Chương 195: Ngoại Truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

 

Chương 195 Ngoại Truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

 

Tay Chu Kỳ An hơi run lên, vài giọt nước trong cốc văng ra sàn nhà.

 

Vết nước loang ra trông còn u ám hơn cả cái bóng dưới chân.

 

“…”

 

May mà chuyên viên trang điểm vẫn đang tập trung làm việc, không để ý đến cảnh tượng quỷ dị dưới ánh nắng mặt trời.

 

Rất nhanh, hai nhà tạo mẫu tóc khác cũng đến. Cả ba người đều rất có kinh nghiệm, nhưng dù vậy, khi đã hoàn thành việc tạo kiểu tóc, thay trang phục cho cả hai người xong thì cũng mất cả tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, nhân viên quay phim đã phải giục giã rất nhiều lần.

 

Nghe thấy tiếng “xong rồi” vọng ra từ trong phòng, người quay phim lập tức đẩy cửa vào:

 

“Nhanh lên, xe đã đợi ở ngoài rất lâu rồi.”

 

Khi nhìn thấy hai người mới được thêm vào lịch chụp ảnh, vẻ mặt nôn nóng của người quay phim đột nhiên biến mất.

 

Woa.

 

Trông rất đẹp trai và rất ăn ảnh!

 

Chu Kỳ An lắc lắc đôi tai yêu tinh: “Gọi tôi là Tiểu tiên BaLaLa.”

 

Người quay phim kích động im lặng một lúc… May mà không bị mê hoặc.

 

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, Thẩm Tri Ngật tự động chuyển sang đôi mắt màu đỏ như máu. Chiếc áo choàng che khuất một nửa khuôn mặt, khiến đường nét trên khuôn mặt hắn trong bóng tối càng thêm sắc sảo.

 

Khi hai người quay lại cổng công ty, bọn họ lại tình cờ gặp những người chơi khác.

 

Cũng vào khoảng thời gian và địa điểm tương tự như ngày hôm qua, đội trưởng an ninh mới đang huấn luyện nhân viên, những người chơi mới thì tay xách nách mang một đống đồ lỉnh kỉnh lên xe buýt. Khi nhìn thấy Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật, bọn họ phải dụi mắt liên tục mấy lần.

 

Sao mỗi ngày một khác thế này?

 

Cho đến khi Chu Kỳ An đi ngang qua, người chơi mới muốn lên tiếng hỏi rồi lại thôi, nhưng khi cân nhắc đến vấn đề sống còn, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được mà đuổi theo.

 

Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Nhiệm vụ bây giờ thì sao?”

 

Thực ra bọn họ cũng đã tìm được một số manh mối, chỉ là, bây giờ có nhiều người qua lại, không phải lúc để chia sẻ.

 

Ngay khi anh ta định hẹn Chu Kỳ An gặp mặt vào buổi tối thì người sau đã dừng bước, thẳng thắn nói: “Gió sẽ tự tìm đến hoa thơm.”

 

“…” Cái gì?

 

Cách đó không xa, không biết Vikas đã dùng cách gì mà có thể trò chuyện với nam minh tinh kiêu ngạo sáng nay. Khi nhìn thấy có người đi cùng Chu Kỳ An, sắc mặt nam minh tinh lập tức tối sầm lại.

 

Còn Vikas thì đang suy nghĩ về câu nói của Chu Kỳ An, không biết nghĩ đến điều gì mà hắn ta lại cười lạnh một tiếng.

 

Nhưng ngay khi vừa cười ra tiếng, hắn ta đột nhiên im bặt.

 

Cách đây không lâu, khi hắn ta lén lút vào diễn đàn, hắn ta đã tình cờ nhìn thấy một bài đăng rất hot: “Hai yếu tố của người chơi thành công”.

 

Yếu tố 1: Lựa chọn phe phái chính xác.

 

Yếu tố 2: Trước khi có đủ thực lực, đừng cười lạnh! Đừng cười lạnh! Đừng cười lạnh!!!

 

Lúc đầu khi đọc được mấy câu đó, hắn ta cảm thấy thật nực cười, nhưng khi bản thân cười lạnh thì… Vikas lựa chọn rút lại nụ cười.

 

Nhìn Chu Kỳ An đang vỗ nhẹ đôi cánh nhỏ phía trước, hắn ta vội điều chỉnh lại biểu cảm, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.

 

Ở bên kia, Chu Kỳ An hoàn toàn không để ý đến Vikas phía sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn những đám mây dày đặc trên bầu trời.

 

Thời tiết đã khá hơn một chút, nhưng vẫn oi bức.

 

Thời tiết trong phó bản luôn thay đổi, phó bản cấp thấp càng đơn giản và trực tiếp hơn. Hôm qua nóng, hôm nay âm u, ngày mai chắc là mưa gió bão bùng.

 

Để đề phòng ông chủ đột nhiên tỉnh lại, Thẩm Tri Ngật đã để lại cái bóng của mình ở công ty, có trách nhiệm đánh ngất ông ta ngay khi ông ta tỉnh lại.

 

Chiếc xe riêng chạy về phía công viên rừng rậm, điều hòa bị hỏng giữa đường, gió từ cửa sổ xe thổi vào, thổi tung đôi cánh nhỏ của Chu Kỳ An.

 

Thấy Thẩm Tri Ngật nhìn mình, cậu hỏi: “Nóng hả? Em có thể cho anh mượn một bên cánh để quạt gió.”

 

Người quay phim ngồi ở ghế phụ bỗng nhiên nhớ đến một câu hát: “Trao cho em đôi cánh, để em bay cao.”

 

Cả xe cười phá lên.

 

Chu Kỳ An quay sang nhìn Thẩm Tri Ngật: “Câu nói đùa nhạt nhẽo làm giảm nhiệt độ.”

 

Thẩm Tri Ngật hiếm khi không bắt kịp ý của cậu, chỉ nắm bắt được hai chữ “giảm nhiệt độ”. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay người bên cạnh, dùng âm khí để điều chỉnh nhiệt độ.

 

“Mát hơn chút nào chưa?”

 

Cảm giác da thịt tiếp xúc khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên một chút, nhưng trong môi trường đã được điều hòa nhiệt độ thìrất nhanh đã hạ xuống.

 

Đúng lúc này, trên radio vang lên câu slogan quảng cáo quen thuộc:

 

“Nóng lạnh thất thường, cẩn thận cảm nắng.”

 

Hai người đồng thời im lặng.

 

Phong cảnh ở công viên rừng rậm rất đẹp, không khí trong lành, khác hẳn với mùi máu tanh trong phó bản.

 

Chu Kỳ An nhận xét: “Thật sự khiến người ta không quen.”

 

Quả nhiên là phó bản một sao.

 

Người quay phim đã đến đây không chỉ một lần, anh ta nhanh chóng tìm được địa điểm phù hợp nhất để chụp ảnh. Công ty muốn chụp ảnh hai người đàn ông cùng nhau, ý đồ rõ ràng là gì thì ai cũng biết, người quay phim hiểu rõ chủ đề: “Gây sốt”.

 

Ánh sáng và bóng tối, vừa vặn tạo thành sự tương phản mạnh mẽ về cảm quan.

 

Thẩm Tri Ngật chưa bao giờ chụp ảnh nhiều như vậy, sau khi đến địa điểm, hắn như hóa đá, yên lặng nhìn Chu Kỳ An, cứ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

 

Người quay phim sốt ruột, chưa bao giờ gặp người mẫu nào cứng nhắc như vậy.

 

Mặt trời khó khăn lắm mới ló dạng sau những đám mây, ánh sáng tuyệt vời như vậy mà bỏ lỡ cơ hội này thì chắc chắn bức ảnh sẽ không hoàn hảo được.

 

Anh ta nhịn không được hét lên: “Cử động đi chứ, đừng có đứng im như khúc gỗ thế!”

 

Thẩm Tri Ngật vẫn thờ ơ đứng im tại chỗ.

 

Người quay phim sốt ruột đến mức sắp bốc khói, vẫn tiếp tục gào thét: “Tương tác, hiểu không? Dùng ngón tay nâng cằm đối phương, mỉm cười, nhìn nhau, chính là cái cảm giác vừa khinh thường, vừa muốn chạy trốn khỏi đối phương, hiểu không hả?!”

 

“… Tiếp xúc cơ thể ấy!”

 

Không tiếp xúc thì làm sao mà tạo hiệu ứng couple được?!

 

Thẩm Tri Ngật khẽ nhướng mày, thì ra là chụp ảnh như vậy.

 

Bỗng nhiên hắn càng thêm tán thành văn hóa của loài người.

 

Mỗi chủ đề tương tác đều khác nhau, có cái thì thân mật, có cái thì kiềm chế.

 

Ở một bộ ảnh khác, Chu Kỳ An được yêu cầu ngồi trên cây, Thẩm Tri Ngật đứng dưới gốc cây, cách đó không xa.

 

“Hãy tưởng tượng cậu là một Vong Linh Pháp Sư trong bóng tối, đang dùng ánh mắt dò xét để nhìn…”

 

Lời nói của người quay phim đột nhiên dừng lại, bởi vì anh ta phát hiện ra Thẩm Tri Ngật đã làm vượt xa những gì anh ta miêu tả. Trong khoảnh khắc hắn mở mắt ra, gần như là dùng ánh mắt sùng bái để nhìn “Yêu Tinh” trên cây.

 

Chu Kỳ An chỉ khẽ rũ mắt xuống, không giống yêu tinh, trong khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu xuống, tạo nên một luồng sáng bi thương, khiến cậu trông như một vị thần đang cúi đầu.

 

Tuyệt, tuyệt lắm.

 

Người quay phim càng lúc càng phấn khích: “Bức này được rồi!”

 

“Chuẩn bị vòi nước!” Anh ta hét lớn. “Đầu tiên hãy lên xe thay bộ đồ hiện đại, cẩn thận đừng làm hỏng lớp trang điểm.”

 

“… Lần này chúng ta sẽ chụp một bộ ảnh mang phong cách phá vỡ chiều không gian, hãy tưởng tượng hai người xuyên không từ một thế giới khác đến đây, sau đó chơi đùa với nước trên bãi cỏ! Hiểu không?”

 

Lúc này Thẩm Tri Ngật rất biết lắng nghe, hắn còn hỏi thêm vài câu. Hắn cảm thấy văn hóa của người quay phim không thua kém gì chuyên viên trang điểm.

 

Sau khi thay xong bộ đồ hiện đại, hai người được đưa đến một bãi cỏ trên sườn đồi.

 

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, người quay phim hít sâu một hơi: “Bắt đầu! Tạt nước vào nhau!”

 

“…”

 

Hai chữ cuối cùng suýt chút nữa khiến Chu Kỳ An phụt cười.

 

Thẩm Tri Ngật vẫn đang nghiêm túc thực hiện lời người quay phim: “Kỳ An, anh ta bảo chúng ta…”

 

Chữ “tạt” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, những tia nước trong vắt đã từ trên cao hắt xuống, những giọt nước theo đường nét cơ bắp hoàn hảo chảy xuống.

 

Tiên hạ thủ vi cường.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An sắc bén, cậu xắn tay áo và ống quần lên, để lộ một phần cánh tay trắng nõn.

 

Quần áo ướt sũng không khỏi có chút xuyên thấu, Thẩm Tri Ngật một tay cầm vòi nước, bước một bước đứng đối diện Chu Kỳ An, che đi phần lớn cơ thể cậu.

 

Vòi nước vẫn đang phun nước, khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, trực tiếp dẫn đến việc không kiểm soát được lực đạo.

 

Hai người đồng thời biến thành gà rớt xuống nước, trên đầu Thẩm Tri Ngật thậm chí còn xuất hiện một cái cầu vồng nhỏ.

 

Hai người nhìn nhau, Chu Kỳ An không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

 

Cạch.

 

Máy ảnh đã ghi lại khoảnh khắc hoàn hảo này.

 

“Tốt, tốt…” Người quay phim vô cùng hài lòng. “Bức này đẹp nhất, đủ rồi.”

 

Theo hiệu lệnh của anh ta, công việc chụp ảnh đã được tuyên bố kết thúc thành công tốt đẹp, nhân viên công tác đưa khăn mặt đến.

 

“Hai người vất vả rồi, hiệu quả chụp ảnh rất tốt.”

 

Trong lúc nhân viên công tác thu dọn dụng cụ, Thẩm Tri Ngật đang nhẹ nhàng giúp Chu Kỳ An lau khô những giọt nước trên tóc, đột nhiên hắn nói: “Anh rất thích.”

 

Chu Kỳ An chớp chớp mắt, hàng mi dài vẫn còn đọng những giọt nước li ti.

 

Chu Kỳ An không tiếp tục hỏi theo lời hắn, mà đưa mắt liếc nhìn người quay phim, chuyển chủ đề: “Không biết những bức ảnh này có thể mang ra khỏi phó bản không.”

 

Thẩm Tri Ngật: “Cho phó bản nổ tung thì ảnh cũng sẽ được mang ra ngoài.”

 

“…” Quyết tâm thật lớn.

 

Trong lòng hai người đều hiểu rõ, đây là một buổi hẹn hò trễ của bọn họ.

 

Từ trước khi mất trí nhớ, hai người đã thổ lộ tình cảm với nhau, nhưng ngoài lần xem phim đó, cả hai chưa bao giờ có bất kỳ buổi hẹn hò thực sự nào.

 

Sau khi vào phó bản lần này, Chu Kỳ An đã sắp xếp rất nhiều việc, phần lớn là muốn bù đắp cho khoảng trống này.

 

Hát trên sân khấu, hôn nhau trong ký túc xá, chụp ảnh nghệ thuật…

 

Chu Kỳ An mím môi, nghiêm túc nói: “Bây giờ em tuyên bố, buổi hẹn hò cao cấp lần thứ nhất kết thúc thành công tốt đẹp.”

 

Cậu nhìn Thẩm Tri Ngật, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống bàn tay đang cầm khăn của đối phương.

 

Thẩm Tri Ngật hiểu ý, nhẹ nhàng vỗ tay.

 

………….

 

Khi trở lại công ty, mặt trời đã lặn.

 

Thẩm Tri Ngật thể hiện thái độ vô cùng quan tâm đến những bức ảnh đã chụp, cậu đã copy một bản của người quay phim.

 

Trong cuộc chiến bảo vệ phim âm bản này, để đề phòng trường hợp bản sao lưu quá ít, không đủ an toàn. Hắn còn mua thêm một trăm chiếc USB, mỗi chiếc đều được lưu trữ một bản. Thậm chí hắn còn lưu cả những bức ảnh Chu Kỳ An chụp trên sân khấu ngày hôm qua.

 

Hai người chơi mới làm công việc hậu cần cũng vừa trở về.

 

Nhìn thấy Chu Kỳ An, vẻ mặt bọn họ có chút lo lắng, vừa định lên tiếng thì đã bị ngắt lời.

 

Chỉ còn lại một ngày nữa là đến thời hạn hoàn thành nhiệm vụ, Chu Kỳ An không cần nghĩ cũng biết họ muốn nói gì: “Tôi biết chừng mực.”

 

Hai chữ “Chừng mực” từ trong miệng cậu và Thẩm Tri Ngật nói ra đều không có sức thuyết phục như nhau.

 

Người chơi mới nhìn bộ dạng lấp lánh của bọn họ thì rơi vào trầm mặc.

 

“Chúng ta sẽ sớm ra khỏi phó bản thôi,” Chu Kỳ An không nói nhiều, chỉ hỏi: “Tên đẹp trai tóc vàng chói mắt chiều nay đã làm gì vậy?”

 

“… Anh ta đã ra ngoài làm nhiệm vụ cùng chúng tôi, giữa đường anh ta trò chuyện với một NPC, hình như đã kích hoạt nhiệm vụ gì đó nên đã rời đi trước.”

 

Sau khi nghe xong, Chu Kỳ An nở nụ cười có chút kỳ quái: “Vậy à.”

 

Hai người chơi nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi về phía ký túc xá.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trên đường đi, Chu Kỳ An cố ý dùng đầu cánh chọc chọc vào vai Thẩm Tri Ngật, khi đối phương nghiêng đầu, cậu lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Trò đùa trẻ con này thật nhàm chán, nhưng từ phía sau cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Tri Ngật rất tốt.

 

Hai người đó vừa đi vừa cười nói, tạo thành sự tương phản rõ rệt với vẻ mặt u sầu của bọn họ.

 

Người chơi nam giật giật khóe miệng: “Hai người này đến phó bản để hưởng tuần trăng mật à?”

 

Thật là tự tại quá đáng!

 

Người với người sao vận mệnh lại khác nhau đến thế, đến lượt họ thì lại phải làm công việc lặt vặt, bị các nhân viên khác đi ngang qua gọi lên lầu để khuân đồ vác đạc.

 

Hoàng hôn buông xuống, hành lang yên tĩnh và u ám, bên ngoài có dấu hiệu trời sắp tối. Cứ đi một đoạn, trên tường hai bên lại có thể nhìn thấy ảnh của những nghệ sĩ đang nổi tiếng hiện nay, tất cả nghệ sĩ do Tập đoàn Vương Thị lăng xê đều ra mắt theo nhóm.

 

Người chơi nam thuận miệng nói: “Trên mạng có rất nhiều tin tức tiêu cực về công ty này, vậy mà không tìm được một nghệ sĩ nào muốn hủy hợp đồng.”

 

Điều này thật không khoa học.

 

Tất nhiên, so với việc đi hưởng tuần trăng mật trong phó bản thì vẫn còn khoa học hơn một chút.

 

Người chơi nữ bên cạnh nghe vậy thì đột nhiên sững người.

 

Hiện tại trọng điểm của bọn họ mới chỉ tiếp xúc với ông chủ, thực tập sinh, ngôi sao kiêu ngạo sáng nay và một số nhân viên bình thường.

 

Kẻ tình nghi chắc chắn nằm trong số những người này.

 

“Gió sẽ tự tìm đến hoa thơm…”

 

Câu nói sáng nay của Chu Kỳ An hiện lên trong đầu cô, lặp đi lặp lại, bỗng nhiên, người chơi nữ mắt sáng rực.

 

Những người gặp chuyện đều là những nghệ sĩ đang nổi tiếng, sau khi Chu Kỳ An giả vờ nổi tiếng, kẻ tình nghi chắc chắn sẽ hành động.

 

Cậu ta đang chờ kẻ tình nghi tự chui đầu vào lưới, nhân tiện hưởng tuần trăng mật!

 

Đúng lúc này, điện thoại cô đột nhiên nhận được tin nhắn Chu Kỳ An gửi tới: [Dưới lòng đất gần công ty có một đường cống ngầm, tìm thấy nó, đừng phá hỏng nó. (Rất tuyệt vời.jpg)]

 

“…”

 

Người chơi nữ giật khóe miệng.

 

Người bình thường cũng không ai nghĩ đến việc phá hỏng một đường cống, đúng không?

 

…………

 

Ký túc xá nhân viên.

 

Hoàn toàn không biết mình bị gán cho cái mác “Người đi hưởng tuần trăng mật”, Chu Kỳ An đang gỡ đôi tai yêu tinh xuống dưới cái nhìn tiếc nuối của Thẩm Tri Ngật: “Nếu tối nay không có kết quả, vậy ngày mai chỉ có thể cho nổ đường cống ngầm đó thôi.”

 

Thẩm Tri Ngật: “Nếu có kết quả thì…”

 

Chu Kỳ An: “Vậy ngày mai chỉ có thể cho nổ đường cống ngầm thôi.”

 

Bất kể người bán “Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn” có phải là cấp cao hay không, công ty cũng đã làm không ít chuyện mờ ám, nếu không thì sẽ không đến mức phải xây dựng đường cống ngầm để cho nhân viên che giấu tai ương.

 

“Tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên.”

 

Đi Tây Thiên luôn đi.

 

Sau khi hoàng hôn buông xuống, thời gian trôi qua rất nhanh.

 

Ký túc xá vào ban đêm đặc biệt yên tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nhạc cụ hay tiếng tập nhảy. Đây cũng là một trong những yêu cầu của công ty, nói một cách mỹ miều là để đảm bảo sức khỏe thể chất và tinh thần cho nghệ sĩ, không cho phép luyện tập vào ban đêm.

 

Chu Kỳ An không hề nhàn rỗi, cậu phải thức đêm làm việc, từng nét bút đang viết gì đó.

 

Cộc cộc cộc. Chưa đến nửa đêm, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

 

Chu Kỳ An nhướng mày với Thẩm Tri Ngật, ý bảo anh tự mình lo liệu đi.

 

“Ai đấy?” Cậu hỏi.

 

“Là tôi.” Giọng nói của người đến rất nhỏ.

 

Đi đến cửa, giữ một khoảng cách nhất định, Chu Kỳ An nhìn ra ngoài qua mắt mèo, bên ngoài đứng một bóng người có chút quen mắt, vậy mà lại là cậu thực tập sinh đã cho cậu mượn guitar điện vào ngày hôm qua.

 

“Không phải là đến chúc mừng cậu nổi tiếng sao, có muốn cùng nhau ăn mừng một chút gì không?”

 

“Không muốn.”

 

Đối phương nghẹn lời, đổi giọng nói: “Nói thật với cậu nhé, thực ra tôi muốn cọ chút nhiệt, có thù lao đấy! Chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng.”

 

“Tiền?”

 

“Tất nhiên là không phải thứ tầm thường như vậy.”

 

Thứ tầm thường?

 

Nghe thấy có người dám miệt thị tiền tài thế tục như vậy, Chu Kỳ An muốn xông ra ngoài cho cậu ta một bạt tai.

 

Chàng trai guitar điện hít sâu một hơi: “Tôi đảm bảo, tuyệt đối là thứ tốt.”

 

Chu Kỳ An không nói gì.

 

Người bên ngoài dường như có chút nóng vội: “Mở cửa nói chuyện, để người khác nghe thấy tôi sẽ gặp rắc…”

 

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, cửa đã “cạch” một tiếng mở ra.

 

Chàng trai guitar điện sững sờ, vậy mà lại thật sự mở cửa!

 

Rất nhanh, cậu ta ý thức được biểu cảm kinh ngạc của mình không phù hợp với thiết lập nhân vật. Trước khi kịp sửa chữa, đôi mắt xinh đẹp của Chu Kỳ An đã nhìn sang, hỏi:

 

“Victoria, anh bị bệnh à?”

 

Nửa đêm nửa hôm không có việc gì lại kích hoạt thẻ biến hình, chạy đến trước cửa phòng cậu làm loạn.

 

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

 

Dần dần, vẻ ngoài giả vờ ngây thơ của chàng trai guitar điện cũng biến mất.

 

Không còn cố chấp giữ hình tượng nữa, Vikas trầm giọng hỏi: “Sao cậu biết là tôi?”

 

Lời còn chưa dứt, một vật nhỏ đã bay thẳng vào trán hắn ta, hăn ta theo bản năng muốn né tránh, nhưng khi nhìn rõ đó là một tờ giấy thì do dự một chút rồi nghi hoặc nhận lấy, mở ra.

 

“Bí mật của ‘Victoria'”

 

  1. Sau khi tôi nói câu “Gió sẽ tự tìm đến hoa thơm”, chắc chắn Victoria sẽ liên tưởng đó là chiến lược của tôi, biết rằng tôi đang đợi kẻ tình nghi tự chui đầu vào lưới.

 

  1. Victoria ngu ngốc, hắn ta sẽ làm nhiệm vụ trước, khoanh vùng phạm vi nghi ngờ, sau đó dùng người ngoài phạm vi đó để đánh lạc hướng tôi.

 

Phía sau còn có sáu bảy tám điều, điều thứ tám mới viết được một nửa, chữ viết còn chưa khô, rõ ràng là bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

 

Chu Kỳ An: “Tự hào chứ.”

 

Người cuối cùng khiến cậu phải viết thành sổ phân tích là Tư tiên sinh.

 

Giọng điệu thản nhiên như một cây đinh dài, đóng thẳng vào trái tim Vikas.

 

Bản phân tích này không chỉ đơn thuần là sỉ nhục, mà còn là một kiểu răn đe, như thể cho dù hắn ta có làm gì, đối phương cũng sẽ luôn dự đoán trước được hành động của hắn ta.

 

Siết chặt tờ giấy trong tay, Vikas nổi giận, định nói gì đó.

 

“Vikas…”

 

Vikas sững sờ.

 

Bị gọi đúng tên đột nhiên khiến hắn ta cảm thấy không quen.

 

Vẻ thích thú trên mặt Chu Kỳ An biến mất, đôi mắt xanh biếc ấy toát lên vẻ lạnh lùng khác thường: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng.”

 

“… Ký kết khế ước, cam kết giao thứ mà anh định dùng để đối phó với tôi cho Ứng Vũ. Đồng thời, nói cho tôi biết manh mối mà anh thu thập được khi làm nhiệm vụ hôm nay, tôi sẽ khoanh vùng nghi phạm, còn anh phụ trách báo cáo người bán “Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn”.”

 

Mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng rõ ràng.

 

“Làm được hai điều này, nể mặt đã cùng nhau cho nổ hầm cầu, tôi có thể cho anh sống sót ra ngoài.”

 

Nể mặt mẹ cậu!

 

Vikas cười lạnh.

 

Đột nhiên, hắn ta lại nhớ đến bài đăng mang màu sắc huyền học kia, vội vàng kìm nén nụ cười, lạnh lùng nói: “Cậu cũng tự tin quá đấy, tôi…”

 

Đột nhiên, đồng tử Vikas co rút lại như đầu kim.

 

Dưới ánh đèn trong phòng, người đàn ông im lặng đứng sau Chu Kỳ An, vậy mà lại không có bóng.

 

Chỉ cần là người, thì không thể nào không có bóng.

 

Cũng sở hữu năng lực tâm linh, sau khi Vikas nín thở tập trung tinh thần, mơ hồ cảm nhận được một luồng khí lạnh đang từ từ lan tỏa về phía này.

 

Chu Kỳ An cười như không cười, tiếp lời hắn ta: “Tôi làm sao?”

 

Vikas nhìn chằm chằm vào chân Thẩm Tri Ngật, muốn dời mắt đi cũng không được.

 

Qua một lúc lâu, cuối cùng anh ta cũng thốt ra được mấy chữ: “… Cậu có phiền không?”

 

Chu Kỳ An vốn dĩ đã hết kiên nhẫn, bất kể tiếp theo Vikas có nói gì, chỉ cần không phải là những gì cậu muốn nghe, cậu đều có thể tiễn đối phương về thế giới bên kia.

 

Khi nhìn thấy thứ đột nhiên xuất hiện trong tay Vikas, cậu sững người: “Tùy ý.”

 

Vậy mà lại là Phù thủy tiên tri!

 

Khác với Phù thủy tiên tri trong tay cậu, Phù thủy tiên tri trong tay Vikas vậy mà lại có số thứ tự, hơn nữa còn là số một.

 

Ngay cả Thẩm Tri Ngật cũng phải liếc nhìn thêm một cái.

 

Cùng một loại đạo cụ cấp cao trong trò chơi, thực chất cũng có sự phân chia mạnh yếu, đặc biệt là đạo cụ thuộc loại tiên tri và may mắn. Có người sử dụng đạo cụ may mắn sẽ không có phản phệ, có người lại gặp xui xẻo liên tục trong phương diện khác.

 

Khả năng tiên tri của Phù thủy tiên tri càng thể hiện rõ điều này.

 

Trong trò chơi chỉ có bảy Phù thủy tiên tri có số thứ tự, con số 1 càng hiếm có hơn.

 

Ngay cả cái áo choàng cũng lấp lánh hơn.

 

Một con nhện nhỏ bằng móng tay đồng thời xuất hiện trên tay trái của Vikas, hắn ta đặt thứ đó trước mặt Phù thủy tiên tri, giọng điệu mang theo chút uy hiếp hỏi: “Bây giờ tôi từ chối cậu ta thì là cát hay là hung?”

 

Chu Kỳ An nhướng mày, thứ có thể dùng để uy hiếp Phù thủy tiên tri tuyệt đối không phải là đạo cụ bình thường.

 

Tám phần là thứ vốn định dùng để đối phó với cậu.

 

Nhưng mà, trước khi Phù thủy tiên tri kịp lên tiếng trả lời, Vikas đột nhiên cảm thấy cơ thể không thể cử động được, phải cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng nâng mí mắt lên, đối diện với đôi mắt không chút cảm xúc.

 

“Đổi một câu hỏi khác, hỏi nó là, tôi và Kỳ An ở bên nhau thì sẽ như thế nào?”

 

Thẩm Tri Ngật chỉ quan tâm đến lời khuyên của Phù thủy tiên tri.

 

Phòng bệnh hơn chữa bệnh, hắn muốn tránh mọi vấn đề có thể xảy ra giữa các cặp đôi.

 

Bộ não của Vikas hoàn toàn không thể tự chủ suy nghĩ, không thể kiểm soát mà làm theo yêu cầu của đối phương.

 

Phù thủy tiên tri ngước khuôn mặt khó ưa lên, dường như đang đánh giá Thẩm Tri Ngật. Là Phù thủy tiên tri số một, đứng đầu trong tất cả các Phù thủy tiên tri, sau khi nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ngật hai giây, dường như nó đã phát hiện ra điều gì đó đáng sợ.

 

Là Yểm…

 

Cơ thể Phù thủy tiên tri số một khẽ run lên.

 

Vài giây im lặng rõ ràng khiến Thẩm Tri Ngật không vui, bàn tay trắng nõn thon dài kia sắp sửa giơ lên, đặt lên đầu Phù thủy tiên tri.

 

Cùng lúc đó, Phù thủy tiên tri vốn dĩ chỉ nói chữ “Hung”, bây giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Cát, đại cát đại lợi!”

 

Nó đưa ra lời khuyên quý báu của mình:

 

“Hãy kết hôn ngay lập tức, hai người chính là trời sinh một cặp, tình yêu của hai người thật cảm động trời đất, không kết hôn thật có lỗi với thế giới…”

 

Thấy Thẩm Tri Ngật không có phản ứng gì.

 

Phù thủy tiên tri số một lại tiếp tục nói: “Có cần tôi bói xem boss của phó bản này là ai không? Coi như là quà cưới.”

 

Xin hai người hãy mau chóng ra khỏi phó bản này rồi kết hôn đi.

 

Đây là lần đầu tiên nghe thấy Phù thủy tiên tri nói nhiều lời như vậy, Vikas khó khăn lắm mới có thể cử động lại được, theo bản năng nói: “Không phải là trong thời gian ngắn mi chỉ có thể bói một lần thôi sao?”

 

Phù thủy tiên tri: “Ngậm cái miệng thối của cậu lại đi.”

 

“…”

 

Hết chương 195.

 

Chương 195: Ngoại Truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên