Chương 193: Phiên ngoại – Kẹp Tóc Dâu Tây

 

Chương 193: Phiên ngoại – Kẹp Tóc Dâu Tây

 

Hoa hồng sương mù đen đặc biệt không sợ héo úa, ôm vào còn có thể hạ nhiệt, hữu dụng hơn nhiều so với hoa tươi bình thường.

 

Chu Kỳ An nhìn thấy hai người chơi đang sợ hãi thì nghiêm túc nói: “Đây là ảo thuật.”

 

“…”

 

Hai người há hốc mồm mấy lần, nhưng vẫn không nói nên lời.

 

Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng khi nhận được tiền âm phủ, hệ thống đã đưa ra lời nhắc. Có thể sở hữu tiền của thế giới trò chơi, đối phương chắc chắn có bản lĩnh, vì vậy, cuối cùng bọn họ vẫn chọn xuống xe buýt và bắt đầu bận rộn với việc mua fan.

 

Chu Kỳ An ở lại trên xe chơi điện thoại, khi nhìn thấy tin tức về việc một nghệ sĩ mất tích cách đây không lâu, vào buổi chiều ông chủ công ty bị gọi đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, cậu nhướng mày, trực tiếp mở cửa sổ, nói với người chơi chưa đi xa: “Mua nhiều một chút.”

 

Tiền thì cậu không thiếu.

 

Khoảng ba tiếng sau, buổi luyện tập biểu diễn trên đường phố hôm nay đã kết thúc.

 

Lúc trở về, Vikas cũng lên xe cùng với những người chơi mới, hắn ta đội mũ lưỡi trai, đè thấp mũ xuống che khuôn mặt, đường đường chính chính đi lên xe.

 

Do mọi người đều đã kiệt sức nên không ai chú ý đến hai gương mặt xa lạ kia. Vikas vốn đề phòng Chu Kỳ An, đề phòng đối phương vạch trần thân phận của mình, vậy nên đã chuẩn bị các biện pháp đối phó.

 

Kết quả là hắn ta bị coi như không khí.

 

“…”

 

Xe bon bon chạy trên đường.

 

Tòa nhà công ty giải trí ở phía xa, trên vách tường pha lê phản chiếu ánh hoàng hôn, cả tòa nhà như được phủ một lớp sơn, diễn giải hoàn hảo cho câu nói “Tà dương như máu”.

 

Ở cổng công ty xuất hiện thêm một số người ngồi xổm giơ bảng hiệu, cứ cách vài phút lại đồng thanh hô vang một lần:

 

“Hầu Bảo xinh đẹp nhất hãy ở lại! Ở lại đi~”

 

Nghe thấy tiếng hô vang dội khi xuống xe, tất cả mọi người, bao gồm cả tài xế đều trầm mặc.

 

Những người hâm mộ giả mạo giơ bảng hiệu in hình ảnh Chu Kỳ An biểu diễn trên sân khấu có phần mờ nhạt, nhìn là biết mới tạm thời in vội.

 

Thực tập sinh từng cho Chu Kỳ An mượn đàn ghita khẽ nhếch mép: “Cậu nổi tiếng nhanh thật đấy.”

 

Xe còn chưa quay về, người hâm mộ đã đến trước rồi.

 

Còn có thể giả tạo hơn được nữa không!

 

Chu Kỳ An chỉ quan tâm đến kết quả, ngẩng cao đầu đứng ở cổng công ty.

 

Lúc này, giáo viên phụ trách bước ra, ngắt lời phàn nàn của mọi người.

 

Nhìn thấy những người hâm mộ giả mạo ở cổng công ty, giáo viên phụ trách không những không đuổi bọn họ đi mà còn trực tiếp phớt lờ, cô vỗ tay nói: “Mọi người vất vả rồi, hôm nay về nghỉ ngơi sớm đi.”

 

Mọi người đi theo giáo viên phụ trách về phía ký túc xá.

 

Cơ sở vật chất của Công ty giải trí Vương thị rất kỳ lạ.

 

Ký túc xá được xây dựng ngay đối diện công ty, hai tòa nhà chỉ cách nhau một con đường hẹp. Nhân viên bình thường được bao ăn ở, cũng có thể ở lại đây, công ty còn khuyến khích nhân viên ở lại.

 

Như để thu hút thêm nhân viên đến ở, bên trong tòa nhà ký túc xá được xây dựng hoàn toàn theo tiêu chuẩn khách sạn bình thường, chiều cao ngang bằng với công ty, ngay cả vẻ ngoài thoạt nhìn cũng rất giống.

 

Trên đường đến ký túc xá, những cây hoè bên đường bị gió thổi xào xạc, nhiệt độ bất thường khiến Chu Kỳ An khẽ nhướn mày.

 

Âm khí xung quanh đây còn nặng hơn cả trong công ty.

 

Thẩm Tri Ngật chủ động giải thích cho cậu: “Hai tòa nhà quá gần nhau, khe hở ở giữa sẽ hình thành thế “Thiên trảm sát”, công ty giải trí đã cho xây dựng một vòng kênh mương ngầm dưới lòng đất để làm lá chắn, những người ở ký túc xá đối diện liền trở thành người thay thế.”

 

Chu Kỳ An gật đầu.

 

Hình tượng thầy Thẩm uyên bác mọi thứ vẫn luôn vững vàng.

 

Rất gần, vậy nên không lâu sau bọn họ đã đến ký túc xá, giáo viên phụ trách cũng rời đi.

 

Trong ba lô cá nhân có thẻ phòng do hệ thống cấp, Chu Kỳ An ở phòng 404 tầng 4, những người chơi khác cũng ở tầng 4.

 

Bên trong tòa nhà ký túc xá không có bất kỳ vật dụng trang trí nào, sàn nhà trải đầy thảm màu đỏ tươi, cảm giác trống trải khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là sau khi đi thang máy lên tầng 4, bức tường được sơn màu xám và màu sắc của tấm thảm tương phản mãnh liệt.

 

Khi những người khác đều cảnh giác với môi trường xung quanh, Chu Kỳ An bỗng nhiên ngẩng đầu, nheo mắt.

 

Vikas, người vẫn luôn âm thầm quan sát hành động của cậu cũng lập tức nhìn theo, nhưng dù dụi mắt đến hoa cả mắt, hắn ta cũng chẳng nhìn ra được gì.

 

Độ khó của phó bản thấp nhất, đèn trên đỉnh đầu không hề phát ra tiếng kêu kỳ lạ, cũng không nhấp nháy.

 

Mãi một lúc lâu sau, Chu Kỳ An khen ngợi: “Là một bóng đèn có cảm xúc rất ổn định.”

 

Thẩm Tri Ngật bên cạnh nghe vậy thì kìm nén xúc động muốn bóp nát cái bóng đèn, hắn nói: “Kỳ An, cảm xúc của anh cũng rất ổn định.”

 

Chu Kỳ An bày tỏ sự đồng tình, cười nói: “Viên đá tiên sinh rất ổn định.”

 

Đã lâu không nghe thấy cách gọi này, Thẩm Tri Ngật hơi sững sờ một chút, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

 

Vikas: “…”

 

Đúng là đồ thần kinh!

 

Phớt lờ vẻ mặt của Vikas, Chu Kỳ An quẹt thẻ mở cửa phòng, Thẩm Tri Ngật cũng đi theo vào.

 

Người chơi mới phía sau thấy vậy lập tức lo lắng hỏi: “Cái đó, ở chung một phòng có vấn đề gì không?”

 

Nếu không có, anh ta cũng muốn tìm người ở chung.

 

Thẩm Tri Ngật nghiêng đầu, nhấn mạnh ba chữ: “Vệ sĩ riêng.”

 

Nói xong, hắn liền đóng cửa phòng lại.

 

Người chơi mới trợn mắt há hốc mồm, vệ sĩ riêng còn ở chung một phòng với thực tập sinh sao?

 

Nhưng lần này, anh ta hoàn toàn chắc chắn rằng mình đã không suy nghĩ lung tung, mối quan hệ giữa hai người này quả thực không hề bình thường.

 

………..

 

Sau khi vào cửa, Chu Kỳ An theo thói quen quan sát xung quanh trước.

 

Căn phòng được trang trí rất sang trọng, giống như bữa cơm cuối cùng trước khi xử tử, bố cục cũng được xây dựng theo kiểu khách sạn, chất lượng có thể đạt tiêu chuẩn năm sao.

 

Cậu không ngăn cản Thẩm Tri Ngật đi theo vào, hai người ở chung có thể thay phiên nhau canh gác.

 

Mệt mỏi cả ngày, Chu Kỳ An lập tức tháo bỏ chiếc bờm tóc sừng nai trên đầu, mùi keo xịt giữ nếp tóc còn sót lại khiến cậu hơi ngạt thở: “Em đi tắm đã.”

 

Cậu phải nhanh chóng thoát khỏi lớp trang điểm này.

 

Thẩm Tri Ngật nhẹ giọng nói: “Quần áo đã chuẩn bị xong rồi.”

 

Chu Kỳ An vừa đi đến cửa phòng tắm thì dừng bước, cái gì?

 

Khi cậu không biết, cái bóng đã chuẩn bị xong mọi thứ, giống hệt như lần trước đến nhà Thẩm Tri Ngật ở tạm vậy.

 

Chu Kỳ An nhắm mắt lại, không cần nghĩ cũng biết, kích cỡ chắc chắn cũng vừa vặn.

 

Cậu hít sâu một hơi, bước vào phòng tắm.

 

Mặt trời đã lặn, âm khí trong hành lang bắt đầu nặng thêm, theo chiều hướng phát triển này thì ban đêm chắc chắn sẽ có thứ không sạch sẽ xuất hiện.

 

Để tránh bị làm phiền, Thẩm Tri Ngật còn bảo cái bóng đổi một tấm biển treo ở cửa:

 

Thiết bị trong phòng bị hỏng, phòng tạm dừng sử dụng.

 

Hy vọng thứ bẩn thỉu bên ngoài biết điều một chút.

 

Thẩm Tri Ngật vốn định đi kiểm tra lại hành lang, bỗng nhiên, cơ thể hắn có chút cứng đờ.

 

Cùng với tiếng nước chảy trong phòng tắm, ánh sáng mạnh trong phòng chiếu vào tấm kính mờ, mơ hồ phản chiếu hình dáng người bên trong.

 

Cảm giác mờ ảo, nhìn thấy mà như không thấy, lại toát ra sức hấp dẫn kỳ lạ. Tiếng nước chảy rơi trên gạch men, âm thanh vỡ vụn truyền vào tai, con ngươi màu xám trắng của Thẩm Tri Ngật nhìn chằm chằm vào tấm kính, mãi một lúc lâu sau hắn mới cố gắng hạ mắt xuống.

 

Nếu tiếp tục nhìn nữa, có thể hắn sẽ mất kiểm soát.

 

Như vừa trải qua một màn tra tấn, không biết qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng tắm cũng mở ra.

 

Mùi hương sữa tắm thoang thoảng bay ra, Chu Kỳ An mặc áo choàng tắm đi ra, toàn thân chỉ dựa vào một sợi dây thắt lưng, xương quai xanh lộ ra hoàn toàn.

 

Tóc cậu vẫn còn nhỏ nước, đây cũng là lý do Chu Kỳ An không mặc quần áo ngay.

 

Với lượng tóc và độ dài hiện tại, giờ mà mặc áo sơ mi mỏng vào sẽ bị ướt ngay lập tức.

 

Lúc này cậu hơi cau mày, sấy tóc là phiền phức nhất.

 

Ánh đèn bỗng nhiên bị che khuất.

 

Trong không khí ẩm ướt xuất hiện thêm một bóng người, Thẩm Tri Ngật im lặng gỡ máy sấy tóc treo trên tường xuống, suốt quãng đường đó hắn cứ cúi đầu, mái tóc che khuất cả khuôn mặt.

 

Vì hắn cao hơn một chút, ở góc độ này, Chu Kỳ An vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương.

 

Rõ ràng là đang ở trong phòng điều hòa, nhưng trên trán Thẩm Tri Ngật lại xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, khớp xương thon dài, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

 

“Để anh giúp cho.” Hắn nói.

 

Có người tiếp quản việc phiền phức nhất, Chu Kỳ An vui vẻ nhàn nhã, cậu ngồi bên giường, mặc cho bàn tay thon dài kia luồn qua mái tóc.

 

Động tác của Thẩm Tri Ngật rất dịu dàng.

 

Giao việc sấy tóc xong, Chu Kỳ An vô cùng nhàn nhã.

 

Cho đến khi một giọt nước từ tóc rơi xuống tay, cảm giác mát lạnh lan ra, cậu có chút sững sờ, bỗng nhiên nhớ lại một số đoạn ký ức xa xưa.

 

Lúc quay ngược thời gian, ăn mặc, ở, đi lại của cậu đều ở trong trò chơi.

 

Vì vậy, khi ghép được vào một phó bản suối nước nóng, đối với cậu thì đó là thời điểm tuyệt vời để hồi phục.

 

Như thể vẫn còn ngửi thấy mùi hơi nước nóng bốc lên trong không khí và mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, đêm khuya hôm đó, cậu cầm tấm biển, cong eo, lén lút hành động. Sau khi xác định xung quanh không có ai, cậu lập tức đặt tấm biển bên cạnh rèm nhà tắm, trên tấm biển có dòng chữ viết bằng sơn đỏ: Cấm vào sau nửa đêm.

 

“Giấu đầu hở đuôi.” Giọng nói lạnh lùng của hòn đá vang lên.

 

Sau khi để lộ dung mạo thật một lần, Yểm Thể lại biến thành một hòn đá.

 

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An không khỏi nhìn Thẩm Tri Ngật đang chăm chú sấy tóc cho mình.

 

Không rõ tại sao Yểm Thể trong truyền thuyết lại thích biến thành đá, ưu điểm là rất tiện mang theo bên người.

 

Trong phó bản lần đó, những người chơi khác đều đi theo con đường thích lợi dụng người khác, Chu Kỳ An không muốn phải phân tâm đề phòng người khác trong thời gian nghỉ ngơi tuyệt vời của mình.

 

Vì vậy, lúc đó cậu rất tự tin đáp: “Người chơi rất nhạy cảm với chữ “Cấm”, sẽ không dễ dàng mạo hiểm.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Đây gọi là dương mưu.

 

Hồi ức ngày có chút xa vời.

 

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nổi tiếng có suối nước nóng.

 

Nước suối có màu trắng sữa kỳ lạ, nhiệt độ thấp hơn một chút so với suối nước nóng thông thường, xung quanh không có quá nhiều sương mù, trong không khí có lơ lửng một số hạt nước nhỏ.

 

Trong phó bản đã thấy đủ loại cảnh tượng kỳ quái, chỉ cần đảm bảo nước suối nóng chảy ra từ lòng đất là được.

 

“Viên đá tiên sinh đẹp trai tốt bụng, nếu có ma đến thì nhớ nhắc tôi một tiếng nha.”

 

Hòn đá không trả lời.

 

Với Thẩm Tri Ngật, im lặng đồng nghĩa với đồng ý.

 

Thần kinh căng thẳng trong thời gian dài, một khi được thả lỏng, cơn buồn ngủ và mệt mỏi cũng ập đến.

 

Cơ thể đang trong quá trình thoái hóa trở nên đặc biệt khát nước. Cậu vô thức chìm người xuống nước từng chút, từng chút một, trong cơn mê man không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên có tiếng nước bắn tung tóe.

 

Một khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng xuất hiện trước mắt: “Cậu muốn biến thành quỷ nước à?”

 

Khi nhớ lại cảnh tượng này, tim Chu Kỳ An vẫn đập loạn nhịp.

 

Thái độ của Thẩm Tri Ngật lúc đó không tốt, nhưng bàn tay to lớn lại lặng lẽ đỡ lấy gáy cậu, đề phòng cậu chìm xuống nước.

 

Tư thế đó không có điểm tựa, cậu chỉ có thể vịn vào vai đối phương để mượn lực, trong lúc đó, cậu cảm nhận rõ ràng cơ bắp dưới lớp áo của người đàn ông đang căng lên.

 

Nhiệt độ cơ thể của Yểm Thể cao hơn bình thường một chút.

 

Những gì xảy ra tiếp theo mới là nguyên nhân khiến nhịp tim cậu thực sự rối loạn.

 

Trong tư thế ngượng ngùng đó, phản ứng đầu tiên của cậu là lấy một đạo cụ ra: “Thổi một hơi.”

 

Thẩm Tri Ngật theo bản năng làm theo.

 

“Nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường 4,7 độ.”

 

4,8, 4,9, 5 độ.

 

“Anh bạn à, bạn là máy đếm bước chân à!”

 

Cảnh tượng mất mặt dù đã qua bao lâu, một khi nghĩ lại vẫn khiến người ta co rúm chân.

 

‘Cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ cái gì nữa.’

 

Chu Kỳ An xoa xoa mi tâm.

 

Thẩm Tri Ngật dường như nhận ra trạng thái của cậu không đúng lắm, liền đưa máy sấy tóc ra xa một chút, hỏi: “Sao vậy?”

 

Chu Kỳ An lắc đầu: “Không có gì.”

 

Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút im lặng.

 

Thực ra từ sau khi cùng nhau ngắm mưa sao băng, cũng có thể là sớm hơn một chút, có vài thứ dường như đã âm thầm biến chất. Trong quá trình liên tục trò chuyện để thu hút sự chú ý của Yểm Thể, bản thân cậu cũng hình thành ham muốn chia sẻ.

 

Đây mới là ham muốn nguy hiểm nhất.

 

Chỉ là, cậu rất rõ ràng, trước khi đón mẹ về, không phải lúc để suy nghĩ đến những mối quan hệ khác. Còn về thứ tình cảm mập mờ kia, tạm thời không vạch trần là được.

 

Cứ mập mờ như vậy đi.

 

Đêm hôm đó ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, ngay khi cậu đưa ra quyết định, hơi thở mát lạnh bỗng nhiên ập đến gần.

 

Trên môi rõ ràng bị bao phủ bởi một luồng nhiệt không thuộc về bản thân, cho đến tận bây giờ dường như vẫn còn lưu lại cảm giác nhẹ nhàng chạm vào đó.

 

Bàn tay to lớn đỡ lấy gáy cậu, hơi thở của đối phương thậm chí còn hỗn loạn hơn cả cậu.

 

Lúc đó trong lòng Chu Kỳ An chỉ còn lại một suy nghĩ:

 

Mẹ nó, lớp giấy cửa sổ bị chọc thủng rồi.

 

Hồi ức và hiện thực đan xen, Chu Kỳ An theo bản năng ngẩng đầu lên.

 

Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Tri Ngật lúc này cũng không bình thường, thậm chí lòng bàn tay di chuyển trong mái tóc còn có chút hơi nóng.

 

Từ góc độ của hắn, ánh đèn chiếu dọc theo xương quai xanh của Chu Kỳ An, động tác ngẩng đầu của người sau khiến yết hầu mỏng manh lộ ra.

 

Nếu hắn còn có thể giữ được nhiệt độ cơ thể bình thường thì không phải là quái vật.

 

Cuối cùng, Thẩm Tri Ngật không kiềm chế được mà cúi người xuống, trong đôi mắt màu xám trắng ẩn chứa cuồng nhiệt đáng sợ như dung nham.

 

Khoảnh khắc môi hai người thực sự chạm vào nhau, Chu Kỳ An không hề từ chối.

 

Rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, Thẩm Tri Ngật còn muốn tiến thêm một bước nữa.

 

Vì khoảnh khắc này, dường như cả thế giới đều xứng đáng để hắn dịu dàng đối đãi——

 

Cốc cốc.

 

Cốc cốc cốc.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa không dứt.

 

“…”

 

Chiếc mặt nạ nhân từ giả tạo lập tức xuất hiện vết nứt, hiển nhiên là tấm biển treo trên cửa không có tác dụng gì.

 

Thẩm Tri Ngật trầm mặc: Thế giới này, hãy diệt vong đi.

 

Sự dịu dàng ban nãy biến mất, hắn lạnh lùng đi về phía cửa.

 

“Nhân viên vệ sinh có đó không?” Bên ngoài truyền đến một giọng nói nghe rất quen tai, nhưng lại không thể nhớ ra là ai: “Sếp bảo tôi đưa anh đến đó.”

 

Trước khi tiến hóa hoàn toàn, chiêu thức này còn có chút tác dụng, nhưng bây giờ Chu Kỳ An có thể lập tức phân biệt được loại cảm giác này là giả tạo, tám phần là do năng lực của con ma bên ngoài dùng âm thanh mê hoặc người khác.

 

“Từ từ đã.” Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, ngăn cản Thẩm Tri Ngật muốn nghiền nát con ma này, nói: “Giữ nó lại còn có ích.”

 

Cậu nhìn về phía cửa, cầm điện thoại đi tới, hỏi: “Anh là ai?”

 

“Sao anh không lên tiếng?” Giọng nói bên ngoài lập tức chất vấn: “Nhanh đi gặp sếp với tôi.”

 

Chu Kỳ An chậm rãi đi tới cửa, áp điện thoại vào cửa, vẫn lặp lại câu nói đó: “Anh là ai?”

 

Dường như ngạc nhiên vì giọng nói của mình hoàn toàn không ảnh hưởng đến người bên trong, thứ bên ngoài im lặng một lúc, cuối cùng mới đáp: “Tất nhiên tôi là nghệ sĩ của công ty, anh mau…”

 

“Lỡ như anh là fan cuồng thì sao?”

 

Thứ bên ngoài muốn cho cậu một búa, fan cuồng của nhân viên vệ sinh sao!

 

Chu Kỳ An tự nói với chính mình: “Tiền bối, anh hát một bài đi.”

 

Vừa dứt lời, Thẩm Tri Ngật đứng bên cạnh không khỏi nhếch mép.

 

Chu Kỳ An vẫn nghiêm túc nói: “Hãy dùng giọng hát của anh để chứng minh thân phận, phải là bài có nốt cao.”

 

Vừa nói, cậu vừa cố ý ấn nhẹ tay nắm cửa, làm ra vẻ có thể chuẩn bị mở cửa bất cứ lúc nào.

 

Không nghe thấy tiếng hát, Chu Kỳ An cười lạnh một tiếng: “Được lắm, không có tài năng, vậy mà còn dám giả mạo nghệ sĩ công ty…”

 

Câu nói này dường như đã kích thích thứ bên ngoài.

 

“Anh đợi đấy!”

 

Gần như cùng lúc đó, tiếng hát vang lên trong đêm khuya.

 

Có lẽ là để thể hiện bản thân, phát âm rõ ràng, từng nốt nhạc lên xuống một cách hoàn hảo.

 

Vạn vật yên tĩnh, tiếng hát của con ma như làn gió xuân thoảng qua, ấm áp lòng người.

 

Hát hết một lượt, khi hoàn hồn lại, phát hiện cửa vẫn chưa mở. Con ma đang hát hăng say cảm thấy không ổn, liền gõ cửa cốc cốc cốc thêm mấy cái, nhưng lần này thậm chí còn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

 

Nó im lặng hai giây, u ám đứng yên tại chỗ.

 

Nửa phút sau, một màn kinh hãi đã xảy ra, bóng ma đang đứng trên tấm thảm đỏ bắt đầu tan chảy từng chút một, đầu tiên là xương sườn như bị rút ra, sau đó là toàn thân máu thịt biến mất, biến thành người giấy.

 

Nó vẫn còn dày hơn giấy thật một chút, vừa vặn có thể thò nửa cái đầu qua khe cửa, kẹt ở vị trí sống mũi.

 

Con ngươi như nho khô đảo một vòng, lặng lẽ nhìn trộm tình hình trong phòng.

 

Toàn bộ quá trình vô cùng đáng sợ và yên tĩnh.

 

Sau đó…

 

Nó nhìn thấy hai người đang ôm nhau nhảy điệu waltz.

 

Con ngươi nho khô co rút mạnh!

 

“Sao nó không hát nữa?” Bỗng nhiên không còn nhạc nền, khiến bước nhảy cũng sai theo.

 

“Chắc là biết mình hát dở.”

 

“Vậy à. Dù sao thì nó cũng đã lên nốt cao rồi, những người ở phòng khác nghe thấy cũng sẽ không ngốc nghếch mở cửa.”

 

Nếu thực sự mở cửa, vậy thì chính là bài hát hay khó khuyên người chết.

 

Hai người anh một lời em một câu, con ma ở sau cửa: “…”

 

Giết chết hai người!

 

Âm khí từ khe cửa len vào khiến nhiệt độ giảm mạnh, nhưng lại không tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào.

 

“A, nó đến rồi.”

 

“… Vừa rồi nó chỉ muốn lừa tôi ra ngoài, không dùng những lời lẽ như xinh đẹp hơn để dụ dỗ tôi, xem ra không phải con ma đang tiếp thị thuốc giảm cân Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn.”

 

“Gầy như vậy, chắc là tác dụng phụ của thuốc giảm cân, nó bị lừa rồi.” Giọng Thẩm Tri Ngật trầm xuống: “Kỳ An, nó xấu lắm, đừng nhìn nữa.”

 

Chu Kỳ An cất điện thoại, đột nhiên lấy Bút máy ước mơ ra, nhanh chóng viết gì đó lên một tờ giấy nhỏ, sau đó nhét cho ‘miếng bánh tráng’ ở dưới khe cửa.

 

Trên giấy là chữ ký của cậu.

 

“Gặp nhau đúng là có duyên, ngày mai tôi sẽ nổi tiếng, tặng mi một chữ ký. Hãy mang nó đi khoe với những con ma khác đi.”

 

Con ma tức giận đến mức trợn trắng mắt, suýt chút nữa thì rớt cả con ngươi ra ngoài.

 

Hết chương 193.

 

Chương 193: Phiên ngoại – Kẹp Tóc Dâu Tây

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên