Chương 192: Ngoại truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây
Thẩm Tri Ngật có hai nguyên tắc sống:
Đối với những kẻ lười biếng có ý đồ xấu với Chu Kỳ An: Nạp mạng đây!
Khi đối mặt với Chu Kỳ An: Mạng của anh cũng cho em luôn!
Lời tuyên bố ngông cuồng đáng sợ như vậy lại được thốt ra bằng giọng điệu bình thản nhất, khiến đội trưởng đội an ninh nhất thời không kịp phản ứng.
Đừng nói là ông ta, ngay cả những nhân viên an ninh khác cũng vậy.
Cách đó không xa, các thực tập sinh không nghe thấy lời tuyên bố tàn ác đó, bọn họ đang lần lượt lên một chiếc xe buýt lớn có giăng băng rôn.
Thẩm Tri Ngật cũng muốn đi theo ngay lập tức.
Lúc này, cuối cùng đội trưởng đội an ninh cũng bừng tỉnh: “Giết ông chủ? Cậu muốn chết sao!”
Ông ta thô bạo rút dùi cui điện từ thắt lưng ra, trực tiếp đập vào đầu Thẩm Tri Ngật. Động tác vô cùng thành thạo, rõ ràng là đã từng gây ra không ít vụ giết người hoặc gây thương tích.
Nhưng có người còn thành thạo hơn ông ta.
Thẩm Tri Ngật vẫn tiếp tục bước về phía trước, như thể hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Thấy dùi cui sắp giáng xuống, một bóng đen có đường nét rõ ràng bất ngờ lướt qua trước mặt đội trưởng đội an ninh. Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì ý thức đã chìm vào mê man.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cánh tay ông ta bất ngờ bị vặn ngược lại nửa vòng, dùi cui điện vốn dĩ muốn đập vào đầu Thẩm Tri Ngật, vậy mà cuối cùng lại tự động chào hỏi đầu ông ta.
Bốp!
Âm thanh va chạm giữa kim loại và xương sọ khiến người ta kinh hãi, nhưng tốc độ máu bắn ra còn không nhanh bằng tốc độ Thẩm Tri Ngật bước đi.
Hắn vẫn bước tiếp mà không hề quay đầu lại.
Vụ án mạng khiến các thực tập sinh cách đó không xa la hét thất thanh.
Đội trưởng đội an ninh trông như đang tự sát, máu chảy lênh láng đến tận gót giày. Còn Thẩm Tri Ngật thì như không có chuyện gì xảy ra, bước đến gần, khiến mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều run sợ.
Khi hắn thực sự sắp đến gần xe buýt, tất cả các thực tập sinh đều vô thức lùi lại một bước.
Chu Kỳ An vẫn đứng yên tại chỗ, lập tức trở thành người nổi bật nhất.
Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn bốn, năm mét, bước chân Thẩm Tri Ngật vô thức chậm lại.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.
Không biết chuyên viên trang điểm đã xịt loại nước hoa gì mà trong mùa hè oi bức lại có cảm giác thơm mát như vậy, có chút gì đó giống với hương thơm của rừng cây. Rất hợp với đôi mắt trong veo như suối nguồn của Chu Kỳ An lúc này.
Dưới ánh nắng chói chang, thậm chí Thẩm Tri Ngật còn có chút thở gấp.
“… Hình như bọn họ quen biết nhau.”
Trong số những người lùi lại, có cả hai người một nam một nữ trước đó đã được Chu Kỳ An cứu.
Bọn họ cũng là người chơi, thân phận ban đầu của của bọn họ rất thân thiện, là nhân viên hậu trường, chuyên lo việc vặt. Sau khi thoát khỏi nanh vuốt hổ dữ, hai người được gọi đi mang loa, micrô,….., để hỗ trợ những nghệ sĩ chưa debut luyện tập biểu diễn trên đường phố.
Nhìn Thẩm Tri Ngật càng lúc càng đến gần, hai người bất giác nảy ra một suy nghĩ: Hình như còn đáng sợ hơn cả gã trung niên béo ú kia.
Làn da trắng bệch quỷ dị, tròng mắt màu xám trắng, cộng thêm mái tóc màu nhạt kỳ quái đó…
Rốt cuộc là người hay ma?
Hai người vô tình trở thành tâm điểm chú ý, sau đó một trước một sau bước lên xe.
Chu Kỳ An trực tiếp ngồi xuống vị trí gần đó, Thẩm Tri Ngật không chút do dự ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc kẹp tóc hình dâu tây nhỏ xinh.
Ước mơ đã thành hiện thực.
Kỳ An đeo nó lên, quả nhiên là hợp nhất.
Ánh mắt nóng bỏng quá mức thực sự khiến người ta không thoải mái, Chu Kỳ An lên tiếng chuyển dời sự chú ý: “Thẻ nhân vật của anh là nhân viên an ninh…”
“Vệ sĩ riêng.” Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Thẩm Tri Ngật đã lập tức đáp lời.
Mí mắt Chu Kỳ An giật giật, thân phận này e rằng cũng giả mạo như bằng cấp vậy.
Thẩm Tri Ngật dùng ánh mắt dò hỏi thân phận của cậu.
Dựa vào vận may của Kỳ An, khả năng nhận được vai thực tập sinh ban đầu là không lớn.
“Thấy sao thì là vậy.” Chu Kỳ An ngồi thẳng lưng: “Đại minh tinh.”
Là gì không quan trọng, Thẩm Tri Ngật dịu dàng nói: “Làm ngôi sao vất vả lắm, để anh giết ông chủ rồi cho em làm chủ.”
Thượng bất chính, hạ tắc loạn, đội trưởng đội an ninh tùy tiện đánh người giết người, vậy ông chủ công ty có thể tốt đẹp đến đâu?
Kỳ An thì khác, Kỳ An là trụ cột.
“…” Không hiểu sao cậu lại hiểu được ánh mắt đó của hắn, Chu Kỳ An không nhịn được mà cười gượng gạo mấy tiếng.
Sau khi hai người chơi lên xe thì nghe được câu này, cái loa trên tay vô tình va vào ghế ngồi, suýt chút nữa thì bị bong gân.
Các thực tập sinh khác cũng lần lượt lên xe.
Sau khi mọi người đã yên vị, sự e ngại ban nãy dành cho Thẩm Tri Ngật của các thực tập sinh nhanh chóng chuyển thành bài xích Chu Kỳ An.
Từ bao giờ mà công ty lại có thêm một đối thủ cạnh tranh có điều kiện tốt như vậy?
Tại sao trước đây chưa từng gặp qua?
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, xe buýt đã chầm chậm lăn bánh rời khỏi công ty.
Cạch! Một tiếng động đột ngột vang lên ở trên nóc xe, không nặng cũng không nhẹ, giống như một viên đá nhỏ đập vào.
Vì phải chạy đua với thời gian, tài xế chửi rủa mấy câu rồi không để ý đến nữa, ông ta vẫn tiếp tục lái xe.
Công ty giải trí Vương Thị nằm ở vị trí rất hẻo lánh, cách trung tâm thành phố một quãng đường khá xa.
Con đường đất chưa được sửa chữa, suốt cả quãng đường đi rất xóc nảy, có người suýt chút nữa đã đã bị hất văng ra ngoài, Chu Kỳ An cũng theo đó mà lắc lư, mái tóc bồng bềnh được chuyên viên trang điểm cố định cẩn thận, cũng dần dần có vài sợi tóc con dựng đứng lên.
Đồng tử Thẩm Tri Ngật như muốn dựng đứng thành hình dạng mấy sợi tóc đang nghịch ngợm kia: !!!
Phải giết ông chủ!
Chuyên viên tạo kiểu tóc thì có thể sống!
Trên xe lúc này hầu như ai cũng đeo tai nghe, luyện tập bài hát sẽ biểu diễn sau đó. Kiểu biểu diễn đường phố này chỉ cần có điểm nhấn, quay video đăng tải lên mạng ít nhiều gì cũng tích lũy được một lượng fan, nếu may mắn hơn, còn có cơ hội trở thành hot trend trên mạng.
Hai người chơi ngồi ở vị trí phía trước Chu Kỳ An.
Người chơi nữ do dự một lúc, cuối cùng vẫn quay người lại nhìn Chu Kỳ An rồi hỏi: “Xin lỗi, cậu đã đi gặp ông chủ chưa?”
Lúc nãy cô loay hoay ở khu vực trang điểm, hình như không thấy chàng trai này lên lầu, rõ ràng gã trung niên béo ú đó đã dặn dò cậu phải lên lầu.
Trực tiếp cho ông chủ leo cây, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
“Không, tôi vội đi biểu diễn, bởi vì…” Giọng điệu Chu Kỳ An rất điềm tĩnh, bởi vì tạo hình hiện tại làm cho người ta có loại cảm giác rất dễ gần.
Hai người chơi lập tức nín thở.
Chẳng lẽ biểu diễn còn quan trọng hơn cả việc gặp ông chủ, là quy tắc tử vong?
“Tôi là người yêu âm nhạc.”
Đừng bắt tôi dừng lại.
“???”
Ông chủ là cái thá gì, Chu Kỳ An thậm chí đã nghĩ ra nghệ danh cho mình, bây giờ mọi người không phải đều chuộng kiểu biệt danh cái này bảo bối cái kia bảo bối sao, cậu sẽ gọi là Kim Tảng Tử Hầu Bảo.
Xe chạy vào nội thành, thời tiết càng thêm oi bức.
Buổi biểu diễn ngoài trời này đã được xin phép từ sớm, nhìn qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy sân khấu được dựng tạm thời ở phía xa.
Vừa đến nơi, tài xế liền giục mọi người xuống xe.
Dường như Chu Kỳ An cảm nhận được điều gì, lúc xuống xe thì quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã lập tức sững sờ.
Trên nóc xe, Vikas đang ở đó, bên cạnh còn có thêm một gương mặt xa lạ. Những giọt mồ hôi lớn nhỏ lăn dài trên trán, hai người trông như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Biểu cảm của cậu trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc, trời nắng như vậy, nhiệt độ trên nóc xe bằng sắt kia rất kinh người, vậy mà đối phương cứ như con chó bám theo vậy, bị bệnh hả?
Đương nhiên là Vikas không có bệnh, hắn ta chỉ là quá mức cẩn thận mà thôi.
Cho đến tận bây giờ hắn ta vẫn không hiểu tại sao mình lại đến được phó bản cấp một sao, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là loại phó bản mà độ khó sẽ tăng dần theo thời gian.
Sau khi phát hiện Chu Kỳ An rời khỏi công ty, hắn ta đã lập tức bám theo, chuẩn bị quan sát một chút.
Để phòng ngừa vạn nhất, Vikas còn tiện đường dẫn theo một người chơi mới phát hiện được, lỡ như thực sự gặp phải nguy hiểm gì thì có thể đẩy ra đỡ đao.
Hai người lặng lẽ lẻn xuống khỏi nóc xe, trà trộn vào đám đông.
Người chơi mới nhỏ giọng hỏi: “Người vừa rồi nhìn chúng ta là người chơi hay NPC vậy?”
Vikas còn chưa kịp nói gì thì một tiếng rít chói tai vang lên.
Nhân viên hậu trường bắt đầu thử âm thanh.
Hắn ta vội vàng đi đến một nơi khuất khác, âm thầm quan sát mọi thứ.
…………
Cổng trung tâm thương mại dựng bảng quảng cáo, thông báo hôm nay có buổi biểu diễn, bây giờ chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là đến giờ biểu diễn, nhưng chẳng có mấy ai ra ngoài.
Thời tiết quá nóng, phần lớn khách hàng đều thích ở lại trong trung tâm thương mại mát mẻ hơn.
Ai lên sân khấu biểu diễn đầu tiên người đó thiệt thòi.
Người vốn dĩ lên biểu diễn đầu tiên bỗng nhiên giả vờ đau bụng, người thứ hai thì nhất quyết không chịu đổi thứ tự, MC được mời đến đang rất vất vả điều phối chương trình.
“Để tôi lên trước.”
Đúng lúc MC đang đau đầu, bỗng nhiên có người chủ động xin ra trận.
Anh ta nhìn về phía người lên tiếng với vẻ mặt biết ơn, nhìn thấy Chu Kỳ An đang giơ tay.
Ngọt ngào quá đi.
Không chỉ người trông ngọt ngào, mà cách làm việc cũng ngọt ngào.
Cạch cạch cạch cạch, âm thanh đột ngột lấn át cả tiếng thử âm thanh, lúc này tất cả mọi người đều đang chú ý đến Chu Kỳ An, không ai để ý đến phía sau Thẩm Tri Ngật bỗng xuất hiện một cái bóng đen thui âm trầm.
Phó bản này có phát di động, cái bóng đang điên cuồng chụp ảnh, muốn bắt giữ từng khoảnh khắc của Chu Kỳ An.
Một người hai việc, Thẩm Tri Ngật không muốn phải nhìn Chu Kỳ An qua màn hình lạnh lẽo, ảnh kỷ niệm do cái bóng phụ trách, bản thân anh chỉ cần dùng mắt thường thưởng thức là được.
MC cảm kích lấy bảng danh sách biểu diễn ra hỏi: “Số thứ tự ban đầu của cậu là mấy?”
Chu Kỳ An: “Số 0. Tôi là do ông chủ nhét vào, vừa mới từ nhân viên vệ sinh chuyển sang làm ngôi sao.”
Nụ cười trên mặt MC cứng đờ.
Sao anh ta lại không hiểu gì hết vậy?
Nhưng mà, anh ta đã hiểu nửa câu đầu, chen ngang có nghĩa là bài hát mà đối phương hát, không có chuẩn bị nhạc đệm trước.
Dường như biết được tình huống khó xử của anh ta, Chu Kỳ An chủ động nói tiếp: “Cho tôi một cây đàn guitar điện là được.”
Vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn một thực tập sinh mang theo cây guitar điện: “Cậu, cho tôi mượn đàn dùng chút đi.”
“Tại sao?” Người bị gọi tên theo bản năng muốn từ chối.
Chu Kỳ An lịch sự nhường đường: “Nếu không, cậu giỏi thì cậu lên trước đi.”
Thực tập sinh kia nuốt ngược những lời còn lại vào trong bụng.
Nghĩ lại, chẳng qua chỉ là mượn một cây đàn guitar thôi? Nhân lúc còn chưa có khán giả, chỉ cần có thể để cho người này lên sân khấu trước thì vẫn rất đáng giá.
Cây đàn guitar điện màu đen trắng cổ điển, nhưng khi xuất hiện trên tay Chu Kỳ An lại cảm giác có chút rock and roll.
Cậu tao nhã bước lên sân khấu, Thẩm Tri Ngật không hề chớp mắt.
Phải giết ông chủ, nhạc cụ thì có thể giữ lại.
Chu Kỳ An hoàn toàn không biết suy nghĩ điên cuồng của người nào đó dưới đài, đã lâu rồi không đàn, ngón tay cậu có hơi cứng, bẻ bẻ ngón tay mấy cái, đã tìm lại được cảm giác rồi.
Nguyên tắc đầu tiên khi đi làm là, ngàn vạn lần đừng dễ dàng để lộ tài lẻ của mình. Mặc dù biết chơi hai, ba loại nhạc cụ, nhưng cho dù là tiệc tất niên của công ty thì cậu cũng chưa từng đàn bao giờ, chỉ là, thỉnh thoảng mỗi khi có hứng thú, cậu sẽ ra công viên gảy vài bài.
Hít sâu một hơi, cậu hắng giọng, Chu Kỳ An đã chuẩn bị xong.
Đầu ngón tay linh hoạt gảy dây đàn, khúc nhạc sôi động, bắt tai trong nháy mắt vang vọng khắp quảng trường.
Khi Chu Kỳ An cất tiếng hát vào micrô, những người dưới đài bất giác bắt đầu lắc lư theo giai điệu, thậm chí trong tay Thẩm Tri Ngật còn xuất hiện một cây gậy phát sáng rất ảo diệu.
Trong số tất cả mọi người, người lắc lư cái đầu hăng hái nhất chính là người chơi mới đứng cạnh Vikas.
Không biết mục đích thực sự của Chu Kỳ An đã đủ khiến Vikas phiền lòng, quay đầu lại nhìn thấy một tên ngốc thì càng thêm bực bội.
Hắn ta gằn giọng: “Ngay cả là người chơi hay NPC còn chưa phân biệt được, cậu lắc lư cái gì?”
Ngu ngốc!
“Là người chơi mà!” Người chơi mới đã không còn bối rối như trước, tranh thủ thời gian nói: “Không nghe thấy cậu ta đang hát “Phong cách dân tộc rực rỡ nhất” à?”
Đúng lúc này, Chu Kỳ An trên sân khấu đang say sưa biểu diễn, vừa vặn hát đến câu: “Em là áng mây đẹp nhất nơi chân trời, để anh dụng tâm giữ em ở lại…”
Cậu hướng mic về phía khán giả.
Bao gồm cả người chơi mới, hai người chơi còn lại cũng theo bản năng đồng thanh hát tiếp: “Ở lại!”
Khóe miệng Vikas giật giật.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, lạnh lùng nhắc nhở: “Đây là đang phá đảo phó bản, không phải đang chơi trò chơi gia đình.”
Cuối cùng người chơi mới cũng lấy lại tinh thần.
Nhưng mà, lúc này bài hát siêu hay đã thu hút một vài vị khách, vừa nhìn thấy chàng trai siêu cấp ngọt ngào đứng trên sân khấu thì vội vàng chạy đi rủ rê bạn bè đến xem, không bao lâu sau, khán giả cũng dần dần đông lên.
Bài hát này vốn dĩ đã rất dễ nghe, những người hơi có khiếu âm nhạc một chút đều đã bắt đầu ngân nga theo giai điệu.
Trên sân khấu, Chu Kỳ An vẫn đang tràn đầy năng lượng biểu diễn, sau khi tiến hóa, thân nhiệt của cậu có hơi thấp, dưới ánh mặt trời cũng không đổ nhiều mồ hôi, chiếc bờm tóc hình sừng nai trên đầu cũng lắc lư theo: “Rót đầy ly rượu ngon, giữ em ở lại…”
Cảm xúc khán giả bị lôi cuốn, phối hợp nhịp nhàng vỗ tay, người chơi mới vừa hoàn hồn cũng hét lên: “Ở lại!”
Hát xong thì ngượng ngùng mím môi, chỉ là, DNA đã thức tỉnh.
Là lính mới lần đầu tiên xuống phó bản, bối cảnh hiện tại lại là quảng trường dưới trời nắng gắt, tất nhiên là tâm trạng cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
Vikas: “…”
Cố gắng phớt lờ miếng bánh dopamine trên sân khấu kia, ánh mắt hắn ta rơi vào một bóng người khác.
Thẩm Tri Ngật đang đứng ở hàng đầu, khí chất lạnh lùng và động tác vung vẩy gậy phát sáng trên tay hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.
“Kỳ lạ.”
Hắn ta có ấn tượng rất sâu sắc với “Học sinh kém” Thẩm Tri Ngật, người từng thi đứng cuối lớp trong phó bản.
Vikas nhớ rõ ràng, lúc đó đối phương cho người ta cảm giác lạnh lùng và thù địch rất tự nhiên, hoàn toàn khác với hình tượng đắm chìm trong âm nhạc lúc này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vikas nghiêng về một khả năng: Nhập vai.
Vì để hoàn thành nhân vật sắm vai, cho nên mới giả vờ ra vẻ hạnh phúc kệch cỡm như vậy.
Hắn ta chưa từng vào phó bản nhập vai, nghiêm túc phân tích dựa trên dữ liệu hiện tại: Độ hoàn thành vai diễn có thể sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Chu Kỳ An chỉ cần hóa trang một chút là đã bắt đầu biểu diễn trên sân khấu, dường như đã hoàn thành một loại chuyển đổi thân phận nào đó, vậy nếu hắn ta cũng hát theo, có thể cũng sẽ thực hiện được một bước nhảy vọt từ nhân viên vệ sinh thành fan hâm mộ?
Nghĩ như vậy, Vikas cũng chen vào hàng ghế đầu.
“Em là áng mây đẹp nhất trong tim anh…”
Chu Kỳ An hát xong hai câu đầu, thuần thục hướng mic về phía khán giả.
Vikas mở miệng: “Ở lại!”
Người chơi mới bên cạnh: …
Hét ra câu cuối cùng, Vikas đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, chỉ cách nhau vài mét, Thẩm Tri Ngật vẫn đang giơ cao gậy phát sáng, nhưng ánh mắt lại liếc sang một chút. Khóe môi vừa rồi còn hơi nhếch lên, lúc này lại hạ xuống, trong mắt ẩn chứa sát ý vô cùng bén nhọn.
Sax nhớ hắn, hắn cũng nhớ Sax.
Chẳng lẽ đối phương cũng chìm đắm trong sức hút sân khấu của Kỳ An? Nếu không tại sao lại đột nhiên hát theo? Hơn nữa còn hát câu “Ở lại”, giọng còn lớn hơn ai hết.
Phải giết ông chủ!
Sax cũng không thể giữ lại!
Trong thời tiết có thể khiến người ta say nắng như thế này, nhưng Vikas lại rùng mình một cái.
Theo sắp xếp biểu diễn trên đường phố của công ty, mỗi người chỉ hát một, hai bài, nhưng Chu Kỳ An lại hát liền ba bài.
MC liên tục nháy mắt với cậu, mí mắt suýt chút nữa thì bị chuột rút luôn, cuối cùng cậu cũng đi xuống.
Cộp cộp cộp.
Âm thanh trong trẻo phát ra khi đế giày bằng chất liệu gì đó dẫm lên bậc thang.
Chu Kỳ An cứ như vậy đi xuống, bởi vì lượng người xem tại hiện trường quá đông, để tránh ảnh hưởng đến màn biểu diễn của những người phía sau, cậu được sắp xếp quay trở lại xe buýt.
Vài phút sau.
“Thoải mái quá~”
Điều hòa thổi đến mức tóc cũng mát mẻ, Chu Kỳ An tận hưởng bầu không khí mát mẻ của mùa hè, Thẩm Tri Ngật còn đặc biệt mua một chai nước, dùng âm khí ướp lạnh, để cậu áp lên mặt.
Hai người chơi mới phụ trách hậu trường cũng lén lút lên xe, dù sao hiện trường cũng không có việc gì cho bọn họ làm, việc bật nhạc đã có người khác lo.
Hai người không có kinh nghiệm gì, sau khi xác định chắc chắn Chu Kỳ An là người chơi thông qua bài hát, người chơi nam có chút vụng về thăm dò, hỏi: “Cậu có sắp xếp gì cho nhiệm vụ phó bản này không? Chúng tôi cũng có thể phối hợp một chút.”
Bọn họ thực sự không tìm ra được phương hướng nào để nỗ lực cả.
Trước đó bị ông chủ bắt được đang cạy khóa, bây giờ cái gì cũng không dám làm.
“Hát, biểu diễn, chơi nhạc.”
Chu Kỳ An đang nghịch điện thoại, thuận miệng đáp.
Thẩm Tri Ngật im lặng nhìn cậu, rất tiếc phó bản lần này chỉ có thời hạn ba ngày, nếu như là ba trăm sáu mươi lăm ngày, còn có thể đi lưu diễn vòng quanh thế giới.
Hai người chơi nghe vậy thì nhìn nhau, có chút lúng túng.
Chu Kỳ An thấy vậy thì lấy ra một xấp 【Tiền âm phủ nhuốm máu】ra: “Có một việc cần hai người giúp đỡ.”
Có việc để làm dù sao cũng tốt hơn là chạy loạn khắp nơi như ruồi mất đầu, hai người chơi vội vàng chăm chú lắng nghe cậu nói.
“Giúp tôi mua fan hâm mộ.” Chu Kỳ An nói.
“…”
Chu Kỳ An nói rất ngắn gọn, sau khi nói xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người chơi ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương không hề có ý gì gọi là đùa, mí mắt mỏng manh khẽ khép hờ, ngăn cản người khác dò xét suy nghĩ.
“Cần mua bao nhiêu?” Cuối cùng người chơi nữ vẫn do dự nhận lấy tiền rồi hỏi.
Chu Kỳ An: “Có bao nhiêu mua bấy nhiêu, nhớ thuê thêm một số người đến cổng công ty, giăng cờ hò reo cho tôi.”
Hai người chơi còn chưa kịp phản ứng thì ánh mắt Thẩm Tri Ngật đã mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: “Phải để công ty biết em ấy có khả năng nổi tiếng rất lớn.”
Chu Kỳ An hài lòng “Ừm” một tiếng.
Tiếng “Ừm” này kéo hơi dài âm cuối, suýt chút nữa thì Thẩm Tri Ngật lại tan chảy.
Dù sao thì cái bóng đại diện cho ý chí thực sự đã tan chảy trước, nó nằm trên mặt đất giống như một cây kem bị rơi vỡ.
Người chơi nữ vẫn luôn chú ý xung quanh, vừa liếc mắt nhìn thấy một mảng hình thù kỳ quái thì lập tức sợ hãi biến sắc.
Cô hét lên một tiếng “A”.
Đúng lúc này, cái bóng đang cố gắng vươn hai cánh tay từ hình dạng vũng bùn ra, bê theo một bó hoa hồng đen được kết từ âm khí, đưa đến trước mặt Chu Kỳ An.
Vừa rồi dưới đài chỉ lo chụp ảnh, không kịp tặng hoa trên sân khấu.
Nó còn đặc biệt làm một cái biểu cảm: [Tặng hoa cho người đẹp.jpg].
“…”
Hết chương 192.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của cái bóng:
Những người nhất định phải sống sót trong phó bản này: Chuyên viên trang điểm, stylist, guitar.
Guitar: ??