Chương 196: Ngoại truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

 

Chương 196: Ngoại truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

 

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhưng chữ nào chữ nấy nặng như búa bổ.

 

Dù Vikas có ngốc đến đâu cũng hiểu ra, tên Phù thủy tiên tri kia hoặc là bị hỏng, hoặc là đã sợ.

 

Nhưng cho dù là do tên Phù thủy tiên tri kia đột nhiên dịu giọng, hay là do tinh thần của hắn ta vừa bị khống chế, thì cơ thể hắn ta cũng không thể kiểm soát được mà bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.

 

Trùng hợp thay, để chặn họng tên Phù thủy tiên tri cứ luôn miệng kêu gào kết hôn, Chu Kỳ An liền nhìn về phía Vikas, chuẩn bị lợi dụng hắn ta để chuyển hướng sự chú ý: “Anh…”

 

Người chơi đều là những tay lái lụa trời sinh, giỏi nhất là việc thấy gió chiều nào thì theo chiều nấy.

 

Trước khi Chu Kỳ An kịp lên tiếng, tay lái lụa Vikas đã hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, cắt ngang lời cậu, gửi lời chúc phúc:

 

“Trăm năm hạnh phúc.”

 

Lời vừa dứt, hành lang lập tức nổi gió âm u, ẩm ướt đến mức nước trên trần nhà cũng bắt đầu nhỏ giọt, tạo thành những giọt nước thật ghê rợn.

 

Thẩm Tri Ngật mặt mày âm trầm: “Mi dám nguyền rủa chúng ta.”

 

Nguyền rủa?

 

Liếc nhìn thân thể không có bóng của Thẩm Tri Ngật, Vikas im lặng một chút, sửa lời: “Thiên thu vạn đại.”

 

Thẩm Tri Ngật trầm ngâm: “Vẫn là câu này nghe thuận tai hơn.”

 

Chu Kỳ An: “…”

 

Cả hai im miệng hết cho tôi!

 

Cậu xoa xoa mi tâm, nói: “Tập trung vào nhiệm vụ trước đã.”

 

Dù là phó bản một sao, nhưng không hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn chết như thường.

 

Vikas cũng không muốn bị cuốn vào thế giới tình yêu của hai tên thần kinh này, lần đầu tiên trong đời hắn ta có cảm giác cực kỳ mong muốn rời khỏi phó bản, vậy nên bèn phối hợp nói: “Có hai kẻ tình nghi, một là tên minh tinh kiêu ngạo sáng nay, tên là Thẩm Mộ.”

 

Hắn ta dừng lại một chút: “Còn một người nữa chính là thực tập sinh giỏi guitar, nhưng không phải là người cho cậu mượn guitar.”

 

Chu Kỳ An nhíu mày: “Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?”

 

Vikas thản nhiên nói: “Bởi vì cậu đang bận yêu đương.”

 

Ngày nào cũng bận rộn trang điểm, chạy ra ngoài chụp ảnh, có ấn tượng mới là lạ.

 

“Nghệ danh của người đó là Triệu Đa Vũ, là…”

 

Chu Kỳ An trực tiếp cắt ngang lời hắn ta, có cái tên là đủ rồi, dù sao sau này cũng không phải cậu đi tố cáo, rủi ro cứ để Vikas gánh vác.

 

Lấy đạo cụ khế ước ra, hai bên lập một bản khế ước hoàn toàn bất bình đẳng, mục tiêu tối nay đã hoàn thành được một nửa, Chu Kỳ An phất tay đuổi Vikas: “Anh có thể về ngủ ngon rồi.”

 

Vikas có chút kinh ngạc, đối phương vậy mà không yêu cầu Phù thủy tiên tri kia bói toán cụ thể nữa.

 

Nghĩ lại, boss phó bản mà tên Phù thủy tiên tri bói ra, chưa chắc đã là kẻ bán thuốc giảm cân, mọi việc đều nên dừng ở mức độ vừa phải.

 

Sau khi Vikas rời đi, Chu Kỳ An bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi vị khách thứ hai của đêm nay.

 

Tâm tư của Thẩm Tri Ngật hoàn toàn không đặt vào phó bản: “Kỳ An, lời của Phù thủy tiên tri vẫn luôn rất linh nghiệm.”

 

Chu Kỳ An nhướn mày: “Ồ?”

 

Lúc này lại biến thành chiến sĩ duy tâm rồi?

 

Thấy cậu không tin, Thẩm Tri Ngật nói: “Chúng ta có thể thu thập thêm vài tên Phù thủy tiên tri nữa, dùng lời tiên tri để chứng minh cho lời tiên tri.”

 

Tưởng tượng đến cảnh một đám Phù thủy tiên tri đồng loạt hô vang “Kết hôn ngay đi, đại cát đại lợi”.

 

Trong nháy mắt, Chu Kỳ An nổi hết da gà.

 

Cậu hít sâu một hơi: “Dừng tay, không, ngậm miệng.”

 

Tuyệt đối không thể chơi trò sưu tầm này được!

 

“Em đi nghỉ ngơi một lát, có ma thì gọi em dậy.”

 

Chu Kỳ An hít sâu một hơi, ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhắm mắt.

 

Ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm sẽ mơ cái đó, trong lúc nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, trong đầu cậu toàn là hình ảnh của Phù thủy tiên tri kia, bọn chúng tranh nhau chen lấn hô vang lời chúc phúc kết hôn.

 

“Tiên sư chúng nó!”

 

Tỉnh dậy, trước mắt Chu Kỳ An dường như vẫn còn sót lại tàn ảnh của tên Phù thủy tiên tri nọ, cậu quay đầu lại, vậy mà Thẩm Tri Ngật vẫn đứng tại chỗ dựa cửa, ánh mắt có chút thất thần.

 

Cảm giác mãnh liệt đến mức khiến cậu phải kiềm chế hơi thở, nhẹ giọng hỏi:

 

“Đang nghĩ gì vậy?”

 

Thẩm Tri Ngật không chút do dự, nói: “Lúc kết hôn, để đám Phù thủy tiên tri kia ngồi chung một bàn.”

 

“…”

 

Lời nói hoang đường đó đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

 

Tạch tạch, kèm theo tiếng gõ cửa, còn có âm thanh giống như tiếng máy in.

 

Khả năng của con ma đêm nay dường như đã được nâng cấp, hôm qua nó chỉ có thể nhét vào được nửa khuôn mặt, hôm nay đã biến thành nửa người trên, nó đang chui vào theo khe hở dưới cửa từng chút một.

 

Cứ theo tiến độ này, ngày mai nó có thể chui cả người vào được.

 

Khuôn mặt trắng bệch, lưỡi đỏ tươi, đôi mắt sền sệt như keo, sau khi ngũ quan đã đầy đủ, con ma vừa gõ cửa dùng cánh tay gầy guộc gõ lên bên trong cửa.

 

Cốc!

 

Cố ý gõ một tiếng thật mạnh, nó hướng về phía người bên trong, nở nụ cười ghê rợn.

 

Đáng tiếc là không ai cảm thấy sợ hãi cả.

 

Chu Kỳ An chủ động bước về phía này, trước hình ảnh kinh hãi như vậy, cậu duỗi tay ra.

 

Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu con ma đột nhiên xuất hiện một mảng bóng nhỏ.

 

Không cho nó bất kỳ cơ hội nào để thể hiện, Chu Kỳ An đã trực tiếp chiếu video ngắn trên đỉnh đầu nó.

 

Diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, khiến cho tròng mắt con ma như nho khô suýt chút nữa thì rơi ra ngoài.

 

‘Một idol ưu tú như vậy, sao lại đột nhiên mất tích?’

 

Cuộc đối thoại buổi sáng với gã trung niên béo ú, tất cả đều được ghi âm lại rõ ràng, từng câu chất vấn, từng chữ đâm thẳng vào tim.

 

Chu Kỳ An cắt ngang trạng thái ngẩn người của con ma, cậu cau mày: “Không có tay à? Tự cầm mà xem.”

 

Mặt dày mày dạn đến cỡ nào mà còn muốn cậu giúp cầm điện thoại nữa.

 

Nói xong, cậu buông tay, xoay người trở về ghế ngồi, uống trà để tỉnh táo.

 

Nếu không phải phản ứng nhanh, suýt chút nữa con ma đã bị chiếc điện thoại rơi xuống đập trúng mặt, khiến cho khuôn mặt vốn đã lõm lại càng thêm lõm. Nó oán hận nhìn chằm chằm vào con người đang ngồi trên ghế, hận không thể ném trả chiếc điện thoại, nhưng nội dung bên trong vẫn thu hút nó tiếp tục xem.

 

Khi nhìn thấy gã trung niên béo ú quỳ rạp xuống đất, con ma tua đi tua lại đoạn này với tốc độ 0.75 lần.

 

Xem xong toàn bộ, cảm nhận của con ma đối với Chu Kỳ An đột nhiên trở nên phức tạp.

 

Tối hôm qua đối phương bảo nó hát, thì ra là có dụng ý này sao?

 

“Thì ra…”

 

Thì ra cậu là muốn dạy dỗ tên sếp kia.

 

Chu Kỳ An chậm rãi uống trà, thầm nghĩ, ma trong phó bản một sao thật dễ dỗ dành, đúng là ngây thơ trong sáng mà.

 

Thấy đã dọn đường xong xuôi, cậu đúng lúc mang lại chút phẫn nộ và đồng cảm, nói: “Tên sếp kia tuyệt đối không phải người tốt lành gì, chắc chắn hắn ta đã làm không ít chuyện xấu. Nhưng hắn ta sẽ không dễ dàng hãm hại con gà đẻ trứng vàng của công ty, tôi muốn biết, là ai đã hại cậu biến thành như vậy?”

 

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Kỳ An chính trực nói: “Tôi muốn loại bỏ kẻ gây họa cho tập thể này.”

 

Diễn xuất rất đạt, con ma đã dao động trong giây lát, sau đó bỗng nhiên nó cười lạnh, nói: “Cậu đừng hòng biết được mọi chuyện.”

 

Chưa kịp để Chu Kỳ An bắt đầu dò hỏi nguyên nhân, nó đã tự mình nổi điên:

 

“Với khuôn mặt của cậu, sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng khắp giới giải trí! Tại sao, tại sao cậu lại có thể có được cuộc sống tốt đẹp như vậy?”

 

Nó muốn tất cả mọi người đều giống như nó, bị vùi dập trong bùn đất.

 

Khát khao hào quang ngôi sao, khiến cho ngón chân của nó ở bên ngoài cửa vẫn bám chặt lấy tấm thảm đỏ.

 

Chu Kỳ An khẽ ho khan một tiếng: “Thật ra tôi không có hứng thú phát triển trong giới giải trí.”

 

“Lừa quỷ à!”

 

“…”

 

Thấy Chu Kỳ An trầm mặc, Thẩm Tri Ngật vẫn luôn im lặng bỗng nhiên bước tới.

 

Sự tồn tại của hắn rất mờ nhạt, vậy nên mãi cho đến khi Thẩm Tri Ngật sắp đến gần, con ma điên cuồng kia mới kịp phản ứng.

 

Nó không hề sợ hãi, ngược lại không biết nghĩ đến điều gì, lại chĩa mũi dùi về phía Chu Kỳ An, giọng điệu mỉa mai, nói: “Không phải cậu nói không muốn phát triển trong giới giải trí sao, được thôi! Bây giờ hãy đăng một bài viết, công khai cậu đang có bạn trai đi!”

 

Từ xưa đến nay, idol sợ nhất là điều gì?

 

Công khai chuyện tình cảm!

 

Trước khi debut chính thức đã bị lộ chuyện có bạn trai, còn thân mật với nhau ngay tại ký túc xá nhân viên, nó không tin là có fan nào chịu đựng được chuyện này.

 

Cả đời này của cậu… tiêu tan rồi!

 

Chu Kỳ An nghe vậy, tay khẽ run lên, suýt chút nữa thì làm đổ trà.

 

Hiện tại cậu rất đồng cảm với Vikas, rốt cuộc thì những kẻ thần kinh này từ đâu chui ra vậy?

 

Thấy bộ dạng này của cậu như thế, con ma càng thêm đắc ý: “Không dám à?”

 

Cùng lúc đó, sát ý trên người Thẩm Tri Ngật bỗng tiêu tan, hiện tại chỉ còn lại một ý nghĩ: Phó bản này nhất định phải kéo dài mãi mãi.

 

Cả người và ma bên trong phó bản này hắn đều rất thích.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Cảm thấy tất cả NPC trong phó bản này đều không bình thường, Chu Kỳ An lau vết nước trên tay, cười lạnh, nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”

 

Chỉ là đăng một bài viết, đối với cậu mà nói, đó chỉ là chuyện động động ngón tay mà thôi.

 

Cậu không có lý do gì để từ chối.

 

Lại cầm điện thoại lên, Chu Kỳ An đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội đã đăng ký trước khi đi hát ở quảng trường, đứng trước mặt con ma gõ mấy chữ: Tôi đã có bạn trai.

 

Ngay khi chuẩn bị nhấn nút gửi, con ma: “Chờ đã!”

 

Nó nhìn chằm chằm Chu Kỳ An: “Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cậu. Cậu chỉ đăng chữ rồi sau đó nói là trò đùa Cá tháng Tư chứ gì?!”

 

“?” Chu Kỳ An chưa bao giờ muốn vặn đầu một con ma này đến vậy.

 

Ánh mắt cậu đột nhiên trở nên sắc bén khiến cho con ma có chút áp lực tâm lý, nhưng nó vẫn không hề để tâm: “Phải đính kèm ảnh chụp chung, kiểu môi kề môi ấy.”

 

Như vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

 

Kiên nhẫn đã cạn kiệt, Chu Kỳ An nhắm mắt lại: “Hay là giết quách cho xong.”

 

Thẩm Tri Ngật nhẹ giọng nói: “Kỳ An, em đã từng nói, chúng ta phải giảng đạo lý.”

 

Con ma này nói cũng rất có lý.

 

Nhưng có một số chuyện nhất định không thể để cho con ma nhìn thấy: “Để anh móc mắt nó ra trước đã.”

 

Con ma: “???”

 

Chu Kỳ An giật mình.

 

Móc mắt nó ra rồi thì nó còn nhìn thấy bài đăng nữa không? Chẳng phải là uổng công vô ích sao?

 

Nhưng mà, trên mặt Thẩm Tri Ngật đã không còn vẻ ôn hòa như trước, hắn nhìn con ma, trong mắt lóe lên tia máu, ngay khi hắn sắp ra tay, bỗng nhiên bị người ta túm lấy cổ áo.

 

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, Thẩm Tri Ngật không hề phản kháng, bị kéo sang một bên.

 

Cảm giác mềm mại truyền đến từ bên má.

 

Giữa đêm khuya, một nụ hôn nhẹ nhàng và chóng vách hạ cánh trên má, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

 

Khi hắn kịp phản ứng lại, Chu Kỳ An đã chụp ảnh xong, lại nghiêng người sang một bên, cùng với dòng trạng thái đã được chỉnh sửa xong, trực tiếp nhấn gửi.

 

Thẩm Tri Ngật nhìn thoáng qua hình ảnh.

 

Bỏ qua dòng chữ đơn giản ban đầu, thay vào đó là——

 

[Công khai người yêu hiện tại, nửa kia trong tương lai của tôi. Thầy Thẩm. (rải hoa.jpg) (pháo hoa.jpg)]

 

Chu Kỳ An cong cong mắt: “Anh thấy em viết status thế nào?”

 

Không phải cậu hỏi con ma, mà là hỏi người bên cạnh.

 

Trong vài giây ngắn ngủi nhìn nhau, Thẩm Tri Ngật như thật sự nhìn thấy pháo hoa nở rộ trước mắt, mãi một lúc lâu sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình: “Rất tốt.”

 

Lúc này Chu Kỳ An mới nhìn về phía con ma, cậu bắt chéo chân, giọng điệu vô cùng bá đạo: “Hài lòng với những gì mi thấy chứ?”

 

Chứng kiến tình yêu của bọn họ ngọt ngào đến nhường nào, con ma: “…”

 

——–

 

Nửa đêm, Vikas bị đuổi về phòng, hắn ta đang cười lạnh nhìn tên Phù thủy tiên tri.

 

Cái gì mà trăm năm hạnh phúc, cái gì mà kết hôn ngay đi?

 

Thật là một kẻ hèn nhát, vì mạng sống mà cái gì cũng dám nói, vừa rồi còn quỳ nhanh hơn cả hắn ta.

 

Hắn ta không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, so với Chu Kỳ An, Vikas càng để ý đến sự khác thường của Thẩm Tri Ngật hơn.

 

“Là do tiến hóa sao?”

 

Không đúng.

 

Vikas từng ghép chung phó bản với một người chơi sắp hoàn thành tiến hóa, không hề có chuyện không có bóng.

 

“Nói không chừng thật sự là quái vật nửa người nửa quỷ.”

 

Người chơi cấy ghép nội tạng quái vật, trong game đã từng xuất hiện không ít.

 

Cốc cốc cốc.

 

Tiếng gõ cửa vô cùng thiếu kiên nhẫn cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn ta.

 

Nửa con ma chui vào từ khe cửa, trợn tròn đôi mắt chết cũng không nhắm lại được, nói: “Cặp đôi nam nam ở phòng bên cạnh nhờ ta nhắn với mi là, sáng mai chín giờ hãy đi tố cáo nghệ sĩ nổi tiếng Thẩm Mộ.”

 

Rõ ràng, Chu Kỳ An đã hoàn toàn chắc chắn người bán thuốc Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn là ai, cậu đã loại trừ cậu bé chơi guitar điện kia.

 

Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cậu vẫn muốn Vikas đi xử lý nốt phần còn lại.

 

“Chín giờ?”

 

Vikas nheo mắt nghi ngờ nhìn con ma, nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của nó, dù sao chuyện tố cáo nên làm sớm thì hơn.

 

“Cặp đôi nam nam kia còn nói sẽ phái thêm mấy người nữa đến đào kênh.”

 

Con ma truyền lời xong, bám vào tấm thảm đỏ rời đi.

 

Nó không yêu cầu Vikas đăng bất kỳ bài viết nào tự hủy hoại tương lai, so với khuôn mặt của người ở phòng bên cạnh, khuôn mặt này trông khá bình thường.

 

Sáng hôm sau, gió giật mạnh, mưa to trút nước.

 

Gần công ty giải trí Vương thị, vì nhân viên chính thức vẫn chưa đến giờ làm việc, trời mưa to đến mức ngay cả tiếng chim hót cũng không có, xung quanh vắng vẻ lạ thường.

 

Mới sáng sớm mà mấy người chơi đã bị gọi đến thay phiên nhau cuốc đất đào kênh.

 

Chu Kỳ An cầm ô đứng bên cạnh, ân cần nói: “Không cần đào quá sâu, đủ chôn một cái đạo cụ phát nổ là được.”

 

Người chơi đang đào đất suýt chút nữa thì cuốc phải chân mình.

 

Nói như vậy là có ý gì, tại sao lại phải chôn đạo cụ phát nổ?

 

Chu Kỳ An ngáp một cái, không có kênh mương che chắn, sau này lũ ma quỷ sẽ không tìm đến người của công ty nữa.

 

Không ai dám hỏi nhiều, người chơi mới đều là những người giỏi đào đất, rất nhanh đã đào xong cái hố rất chính xác.

 

Đạo cụ nổ đương nhiên là do Vikas cung cấp, hắn ta vừa chửi thầm vừa cài đặt đạo cụ hẹn giờ.

 

Ban đầu bởi vì phải gánh vác rủi ro tố cáo, Vikas có chút không tình nguyện, nhưng hiện tại hắn ta gần như là gấp không chờ nổi muốn đi tố cáo kẻ bán thuốc giảm cân Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn.

 

Ở bên cạnh Chu Kỳ An thêm một giây nào cũng khiến hắn ta thấy khó chịu, hắn ta phải nhanh chóng về nhà.

 

Theo yêu cầu của hệ thống, thư tố cáo phải được bỏ vào hòm thư ẩn danh trong công ty. Ngay khi chuẩn bị bước vào công ty, Vikas đột nhiên nhớ ra điều gì, bước chân đột ngột dừng lại.

 

Hắn ta quay đầu nhìn Chu Kỳ An, nói: “Tôi nhớ ra rồi.”

 

Ánh mắt hắn ta đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tri Ngật: “Hắn chính là người mà trên diễn đàn từng nhắc đến, bạch nguyệt quang mà cậu không tiếc từ bỏ hội trưởng Hiệp hội săn cá voi để quay lại tìm, đúng không?”

 

Hiệp hội săn cá voi rất thần bí, Thẩm Tri Ngật cũng không bình thường.

 

Quả nhiên, gu thẩm mỹ của Chu Kỳ An cũng thần kinh giống như con người của cậu ta.

 

Không để lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, Vikas nói xong thì suýt chút nữa đã cười lạnh một tiếng, nhưng hắn ta đã kịp thời kìm lại, cầm thư tố cáo đi về phía công ty.

 

Chu Kỳ An: “…”

 

Tổ tông nhà anh.

 

Kêu anh đặt đạo cụ phát nổ chứ không phải là đến đây để châm ngòi nổ chết tôi.

 

Thẩm Tri Ngật đứng tại chỗ, phải mất mười giây mới hoàn hồn.

 

Bạch nguyệt quang.

 

Chín giây đầu tiên, hắn chọn nghe những gì mình thích, liên tục để từ ngữ này quanh quẩn trong đầu.

 

Lại nửa giây sau, biểu cảm của Thẩm Tri Ngật đột nhiên thay đổi. Hiệp hội săn cá voi, từ bỏ… Thứ rác rưởi gì cũng xứng đáng có liên quan đến Kỳ An sao?

 

0.5 giây cuối cùng, hắn chắt lọc ra hai chữ then chốt nhất trong đó, hai mắt nheo lại nguy hiểm: “Diễn đàn.”

 

Chu Kỳ An mím môi.

 

Người đã khuất và ký ức đã mất đồng thời công kích cậu, như thể quay trở lại thời điểm bị tung tin đồn thất thiệt vậy.

 

Đột nhiên cậu không còn muốn rời khỏi phó bản này nữa, dù sao thì ở trong phó bản cũng không thể lên diễn đàn được.

 

[Tố cáo thành công]

 

[Kẻ đứng sau đường dây bán thuốc giảm cân Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn đã bị tìm ra.]

 

[Người chơi nằm vùng xuất sắc nhất phó bản một sao đã hoàn thành nhiệm vụ.]

 

Âm thanh thông báo của hệ thống đến hết sức đột ngột.

 

Cơ thể Chu Kỳ An bỗng cứng đờ.

 

Đạo cụ hẹn giờ phát ra tiếng bíp bíp cảnh báo, mọi người vội vàng lùi lại, gần như cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, kênh mương bị nổ tung, bụi đất và nước bắn tung tóe, trong lúc đó, âm thanh thông báo vô tình của hệ thống lại vang lên:

 

[Sắp tiến hành dịch chuyển.]

 

[Thời gian dịch chuyển đếm ngược, 10s, 9s, 8s…]

 

Khoảnh khắc ánh sáng trắng lóe lên, Chu Kỳ An bị cưỡng ép dịch chuyển đi, trong lòng cậu không ngừng nguyền rủa cả mười tám đời tổ tông nhà trò chơi, đồng thời cũng cầu phúc cho người khác.

 

Người mặc áo choàng đỏ.

 

Dân hóng hớt trên diễn đàn.

 

Nguyện trò chơi phù hộ cho các ngươi.

 

Hết chương 196.

 

Chương 196: Ngoại truyện – Kẹp Tóc Dâu Tây

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên