Chương 2: Thi Duyên
“Đầu óc cậu ta không có vấn đề gì.”
Xung quanh đồn cảnh sát ở thị trấn Kiều Duyên có mấy cây dương cổ thụ, cành lá rậm rạp, đẩy cửa sổ ra là thấy xanh ngát một vùng Buổi trưa, ánh nắng xuyên qua kẽ lá xanh mướt chiếu xuống chỗ ba người đang ngồi, nhìn bọn họ trông thật tươi sáng và yên bình.
Khuôn mặt đoan chính và nghiêm túc của nam cảnh sát nói với Lão Dương và chị gái xinh đẹp: ” Tôi đã kiểm tra rồi, năm nay cậu ấy là sinh viên năm nhất trường đại học Y tế Hòa Bình, chuyên ngành pháp y. Đừng nhìn cậu ta 19 tuổi mà lầm, là do cậu ấy đi học muộn, còn liên tục học vượt mấy lớp, vậy nên chắc chắn đầu óc cậu ấy không có vấn đề gì.”
Trường đại học y tế Hòa Bình là niềm tự hào của thành phố Khương Kỳ bọn họ, đó là trường đại học y tốt nhất cả nước, điểm trúng tuyển cực kỳ cao, trấn Kiều Duyên của bọn họ đã nhiều năm rồi không có ai trúng tuyển cả.
Lão Dương và chị gái xinh đẹp kia đều kinh ngạc nhìn Hạ Bạch ngồi đối diện bên cửa sổ.
Biết cậu 19 tuổi, nhưng trông cậu như một học sinh cấp hai, thân hình gầy gò. Cậu mặc chiếc sơmi xanh và mang một cái túi đeo chéo màu trắng, nhìn còn non hơn cả những chiếc lá bên ngoài cửa sổ.
Bọn họ biết cậu lớn lên có một gương mặt rất đẹp, vậy mới khiến cho chị gái xinh đẹp kia vô ý thức cho là cậu bị bắt nạt, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cậu thì…. À, nhìn mắt cậu thì trông không được thông minh cho lắm. Hơn nữa, những lời cậu ấy nói cũng không được bình thường.
Lão Dương: “Cái gì? Đại học y Hòa Bình? Cậu ta mà đậu được vào ngành pháp y à?”
“Ngược lại em cảm thấy cậu ta học pháp y rất hợp.” Chị gái xinh đẹp lại có cái nhìn khác hẳn.
“Tại sao?” Lão Dương khó hiểu, người cứ một tiếng Hỉ Thần hai tiếng Hỉ thần thì thích hợp học pháp y ở chỗ nào?
Chị gái xinh đẹp: “Không phải cậu ta có quan hệ với Cản thi nhân sao? em nghe nói Cản thi nhân có rất nhiều phương pháp cản thi, trong đó một cái chính là tách rời thi thể ra rồi nối lại, em thấy phương hướng khá đúng.”
Lão Dương: “…”
Chị gái xinh đẹp bổ sung: “Chí ít thì về sau cậu ta sẽ không sợ đại thể lão sư nữa.”
Nam cảnh sát hỏi: “Hai người thật sự tin những gì cậu ấy nói à?”
Lão Dương: “Vậy cậu ta không có việc gì đi tới đồn cảnh sát tìm phiền phức làm chi? Nhìn cậu ta lo lắng như thế thì biết, chỉ có điều không thể nào có chuyện Hỉ Thần tự mình đi được, vậy nên rất có thể là bị trộm.”
Nam cảnh sát cương trực công chính, “Cứ coi như là cậu ấy nói thật đi, nhưng có tới năm Hỉ Thần lận đó? Vậy chúng ta có phải cân nhắc đến khả năng cậu ta trộm thi thể không?”
Lão Dương nghĩ nghĩ, “Đến nhà cậu ta xem một chút đi.”
Hạ Bạch ở thôn Mân Thạch, Kiều Duyên Trấn, nhà cậu nằm ở rìa làng, cách nhà của những thôn dân khác khá xa, đều ở chân núi.
Mãi đến khi bước vào nhà cậu mọi người mới hiểu tại sao những cỗ quan tài chôn trong viện sẽ không làm cho hàng xóm sợ hãi, nếu ở gần thì chắc bọn họ đã bị hù chết rồi.
Lão Dương hỏi: “Trong này nguyên bản đều là thi thể à? Sao nhà các người lại có nhiều thi thể như vậy? Đừng nói cậu là Cản thi nhân, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn cản thi nữa?”
“Tôi không phải.” Hạ Bạch thành thật trả lời: “Khi còn trẻ ông nội tôi là cản thi nhân, năm vị đó đều là người không có nhà để về, ông nội tôi đã giữ bọn họ lại, cho bọn họ một ngôi nhà.”
“……”
Ba người kiểm tra hiện trường rồi đi kiểm tra hệ thống giám sát.
Đây chính là điều Hạ Bạch cần nhất, cậu muốn thông qua giám sát để xem Hỉ Thần nhà mình đi nơi nào.
Nhưng cuối cùng cậu đã thất vọng. Camera giám sát chỉ quay được những hình ảnh trên đường, không thể quay được hình ảnh trong sân nhà cậu, nhiều nhất cũng chỉ đến cổng nhà. Từ camera giám sát cho thấy không có năm bộ xương nào bước ra khỏi nhà.
Tất nhiên là không có khả năng đó rồi, thế mới là bình thường.
Cũng không có người nào khả nghi ra vào nhà cậu, ngược lại người khả nghi nhất vẫn là cậu, mãi đến 1 giờ mà nhà cậu vẫn sáng đèn.
Ba người quay đầu nhìn về phía Hạ Bạch ở sau lưng.
Nhưng Hạ Bạch đã chạy mất rồi.
Sau đó lại bị tóm trở về.
Lão Dương đứng ở cửa đồn công an nghiêm nghị hỏi cậu: “Cậu đang trêu chọc chúng tôi đấy à? Cậu có biết hậu quả là gì không?”
Hạ Bạch cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chú đã tin tưởng cháu, đã nghiêm túc giúp cháu điều tra. Cháu không có trêu đùa chú.”
“Cậu không gạt tôi?”
“Dạ không có.”
Lão Dương nhìn cậu chằm chằm mấy giây, sau đó hỏi: “Khi nào mới đi báo danh?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, phải mất một lúc Hạ Bạch mới kịp phản ứng, mới hiểu được ông đang nói chuyện đến trường đại học báo danh, “Dạ ngày mốt.”
Thấy cậu giống như cà tím bị sương lạnh, Lão Dương nghiêm nghị mắng: “Cậu ở chỗ này lo lắng cái gì? Có lo lắng thì người gặp phải Hỉ Thần của cậu mới lo lắng chứ, không phải sao?”
Hạ Bạch: “…”
Lão Dương châm một điếu thuốc nhưng không hút, ông kẹp nó trên tay xoa xoa, “Cậu thật sự rất muốn tìm Hỉ Thần à? Bất kể như thế nào cũng phải tìm được?”
Hạ Bạch chỉ hỏi: “Tìm được rồi bọn họ vẫn là Hỉ Thần nhà cháu phải không?”
“Nhiều năm như vậy đã sớm biến thành bạch cốt rồi, ai mà cần một khung bạch cốt làm gì?” Lão Dương nói, ông hiểu được Hạ Bạch đang lo lắng cái gì.
Hạ Bạch muốn nói gì đó, nhưng khi há miệng ra thì lời lại đổi thành: “Cháu rất muốn tìm được bọn họ.”
“Được.” Lão Dương dập điếu thuốc, ông nói: “Chuyện này không không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, muốn quản cũng không có cách nào, nhưng có bộ phận có thể quản, tôi sẽ báo chuyện này cho bọn họ.”
Đi vài bước, ông lại quay đầu nói với Hạ Bạch: “Yên tâm đi, bộ phận đó rất lợi hại. Cậu cứ chuẩn bị thật tốt để nhập học đi….. Không phải cậu muốn mua đồ ăn sao?”
Không hiểu sao những hình ảnh nhìn thấy đêm qua lại hiện lên trong đầu Hạ Bạch, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần thì Lão Dương đã đi xa rồi.
Hạ Bạch kiễng chân lên, “Cảm ơn chú!”
Quả thật cậu đã thấy yên tâm hơn một chút, cưỡi lên chiếc xe đạp điện nhỏ của mình, đi đến siêu thị trên trấn mua đồ ăn.
Trên đường đi, rõ ràng cậu có thể cảm giác được bầu không khí trong thị trấn rất khẩn trương, người đi đường vội vàng, tiếng còi xe vang lên gấp gáp, cũng may là trật tự cơ bản vẫn còn đó. Cậu bước vào một siêu thị gần nhất, trong siêu thị người đến người đi đông đúc, cậu một bên cầm đồ hộp chờ và những món đồ ăn tiện lợi, một bên lắng nghe những lời bàn tán xung quanh.
Đúng như dự đoán, hôm nay thành phố Tuyền Quảng đã bị đóng cửa, nghe nói là nơi nào đó xuất hiện nguồn gây ô nhiễm, người ngoài không được phép tới gần.
Khi lựa chọn thực phẩm, nhiều người còn cố ý nhìn vào nơi sản xuất, không ai cầm món nào được sản xuất từ thành phố Tuyền Quảng cả. Tất cả những món hàng được giảm giá đặc biệt cũng đều có nguồn gốc từ thành phố Tuyền Quảng, rất rẻ, Hạ Bạch nhặt được không ít thứ để lọt.
Cậu cũng không mua nhiều lắm vì mang đến trường học rất bất tiện, tất nhiên cũng vì cậu không có tiền.
Sau khi về đến nhà thì trời đã tối.
Hạ Bạch ngồi ở trước cửa nhà, nhìn những cỗ quan tài trống rỗng trong sân nhà, cậu không thấy đói bụng, cũng không muốn ăn cơm.
Cậu ngồi ở đó rất lâu, cũng không muốn đi ngủ, một mình thật khó ngủ.
Cậu cô đơn ưu sầu cả một đêm.
Hạ Bạch nghĩ rằng mình không thể đợi được đến khi đăng ký nhập học. Không ngờ sáng hôm sau Lão Dương lại dẫn người đến gõ cửa.
Tính cả Lão Dương, thì tổng cộng có bốn người, ba người còn lại là hai nam một nữ.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn xong, người phụ nữ cầm điện thoại di động đi quanh sân, như thể đang kiểm tra điều gì đó. Lão Dương và hai người đàn ông còn lại thì cùng nhau kiểm tra quan tài, Hạ Bạch đi vào bếp chuẩn bị nước trà cho bọn họ.
“Chắc hẳn là cậu ta không nói dối, trong quan tài trước đó quả thực có tử thi.” Người đàn ông mặc áo phông đỏ nói.
“Có chút dị thường, nhưng không đạt tiêu chuẩn.” Người phụ nữ nói.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng hỏi Lão Dương: ” Ông chắc chắn cậu ta không lấy trộm thi thể chứ?”
“Chắc chắn.” Lão Dương nói: “Tôi đã bảo Tiểu Lôi điều tra kỹ lưỡng rồi, quả thật cậu ta có thường xuyên đến nghĩa trang và nhà tang lễ, nhưng từ trước cho tới nay không bao giờ trộm xác.”
Người phụ nữ khó hiểu: “Không đúng, nếu cậu ta không trộm xác thì tại sao lại thường đến nghĩa trang làm gì?”
Lão Dương cũng có chút khó nói, giống như đối với những lời cậu nói cũng không thể tin tưởng được vậy, “Chắc là cậu ấy đi tản bộ tiêu thực, tôi nghe thôn dân nói cậu ấy thường xuyên đến đó đi dạo sau khi ăn cơm tối xong.”
“…”
” Còn nhà tang lễ thì sao?”
“Người hỏa táng nói cậu ta thường xuyên đến lò hỏa táng nhìn, lần nào trông cậu cũng buồn bã và bất đắc dĩ.”
“…”
Bốn người đồng thời quay đầu nhìn về phía Hạ Bạch. Lúc này cậu đang ở trong phòng bếp, nhà bếp nằm ở góc sân phía Tây, ở đó có một cái cửa sổ lớn, Hạ Bạch đang đứng tại bên cửa sổ pha trà cho bọn họ, có thể là cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, cậu ngước mắt nhìn qua, trên mặt cậu lộ ra vẻ mờ mịt không hiểu gì.
Cậu có một đôi mắt to xinh đẹp, đồng tử nhạt hơn nhiều so với người bình thường, trông trong sáng và ngây thơ vô cùng, cái nhìn mờ mịt trông vô cùng ngây thơ.
“Nhìn cậu ta thật kỳ quái, có lẽ cậu ta có vấn đề.” Người đàn ông mặc áo đỏ nói.
Hạ Bạch rời mắt khỏi người đàn ông mặc áo đỏ, bưng trà hoa cúc đã bớt nóng đặt lên bàn gỗ bên ngoài.
Bốn người đi tới, cũng không ngại quan tài đầy trong sân, sau khi cảm ơn xong thì bưng trà lên chậm rãi uống.
Người phụ nữ hỏi: “Bạn học Hạ Bạch, cậu nói mình để lạc mất Hỉ Thần, chính là những thi thể ông nội cậu lưu lại lúc ông làm Cản thi khi còn trẻ?”
Hạ Bạch gật đầu, “Vâng.”
” Chắc là nó đã ở đó được vài năm rồi, bây giờ cùng lắm chỉ còn lại một bộ xương trắng. Nếu như cậu nói thật thì năm bộ xương trắng kia sau khi ra cửa sẽ gây nên động tĩnh rất lớn, nhưng đến nay trong trấn vẫn chưa có tin tức gì liên quan cả.”
Hạ Bạch há miệng nhưng không nói ra được lời nào.
Lão Dương: “Nói đi, đừng giấu giếm nữa.”
“Thật ra, bọn họ không phải là bạch cốt.” Hạ Bạch đành phải nói ra sự thật, ” Ban đêm nhìn từ xa, bọn họ giống như những người sống bình thường.”
“Làm sao có thể! Những người đó đã chết mấy chục năm rồi, vậy mà cậu còn nói rất giống người sống?” Vẻ mặt người đàn ông áo đỏ hoàn toàn không tin, “Cậu đang nói dối chúng ta à? Cái gì mà Hỉ Thần đi lạc, tất cả đều là gạt người phải không?”
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đưa mắt đánh giá Hạ Bạch, vẻ mặt hắn ta nhẹ nhàng sạch sẽ và khoan khoái, hỏi: “Làm sao cậu biết bọn họ giống người sống?”
Lần đầu tiên Hạ Bạch lộ ra chút chột dạ trước mặt bọn họ. Người đàn ông mặc áo đỏ tưởng rằng cuối cùng mình cũng đã tìm ra được manh mối, nhưng cuối cùng lại nghe cậu nói: “Tôi đã bí mật đào bọn họ ra.”
“……” Cũng không có gì khó hiểu, dù sao cậu cũng thường xuyên đi đến nghĩa trang tản bộ tiêu thực, còn vì mấy bộ thi thể bị đốt cháy mà bi thương.
Người phụ nữ và người đàn ông mặc áo đỏ không còn gì để nói, nhưng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng thì vẫn tiếp tục hỏi: “Cậu đào bọn họ ra làm cái gì?”
Hạ Bạch: “…..”
Hạ Bạch không nói lời nào, da mặt thật mỏng có chút đỏ.
“…”
“Chắc chắn cậu ta có vấn đề! Chúng ta mang cậu ta về ……”
“Ngậm miệng!” Người đàn ông áo đỏ nói còn chưa dứt lời đã bị người phụ nữ ngắt lời trước.
Người phụ nữ nói với Hạ Bạch: “Chúng tôi sẽ tìm giúp cậu, tình huống của cậu có chút phức tạp, vì an toàn, chúng tôi sẽ phái người đi theo cậu.”
Hạ Bạch nói: “Ngày mai tôi phải đến trường báo danh nhập học.”
“Là trường nào?”
” Trường đại học Y tế Hòa Bình.”
Người phụ nữ đưa mắt nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn người đàn ông mặc áo đỏ cam chịu, nói: “Cậu cậu có phiền không nếu hai người bọn họ vào nhà cậu tìm kiếm, còn tôi thì đi đến trường báo danh nhập học với cậu?”
Hạ Bạch mấp máy môi, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.
Lúc gần đi, Lão Dương nói với cậu: ” Đừng lo lắng, chủ yếu là hắn muốn bảo vệ cậu an toàn, hắn rất lợi hại.”
Hạ Bạch lên tiếng đáp lại, cậu biết hắn rất lợi hại, mặc dù hắn có chút hô to gọi lớn. Trong bức ảnh cậu nhìn thấy trên bài đăng tối hôm trước, người máu me khắp người nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh chính là hắn.
Lão Dương nói hắn tên là Hoa Hạo Minh.
Trường đại học y Hòa Bình nằm ở thành phố Khương Kỳ, chỉ cách nhà Hạ Bạch một giờ bốn mươi phút lái xe, Hoa Hạo Minh cho Hạ Bạch thời gian thu dọn đồ đạc, đến giữa trưa cơm nước xong xuôi mới tới.
Nhưng mà đã có người tới trước hắn một bước, lúc Hoa Hạo Minh đến nơi, một chiếc ô tô sang trọng màu đỏ lòe loẹt đã đậu trước ngôi nhà đơn sơ của Hạ Bạch.
Nhà của Hạ Bạch hôm qua kiểm tra xong đã được dọn dẹp sạch sẽ, một nam sinh vừa mới đi vào. Hạ Bạch thấy Hoa Hạo Minh đến thì nói với hắn: “Đây là Lận Tường, bạn học cấp ba của tôi, trước đó cậu ấy nói sẽ tới đưa tôi đến trường.”
Lận Tường hỏi: “Hạ Bạch, đây là ai?”
Hạ Bạch ngước mắt nhìn Hoa Hạo Minh, từ trong miệng Hoa Hạo Minh thốt ra bốn chữ, “Anh bà con xa… Bạn.”
“…”
Hạ Bạch nói: “Anh ấy không yên lòng nên cũng đến đưa tôi đến trường.”
“Ồ….” Lận Tường không để ý mà gọi Hoa Hạo Minh là “anh trai”, cậu ta hỏi Hạ Bạch: “Cậu có điện thoại không?”
“Ừm.” Hạ Bạch gật đầu, lấy ra một chiếc điện thoại di động cũ bị nứt màn hình, “Của ông nội.”
Lận Tường đang định lấy chiếc điện thoại di động mới từ trong túi ra, nhưng lại nhét trở vào: “Tốt quá, cậu có điện thoại rồi, sau này chúng ta có thể gọi điện cho nhau.”
Cậu ta lấy chiếc điện thoại di động của mình từ một bên túi khác ra, “Nhanh nhanh nhanh, thêm bạn tốt đi!”
Sau khi thêm số liên lạc của Hạ Bạch, cậu ta mới hài lòng giúp Hạ Bạch cầm túi xách da rắn lên, ” Bây giờ chúng ta đi à?”
Những động tác nhỏ của cậu ta đều đã bị Hoa Hạo Minh nhìn trong mắt, nhưng điều mà Hoa Hạo Minh nghĩ lại là, thì ra Hạ Bạch chưa bao giờ sử dụng điện thoại di động để lướt Internet trước khi cậu mười tám tuổi, chẳng trách cậu… Kỳ lạ như thế.
—— Tất nhiên, điều đó cũng không thể hoàn toàn giải thích được sự kỳ lạ của cậu.
Hành lý của Hạ Bạch thật nhiều, Lận Tường giúp cậu xách một cái túi da rắn màu trắng hồng, còn có một cái túi da rắn màu xanh trắng nữa. Hoa Hạo Minh quét mắt nhìn thân thể gầy gò của cậu, đưa tay cầm chiếc túi da rắn màu xanh trắng lên bước ra ngoài.
Hạ Bạch đeo cặp sách và ôm lấy túi văn kiện đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cả hai người đều mở cửa xe, khi đi tới cửa, Hạ Bạch cũng không biết nên bước lên cái xe nào.
Hoa Hạo Minh nói: “Đi xe cậu ta, xe tôi để lại chỗ này.”
Ba người đều lên xe của Lận Tường, cậu ta lái xe đưa mọi người đến trường đại học y Hòa Bình.
Lận Tường là một tên lắm lời, Hoa Hạo Minh cũng không phải là người an tĩnh, huống chi hắn có tâm muốn biết nhiều tin tức hơn về Hạ Bạch, không bao lâu sau hai người đã bắt đầu trò chuyện.
Hoa Hạo Minh hỏi: “Cậu và Hạ Bạch là bạn thân à?”
Lận Tường liên tục gật đầu, “Dạ đúng rồi, chí ít thì em xem Hạ Bạch là bạn thân nhất của mình, Hạ Bạch rất tốt.”
Hoa Hạo Minh: “Bởi vì cậu ta đẹp trai, học giỏi?”
Điều mà học sinh trung học quan tâm nhất lúc còn ngồi trên ghế nhà trường chính là thành tích học tập và ngoại hình.
“Điều đó thì tất nhiên rồi.” Lận Tường cực kỳ kiêu ngạo, “Có điều, đây chỉ là mặt ngoài thôi, điều quan trọng nhất chính là Hạ Bạch đối xử với em rất chân thành, đặc biệt chân thành.”
Hoa Hạo Minh nhìn Hạ Bạch ngồi trên phụ xe, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy Hạ Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng, bóng của những chiếc lá trên cây bạch quả già ở thành phố Giang Kỳ đang lướt qua chiếc cằm trắng nõn của cậu.
Hoa Hạo Minh kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống, cười nói: “Ồ?”
Cái cằm kia có chút căng cứng.
Đến bây giờ Lận Tường vẫn còn rất cảm động khi kể lại sự việc đó, “Từ nhỏ em đã thường bị mộng du, trước kia ở nhà thì còn ổn, nhưng năm lớp mười cấp ba phải ra ngoài dã ngoại huấn luyện quân sự, em bị mộng du chạy đến nghĩa trang. Em cực kỳ sợ người chết và ma quỷ, nếu em tỉnh lại rồi phát hiện mình ngủ ở trên một ngôi mộ nào đó thì chắc sẽ mất hồn luôn, lúc đó chính Hạ Bạch đã đuổi tới nghĩa trang cõng em về. Mặc dù cậu ấy cứ một mực nói mình không phải cố ý đi tìm em, nhưng em biết đúng là như vậy, hơn nửa đêm rồi, chẳng lẽ cậu ấy đến nghĩa trang tản bộ à?”
“……”
Xe rẽ vào khu phố sầm uất, hai người còn lại chắc đang xem náo nhiệt nên rất yên tĩnh..
“Lúc em tỉnh lại thấy mình đang nằm trên lưng Hạ Bạch, nghĩa trang đã ở phía sau rồi, em cũng không bị bóng ma tâm lý, chỉ nhớ là đêm hôm đó mặt trăng rất sáng.”
“Cậu ấy gầy gò như vậy nhưng vẫn cõng em trên lưng.”
Suốt cả đoạn đường này Lận Tường cứ líu lo mãi không ngừng, cậu ta nói rất nhiều, Hoa Hạo Minh nghe có vẻ rất vui vẻ, còn Hạ Bạch cũng không có ý kiến gì.
Không khí rất hài hòa.
Cuối cùng cũng đã tới trường đại học y Hòa Bình.
Sau khi xe dừng lại, Hạ Bạch đẩy cửa xe ra bước xuống xe, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt.
Cũng giống lúc lên xe, Lận Tường và Hoa Hạo Minh mỗi người giúp cậu xách một cái túi da rắn, còn cậu thì đeo cặp sách, tay ôm túi văn kiện trong ngực.
Ba người xách theo hai chiếc túi da rắn lớn, một hồng, một xanh, mặc ba cái áo khoác đỏ, vàng, xanh lá cây, ba người đứng trước cổng ngôi trường danh tiếng hàng trăm năm nay.
Hết chương 2.