổ thông. Do vụ án mạng xảy ra vài tháng trước, nhiều học sinh vốn định học thẳng lên cấp ba của trường đã chọn chuyển sang trường khác, nhưng Minh Hàn vẫn quyết định ở lại.
“Nghỉ hè đi đâu chơi bây giờ nhỉ? Tôi muốn đi biển!”
“Biển bây giờ nóng lắm, hay là chúng ta đi cao nguyên tránh nóng đi.”
Các bạn học đang rôm rả bàn tán về chuyện đi đâu chơi, Minh Hàn cất giấy báo trúng tuyển vào túi vải rồi lặng lẽ đi về phía cửa sau lớp học. Khi vừa mở cửa bước ra ngoài, cậu nghe thấy mấy bạn không thân đang xì xào bàn tán về mình.
“Nghe nói Bặc Thắng Hàn cũng học thẳng lên, tôi còn tưởng cậu ta chắc chắn sẽ chuyển trường chứ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, chẳng phải cậu ta bị cảnh sát gọi lên mấy lần rồi sao, nghe nói vụ án cũng có liên quan đến cậu ta, vậy mà cậu ta cũng dám ở lại, chậc chậc…..”
“Này, các cậu có để ý thấy không, hình như cậu ta cao lên rồi đấy! Trước kỳ thi cấp hai, cậu ta còn chưa cao đến chỗ này của tôi mà!”
“Chắc chỉ cao thêm được vài centimet thôi, cậu ta chắc chắn không cao được đâu, nhìn đã thấy là người không bao giờ chịu phơi nắng rồi.”
Tiếng xì xào phía sau dần xa, Minh Hàn mặt không chút cảm xúc bước xuống lầu. Cậu vô tình va phải cô Cố đang vội vàng đi lên.
“Tiểu Hàn, sao em lại về sớm thế?” Cô Cố biết cậu không thích họ của mình, nên khi ở riêng không bao giờ gọi cậu là Bặc Thắng Hàn, “Trong lớp không phải còn có buổi liên hoan sao?”
“Lát nữa em có việc ạ.” Cô Cố là một trong số ít những giáo viên mà Minh Hàn quý mến, cậu ngẩng mặt lên, nở nụ cười, “Cô Cố, em đã lên cấp ba rồi.”
Cô Cố xoa đầu cậu thật mạnh, “Cô biết ngay mà! Tiểu Hàn nhà chúng ta thông minh thế, lên cấp ba thì có gì khó đâu chứ?”
Minh Hàn lập tức giằng ra, không vui nói: “Đừng có xoa đầu em, sẽ không cao được đâu.”
Cô Cố bật cười, “Để cô xem nào, mới có nửa tháng không gặp mà em đã cao lên rồi này!”
“Vẫn chưa đủ.” Minh Hàn quay mặt đi, “Mới có hơn một mét năm thôi.”
Cô Cố an ủi, “Đừng lo, con trai cấp ba lớn nhanh lắm, biết đâu hết hè này em đã cao mét tám rồi thì sao.”
Minh Hàn mím môi cười, ánh mắt ánh lên vẻ rạng rỡ.
Cô Cố trò chuyện với cậu một lát rồi mới nhớ ra, hỏi: “Giờ đã nghỉ hè rồi, em còn có việc gì nữa? Liên hoan lớp không đi được một lần là mất một lần đó.”
Minh Hàn đáp: “Em phải đến đồn cảnh sát ạ.”
Cô Cố giật mình, “Bọn họ lại tìm em à? Lại có chuyện gì nữa vậy?”
Minh Hàn lắc đầu, “Là em tìm bọn họ.”
Cô Cố biết Minh Hàn vốn rất có chính kiến, nếu cậu không muốn nói, cô cũng không hỏi thêm, chỉ dặn dò: “Có khó khăn gì cứ tìm cô, cô sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em!”
“Dong dài.” Minh Hàn ngoài miệng thì tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Cô lo cho bản thân cô trước đi, tháng sau cô còn phải thi nâng ngạch đấy.”
Cô Cố bị cậu chọc tức, “Lắm lời!”
………..
Đứng trước cửa đồn cảnh sát, Minh Hàn bị ánh nắng chói chang của mùa hè chiếu vào mắt, khiến cậu phải nheo mắt lại. Sau khi hai học sinh kia bị giết, cậu đã bị đưa đến đây vài lần, lần nào cũng vào những căn phòng nhỏ khác nhau, bị hỏi đi hỏi lại một cách kỹ càng.
“Đây chẳng phải là Tiểu Bặc sao?” Cảnh sát ở đây đều đã quen mặt cậu, “Có chuyện gì à?”
Minh Hàn nói: “Em muốn gặp Trần Tranh.”
Cảnh sát ngơ ngác, “Hả?”
Minh Hàn nghiêm túc nói: “Trần Tranh, vị cảnh sát lần trước đã đến điều tra vụ án ấy.”
Đồn cảnh sát không có ai tên Trần Tranh, cảnh sát hoàn toàn không hiểu chuyện gì, “Trường các cậu lại xảy ra chuyện gì à? Nếu có gì thì cứ nói với anh cũng được.”
Minh Hàn nói: “Không có chuyện gì, nhưng em muốn gặp Trần Tranh.”
Cậu thiếu niên vừa cố chấp vừa điềm tĩnh, nói năng rất bình tĩnh, lại thêm việc cậu từng cung cấp manh mối quan trọng, cảnh sát bèn đi tìm sở trưởng. Sở trưởng thì có nghe qua tên Trần Tranh, “Hình như vị cảnh sát Trần kia không phải là cảnh sát ở chỗ chúng ta, mà là được điều từ nơi khác đến để hướng dẫn công việc.”
Minh Hàn hỏi: “Anh ấy được điều từ đâu đến ạ?”
Sở trưởng nói: “Ôi, cái này thì chú không biết, cháu phải lên cục cảnh sát thành phố Nam Sơn hỏi thăm rồi.”
Minh Hàn nói cảm ơn rồi đi ra cửa. Đồn trưởng gọi cậu lại, “Rốt cuộc là cháu có chuyện gì? Cục cảnh sát thành phố Nam Sơn đâu có giống đồn cảnh sát của chúng ta, nơi đó đâu phải nói muốn đến là đến được đâu.”
Minh Hàn không quay đầu lại, “Cảm ơn sở trưởng ạ!”
Sở trưởng và các cảnh sát khác nhìn nhau, “Haizz, cái thằng bé này!”
Minh Hàn bắt taxi đến cục cảnh sát thành phố Nam Sơn thì đã là giữa trưa, trời nắng như đổ lửa. Cậu muốn vào trong nhưng bị bảo vệ chặn lại. Khu vực đó lại không có chỗ nào để che nắng, bảo vệ hỏi tới hỏi lui, mới có mấy phút mà áo của Minh Hàn đã ướt đẫm mồ hôi. Da cậu trắng, người vừa mới lớn, gầy đến mức đáng lo, mồ hôi chảy ra trông như một món đồ sứ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Bảo vệ thấy vậy, sợ hãi vội vàng đẩy cậu vào trong phòng có điều hòa. Nửa tiếng sau, một thành viên của đội hình sự đến, Minh Hàn nhận ra người này, liền vội vàng hỏi thăm tin tức về Trần Tranh.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Thành viên này không hiểu vì sao cậu lại muốn tìm Trần Tranh, nhưng vẫn nói cho cậu biết, Trần Tranh là sinh viên trường Đại học Công an, đã về thủ đô từ lâu rồi.
Mặc dù Minh Hàn sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng chưa bao giờ rời khỏi tỉnh Hàm. Từ khi có ký ức, cả nhà đều xoay quanh mẹ cậu là Minh Tiểu Điền. Bệnh tình của Minh Tiểu Điền cứ tái đi tái lại, bà không thể như những bậc phụ huynh khác đưa cậu đi du lịch đó đây, ông bà ngoại cũng dồn hết sức lực vào việc chăm sóc cho Minh Tiểu Điền.
Vì vậy, đối với cậu, thủ đô là một nơi rất xa xôi.
“Hàn Hàn thi đậu cấp ba rồi!” Bà ngoại ra vườn đón Minh Hàn, nhận lấy giấy báo trúng tuyển, lấy kính lão ra xem kỹ.
“Bà ơi, bà khoa trương quá.” Minh Hàn không nhịn được nói.
Bà ngoại cười, “Ôi, đây là chuyện đáng ăn mừng mà, để bà xem nào, điểm này là vào được lớp chọn rồi.”
Minh Hàn đi vào nhà, bà ngoại đưa lại giấy báo trúng tuyển cho cậu, nhỏ giọng nói: “Cháu đưa cho mẹ xem đi, hôm nay tinh thần của mẹ cháu khá tốt đấy.”
Minh Hàn sửng sốt một chút rồi gật đầu.
Minh Tiểu Điền đang ở trong thư phòng, bà ôm một quyển sách trong lòng, nhưng lại ngủ quên mất. Minh Hàn ngồi xổm trên mặt đất, nhìn mẹ mình. Minh Tiểu Điền khi còn trẻ là một tiểu thư khuê các, nhưng năm tháng bị bệnh tật giày vò, dù đang ngủ say cũng mang trên mặt một vẻ điên dại.
Minh Hàn không biết đã nhìn bao lâu, Minh Tiểu Điền tỉnh lại. Khi bà mở mắt ra, Minh Hàn theo bản năng lùi lại, ngồi bệt xuống đất.
Minh Tiểu Điền hiếm khi nở nụ cười, giống như bao người mẹ hiền từ khác, đưa tay về phía Minh Hàn, “Hàn Hàn về rồi à. Bà ngoại nói con đi lấy giấy báo trúng tuyển phải không?”
Minh Hàn vội vàng lấy giấy báo trúng tuyển ra, “Mẹ, con thi đậu rồi.”
Minh Tiểu Điền dịu dàng nhận lấy, “Tốt quá, con trai ngoan của mẹ.”
Minh Hàn cẩn thận ngồi bên cạnh Minh Tiểu Điền, giọng Minh Tiểu Điền mệt mỏi nghe có chút khàn, “Con học cấp ba thì sẽ học ban xã hội hay tự nhiên?”
“Tự nhiên ạ.”
“Tự nhiên thì tốt, con trai học ban xã hội không ai tốt cả.”
“… Dạ.”
Chạng vạng hôm đó là một trong số ít lần Minh Hàn có ấn tượng về Minh Tiểu Điền như một người mẹ. Cậu cầm quyển sách trong tay Minh Tiểu Điền lên, hóa ra lại là một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Cậu nhớ đến chuyện không lâu trước đây, vì cung cấp thông tin vụ án mạng cho cảnh sát mà bị Minh Tiểu Điền điên cuồng đánh đập, cậu lo lắng hỏi lại lần nữa: “Sao mẹ lại thích đọc những quyển sách này vậy?”
Lần này Minh Tiểu Điền không nổi điên, nhưng lại nói một câu mà rất nhiều năm sau, cho đến khi biết được tội ác mà Bặc Dương Vận đã gây ra, cậu mới hiểu được.
“Mẹ hy vọng người hùng có thể từ trong câu chuyện bước ra đời thực.”
Minh Tiểu Điền ngày nào cũng nói năng lung tung, chỉ có câu nói này là xuất phát từ đáy lòng. Bà biết Bặc Dương Vận cấu kết với ai, người bức điên bà không chỉ có Bặc Dương Vận, mà còn có cả “Lượng Thiên Xích”, bà bất lực, bà hy vọng người hùng trong những câu chuyện trinh thám có thể bước ra đời thực.
Ông ngoại gọi hai mẹ con đi ăn cơm, bữa tối hôm đó diễn ra trong không khí ấm cúng, vui vẻ. Ông ngoại hỏi: “Hàn Hàn muốn đi đâu chơi? Ông ngoại tài trợ. Có muốn đi nước ngoài không? Lên cấp ba chương trình học sẽ căng thẳng lắm, có khi không còn thời gian đi du lịch nước ngoài nữa.”
Minh Tiểu Điền lập tức kích động, phản ứng rất dữ dội, “Không đi nước ngoài! Không được đi nước ngoài!”
Ông ngoại lập tức hiểu mình đã lỡ lời, Minh Tiểu Điền và Bặc Dương Vận quen nhau ở nước ngoài, mà Bặc Dương Vận bây giờ cũng thường xuyên ở nước ngoài. “Được được, Hàn Hàn không đi nước ngoài!”
Minh Hàn nói: “Cháu muốn đi thủ đô ạ.”
Bà ngoại nói: “Thủ đô à? Thế thì tốt quá! Ông ngoại tài trợ rồi, bà ngoại cũng tài trợ.”
Minh Hàn nhận được một khoản tiền đi lại không nhỏ, nhưng ông bà ngoại đều không đi được, cũng không yên tâm để Minh Hàn đi xa một mình, nên đã đăng ký cho cậu một tour du lịch theo đoàn, còn dặn dò hướng dẫn viên phải trông coi cậu cẩn thận.
Hai ngày đầu vừa đến thủ đô, Minh Hàn không có cơ hội nào tách khỏi đoàn du lịch. Đến ngày thứ ba, địa điểm đến gần trường Đại học Công an, cậu mới có thể trốn đi được.
“Trần Tranh à? Ôi cậu bé, ở trường chúng tôi nhiều người như vậy lắm, tôi biết cháu nói là ai?” Minh Hàn lại bị chặn ở chỗ bảo vệ, trường Đại học Công an còn quản lý nghiêm ngặt hơn cả cục cảnh sát thành phố Nam Sơn, cậu không thể nào trà trộn vào được.
Đúng lúc cậu đang loay hoay trước cổng thì một giáo viên đi ngang qua hỏi han tình hình, vị giáo viên này tình cờ là giáo viên chủ nhiệm của Trần Tranh. Vị giáo viên này nói với vẻ tiếc nuối: “Trần Tranh đã trở về tỉnh Hàm để thực tập rồi, để tôi hỏi giúp cháu xem cậu ấy đang ở đâu.”
Minh Hàn đợi thêm một lúc, được thông báo rằng đơn vị thực tập của Trần Tranh là cục cảnh sát Lạc Thành.
Vị giáo viên đó còn muốn nói chuyện với Minh Hàn thêm vài câu, nhưng Minh Hàn đã ba chân bốn cẳng chạy mất. Hôm đó, cậu nói với hướng dẫn viên là nhà có việc gấp, phải về trước. Hướng dẫn viên cũng không thích chăm sóc trẻ vị thành niên, nên khi Minh Hàn muốn đi, anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi nhiệt tình hỏi xem có cần giúp đặt vé máy bay không, như vậy sẽ rẻ hơn. Minh Hàn sợ bị lộ, liền từ chối, tự mình đặt vé máy bay đi Lạc Thành.
Cái nắng gay gắt của Lạc Thành thiêu đốt mặt đường thành từng đợt sóng nhiệt trong suốt. Minh Hàn đội chiếc mũ che nắng của đoàn du lịch, sốt ruột đi vòng vòng bên ngoài cục cảnh sát. Cục cảnh sát của tỉnh lỵ quá lớn, ngay cả cửa cũng có tới mấy cái, đâu đâu cũng là cảnh sát mặc đồng phục, cậu hoàn toàn không biết Trần Tranh đang ở đâu.
“Có phải là cháu bị lạc đường rồi không?” Cậu bị một cảnh sát chặn lại, người kia nhìn chiếc mũ của cậu, tưởng cậu là khách du lịch. Cậu vội vàng lắc đầu, tim đập ngày càng nhanh hơn.
Cậu muốn gặp Trần Tranh, cậu không rõ cái mong muốn mãnh liệt này từ đâu mà đến. Vì muốn gặp Trần Tranh, cậu đã đi đến thủ đô, lại còn lừa ông bà ngoại đến Lạc Thành, nhưng đến khi thật sự sắp gặp được, cậu lại cảm thấy hoảng sợ.
Cậu không biết khi gặp Trần Tranh thì nên nói gì, liệu Trần Tranh có cười nhạo cậu không.
Trần Tranh chắc chắn sẽ cười, dù sao thì lần trước Trần Tranh còn chê cậu lùn.
Cậu muốn cho Trần Tranh thấy là cậu đã cao lên rồi, nhưng vài centimet thì có nghĩa lý gì chứ? Cậu vẫn chỉ cao hơn một mét năm một chút, mỗi một cảnh sát ở đây đều cao hơn cậu rất nhiều.
Cậu buồn bã lùi lại, chậm rãi cúi đầu. Ngay lúc người cảnh sát chuẩn bị dẫn cậu vào cục, cậu đã quay người bỏ chạy.
Thành phố Nam Sơn và Lạc Thành đều là những thành phố lớn, nhưng sự phồn hoa của Lạc Thành có nét lãng mạn và nghệ thuật mà thành phố Nam Sơn không có được. Minh Hàn ở lại một khách sạn gần cục cảnh sát, nằm bò trên cửa sổ đón những cơn gió đêm nóng rực, nghĩ rằng Lạc Thành giống như Trần Tranh, Trần Tranh cũng rất lãng mạn và nghệ thuật.
Sau khi vừa miễn cưỡng ổn định ở Lạc Thành, ban ngày Minh Hàn không dám quang minh chính đại đi lượn lờ trước cổng cục cảnh sát, mà chỉ dám đi khi mặt trời đã lặn. Ban ngày, cậu hoặc là xem từ cửa sổ, hoặc là đi dạo các khu phố xung quanh.
Cậu rất giỏi quan sát, không lâu sau đã phát hiện ra một cổng phụ của cục cảnh sát đối diện với tòa nhà đội hình sự, cảnh sát hình sự cơ bản đều hoạt động ở đó. Cậu kéo vành mũ xuống thật thấp, ngồi ở quán bún đối diện, một bát bún có thể ăn trong hai tiếng đồng hồ. Nếu như không phải thấy cậu còn là trẻ vị thành niên, thì có lẽ bà chủ quán đã nghi ngờ cậu có ý đồ bất chính với mấy cảnh sát bên kia đường rồi.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm đến Lạc Thành, cậu đã nhìn thấy Trần Tranh.
Trần Tranh vừa từ thị trấn trở về, không biết điều tra vụ án gì mà xe cảnh sát toàn là bùn, đồng phục của Trần Tranh và những người khác cũng lấm lem. Minh Hàn nhìn chằm chằm vào Trần Tranh, đến khi anh đi vào tòa nhà văn phòng thì không còn thấy nữa.
Trần Tranh bây giờ đã khác với khi đến thành phố Nam Sơn rồi. Minh Hàn cũng không thể nói rõ là khác ở chỗ nào. Vụ án ở trường Trung học Nam Khê, Trần Tranh chỉ là một sinh viên đến để quan sát, nhưng bây giờ, Trần Tranh dường như đã trở thành một trụ cột, được rất nhiều người vây quanh.
Trần Tranh rõ ràng vẫn còn đang đi học, vẫn là một sinh viên, vì sao lại càng ngày càng xa cậu như vậy? Cậu đã rất khó khăn mới cao lên được một chút, Trần Tranh thì không cao lên, nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại giống như một cánh đồng hoang mạc dài đằng đẵng.
Cậu có chút tức giận, nhưng lại không thể hiểu rõ rốt cuộc là mình đang tức giận vì cái gì.
Mấy ngày tiếp theo, Trần Tranh không còn đi công tác nữa. Mỗi ngày Minh Hàn đều có thể nhìn thấy anh ở ngoài cổng cục cảnh sát, hoặc là vào buổi trưa, khi Trần Tranh và mấy đồng đội ăn cơm xong, họ sẽ ở dưới bóng cây trò chuyện đùa giỡn. Hoặc là vào buổi tối, khi Trần Tranh đi công tác về, anh sẽ mua đồ uống ở quán bên cạnh cục cảnh sát.
Mùa hè đồ uống đá lạnh bán rất chạy, Minh Hàn không chỉ một lần thấy Trần Tranh mua thạch pha lê đá ăn. Bên cạnh Trần Tranh luôn có rất nhiều người đi cùng, anh rất hào phóng, hễ một tí là lại mời mọi người. Một đám cảnh sát hình sự thực tập trẻ tuổi vây quanh quán thạch pha lê đá, vừa ăn vừa nô đùa. Sau khi bọn họ ăn xong rồi rời đi, thì đồ ăn ở quán cũng đã vơi đi một nửa.
Minh Hàn được ông bà ngoại nuôi lớn, bà ngoại không cho phép cậu ăn lung tung ở ngoài. Sau khi đám cảnh sát hình sự ồn ào náo nhiệt đi rồi, cậu đến quán, lần đầu tiên mua thạch pha lê đá.
Bà chủ chỉ vào các loại nguyên liệu phong phú, rồi hỏi cậu muốn ăn gì. Cậu ngơ ngác đứng đó, không biết trả lời thế nào.
Bà chủ cười nói: “Hay là cháu lấy hết nhé?”
Cậu gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, “Lúc nãy anh ấy vừa ăn loại nào ạ?”
Bà chủ nói: “Cậu cảnh sát Tiểu Trần ấy à? Cậu ấy thích ăn nhạt, chỉ cho thêm đường đỏ thôi. Còn cháu thì không được, cháu còn nhỏ, nên cô cho cháu một suất đầy đủ trái cây nhé?”
Cậu không vui nói: “Cháu không muốn trái cây, cháu cũng thích ăn nhạt!”
Bà chủ nhún vai, làm cho cậu một bát thạch pha lê đá đường đỏ. Cậu bưng bát thạch pha lê về quán bún, đá bào bao lấy bột báng và sương sáo tan ra trong miệng, mát lạnh ngọt ngào.
Hướng dẫn viên nổi hứng, tự nhiên tốt bụng bất ngờ gọi điện thoại về nhà Minh, chuyện Minh Hàn lén đến Lạc Thành bị lộ. Bà ngoại không trách cậu, chỉ cần xác định cậu an toàn là được, chỉ dặn cậu chơi chán thì về nhà. Cậu vốn định ở lại Lạc Thành để canh Trần Tranh, nhưng khi nghe tin Minh Tiểu Điền bệnh tình trở nặng, trong lòng lo lắng, vẫn là vội vàng trở về.
Lúc trả phòng khách sạn, cậu muốn đến cổng cục cảnh sát nhìn thêm lần nữa, nhưng một chiếc xe cảnh sát đã chạy ngang qua chỗ cậu. Cậu nhìn thấy Trần Tranh đang ngồi ở ghế phụ. Trần Tranh lại đi làm nhiệm vụ rồi. Cậu đứng ở tại chỗ, nhìn theo chiếc xe cảnh sát biến mất trong ánh mặt trời rực rỡ. Hạt giống trong lòng cậu đang dùng sức đẩy lớp đất trong bóng tối ra.
Do bệnh tình của Minh Tiểu Điền, ông bà ngoại không còn thời gian để hỏi cậu vì sao lại đột nhiên chạy đến Lạc Thành. Không khí trong nhà trở nên căng thẳng, Minh Tiểu Điền thường xuyên gào thét và phát điên. Bà ngoại đã thuê hai người chăm sóc, bác sĩ mấy lần đến nhà, nhưng bệnh tình của Minh Tiểu Điền vẫn không có chuyển biến tốt.
Trong cái mùa hè đặc biệt khó khăn đối với nhà họ Minh, Minh Hàn bắt đầu cao lên, không còn chậm chạp như trước kia nữa, mà giống như măng sau cơn mưa, lớn nhanh như thổi.
Hết chương 191.