Chương 2: Song Sư (02)
Đường Tà Dương là một sự tồn tại khá khó xử ở thành phố Hạ Dung.
Phía Bắc thành phố quy hoạch khu vực bên trái con đường để làm hành lang văn hóa, còn phía bên phải lại tiếp giáp với cụm thương mại của khu Trung tâm sầm uất, nhà cao tầng san sát. Đường Tà Dương lại chẳng được hưởng phúc lợi từ khu nào, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều là những ngôi nhà cũ kỹ từ thế kỷ trước.
Xe của đội trọng án dừng ở bên ngoài đường Tà Dương, không thể đi vào được nữa, xe ba gác, xe kéo chất chồng lên nhau như núi ở đầu đường. Xe cảnh sát của phân cục đến sớm hơn thì sợ không lùi ra được, nên đỗ càng xa hơn.
Cửa xe mở ra, An Tuần và Tịch Vãn xách hòm giám định vội vàng chạy vào – hai người là pháp y và chuyên viên giám định hiện trường, khi đi khám hiện trường luôn là người chạy nhanh nhất. Kế đó, Quý Trầm Giao cũng bước xuống xe, nhưng anh không vội chen vào đám đông, mà quan sát xung quanh một lượt. Đường Tà Dương giống như một vết thương xấu xí giữa những khối bê tông cốt thép, nhà cửa cũ kỹ, chỉ cần có chỗ trống là có xe bán hàng rong.
Vụ án ở hẻm Tà Ngũ đã lan truyền từ sáng sớm, người bán đậu phụ chiên đang thao thao bất tuyệt, cứ như thể chính mình có mặt tại hiện trường, nhưng khi thấy cảnh sát thì vội vàng im bặt, trên khuôn mặt đen sạm nở nụ cười nịnh nọt.
Quý Trầm Giao cũng mỉm cười với ông ta một cái, lách qua xe bán hàng rong, đi vào bên trong. Phía sau, người bán hàng rong lại tiếp tục câu chuyện, “Người chết là dân nơi khác đến, mặc sườn xám, xẻ tà đến tận đây, bên trong cái gì cũng nhìn thấy hết! Kết quả các người đoán xem thế nào? Là đàn ông! Điều tra ra thì, ồ, là một kẻ hai mặt…”
Người chết chẳng phải kẻ hai mặt gì, nhưng một vụ án giết người lại chuyển sang đội trọng án, kiểu gì cũng có điều đặc biệt.
Sáng nay, phân cục Bắc Thành nhận được báo án, người báo án là Vương Lệ Phân, bà nói là người sống cạnh nhà bà chết ở trong nhà, cháu trai nhỏ của bà sợ đến hồn bay phách lạc.
Đội hình sự phân cục lập tức đến nơi, phong tỏa hiện trường. Nơi xảy ra vụ án là một tòa nhà kiểu cũ tám tầng, cầu thang hình chữ Z, mỗi tầng có bốn hộ, mỗi hộ đều có một cửa sổ phòng khách hướng ra hành lang.
Theo lời Vương Lệ Phân, cửa nhà 402 không khóa, cháu trai bà vừa chạm vào đã mở ra, vừa mở ra liền nhìn thấy người chết bên trong. Người đó mới chuyển đến vào cuối năm ngoái, là một thanh niên, không có công việc ổn định, lúc ẩn lúc hiện, còn thích dọa trẻ con.
Cảnh sát hình sự hỏi bà vì sao biết đối phương không có công việc ổn định, bà hỏi ngược lại: “Con trai con dâu nhà tôi mỗi ngày bảy giờ đã ra khỏi nhà đi làm, còn tên đó thì trưa mới ra khỏi nhà, người có công việc nào lại như nó?”
Người chết mặc áo kung fu nữ, đội tóc giả, những thứ này đều bị thay sau khi chết, sau khi hung thủ giết người còn cố tình mặc đồ nữ cho nạn nhân, điều này rất bất thường. Nhưng điều thực sự khiến phân cục cảnh giác là nguyên nhân cái chết. Cổ của nạn nhân bị bẻ gãy, mà ngoài vết thương bầm nhẹ ở ngực và cánh tay, không có dấu vết giãy giụa nào khác.
Điều này cho thấy, hung thủ đã khống chế và giết chết nạn nhân trong một thời gian rất ngắn, quả thực là thủ pháp của sát thủ chuyên nghiệp.
Hung thủ là một kẻ có kinh nghiệm. Đây không phải là vụ án mà phân cục có thể tự mình điều tra.
Trước khi xuất phát, Quý Trầm Giao đã xem ảnh hiện trường do phân cục gửi, ban đầu người chết đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào chân bàn gấp, đầu nghiêng sang phải. Đồng nghiệp ở phân cục đến sau, đặt người chết nằm thẳng xuống, vì thế nên tóc giả mới rơi ra.
Quý Trầm Giao cảm thấy người chết lúc ngồi có chút quen mắt, nhưng sau khi tháo tóc giả, toàn bộ khuôn mặt lộ ra, là một người đàn ông trung niên hơi hói đầu, cảm giác quen thuộc kia lại biến mất.
Quý Trầm Giao đi qua những tờ quảng cáo dán đầy trên tường, đến căn hộ 402, khi tận mắt nhìn thấy người chết, đột nhiên hiểu ra cảm giác quen mắt là từ đâu mà ra – nửa tháng trước, ngày Tịch Vãn mời cơm, trong đội múa trống có một người đàn ông ăn mặc y như vậy!
Ánh mắt người đàn ông kia khi ngước nhìn bỗng trở nên rõ ràng, Quý Trầm Giao ngẩn người một lát, là hắn sao? Không, trong ảnh không giống cùng một người.
Tịch Vãn đến sớm hơn cũng phát hiện ra, gọi: “Đội trưởng, anh có nhớ cái anh chàng đánh trống đẹp trai đó không?”
Quý Trầm Giao đeo găng tay và bao giày, ngồi xổm xuống bên cạnh xác chết, quan sát kỹ khuôn mặt và cơ thể, lắc đầu, “Quần áo thì giống nhau, nhưng không phải cùng một người.”
“Không giống thật, cái anh chàng đẹp trai kia cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, chắc chắn chưa đến ba mươi.” Tịch Vãn khó hiểu nói, “Bộ quần áo này có gì đặc biệt à? Sao lại phải thay cho người ta?”
An Tuần và pháp y của phân cục đang trao đổi về kết quả khám nghiệm tử thi, An Tuần đồng ý với nhận định của pháp y phân cục, xương cổ của người chết bị gãy rất gọn, không phải do vật nặng đập vào hoặc bẻ đi bẻ lại, còn vết thương ở ngực và cánh tay của người chết là do hung thủ khống chế người chết từ phía sau.
“Bên trong và bên ngoài cửa đều có dấu vết kéo lê rất rõ ràng, ở hành lang, cầu thang cũng phát hiện dấu chân của người chết, trong phòng có ba nhóm dấu chân, lần lượt khớp với các dấu giày trên kệ giày, là dấu chân của người ở đây. Nhưng nhóm dấu chân C xuất hiện sau dấu vết kéo lê, rất có thể là dấu chân của hung thủ.” Tịch Vãn cùng Quý Trầm Giao đi đến cửa, dùng tay diễn lại.
“Kết hợp với thời gian tử vong mà An Tuần và mọi người suy đoán, hung thủ ra tay vào khoảng từ 0 giờ đến 2 giờ sáng hôm nay (ngày 6 tháng 4), hung thủ đứng ở trong cửa, đèn hành lang thì hỏng, thời gian lại muộn, trong phòng không bật đèn thì người đi qua sẽ không để ý cửa đang mở.” Tịch Vãn dùng tay trái giữ hai tay Quý Trầm Giao, không giữ được, tay phải lại càng không thể móc vào xương quai xanh của Quý Trầm Giao giống như hung thủ được, vì chiều cao chênh lệch quá nhiều.
Cô buông tay ra, “Sao anh lại cao như vậy, cứ hiểu ý thôi nhé.”
Cho dù Tịch Vãn không diễn lại, Quý Trầm Giao cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, vừa quan sát đồ đạc trong phòng vừa nói: “Ba loại dấu chân đều thuộc về người ở đây, hung thủ chính là người sống ở đây sao?”
“Nhưng người báo án Vương Lệ Phân nói người chết mới là người sống ở đây. Chúng tôi đều cảm thấy không đúng.” Cảnh sát hình sự phân cục nói: “Bà ta nói người sống ở đây là một thanh niên, đẹp trai, nhưng là một tên côn đồ, còn người này thì ít nhất cũng bốn mươi tuổi rồi. Chúng tôi đã mời bà ta đến nhận dạng thi thể, nhưng bà ta không chịu.”
Vừa nhắc đến thanh niên đẹp trai, Quý Trầm Giao và Tịch Vãn nhìn nhau, không khỏi lại nghĩ đến người đàn ông đánh trống kia.
Căn hộ này có hai phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc tuy cũ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, một phòng không có dấu hiệu có người ở, mở cửa ra vẫn còn ngửi thấy mùi lâu ngày đóng cửa bị bí hơi, không thông gió. Chăn bông ở phòng còn lại được gấp gọn gàng, trong tủ quần áo cất chăn bông đã được bọc túi chống bụi, sáu bảy chiếc áo phông, đồ thể thao, áo khoác nam được treo ngăn nắp.
Người sống ở đây hẳn là rất thích dọn dẹp làm vệ sinh.
Ở cửa có một cái kệ giày bằng nhựa màu hồng, là hàng rẻ tiền thường thấy ở các cửa hàng 5 tệ. Nhưng nó lại rất khác với các đồ nội thất khác, vì nó còn mới. Trên kệ giày đặt một đôi dép lê, một đôi dép bông, một đôi giày thể thao màu đen và xanh, lần lượt khớp với các dấu chân trong phòng.
“Dấu chân C khớp với đôi giày này.” Tịch Vãn chỉ vào đôi giày thể thao.
Quý Trầm Giao cảm thấy kỳ lạ: “Lúc hắn rời đi thì đổi giày sao? Còn đặt lại lên kệ giày? Thế dấu chân ở cửa thì sao?”
“Dấu chân ở cửa quá nhiều, khó mà phân biệt được.” Tịch Vãn nhíu mày, “Vụ án này có chút kỳ lạ.”
Việc khám nghiệm hiện trường vẫn chưa kết thúc, nhưng người ở hành lang ngày càng đông, đột nhiên, trên lầu truyền xuống một giọng phụ nữ điên điên khùng khùng, giống như vừa mới ngủ dậy: “Ai chết vậy? Các người có thấy chồng tôi đâu không? Đi xem náo nhiệt rồi à?”
Quý Trầm Giao lập tức đi ra hành lang, người phụ nữ vừa vặn chạy xuống. Tóc bà ta khô vàng rối bù, mặc bộ đồ ngủ lông cừu, lông mày và môi xăm bị phai màu, cũng giống như làn da nhăn nheo của bà ta, trông rất thiếu sức sống.
Quý Trầm Giao liếc nhìn lên lầu, rồi lại nhìn vào trong phòng, trong đầu phác họa ra tình hình có thể xảy ra vào đêm hôm đó – người sống ở nhà 402 trốn trong bóng tối, người sống ở trên lầu giống như thường lệ nửa đêm về nhà, đi trên con đường nhắm mắt cũng có thể tìm được, không một chút cảnh giác, nhưng đột nhiên bị một bàn tay đưa ra túm chặt, kéo vào, giết chết.
Quý Trầm Giao hỏi: “Bà ở tầng mấy?”
Giọng người phụ nữ khàn đặc, rõ ràng là hút thuốc quá nhiều, “Tầng sáu? Các người có thấy chồng tôi đâu không?”
Quý Trầm Giao nói: “Chồng bà là ai, có ảnh không?”
Người phụ nữ ấn sáng điện thoại, màn hình là ảnh chụp chung của hai người. Một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông bị hói đầu.
Tuy rằng trước và sau khi chết dung mạo sẽ có sự khác biệt lớn, nhưng Quý Trầm Giao đã tiếp xúc với quá nhiều xác chết, liếc mắt một cái liền nhận ra người đang nằm bên trong chính là người mà người phụ nữ này đang tìm.
Người phụ nữ ngó nghiêng nhìn vào trong, ánh mắt vượt qua người Quý Trầm Giao, dừng lại trên khuôn mặt người chết. Bà ta ngơ ngác “a” một tiếng, che miệng lại, “Đó không phải… đó không phải…”
Thân phận của người chết nhờ sự cố này mà đột nhiên được làm rõ.
Hoàng Huân Đồng, bốn mươi tuổi, không có công việc ổn định, hiện tại làm thuê ở quán lẩu, sòng mạt chược, thường về nhà vào nửa đêm, thỉnh thoảng đánh mạt chược thâu đêm, sau đó trực tiếp đi chợ lấy tiền dỡ hàng, nghiện rượu và nghiện cờ bạc rất nặng, ra ngoài rất rộng rãi hào phóng.
Ông ta sống ở căn hộ 603, sống chung với Thiệu Linh. Thiệu Linh cũng không có công việc ổn định, làm các công việc mờ ám ở tiệm massage, tiệm làm tóc, ba mươi chín tuổi.
Hai người không kết hôn, không con cái, sống tạm bợ cho qua ngày.
Thiệu Linh nhìn thi thể xong thì ngây người một lúc lâu, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc đau buồn, chỉ là nhất thời chưa phản ứng kịp. Lúc An Tuần chuẩn bị mang xác chết đi, cuối cùng Thiệu Linh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ta rơi hai giọt nước mắt, dùng mu bàn tay lau đi rồi cũng không khóc được nữa.
“Chết thì chết thôi, dù sao cũng sống không nổi nữa, bà đây vừa hay có thể đổi người đàn ông khác.” Bà ta nghiêng đầu nhìn An Tuần, đưa tay lên định trêu ghẹo, “Anh trai này trắng trẻo nhỉ, có muốn cùng chị nói chuyện không?”
An Tuần là người nhát gan nhất trong đội trọng án, bị bà ta dọa cho hết hồn, vội vàng trốn sau lưng Tịch Vãn.
“Chậc, chán thật.” Thiệu Linh vỗ vỗ tay, giống như đang phủi bụi, “Vậy tôi đi đây.”
Quý Trầm Giao giơ tay ra chặn lại, “Tạm thời bà không thể về được, chúng tôi còn có vài chuyện cần tìm hiểu thêm.”
Thiệu Linh rất mất kiên nhẫn, khi bị dẫn lên xe cảnh sát còn chửi bới: “Lão già đó chết thì chết thôi, có người đến nhận xác là tốt lắm rồi, còn điều tra cái khỉ gì!”
Cùng với công tác khám nghiệm hiện trường là việc điều tra hàng xóm láng giềng, biết người chết không phải là người sống ở nhà 402, Vương Lệ Phân sợ đến mặt mày tái mét, “Thế là tên đó giết người! Tôi đã bảo là tên đó không phải người tốt rồi mà!”
Vương Lệ Phân chỉ biết mắng chửi, nhưng không nói ra được họ tên của người sống trong hăn hộ 402, may mà bà ta có số điện thoại của chủ căn hộ 402, “Nhà đó họ Ký, bố tên đó trước kia sống ở đây, mất mấy năm rồi.”
Quý Trầm Giao gọi điện thoại cho chủ hộ Ký Triển đến, đây là một người đàn ông trung niên tóc đã bạc, vừa nhìn thấy tình hình ở căn hộ 402 thì lập tức mắng té tát, ông ta nói vất vả lắm mới cho thuê được, mắt thấy có thể nằm nhà mà thu tiền được rồi, không ngờ lại rước phải tai ương.
Quý Trầm Giao cảm thấy kỳ lạ, “Trước đây không cho thuê được sao?”
Ký Triển lắc đầu nguầy nguậy, mặt mày khổ sở, “Đây là nhà của bố tôi, ông ấy mất rồi. Anh xem đi, những ngày cuối đời ông ấy được chăm sóc rồi mất ở bệnh viện, thi thể còn chưa đưa về nhà, căn bản không tính là chết ở nhà. Nhưng nhà tôi cứ không cho thuê được, lần nào cũng đã nói chuyện xong rồi, người thuê không biết nghe ai nói linh tinh, lại không chịu thuê nữa!”
“Haizz! Tiểu Lăng không chê, còn nói nhà tôi ánh sáng tốt, thông gió tốt, mùa đông có thể đón gió mát. Đúng là người kỳ quái, mùa đông nhà nào mà chả đóng cửa kín mít? Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến việc hắn có vấn đề mới đúng!” Ký Triển vừa nói vừa lấy hợp đồng thuê nhà mang theo ra, ở giữa còn kẹp thông tin cá nhân của người thuê, “Xem đi!”
Quý Trầm Giao nhận lấy, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên bản photocopy. Thì ra người đàn ông đánh trống kia tên là Lăng Liệp.
Hết chương 2.