Chương 197: Ngoại truyện – Buổi Tụ Họp Nhỏ

 

Chương 197: Ngoại truyện – Buổi Tụ Họp Nhỏ

 

Cổ thành náo nhiệt từ sáng sớm đến tối muộn.

 

Ánh bình minh chiếu lên bức tượng vàng rực rỡ, phản chiếu ánh sáng quý giá lên hai người vừa mới ra khỏi phó bản.

 

Giống như lần trước, điểm dịch chuyển được hệ thống tự động đặt trong Hoa Cổ Thành.

 

Bóng tối mù mịt biến mất, vừa tiếp xúc với ánh sáng vàng, Chu Kỳ An đã theo bản năng nhìn thêm hai lần.

 

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được từng đợt hàn ý trong không khí, thân thể thông linh không cảm thấy gì, chứng tỏ hàn ý này không phải do âm khí tụ tập, mà là do áp suất thấp gây ra bởi oán niệm thuần túy.

 

Chu Kỳ An nghiêng đầu, bên cạnh, Thẩm Tri Ngật vẫn giữ nguyên một tư thế, mặt nghiêng bốn mươi lăm độ về phía bức tượng, không nhúc nhích.

 

“Đã đăng nhập vào diễn đàn chưa?”

 

Hoa Cổ Thành hiện tại thuộc địa giới đặc thù, việc sử dụng diễn đàn cũng không bị ảnh hưởng gì.

 

Dần dần, Thẩm Tri Ngật từ góc bốn mươi lăm độ, biến thành sáu mươi độ.

 

Lần trước nhìn thấy tư thế này là lúc cậu giết Hạ Dương cướp năng lượng.

 

Chu Kỳ An nhìn hình đoán chữ, phiên dịch biểu cảm của đối phương.

 

Bốn chữ.

 

Trời lại sập rồi.

 

“…”

 

Phiên dịch nhân tạo tuyệt đối chính xác, đây chính là trạng thái hiện tại của Thẩm Tri Ngật.

 

Mỗi một câu nói trên diễn đàn đều giẫm lên giới hạn chịu đựng của hắn.

 

《Kinh ngạc! Hiệp hội săn cá voi vì yêu sinh hận…》

 

Chỉ riêng nửa đầu tiêu đề thôi đã khiến Thẩm Tri Ngật trầm mặc một hồi lâu. Tra nam, bạch nguyệt quang, tình cảm rắc rối vân vân, tất cả các yếu tố kết hợp lại với nhau, trực tiếp đẩy hắn vào vị trí kẻ thứ ba.

 

Bài đăng hiện tại đã có hơn trăm trang trả lời, lọt top 3 bài viết hot nhất diễn đàn.

 

Xếp thứ tư bên dưới, là 《Thật sự rồi! Hiệp hội săn cá voi vì yêu sinh hận đến cả mẹ cậu ấy cũng muốn giết》.

 

Bình luận đều là kêu gọi Hiệp hội săn cá voi đừng yêu nữa.

 

Sáng nay trước khi rời khỏi phó bản, Thẩm Tri Ngật đã đặc biệt xem qua động thái mà Chu Kỳ An đăng tải tối qua, bởi vì bài đăng đó không kịp làm dữ liệu nên lượt xem và bình luận đều rất bình thường.

 

Hoàn toàn không thể so sánh với hai bài viết này.

 

Hiện tại những người biết được quan hệ của bọn họ cũng chỉ có NPC không quan trọng trong phó bản.

 

Không biết qua bao lâu, Thẩm Tri Ngật mới từ trạng thái sét đánh ngang tai hoàn hồn lại, hắn lạnh lùng hỏi: “Anh có thể đánh chết tất cả những người có liên quan trên diễn đàn không?”

 

Chết ở đây là chết thật đó.

 

“… Không được.”

 

Chu Kỳ An cố gắng giải thích hai câu, khuyên hắn bình tĩnh lại.

 

Người đăng bài không thể giết, Thẩm Tri Ngật nhíu mày: “Vậy người xem bài thì sao?”

 

Mí mắt Chu Kỳ An giật giật: “Cũng không được.”

 

Thẩm Tri Ngật im lặng tính toán.

 

Vậy thì chỉ còn lại Hiệp hội săn cá voi.

 

Nhưng thật đáng tiếc, người của Hiệp hội săn cá voi đã chết hết rồi, có người còn chẳng sót lại một mảnh xương.

 

Hắn lại ngửa đầu lên bảy mươi độ nhìn trời, thậm chí còn có xu hướng tăng lên chín mươi độ, trước khi hình ảnh trở nên kinh dị, Chu Kỳ An đã kịp thời chuyển chủ đề: “Về nhà thờ trước đã.”

 

Bị kéo vào trò chơi đột ngột như vậy, còn chưa biết tình hình của mẹ và sếp là như thế nào.

 

Thuê một chiếc xe mui trần từ cổ thành chạy về nhà thờ, con đường vắng vẻ không có luật giao thông.

 

Cái bóng phụ trách lái xe, Chu Kỳ An ân cần mở cửa sổ trời phía trên, tạo điều kiện cho ai đó ngắm nhìn bầu trời.

 

Bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, trong lúc đó cậu cũng đăng nhập vào diễn đàn sau một thời gian dài.

 

Nhiệt huyết hóng hớt của con người ngày càng tăng, Chu Kỳ An lắc đầu, đã qua bao lâu rồi, bài đăng vẫn còn trên trang nhất, vài phút trước còn có người đẩy lên.

 

Cậu vốn dĩ không có hứng thú với chuyện tầm phào.

 

Đang chuẩn bị thoát ra thì Chu Kỳ An hơi nghi hoặc “Hửm” một tiếng.

 

《Bóc phốt hai vị đại lão dẫn tôi vượt phó bản.》

 

Thể loại diễn đàn cổ xưa.

 

Cậu lập tức nhấp vào.

 

[Lần đầu tiên đăng bài, ghi lại hành trình hai vị đại lão đã dẫn tôi vượt phó bản.]

 

Bên dưới đã có người trả lời:

 

【Cười chết mất, cơ chế trò chơi còn chưa hiểu rõ, đã ở đây bịa đặt, trình độ chênh lệch quá lớn căn bản sẽ không bị xếp vào cùng một phó bản.】

 

【Đúng vậy, người chơi mới hoàn toàn, phó bản đầu tiên cơ bản đều là cấp một.】

 

Cho dù là người mới để giảm bớt độ khó, cũng là sau khi trải qua một hai phó bản, lúc đó mới có khả năng ghép vào phó bản độ khó trung bình cao.

 

Chủ thớt phớt lờ những lời nghi ngờ, cập nhật trực tiếp:

 

[Người giúp đỡ tôi là một người chơi có ngoại hình đặc biệt xinh đẹp, anh ấy cho người ta cảm giác ‘Ta là đại lão, muôn hình vạn trạng’. Lúc thì biến thành một chiếc bánh kem nhỏ, lúc thì biến thành yêu tinh…]

 

Phản hồi là một tràng cười vang:

 

【Đừng có nói quá, từ ngữ dùng sai hết rồi.】

 

【Rất khó tưởng tượng, người sống trong ảo tưởng như chủ thớt mà sao được chọn làm người chơi thế?】

 

【+1】

 

[Đại lão nhan sắc và một người chơi khác nghi là đại lão, chắc là người yêu. Để bảo mật thông tin cá nhân của đại lão, ở đây sẽ dùng Z thay thế cho đại lão nhan sắc, S thay thế cho đại lão còn lại.]

 

[Ngày đầu tiên vào phó bản, Z đã chạy đến quảng trường hát, còn S, thì ở dưới đài vẫy gậy huỳnh quang, sau đó bọn họ còn đặc biệt trang điểm, ra ngoài chụp ảnh…]

 

Vì bài viết quá mức hoang đường, đã thu hút không ít người rảnh rỗi vào xem náo nhiệt, từ ban đầu là kêu cậu ta cút, đến bây giờ thì trọng tâm tư tưởng biến thành: Không ai được phép ngắt lời chủ thớt, tôi muốn xem anh ta bịa đặt thế nào.

 

Trên đường quốc lộ, Chu Kỳ An đang xem diễn đàn hít sâu một hơi: “Điên rồi sao?”

 

Ban đầu cậu còn chưa phản ứng kịp, bây giờ đã chắc chắn nhân vật chính mà bài viết miêu tả là cậu và Thẩm Tri Ngật.

 

Người đăng bài chắc chắn là một trong những người mới tham gia phó bản một sao, nhưng người mới nghiêm túc nào sau khi ra khỏi phó bản, việc đầu tiên là đăng bài chứ?!

 

Người chơi bây giờ, khóa sau chẳng bằng khóa trước.

 

Không biết từ lúc nào cửa sổ trời đã bị đóng lại.

 

Thẩm Tri Ngật có cách suy nghĩ khác với người thường, sau khi nhìn thấy bài viết của fan couple, âm u nơi đáy mắt hắn cũng vơi đi không ít: “Diễn đàn này, cũng không phải là không thể nổ tung.”

 

Vẫn có người nói tiếng người.

 

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, suy nghĩ xem có nên dìm bài viết này xuống không.

 

Nhưng chính vào lúc này, người chơi mới đã viết xong một bài văn nhỏ liền mạch, thuật lại chi tiết sự việc trong phó bản.

 

[Bây giờ nghĩ lại, Z thật sự là người rất lợi hại, rất tốt, không những thỉnh thoảng lại cho tôi và người chơi khác gợi ý, mà còn không lấy lại số tiền còn lại dùng để mua fan giả.]

 

[Tối ngày đầu tiên có một con ma gõ cửa đột nhiên hát lên, nói không chừng không phải là nó thật sự ngốc nghếch, chắc chắn cũng có liên quan đến đại lão.]

 

[Dù sao thì tôi cũng gần như là nằm chờ win.]

 

[… Ơ, về việc cuối cùng chúng tôi đã phá đảo thế nào ư?]

 

[Thật ra thì tôi cũng không biết, một người chơi tóc vàng hoe đã vào công ty…]

 

[À, xin lỗi, lỡ lời, thật ra là một anh chàng tóc vàng mắt xanh rất đẹp trai, đại lão dùng từ vàng hoe để hình dung, tôi cũng bị ảnh hưởng một chút. Trước khi người chơi tóc vàng hoe đi tố cáo, chúng tôi đã cùng nhau đào đứt một con mương, Z chỉ huy đặt thuốc nổ vào trong đó.]

 

[Dù sao thì cuối cùng phó bản cũng kết thúc trong tiếng nổ.]

 

Vài đoạn văn bản phía sau gần như là được đăng toàn bộ trong vòng ba bốn phút, những bình luận chế nhạo xen kẽ trước đó sau khi câu nói cuối cùng xuất hiện, đột nhiên im bặt.

 

Một lúc lâu sau, bình luận mới lại như nấm mọc sau mưa xuất hiện.

 

【Vừa rồi trong đầu tôi đột nhiên hiện lên ba chữ: Pháo hủy diệt.】

 

【Hahaha, tôi cũng vậy. Nhưng mà đừng đùa, Pháo hủy diệt sẽ không hạ phó bản cấp thấp.】

 

Trong một đám người cười ha ha, đột nhiên nhảy ra một bình luận:

 

【@Chủ thớt. Đại lão Z mà bạn nói khi giống bánh kem, anh ấy có đeo kẹp tóc không?】

 

Chủ thớt trả lời rất nhanh: 【Bạn nói là kẹp tóc hình quả dâu tây sao?】

 

Chính trong mấy câu hỏi đáp này, diễn đàn lại một lần nữa rơi vào trầm mặc quỷ dị.

 

Tài khoản vừa hỏi chủ thớt là người không xa lạ gì, là phó hội trưởng của Bách Xuyên, nghe ngữ khí thì hình như bà ấy biết gì đó.

 

Có người thăm dò hỏi: 【Những gì chủ thớt nói không phải là sự thật đấy chứ? Pháo hủy diệt xuống phó bản cấp thấp có phải là có liên quan đến cái gọi là kẹp tóc đó hay không?】

 

Trần Tố không trả lời nữa.

 

Mỗi người chơi đều có cách giải thích riêng.

 

Sự im lặng thường đại diện cho rất nhiều điều, nếu không phải là một người, hẳn là phải trực tiếp nói không phải mới đúng.

 

Sóng trước chưa kịp tan sóng sau đã ập tới.

 

Lại có người @ chủ thớt.

 

【Đại lão S mà bạn nói có phải là người có mắt màu xám trắng không?】

 

Câu hỏi này quá riêng tư, chủ thớt không trả lời.

 

Nhưng tương tự, trong lòng những người chơi lâu năm thông minh đã có đáp án.

 

【Chờ đã! Nếu thật sự là Pháo hủy diệt, bạn trai của cậu ấy là mắt màu đỏ mà!】

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Người đánh ra dòng phản hồi này là Mục Ca, lúc trước ở phó bản Tiên Khách Lai, quan hệ của Chu Kỳ An và Mục Thiên Bạch ai cũng có thể nhìn ra.

 

Hai ngày nay có tin đồn Hiệp hội săn cá voi bị tiêu diệt, người lên tiếng còn là Người mặc áo choàng đỏ, trên diễn đàn cũng không thấy Hiệp hội săn cá voi đáp trả. Đã biết Hiệp hội săn cá voi không còn là mối đe dọa, cô không cho phép người khác bịa đặt tình cảm của ân nhân đã từng giúp đỡ mình.

 

【?】

 

【??】

 

Mục Ca kích động gõ bàn phím: 【Đừng có bịa đặt, tôi có thể thề, bạn trai của Pháo hủy diệt là người đàn ông mặc áo hoodie có mắt màu đỏ.】

 

Có người chơi phụ họa theo cô: 【Ừm, mắt màu đỏ là họ M sao? Tôi từng gặp họ ở phó bản tòa cao ốc Kim Tường. Lúc đó hai người quả thật là cùng nhau hành động.】

 

Cũng có ý kiến khác: 【Không, là mắt màu xám trắng, chắc chắn là mắt màu xám trắng!】

 

Số lượng phản hồi của bài viết càng ngày càng nhiều, một loạt dấu chấm than nối tiếp nhau.

 

Diễn đàn bắt đầu thay đổi.

 

【Mọi người, tôi tổng kết lại một chút! Người yêu cũ của Pháo hủy diệt là hội trưởng Hiệp hội săn cá voi, người yêu cũ nghi là mắt màu đỏ? Bạch nguyệt quang là mắt màu xám trắng (nghi ngờ đã tái hợp?)… Là ý này phải không?】

 

【Má ơi má ơi, theo thời gian phó bản suy đoán, có một khoảng thời gian nói không chừng cậu ấy đang đồng thời qua lại với mắt màu đỏ và mắt màu xám trắng đó.】

 

【Pháo hủy diệt quả nhiên danh xứng với cái tên! Những cái khác không nói, hừ hừ, cái tên mắt màu xám trắng này chắc chắn là tiểu tam, tôi không tin là anh ta không biết chuyện của Hiệp hội săn cá voi và mắt màu đỏ.】

 

………..

 

Trên đường quốc lộ vắng vẻ, cái bóng vẫn đang lái xe.

 

Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật: “Thầy Thẩm.”

 

Thẩm Tri Ngật hiểu ý, lặng lẽ mở cửa sổ trời ra lần nữa, lần này biến thành hai người cùng nhau ngước nhìn bầu trời bốn mươi lăm độ.

 

Chu Kỳ An ngẩng đầu nhìn cái nồi đen trên trời đang dần dần rơi xuống, thở dài: “Bọn họ nói em lăng nhăng, sớm ba chiều bốn.”

 

Thẩm Tri Ngật mặt không cảm xúc: “Tôi là tiểu tam.”

 

Cái bóng đen dùng âm khí viết vài chữ trên bầu trời: Tôi cũng vậy.

 

“…”

 

Thẩm Tri Ngật hình như nghĩ đến điều gì, cuối cùng, chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Phù thủy tiên tri.”

 

Hắn muốn hỏi phù thủy tiên tri, rốt cuộc thì khi nào thân phận của mình mới được công chúng thừa nhận.

 

Nếu không thừa nhận, vậy thì cho nổ tung luôn đi.

 

Chu Kỳ An không nói những lời nhảm nhí kiểu không cần để ý đến lời người khác, dường như Thẩm Tri Ngật rất cố chấp với việc công khai thân phận.

 

Phù thủy tiên tri ngủ đông sau một thời gian, khi thấy lại ánh sáng ban ngày trông có vẻ cay nghiệt hơn.

 

Nhưng có người còn cay nghiệt hơn cả ông ta.

 

Chu Kỳ An nhận xét sắc bén: “So với phù thủy tiên tri số một, cái người này trông thật sự khiến người ta ớn lạnh.”

 

Thẩm Tri Ngật chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm phù thủy tiên tri.

 

Phù thủy tiên tri kiêu ngạo miễn cưỡng nâng mí mắt, một khắc sau, không biết là áo choàng run hay là cơ thể khẽ run.

 

Khí tức của người tiến hóa hoàn toàn không thể nào che giấu được, còn người kia, trong trường hợp không cố ý kiềm chế, thì sự tồn tại vừa mạnh mẽ vừa yếu ớt, giống như một khắc sau sẽ âm thầm kéo ông ta vào đầm lầy ngay tức khắc.

 

Những điều này đều có thể nhịn, nhưng tại sao lại có một cái bóng đen đang lái xe!

 

Điều này có hợp lý không?

 

Khi phù thủy tiên tri đang điên cuồng tưởng tượng đủ loại khả năng, Chu Kỳ An đã hỏi xong câu hỏi, Thẩm Tri Ngật dùng ngón tay gõ nhẹ bên cạnh phù thủy tiên tri, tiếng gõ mang theo chút không kiên nhẫn.

 

Ngay cả cái bóng đen cũng toát ra vẻ u ám.

 

Vốn dĩ còn muốn nói những lời mơ hồ, nhưng một loạt những biểu hiện kỳ lạ chồng chất lên nhau, phù thủy tiên tri quyết định nói tiếng người.

 

Hai cánh môi mấp máy, lần này thứ ông ta đưa ra không phải là lời khuyên, mà thật sự giống như một lời tiên tri: “Rất nhanh, cả thế giới đều biết.”

 

Sáu chữ đó đã cứu vãn sự nghiệp của ông ta.

 

Băng sương trên mặt Thẩm Tri Ngật dần dần tan ra, lúc hắn kết hôn, vị phù thủy tiên tri này cũng có thể lên bàn.

 

Không hiểu sao, phù thủy tiên tri lại rụt cổ vào trong áo choàng, rùng mình một cái.

 

.

 

Thời tiết cổ thành thay đổi thất thường, khi chiếc xe rốt cuộc cũng đến được nhà thờ thì trên trời lại có dấu hiệu sắp mưa, mây đen dày đặc như đang bịa đặt vậy.

 

Trong nhà thờ chỉ có sếp, người đàn ông đang ngồi đọc sách trên ghế dài, dáng vẻ rất tinh anh.

 

Tiếng bước chân phía sau không hề quấy rầy đến ông ta.

 

Khi sắp đi đến gần, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn, 《Bàn về việc làm sao để các cặp vợ chồng sống với nhau cả đời mà không có lòng tin.》.

 

Nghe tên đã thấy tàn nhẫn rồi.

 

“Sách trong thành khá thú vị.” Sếp nói, “Giống như diễn đàn vậy.”

 

Chu Kỳ An thầm cười nhạo trong lòng, quả nhiên đối phương cũng đã xem nội dung trên diễn đàn.

 

Cậu nhìn trái nhìn phải, mẹ già nhà mình đi đâu rồi?

 

Như biết Chu Kỳ An đang tìm gì, sếp không ngẩng đầu lên, nói: “Đi làm tóc.”

 

Khi nhắc đến mẹ Chu, sếp hơi cau mày.

 

Theo như Chu Kỳ An hiểu về ông ta, chỉ khi đối mặt với khách hàng khó tính hoặc không được yêu thích lắm, sếp mới lộ ra biểu cảm tương ứng.

 

Có vẻ như mặc dù lý trí đã khôi phục được kha khá, nhưng mẹ già nhà cậu và sếp đều theo bản năng tránh gặp mặt tiếp xúc với nhau.

 

Tuy không ưa mẹ Chu, nhưng trong một số việc, sếp có tiêu chuẩn riêng của mình, ví dụ như việc kiên trì tụ tập ăn uống.

 

Ông ta đề nghị trước khi đến Thế Giới Mới, tối nay sẽ tụ tập ăn uống trong thành.

 

Chu Kỳ An không có ý kiến gì, thậm chí trong nháy mắt đã nghĩ đến việc sẽ ăn ở đâu, nhà hàng mà lần trước bọn họ đã ăn lúc vượt phó bản này cũng không tệ.

 

Khoảng sáu giờ rưỡi tối, ba người đến trước cửa nhà hàng Hào Đại.

 

Đúng là thời điểm hoàn hảo, tà dương như máu, Chu Kỳ An cảm thán: “Đến đoạn ‘Mộ’ của ‘Sớm ba chiều bốn’ rồi.”

 

Nói xong nhìn hai người kia: “Hai người vào phòng riêng trước đi, tôi đến tiệm làm đẹp tìm mẹ tôi.”

 

Trong Hoa Cổ Thành chỉ có một tiệm làm đẹp, Chu Kỳ An thuận lợi tìm được mẹ Chu, khi dẫn bà vào phòng riêng thì món ăn đã được dọn lên gần hết.

 

Cậu nhìn lướt qua, rất nhiều món đều là món cậu thích ăn.

 

Thẩm Tri Ngật nhìn thấy chàng trai bước vào, khóe miệng theo bản năng cong lên, chờ đối phương ngồi xuống bên cạnh mình.

 

Dù sao thì cũng chỉ có hai cái ghế, đều ở rất gần hắn.

 

Chu Kỳ An cũng chiều theo ý hắn mà ngồi xuống.

 

Từ sau khi cai rượu cách đây ba năm, đã lâu rồi mẹ Chu mới gọi riêng một chai rượu.

 

Bầu không khí đang tốt đẹp, Chu Kỳ An với thân phận là con cháu rót cho mỗi người nửa ly rượu, đang định cụng ly thì cậu đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Hay là chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm nhỉ?”

 

Công ty của họ, mỗi lần tụ tập ăn uống đều không thể thiếu trò chơi như thế này.

 

Bây giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện rồi.

 

Nhưng rất nhanh lại cảm thấy phiền phức, Chu Kỳ An đổi ý: “Mỗi người nói một bí mật hoặc một chuyện khiến người khác bất ngờ đi, phải loại còn sốc hơn cả trên diễn đàn ấy.”

 

Trước khi lời tiên đoán của phù thủy tiên tri ứng nghiệm, cậu phải dùng phép thuật để đối phó với phép thuật, quên đi chuyện diễn đàn sắp nâng cấp cậu từ Pháo hủy diệt thành Pháo vương.

 

Sếp thản nhiên nói: “Tôi không có ý kiến.”

 

Mẹ Chu và Thẩm Tri Ngật càng không phản đối.

 

Tung xúc xắc, ai có điểm nhỏ nhất sẽ nói trước. Một vòng xoay chuyển, sếp có điểm nhỏ nhất, Chu Kỳ An có điểm lớn nhất.

 

Chu Kỳ An khẽ mỉm cười, vận may đã đến, quả nhiên cậu đã đổi vận.

 

Sếp gần như không cần suy nghĩ, thẳng thắn nói: “Tôi chưa từng gặp ông chủ lớn của công ty.”

 

Ngoài cửa sổ đột nhiên thổi vào một cơn gió nhẹ, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy thật lạnh lẽo.

 

Thật ra Chu Kỳ An cũng chưa từng gặp ông chủ lớn, đồng nghiệp vào công ty đã lâu cũng từng nhắc đến một lần, nói ông chủ lớn thỉnh thoảng mới xuất hiện trong nhóm chat một lần, ít khi xen vào việc công ty.

 

Trải qua quá nhiều phó bản kinh dị, khiến phản ứng đầu tiên của cậu là: Rốt cuộc mình đang làm công cho thứ gì vậy?

 

Nghĩ lại, có thể ông chủ lớn thường trú ở nước ngoài, dù sao thì công ty của bọn họ cũng có chi nhánh ở nước ngoài, chưa gặp bao giờ cũng rất bình thường.

 

Đến lượt mẹ Chu, bà nhìn Chu Kỳ An, bình tĩnh nói: “Lúc con không ở nhà, mẹ đã cho hàng xóm mượn vài sợi tóc, để họ trở thành người chơi, còn dẫn họ đi vượt ải mấy lần.”

 

“…”

 

Chu Kỳ An trầm mặc uống cạn ly rượu.

 

Sao cậu không nghĩ ra cách đơn giản thô bạo như vậy chứ? Còn đang nghĩ phải đi đường vòng tìm người dẫn hàng xóm đi nữa.

 

Một lúc sau, Chu Kỳ An hít sâu một hơi.

 

Vậy nên lúc cậu không có ở nhà, mẹ cậu lại đi trộm mộ, lại còn dẫn người ta đi vượt ải sao?

 

Mẹ ơi!

 

“Hai năm trước tôi từng dạy sinh viên đại học.” Thẩm Tri Ngật ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, hắn còn lấy chứng chỉ giáo viên ra.

 

Chu Kỳ An: “???”

 

Chu Kỳ An: “!!!”

 

Hết chương 197.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Đôi khi tôi tự hỏi, rốt cuộc thì thế giới này có thứ gì là thật không?[Cá voi kinh ngạc.jpg]

 

Thẩm Tri Ngật: Tình yêu của anh dành cho em.

 

Chu Kỳ An: …

 

Chương 197: Ngoại truyện – Buổi Tụ Họp Nhỏ

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên