Chương 198: Ngoại truyện – Thanh Tỉnh Mộng
Nghe từ chỗ cấp trên là những câu chuyện kỳ quái.
Nghe từ chỗ mẹ già nhà cậu là những câu chuyện về hàng xóm láng giềng.
Nghe từ chỗ Thẩm Tri Ngật là… chuyện động trời.
Nói rộng ra, sinh viên đại học là để chỉ một nhóm người, Chu Kỳ An cố gắng không nghĩ quá nhiều. Cậu nở nụ cười gượng gạo: “Hóa ra lớp học ban đêm anh mở còn có cả sinh viên đại học đến học bổ túc.”
Thẩm Tri Ngật: “Chỉ một người.”
Một số điều, bao gồm cả những từ nhạy cảm liên quan đến danh tính, trước đây không thể đề cập đến, nhưng sau khi hoàn thành trò chơi, các hạn chế về khía cạnh này đã được gỡ bỏ rất nhiều.
Chu Kỳ An im lặng rót đầy ly rượu cho mình, một hơi uống cạn.
Cậu đưa tay ra: “Cho em xem chứng minh thư của anh.”
Chứng minh thư được chuyển đến tay cậu trong tích tắc, Thẩm Tri Ngật nghiêm túc nói: “Không phải đồ cổ, không đáng để thưởng thức.”
“…” Chu Kỳ An vô cùng nghi ngờ về tính xác thực của chứng chỉ giáo viên.
Cuối cùng, cậu giật giật khóe miệng, hỏi: “Sinh viên đại học này, em có quen không?”
Thẩm Tri Ngật: “Rất quen thuộc.”
Chu Kỳ An lập tức ngừng hỏi, ánh mắt rơi vào cái bàn tròn.
Bánh bao súp cua mềm mại ngon ngọt, vịt quay giòn giòn đậm vị, súp thơm ngon… Cậu phải ăn hết những thứ này, sau đó đến nơi không người rồi mới hỏi kỹ.
Nếu không, lát nữa người sốc rồi, đồ ăn cũng nguội, chẳng phải là thất bại thảm hại sao?
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An quyết đoán bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon.
Cậu không nói gì về bí mật này nữa.
Những người khác trên bàn ăn cũng chẳng có ai hỏi cậu có bí mật gì hay chuyện gì gây sốc hay không, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ăn.
Theo một nghĩa nào đó, Chu Kỳ An trong mắt bọn họ là một ‘Người trong suốt’.
“Trời đất ơi…”
Ăn xong miếng cuối cùng, trong lòng Chu Kỳ An mới thốt lên một lời cảm thán.
Một lúc sau, cậu cảm thấy dùng hai từ khác sẽ thể hiện rõ hơn sự thay đổi cảm xúc dữ dội này. Trò chơi, công ty, cậu nhắm mắt lại…
Trên thế giới này còn có người nào bình thường nữa không?
————
Sau bữa tối, mọi người đến Nhà hát lớn ở Hoa Cổ Thành.
Nơi này có kha khá phòng nghỉ, môi trường cũng không tệ.
Trở lại nơi quen thuộc, Chu Kỳ An không khỏi bồi hồi, cảnh tượng lúc trước tranh thủ từng giây từng phút tìm nữ tặc vẫn còn hiện rõ mồn một ngay trước mắt cậu.
Tối nay nhà hát có biểu diễn, mẹ Chu định đi xem chương trình, hỏi Chu Kỳ An có muốn đi cùng không.
“Con không đi đâu, con muốn đến rừng cây nhỏ nói chuyện riêng một lát.”
Mẹ Chu gật đầu, trước khi đi còn liếc nhìn Thẩm Tri Ngật một cái, sau khi đã tỉnh táo lại phần nào, lần đầu tiên bà cảm thấy nhìn người còn dễ chịu hơn nhìn nồi cơm điện.
Cấp trên cũng không quan tâm đến tình yêu nam nữ của thế giới phàm tục, chỉ có công việc và công ty mới là điểm cố chấp của ông ta. Giờ phút được nhàn rỗi hiếm hoi này, ông ta chọn lên lầu về phòng, tiếp tục đọc cuốn sách chưa đọc xong ở nhà thờ.
Chu Kỳ An khen ngợi: “Đúng là một bước tiến lớn của nhân loại.”
Ít nhất thì tốt hơn là đọc cái gì mà “Hiệu ứng chim non” kia.
Sau khi tản ra, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật cùng nhau đi vào khu rừng nhỏ.
Ánh sáng le lói từ nhà hát hắt ra, khiến khu rừng rậm rạp chìm trong bóng tối sáng lốm đốm từng vệt. Thỉnh thoảng ban đêm lại vang lên tiếng quạ kêu, trên mặt đất toàn là lá rụng, nơi đây được coi là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi.
Chu Kỳ An khoanh tay dựa vào thân cây, tư thế rất tùy ý, cậu đợi Thẩm Tri Ngật lên tiếng trước.
Cậu biết rất rõ sự bất thường trên người cậu sinh viên đại học, Thẩm Tri Ngật có thể giấu cậu, nhưng sẽ không lừa dối cậu. Lúc trước ở bệnh viện Tiên Khách Lai, Thẩm Tri Ngật nói rằng những luồng âm khí đáng sợ đó đến từ người của cậu sinh viên đại học, sau đó ở phòng điều trị nhìn thấy các nhân viên y tế tan chảy, chắc chắn cũng là do cậu sinh viên đại học ra tay.
Có thể dễ dàng xóa sổ sự tồn tại của một con quái vật, đồng thời gây ra một số thiệt hại cho dữ liệu trò chơi rồi rút lui an toàn.
Nói như thế nào nhỉ?
Không giống người thường.
“Cậu ta không phải thứ tốt đẹp gì.”
Gần như cùng lúc, Thẩm Tri Ngật lên tiếng.
Hạn chế không nhiều, nhưng chắc chắn không thể nói thẳng ra mọi chuyện liên quan đến Thái Tuế, hắn dùng ngôn ngữ cực kỳ ngắn gọn để tóm tắt: “Trong đó có liên quan đến một giao dịch, cụ thể là…”
Thẩm Tri Ngật hơi nhích lại gần, dường như muốn nhân cơ hội này nói thì thầm thân mật gì đó, kết quả hô hấp của chính mình lại bị rối loạn, nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Trên khuôn mặt lạnh lùng đó, dái tai bắt đầu hơi ửng đỏ.
Chu Kỳ An: “?”
Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Tri Ngật cũng nói hết câu: “Tối nay anh sẽ kéo em vào giấc mơ của tôi.”
Lúc đó mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Buổi biểu diễn trong nhà hát đã bắt đầu, ánh đèn thay đổi liên tục khiến cho khu rừng nhỏ cũng khoác lên mình một vẻ đẹp khác lạ, tiếng vỗ tay reo hò của khán giả bên trong vọng ra từ cửa sổ, cắt ngang lời nói của hai người.
Chu Kỳ An theo bản năng nhìn sang.
Khi cậu thu hồi tầm mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con cá voi nhỏ được kết tụ từ âm khí.
Con cá voi nhỏ bằng bàn tay, trông ngây thơ đáng yêu, trên người nó phun ra không phải là bọt nước, mà là những cánh hoa hồng.
Thẩm Tri Ngật: “Ảo thuật, anh cũng biết làm.”
Trông thật sự rất giống, Chu Kỳ An nhìn thêm vài giây, theo bản năng dùng đầu ngón tay chọc vào cánh hoa hồng trông mềm mại quá mức kia.
Cảm giác mát lạnh nhàn nhạt lan ra, cánh hoa màu đen dường như còn cong xuống, nhân cơ hội bao lấy đầu ngón tay cậu, cảm giác tê dại truyền đến qua đầu ngón tay truyền thẳng lên não.
Đột nhiên cậu mỉm cười: “Có qua có lại… Anh tặng em cái này, vậy em phải đáp lễ cái gì đây?”
Ánh đèn xuyên qua kẻ lá, tạo thành những đốm sáng nho nhỏ chiếu đến chỗ hai người, Thẩm Tri Ngật cúi đầu: “Như vầy nè.”
Nói xong, hắn cúi người nhẹ nhàng in lên trán cậu một nụ hôn.
………….
Vì tối nay có việc trong mơ, vậy nên Chu Kỳ An đã trở về phòng nghỉ sớm.
Hoa Cổ Thành đang trong tiết trời mát mẻ, sao trời lấp lánh, giấc ngủ ban đêm rất dễ chịu.
Chăn lông vũ, ruột gối mềm mại, mọi thứ đều hoàn hảo, nằm xuống chưa được bao lâu thì cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Cho dù đã tiến hóa xong, chứng ngủ mơ tỉnh táo vẫn còn đó, ví dụ như lúc này đây, Chu Kỳ An có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ở trong mơ.
Thế giới của cậu bây giờ là một màu đỏ như máu, cả bầu trời như được dệt bằng những sợi thịt đỏ tươi.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến cách miêu tả khó chịu về mặt sinh lý này, nhưng đây là cảm nhận chân thật nhất, ngay cả mặt đất dưới chân cũng mang một loại cảm xúc như giẫm lên thịt người, vô cùng kỳ quái.
Kẽo kẹt kẽo kẹt, Chu Kỳ An nhịn không được kiểm soát lực đạo đặt chân xuống đất, tránh bị lún xuống.
“Đây là… giấc mơ của Thẩm Tri Ngật?”
Cậu có chút kinh ngạc, ban đầu còn tưởng rằng giấc mơ của đối phương gần đây sẽ toàn là bong bóng tình yêu màu hồng, bây giờ xem ra, có chút u uất phẫn nộ nha.
Đang nghĩ ngợi, trong khe nứt chỗ vực sâu phía trước có vô số thứ giống như sợi nấm mọc ra, trông vô cùng kỳ quái. Sợi nấm giăng khắp nơi, mỗi sợi đều như sinh vật sống đang ngọ nguậy, trên đó còn có thể nhìn thấy không ít chỗ phân nhánh, mọc ra những thứ kỳ quái giống như mắt.
Chu Kỳ An nhịn không được lùi lại một bước: “Sợi nấm…”
Những sợi nấm này trông thật đáng sợ!
Tất cả bị bao phủ bởi một màu đỏ như máu cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn, may mà đang trong mơ, không cần phải quá kiêng kỵ. Chu Kỳ An mạnh dạn thử đi vòng qua mạng nhện được kết từ những sợi nấm đó, cứ thế đi mãi một lúc, đầu mút của sợi nhỏ bắt đầu kết thành cục máu, giống như đất sét, cục máu tiếp tục lõm xuống kéo dài, đã có hình dáng sơ bộ của con người.
Hình ảnh đáng sợ như vậy, lẽ ra cậu phải lập tức bỏ chạy hoặc quay mặt đi, nhưng không biết tại sao, bóng người màu máu đó lại cho Chu Kỳ An một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Những sợi tơ máu không ngừng đan xen vào nhau, tốc độ còn nhanh hơn cả nhện giăng tơ gấp ngàn vạn lần.
Lớp da thịt bên ngoài cùng bao bọc lấy máu thịt, cuối cùng dần dần ngưng tụ thành một lớp vỏ hoàn mỹ, cuối cùng, một khuôn mặt thanh tú mà tà ác hiện ra trước mắt.
Hơi thở Chu Kỳ An như ngừng lại.
“Là…”
Là cậu sinh viên đại học! Mặc dù khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng cậu chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra, đây chắc chắn là cậu sinh viên đại học.
“Làm sao có thể…” Tất cả những điều này không ngừng phá vỡ nhận thức của cậu, sau đó, Chu Kỳ An gần như hoàn toàn quên mất hô hấp: “Sao cậu sinh viên đại học có thể không phải được sinh ra như thai nhi bình thường?”
Ánh mắt kinh ngạc vẫn luôn dừng lại ở chỗ đó, thậm chí không thể dời đi.
Trên khuôn mặt thanh tú mà tà ác đó, mí mắt khẽ động, dường như sắp mở ra. Chu Kỳ An theo bản năng muốn né tránh ánh mắt của cậu ta, nhưng lần nào cũng đều thất bại.
Ngay lúc đôi mắt đó hoàn toàn mở ra, trong thế giới này đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người, bóng người này vừa vặn đáp xuống trước mặt cậu, che đi ánh mắt có thể đối diện trong khoảnh khắc tiếp theo.
Nhưng giống như người đó không nhìn thấy Chu Kỳ An, người đàn ông hoàn toàn phớt lờ cậu, mắt nhìn thẳng, chân bước đi về phía khe nứt vực sâu, những sợi tơ máu kinh khủng trong không khí xung quanh lại chủ động tránh né người đàn ông.
Dung mạo, thân hình của người đến hư hư ảo ảo.
Không lâu sau, giọng nói trầm thấp quen thuộc của Thẩm Tri Ngật truyền đến đứt quãng.
Chu Kỳ An nghe không rõ, cậu muốn đến gần, nhưng lần nào cũng đều không thể vượt qua những sợi tơ máu này.
‘Thịt Thái Tuế’, ‘Thánh khí’… vài từ khóa lọt vào tai cậu, trong lúc nhất thời, tim cậu như nổi trống, đặc biệt là hai chữ Thái Tuế kia.
Đúng lúc Chu Kỳ An còn muốn tiến lên trước để nghe ngóng, thì từ trong khe nứt vực sâu đột nhiên truyền ra một giọng nói vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ đều mang theo uy áp cực kỳ lớn——
“Anh phải giúp tôi thôi miên thân thể phân chia từ máu thịt này của tôi, để cho cậu ta trời sinh có lương tri, biết phân biệt phải trái, hiểu được từ bi.”
“Sau này, anh phải quên chuyện này đi.”
Chu Kỳ An nghe vậy, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía thân thể máu thịt được kết nối bằng những sợi tơ máu kia, ở phía xa, trong tay Thẩm Tri Ngật nhiều thêm hai thứ có màu sắc kỳ lạ.
Lúc này, cậu đã hoàn toàn hiểu được Thẩm Tri Ngật và con quái vật ẩn nấp trong vực sâu kia đã thực hiện giao dịch gì.
Con quái vật này là Thái Tuế, nó tự động phân chia máu thịt của mình ra, đổi lại, Thẩm Tri Ngật phải giúp nó tẩy não cho thân thể máu thịt vừa được ‘Sinh ra’ kia.
“Cậu sinh viên đại học là một phần của Thái Tuế?!”
Ngay lúc Chu Kỳ An hoàn toàn xác định được kết luận này, thế giới trước mắt bắt đầu trở nên nhấp nháy, tất cả hình ảnh đều trở nên mơ hồ, giống như chiếc TV bị nhiễu sóng, nhấp nháy với tần suất cao trong một khoảng thời gian, sau đó ‘Tách’ một tiếng, đột nhiên chìm vào bóng tối.
Đầu óc cậu choáng váng, hoàn toàn không có cảm giác như mỗi lần sắp tỉnh lại, ngược lại, cả người như chìm vào một giấc mơ sâu hơn.
Khi ý thức trở lại, tất cả khung cảnh xung quanh đều đã thay đổi, thế giới đỏ như máu đã biến mất, thay vào đó là một phòng học cũ kỹ u ám.
Bóng đèn không hiểu sao lại nhấp nháy, cả căn phòng tràn ngập khí tức âm lãnh.
Chu Kỳ An nhận ra nơi này, đối diện lớp học ban đêm mà Thẩm Tri Ngật mở còn có một tòa nhà dạy học gần như bị bỏ hoang, theo lời Thẩm Tri Ngật, nơi đó có thể bị phá bỏ bất cứ lúc nào, còn có lời đồn rằng nơi đó bị ma ám, vậy cho nên mới không đưa vào sử dụng.
Trước đây vì tò mò nên cậu đã đến đó một lần, bên trong tòa nhà dạy học bỏ hoang đó dùng sơn màu đỏ kỳ quái để sơn tường.
Giống hệt với cảnh tượng trước mắt.
Trên bục giảng phía trước, Thẩm Tri Ngật đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng.
Phía dưới bục giảng, chỉ có một người ngồi.
Cậu sinh viên đại học mặc một bộ đồ trắng tinh khôi, đôi mắt kia quỷ dị đến cực điểm, không lúc nào là không tỏa ra khí tức tà ác.
Đáng tiếc khí tức đó lại bị Thẩm Tri Ngật hoàn toàn áp chế.
Vô số sợi tơ máu lao về phía bục giảng, tất cả đều bị bóng tối sâu thẳm hơn khống chế ngược lại, trong con ngươi đen nhánh của cậu sinh viên đại học xuất hiện thêm vài phần thất thần, thần trí không tự chủ được mà tiêu tán.
Sau khi gõ đầu ‘học sinh’ xong, Thẩm Tri Ngật bắt đầu tẩy não.
“Thiện, chính là hành vi lương thiện.”
Vừa mới nói một câu, hắn đã mất kiên nhẫn, đèn phía trên bị nhiễu sóng từ trường, phát ra tiếng ‘rẹt rẹt’ hỗn loạn.
Một màn vô cùng đáng sợ hiện ra trước mắt, nhưng vì đó là hai người quen thuộc nhất nên Chu Kỳ An không sinh ra bất kỳ cảm xúc căng thẳng nào.
Cậu chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu sinh viên đại học, vừa tiêu hóa sự thật gây sốc cậu ta là một phần của Thái Tuế, vừa muốn xem Thẩm Tri Ngật dạy người khác thế nào là thiện ác và từ bi.
Thẩm Tri Ngật đang cầm điện thoại di động tìm kiếm cái gì đó, rất nhanh đã đắm chìm trong bài viết.
Cho dù là trong mơ, mỗi chữ thốt ra từ miệng hắn vẫn có ma lực như thôi miên, cưỡng ép in sâu vào trong tâm trí:
“… Khái niệm phạm tội, tất cả những hành vi gây nguy hiểm cho chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và an ninh quốc gia… xâm phạm đến quyền nhân thân của công dân… đều là phạm tội.”
Chu Kỳ An vốn còn hơi choáng váng lập tức tỉnh táo lại.
Đây chẳng phải là “Luật hình sự” sao?
Tiếp theo, hình ảnh giống như tua nhanh, cậu bị ép buộc xem Thẩm Tri Ngật đọc xong “Luật hình sự” lại đọc “Luật dân sự”, kết thúc “Luật dân sự” lại bắt đầu giảng “Luật kinh tế”.
Cuối cùng trực tiếp nhảy đến “Luật lao động”, Thẩm Tri Ngật không ngừng cưỡng ép nhồi nhét các loại giải thích theo nghĩa đen của các điều luật cho cậu sinh viên đại học.
Trong khoảng thời gian đó, ánh mắt của cậu sinh viên đại học dần dần từ tà ác chuyển sang trong veo, cuối cùng thậm chí còn có một chút ngốc ngốc của chủ nghĩa giáo điều.
Dường như đã sắp đến giới hạn chịu đựng, Thẩm Tri Ngật ném vài cuốn sách giáo khoa của học sinh bình thường lên trước mặt cậu sinh viên đại học.
Nghe các loại chú thích từ vựng trong thời gian dài, đột nhiên nhìn thấy những thứ này, cậu sinh viên đại học cảm thấy thú vị hơn rất nhiều, thế là cậu ta bắt đầu ham học hỏi.
Trực tiếp bỏ qua phần sau, Chu Kỳ An nhắm chặt hai mắt.
Luật lao động.
Lại là Luật lao động!
Cậu vẫn không thể nào quên được ngày đầu tiên cậu sinh viên đại học đến công ty, cậu ta đã ném bản in Luật lao động lên trước mặt sếp, còn hỏi cậu có phải cũng đến tuyên truyền Luật lao động hay không.
“Hóa ra là chuyện tốt do anh làm ra.”
Chẳng trách sự lương thiện của cậu sinh viên đại học lại có thể nông cạn đến mức đó!
Chu Kỳ An hít sâu một hơi, chuẩn bị ép buộc bản thân mình tỉnh lại, lật lại món nợ Thẩm Tri Ngật lừa cậu mua khóa học của cái trường lùa gà kia.
Đều là dạy người ta đọc sách.
Tại sao không trực tiếp dùng sách để tẩy não cậu, nhất định phải tự mình dạy, cuối cùng kết quả hoành tráng đến mức dạy ra một kẻ đứng thứ hai tính từ dưới lên?!
Việc này làm sao cậu có thể nhịn được?
Trên bục giảng, Thẩm Tri Ngật đang đọc sách đột nhiên nhìn xuống.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Chu Kỳ An gần như cùng lúc ngẩng đầu lên.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Tri Ngật hoàn toàn phớt lờ cậu sinh viên đại học, ngược lại lại chăm chú nhìn về phía này, ngữ khí nghiêm túc và sống động:
“Tiếp theo chúng ta sẽ giảng về Luật hôn nhân…”
“Tất cả của tôi đều nên thuộc về đối phương,”
“Tôi nên giúp đỡ đối phương gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng cha mẹ.”
“Bất kể người tôi quan tâm kia trở về thế giới của tôi lúc nào, tôi đều sẽ chờ đợi…”
Đây là hiểu biết đỉnh cao về Luật hôn nhân của một con quái vật.
Cảm giác phẫn nộ trước đó tan thành mây khói.
Chu Kỳ An sững sờ, nghe thấy Thẩm Tri Ngật dùng giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định nhất nói:
“Tôi sẽ luôn luôn tin tưởng em ấy.”
Hết chương 198.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tri Ngật: Có qua có lại, Kỳ An, em cũng tin tưởng anh có chứng chỉ giáo viên đúng không?
Chu Kỳ An: … Thật sự là cháy nhà ra mặt chuột mà.
Cậu sinh viên đại học: Anh Chu, câu “Cháy nhà ra mặt chuột” không dùng như vậy.
Chu Kỳ An: …