Chương 194: Ngoại truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

 

Chương 194: Ngoại truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

 

Sau khi bị chọc tức đến ngất xỉu, con ma không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng khi nó mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện trời đã khuya.

 

Nó cố chấp cọ xát lên tấm thảm đỏ, chạy đi gõ cửa phòng những người khác.

 

Người chơi nữ lúc ban ngày bị Chu Kỳ An sai đi mua fan giả và một người chơi khác cuối cùng đã chọn ở chung một phòng. Hai người nhát gan vẫn đang miệt mài xử lý dữ liệu.

 

Cổ họng nam người chơi co rút: “Ai… ai đang gõ cửa?”

 

Người chơi nữ: “Còn… còn phải hỏi, ma đấy.”

 

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nói trước khi con ma kịp lên tiếng: “Này con ma, đừng có giả vờ nữa, chúng tao đều đã nghe thấy mi hát rồi.”

 

Con ma: “…”

 

Với suy nghĩ chắc chắn đó là ma, thì dù con ma bên ngoài có nói gì đi chăng nữa, âm thanh tạo ra cũng có tác động rất hạn chế.

 

Sau khi xác định không mở cửa là an toàn, hai người tiếp tục xử lý dữ liệu.

 

“Nó muốn lừa người ta mở cửa, tại sao còn phải hát?”

 

“Vì nó muốn hát thì nó hát thôi?” Hát hay đấy chứ.

 

Người chơi nữ: “… Có lẽ trở thành ma sẽ bị giảm trí thông minh, chúng ta phải cố gắng sống sót bằng mọi cách.”

 

Cô không muốn trở nên ngu ngốc như vậy.

 

Giọng hát cao vút của con ma cũng lọt đến tai Vikas, sự tồn tại của con ma ngốc nghếch này vô hình chung khiến hắn ta càng thêm bối rối.

 

Rốt cuộc thì đây là phó bản kiểu gì vậy?

 

Mọi người đều bận rộn với công việc của mình, cả đêm con ma không có thu được “Thành tích” gì.

 

Sáng sớm hôm sau, Chu Kỳ An vừa nhâm nhi cà phê vừa xem tin tức giải trí.

 

Lượt xem video từ lúc đầu bị ép tăng lên, đến nay đã vượt quá một triệu. Trên các trang tin tức giải trí nổi tiếng, còn có thêm một số bài báo.

 

Nào là “Mua fan giả đến tận cổng công ty”, “Nghệ sĩ tự xưng là Hầu Bảo là ai?”, “Hét lớn trên quảng trường kêu gọi khán giả ở lại” …

 

“Quả nhiên là vậy.”

 

Hôm qua, lúc giáo viên phụ trách liên lạc ra ngoài đã nhìn thấy đám fan giả trước cửa công ty, nhưng người đó vẫn không có bất kỳ hành động nào, cậu mơ hồ có linh cảm rằng, đây là chuẩn bị chuyển hướng tập trung vào việc ông chủ bị đưa đi thẩm vấn đang là tin tức hot.

 

Làn sóng hot search này, công ty chắc chắn cũng đã góp phần, dù sao thì hiện tại cũng không có gì để bọn họ quảng bá.

 

Tin tức nóng hổi của chính mình thực sự là “Trong đám người mù, kẻ một mắt cũng là vua”.

 

Nhưng hiệu quả vẫn rất tốt.

 

Bây giờ, tất cả các bình luận đều đang chế giễu, nói rằng ông chủ vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát, quay lại đã nhìn thấy một đám fan giả rầm rộ trước cửa công ty, suýt chút nữa thì trầm cảm. Chủ đề đã chuyển hướng sang giải trí.

 

Nổi tiếng nhờ tai tiếng cũng là nổi tiếng.

 

Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật mang bữa sáng về cho mình, nói: “Hầu Bảo của anh sắp nổi tiếng rồi.”

 

Đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng Thẩm Tri Ngật chỉ nghe thấy chữ “Của anh”.

 

Của anh, của anh, của anh.

 

Sau ba lần tự nhắc nhở bản thân, dái tai trắng nõn của hắn có chút đỏ.

 

Chu Kỳ An đang ăn sáng và lướt điện thoại, vậy nên không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của hắn.

 

……………..

 

Vì công ty yêu cầu tất cả nhân viên bao gồm cả thực tập sinh phải tập trung tại sảnh vào lúc 8 giờ sáng mỗi ngày, đây là một quy tắc tử vong được đặt ra rõ ràng. Sau khi ăn sáng xong, để đề phòng bất trắc, hai người đã ra ngoài từ sớm.

 

Khi đi qua cửa xoay của công ty, Chu Kỳ An xoay một vòng, cửa xoay qua, vòng thứ hai, lại xoay qua.

 

Cậu cứ im lặng xoay như vậy.

 

“Cậu ta đang làm gì vậy?” Những người chơi khác lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả NPC bình thường cũng tò mò nhìn sang.

 

Chơi vòng xoay ngựa gỗ à?

 

Thẩm Tri Ngật không thích người khác nhìn Chu Kỳ An bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy, hắn lạnh lùng nói: “Cậu ấy chỉ là không muốn đến công ty sớm thôi.”

 

Đi làm sớm là sự sỉ nhục đối với nhân cách.

 

Điều này được gọi là tự trọng tự ái ở Kỳ An.

 

Mọi người nhìn nhau, cái lý do quái quỷ gì vậy?

 

Xoay đủ rồi, Chu Kỳ An canh đúng giờ bước vào sảnh.

 

Người chơi nữ nhỏ giọng nói: “Cậu lợi hại thật đấy, xoay như vậy mà không chóng mặt.”

 

Chu Kỳ An nhún vai: “Bình thường thôi, có người bị nổ bồn cầu mà vẫn chưa chết kìa.”

 

Bên cạnh, Vikas nghiến răng ken két.

 

Lúc đang nói chuyện, không gian bên trong đột nhiên tối sầm lại. Sau khi tất cả mọi người tập trung tại sảnh, cửa cuốn phía sau đột nhiên được kéo xuống, bầu không khí thay đổi đột ngột khiến những người chơi ngay lập tức im lặng, tất cả đều cảnh giác.

 

Cố ý tập trung tất cả nhân viên lại, giáo viên phụ trách mà bọn họ đã gặp hôm qua xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị, sau khi điểm danh và thấy mọi người đều có mặt, trong mắt cô ta có chút tiếc nuối.

 

Cô ta đứng trước mặt mọi người, giọng nói đầy ẩn ý cảnh cáo: “Gần đây trong công ty có một số tin đồn không hay, hôm nay gọi mọi người đến đây là hy vọng mọi người có thể dập tắt tin đồn, đừng để nó lan truyền nữa.”

 

Tin đồn, dập tắt?

 

Chu Kỳ An khẽ huýt sáo, lời này mà cũng có thể nói ra miệng được.

 

Cấp trên cần người như vậy để xử lý quan hệ công chúng.

 

Tiếp theo, đối phương lại nói rất nhiều lời khách sáo, đang nói hăng say thì đột nhiên dừng lại.

 

Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ta, một người đàn ông có khí chất ngôi sao đang đi tới từ phía bên phải.

 

Gương mặt baby ngây thơ, phù hợp với yêu cầu dễ thương của công ty, vóc dáng và chiều cao đều rất hoàn hảo, là một nghệ sĩ đang khá nổi tiếng hiện nay.

 

Người đến tỏ vẻ kiêu ngạo, không chào hỏi giáo viên phụ trách, càng không liếc mắt nhìn bất kỳ thực tập sinh nào, chỉ lên tiếng nói: “Sếp tìm…”

 

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, anh ta miễn cưỡng cúi đầu nhìn xuống “Muôn nghìn chúng sinh” bên dưới.

 

Ơ, người đâu?

 

Giáo viên phụ trách lạnh mặt chỉ tay về phía thang máy.

 

Vừa quay người lại đã thấy Chu Kỳ An đứng đợi ở cửa thang máy, giục giã: “Nhanh lên, đừng để sếp đợi lâu.”

 

“…”

 

Chạy đến đó từ khi nào vậy?

 

Khoảng cách khoảng ba bốn mươi mét, rõ ràng vừa rồi người còn đang ở ngay trước mắt mình, dịch chuyển tức thời à?

 

Tốc độ khủng khiếp đến mức khiến anh ta bỏ qua vấn đề cơ bản nhất, tại sao đối phương lại chắc chắn rằng mình đang nói chuyện với cậu ta.

 

Trong lòng Vikas đột nhiên thấy dễ chịu hơn một chút, xem ra, không chỉ mình hắn ta cảm thấy Chu Kỳ An là kẻ thần kinh.

 

Hiện tại, trọng tâm của những người chơi khác đều đổ dồn vào Chu Kỳ An, người đã rời đi cùng với NPC, chỉ có Thẩm Tri Ngật là im lặng đứng tại chỗ, chờ đợi.

 

Ban đầu, hắn muốn cho ông chủ hồn lìa khỏi xác, thôi miên nhân viên, sau đó đưa Kỳ An lên nắm quyền.

 

Nhưng trước khi Chu Kỳ An rời đi đã khẽ nói với hắn một câu “Hôm nay định đi ra ngoài chơi “, Thẩm Tri Ngật lập tức thay đổi quyết định, quyết định để cho ông chủ sống tàn phế cho đến khi bọn họ trở về.

 

Nếu không, sau khi trở thành ông chủ mới, còn phải dọn dẹp một mớ hỗn độn, lãng phí thời gian vui vẻ của bọn họ.

 

Liếc nhìn bức ảnh người đàn ông trung niên béo ú trên tường, Thẩm Tri Ngật cười lạnh, trên mặt hiện lên vẻ hung ác.

 

Thuật xem tướng của hắn sẽ không sai, nghe câu hỏi “Đã đi gặp sếp chưa” của người chơi mới ngày hôm qua, hắn đại khái đã đoán được suy nghĩ của NPC.

 

Ông chủ này, rất thích hợp với việc chết sớm đầu thai sớm.

 

Trong thang máy.

 

Vừa vào trong, nam minh tinh đã lập tức ra vẻ bề trên dạy dỗ, đôi mắt sau cặp kính râm ẩn chứa sự ghen ghét.

 

“Bây giờ cậu đã có chút danh tiếng rồi, nhất định phải nhớ…..”

 

Chu Kỳ An cúi đầu bận rộn nghịch điện thoại, căn bản không thèm nhìn anh ta lấy một cái: “Không quan trọng. Dù sao thì nghệ sĩ nổi tiếng của công ty này đều sẽ biến mất, sớm muộn gì vị trí nhất ca của công ty cũng là của tôi thôi.”

 

Mí mắt nam minh tinh giật giật, nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của cậu: “Câu này mà để sếp nghe được thì chắc chắn sẽ không vui, tin đồn đều là bịa đặt, không phải tôi vẫn đang đứng đây sao?”

 

Cửa thang máy vừa lúc mở ra, Chu Kỳ An bước ra ngoài trước, nghiêm túc nhấn mạnh: “Nổi tiếng.”

 

“…” Mẹ kiếp.

 

Nếu Chu Kỳ An biết anh ta đang chửi thề, nhất định sẽ bổ sung thêm một câu “Một sợi tóc của mẹ tôi còn đẹp hơn anh”.

 

Một mình đi dọc theo hành lang, tiếng chửi rủa sau lưng của nam minh tinh biến mất trong thang máy đang đi lên.

 

Cánh cửa văn phòng phía trước đang mở, dường như nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông trung niên béo ú bước ra ngoài.

 

NPC của phó bản một sao dường như có điểm chung, người thứ hai thích dạy dỗ đã xuất hiện.

 

Vừa nhìn thấy Chu Kỳ An, ông ta liền lớn tiếng trách mắng.

 

Mắng xong thì khen ngợi, rồi lại hứa hẹn lợi ích, cuối cùng để cho đối phương tự nguyện dâng hiến, chiêu bài này người đàn ông trung niên béo ú đã dùng nhiều đến mức không đếm xuể.

 

Ông ta chỉ tay vào mặt Chu Kỳ An, kết quả do động tác quá mạnh, chiếc kính trên sống mũi suýt chút nữa đã rơi xuống:

 

“Ai cho phép cậu tự ý ra ngoài biểu diễn? Hôm qua không phải đã bảo cậu đến tìm…”

 

Chu Kỳ An chuyên nghiệp cắt ngang lời người khác: “Có người ép tôi đi.”

 

Người đàn ông trung niên béo ú sững người, sau đó càng thêm tức giận: “Ai ép…”

 

Chu Kỳ An thản nhiên nói, tay vẫn luôn đút trong túi quần, không rời khỏi chiếc điện thoại: “Không biết.”

 

Trước khi đối phương nổi giận, cậu đột nhiên mỉm cười.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Ánh sáng trong hành lang không quá sáng, giọng nói trong trẻo vốn có của cậu bỗng chốc thay đổi, cố ý hạ thấp xuống, từ trong trẻo chuyển thành dịu dàng, cậu không nói hai lời liền cất tiếng hát.

 

Lời bài hát, âm sắc, điểm dừng hoàn toàn giống hệt con ma tối hôm qua.

 

Chu Kỳ An hát hai câu, sắc mặt người đàn ông trung niên béo ú bỗng thay đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

 

Phản ứng đầu tiên là người trước mặt đang cố tình bắt chước bài hát của nghệ sĩ đã mất tích, cố tình dọa mình, thủ đoạn vụng về như vậy khiến ông ta vừa tức giận vừa hung dữ.

 

“Cậu dám đùa giỡn tôi!” Nắm đấm vừa giơ lên định giáng xuống.

 

Chu Kỳ An không né tránh, khi nắm đấm sắp chạm vào mặt, cậu chậm rãi mở ghi âm điện thoại ra.

 

Bài hát ma quái của con ma tối hôm qua vang vọng trong hành lang yên tĩnh.

 

Âm thanh ma mị, kỳ lạ, còn mang theo chút oán hận, thậm chí người nghe còn có thể tưởng tượng ra khung cảnh đối phương đang hát.

 

Giống hệt như lúc này, hành lang có tiếng vang, con ma không chút kiêng dè gào thét.

 

Sắc mặt ông chủ từ trắng chuyển sang xanh, nắm đấm khẽ run lên, trong nháy mắt đã mềm nhũn như bông, cả người như bị đóng đinh tại chỗ.

 

Không cho đối phương bất kỳ thời gian nào để phản ứng, Chu Kỳ An nắm bắt thời cơ, tiếp tục phát đoạn ghi âm đã cắt ghép ở cầu thang.

 

— Nhanh lên, đi gặp sếp với tôi.

 

Trong tất cả những lời dụ dỗ mở cửa của con ma, cậu chỉ giữ lại một câu:

 

“Nhanh lên, đi gặp sếp với tôi.”

 

“Nhanh lên, đi gặp sếp với tôi…”

 

Câu nói này được lặp đi lặp lại, mang theo chút vội vàng, hơi thở người đàn ông trung niên béo ú bắt đầu hỗn loạn, thậm chí còn có chút khó thở: “Tắt, tắt đi.”

 

Chu Kỳ An ngoan ngoãn tắt ghi âm, bắt đầu quay video mới, nhẹ giọng nói: “Nó cứ luôn miệng nói muốn gặp ông. Một thần tượng ưu tú như vậy, sao đột nhiên lại mất tích?”

 

“Người làm, trời nhìn, nó bảo tôi đưa nó đến tìm ông…”

 

Giọng nói vừa dứt, người đàn ông trung niên béo ú dường như cảm thấy có gì đó đang vỗ vai mình, quay đầu lại thì thấy dải lụa trắng đang chọc chọc vào vai.

 

Lại chọc chọc.

 

Lần thứ ba không chọc trúng.

 

Vừa rồi chửi mắng người khác, cảm xúc vẫn còn đang hưng phấn, liền nghe thấy bài hát của con ma, lại bị dải lụa trắng vỗ vào người ba lần liên tiếp, người đàn ông trung niên béo ú sợ đến mức ngất xỉu luôn.

 

Rầm!

 

Ông ta ngã sấp xuống đất, máu mũi chảy ra, thậm chí sống mũi còn hơi gãy.

 

Máu chảy dọc theo khe hở giữa mặt ông ta và mặt đất, Chu Kỳ An đưa ống kính điện thoại lại gần, chụp cho người đàn ông trung niên béo ú vài bức ảnh cận mặt.

 

“Xong việc.”

 

Nghệ sĩ và công ty có lợi ích gắn bó, những người mất tích đều là những ngôi sao đang nổi tiếng và kiếm được tiền, người đàn ông trung niên béo ú này không phải là người tốt, nhưng hẳn là không liên quan đến việc bán thuốc giảm cân Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn.

 

Nhưng mà…..

 

“Đặc biệt xây một tòa nhà chắn sát tà.”

 

Ngày thường chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu, loại ông chủ này, chắc hẳn nhân viên đã sớm muốn lột da lóc xương. Chờ đến tối, đưa những video và hình ảnh này cho con ma nghệ sĩ xem, chắc chắn nó sẽ cảm động, sau đó sẽ moi thông tin của kẻ bán thuốc giảm cân Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn.

 

Còn ban ngày…..

 

Thời gian tươi đẹp, ăn chơi nhảy múa thôi!

 

Anh nhặt điện thoại của người đàn ông trung niên béo ú lên, nhưng xem một hồi cũng không tìm thấy thông tin gì hữu ích, liền mở nhật ký cuộc gọi ra.

 

Buổi trưa hôm qua, đối phương đã gọi cho chuyên viên trang điểm, tìm được số điện thoại lúc đó, Chu Kỳ An gửi một tin nhắn: Đến văn phòng của tôi ngay.

 

Chưa đầy mười phút, chuyên viên trang điểm đã vội vã lên lầu.

 

Ông chủ luôn thất thường, mặc dù không biết tại sao lại dùng tin nhắn để thông báo cho cô đến đây, nhưng chuyên viên trang điểm chỉ nghi ngờ trong giây lát.

 

Khi cô đến nơi, Chu Kỳ An vừa mới ra khỏi văn phòng.

 

Phía sau, cánh cửa nặng nề chưa hoàn toàn đóng kín, chuyên viên trang điểm mơ hồ nhìn thấy ông chủ đang ngồi trên ghế xoay, quay lưng về phía cô, dường như đang nghe điện thoại.

 

Chu Kỳ An khẽ ho khan một tiếng: “Sếp nói cô trang điểm cho tôi và một nhân viên an ninh.”

 

“Nhân viên an ninh?” Chuyên viên trang điểm vừa mới lên tiếng, lại sợ ồn ào đến ông chủ đang nghe điện thoại trong văn phòng, vội vàng hạ giọng xuống.

 

Chu Kỳ An gật đầu, nhắc đến thân phận nhân viên vệ sinh trước đây của mình: “Công ty dự định thành lập một nhóm nhạc nam với chủ đề ‘Bảo’.”

 

“…” Cậu đang đùa tôi à.

 

“Đúng rồi, còn nói là thông báo cho quay phim đi theo, chụp một vài bức ảnh đẹp, kết hợp với độ hot hôm qua để xào nấu chủ đề.”

 

Nói xong chữ cuối cùng, Chu Kỳ An hoàn toàn đóng cửa văn phòng lại.

 

Bỏ qua một số nội dung vô lý, vì ông chủ chỉ cách đây hai ba mét, chuyên viên trang điểm cũng không hề nghi ngờ lời nói của Chu Kỳ An.

 

Nếu là giả, ông chủ đã sớm nổi giận rồi.

 

Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, ngoại trừ chuyên viên trang điểm, cũng không có ai khác nghi ngờ việc Chu Kỳ An “Giả truyền thánh chỉ”, một là sáng nay công ty còn mua hot search cho cậu, hai là người bình thường không thể nào nghĩ đến việc có người dám giả truyền mệnh lệnh của chủ tịch.

 

Buổi sáng, khi những người chơi khác còn đang cân nhắc có nên thử kích hoạt nhiệm vụ phụ hay không, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật đã ở trong phòng trang điểm, chờ đợi được trang điểm.

 

Thẩm Tri Ngật ngồi trên ghế, nhìn qua gương trang điểm, thấy chuyên viên trang điểm đứng rất gần Chu Kỳ An, đôi mắt hắn dần híp lại.

 

“Da cậu đẹp thật đấy.” Chuyên viên trang điểm có giác quan thật siêu phàm.

 

Nhiệt độ tiếp tục giảm xuống, cô chỉ nghĩ là hôm nay điều hòa được điều chỉnh nhiệt độ quá thấp.

 

“Bây giờ công ty muốn xào couple cho hai cậu sao?”

 

Vừa dứt lời, chuyên viên trang điểm lập tức ý thức được câu hỏi này đã vượt quá giới hạn.

 

Chu Kỳ An nói một lời hai nghĩa: “Không cần xào couple.”

 

Chú ý của Thẩm Tri Ngật đều đổ dồn vào đôi tay đang trang điểm của chuyên viên trang điểm, không kịp hiểu được cuộc đối thoại của hai người, điều này khiến cho cái bóng của hắn lại đen kịt như mực.

 

Hắn không hiểu một số từ lóng trên mạng cho lắm, Thẩm Tri Ngật cúi đầu, tóc mái lướt qua đuôi lông mày, giọng nói nhỏ đến đáng sợ: “Xào couple là gì?”

 

Chu Kỳ An ngáp một cái: “Đại khái là giả vờ làm người yêu của nhau, quảng cáo theo kiểu gộp chung.”

 

Yết hầu Thẩm Tri Ngật chuyển động: “Để chúng ta công khai quan hệ trước ống kính?”

 

Chu Kỳ An cảm thấy khả năng lĩnh hội của hắn có thể đăng ký di sản văn hóa phi vật thể được.

 

Chuyên viên trang điểm đang tập trung làm việc, khi nghe được nửa câu sau thì không khỏi sững người, tay run lên, suýt chút nữa đã làm đổ mỹ phẩm.

 

Công khai quan hệ, cái gì, là người yêu thật sao?!

 

Chuyên viên trang điểm theo bản năng nhìn hai người thêm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy hai người này có khả năng tồn tại quan hệ thân mật.

 

Đặc biệt là người đàn ông thoạt nhìn có khuôn mặt thư sinh nhưng thần sắc lạnh băng kia, tuy ngồi rất ngay ngắn, nhưng góc độ của ghế xoay hơi nghiêng sang một bên, vị trí ngồi cũng gần người kia hơn.

 

Ánh mắt qua đuôi mắt hẹp dài lúc nào cũng luôn dõi theo đối phương.

 

Đột nhiên chuyên viên trang điểm hiểu ra vì sao ông chủ lại có ý tưởng thành lập nhóm nhạc nam mang chủ đề “Bảo”.

 

“Nhìn cũng xứng đôi đấy.”

 

Hồi thần lại, phát hiện mình lỡ lời, cô vội vàng ho khan một tiếng để che giấu ngại ngùng.

 

Nhiệt độ trong phòng lại tăng lên rất nhiều.

 

Chuyên viên trang điểm ngạc nhiên, điều hòa lại hoạt động bình thường rồi sao?

 

Bắt đầu làm việc lại, thấy hai người đều không phản bác lời mình nói, trong lòng chuyên viên trang điểm vô cùng kích động. Là người yêu thật, lại còn đẹp trai như vậy, được hít ké chút ngọt ngào, làm việc cũng có động lực hơn.

 

“Để tôi trang điểm cho hai cậu theo phong cách đặc biệt phù hợp nhé.” Thái độ của chuyên viên trang điểm rất tích cực, “Muốn chủ đề động vật hay là trang phục yêu tinh đang thịnh hành gần đây? Trang điểm sáng tạo độ khó cao tôi cũng rất giỏi.”

 

Nói xong, cô đẩy đến một chiếc xe đẩy ba tầng, trên đó chất đầy phụ kiện sặc sỡ, tai yêu tinh, tai thú giả, thậm chí còn có cả đuôi thú giả mềm mại.

 

Chu Kỳ An lựa chọn trong xe đẩy, ngón tay đặt trên vương miện, trong lúc đó liếc mắt sang bên cạnh, phát hiện ánh mắt Thẩm Tri Ngật vẫn luôn nhìn chằm chằm một khu vực khác.

 

Thấy vậy, ngón tay thon dài của cậu hơi dịch chuyển vài phân, dừng lại trên đôi tai thú.

 

Hai mắt Thẩm Tri Ngật sáng lên, nhưng chỉ sáng có một bên.

 

Chu Kỳ An như cười như không, tiếp tục di chuyển, sau đó dừng lại trên chóp tai nhọn của yêu tinh.

 

Đôi mắt màu xám trắng của Thẩm Tri Ngật sáng rực.

 

Chu Kỳ An thản nhiên nói: “Lấy cái này đi.”

 

Dường như chuyên viên trang điểm cũng thích cái này nhất, tạo hình dễ thương đã làm hôm qua rồi, bản năng nghề nghiệp là không ngừng thử thách độ khó cao hơn!

 

Đến lượt Thẩm Tri Ngật lựa chọn, hắn theo bản năng muốn chọn giống Chu Kỳ An.

 

“Pháp sư vong linh đi.” Chu Kỳ An giúp hắn lựa chọn, cậu nghiêng đầu, nói: “Áo choàng rất có ý nghĩa kỷ niệm, phải không?”

 

Gạt bỏ việc là Yểm Thể, sau khi trở lại trò chơi, lần đầu tiên bọn họ hợp tác với nhau trong một phó bản, Thẩm Tri Ngật đã xuất hiện với thân phận Mục Thiên Bạch.

 

Lúc đó đối phương mặc áo hoodie, khẩu trang che đi phần lớn khuôn mặt, ngược lại có chút giống với pháp sư vong linh.

 

Quả thật rất có ý nghĩa.

 

Trong nháy mắt, Thẩm Tri Ngật trông có vẻ rạng rỡ hơn rất nhiều.

 

“Em quyết định là được.”

 

Đều nghe theo em.

 

Chu Kỳ An nói với chuyên viên trang điểm hai câu, đi sang một bên uống nước, uống được một nửa thì liếc mắt nhìn sang, suýt chút nữa sặc nước.

 

“Ôi mẹ ơi…”

 

Cái bóng suýt chút nữa thì trắng đến mức không nhìn thấy luôn.

 

Hết chương 194.

 

Chương 194: Ngoại truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên