Chương 2: 012100 – Tình Báo
“Không ai còn chút ký ức nào sao?” Chàng trai trẻ mặc áo đen trầm ngâm.
Người đàn ông vạm vỡ vốn đã căng thẳng vì cái xác chết kỳ dị này, anh ta vô thức lùi lại một bước, lúc lùi lại thì giẫm phải một vật mềm mềm, đàn hồi. Vậy nên đã vội vàng nhấc chân lên nhìn, vừa nhìn, anh ta đã kinh hãi đến mức như muốn ngừng thở.
Lê Chỉ thấy anh ta gần như hóa đá thì tò mò nhìn xuống chân anh ta.
Hóa ra là giẫm phải con ngươi đã chín kia. Vốn dĩ nó còn là một khối cầu hoàn chỉnh, giờ đã bị dẹp lép, dịch thể có mùi kỳ lạ bắn tung tóe trên sàn nhà thành hình bông hoa hướng dương sẫm màu, một ít còn dính vào ống quần của người đàn ông vạm vỡ.
Thật kinh tởm. Lê Chỉ không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Cố gắng gạt bỏ hình ảnh vừa rồi, Lê Chỉ tiếp lời chàng trai trẻ mặc áo đen: “Thực ra cũng không phải là không còn gì cả. Tôi còn nhớ tên mình.”
“Tôi cũng vậy.” Chàng trai mặc áo đen đưa tay phải về phía Lê Chỉ, làm động tác bắt tay, “Rất hân hạnh được gặp cậu, tôi tên là Du Phùng.”
Lê Chỉ lịch sự bắt tay lại: “Lê Chỉ.”
“Tôi là Vưu Thụ.” Người đàn ông vạm vỡ vẫn đang cọ giày xuống sàn nhà, cố gắng làm sạch chất nhờn còn sót lại của nhãn cầu.
Dường như Du Phùng cảm thấy đứng hơi mỏi chân, vậy nên đã tùy tiện kéo một chiếc ghế bên bàn ăn ngồi xuống, dùng khăn ăn lau những ngón tay dính dầu mỡ, “Tám ghế khách, một ghế chủ tọa. Trên bàn còn có tổng cộng chín bộ đồ ăn bằng bạc, bữa tối này chắc là chủ nhà mời tám vị khách tham dự. Nếu tôi không nhìn nhầm thì trước khi xảy ra chuyện, ghế chủ tọa và ghế khách bên cạnh tôi đều trống.”
Lê Chỉ khẳng định quan sát của Du Phùng: “Đúng là chỉ có bảy người.”
“Khoan đã! Chẳng phải còn người hầu bưng thức ăn sao? Vậy là tám người chứ…” Vưu Thụ như sợ bỏ sót chi tiết, vội vàng bổ sung.
Du Phùng không ngẩng đầu lên, “Anh ta không phải người thật.”
Câu nói này có chút rùng rợn, Vưu Thụ quay sang nhìn Lê Chỉ với vẻ nghi hoặc, nhưng lại thấy Lê Chỉ đang nhìn về phía sau anh ta.
“Đã đến giờ khiêu vũ, mời các vị di chuyển đến đại sảnh để tham dự đúng giờ.” Một giọng nói trẻ con trong trẻo đột ngột vang lên sau lưng Vưu Thụ.
Vưu Thụ theo phản xạ quay người lại. Không biết cậu bé hầu bàn này xuất hiện từ lúc nào, bước chân không một tiếng động. Giờ nhìn gần người hầu lễ phép này, mới thấy trên mặt cậu ta có vẻ tinh xảo đến trống rỗng, nét mặt ngây thơ cứng đờ, Vưu Thụ nuốt nước miếng, đại khái đã hiểu được ý nghĩa của câu “Không phải người thật” là như thế nào.
“Mời các vị di chuyển đến đại sảnh.” Thấy ba người không nhúc nhích, cậu bé lại lặp lại một lần nữa.
Gần như là bị dẫn đường một cách ép buộc, bọn họ đi ra khỏi phòng ăn nồng nặc mùi thịt, bước vào hành lang mờ ảo.
Lê Chỉ bước trên tấm thảm Ba Tư mềm mại, rẽ vài khúc cua rồi xuống lầu, được cậu bé dẫn đến trước một cánh cửa gỗ dày có chạm khắc hoa văn phức tạp.
“Kẽo kẹt—“
Cánh cửa gỗ dày nặng được cậu bé đẩy ra dễ dàng, dần dần có thể thấy toàn cảnh đại sảnh bên trong. Trần nhà rất cao, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên những đồ vật được chạm khắc tinh xảo một lớp bóng loáng, tạo nên một cảm giác ấm áp giả tạo.
Đã có hai người đến rồi.
Là hai gương mặt Lê Chỉ hoàn toàn không có ấn tượng.
Một người đeo kính gọng vàng, mặc bộ lễ phục màu lam lịch sự, đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên mặt mũi phúc hậu. Thấy ba người mới đến, bọn họ lịch sự gật đầu chào.
Lê Chỉ thấy hai người khí chất điềm đạm, vừa chứng kiến cảnh tượng kinh tởm như vậy mà vẫn giữ được phong độ. Sau khi giới thiệu xã giao, Lê Chỉ thận trọng mở lời: “Hai vị có ký ức nào trước khi tỉnh dậy vào tối nay không?”
Hai người nhìn nhau, giữa hai hàng lông mày của người đàn ông trung niên có vẻ hoang mang giống Vưu Thụ: “Chúng tôi lờ mờ nhớ là đến theo lời hẹn.”
“Kẽo Kẹt–“
Cửa đại sảnh lại được mở ra, một người đàn ông tóc vàng dò dẫm bước vào, tóc tai rối bù, thấy mọi người đều nhìn mình, anh ta có vẻ không thoải mái, nép bên cửa vẫy tay: “Mọi người đều đến rồi à…”
Vào khoảnh khắc người đàn ông tóc vàng quay lại đóng cửa đại sảnh, tiếng nhạc đột nhiên vang lên, tiếng đàn vĩ cầm vốn nên du dương lại trở nên đặc biệt chói tai giữa đêm khuya tĩnh lặng. “Bốp bốp” hai tiếng, cậu bé vỗ tay, nói: “Rất tiếc là có hai vị khách vì quá hoảng sợ, sức khỏe không tốt nên không thể tham gia khiêu vũ, nhưng có rượu ngon và ánh trăng làm bạn, hy vọng mọi người vui vẻ.”
Trong đại sảnh rộng lớn chỉ có tiếng nhạc lượn lờ, sáu người bị ép tham gia khiêu vũ, không ai có tâm trạng thưởng thức ánh trăng. Cảm giác hoang mang do thiếu thông tin khiến ai nấy đều khó chịu.
Lê Chỉ tùy tiện cầm một ly rượu, thầm nghĩ: “Chín bộ đồ ăn, hai vị khách nghỉ ngơi, nếu sáu người trong sảnh đều là khách, nếu không ai nói dối, thì thân phận của cái xác trong lò nướng đã được xác định.”
Việc mọi người bắt đầu trao đổi thông tin gần như cũng là bị ép buộc, sau khi cậu bé tuyên bố bắt đầu khiêu vũ thì rời đi, sau khi cậu bé rời đi thì cánh cửa gỗ kia như bị dính chặt, không ai mở được nữa.
Cuối cùng, mọi người đều chịu thua trong sự im lặng ngượng ngùng và tiếng nhạc lặp đi lặp lại. Khi bắt đầu trò chuyện, Lê Chỉ chọn người đàn ông tóc vàng có thân phận chưa rõ.
“Chào anh, tôi là Lê Chỉ.” Lê Chỉ bưng ly rượu mùi Sambuca thơm nồng, nhưng lời bắt chuyện lại nhẹt nhẽo nhàm chán vô cùng.
Người này ngũ quan cực kỳ sắc nét, đẹp như tượng điêu khắc Hy Lạp cổ đại, mái tóc vàng vốn nên rực rỡ giờ lại ủ rũ như tâm trạng của chính anh ta.
“Tôi là Raman Percy.” Người này như đã chờ Lê Chỉ bắt chuyện từ lâu, giới thiệu tên một cách qua loa vội vàng, ngược lại, câu nói tiếp theo lại mang vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã đi dạo một vòng, hình như chỉ có tám người chúng ta còn sống. Bên ngoài cửa sổ là vách núi, ngoài cửa chính tôi không tìm thấy lối ra nào khác…” Anh ta thở dài, vẻ mặt chán nản.
Lê Chỉ gật đầu, không khác lắm so với dự đoán của cậu: “Anh có quen cái xác trong phòng ăn không?”
Raman nhíu mày: “Tôi không biết… Hình như trí nhớ của tôi có vấn đề.”
Lê Chỉ thầm nghĩ, nếu tất cả mọi người đều không nói dối, vậy thì người trong lò nướng chính là người đã tổ chức bữa tiệc này.
Lê Chỉ thấy Raman kéo kéo tay áo mình, kéo cậu lại gần hơn, gần đến mức Lê Chỉ có thể nhìn rõ màu mắt xanh nhạt của anh ta dưới ánh đèn vàng mờ, Raman thần bí ghé sát tai cậu, thốt ra một câu nói đứt quãng.
Nhưng Lê Chỉ nghe rõ từ khóa trong đó — “Phòng sách, giá sách thứ ba, mật đạo.”
Nói xong, Raman lập tức trở lại tư thế trò chuyện bình thường, vẻ mặt tiếc nuối: “Nhưng tôi vừa định dò xét thì cậu bé kia đã tóm được tôi, giục tôi đến đại sảnh này.”
Nghe vậy, Lê Chỉ lộ ra vẻ mặt an ủi đúng mực. Một người trong trường hợp không rõ thân phận của nhau lại đi chia sẻ thông tin quan trọng như vậy với mình, vẻ mặt hoàn toàn tin tưởng người lạ, ngược lại khiến cậu thấy nghi ngờ.
Những lời tiếp theo của Raman càng kỳ lạ hơn: “Nơi này thần thần bí bí, tối nay đi dò xét một chút đi. Đợi khi mọi người về phòng ngủ hết rồi đi.”
Lê Chỉ cân nhắc trong lòng, sau đó mỉm cười cụng ly với Raman, âm thanh cụng ly trong trẻo vang lên, làm rượu sâm panh nhạt màu trong ly cũng gợn sóng.
Lê Chỉ nói với giọng điệu rất chân thành: “Được.”
Hết chương 2.