Chương 2: Mê Sơn (02)
Nghe tiếng la hét, Trần Tranh theo bản năng chạy lên lầu, nhưng dòng người chen chúc chạy xuống như một bức tường khổng lồ, chặn anh lại giữa lối đi chật hẹp. Giày bị giẫm đạp, cúc áo sơ mi cũng bị bung ra, anh bỗng dừng bước, loạng choạng lùi lại theo dòng người, đứng vững lại ngước nhìn cầu thang, bỗng chợt nhận ra nơi đây không còn là “Chiến trường” của một nhà nghiên cứu như anh nữa.
Càng lúc càng có nhiều người xuống lầu, một người đàn ông trung niên vừa đi vừa kể lại những gì mình thấy trên lầu bốn:
“Lúc cảnh sát mở cửa tôi đã đứng ngay đó! Các người không ngửi thấy à, cái mùi thối đó! Người chết rồi, bị vứt trong thùng rác! Cái thùng rác màu xanh ấy!”
Trần Tranh nhìn theo tay người đàn ông, là loại thùng rác màu xanh lam cỡ lớn thường thấy, khắp khu chung cư đều có, các cửa hàng ăn uống cũng hay dùng. Tiểu Yến bán rau trộn, trong nhà có loại thùng rác này cũng không có gì lạ.
Người đàn ông trung niên càng nói càng hăng: “Các người biết điều kỳ lạ nhất là gì không? Trên người cô ta cắm đầy xiên! Chính là cái loại xiên tre đó! Bà nó chứ, giống như thịt xiên vậy! Hù chết tôi rồi!”
Trần Tranh sững người, chợt nghĩ đến những món ăn được xiên trong quầy hàng rau trộn của Tiểu Yến. Ở thành phố Trúc Tuyền, những người bán rau trộn hầu như không xiên thức ăn, mà trực tiếp cho vào nồi, khách muốn gì thì gắp. Nhưng Tiểu Yến thì khác, tất cả các món ăn của cô đều được xiên, xiên những món ăn nhỏ thì dùng xiên tre, còn nội tạng, chân giò… thì dùng xiên sắt. Khách chọn xong, cô mới rút từng xiên một ra, cắt thành miếng nhỏ. Lần đầu tiên Trần Tranh đến mua, anh cảm thấy xiên như vậy thật rườm rà, nhưng sau đó nghĩ lại, anh nhận ra đây có lẽ là nét đặc sắc mà Tiểu Yến cố tình tạo ra.
Nếu như nhân chứng không nói dối, và người chết đúng là Tiểu Yến, vậy thì tính nghi thức này có phải là hướng đến phương thức kiếm sống của Tiểu Yến không?
Người đàn ông trung niên vẫn đang kể, nét mặt và lời lẽ ngày càng khoa trương, đã có không ít cư dân nhát gan vội vã rời đi, nhưng cũng có nhiều người cố gắng lên lầu hơn, cả khu chung cư như một cái nồi nước sôi sùng sục, hễ ai có miệng là đều đang bàn tán về vụ án mạng này.
Một cảm giác chán ghét và bất lực dâng lên trong lòng Trần Tranh, anh chen ra khỏi đám đông, trở về căn hộ của mình ở tòa nhà số ba. Cánh cửa đóng lại, dường như mọi ồn ào náo nhiệt đều bị ngăn cách bên ngoài. Nhưng vài phút sau, khi anh thay chiếc áo sơ mi bị mất cúc, đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy những người tụ tập bàn tán ở dưới lầu, anh mới nhận ra rằng mình không thể đứng nhìn vụ án xảy ra ngay trước mắt như vậy được.
Khi Trần Tranh đến gần tòa nhà cũ một lần nữa, một chiếc xe cảnh sát khác chạy đến, một dải phân cách đã được giăng ra ở dưới lầu, các cảnh sát mặt đỏ tía tai yêu cầu những người dân không nghe lời giải tán, vẫn còn một số người trung niên và cao tuổi đứng hiên ngang trong phạm vi dải phân cách.
Trần Tranh tiến lại gần dải phân cách, một cảnh sát trẻ tuổi cảnh giác chạy đến: “Anh ơi, không được vào đây đâu!”
Trần Tranh xuất trình giấy tờ: “Tôi cũng là cảnh sát, sống ở khu chung cư này, và có quen biết với nạn nhân. Nếu cần tôi giúp đỡ, cứ việc tìm tôi.”
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy Trần Tranh là nhà nghiên cứu, mắt anh ta sáng lên. Trong mắt những người có thâm niên, Viện nghiên cứu tâm lý tội phạm hình sự là một nơi không có tương lai, nhưng đối với những cảnh sát trẻ tuổi, viện nghiên cứu trực thuộc Sở công an tỉnh đại diện cho kinh nghiệm, tư cách, các nhà nghiên cứu đều là thầy giáo.
“Thầy Trần, vào đây vào đây!” Cậu cảnh sát trẻ tuổi phấn khích nói: “Hiện trường quá kỳ lạ, đồn chúng tôi chưa bao giờ gặp vụ án nào như vậy, vừa rồi đã liên lạc với phân cục Bắc Diệp rồi, thầy đến thật đúng lúc!”
Lúc này, đồn trưởng cũng bước tới, biết Trần Tranh là nhà nghiên cứu, liền bảo cảnh sát trẻ tuổi đưa anh lên lầu.
Vừa lên đến tầng bốn, Trần Tranh đã ngửi thấy mùi quen thuộc đó, mùi ẩm mốc đặc trưng của tòa nhà cũ hòa quyện với mùi tử thi, kích thích mãnh liệt thần kinh con người. Đã lâu rồi Trần Tranh không trực tiếp đến hiện trường vụ án, ký ức quá khứ đã như con sóng biển xa xôi, giờ bỗng cuồn cuộn trỗi dậy.
Căn hộ 401 là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, vào cửa không có lối đi, trực tiếp là phòng khách. Đối diện cửa ra vào là hai phòng ngủ song song. Phong cách trang trí và bày biện của phòng khách rất xưa cũ, ghế sô pha, tường tivi, đèn chùm đều là phong cách lòe loẹt và lỗi thời của hơn hai mươi năm trước, không giống nơi ở của một người phụ nữ trẻ tuổi. Nhưng trên ban công lại đặt một tấm thảm yoga cuộn tròn và máy chạy bộ gấp gọn, giống như chồi non vươn lên từ trong ngôi nhà già cỗi này vậy.
Thi thể ở trong bếp, ba cảnh sát chặn ở cửa bếp, Trần Tranh đeo găng tay bọc giày bước vào, chen chúc đến mức khó xoay người.
Chiếc thùng rác màu xanh lam mà nhân chứng nói nằm ngay cạnh bồn rửa, nhìn thấy thi thể, Trần Tranh khẽ thở dài.
Đúng là Tiểu Yến. Người phụ nữ bán rau trộn tràn đầy sức sống cách đây không lâu, bây giờ đã chết thực sự.
Thi thể không có quần áo che đậy, được gập lại đặt trong thùng rác, đầu và tứ chi lộ ra ngoài. Dường như hung thủ đã bế thi thể lên, trực tiếp ném vào thùng. Nhìn bề ngoài thì Tiểu Yến như được thùng rác “Ôm kiểu công chúa”.
Nhận thức này khiến Trần Tranh hơi rùng mình.
Đầu Tiểu Yến gập sang một bên theo một góc độ rất bất thường, mái tóc dài xõa xuống đất. Mái tóc, nhìn có chút khác biệt so với ấn tượng của Trần Tranh. Tiểu Yến luôn búi tóc mái lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt, phần tóc phía sau cũng được búi gọn, mùa đông còn đội thêm mũ. Trần Tranh cứ tưởng tóc cô ấy ngắn, nhiều nhất là đến vai. Hoá ra, tóc Tiểu Yến lại dài như vậy.
Đồn công an không có pháp y, pháp y của phân cục Bắc Diệp đang trên đường đến. Trần Tranh cúi người, cẩn thận quan sát những vết tích loang lổ trên người Tiểu Yến, thi thể đã bắt đầu phân hủy, trước khi chết từng bị trói bằng dây thừng, cô đã vùng vẫy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Cuối cùng….
Trần Tranh cẩn thận nâng cổ cô lên, tìm thấy vết thương chí mạng ở sau gáy – đốt sống cổ đã bị gãy, nhưng không phải bị bẻ gãy, mà là bị vật cùn đánh liên tục. Dường như hung thủ không thành thạo thủ pháp giết người, nhưng nhất định là một kẻ vô cùng tàn nhẫn.
Những xiên tre cắm trên người Tiểu Yến chính là loại xiên tre cô thường dùng, phần lớn cắm ở thân và chân, trên mặt không có. Vết thương không có phản ứng sinh học.
Trong lúc kiểm tra xiên tre, Trần Tranh chú ý thấy phía sau vai phải của Tiểu Yến có một vết bớt nhạt màu hơn so với màu da, to bằng bàn tay người lớn, nhìn không ra hình thù gì, nếu nhất định phải miêu tả thì nó giống như một chiếc quạt nan được làm khá thô. Trên vết bớt này cắm ba xiên tre, mật độ dày hơn so với xiên tre ở những vị trí khác.
Tại sao hung thủ lại làm như vậy? Căm ghét? Trần Tranh không khỏi nghĩ đến việc cách đây không lâu nghe cư dân nói, có mấy quán hàng rong rất hằn học với Tiểu Yến. Vậy còn việc cắm xiên vào vết bớt thì sao? Trùng hợp? Hay là nhìn thấy vết bớt này nên cảm thấy chướng mắt? Hay là, vết bớt này còn ẩn chứa một manh mối nào khác?
Sống ở đây gần một năm, ít nhiều gì Trần Tranh cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa các quán hàng rong trong con hẻm bán đồ ăn vặt. Khách hàng chỉ có những người dân trong khu chung cư này, địa bàn của con hẻm bán đồ ăn vặt cũng chỉ có vậy, nhà này làm ăn tốt thì nhà kia làm ăn kém. Quán rau trộn của Tiểu Yến quả thực làm ăn phát đạt đến mức khiến người ta ghen tị đỏ mắt.
Nhưng Trần Tranh lại suy nghĩ, chỉ là thù hận do ghen tị thì có thể làm đến mức này sao? Những người bán hàng rong đó nói cho cùng thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Không lâu sau, người của phân cục Bắc Diệp cũng đến nơi, đồn công an cũng điều động thêm người đi rà soát. Đội trưởng dẫn đầu của phân cục tên là Khổng Binh, nhìn thấy Trần Tranh thì sững người, sắc mặt sa sầm: “Trần Tranh?”
Trần Tranh không có ấn tượng gì với anh ta, theo người khác gọi: “Đội trưởng Khổng.”
Khổng Binh mặt lạnh: “Sao cậu lại ở đây?”
Đồn trưởng vội vàng chen vào: “Thầy Trần là nhà nghiên cứu, đến giúp chúng tôi…”
“Chậc—” Chưa để đồn trưởng nói xong, Khổng Binh đã cười lạnh: “Viện nghiên cứu ở khu Trầm Thủy Loan đó à? Người ở đó ngày nào mà chẳng phải uống trà đọc báo, làm việc qua loa cho xong chuyện? Cầm vụ án mà cảnh sát hình sự tuyến đầu chúng tôi phá được để soi mói, làm việc hình thức? Thế nào lại thành thầy giáo rồi?”
Đồn trưởng lúng túng nhìn Trần Tranh: “Cái này…”
Khổng Binh tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Trần Tranh: “Lạ thật, nhà nghiên cứu mà cũng đi đến hiện trường cơ à?”
Trần Tranh không biết người này quen biết mình từ lúc nào, tại sao lại có địch ý lớn với mình như vậy. Đối với anh, người này chỉ là một người xa lạ, đối với người xa lạ, anh không cần phải bộc lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào.
“Tôi sống ở đây, tiện đường ghé qua xem.” Trần Tranh bình tĩnh nói: “Người dân có nghĩa vụ hợp tác điều tra với cảnh sát, tôi quen biết nạn nhân, đến hỗ trợ điều tra thôi.”
Lời khiêu khích của Khổng Binh đổi lấy lời giải thích thản nhiên như vậy, càng thêm khó hiểu, anh ta cười khẩy: “Ồ, tôi còn tưởng cậu đến với tư cách là đội trưởng đội hình sự cơ đấy. Ở Lạc Thành cậu cũng oai phong bao nhiêu năm, không ngờ lại đến cái thành phố nhỏ bé này của chúng tôi.”
Lời nói mỉa mai không chút che giấu, nhưng không thể khơi dậy chút tức giận nào trong lòng Trần Tranh: “Đội trưởng Khổng, vụ án này có chút kỳ quặc, anh nên tập trung vào nạn nhân trước đã.”
Cuối cùng Khổng Binh cũng ý thức được sự thất thố của mình, anh ta hừ lạnh một tiếng, sau đó tập trung vào công việc.
Pháp y và kỹ thuật hình sự đã vào vị trí, việc rà soát bên ngoài cũng đã bắt đầu. Trần Tranh tự biết tạm thời không có việc của mình, lúc này lại thêm một đội trưởng có địch ý khó hiểu với mình, tiếp tục ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại còn tự rước phiền phức. Vậy nên anh nói với đồn trưởng một tiếng, định bụng về nhà trước.
Đồn trưởng cũng không ngờ người của phân cục vừa đến đã kiếm chuyện: “Thầy Trần, thật ngại quá.”
Trần Tranh lắc đầu, định bỏ đi, lại nghe Khổng Binh nói: “Không phải nói hợp tác điều tra sao? Sao, đã không chịu nổi nữa rồi?”
Trần Tranh nói: “Anh muốn hỏi gì?”
Khổng Binh hất cằm về phía thi thể: “Với kinh nghiệm làm đội trưởng đội hình sự ở Lạc Thành của đội trưởng Trần, hung thủ là người như thế nào?”
Trần Tranh không phải là không biết phân tích tâm lý tội phạm, nhưng anh không muốn nói nhiều vào lúc này: “Bây giờ manh mối còn quá ít, phân tích mù quáng sẽ gây bất lợi cho quá trình điều tra.”
Khổng Binh ngẩng đầu: “Cậu không phân tích ra được à? Tôi nghe nói mấy năm cậu làm đội trưởng, những vụ án lớn ở Lạc Thành đều do cấp dưới của cậu phá, cái gã đội trưởng đội trọng án, họ Hoa gì đó ấy.”
Trần Tranh nhún vai, không tranh cãi với anh ta.
Pháp y hoàn thành việc khám nghiệm tử thi sơ bộ, xác nhận nạn nhân Tằng Yến chết do bị vật cùn đánh vào, đốt sống cổ đã gãy, thời gian tử vong là vào năm ngày trước, tức là ngày 4 tháng 10. Bên phía kỹ thuật hình sự cũng đưa ra kết luận điều tra, phòng khách và phòng bếp đã được dọn dẹp, không tìm thấy dấu chân, dấu vân tay và tóc, thử nghiệm Luminol phát hiện một lượng nhỏ vết máu. Còn nhà vệ sinh, hai phòng ngủ, ban công đều tìm thấy dấu chân của Tằng Yến và một ít tóc, cần mang về phân cục để kiểm tra thêm.
Hai phòng ngủ hiện tại chỉ có phòng bên trái đang được sử dụng, đó là phòng của Tằng Yến, phong cách nội thất giống hệt phòng khách, đều rất cũ kỹ, ga trải giường và vỏ chăn đều đã dùng mấy chục năm. Dường như Tằng Yến không có yêu cầu gì cao về cuộc sống, mỹ phẩm dưỡng da trên bàn đều là loại cơ bản, quần áo trong tủ quần áo cũng là những kiểu dáng đơn giản, số lượng cũng không nhiều. Nhưng Trần Tranh lại nghĩ đến tấm thảm yoga và máy chạy bộ trên ban công, cô không phải hoàn toàn không đầu tư cho bản thân.
Còn phòng ngủ còn lại đã được cải tạo thành nhà kho, trên giường chỉ còn tấm ván gỗ chất đống mấy chiếc thùng carton phủ bụi.
Cha mẹ Tằng Yến đều đã qua đời, nhưng những năm trước cô sống nương tựa vào cha, căn phòng này hẳn là phòng ngủ của cha Tằng.
Thi thể cần được đưa về giải phẫu, sau khi xác định được thời gian tử vong, Khổng Binh đã bố trí người điều tra hành tung của Tằng Yến vào ngày 4 tháng 10. Trước khi lên lầu, Trần Tranh đã chú ý thấy, tòa nhà cũ không lắp đặt camera giám sát, điều này khác với những tòa nhà khác trong khu chung cư.
May mắn là đầu và cuối con hẻm bán đồ ăn vặt đều có camera, vào ngày hôm đó Tằng Yến vẫn ra quầy hàng lúc 3 giờ chiều như thường lệ, nhưng điều kỳ lạ là, cô ấy đã dọn hàng từ 7 giờ tối, thức ăn trên xe đẩy vẫn chưa bán hết.
Buổi tối là lúc con hẻm bán đồ ăn vặt nhộn nhịp nhất, rất nhiều bạn trẻ 11 giờ đêm vẫn còn mua cơm rang, mì cay, Tằng Yến thường bán đến 9 giờ, nếu chưa bán hết, cô ấy sẽ bán thêm một lúc nữa.
Tại sao cô ấy lại về sớm? Cô ấy biết mình sẽ gặp chuyện không may? Hay là sau 7 giờ có việc gì cần làm?
Camera ghi lại được hình ảnh Tằng Yến bước vào khu chung cư lúc 7 giờ 12 phút, sau đó cô ấy rẽ sang hướng tòa nhà cũ, không thể quay được hình ảnh nào nữa.
Vụ giết người xảy ra trong vài giờ cuối cùng của ngày hôm đó, ngay tại nhà cô, nhưng camera giám sát không thể giúp được gì. Ngay lúc các kỹ thuật viên đang bực bội, một chiếc camera khác trong khu chung cư lại quay được hình ảnh Tằng Yến!
7 giờ 54 phút, cô ấy xuất hiện ở dưới lầu tòa nhà số ba.
Cô ấy không phải là sau khi về nhà thì không ra ngoài nữa, mà ngược lại còn đến một nơi mà cô ấy không nên đến.
Trần Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình, cau mày. Tằng Yến trong ống kính buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi màu hồng và váy dài màu trắng gạo, phong cách hoàn toàn khác với lúc bán rau trộn. Ban đầu Trần Tranh còn nghĩ, có thể cô ấy đến giao rau trộn cho nhà nào đó, nhưng ngoài điện thoại ra, trên tay cô ấy không cầm gì cả. Dường như cô ấy đến gặp ai đó, nhưng người mà cô ấy muốn gặp vẫn chưa xuất hiện.
Từ 7 giờ 54 phút đến 8 giờ 05 phút, cô ấy lọt vào tầm ngắm của camera ba lần, cô ấy đi loanh quanh, càng lúc càng sốt ruột. 8 giờ 08 phút, cô ấy đi vào tòa nhà số ba, cùng chờ thang máy với bốn người khác, cô ấy không đi chung thang máy với bọn họ, sau khi bọn họ vào thang máy, cô ấy đi vào thang máy số hai một mình.
Lúc bấm thang máy, dường như vì không quen thuộc vị trí các nút bấm nên cô ấy đã do dự một lúc, cuối cùng bấm lên tầng mười. Lên đến tầng mười, cô ấy đi về phía bên trái, ra khỏi phạm vi camera giám sát. Năm phút sau, cô ấy quay trở lại thang máy, cúi đầu, trông có vẻ căng thẳng và thất vọng. Trong lúc thang máy đi xuống, cô ấy ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thang máy, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
Cách biệt bởi thời gian, cách biệt bởi sự sống và cái chết, Trần Tranh nhìn ánh mắt bất động đó, tim anh bỗng nhói lên. Như thể Tằng Yến đang nhìn anh vậy.
Tại sao Tằng Yến lại đến tầng mười tòa nhà số ba, tạm thời chưa có câu trả lời. Khổng Binh cử người lên tầng mười xác minh. Một tầng có tổng cộng tám hộ, hướng Tằng Yến đi là những căn hộ có biển số nhà từ một đến bốn.
Trần Tranh có một linh cảm thật khó tả, linh cảm này rất không tốt. Anh ở căn hộ 903, ngay tầng dưới căn hộ mà Tằng Yến đã đến trước khi chết.
Ba trong số bốn hộ đã mở cửa tiếp nhận thẩm vấn, cho biết Tằng Yến chưa từng đến nhà họ, cũng không có bất kỳ giao dịch nào khác với Tằng Yến ngoài việc mua rau trộn. Căn hộ 1003 còn lại không có ai mở cửa. Cảnh sát liên hệ với chủ hộ căn hộ 1003 qua ban quản lý, anh ta là một thanh niên, mới chuyển đến được một năm, công việc bận rộn, chưa từng mua rau trộn, càng không quen biết Tằng Yến, hơn nữa vì lý do công việc nên anh ta thường xuyên đi công tác khắp cả nước, từ đầu tháng 9 đến nay chưa về thành phố Trúc Tuyền lần nào.
Hành động của Tằng Yến trước khi chết khiến người ta cảm thấy thật khó hiểu. Nếu không phải tìm chủ hộ căn hộ 1003, vậy cô ấy tìm ai?
Lúc này, một cảnh sát trong đội rà soát vội vã dẫn theo một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi đến, người phụ nữ này vừa nhìn thấy Trần Tranh liền giơ tay chỉ.
Mí mắt Trần Tranh giật mạnh, anh rất quen mặt người phụ nữ này, bà ta thường xuyên trò chuyện với mọi người trong khu chung cư, giọng nói sang sảng, đặc biệt nhiệt tình, còn định mai mối cho anh.
Người phụ nữ nói: “Hôm đó tôi thấy Tiểu Yến đi tới đi lui ở gần đây, hình như đang tìm người. Tôi bèn hỏi cô ấy tìm ai, người trong khu chung cư này tôi đều quen biết cả! Cô ấy hỏi tôi có biết Tiểu Trần ở đâu không, tôi nhớ hình như là ở tầng mười, căn hộ 1003! Tiểu Trần, Tiểu Yến tìm cậu có việc gì à?”
Vai Trần Tranh dần dần thả lỏng, tiêu hóa thông tin này. Trước khi chết Tằng Yến tìm anh sao? Tại sao? Đi nhầm tầng, về nhà thì xảy ra chuyện? Đang nghĩ ngợi thì một bóng đen phủ xuống trước mặt, Trần Tranh ngẩng lên, nhìn thấy Khổng Binh đang nhìn mình chằm chằm.
“Đội trưởng Trần, có vẻ như phải mời cậu về phân cục lập biên bản rồi.”
Hết chương 2.