Chương 195: Ngoại truyện – Hiện Tại (2)
Chiếc mặt dây chuyền nhận được từ chỗ Lư Hạ Quân đã trở thành bảo bối của Minh Hàn, cậu đeo nó trên cổ, ngay cả khi xác nhận danh phận người nhà với Trần Tranh cũng không chịu tháo ra. Trần Tranh vốn không phải người hay xấu hổ, nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt dây chuyền lắc lư phía trên, một cảm giác ngượng ngùng khó tả lại dâng lên trên gò má.
Nhưng Minh Hàn không hề biết đó là nguyên nhân do mặt dây chuyền, phản ứng của Trần Tranh trong mắt cậu lại đặc biệt thú vị, vì thế mặt dây chuyền cũng lắc lư càng thêm dữ dội.
Khi ra ngoài, Minh Hàn cố tình mở một cúc áo trên đồng phục, kéo mặt dây chuyền ra ngoài áo sơ mi, gặp ai cũng khoe khoang: “Sao cậu biết anh của tôi cũng có một cái y hệt vậy?”
Gã độc thân Chu Quyết bất bình: “Tôi hỏi cậu lúc nào?”
Sau khi Văn Ngộ nhảy xuống biển ở nước M thì đã khai mở kỹ năng độc miệng, tuy rằng phần lớn thời gian vẫn là một đứa trẻ ngoan trong đội cơ động, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ chửi đổng, nói móc: “Ồ, vậy sao tôi không thấy anh Trần đeo?”
Minh Hàn: “…”
Đúng là anh của cậu chưa từng đeo, vì anh chê kiểu dáng quê mùa.
Nhưng Minh Hàn có lý lẽ riêng, cậu hắng giọng: “Chẳng phải là để tránh hiềm nghi sao?”
Chu Quyết và Văn Ngộ thấy ghét bỏ cái mùi tình yêu nồng nặc này nên đã bỏ chạy mất dạng.
Minh Hàn khoe khoang khắp đội cơ động, nghĩ tới vẫn còn một người chưa trêu chọc được – Hàn Cừ.
Hàn Cừ đã xuất viện được một thời gian rồi, vẫn chưa trở lại làm việc, nhưng thường xuyên đến Cục Cảnh sát Lạc Thành ăn chực, còn chỉ đạo lung tung mấy thành viên mới. Mọi người đi mách Trần Tranh, lần nào Trần Tranh cũng nói: “Cứ để cậu ấy muốn làm gì thì làm.”
Sau khi Hàn Cừ phục chức sẽ được điều thẳng đến Tỉnh ủy, không có nhiều cơ hội nán lại Cục Cảnh sát nữa.
Hôm đó, Minh Hàn đến Cục Cảnh sát tóm lấy Hàn Cừ, Hàn Cừ vừa nhìn thấy cậu đã bỏ chạy. Cậu nhanh chóng đuổi theo, cười nói: “Đội trưởng Hàn, sao thế? Quên mất ước hẹn giữa hai ta rồi sao?”
Hàn Cừ giả vờ mất trí nhớ: “Cậu đừng có nói bậy, tôi với cậu có ước hẹn gì chứ? Lại nói bậy là Trần Tranh tìm tôi tính sổ đấy.”
Minh Hàn xoay cổ tay: “Chính là thầy Trần bảo tôi đến thu thập anh đấy.”
Hàn Cừ thở dài, giơ tay đầu hàng: “Tôi còn chưa khỏe hẳn, để khi khác đánh với cậu.”
Minh Hàn cũng ranh ma không kém: “Đợi anh khỏe hẳn, chẳng phải tôi sẽ thiệt thòi sao?”
Hàn Cừ bị cậu chọc cười, đảo mắt, nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ cậu bị ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh: “Ồ, đây là cái gì?”
Minh Hàn chờ chính là câu nói này, khóe miệng lập tức cong lên.
Hàn Cừ vừa nhìn thấy nụ cười này đã cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, Minh Hàn đắc ý nói: “Vật đính ước, của tôi và anh của tôi, là một đôi đấy.”
Hàn Cừ: “… Cậu chạy đến tận đây chỉ để khoe khoang cái tín vật đính ước này thôi sao?”
Minh Hàn nói: “Đâu có, tôi đến tìm đội trưởng Hàn để giao đấu, thực hiện ước hẹn của chúng ta. Với lại, từ đội cơ động đến Cục cảnh sát thì có tính là xa xôi gì đâu?”
Hàn Cừ cười ha hả: “Cũng đúng, nếu không thì sao trước đây ngày nào cậu cũng chạy đến đây làm sói con háo sắc?”
Lần này đến lượt Minh Hàn cạn lời: “Đâu có ngày nào cũng đến!”
“Chính là ngày nào cũng đến đấy, tôi thấy hết rồi.”
“Sao lại còn bịa đặt tin đồn nữa vậy?”
Hai người đôi co một hồi lâu, Minh Hàn lại tranh thủ khoe mặt dây chuyền, Hàn Cừ nghe đến nỗi đầu óc ong ong, cảm thấy đánh nhau với Minh Hàn có lẽ còn dễ chịu hơn.
Trần Tranh nghe nói Minh Hàn và Hàn Cừ đang giao đấu ở Cục cảnh sát, khi đến nơi thì vừa vặn nhìn thấy cảnh Hàn Cừ đang túm tóc Minh Hàn.
Trần Tranh: “…”
“Radar anh trai” của Minh Hàn lập tức khởi động, không chậm trễ một giây nào, ngay khi ánh mắt chạm nhau với Trần Tranh, cậu lập tức hét lên: “Anh ơi, đội trưởng Hàn túm tóc em!”
Hàn Cừ vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Trần Tranh đến rồi à? Người còn chưa đến mà cậu nũng nịu cái gì?”
Trần Tranh: “…”
Xấu hổ quá, muốn độn thổ ghê.
Minh Hàn vừa nãy còn ra vẻ cool ngầu, bây giờ lại tủi thân kể tội, nói mình bị túm tóc, không đánh nhau nữa, cuối cùng Hàn Cừ cũng thuận theo ánh mắt của cậu nhìn thấy Trần Tranh, tay đang túm tóc cũng buông ra: “Ôi chao, thầy Trần, thầy Trần đến rồi à! Mấy người rảnh quá ha, không ai làm việc à?”
Minh Hàn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trần Tranh, Trần Tranh nhìn mái tóc rối bù của cậu, không nhịn được đưa tay vuốt lại.
Đây vốn là một hành động rất bình thường, nhưng Hàn Cừ vừa nghe Minh Hàn khoe khoang về mặt dây chuyền suốt cả tiếng đồng hồ, trong đầu toàn là cẩu lương, luôn cảm thấy Trần Tranh đang thể hiện sự tức giận, lát nữa sẽ tìm hắn tính sổ.
Đúng rồi, hắn túm tóc Minh Hàn làm gì chứ? Còn lại bị bạn trai của người ta nhìn thấy!
Hàn Cừ nhanh chóng xem xét lại tình hình, hắn bị ép giao đấu với Minh Hàn, thằng nhóc này nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng thể lực lại đầy ắp, còn hắn thì chỉ có nửa máu nửa mana, tạm thời… đánh không lại!
Hắn cũng không muốn túm tóc Minh Hàn, nhưng tóc Minh Hàn sao lại dài thế? Hắn chỉ thuận tay kéo một cái, hắn cũng không có cố ý mà! Cảnh sát tốt nào lại để kiểu tóc này chứ?
Minh Hàn vẫn đang kể tội với Trần Tranh, Trần Tranh vuốt lại mái tóc có hơi dài hơn so với cảnh sát bình thường của cậu, rồi lại nói chuyện với Hàn Cừ vài câu, hẹn lại thời gian so tài. Hai người cùng nhau đi ra ngoài Cục cảnh sát, Hàn Cừ vẫn còn nghe thấy Minh Hàn nói với Trần Tranh: “Anh ơi, em sẽ để dài thêm chút nữa…”
Đội trưởng Hàn đầu đinh không hiểu, để dài thêm để làm gì? Lần sau lại đến vu oan cho mình à?
Trước đây Minh Hàn từng nói muốn để tóc mái ngố, người ngày nào cũng lượn lờ trước mặt, Trần Tranh không có cảm giác quá nhiều về việc tóc cậu dài ra, cho đến hôm nay mới nhận ra, tóc cậu dài… đúng là có hơi vướng víu.
Củ cải nhỏ để tóc mái ngố thì đáng yêu, bây giờ củ cải lớn gần mét chín này để tóc mái ngố thì không phải đáng yêu nữa, mà là biến thái.
Thấy Trần Tranh cúi đầu cười, Minh Hàn không hiểu gì: “Anh à, anh cười gì vậy?”
Trần Tranh nói: “Thật sự không định cắt sao?”
Minh Hàn nói: “Đội cơ động của tụi em không yêu cầu quá nghiêm về ngoại hình.”
Ý là không muốn cắt, Trần Tranh cũng không ép cậu, chuyển sang chủ đề khác: “Vừa rồi Hàn Cừ nói chúng ta rảnh rỗi.”
Minh Hàn vội vàng đặt ngón trỏ lên môi. Mấy tháng nay Lạc Thành quả thực rất yên bình, Trần Tranh về thành phố Trúc Tuyền giải quyết mấy vụ án cũ, thời gian còn lại đều ở Lạc Thành. Nhưng thành phố càng lớn, tội phạm lại càng ngấm ngầm hoạt động, những người cảnh sát ưu tú như bọn họ sẽ không bao giờ có lúc nào thật sự rảnh rỗi.
Trần Tranh cười nói: “Hay là nhân lúc chưa bị lão Đường và lão Lư coi là trâu ngựa, chúng ta đi làm những việc mà chỉ mùa hè mới có thể làm?”
Dưới tán cây rậm rạp, tiếng ve kêu râm ran, đã là lúc nóng nhất của mùa hè.
Minh Hàn hỏi: “Chuyện chỉ có thể làm vào mùa hè?”
Trần Tranh nói: “Có muốn đến hồ Cư Nam cắm trại không?”
Mắt Minh Hàn sáng lên, đi cắm trại ở hồ Cư Nam nằm trong danh sách mong muốn của cậu, lần trước đi là vào mùa đông, gió lạnh từng cơn, còn gặp phải vụ án lớn, “vật tư chiến lược” cậu chuẩn bị một chút cũng không dùng đến.
Tối thứ sáu, Trần Tranh và Minh Hàn ở nhà thu dọn hành lý, cuối tuần này cả hai đều không có lịch làm việc, sáng mai sẽ lái xe xuất phát, buổi trưa có thể đến hồ Cư Nam hạ trại.
Đồ dùng cắm trại để ở phòng khách, đã được đóng gói xong, Trần Tranh và Minh Hàn lại mỗi người trốn ở một góc trong phòng làm việc và phòng ngủ, mỗi người một tâm tư. Sau khi Minh Hàn thu dọn xong, đi ngang qua phòng làm việc, thấy Trần Tranh đang quay lưng về phía cậu, đang lấy đồ trong ngăn kéo, cậu đổi vài góc độ cũng không thấy Trần Tranh lấy cái gì.
Trần Tranh thì ngược lại, liếc mắt một cái đã biết cậu lấy cái gì.
Trần Tranh đưa tay ra: “Giấu cái gì đấy?”
Minh Hàn: “…”
Trần Tranh giả vờ lừa cậu, vòng ra sau lưng, cướp lấy hộp đồ chơi nhỏ trên tay cậu: “Cái này mà cũng phải giấu à?”
Minh Hàn không còn gì trong tay, dứt khoát che mặt giả vờ xấu hổ: “Vẫn khác mà.”
Trần Tranh tò mò: “Khác chỗ nào?”
Minh Hàn: “Trước đây đều ở nhà hoặc khách sạn, lần này ở ngoài trời.”
Trần Tranh: “…”
Xong rồi, sao mặt anh cũng bắt đầu nóng lên thế này?
Hồ Cư Nam đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt thường ngày, thượng nguồn “Trang viên Vi Mạt” người qua lại tấp nập. Trần Tranh đã chuẩn bị trước, dẫn Minh Hàn đến chân núi nơi ít người qua lại nhất, mặt hồ lay động không xa, núi xanh đổ bóng mát.
Hai người phân công rõ ràng, Trần Tranh phụ trách dựng lều, Minh Hàn phụ trách nhóm lửa nướng thịt. Lần trước về nhà, Trần Tranh phát hiện mình là người duy nhất không biết nấu ăn, muốn tỏ vẻ bận rộn nhưng lại lộ nguyên hình, sau đó Lư Hạ Kình nhìn thấy anh liền thở dài, tiện tay tặng anh một bộ đồ nướng thịt.
Trần Tranh: “Con cần cái vỉ này để làm gì?”
Lư Hạ Kình: “Có dụng cụ rồi, tự nhiên sẽ học được thôi.”
Sau khi Trần Tranh ôm dụng cụ nướng thịt về nhà đã nói với Minh Hàn: “Có phải ông ấy đang mỉa mai anh học dốt mà đồ dùng học tập thì nhiều không?”
Minh Hàn cười đến chảy cả nước mắt.
Lúc này, bộ đồ nướng thịt do cậu út nhiệt tình tặng cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Minh Hàn cố định vỉ nướng, nhóm lửa, lấy từng xiên thịt bò, thịt ba chỉ đã được sơ chế trước đó ra từ trong túi đá. Khi Trần Tranh đi tới, thịt nướng xèo xèo, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, nước ngọt sủi bọt mát lạnh trong ly thủy tinh lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Dựng lều là một công việc hao tổn sức lực, trên cổ Trần Tranh mồ hôi nhễ nhại, anh ngồi xuống bên cạnh Minh Hàn, dựa vào vai Minh Hàn: “Mệt chết đi được.”
Minh Hàn cười đưa nước ngọt qua, Trần Tranh uống cạn hơn nửa ly, lại đưa thịt nướng đến bên miệng. Trần Tranh khựng lại một chút, không thèm giơ tay, trực tiếp cắn miếng thịt luôn.
Thịt xiên tự mình làm, ưu điểm là rất đầy đặn, mỗi xiên đều có rất nhiều thịt, Trần Tranh không thể ăn hết một xiên, Minh Hàn ăn phần còn lại, hỏi: “Thế nào?”
Trần Tranh trực tiếp ghé sát lại: “Muốn nữa.”
Minh Hàn vừa nướng vừa đút cho anh ăn, mặt trời dần xuống núi, Trần Tranh ăn được một nửa thì đột nhiên nói: “Sao anh lại biến thành “cơm bưng nước rót” thế này?”
Minh Hàn nhích người: “Hay là anh thử xem? Nướng thịt là đơn giản nhất.”
Trần Tranh nổi hứng chơi đùa, đẩy Minh Hàn ra, chiếm lấy vị trí đầu bếp, ra vẻ bày xiên, lật thịt, rắc gia vị, ban đầu Minh Hàn còn ở bên cạnh chỉ trỏ, sau thấy anh chơi rất vui, dứt khoát làm ông chủ rảnh tay, chống cằm làm khán giả.
“Minh tiên sinh, đây là thịt ba chỉ của anh.”
“Minh tiên sinh, đây là lưỡi bò của anh.”
“Minh tiên sinh, đây là trứng của anh.”
Tay Minh Hàn đang cầm đĩa run lên, suýt nữa thì không giữ được: “Cái, cái này không phải trứng của em.”
Trần Tranh đang say sưa với trò chơi đầu bếp gia đình, mở miệng nói cũng không phát hiện có gì không đúng, nói xong mới ngẩn ra: “À, là trứng của anh.”
Minh Hàn: “…”
Trần Tranh: “…”
Trong không khí yên tĩnh dường như có tiếng quạ kêu vang lên, hai người đồng thời bật cười.
Minh Hàn đi đến sau lưng Trần Tranh, hai tay khum lại thành hình ống, trịnh trọng đội hờ lên đầu Trần Tranh.
Trần Tranh không hiểu gì: “Em đang làm gì vậy?”
Minh Hàn nói: “Đội mũ đầu bếp danh dự cho đầu bếp Trần xuất sắc của chúng ta.”
Trần Tranh quay người lại cho cậu một cùi chỏ: “Không nướng nữa, anh nghỉ ngơi một chút.”
Buổi tối mùa hè rất dài, ánh mây ráng chiều phủ kín cả đất trời, trước khi Trần Tranh “từ chức” đầu bếp, Minh Hàn đã chụp cho anh một tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Lý Đông Trì đang lệch múi giờ là người đầu tiên thấy được: “Hai người đang ăn chim nướng à?”
Lư Hạ Quân cũng thấy được: “Sao không dẫn mẹ theo?”
Lư Hạ Kình: “Đây là vỉ nướng của tôi à?”
Minh Hàn: “Cảm ơn cậu út, mặt cười đậu vàng.jpg”
Bên này Minh Hàn vừa ăn thịt vừa trả lời trong vòng bạn bè, bên kia Trần Tranh đi dạo tiêu thực, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chim kêu.
Chẳng lẽ tiếng quạ vừa rồi không phải là ảo giác?
Trần Tranh lần theo âm thanh đi vào rừng, vén một bụi cỏ lên, nhìn thấy một con chim nhỏ đang thoi thóp. Trần Tranh cẩn thận nhấc con chim nhỏ lên, con chim nhỏ rúc vào lòng bàn tay anh, mắt không mở ra được, nhưng ý chí sinh tồn lại rất mạnh mẽ.
Mặc dù Trần Tranh không biết đây là loài chim gì, nhưng nhìn lông và hình dáng, nói không chừng là động vật được bảo vệ cũng không chừng, anh vội vàng dùng khăn giấy bọc nó lại, mang về khu cắm trại, định gọi điện cho ban quản lý khu du lịch.
Minh Hàn quay đầu lại nhìn thấy con chim trong tay Trần Tranh, cậu buột miệng nói: “Thật sự muốn nướng chim à?”
Con chim nhỏ ốm yếu kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.
Trần Tranh buồn cười đá nhẹ Minh Hàn một cái: “Mau đến xem, đồng loại của em sao lại thế này?”
Minh Hàn đến gần, con chim nhỏ lập tức run rẩy, cố gắng chui vào trong áo Trần Tranh. Minh Hàn dùng ngón tay chọc chọc nó: “Thấy cũng có sức đấy chứ?”
Có sức đến mức sắp kéo cả cổ áo Trần Tranh ra rồi.
Trần Tranh thấy Minh Hàn nhìn con chim nhỏ như hổ rình mồi, dứt khoát bảo Minh Hàn đi gọi điện thoại, còn mình thì tìm nước, nhỏ từng giọt cho con chim nhỏ uống.
Tia nắng cuối cùng trong ngày dịu dàng soi rọi trên nền trời, Minh Hàn đã gọi điện cho khu du lịch và kiểm lâm, quay lại báo cáo với Trần Tranh, nhưng Trần Tranh không hề ngẩng đầu lên, chỉ lo cho con chim nhỏ uống nước, vẻ dịu dàng đó, đến cậu còn chưa từng thấy.
Minh Hàn đi vòng quanh Trần Tranh: “Khụ!”
Trần Tranh cho chim uống nước.
Minh Hàn tiếp tục: “Khụ khụ khụ!”
Trần Tranh nâng con chim nhỏ lên, giả tiếng chim kêu: “Chíp chíp chíp!”
Minh Hàn: “…”
Trần Tranh không vẫn không ngừng cố gắng: “Chíp chíp chíp!”
Minh Hàn tặc lưỡi một tiếng: “Anh có chíp nữa nó cũng không thèm để ý đâu, chi bằng đổi với em…”
Con chim nhỏ đột nhiên động đậy, cái đầu nhỏ bằng quả óc chó cọ cọ vào lòng bàn tay Trần Tranh, như đang đáp lại sự chăm sóc của ân nhân, nhẹ nhàng mở miệng: “Chíp—”
Trần Tranh nhướng mày: “Nó sống lại rồi, nó sống lại rồi!”
Minh Hàn bất lực, đặt cằm lên vai Trần Tranh, cùng anh nhìn con chim nhỏ. Lúc này Trần Tranh hứng thú với việc cứu con chim nhỏ, Minh Hàn một lát nghịch tóc anh, một lát hôn lên vành tai anh, anh một chút phản kháng cũng không có.
Minh Hàn và con chim nhỏ nhìn nhau, con chim nhỏ lập tức đạp chân, giả chết.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Con chim này sao lại có tâm cơ như vậy? Minh Hàn thầm nghĩ. Một lúc sau, tự mình lại cười lắc đầu, tự nói với mình: “Nó chỉ là một con chim thôi, giận dỗi với nó làm gì.”
Trần Tranh hỏi: “Lẩm bẩm gì đó?”
Minh Hàn ôm lấy Trần Tranh: “Không có gì, chíp chíp chíp.”
Trần Tranh cười nói: “Thần kinh.”
Nhân viên kiểm lâm đến rất nhanh, lúc trời tối hẳn thì họ đã mang con chim nhỏ đi, đúng như Trần Tranh dự đoán, đó quả thực là một loài động vật đang được bảo vệ. Minh Hàn vô cùng nhiệt tình tiễn con chim nhỏ và nhân viên công tác đi, trở về lều, dang hai tay ra: “Chíp chíp chíp!”
Trần Tranh cười ôm chầm lấy cậu: “Chíp chíp chíp!”
Hai người dường như bị nghiện trò chơi vô vị này, chíp chíp không rõ ý nghĩa một hồi, cuối cùng Trần Tranh dùng nụ hôn chặn miệng Minh Hàn lại, “chụt” một tiếng, hai người mới bắt đầu nói tiếng người.
Tuy là đêm tối, nhưng xung quanh không hoàn toàn tối, đêm hè trời quang đãng, sao trời lấp lánh. Gió đêm mát lạnh từ mặt hồ thổi tới, cỏ cây xào xạc, mang theo hương thơm đặc trưng của mùa hè.
Minh Hàn lấy nước ngọt, cụng ly với Trần Tranh, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả hai đều không nói gì, yên lặng tận hưởng bầu không khí nhàn nhã hiếm hoi này.
Hết chương 195.