Chương 192: Ngoại truyện – Cơn Đau Trưởng Thành (2)

 

Chương 192: Ngoại truyện – Cơn Đau Trưởng Thành (2)

 

Rất nhiều đêm, Minh Hàn đã tỉnh giấc trong những cơn đau nhức như gãy xương, lần nào cậu cũng đều nghe thấy tiếng của Minh Tiểu Điền, lúc thì là thét chói tai, lúc thì là nức nở nghẹn ngào. Minh Tiểu Điền phát điên trong vườn, nhổ cả gốc những cây lan mà bà ngoại trồng, vừa khóc vừa cười. Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của bà, bà mặc bộ đồ ngủ màu trắng, Minh Hàn đứng sau cửa sổ phòng ngủ, chạm phải đôi mắt sưng đỏ của bà, cứ như đang nhìn thấy một cô hồn dã quỷ vất vưởng không nơi nương tựa.

 

Dù nhà họ Minh sống trong căn biệt thự độc lập, nhưng Minh Tiểu Điền vẫn làm ảnh hưởng đến những hộ dân xung quanh. Ông bà ngoại cả đời sống lễ nghĩa, đến tuổi xế chiều lại vì con gái mà không ít lần phải cúi đầu xin lỗi người khác. Tình trạng của Minh Tiểu Điền không thích hợp nhập viện, ông bà ngoại cũng không nỡ, để bà không ra vườn làm phiền hàng xóm, đành phải nhốt bà trong phòng, còn lắp thêm vật liệu cách âm.

 

Thế là tiếng khóc thét của Minh Tiểu Điền vang vọng khắp nhà, Minh Hàn ôm nỗi đau do xương cốt phát triển mạnh mẽ, kiên nhẫn, chịu đựng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước mắt trào ra.

 

Cậu đau quá, nhưng lại không phân biệt được là đang đau ở đâu. Cậu khao khát lớn lên, khao khát trưởng thành, nhưng cậu lại không biết trưởng thành lại đi kèm với những cơn đau như vậy. Cậu vùi mặt vào gối, muốn bịt tai lại, nhưng tiếng la hét điên cuồng của Minh Tiểu Điền cứ như những cơn đau nhức xương cốt ở cái tuổi đang dậy thì này, không sao xua đuổi được.

 

Chỉ khi nghĩ đến Trần Tranh, những cơn đau nhức và tiếng ồn ào bên tai mới tạm thời dịu đi, anh như một loại thuốc giảm đau vạn năng. Cậu nhắm mắt lại, nước mắt trên gối đã khô, cậu chìm vào giấc ngủ say dưới tác dụng của “thuốc giảm đau”.

 

Nhưng cậu không biết rằng, thuốc giảm đau trên thế giới này đều có tác dụng phụ, một trong số đó chính là gây nghiện.

 

Bà ngoại đã kiệt sức, mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn luôn nở nụ cười khi đối diện với các thành viên trong gia đình. Minh Hàn đau lòng cho bà, muốn làm chút việc nhà trong khả năng của mình. Hôm đó là một ngày sắp hết hè, trời nóng đến mức ve sầu cũng sắp không chịu nổi nữa, bà ngoại vừa dỗ Minh Tiểu Điền ngủ xong, một mình ngồi ngẩn người trong phòng khách. Minh Hàn đi vào bếp, tạo ra những tiếng lách cách loảng xoảng. Bà ngoại đi vào xem, cười nói: “Hàn Hàn đang làm gì vậy?”

 

“Lúc cháu ở Lạc Thành đã ăn một món thạch pha lê đá rất ngon.” Minh Hàn vừa thái hoa quả vừa nói, “Bà ngoại, cháu làm cho bà ăn, giải nhiệt.”

 

Bà ngoại rất vui, “Ừ, ừ, Hàn Hàn nhà chúng ta biết làm đồ ăn ngon cho bà ngoại rồi.”

 

Nhưng làm thạch pha lê đá cần khá nhiều dụng cụ và nguyên liệu, nhà họ Minh không có, cuối cùng Minh Hàn chỉ làm được một bát sữa tươi ngâm trái cây.

 

Bà ngoại vừa ăn vừa hỏi: “Thạch pha lê đá mà cháu nói có phải cần máy bào đá không?”

 

Minh Hàn gật đầu, kể cho bà ngoại nghe những gì cậu thấy ở quán ven đường, bà ngoại chưa bao giờ dội nước lạnh vào cậu, bà bảo cậu đợi, mấy hôm nữa rồi làm.

 

Ba ngày sau, dụng cụ bà ngoại mua về đến, là một chiếc máy bào đá gia đình rất xịn, đủ loại khuôn, bát đựng đá cũng đều có đủ, bà ngoại còn mua cả nước cốt dừa, bột báng, bột lọc, trái cây, để mặc cậu nghiên cứu.

 

Cậu xem hướng dẫn sử dụng, mất cả buổi chiều làm đá, học được cách dùng máy bào đá, buổi tối làm cho ông bà ngoại mỗi người một bát thạch pha lê đá thịnh soạn full topping, còn của cậu thì rất đơn giản, không có bất kỳ nguyên liệu cầu kỳ nào, chỉ có đường đỏ.

 

Bà ngoại cười nói với ông ngoại: “Ông xem Hàn Hàn nhà chúng ta hiếu thảo chưa kìa, hoa quả đều để cho chúng ta cả.”

 

Minh Hàn cúi đầu, cậu quả thực đã để hết hoa quả cho ông bà ngoại, nhưng không chỉ vì hiếu thảo. Cậu vụng về bắt chước Trần Tranh, đến cả thạch pha lê đá cũng phải ăn giống Trần Tranh.

 

Trong bếp còn lại một phần thạch pha lê đá, là cậu chuẩn bị cho Minh Tiểu Điền, nhưng cậu không dám mang đến cho Minh Tiểu Điền. Ông ngoại nhìn một cái, thở dài: “Mang cho mẹ cháu đi, dạo này mẹ cháu không ăn được gì mấy, đồ cháu làm, chắc chắn mẹ cháu sẽ thích.”

 

Cậu do dự một lát, bưng bát thạch pha lê đá đến phòng ngủ của Minh Tiểu Điền. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc và hương nến, mấy hôm trước bà ngoại vì quá nóng vội mà đi cầu cứu lung tung, mời người đến “trừ tà” cho Minh Tiểu Điền.

 

Đôi mắt Minh Tiểu Điền trống rỗng, hoàn toàn không nhận ra cậu, cậu cẩn thận đến gần, “Mẹ, đây là thạch pha lê đá con làm, ông bà ngoại đều nói rất ngon, mẹ cũng nếm thử…..”

 

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, Minh Tiểu Điền lao tới, bát thạch rơi xuống đất, vỡ tan tành, cậu bị Minh Tiểu Điền đè xuống nền nhà đầy thạch pha lê đá và mảnh vỡ, cánh tay bị cứa một vết sâu hoắm.

 

Ông ngoại xông vào khống chế Minh Tiểu Điền, bà ngoại thấy cánh tay cậu máu chảy không ngừng, cuối cùng cũng không nhịn được mà gào khóc. Xe cứu thương đến, cậu và Minh Tiểu Điền cùng được đưa đến bệnh viện, tay cậu phải khâu bảy mũi, bà ngoại ôm lấy cậu, không ngừng nói lời xin lỗi cậu.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

 

“Đều là tại bà ngoại không tốt, bà không nên để mẹ cháu ở nhà. Nhưng mà bà không nỡ, nó là đứa con gái duy nhất của bà…..”

 

Minh Tiểu Điền được đưa đến trung tâm chăm sóc, tình trạng của bà đã là dầu hết đèn tắt rồi, bà ra đi vào đầu thu sau khi mùa hè kết thúc.

 

Cái chết của Minh Tiểu Điền là một sự giải thoát, Minh Hàn bình tĩnh chấp nhận, cậu mặc bộ vest đen, cao hơn cả ông ngoại rồi. Cậu ôm hũ tro cốt của Minh Tiểu Điền đến nghĩa trang, gặp Bặc Dương Vận. Ông ta ngạc nhiên nhìn cậu, suýt nữa đã không nhận ra, “Thắng Hàn, cao lớn thế này rồi sao?”

 

Cậu lạnh lùng không nói, tránh né tiếp xúc với Bặc Dương Vận.

 

Vì cái chết của Minh Tiểu Điền, cậu muộn mất nửa tháng mới đến trường nhập học, tên cũng đổi thành Minh Hàn. Khối 10 có rất nhiều học sinh từ các trường khác thi đến, bọn họ tưởng cậu là học sinh chuyển trường, “Minh Hàn lớp 3 đẹp trai quá đi!”

 

Các bạn học cũ ai nấy đều kinh ngạc, không tin chỉ sau một mùa hè, cậu đã từ một củ cải nhỏ không ai biết đến biến thành nhân vật tầm cỡ hotboy của trường.

 

Mà cậu thì chỉ là cao lên, cắt bỏ mái tóc ngố nữa mà thôi.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Nhà họ Minh dần dần thoát khỏi bi kịch của Minh Tiểu Điền, Minh Hàn ở trường không mấy khi tham gia hoạt động, tranh thủ thời gian về nhà với ông bà ngoại. Theo lý mà nói, cậu đã giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, nhưng chiều cao và ngoại hình của cậu vẫn không thể nào tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của người khác. Sau khi trải qua giai đoạn vỡ giọng, giọng nói của cậu cũng trở nên trầm thấp lạ thường, ngay cả các bạn nam cũng trêu cậu, nói giọng cậu đặc biệt có sức hút. Cậu không phủ nhận cũng không thừa nhận.

 

“Minh Hàn, cậu nói xem, cậu đổi tên thì thôi đi, sao đến cả tóc cũng cạo vậy?” Bạn bè cười nói: “Cậu cạo ngắn thế này, như quả trứng luộc ấy.”

 

Một người bạn khác nói: “Cậu không hiểu gì rồi, Minh Hàn đây là đang khoe khuôn mặt không góc chết đấy! Đầu trọc mới kiểm chứng được nhan sắc của trai đẹp!”

 

Mọi người ồn ào trêu chọc. Minh Hàn lại nói: “Tôi muốn làm cảnh sát.”

 

“Hả?”

 

“Muốn làm cảnh sát, cảnh sát đều để kiểu tóc này.”

 

“…Mịa nó chứ! Chí hướng cao cả ghê!”

 

Ba năm cấp ba, mỗi lần nghỉ hè Minh Hàn đều đến Lạc Thành, ban đầu bà ngoại hỏi cậu đi làm gì, cậu còn không chịu nói. Đến năm lớp 12, có lẽ là tâm lý trưởng thành hơn nhiều, tính cách trầm mặc của cậu cũng dần thay đổi, ở trường trở thành Minh ca được nhiều người ngưỡng mộ, ở nhà cũng chịu chia sẻ bí mật giấu kín trong lòng với bà ngoại.

 

“Cháu đi xem Trần Tranh làm cảnh sát như thế nào.” Cậu nói với bà ngoại.

 

Bà ngoại đã biết cậu có một người bạn là cảnh sát tên Trần Tranh – tuy chỉ là cậu đơn phương nhận Trần Tranh làm bạn, bà ngoại cười nói: “Xem cháu đắc ý chưa kìa, người không biết còn tưởng cháu là lãnh đạo của cảnh sát Trần, đi thị sát công việc của người ta từ xa.”

 

“Không phải thị sát, là học tập.” Cậu thu dọn hành lý, “Sau này cháu cũng muốn làm cảnh sát, anh ấy là tấm gương của cháu.”

 

Bà ngoại nói: “Đi đi, có thời gian dẫn cảnh sát Trần đến chơi, làm cho cậu ấy món thạch pha lê đá sở trường của cháu. Ôi chao, hình như máy bào đá nhà mình lâu rồi không dùng đến thì phải…..”

 

Trần Tranh đã chính thức nhận chức tại cục cảnh sát Lạc Thành, anh là một thanh niên ưu tú, tràn đầy nhiệt huyết, trong mắt nhiều người, anh tỏa sáng rực rỡ. Rất ít người thấy được sự mệt mỏi của Trần Tranh, anh giống như tất cả những người mới vào nghề, mang trong mình hoài bão, nôn nóng muốn chứng minh bản thân. Anh liên tiếp phá nhiều vụ án lớn, là ngôi sao đang lên của giới cảnh sát Lạc Thành, dưới ánh hào quang của ngôi sao, những người bị che khuất dần dần bất mãn.

 

Minh Hàn đã cao hơn cả Trần Tranh, thân hình thẳng tắp, không còn vô hình nữa, đương nhiên cũng không thể đường hoàng núp bên ngoài cục cảnh sát. Cậu thuê một chiếc xe, bảo tài xế dừng ở trong ngõ, lặng lẽ nhìn Trần Tranh từ xa.

 

Trần Tranh rất ít khi ở cục cảnh sát, luôn phải đi công tác, lui tới các hiện trường vụ án mạng, có khi rạng sáng mới trở về cục, có khi trời chưa sáng đã vội vã rời đi, gần như không có thời gian về nhà.

 

Minh Hàn nhớ, khi Trần Tranh đi cùng thầy giáo đến trường Trung học Nam Khê hỗ trợ điều tra vụ án, anh ăn mặc bảnh bao sạch sẽ, không giống cảnh sát cho lắm, ngược lại giống như cậu ấm nhà giàu đi chơi. Cậu thừa nhận mình nông cạn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị Trần Tranh như vậy thu hút.

 

Nhưng Trần Tranh bây giờ đã đứng dưới mưa lớn, đã lăn lộn trong bùn lầy, đồng phục của Trần Tranh trong những ngày tháng bôn ba đã dính đầy vết bẩn, Trần Tranh bị đám đông quần chúng chịu đủ nỗi khổ nhân gian vây quanh, Trần Tranh bị kéo từ trên mây xuống, nhưng đôi mắt của Trần Tranh còn kiên định và sáng ngời hơn trước.

 

Cậu rất muốn giống như đồng đội của Trần Tranh, xông lên, vai kề vai với Trần Tranh, lưng tựa lưng với anh, trên mặt Trần Tranh có rất nhiều bụi bẩn, trên tóc kẹp một chiếc lá khô, cậu muốn giúp Trần Tranh lau đi bụi bẩn, gỡ lá khô xuống.

 

Nhưng cậu vẫn chưa đủ tư cách.

 

Vào ngày kỳ nghỉ của cậu kết thúc, phải trở về thành phố Nam Sơn, cuối cùng Trần Tranh cũng được nghỉ ngơi, cậu thấy Trần Tranh rời khỏi cục cảnh sát lúc hơn 5 giờ sáng, đi ăn bún lòng bò. Quán ăn chỉ có một mình Trần Tranh là khách, những cú đêm đã tản đi hết, những thực khách sớm nhất còn chưa đến. Bún lòng bò nấu rất nhanh, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đợi, Trần Tranh vậy mà lại gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Ông chủ quán nhìn Trần Tranh, để bát bún lòng bò sang một bên, không đánh thức anh.

 

Minh Hàn nhớ ra, khi Trần Tranh bận phá án, một bữa cơm tử tế cũng chưa từng ăn, không phải vội vàng giải quyết trên xe, thì là nhịn đói luôn. Trần Tranh trông không giống người biết nấu ăn, về nhà có lẽ cũng qua loa cho xong.

 

Bây giờ còn trẻ, muốn làm gì cũng được, vậy sau này thì sao? Minh Hàn cảm thấy mình có chút buồn cười, sao lại nghĩ cho Trần Tranh đến cả sau này rồi?

 

“Sau này” của Trần Tranh, liệu có vị trí nào cho cậu không?

 

Trần Tranh ngủ được nửa tiếng thì tự tỉnh, ngơ ngác nhìn bàn, không có bát, anh hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm mai, duỗi lưng một cái, “Ông chủ, tính tiền.”

 

Ông chủ quán lại nấu một bát khác, còn tặng cho anh một đĩa thịt, “Ăn hay chưa ăn còn không biết mà đã đòi tính tiền là thế nào hả?!”

 

Trần Tranh ngẩn người, nhìn bát bún bốc hơi nóng hổi, cười nói: “Ấy, quên mất, cảm ơn ông chủ nhé.”

 

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Minh Hàn bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Trần Tranh cống hiến cho thành phố này, cũng được thành phố này yêu thương, có lẽ chính là những điều nhỏ nhặt bình dị đó đã tiếp thêm động lực cho Trần Tranh trên mỗi bước đường.

 

“Bà ngoại, dạy cháu nấu ăn đi.” Minh Hàn đưa việc học nấu ăn vào lịch trình của mình.

 

Hết chương 192.

 

Chương 192: Ngoại truyện – Cơn Đau Trưởng Thành (2)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên