Chương 194: Ngoại truyện – Hiện Tại (1)
Trên đường từ thành phố Nam Sơn trở về Lạc Thành, Trần Tranh bỗng bật cười, Minh Hàn khó hiểu, “Hửm?”
Trần Tranh nói: “Lần trước cái tên đầu bạc kia nói với anh, bảo em nói với anh ta là em gả vào hào môn rồi, còn hỏi nhà anh có giàu bằng nhà anh ta không.”
Minh Hàn ho khan một tiếng, chuyển chủ đề, “Vậy anh trả lời thế nào?”
“Tất nhiên là không bằng nhà anh ta rồi.” Trần Tranh nói: “Anh ta còn nuôi cả lính đánh thuê, anh chỉ có thể sai khiến cậu nhóc Hứa Xuyên ở viện nghiên cứu thôi.”
Minh Hàn lại ho khan, “Em cũng có thể để anh sai khiến mà.”
Trần Tranh kéo câu chuyện về chủ đề chính, “Mấy hôm trước quý bà Lư bảo anh rảnh thì về nhà một chuyến, tiện thể dẫn người bạn đang ở nhờ nhà anh về luôn.”
Tai Minh Hàn nóng lên, “À…”
“À cái gì?” Trần Tranh nói: “Là kẻ nào gặp ai cũng bảo mình gả vào hào môn đấy hả?”
Minh Hàn đảo mắt.
Trần Tranh lại nói: “Không đến nhà ‘hào môn’ xem thử thì không được đâu, lần sau lỡ cái tên đầu bạc kia hỏi nhà ‘hào môn’ trông như thế nào, em lại chẳng nói ra được.”
Minh Hàn nói: “Em chỉ là hơi lo lắng thôi.”
Trần Tranh: “Ôi chao, Chim nhỏ đẹp trai cũng biết lo lắng à?”
Minh Hàn suy nghĩ một hồi, “Anh, anh nói xem dì Lư có biết chuyện của chúng ta không?”
Trần Tranh nói: “Em nghĩ sao?”
Minh Hàn dựa lưng vào ghế, “Anh đợi chút, để em suy nghĩ kỹ lại đã.”
“Không cần nghĩ nữa, người lớn không mù cũng không ngốc.” Trần Tranh nói: “Bà ngoại biết, quý phu nhân Lư cũng nhìn ra được.”
Minh Hàn rùng mình, “Vậy em càng lo lắng hơn.”
Trần Tranh cười nói: “Sợ thì trốn sau lưng anh.”
Minh Hàn gật đầu, rồi lại nói: “Không được, như vậy trông em nhát chết lắm.”
Chuyện gặp gia đình đã được đưa vào lịch trình, nhưng không phải là sẽ đi ngay, Minh Hàn vẫn còn đủ thời gian chuẩn bị.
Hàn Cừ đang dần hồi phục, Trần Tranh có thời gian rảnh sẽ đến thăm hắn, nhưng hai ngày nay công việc bận rộn, người thường xuyên chạy đến bệnh viện đã biến thành Minh Hàn.
“Anh biết không, đợi anh xuất viện Trần Tranh sẽ đánh anh đấy.” Minh Hàn vừa chơi game cùng Hàn Cừ vừa “Châm ngòi ly gián”.
Hàn Cừ vốn dĩ không phải cao thủ chơi game, giờ còn bị băng bó hai ngón tay, trông càng gà mờ hơn, nhìn dáng vẻ của Minh Hàn, cứ tưởng Minh Hàn là cao thủ, bèn rủ Minh Hàn chơi cùng, kết quả Minh Hàn còn gà hơn cả hắn.
Lại một lần bị tiêu diệt, Hàn Cừ ném điện thoại xuống, bất lực nói: “Uổng công gọi cậu là Điểu ca, không gánh nổi cả tôi thì còn là chim cái khỉ gì.”
Minh Hàn cũng ném điện thoại xuống, “Chim này là chim non mà.”
Hàn Cừ đang uống nước thì phun hết ra ngoài, “Má nó, cậu còn rất tự biết mình đấy.”
Minh Hàn chán ghét ném cho hắn một gói khăn giấy, “Anh của tôi nói đấy.”
“Trần Tranh à.” Hàn Cừ vừa lau vừa mỉm cười hồi tưởng: “Anh của cậu lợi hại hơn cậu nhiều.”
Minh Hàn nói: “Vậy là anh được anh ấy gánh team đấy à?”
“Đúng vậy.” Hàn Cừ thuộc kiểu người nghiện game nhưng lại gà mờ, một mình chơi bị hành hạ, nhất định phải tìm người dẫn, nhưng đội đặc nhiệm không biết có phải là kỹ năng chiến đấu đều dồn hết vào thực tế hay không, mà lấy hắn làm đầu, tìm mãi không ra một người không gà.
Sau khi xem Trần Tranh chơi game, Hàn Cừ bèn bám lấy Trần Tranh, “Anh của cậu siêu có năng khiếu luôn, game offline không cần xem hướng dẫn, cứ thế chơi, một lần là qua, còn game PVP, tôi chết bao nhiêu lần, cậu ấy cũng có thể dẫn tôi qua, mà trông còn rất thong dong nữa. Tôi nghi là trước khi chơi với chúng tôi, cậu ấy đã luyện tập nhiều lần lắm rồi.”
Minh Hàn nghe xong bật cười, “Giống như kiểu cuối tuần về nhà làm cả cặp sách bài tập, đến trường lại nói cặp sách còn chưa mở ra ấy hả?”
Hàn Cừ cứ tưởng tìm được tri kỷ, vội vàng nói: “Đúng đúng! Chính là kiểu đó! Lén lút nỗ lực, khiến người ta bực mình.”
Minh Hàn ném cho Hàn Cừ một quả đào, “Tôi nói này đội trưởng Hàn, anh đường đường là đội trưởng đội đặc nhiệm mà sao lại nhỏ nhen thế?”
Hàn Cừ ngơ ngác, “Hả?”
Minh Hàn nói: “Chơi game mãi không thắng, anh phải tự tìm nguyên nhân từ bản thân chứ? Sao lại trách anh của tôi lén lút nỗ lực được, đây là hành vi của học sinh cá biệt đấy.”
Hàn Cừ á khẩu, mãi một lúc sau mới nói: “Đừng có mà mèo khen mèo dài đuôi, chẳng phải cậu cũng dựa vào Trần Tranh gánh team sao?”
Minh Hàn lại nhặt điện thoại lên, “Chơi lại ván nữa không?”
Hàn Cừ giơ những ngón tay bị băng bó lên, “Chơi thì chơi.”
Hai tên gà mờ trải qua một trận chiến sống còn, Minh Hàn suýt soát giành chiến thắng. Hàn Cừ không phục, “Không tính, tôi thiếu hai ngón tay.”
Minh Hàn cười nói: “Nếu anh không thiếu hai ngón tay, tôi đã đánh nhau thật với anh rồi, còn chơi cái trò này làm gì.”
Nói đến đánh nhau thật, Hàn Cừ chưa từng sợ ai, “Đợi tôi khỏi…”
Minh Hàn nhanh mồm nhanh miệng giành trước một bước, “Đánh cho anh te tua.”
Hàn Cừ: “…”
Lúc này, y tá đến kiểm tra phòng, “Anh gì ơi, còn chưa xuất viện mà đã kêu đánh kêu giết rồi?”
Hàn Cừ vội vàng giả vờ yếu ớt, kéo chăn trùm kín đầu, “Là anh cảnh sát Minh này muốn thừa lúc người ta gặp khó khăn, bắt nạt người bị thương.”
Y tá đã quen với trò hề của hắn, dặn dò không được đánh nhau thật, rồi đẩy xe đi sang phòng bệnh khác.
Minh Hàn lại mở một ván game, lần này hòa thuận hơn nhiều, hai người vừa chơi vừa trò chuyện.
Hàn Cừ hỏi: “Đội cơ động không có chuyện gì sao?”
Minh Hàn nói: “Làm sao mà không có chuyện được, lão Đường lão Lư coi chúng tôi như trâu ngựa, anh của tôi lại bị gọi đi tăng ca rồi.”
Hàn Cừ nói: “Vậy sao cậu rảnh rỗi thế?”
Minh Hàn nói: “Tôi đây không phải là đến thăm hỏi chiến sĩ lập công sao.”
“Có kiểu thăm hỏi như cậu…” Hàn Cừ phản ứng lại, “Cậu đừng nói là có chuyện gì muốn nói với tôi đấy nhé?”
Minh Hàn trượt tay, bị bắn trúng đầu, “Chậc, chơi lại.”
Máu tám chuyện của Hàn Cừ đã chiến thắng ham muốn thắng thua, không chơi nữa, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Minh Hàn chần chừ một lúc, “Thì là, anh đã đến nhà anh của tôi chưa?”
Hàn Cừ vội vàng xua tay, “Tôi đâu phải cậu út của cậu!”
Minh Hàn “chậc” một tiếng, “Đội trưởng Hàn, thầy Trần có nói với anh là, có đôi khi anh rất đáng ghét không?”
Hàn Cừ cười nói: “Ai cũng nói vậy. Nhà Trần Tranh ấy à… Cậu nên hỏi xem còn ai chưa đến nhà cậu ấy mới đúng.”
“Là nhà bố mẹ anh ấy.” Minh Hàn nói.
“Nhà bố mẹ cậu ấy à…” Hàn Cừ khựng lại, “Nhà bố mẹ cậu ấy? Hai người? Gặp phụ huynh?”
Minh Hàn vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, hiếm khi ấp úng nói, “Thì là, anh đã ăn cơm cùng với bố mẹ anh ấy chưa? Tính tình bố anh ấy thế nào?”
“Ôi chao, Điểu ca à!” Hàn Cừ bật cười, “Làm sao tôi có thể đến nhà bố mẹ Trần Tranh ăn cơm được?”
“Hai người không phải là anh em tốt sao?”
“Anh em tốt thì đi gặp phụ huynh làm cái chi?”
“…” Minh Hàn: “Anh nói cũng đúng.”
Hàn Cừ càng cười to hơn, “Điểu ca à, nhìn cậu ngày thường trông ngầu lòi như vậy, ai ngờ lại ngây thơ thế này?”
Minh Hàn nói: “Cái gì mà trông ngầu lòi, tôi vốn dĩ đã rất ngầu mà.”
Hàn Cừ cười đến mức đập đùi, đập trúng ngón tay chưa lành thì kêu la thảm thiết.
Minh Hàn cạn lời, “Biết ngay là tìm anh chẳng có tác dụng gì mà, thôi, tôi đi đây, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Hàn Cừ cười xong, dựa vào đầu giường, tinh ranh nói: “Có phải là cậu đến tìm tôi xin hiến kế đâu.”
Minh Hàn dừng bước, “Hửm?”
Hàn Cừ nói: “Là đến khoe khoang với tôi thì có.”
Minh Hàn mỉm cười xoay người, “Biết thì biết thôi, đừng có nói toạc ra như thế chứ.”
Hàn Cừ nhướng mày, “Tôi cứ muốn nói đấy, ai bảo cậu cứ hay ghen bóng ghen gió.”
Minh Hàn xua tay, “Lần sau gặp nhau trên võ đài.”
Hàn Cừ hét lớn về phía bóng lưng cậu: “Nói không lại thì bỏ chạy à?”
Minh Hàn dừng bước trên hành lang, nhưng không phải vì Hàn Cừ, cách đó vài bước chân, Lẫm Đông đang cúi đầu đứng đó.
“Đến thăm đội trưởng Hàn à?” Minh Hàn hỏi.
Lẫm Đông khẽ “ừm” một tiếng rồi xoay người định rời đi. Minh Hàn sải bước chắn trước mặt anh ta, “Chưa gặp được mà? Vào đi.”
Lẫm Đông lắc đầu, “Thôi. Hình như đội trưởng Hàn, hơi sợ tôi.”
Minh Hàn tưởng mình nghe nhầm, “Cái gì? Anh ta sợ anh á?”
Một đội trưởng đội đặc nhiệm dũng cảm, dám một mình xông vào tổ chức tội phạm, không sợ chết, không sợ bị tra tấn, lại đi sợ một minh tinh nhỏ đẹp trai?
Lẫm Đông bối rối, cúi đầu thấp hơn, “Tôi cũng không biết nữa, nhưng anh ấy nói chuyện với tôi không giống như nói chuyện với cậu.”
Minh Hàn ngoái đầu nhìn lại, Hàn Cừ không nhìn thấy bọn họ, hẳn là cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ. Cậu kéo Lẫm Đông sang một bên, “Đến lâu chưa?”
Lẫm Đông nói: “Lúc hai người đang chơi game.”
Minh Hàn lại hỏi: “Thường xuyên đến à?”
Lẫm Đông không được tự nhiên vuốt tóc mai, “Bây giờ tôi không có việc gì làm nên đến thăm đội trưởng Hàn.”
“Hay là anh chơi game cùng anh ta đi.” Minh Hàn nói: “Ngồi không thì tôi cũng thấy ngại.”
Lẫm Đông nói: “Game…”
Minh Hàn nói: “Không biết à? Vậy thì tìm game nào đơn giản ấy?”
“Không phải.” Lẫm Đông lắc đầu, “Tôi chơi game cũng được.”
Nói chung là, bình thường người tự nhận mình chơi game cũng được thường là không giỏi lắm, Minh Hàn thở dài, giới thiệu cho Lẫm Đông mấy tựa game “não tàn”, “Vậy tôi đi trước nhé.”
Lẫm Đông vẫn còn do dự, “Ừm.”
……….
Một tuần sau, ngày Minh Hàn “gả vào hào môn” đã đến. Trần Tranh còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài phòng ngủ, cứ như có trộm đột nhập, anh cố gắng thoát khỏi giấc mơ đẹp, vừa ngồi dậy đã nhìn thấy Minh Hàn chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, đang chạy tới chạy lui trước cửa phòng.
Trần Tranh: “…”
Gặp ma rồi, ngủ thêm một giấc nữa vậy.
“Anh! Đừng ngủ nữa, dậy giúp em xem nên mặc gì!” Minh Hàn biết anh đã tỉnh, thò nửa người vào cửa.
Trần Tranh giả chết.
Minh Hàn đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì thì rón rén đi đến bên giường, hôn “chụt” một cái thật kêu lên mặt Trần Tranh.
Trần Tranh lập tức mở mắt, “Bạn nhỏ ơi, mới 6 giờ sáng à.”
Minh Hàn nói: “Gà trống nhà quản lý cũng đã gáy rồi, anh, dậy nhanh lên!”
Trần Tranh như người không xương, bị kéo dậy lại ngã xuống, “Anh không dậy được thì phải làm sao?”
Minh Hàn hất chăn lên, “Vậy em ngủ cùng anh.”
Mười giây sau, Trần Tranh dứt khoát xuống giường, miệng còn lẩm bẩm, “Một năm mới bắt đầu từ mùa xuân, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng…”
Minh Hàn không có nhiều quần áo, quần áo để ở chỗ Trần Tranh lại càng ít, đồ trang trọng chỉ có đồng phục, nhưng mặc đồng phục đến nhà Trần Tranh, cứ như là đi bắt người vậy.
“Lần trước quý phu nhân Lư đến nhà, không phải em rất thoải mái sao?” Trần Tranh nói: “Lần trước mặc gì thì lần này mặc như vậy đi.”
Minh Hàn không chịu, “Làm sao mà giống nhau được, lần này còn có cả bố anh, phải trang trọng một chút.”
Nhưng Minh Hàn thật sự không có bộ quần áo nào đặc biệt trang trọng.
Trần Tranh cầm áo sơ mi và quần dài của đội cơ động lên ướm thử trên người cậu, “Thế này được rồi, trời này mặc áo sơ mi là đủ rồi, trên đó lại không có phù hiệu hay quân hàm gì, đừng có làm màu.”
Dáng người Minh Hàn trời sinh đã đẹp, thay đồ xong đứng trước gương, bộ đồ này càng tôn lên vẻ anh tuấn và gọn gàng của cậu. “Vậy anh mặc gì?” Minh Hàn quay đầu hỏi Trần Tranh.
Chỉ thấy Trần Tranh cởi áo ngủ ra, ánh sáng ban mai phác họa lên đường eo thon gọn, Minh Hàn ngẩn người, Trần Tranh đã khoác lên mình chiếc áo sơ mi.
Yết hầu Minh Hàn khẽ động.
“Anh cũng mặc áo sơ mi đồng phục.” Trần Tranh xoay người cài cúc áo, “Giống em.”
Minh Hàn tiến lên, nắm lấy cúc áo của Trần Tranh, cài từng cúc một, động tác rất chậm, khi cài đến cúc áo cuối cùng, ngón trỏ khẽ nâng cằm Trần Tranh lên, trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng.
Gần trưa, Trần Tranh lái xe chở Minh Hàn về nhà, ghế sau chất đầy quà cáp biếu tặng người lớn – trà, đồ trang sức vàng.
Lư Hạ Quân đã đợi sẵn ở sân từ sớm, nhìn thấy xe chạy đến liền mỉm cười vẫy tay. Trần Tranh dừng xe, Minh Hàn vội vàng chạy ra ghế sau lấy quà, cũng chỉ có cậu cao ráo, ôm theo chiếc hộp lớn cầu kỳ mà vẫn không che khuất được gương mặt tuấn tú rạng rỡ.
“Tranh Tranh, Tiểu Minh.” Lư Hạ Quân lên tiếng chào: “Vào nhà đi. Về nhà ăn cơm thôi mà, còn mang nhiều đồ vậy.”
Trần Tranh nhìn vào trong, “Bố đâu rồi ạ?”
Lư Hạ Quân hất cằm về phía nhà bếp, “Đang so tài nấu nướng với cậu út của con đấy.”
Minh Hàn ngẩn người, “Cục trưởng Lư? Nấu nướng?”
Lư Hạ Quân mỉm cười: “Đúng vậy, cục trưởng Lư cũng biết nấu ăn, nhưng chỉ có vài món là ngon thôi.”
Trần Tranh thì vẫn luôn biết Lư Hạ Kình biết nấu vài món ăn gia đình, trước đây anh không thấy có gì đặc biệt, bây giờ đột nhiên có cảm giác bị đe dọa – Hình như trong nhà này, chỉ có anh là nấu ăn không đạt yêu cầu?
Làm sao anh có thể có hạng mục nào không đạt yêu cầu được chứ? Đã có thì phải che giấu!
Trần Tranh hắng giọng, chỉ huy Minh Hàn đặt quà xuống rồi lớn tiếng tuyên bố: “Anh vào bếp giúp bọn họ một tay, Tiểu Minh, em ở đây trò chuyện với quý phu nhân Lư một lát.”
Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
“Ấy, anh ơi!” Minh Hàn bị đánh úp bất ngờ không kịp trở tay, Lư Hạ Quân ở bên cạnh mỉm cười lắc đầu.
Đã đến nước này rồi, chuyện gặp phụ huynh dù sao cũng phải trải qua, Minh Hàn cố gắng bình tĩnh, nở một nụ cười tươi rói.
Lư Hạ Quân nói: “Về nhà mình mà, đừng câu nệ. Lần trước con hỏi dì cách nấu canh chim bồ câu còn tự nhiên lắm cơ mà, sao một thanh niên to lớn như vậy lại ngại ngùng thế kia?”
Một câu “nhà mình”, tương đương với việc thừa nhận mối quan hệ của bọn họ. Người lớn tuổi sẽ không nói thẳng thắn như người trẻ tuổi, đến nước này rồi, giống như Trần Tranh đã nói, bọn họ đều biết cả.
Minh Hàn mở hộp trang sức ra, “Đây là đồ con và anh của con cùng nhau chọn, anh ấy bảo dì nhất định sẽ thích.”
Lư Hạ Quân nhận lấy, “Vừa hay dì cũng có thứ muốn đưa cho hai đứa.”
Vài phút sau, Lư Hạ Quân lấy ra một chiếc hộp trông rất cổ xưa, nhưng cũng vô cùng sang trọng, bên trong chứa hai mặt dây chuyền bằng vàng ròng tinh xảo, nhìn kỹ thì thấy một trong hai chiếc còn có dấu vết đã đeo qua.
“Đây là lúc Tranh Tranh còn chưa chào đời, chúng ta đã tìm người đặt làm riêng.” Lư Hạ Quân chậm rãi kể lại, “Thời đó, việc kiểm tra không chuyên nghiệp như bây giờ, bác sĩ nói dì mang thai đôi. Vì vậy, chúng ta đã chuẩn bị một cặp. Sau đó, khi mang thai được hơn tám tháng, bác sĩ lại nói là nhầm, chỉ có một đứa trẻ. Tranh Tranh sinh ra, chúng ta để thằng bé tự chọn, muốn cái nào thì lấy, thằng bé đã chọn cái này.”
Lư Hạ Quân chỉ vào chiếc mặt dây chuyền bên trái, sau đó nói tiếp: “Nó đeo đến năm tuổi, tự nhiên phát hiện ra còn một chiếc nữa, liền hỏi dì tại sao chiếc còn lại không ai dùng. Dì nói với thằng bé là để dành cho em trai. Đứa trẻ năm tuổi chẳng hiểu gì, hỏi vậy em trai đâu? Dì nói, không có em trai. Thế là xong, thằng bé khóc quá trời, dỗ thế nào nó cũng không chịu.”
Lư Hạ Quân vừa nói vừa cười, “Nó không hiểu, đã có mặt dây chuyền rồi, tại sao lại không có em trai? Sau đó, nó dứt khoát không đeo cả chiếc của mình nữa, vậy nên dì đã cất giữ cho đến bây giờ.”
Minh Hàn nghĩ đến Trần Tranh năm tuổi khóc lóc thảm thiết, không nhịn được cũng bật cười.
“Tiểu Minh, Tranh Tranh đã kể cho dì nghe về tình hình gia đình con rồi, nếu như con không chê, hãy coi nơi này như nhà của mình, làm con trai nhà chúng ta nhé.” Lư Hạ Quân đặt cả hai mặt dây chuyền vào tay Minh Hàn, “Tất nhiên, con mãi mãi là con của nhà họ Minh.”
Cảm giác ấm áp cuộn trào trong lòng Minh Hàn, cậu nhẹ nhàng nắm lấy mặt dây chuyền, gật đầu thật mạnh.
Lúc này, trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng, Minh Hàn và Lư Hạ Quân nghe tiếng thì nhìn sang, Trần Tranh đang bị lão Trần và Lư Hạ Kình hợp sức đẩy ra ngoài, Lư Hạ Kình mặc tạp dề màu đỏ, cau mày quát: “Không biết làm thì đừng có vào phá!”
Tay áo Trần Tranh ướt hết, trước ngực một mảng nước, còn muốn cãi lại, Lư Hạ Quân mỉm cười nói: “Tranh Tranh nhà chúng ta lại gây chuyện gì thế?”
Lão Trần nói: “Giúp cậu nó rửa chân giò, làm đổ cả chậu, chân giò rơi hết xuống đất, phải rửa lại từ đầu.”
Lư Hạ Quân kéo Trần Tranh lại, càng nhìn càng buồn cười, “Nhanh đi thay quần áo đi!”
Trần Tranh vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Minh Hàn, Minh Hàn nháy mắt với anh, sau đó đi vào bếp, lớn tiếng nói: “Lão Lư, cái tạp dề của cậu sặc sỡ ghê, lão Đường với lão Dư đã nhìn thấy chưa?”
Lư Hạ Kình: “…”
Trần Tranh thay quần áo xong, Minh Hàn đã ra dáng đầu bếp lắm rồi, bữa trưa 12 giờ chính thức được dọn lên bàn, lão Trần dùng cá vừa câu được sáng nay làm món cá nấu cay, Minh Hàn làm món thỏ xào hành gừng, Lư Hạ Kình dùng cái nồi to nhất, nhưng món chân giò hầm còn thừa lại hơn phân nửa trong nồi.
Trần Tranh nhìn nhìn, “Cậu út, số còn lại này cậu định mang về ăn một mình à?”
Lư Hạ Kình trừng mắt nhìn anh, Lư Hạ Quân lên tiếng: “Đây là món tủ duy nhất của cậu út con đấy, để nó làm nhiều một chút, lát nữa mang cho mấy đứa bạn thân của nó.”
Minh Hàn nói: “Hóa ra chỉ có mỗi món này là ngon à!”
Lư Hạ Kình: “… Hừ!”
Ăn uống no nê, lão Trần và Lư Hạ Kình buổi chiều đều có công việc, nên đã đi trước, Trần Tranh lúc đến mặc áo sơ mi và quần dài giống Minh Hàn, vừa nãy vì quần áo bị ướt nên đã thay bộ khác.
Quần áo anh để ở đây đều là đồ cũ không mặc nữa, nhưng đôi lúc Lư Hạ Quân nhìn thấy đồ đẹp sẽ mua về để đó, Lư Hạ Quân có mắt thẩm mỹ tốt, anh chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn bộ do Lư Hạ Quân mua, áo sơ mi đen và quần tây, rất tôn dáng, trước đây anh chưa mặc lần nào.
Lúc này Lư Hạ Quân mới chú ý hai đứa đều mặc đồng phục về, liền trêu Trần Tranh, “Anh Tranh, anh thì mặc đồ hiệu, còn Tiểu Minh nhà chúng ta thì lại mặc đồng phục.”
“Không phải lúc nãy con cũng mặc đồng phục sao?” Trần Tranh nhìn Minh Hàn, đồng phục đội cơ động rất hợp với Minh Hàn, chính là vì anh thích, nên mới để Minh Hàn mặc như vậy.
“Hai đứa buổi chiều có bận gì không?” Lư Hạ Quân đứng dậy hỏi, “Nếu rảnh thì đi dạo phố với mẹ, tiện thể chọn cho Tiểu Minh vài bộ quần áo.”
Minh Hàn vừa định nói không cần, Lư Hạ Quân đã nói tiếp: “Chọn vài bộ đồ đôi với Tranh Tranh.”
Minh Hàn cười cong cong hai mắt, “Vâng ạ!”
Trần Tranh: “…”
Trên đường đến trung tâm thương mại, Trần Tranh lái xe, Lư Hạ Quân dạy Minh Hàn cách phối đồ, trông cứ như thể sắp đưa Minh Hàn đi tham gia chương trình thực tế tìm kiếm idol. Trần Tranh nghe mà muốn cười, lúc anh còn nhỏ, mẹ Lư rất thích mua sắm quần áo cho anh, còn thường tiếc nuối sao anh không phải là con gái, nếu không có thể mua cho anh nhiều quần áo đẹp hơn nữa.
Anh trưởng thành sớm, sau khi học cấp ba thì kiên quyết không để Lư Hạ Quân sắm sửa cho nữa, bây giờ thì hay rồi, Minh Hàn – đứa con trai biết dỗ dành người lớn xuất hiện, còn chưa vào trung tâm thương mại mà mẹ Lư đã bị dỗ đến mức quên mất mình còn có một đứa con trai ruột đi bên cạnh.
Minh Hàn là kiểu người, trong khoản cung cấp giá trị cảm xúc tinh thần thì khó ai địch nổi, quần áo Lư Hạ Quân nhìn trúng, có lúc đến Trần Tranh cũng phải cau mày, nhưng Minh Hàn vẫn có thể khen ngợi, mà những bộ quần áo đó mặc lên người Minh Hàn, thật sự rất đẹp.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Một buổi chiều trôi qua trong chớp mắt, không chỉ có Minh Hàn được “tân trang”, Trần Tranh cũng bị ép chọn một bộ, quý phu nhân Lư giàu có hào phóng, quẹt thẻ vô cùng dứt khoát.
Dưới ánh hoàng hôn, Lư Hạ Quân vui vẻ nhìn hai người, “Mẹ biết hai đứa bận rộn, nên sẽ không nói những lời như thường xuyên về nhà ăn cơm gì đó đâu. Tự chăm sóc bản thân cho tốt, bình an vô sự là được, muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ gửi cho hai đứa.”
Minh Hàn tiến lên, ôm Lư Hạ Quân một cái.
Tạm biệt mẹ Lư, Trần Tranh và Minh Hàn lái xe đi dạo quanh ngoại ô một lúc, trời đã sập tối, Trần Tranh mỉm cười, nói: “Quý phu nhân Lư còn bảo đây là đồ đôi đấy.”
Minh Hàn cũng cười, “Giống anh em Super Mario.”
Trần Tranh: “Suỵt – Lời này không thể để mẹ nghe thấy đâu.”
Minh Hàn hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm ùa vào, “Anh.”
“Hửm?”
“Chúng ta còn rất nhiều việc chưa làm.”
Trần Tranh mỉm cười: “Liệt kê ra xem nào?”
Minh Hàn thật sự mở ứng dụng ghi chú, vừa viết vừa nói: “Cắm trại ở hồ Cư Nam, em đã mua cả quần lót rồi, cuối cùng lại không đi cắm trại.”
Trần Tranh: “Vẫn còn nhớ chuyện đó à?”
Minh Hàn lại nói: “Em còn muốn đi hưởng tuần trăng mật trên bãi biển ở nước M.”
Trần Tranh mỉm cười, nước M sao, sau này anh và Minh Hàn nhất định phải quay lại đó, xem thử nơi mà bọn họ đã liều mạng dập tắt lửa chiến loạn ấy, bây giờ phát triển như thế nào.
Minh Hàn lưu ghi chú lại, Trần Tranh nhướng mày, “Viết xong rồi à?”
Ánh mắt Minh Hàn ánh lên ý cười, “Không sao, ngày sau còn dài.”
Trần Tranh nhìn cảnh đêm rực rỡ phía trước, đúng vậy, tương lai của bọn họ còn dài lắm.
Hết chương 194.