Chương 196: Ngoại truyện – Hiện Tại (3)
Tối nay, Trần Tranh muốn làm một việc. Việc này anh đã ấp ủ từ lâu. Tối qua, anh lén lút dọn dẹp đồ đạc trong thư phòng cũng là để chuẩn bị cho tối nay. Bên bờ hồ, màn đêm tĩnh lặng, xa lánh khói bụi thành phố, vài con đom đóm lập lòe bay lượn trong đám cỏ ven hồ. Ánh sáng lập lánh ấy phản chiếu trong đáy mắt Trần Tranh.
Đã đến lúc rồi! Trần Tranh thầm nghĩ, anh định đứng dậy quay vào lều thì Minh Hàn bên cạnh lại không thoải mái nhúc nhích.
“Sao thế?” Trần Tranh hỏi.
“Hình như em bị côn trùng cắn.” Minh Hàn vừa gãi chân vừa nói, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy ngứa ở tay, ngứa ở lưng, toàn thân chỗ nào cũng ngứa.
Trần Tranh tiến lại gần, “Để anh xem nào.”
Minh Hàn duỗi cái chân đầy vết cào đỏ cho Trần Tranh xem, “Đây này, đây này, còn cả chỗ này nữa, ngứa chết em mất!”
Trên chân Minh Hàn chi chít những nốt đỏ, nhìn là biết ngứa ngáy khó chịu. Trần Tranh thở dài: “Không phải côn trùng độc đâu, là muỗi đấy.”
Minh Hàn bĩu môi: “Vậy cũng là muỗi độc mà. Anh ơi, ngứa chết em rồi!”
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Minh Hàn, Trần Tranh vừa đau lòng vừa buồn cười, anh vỗ vỗ đầu cậu: “Chim nhỏ nhà chúng ta được yêu thích quá, ngay cả muỗi cũng chỉ thích em.”
Minh Hàn kêu lên: “Ai thèm chứ!”
Trần Tranh đứng dậy, đưa tay về phía Minh Hàn: “Đi, anh bôi thuốc cho em.”
Minh Hàn nắm lấy tay Trần Tranh, suýt chút nữa thì Trần Tranh bị cậu kéo ngã. Cậu vội vàng thanh minh: “Là lỗi của lũ muỗi, cắn chân em tê dại hết cả, không dùng sức được!”
Trần Tranh làm động tác bế công chúa: “Chân tê à? Có muốn anh bế không?”
Minh Hàn xấu hổ vùi mặt vào vai anh.
Trong lều bật đèn pin, ánh sáng chói mắt, những nốt muỗi đốt trên chân Minh Hàn càng thêm rõ ràng.
“Thôi xong, phải cưa chân rồi.” Minh Hàn vừa gãi vừa nói.
“Thế này đã phải cưa chân rồi à?” Trần Tranh lấy từ trong túi ra một hộp thuốc mỡ, mở nắp ra, mùi thảo mộc lập tức lan tỏa khắp lều.
Minh Hàn ngửi ngửi: “Mùi này quen quen.”
Trần Tranh đưa hộp thuốc cho cậu xem: “Lý Đông Trì cho đấy.”
Muỗi ở nước M rất nhiều, lúc đó, khi cảnh sát hai nước cùng nhau vượt qua khu rừng rậm ở miền Trung, Lý Đông Trì đã đưa cho Trần Tranh một ít thuốc mỡ. Lúc đó, Trần Tranh không tin tưởng Lý Đông Trì nên đương nhiên không dùng đến. Sau này, khi chiến dịch kết thúc, hai bên không còn nghi ngờ lẫn nhau nữa, Lý Đông Trì biết được Trần Tranh tưởng thuốc mỡ của mình có vấn đề, tức đến mức xù lông, thề rằng loại thuốc mỡ này an toàn, vô hại, chuyên trị côn trùng đáng ghét.
Trần Tranh đã dùng thử, quả nhiên rất hiệu quả.
“Nào, dạng chân ra.” Trần Tranh nói.
Minh Hàn: “…”
Trần Tranh đã bôi thuốc lên tay, thấy Minh Hàn không nhúc nhích, anh ngẩng đầu lên khó hiểu.
Minh Hàn: “Anh, anh bảo em dạng, dạng ra á?”
Trần Tranh lập tức hiểu ra cậu đang ngại ngùng chuyện gì, anh dùng hai tay giữ lấy chân cậu, kéo sang hai bên.
Minh Hàn kêu lên: “Á!”
Trần Tranh không nói hai lời, bôi thuốc mỡ lên đùi cậu: “Á cái đầu em.”
Thuốc mỡ mát lạnh được bôi lên nốt muỗi đốt, cơn ngứa khó chịu dường như tan biến ngay lập tức, ngay cả vùng da xung quanh cũng mát lạnh theo.
Nhưng nhiệt độ trên mặt Minh Hàn lại không ngừng tăng cao.
Ban đầu, Trần Tranh định nhẹ nhàng bôi thuốc cho Minh Hàn, giống như cách anh cho chim nhỏ uống nước lúc nãy. Ai ngờ tên nhóc này lại còn giả vờ thẹn thùng với anh, anh không khách sáo nữa, dùng sức miết lên nốt muỗi đốt, còn dùng móng tay cào nhẹ hai cái.
Minh Hàn lại hét lên kinh hãi, suýt chút nữa thì khóc: “Anh, anh là đồ cầm thú!”
Trần Tranh: “…” Được lắm, cầm thú thì cào thêm mấy cái nữa cho biết mặt.
Minh Hàn lầm bầm: “Lúc em dạng chân anh ra đâu có thô bạo như vậy.”
Tay Trần Tranh khựng lại, Minh Hàn vội vàng co chân lại, định bỏ chạy. Trần Tranh ném hộp thuốc mỡ như ném túi cát, trúng ngay vào ngực Minh Hàn.
“Tự bôi đi!”
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Minh Hàn vừa cười vừa nhặt hộp thuốc lên. Trần Tranh duỗi lưng, đi ra ngoài lều. Minh Hàn tự mình xử lý những nốt muỗi đốt còn lại. Khi cất hộp thuốc mỡ, cậu nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ lăn ra.
“Bôi xong chưa? Xong rồi thì…” Trần Tranh định gọi Minh Hàn cùng nhau dọn dẹp chỗ nướng thịt. Vừa vào lều, anh đã thấy Minh Hàn cầm chiếc hộp nhỏ, ngẩn người.
Đó là…
Ai cũng có thể nhận ra đó là hộp đựng nhẫn.
Minh Hàn ngẩng đầu lên, trên mặt không còn vẻ tinh nghịch như vừa rồi, mái tóc vuốt ngược ra sau hơi xẹp xuống, vài sợi tóc rủ xuống trán, ánh mắt cậu rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút bàng hoàng vì quá đỗi hạnh phúc.
“Anh, đây là cái gì vậy?”
Không phải giả ngốc, cũng không phải cố tình hỏi, giống như một đứa trẻ đã phải vất vả nhiều năm, cuối cùng cũng có được hạnh phúc, nhưng lại không dám tin, nhất định phải nghe chính miệng người mình yêu thương nói ra câu trả lời.
Trần Tranh mấp máy môi. Kế hoạch của anh đã bị gián đoạn bởi sự cố bất ngờ này. Ban đầu, anh định lén nhét chiếc nhẫn vào túi áo, đợi đến đêm khuya, anh sẽ trịnh trọng lấy ra.
Tuy mà, bị Minh Hàn phát hiện như thế này, dường như cũng không tệ.
“Mở ra xem đi.” Trần Tranh và Minh Hàn ngồi đối diện nhau, ánh mắt anh giống như mặt hồ tĩnh lặng bên ngoài lều.
Minh Hàn hai tay nắm chặt chiếc hộp, không mở ra: “Anh, sao anh lại nghĩ đến…”
“Là sao em lại không nghĩ đến?” Trần Tranh đặt tay lên mu bàn tay cậu: “Em đã làm rất nhiều điều cho anh, chỉ duy nhất chưa chuẩn bị thứ này, em còn… nợ anh một lời tỏ tình chính thức.”
Minh Hàn mở to mắt.
Trần Tranh cúi đầu, nắm tay Minh Hàn mở hộp, hai chiếc nhẫn cách nhau một khoảng nhỏ, dưới ánh đèn, chúng phát ra ánh sáng lấp lánh.
Minh Hàn không nói gì, như thể bị bỏ bùa mê. Trần Tranh lấy một chiếc nhẫn ra, sau đó nắm lấy tay Minh Hàn, đeo chiếc nhẫn vừa vặn vào ngón áp út của cậu. Tay Minh Hàn run nhẹ, trái tim cậu đập liên hồi, như thể đang nhảy múa trong lòng bàn tay.
“Nhẫn này anh đã hỏi từ trước rồi, trước khi chúng ta đi nước M.” Trần Tranh biết Minh Hàn muốn hỏi gì, anh bình tĩnh nói: “Lúc đó, anh đã quyết định sẽ ở bên em suốt quãng đời còn lại. Chúng ta không có được, cũng không cần tờ giấy đăng ký kết hôn đó. Nhưng mà, dù sao anh cũng hơn em vài tuổi, nhẫn là vật tượng trưng cho mối quan hệ bạn đời, anh đã nghĩ đến nó đầu tiên.”
“Nhưng anh vẫn luôn do dự chưa quyết định đặt làm.” Trần Tranh nhìn thẳng vào mắt Minh Hàn: “Bởi vì em chưa bao giờ tỏ tình với anh. Nếu như em cũng chuẩn bị nhẫn thì sao?”
“Em…” Giọng Minh Hàn trở nên khàn đặc.
Trần Tranh nhẹ nhàng hôn cậu, ra hiệu cho cậu đừng vội, cứ nghe anh nói.
“Sau khi chúng ta về nước, anh phát hiện ra rằng Chim nhỏ nhà chúng ta tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng trong lòng cũng có chút bất an. Việc không chuẩn bị nhẫn chính là do em cảm thấy bất an, có thể chính em cũng không nhận ra điều đó. Vì vậy, bước này nên do anh bước ra, trói chặt Chim nhỏ nhà chúng ta bên cạnh anh mãi mãi.”
Nói ra những lời này, đối với Trần Tranh mà nói cũng không hề dễ dàng. Anh hít một hơi thật sâu, đè nén xúc động trong giọng nói: “Lần trước chúng ta về nhà, em coi cái mặt dây chuyền kia như báu vật, lúc đó anh đã biết quyết định đặt nhẫn của mình là đúng. Có phải em đã coi cái mặt dây chuyền đó là nhẫn của chúng ta rồi, đúng không?”
Yết hầu Minh Hàn chuyển động, cậu vô thức siết chặt tay Trần Tranh.
Trần Tranh đặt chiếc nhẫn còn lại vào tay cậu: “Đeo cho anh nhé?”
Chiếc nhẫn vẫn còn lưu giữ hơi ấm từ ngón tay Trần Tranh. Khi nó nằm gọn trong lòng bàn tay Minh Hàn, vai cậu khẽ run lên, mãi vẫn chưa đeo vào.
Trần Tranh kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, anh vòng tay ra sau gáy Minh Hàn, nhẹ nhàng xoa xoa: “Sao thế?”
Minh Hàn ngẩng đầu lên, khi Trần Tranh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, anh không khỏi sững người.
“Anh.” Giọng Minh Hàn trầm khàn khác thường, cậu đột nhiên nhào về phía trước, ôm chầm lấy Trần Tranh.
Hai tay Trần Tranh lơ lửng giữa không trung, anh mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, nhưng những lời đã chuẩn bị kỹ càng lại mắc kẹt trong cổ họng bởi ánh mắt của Minh Hàn lúc này.
Minh Hàn run rẩy trong vòng tay anh, truyền sang cả người anh, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Bàn tay đang lơ lửng của anh từ từ hạ xuống, ôm lấy lưng Minh Hàn, nhẹ nhàng vỗ về.
Minh Hàn vùi mặt vào cổ anh, hơi thở gấp gáp và ẩm ướt. Dần dần, anh cảm nhận được hơi ấm, Minh Hàn đang khóc.
“Minh Hàn…” Anh gọi tên cậu, cái tên mà anh không thường gọi, “Bảo bối.”
“Anh, anh đợi em một lát, em chỉ là…” Minh Hàn hơi lắp bắp, “Em cần bình tĩnh lại một chút.”
“Được.” Trần Tranh tiếp tục ôm Minh Hàn, ngón tay nghịch ngợm mái tóc dài của cậu, cho đến khi Minh Hàn cuối cùng cũng ngừng run rẩy, hơi thở của cậu cũng dần ổn định.
“Em vui quá, anh.” Minh Hàn vẫn không chịu buông anh ra, cậu thì thầm bên tai anh như đang như thì thầm: “Em không ngờ…”
“Ừ.” Trần Tranh đáp lại từng câu, từng chút cảm xúc nhỏ nhặt của cậu.
“Anh thích em, để em được ở bên cạnh anh, em đã rất mãn nguyện rồi.” Minh Hàn nói: “Em cũng đã từng nghĩ đến nhẫn, nhưng nó có vẻ quá trang trọng, có thể anh sẽ không thích. Mặt dây chuyền mà dì Lư tặng, cũng chỉ có mình em đeo.”
Trần Tranh đỡ vai Minh Hàn, nâng cậu dậy: “Anh thích.”
Những giọt nước mắt vừa rồi của Minh Hàn đã được vai Trần Tranh lau khô, nhưng mắt cậu vẫn còn rất đỏ, long lanh nước, càng thêm sâu thẳm.
“Anh thích em, thích được ở bên em, hiện tại và cả tương lai nữa.” Trần Tranh nâng niu khuôn mặt cậu: “Anh cũng thích chiếc nhẫn tượng trưng cho mối quan hệ của chúng ta.”
Minh Hàn khẽ nhíu mày, Trần Tranh đã lên tiếng trước khi cậu kịp mở lời: “Chiếc nhẫn này nên do anh chuẩn bị.”
“Anh…”
“Trước giờ anh toàn là người được chăm sóc, việc tặng nhẫn tốt đẹp như vậy, cứ để anh làm đi.”
Minh Hàn lại đưa tay che mắt, nhưng lần này không còn luống cuống nữa. Lau đi giọt nước mắt còn sót lại nơi đuôi mắt, cậu đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Trần Tranh như đang nâng niu báu vật, sau đó nắm lấy ngón tay anh, hôn xuống.
Trần Tranh còn chưa kịp cảm nhận khoảnh khắc này, Minh Hàn đã bá đạo hôn lên môi anh, ngã xuống tấm thảm trải lều chưa kịp dọn dẹp.
“Anh, em thích anh nhiều lắm!”
“… Buông ra, buông anh ra! Ưm…”
Một giờ sau.
“Anh, sao anh lại giật tóc em? Anh là Hàn Cừ biến thành à?”
“Ở bên anh rồi mà còn nghĩ đến Hàn Cừ?”
“Em oan uổng quá đi, nhưng mà hai người đều thích giật tóc em!”
“… Ai bảo tóc em dễ giật?”
Rạng sáng, Trần Tranh chui ra khỏi lều, bầu trời đêm đã đầy sao, ánh trăng chiếu rọi những đám mây trở nên trong vắt, phản chiếu xuống mặt hồ. Bên hồ là bếp nướng thịt chưa được dọn dẹp, chai nước ngọt bị đổ, tất cả đều là dấu ấn tình yêu của hai người.
Minh Hàn cũng đi ra, theo thói quen dựa vào người Trần Tranh. Lần này, Trần Tranh không chiều theo cậu nữa: “Đi dọn dẹp chỗ kia đi.”
Tuy trời vẫn còn chưa sáng, nhưng cả hai đều không hề buồn ngủ. Cả hai cùng nhau đi đến chỗ bếp nướng, dọn dẹp được một lúc thì Trần Tranh bỗng xoa xoa bụng, nhíu mày.
Minh Hàn: “Anh khó chịu à?”
Trần Tranh: “Tiêu hao quá nhiều năng lượng, anh lại đói rồi.”
Minh Hàn cúi đầu cười.
Trần Tranh cũng cười: “Hay là đừng dọn nữa?”
Minh Hàn ngồi xổm xuống lục túi đồ ăn: “Đồ mặn hết rồi, anh có ăn rau không?”
Trần Tranh dứt khoát nhóm lửa: “Rau cũng được, đồ mặn lúc nãy ăn no rồi.”
Trong đêm hè mát mẻ, ngọn lửa trại lại một lần nữa bùng cháy.
Toàn văn hoàn.