Chương 2:
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào khoảng không, ánh mắt vô hồn.
Hắn nhéo mạnh vào đùi mình dưới gầm bàn, làm xong, mặt mày nhăn nhó ngay lập tức.
【 Ui da ~ Nhìn thôi đã thấy đau rồi, không ngờ đạo diễn Vương lại có sở thích tự ngược đãi bản thân thế này.】
【 Tinh thần đã biến thái rồi, thể xác đạo diễn Vương nhất định phải thật khỏe mạnh nhé.】
Vương Lâm càng nhăn nhó hơn: … Tôi cảm ơn!
Ninh Lạc vẫn đang mải mê suy nghĩ, bị Tôn Thiệu Nghi trừng mắt: “Ninh Lạc, ăn cơm đi.”
Giọng điệu nghe là đã biết không thể nhịn được nữa.
Ninh Lạc ngoan ngoãn cúi đầu.
【 Sao chị ném cho em ánh mắt lạnh lùng chất vấn vậy, em còn chưa đủ ngoan sao? Em không xứng để chị dịu dàng một chút sao?】
Tôn Thiệu Nghi khựng lại.
Phớt lờ tiếng lòng, Ninh Lạc hình như….. thật sự không làm gì sai.
Ngay sau đó.
【Thất vọng, đau lòng, muốn khóc, phải dùng giấy chùi mông để lau nước mắt, sau đó biến thành độc dịch đen tối vặn vẹo bò trên trần nhà.】
Tôn Thiệu Nghi hít sâu một hơi, thái dương giật giật.
Sao đầu óc Ninh Lạc toàn những thứ này vậy!
Cô tức giận trừng mắt nhìn Ninh Lạc, chỉ thấy gò má phồng lên. Ninh Lạc ngậm đũa, lông mày rũ xuống, vô cớ hiện lên vẻ tủi thân đáng thương, ánh mắt rơi xuống tờ khăn giấy bên cạnh.
Lý Chí Cường không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, thấy Vương Lâm ngừng ký tên thì tỏ vẻ không vui: “Đạo diễn Vương?”
Vương Lâm nhìn nét bút đen vừa ký trên hợp đồng, trầm ngâm nhìn Ninh Lạc.
Ninh Lạc có chỗ dựa, biết một số chuyện nội bộ cũng là điều dễ hiểu, chỉ là, do có liên quan đến lợi ích nên không thể nói thẳng với mình.
Nhưng dù cậu ta có nói thẳng thì mình cũng sẽ không tin, ngược lại bây giờ bỗng dưng nghe được tiếng lòng, thế mới khiến mọi chuyện trở nên đáng tin.
Chờ đã, có phải việc mình có thể nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc là ông trời cảnh báo mình đừng ký hợp đồng không?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, thân ở trong giới giải trí, ít nhiều gì cũng có chút mê tín.
Vương Lâm đặt bút xuống.
Lý Chí Cường thấy vậy thì nghiêng người về phía trước, nhận ra mình quá nôn nóng nên thả lỏng người, trên mặt nở nụ cười, giọng nói lại trầm xuống: “Đạo diễn Vương có ý gì đây? Không định ký nữa sao?”
Hành động của hắn ta không qua được mắt Vương Lâm, trong lòng càng thêm tin Ninh Lạc hơn, hắn khách sáo nói: “Nếu Lý tổng có việc, vậy thì đợi xử lý xong việc rồi chúng ta sẽ tổ chức lễ ký kết đàng hoàng, chụp ảnh chung phát thông cáo, thế cho nó long trọng.”
Lý Chí Cường: “Đạo diễn Vương không cần vốn gấp nữa sao?”
Cái này cũng quá vội vàng đưa tiền rồi, sự bất thường này tất có ẩn tình. Vương Lâm nói: “Việc của Lý tổng nên được ưu tiên, chúng tôi không vội.”
Lý Chí Cường biết không thể nói thêm gì được nữa, đành phải hẹn ký kết sau, nhưng trong lòng thì bực tức không thôi, ngay đến cả hứng thú với Ninh Lạc cũng không còn.
Ninh Lạc gắp một miếng thịt nướng nồi bỏ vào miệng, hai mắt híp lại vì sung sướng.
Ông anh à, còn hẹn lần sau cơ đấy, ông anh sẽ chẳng còn cái lần sau nào đâu, lần này trở về chính là tử kỳ của ông anh đấy.
Bữa cơm đến đây, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, vậy nên cũng nhanh chóng kết thúc trong không vui.
Vương Lâm tiễn Lý Chí Cường xong thì bị Tôn Thiệu Nghi chặn lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôn Thiệu Nghi kéo hắn đến một góc không người, hỏi thẳng: “Đạo diễn Vương, có phải anh đã nghe thấy âm thanh kỳ lạ trong bữa cơm không?”
Nếu không tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy?
Vương Lâm: “Cái gì?”
“Ví dụ như, có người gào thét bên tai nói rằng đoàn phim này không trụ được nữa, phải tìm chỗ khác?”
Vương Lâm im lặng vài giây: “….. Cô cũng vậy à?”
Tôn Thiệu Nghi gật đầu, hai người nhìn nhau.
Bọn họ thương lượng một chút, cuối cùng nhất trí quyết định trước tiên không nên manh động, không nói cho Ninh Lạc biết, án binh bất động.
Về phần hợp đồng, Vương Lâm nói: “Tôi sẽ tìm người xem xét kỹ lưỡng vị Lý tổng này, có thể là Ninh Lạc biết gì đó.”
Chỉ là, lần này không kéo được đầu tư, đành phải nghĩ cách khác, tóc tai lại rụng thêm không ít rồi.
Bên này, Ninh Lạc bắt xe về nhà, trên đường suy nghĩ tại sao Vương Lâm lại đột nhiên quyết định không ký hợp đồng, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là do hắn thật sự muốn long trọng.
“Hình thức quan trọng hơn nội dung à…..” Ninh Lạc nhìn cảnh đêm lướt qua cửa sổ xe, xoa xoa cằm tự nhủ với bản thân rằng, mình nên tìm chỗ dựa mới, nguyên chủ tiêu tiền như nước, trên người chẳng có tích lũy được bao nhiêu, mình không thể để lúc đó phải đi uống gió Tây Bắc được.
Nhưng đã là người của đoàn phim thì phải làm tròn trách nhiệm, Ninh Lạc tự nhận bản thân vẫn có đạo đức nghề nghiệp.
Về đến nhà, cậu cầm lấy kịch bản bị nguyên chủ vứt lung tung trên bàn lên, nghiên cứu kỹ lưỡng.
Đây là một bộ phim về đề tài đô thị, Ninh Lạc vào vai nam phụ đẹp trai, tài giỏi nhưng số phận bi thảm, có một quãng thời gian đen tối bị bắt nạt học đường, được nữ chính kéo ra khỏi vũng bùn nên coi người ta như ân nhân cứu mạng, nhưng sau khi đối phương im hơi lặng tiếng chuyển trường thì hắc hóa, điên cuồng tìm kiếm nhưng không có kết quả, cho rằng mình lại bị bỏ rơi, mãi đến nhiều năm sau gặp lại ở chốn công sở.
Loại vai diễn này nhìn là biết có thể vắt nước mắt khán giả, nhân vật cũng có chiều sâu, chẳng trách lúc đầu Ninh Tịch Bạch muốn diễn. Nhưng sau đó cậu ta có kịch bản hay hơn nên đã bỏ kịch bản này.
Ninh Lạc tóm tắt sơ lược, hồi ức thời học sinh cần diễn tả được cảm giác chua chát của tình yêu đơn phương, nửa phần sau là cảnh công sở thì tập trung vào mâu thuẫn yêu hận đan xen, không tính là khó, chỉ cần nghiên cứu một chút là có thể nắm bắt được.
Không trách cậu tự tin được, để một diễn viên ra mắt bằng tác phẩm điện ảnh, diễn xuất được các đạo diễn nổi tiếng mài dũa lại đi diễn phim truyền hình, bản thân đã là hạ thấp mình rồi.
“Ngày mai đến phim trường phải nắm bắt mức độ diễn xuất như thế nào đây?” Cậu suy nghĩ kỹ lưỡng, diễn quá tốt sẽ bị nghi ngờ, quá kém thì có lỗi với danh tiếng cả đời của mình.
“Tìm điểm cân bằng thật khó, đây chính là phiền não của người tài giỏi quá hả?!”
Vào ngày hôm sau, Ninh Lạc mang theo phiền não như vậy đến phim trường.
“Đạo diễn Vương.” cậu chào hỏi, nhìn quầng thâm dưới mắt Vương Lâm, “Tối qua không ngủ ngon ạ?”
Vương Lâm thầm nghĩ sao mình có thể ngủ ngon được, lời nói của Ninh Lạc như thanh kiếm treo trên đầu, khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, hắn xua tay, bất lực, nói: “Cũng tạm, đi trang điểm trước đi.”
Nhìn Ninh Lạc đi vào phòng trang điểm, Vương Lâm thở dài.
Hiện tại hắn vừa lo trước lo sau, vấn đề nan giải nhất chính là diễn xuất tệ hại của Ninh Lạc.
“Chẳng lẽ quay một đoạn toàn cảnh xa và trung cảnh sao…” Vương Lâm túm tóc buồn rầu.
“… Thôi vậy, cùng lắm thì vất vả một chút, quay nhiều một chút, để hậu kỳ biên tập kỹ càng.”Hắn kiểu vò mẻ không sợ nứt, vẻ mặt đắng chát.
Nhân viên hậu kỳ phụ trách dựng phim hắt xì hơi một cái thật to.
—–
Ninh Lạc bước ra khỏi phòng trang điểm, gió thổi qua, lạnh đến mức làm cậu hắt xì hơi, xoa xoa cánh tay.
Thời tiết đầu thu, cậu chỉ mặc một chiếc áo đồng phục mùa hè mỏng manh, áo khoác trong kịch bản bị người ta cố ý hắt nước làm ướt sũng, mặc vào người càng lạnh.
Lúc này cậu chỉ là một cậu bé đáng thương bị bạo lực học đường, chờ đợi nữ chính đến giải cứu.
Rất nhanh, các diễn viên quần chúng cũng vào vị trí, diễn viên đã sẵn sàng.
Vương Lâm vốn định chỉ điểm Ninh Lạc một hai câu, dù sao thì tối qua có thể đối phương đã giúp mình một việc lớn, không thể để cậu bị cư dân mạng mắng quá thảm được. Kết quả nhìn thấy biểu cảm phóng đại của Ninh Lạc trong ống kính thì sững người, vội vàng nói với phó đạo diễn bên cạnh: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu quay!”
Sợ muộn một giây Ninh Lạc sẽ không còn trạng thái này nữa.
“Action!”
Mấy tên côn đồ từng bước ép sát, dồn thiếu niên gầy yếu trong ống kính vào góc tường, lưng dán chặt vào bức tường lạnh lẽo ố vàng, gân xanh trên cổ nổi lên, cậu nuốt nước bọt vô cùng căng thẳng.
Vương Lâm nhìn Ninh Lạc đứng đực ra đó thở dốc, ngay cả giọng nói chất vấn đám côn đồ cũng mang theo tiếng nức nở yếu ớt, thầm nghĩ kỳ lạ.
Không phải nói Ninh Lạc diễn không tốt, mà là rất tốt.
Ngay cả biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt cũng vô cùng xuất sắc, đặc biệt là khoảnh khắc tên côn đồ bước lên túm lấy cổ áo cậu, ống kính còn bắt được đôi môi run rẩy không ngừng.
Rốt cuộc Ninh Lạc có biết diễn xuất hay không? Nếu biết diễn thì tại sao trước kia diễn xuất lại thảm họa như vậy?
Vương Lâm rơi vào trầm tư, động tác dưới tay lại nhanh hơn suy nghĩ chuyển sang cảnh quay cận mặt.
Một cảnh quay nhanh chóng kết thúc, nghỉ giải lao giữa giờ.
Vương Lâm tua lại đoạn phim vừa quay, phát hiện Ninh Lạc diễn xuất thật sự không chê vào đâu được, ngay cả cảnh quay cận mặt trước đó được coi là thảm họa cũng rất đáng khen ngợi, cộng thêm gương mặt đó, vừa xuất hiện đã là visual tấn công.
Diễn xuất này… thật sự rất tốt!
Một lần là ngẫu nhiên, nhiều lần thì không phải ngẫu nhiên. Cả buổi sáng trôi qua, không cần nói đến Vương Lâm, cả đoàn phim đều kinh ngạc trước sự thay đổi của Ninh Lạc, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
Không phải, người này là ai vậy?
Ninh Lạc đâu? Bị người ta ăn thịt rồi à?!
Vương Lâm tua đi tua lại đoạn phim vừa rồi của Ninh Lạc, không thể tin nổi: “Ninh Lạc, công ty cậu đào tạo tập thể à?”
Ninh Lạc: “Không có ạ.”
“Vậy tại sao diễn xuất của cậu lại tiến bộ vượt bậc như vậy?”
Vài tiếng trước Vương Lâm còn cho rằng Ninh Lạc sẽ hủy hoại phân đoạn hồi ức kinh điển này, bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ.
Ổn rồi.
Nam phụ đẹp trai, tài giỏi nhưng số phận bi thảm dựa vào cái gì khiến người ta đau lòng? Không phải là dựa vào chữ “Thảm” này sao!
Đoạn phim này của Ninh Lạc phát sóng, đảm bảo sẽ lấy đi không ít nước mắt của khán giả!
“Tôi sợ lại bị cư dân mạng mắng, nên đã tập trung luyện tập mấy ngày nay.” Ninh Lạc khiêm tốn nói, kỳ thật trong lòng đang đắc ý, “Đạo diễn Vương, tôi diễn như vậy có được không ạ?”
【 Mình bắt đầu nuôi tóc, giảm cân, thay đổi phong cách, bắt đầu xông pha. 】
【 Không phải dạng vừa đâu, lần này, mình, Tinh Tuyết Thương Anh Mạt Diệu – Du Huyễn Lệ Lam Quy – Tử Tâm Ái Lưu – Du Nhạc Vương Tử, nhất định phải khiến các người rửa mắt mà nhìn!】
Vương Lâm: “…”
Lời khen ngợi đến bên miệng Vương Lâm bỗng bị nghẹn lại, thế nào cũng không nói ra được.
Phó đạo diễn rất biết điều, giơ ngón tay cái, vô cùng cảm động: “Rất tốt!”
Quá tốt rồi, tiến độ thế này xem ra không cần tăng ca nữa!
Tôn Thiệu Nghi ít nói cũng khẽ gật đầu, thốt ra hai chữ: “Rất tốt.”
Ninh Lạc nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được để lộ hai chiếc răng nanh, cười ngọt ngào.
Vương Lâm còn muốn nói gì đó thì điện thoại reo lên, hắn lấy ra xem, là người bạn tối qua được hắn nhờ điều tra Lý Chí Cường, hắn đi đến chỗ không người nghe máy: “Điều tra ra được gì rồi?”
“Không cần điều tra nữa.” bạn hắn nói, “Lý Chí Cường bị cảnh sát bắt giữ cách đây một tiếng, hình như còn là cảnh sát hình sự. Tôi dò hỏi được, nghe nói hắn ta dính líu đến tội rửa tiền, tội phạm xã hội đen có tổ chức.”
“Lần này sụp hố, những bộ phim được hắn ta đầu tư đều phải dừng quay chờ điều tra, còn chưa biết kéo dài đến bao giờ, những đoàn phim nhỏ chắc là tiêu đời rồi. Cũng chẳng suy nghĩ xem, trên đời này làm gì có chuyện tốt như cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống chứ?”
Bạn hắn cảm khái: “Vương Lâm, anh bạn coi như là thoát được một kiếp, may mắn thật đấy.”
Vương Lâm nghe xong tâm trạng thật phức tạp.
Nếu không có Ninh Lạc, đoàn phim của hắn cũng là một trong số những đoàn phim bị liên lụy, đến lúc đó e là đến cả gia sản cũng phải bỏ vào.
Trước đây cảm thấy Ninh Lạc chỗ nào cũng không tốt, diễn xuất không được, làm người cũng không được.
Nhưng hiện tại nhìn lại, cảm thấy đối phương như pho tượng Lạc Sơn Đại Phật, dát vàng lên sẽ phát sáng.
Đây chính là ân nhân cứu mạng đó!
Muốn tìm chỗ dựa mới chẳng phải là sợ không có tài nguyên rơi vào thời kỳ trống rỗng sao? Chuyện khác không nói, hắn lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, các mối quan hệ vẫn có!
Hơn nữa Ninh Lạc chỉ cần cố gắng vài ngày là đã có thay đổi lớn như vậy. Tuy rằng rất vô lý, nhưng đây là lý do duy nhất.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Ninh Lạc tiềm lực rất lớn, là bản thân hắn nhìn lầm thôi.
Đã như vậy thì những vai diễn bình hoa đó không cần nhận nữa, lãng phí tài năng của người ta.
Vương Lâm vỗ đùi, quyết định giới thiệu cho cậu một bộ phim lớn, báo đáp vị phật sống này thật tốt, biết đâu sau này còn có cơ hội khác đang chờ mình.
Hắn đảo mắt một cái, nhìn thấy Ninh Lạc đang ở góc tường, ánh mắt nóng bỏng, cúp điện thoại xong liền sải bước đi tới.
Mà Ninh Lạc đang đau đầu suy nghĩ xem phải mở lời với người đại diện như thế nào về việc mình muốn tìm chỗ dựa mới, đang loay hoay soạn tin nhắn thì trước mắt xuất hiện một đôi giày, ngẩng đầu lên nhìn, chính là gương mặt của Vương Lâm.
Ninh Lạc giật mình, vội vàng tắt điện thoại, ưỡn thẳng lưng, che giấu vẻ chột dạ trong lòng: “Đạo diễn Vương, ngài tìm tôi ạ?”
Vương Lâm đưa tay nắm lấy cái tay đang cầm điện thoại của cậu.
Ninh Lạc lập tức cảnh giác.
Chẳng lẽ là nhìn thấy những lời đó nên muốn gây phiền phức cho mình?
Cứu mạng! Mình sẽ không phải chưa tìm được chỗ dựa mới đã thất nghiệp chứ!
Vương Lâm nắm chặt hai tay cậu lắc mạnh, nói rất dõng dạt: “Ninh Lạc, cậu tìm được tài nguyên tiếp theo chưa? Chưa tìm được tôi giới thiệu cho cậu vài cái, cậu cứ chọn thoải mái!”
Hắn vỗ ngực vô cùng hào phóng.
Hả?
Ninh Lạc ngạc nhiên, được cái bánh từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng.
Còn có chuyện tốt như vậy à?!
Chờ đã, không đúng.
Ninh Lạc miễn cưỡng giữ lại một tia cảnh giác, trong đầu lóe lên vô số tin tức về việc đạo diễn giở trò với diễn viên.
【 Đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy, sẽ không phải là đang thèm thuồng nhan sắc của mình chứ? (Biểu cảm vặn vẹo kinh hãi)】
Cậu lặng lẽ rút tay về che ngực, lùi về sau từng chút một.
Vương Lâm: “…”
Đủ rồi! Rốt cuộc hắn có điểm nào khiến Ninh Lạc cho rằng mình là một người đồng tính đói khát thích đàn ông cơ chứ?!
Hết chương 2.