Chương 20: Lửa Lại Bùng Cháy

 

Chương 20: Lửa Lại Bùng Cháy

 

Cách suy nghĩ của quỷ hồn rất đơn giản và thô bạo, chỉ nhìn vào kết quả.

 

Trong mắt nữ quỷ, Chu Kỳ An là kẻ đã suýt giết chết phú ông Tuân bằng vụ nổ, quả thực là một cậu trai ngoan.

 

Nữ quỷ xuất hiện trong tư thế treo ngược trên trần nhà, nhìn chằm chằm vào cậu.

 

Chu Kỳ An đoán rằng, có lẽ khi người phụ nữ và đứa trẻ chết, một người bị nhét vào nệm, một người bị chôn trong trần nhà, vì vậy mỗi lần xuất hiện, địa điểm của bọn họ đều khá cố định.

 

“Tôi đã thấy cậu trộm tro hương.” Nữ quỷ lạnh lùng nói.

 

Đôi mắt oán độc nhìn xuống như muốn nhìn thấu nội tâm Chu Kỳ An đang nghĩ gì. Bất kể cậu có âm mưu gì, thì kết quả hiện tại vẫn khiến cô ta rất hài lòng: “Tiếc là vụ nổ chỉ làm bị thương Tuân Nhị, lão già đó vẫn chưa chết.”

 

Tuân Nhị thật sự bị thương sao?

 

Phú ông Tuân là nhân vật chính của phó bản, giống như nhân vật chính bất khả chiến bại trong tiểu thuyết vậy, mang trên mình hào quang nhân vật chính, vận khí tốt vô biên, muốn giết ông ta khó như lên trời.

 

Vì vậy, ngay từ đầu, Chu Kỳ An đã chọn Tuân Nhị làm mục tiêu chính.

 

Việc chọn nhà bếp làm địa điểm cho vụ nổ là do cậu đã nhắm đến việc anh ta sẽ đến đó xử lý cá đông lạnh, hơn nữa anh ta rất coi trọng vệ sinh nhà bếp, thỉnh thoảng lại đi dọn dẹp.

 

“Chìa khóa ở đâu?” Chu Kỳ An đi thẳng vào vấn đề.

 

Phú ông Tuân tuy đáng ghét, nhưng ý tưởng và phương pháp nuôi tiểu quỷ đều đến từ tượng thần. Nữ quỷ căm hận phú ông Tuân bao nhiêu thì cũng căm hận tượng thần bấy nhiêu.

 

“Những gì cậu không làm được, tôi sẽ làm.”

 

Nữ quỷ có ác cảm bẩm sinh với đàn ông, sát ý trong mắt cô ta liên tục dâng lên rồi lại tắt đi. Khi cô ta đến gần, mùi nội tạng thối rữa trong máu xộc thẳng vào mũi Chu Kỳ An, dưới ánh mắt đáng sợ đó, cậu vẫn ngồi yên bất động.

 

Tiếng nhạc trong máy ghi âm đã dừng lại từ lúc nào, chỉ còn lại tiếng máu nhỏ giọt.

 

Từng giọt, từng giọt, thậm chí có hai giọt còn rơi vào quần áo cậu.

 

Dù bề ngoài có bình tĩnh đến đâu, Chu Kỳ An cũng sắp dựng tóc gáy lên rồi, ở khoảng cách gần như vậy, một khi đối phương nảy sinh ác ý, cậu khó lòng mà chống đỡ được.

 

Mở bảng điều khiển trước một bước, Chu Kỳ An chuẩn bị nuốt viên [Đại Bảo Kiện Hoàn] để bảo toàn tính mạng.

 

“Tôi thề.” Chu Kỳ An gằn từng chữ một, thể hiện quyết tâm: “Nhất định sẽ giải quyết tượng thần.”

 

“Tượng thần…..”

 

Nữ quỷ lẩm bẩm, gương mặt đáng sợ đến rợn người lại mang theo cảm giác sợ hãi mơ hồ.

 

Chu Kỳ An định nói thêm vài lời nữa để thể hiện quyết tâm, nhưng không ngờ bóng đen phủ xuống người cậu đã đột nhiên biến mất.

 

Bóng ma biến mất.

 

Nhưng mà, Chu Kỳ An không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

 

Sát ý trong mắt nữ quỷ quá nặng nề, không giống như sẽ dễ dàng buông tha cho cậu.

 

“Vẫn phải cẩn thận hơn mới được.”

 

Vừa rồi cứ ngẩng đầu mãi, Chu Kỳ An xoa xoa gáy, khi đang xoay cổ qua trái qua phải thì ánh mắt cậu đột nhiên lóe sáng.

 

Vết máu trên mặt đất chưa biến mất hoàn toàn, đông cứng thành năm chữ:

 

Đầu hạc trên cây gậy.

 

……

 

Lúc nữ quỷ xuất hiện, con nhện nhiều mắt vẫn luôn trốn trong khe giường.

 

So với lệ quỷ thì sức mạnh của nó căn bản không đáng để nhắc đến, con rắn biển trong bụng càng hạn chế của nó phát huy.

 

Lúc này, nó thò ra vài con mắt ra, xác định nữ quỷ đã rời đi mới bò ra.

 

Chu Kỳ An đang không ngừng nhớ lại, mỗi ngày phú ông Tuân đều thay một cây gậy, hình như ông ta có tổng cộng ba cây với nhiều hình dạng khác nhau: Gậy đầu rồng, gậy đầu hạc và gậy đầu hổ.

 

Hôm nay ông ta chống gậy đầu rồng.

 

“Mi đã nghe thấy những gì cô ta nói rồi phải không?” Chu Kỳ An nhìn con nhện nhiều mắt.

 

Con nhện nhiều mắt cong cong chân, cố gắng biểu đạt rằng nó chỉ có thị lực tốt, thính lực rất bình thường. Cho đến khi ánh mắt Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào cái bụng của nó, con nhện nhiều mắt âm thầm cảm nhận được lực uy hiếp, đành lựa chọn trả lời lại, gật gật đầu.

 

Chu Kỳ An không giỏi việc trộm đồ, vậy nên bèn giao phó cho con nhện: “Mi đi lấy đi, với mi thì việc này đâu có khó.”

 

Trong lòng con nhện nhiều mắt chỉ muốn moi ruột moi gan cậu ra, không khó, vậy sao anh không tự đi lấy đi?

 

Dường như biết nó đang nghĩ gì, Chu Kỳ An nói: “Tao còn có việc khác phải làm.”

 

Cậu nở nụ cười thật khó tả: “Là việc phải liều mạng. Mày muốn đi trộm, hay là liều mạng?”

 

Nụ cười đó khiến con nhện nhiều mắt lạnh cả sống lưng.

 

Không đợi nó suy nghĩ kỹ, Chu Kỳ An đã đưa ra lợi ích: “Trộm được gậy, tao sẽ trả tự do cho mày.”

 

Con nhện nhiều mắt chẳng tin lời con người nói.

 

Chu Kỳ An: “Tao sẽ mượn cớ đêm tân hôn để mẹ tao lấy con rắn trong bụng mày ra, sau đó bà ấy sẽ tìm cớ giết tao trước, mày chạy là được.”

 

“……”

 

Nhện ở dưới mái hiên nhà người ta, buộc phải cúi đầu, con nhện nhiều mắt không còn lựa chọn nào khác. Quan trọng nhất vẫn là chỉ cần trộm một cây gậy, đối với nó mà nói, rủi ro quả thực không lớn.

 

Chu Kỳ An một mình đi đến bên cửa sổ, trầm mặc nhìn ra ngoài một lúc, không nói một lời, sau đó bước ra khỏi cửa.

 

Hành lang dài vắng tanh.

 

Cậu nhìn trái nhìn phải như ăn trộm, đến cầu thang còn quay đầu lại nhìn một cái, xác định không có ai đi theo mới nhẹ nhàng đi xuống lầu.

 

Chưa đầy nửa phút sau, hai cánh cửa phòng lần lượt mở ra.

 

Trần Giam là người đầu tiên đuổi theo.

 

Hàn Thiên Sinh cũng nhìn em gái một cái, khẽ nói: “Đi theo.”

 

Bọn họ đều biết rõ, nhất định Chu Kỳ An đã phát hiện ra manh mối quan trọng, muốn một mình độc chiếm.

 

Cậu sinh viên đại học nhỏ giọng nói: “Trực tiếp cướp đoạt thành quả lao động của người khác là không tốt, kỳ thật chúng ta cũng có thể nói chuyện với anh ta, xem anh ta muốn đổi lấy cái gì.”

 

Cậu ta luôn cảm thấy hợp tác mới có thể là đôi bên cùng có lợi.

 

Hàn Lệ liếc mắt nhìn cậu ta.

 

Thật sự là ngu ngốc đến mức độ này luôn à?!

 

“Cậu muốn đi theo thì đi theo.”

 

Kỳ thật cô ta muốn nói, muốn chết thì đi đi.

 

Chu Kỳ An đi rất chậm, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn.

 

Bọn Trần Giam đi theo cũng rất cẩn thận, Hàn Thiên Sinh lợi dụng côn trùng đi theo trước, đề phòng để lộ tung tích.

 

Nhìn Chu Kỳ An cẩn thận như vậy, bọn họ càng khẳng định có bí mật lớn.

 

Vào lúc bóng dáng Chu Kỳ An biến mất khi đi vào hầm rượu, bọn họ cũng nhanh chóng đuổi theo.

 

…….

 

Nhiệt độ trong hầm rượu vẫn thấp như mọi khi.

 

Phú ông Tuân nói Tuân Nhị ở trong hầm rượu.

 

Nữ quỷ nói Tuân Nhị bị thương, không nhân lúc anh ta bị bệnh mà giết cho chết, chẳng lẽ còn giữ anh ta lại ăn Tết hay sao?

 

Bậc thang phủ đầy rêu xanh, chỗ nào cũng đều rất trơn trượt, lúc trước đến đây cũng không phải như vậy. Chu Kỳ An không thể không cẩn thận vịn tường mới có thể đứng vững không bị ngã xuống.

 

Tốc độ của cậu ngày càng chậm hơn.

 

Trong hầm rượu rất tối, sau khi thị lực được nâng cấp sơ bộ, bóng tối như vậy vốn không thể ảnh hưởng đến tầm nhìn của cậu. Nhưng lúc này, cậu chỉ có thể nhìn thấy một màu đen kịt ở cuối đường hầm.

 

Có một cái bóng màu xanh đen mờ nhạt lóe lên.

 

Chu Kỳ An đột nhiên dừng bước.

 

Tay áp vào tường, cậu nhìn chằm chằm vào vực sâu thăm thẳm trong vài giây, sau đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

 

“Bạch Lăng.”

 

Vũ khí nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, trong nháy mắt, dải lụa trắng im lặng áp sát vào tường.

 

Bóng đen tấn công với tốc độ nhanh hơn người thường rất nhiều, Chu Kỳ An nghiến răng, không để Bạch Lăng cản đường, ngược lại còn để nó áp sát vào tường hơn để che giấu.

 

“Nhanh lên, nhanh lên nữa.” Nguy cơ chết người buộc Chu Kỳ An phải tăng tốc đến cực hạn.

 

Bậc thang quá trơn, cho dù có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn kẻ tấn công phía sau.

 

Phía sau, bàn tay to lớn bất thường của kẻ truy sát sắp chạm vào tấm lưng mỏng manh của cậu.

 

“Chuyện gì vậy?” Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên ở phía trước.

 

Là bọn Trần Giam.

 

Trên mặt mấy người này vẫn còn mang theo nụ cười muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng lúc này, nụ cười đó bỗng cứng đờ, rõ ràng cũng đã cảm nhận được sự bất thường.

 

Khóe miệng Chu Kỳ An khẽ nhếch lên, quả nhiên đã đến.

 

Theo bóng đen đến gần, Hàn Lệ ngửi thấy mùi tanh tưởi đặc trưng của hải sản, vô thức nghĩ đến con cá trong hồ. Cô là người đầu tiên phản ứng lại, không ổn: “Chạy mau!”

 

Bản năng của người chơi lâu năm khiến cơ thể hành động trước cả lý trí.

 

Biến cố đến quá đột ngột, mấy người chen chúc trong đường hầm nhỏ hẹp, trong lúc hoảng loạn chạy trốn, chuyện ngoài ý muốn cũng nhanh chóng xảy ra.

 

Chân Hàn Thiên Sinh bước hụt nên trượt một phát, trở thành nạn nhân đầu tiên của bậc thang trơn trượt, trực tiếp ngã xuống.

 

“Không!”

 

Dường như Chu Kỳ An đã sớm dự liệu đến tình cảnh này, khi nghe thấy tiếng động lạ, cậu nhón chân dựa sát vào tường không nhúc nhích, mới không bị người đang lăn xuống đụng phải rồi ngã xuống theo.

 

Bàn tay to lớn vốn đang tấn công cậu, khi đối mặt với con mồi lăn tới, bản năng hoang dã khiến kẻ tấn công chuyển sang mục tiêu tấn công thứ nhất.

 

Không có những năng lực kỳ lạ và phương thức giết người kỳ quái của ma quỷ trong phim kinh dị, động tác của quái vật trong bóng tối rất đơn điệu, giống như bắt gà con, dễ dàng nhấc Hàn Thiên Sinh từ dưới đất lên.

 

Hàn Thiên Sinh theo bản năng sử dụng kỹ năng triệu hồi.

 

Côn trùng dưới lòng đất chui ra khỏi mặt đất, bò về phía chân quái vật.

 

Nhưng mà, khả năng tấn công của những thứ nhỏ bé này có hạn, kiến đông có thể nuốt voi, nhưng cũng phải tích lũy đủ số lượng mới được.

 

Quái vật phớt lờ chút ngứa ngáy đó, tùy ý kéo một cái ——

 

Phập… Trong không khí vang lên âm thanh khiến người ta sởn gai ốc.

 

Đó là động tĩnh của máu thịt bị cắn xé.

 

“A a a a a a!” Tiếng hét thảm thiết vang lên.

 

Hệ triệu hồi vẫn chịu thiệt khi đối mặt trực tiếp với nguồn gốc nguy hiểm, một khi không kịp tìm được đạo cụ khắc chế ma quỷ và sử dụng chúng, về cơ bản thì chẳng khác nào như đồng nghĩa với tử trận. Trước đây, Hàn Thiên Sinh dựa vào rắn chuột côn trùng để đánh lén rất giỏi, lần đầu tiên trong trận chiến trực diện, hắn ta vô cùng hận thiên phú của mình.

 

“Anh!” Sắc mặt Hàn Lệ lập tức biến sắc, muốn phóng điện. Nhưng lại lo lắng khoảng cách giữa Hàn Thiên Sinh và quái vật quá gần, không có cách nào triệt để ngăn cách được, khiến Hàn Thiên Sinh bị liên lụy.

 

Một giọng nói trấn tĩnh hoàn toàn trái ngược với bầu không khí căng thẳng đột nhiên truyền vào tai, Chu Kỳ An: “Cùng nhau liên thủ cứu người.”

 

Lúc này Hàn Lệ không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng đối phương thực sự đã không nhân cơ hội bỏ chạy. Cô lấy ra một đạo cụ áp đáy hòm, vậy mà lại là một bức tranh trông có vẻ chẳng hề có chút sát thương nào.

 

Khi bức tranh được trải ra, thế giới trước mắt bỗng sáng rực như ban ngày, một đàn ngỗng trời xếp thành hàng ngay ngắn bay ra khỏi tranh, mổ thật mạnh vào kẻ truy sát.

 

Nhờ ánh sáng, cuối cùng Chu Kỳ An cũng nhìn rõ được chân tướng của bóng đen.

 

Giống hệt như lời Trần Giam miêu tả sau khi cậu phát hiện ra ngôi mộ và bị truy sát hôm đó, đây là một con quái vật cao hơn hai mét, có làn da màu xanh lam nhạt, khoảng cách giữa hai đầu chân mày thu hẹp lại, mơ hồ có thể nhận ra đường nét của Tuân Nhị.

 

Vết thương trên vai trái do vụ nổ càng khẳng định thêm thân phận của kẻ này.

 

Do bị giới hạn bởi chiều cao của hầm rượu, nên những đòn tấn công trước đó của Tuân Nhị mới có phần gượng gạo, nếu không thì Chu Kỳ An chắc chắn sẽ không có cơ hội chạy được mấy bước đó.

 

Đàn ngỗng trời tấn công rất dữ dội, nhưng mỗi lần mổ, lông vũ lại bắt đầu rơi lả tả, sau đó là từng mảng thịt thối rữa, đàn ngỗng cũng tự phân hủy trong quá trình tấn công.

 

Hàn Lệ cũng biết bức tranh không thể trụ được lâu, cô ta nghiến răng nghiến lợi, liều lĩnh lao xuống dưới kéo Hàn Thiên Sinh đi.

 

Lúc này Hàn Thiên Sinh chỉ còn lại một cánh tay, mất máu quá nhiều khiến hắn ta choáng váng, thậm chí còn không thể tự mình đứng dậy.

 

“Giúp tôi một tay.” Hàn Lệ cầu xin.

 

Chu Kỳ An không động đậy, chỉ thốt ra bốn chữ: “Cô đưa anh ta đi trước đi.”

 

Con quái vật Tuân Nhị bị mổ trúng một mắt, đưa tay bóp chết con ngỗng trời, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, anh ta theo bản năng muốn quay người lại. Mọi việc đều có hai mặt, đường hầm chật hẹp khiến tốc độ của anh ta chậm đi một giây.

 

Chỉ trong một giây ngắn ngủi này, dải lụa trắng ẩn nấp nãy giờ đã bất ngờ quấn lấy cổ tay Tuân Nhị.

 

“Anh trai yêu quý của tôi…..”

 

Vốn dĩ là Tuân Nhị bất chấp tuổi tác gọi Chu Kỳ An là anh, lần này đến lượt Chu Kỳ An gọi anh ta, trên mặt anh ta còn dính vài mảnh thịt vụn từ cánh tay bị xé toạc của Hàn Thiên Sinh.

 

Qua giọng nói êm tai, nụ cười của Chu Kỳ An trông vô cùng chân thành.

 

Tuân Nhị hơi sững sờ.

 

Chu Kỳ An nhân cơ hội lao tới, dùng sức cắm [Cục sạc pin lợi hại] vào bụng đối phương.

 

Phụt một tiếng.

 

Âm thanh này còn nặng nề hơn cả lúc cánh tay của Hàn Thiên Sinh bị xé toạc.

 

Do quán tính, cú va chạm trực diện khiến Tuân Nhị và Chu Kỳ An cùng lúc lăn xuống cầu thang, cục sạc pin chỉ có tác dụng với ma quỷ tự động tan vào da thịt. Chu Kỳ An còn chưa kịp thương tiếc cho xương cụt bị va đập trong lúc lăn xuống, thì ngay sau đó, kèm theo một tiếng bụp vang lên, cơ thể Tuân Nhị cũng phát nổ.

 

Trước mặt Chu Kỳ An là một mảng ấm nóng, máu thịt bắn tung tóe lên người cậu.

 

“Ưm…” Tiếng kêu đau đớn nho nhỏ bị chìm nghỉm trong tiếng nổ.

 

Cơ thể Tuân Nhị bị nổ tung thành hai mảnh.

 

Nhiệt độ nóng bỏng khiến cậu nhớ đến mặt trời, hàng mi dài mảnh mai run rẩy nhẹ nhàng trong màn mưa máu.

 

Đây là vụ nổ thứ hai mà Chu Kỳ An tạo ra trong ngày hôm nay.

 

Cậu cố gắng chống tay ngồi dậy.

 

“Tạm biệt nhé.” Lúc chuẩn bị đứng dậy, Chu Kỳ An đột nhiên ghé sát vào nửa thân trên của Tuân Nhị, ghé vào tai anh ta nói nhỏ: “Suýt chút nữa đã quên mất, anh thích mặt trăng hơn, nói chúc ngủ ngon thì thích hợp hơn nhỉ?! Chúc ngủ ngon.”

 

Ngủ rồi thì đừng tỉnh lại nữa.

 

Thật hiếm khi cậu quan tâm đến người khác như vậy, Chu Kỳ An còn giúp anh ta nhắm mắt lại.

 

Toàn thân dính đầy máu khiến người ta khó chịu.

 

Nếu cục sạc pin không phải chỉ có tác dụng với ma quỷ, ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn cậu cũng sẽ bị thương.

 

Chu Kỳ An đứng dậy, vắt máu loãng trên quần áo, mệt mỏi bước lên cầu thang. Ngay lúc cậu chuẩn bị bước qua bậc thang cuối cùng, cổ chân đột nhiên bị tóm lấy.

 

Cảm giác lạnh lẽo khiến Chu Kỳ An không khỏi rùng mình, theo bản năng muốn đá văng ra.

 

Cậu quay đầu lại, phát hiện Tuân Nhị không biết từ lúc nào đã bò lên, trên khuôn mặt có lớp vảy nhạt nhòa khẽ cử động:

 

“Sẽ không…” Nội tạng bị vụ nổ phá hủy cho tan nát, vậy mà Tuân Nhị vẫn còn cười: “…Trời sẽ…. không…..sáng…..”

 

Khuôn mặt anh ta gần như dán vào ống quần cậu, Chu Kỳ An theo phản xạ đá một cái, Tuân Nhị như con cá chết lăn xuống dưới ngay lập tức.

 

Chu Kỳ An do dự một chút, lúc đang định xuống dưới kiểm tra thi thể của anh ta thì bên tai vang lên âm thanh thông báo của hệ thống:

 

【 Cậu đã tiêu diệt người thừa kế Tuân Nhị. 】

 

【 Một trong những người thừa kế quan trọng đã chết, vật hiếm thì quý, độ hảo cảm của phú ông Tuân đối với toàn bộ người chơi tăng thêm 30 điểm. 】

 

Mạng sống của NPC trong phó bản quý giá hơn người chơi rất nhiều, gấp đôi Vương Mộc.

 

Âm thanh thông báo của hệ thống khiến Chu Kỳ An từ bỏ ý định xuống dưới kiểm tra, cậu nhìn chằm chằm vào bóng tối, nhớ lại câu nói cuối cùng của Tuân Nhị trước khi chết.

 

—— Trời sẽ không sáng đâu.

 

Năm chữ ngắn ngủi đó cứ văng vẳng bên tai cậu không dứt, Chu Kỳ An cố gắng đè nén bất an trong lòng, ít nhất thì hiện tại mọi thứ vẫn đang nằm trong kế hoạch.

 

Âm thanh thông báo của hệ thống vẫn tiếp tục:

 

【 Chúc mừng! Độ hảo cảm của phú ông Tuân đối với cậu đã vượt quá sáu mươi. 】

 

【 Cậu đã chính thức trở thành người thừa kế được ông ấy lựa chọn. 】

 

【 Cố gắng lên, hãy giành lấy càng nhiều tài sản càng tốt! 】

 

Lời cổ vũ cuối cùng, Chu Kỳ An không hiểu sao lại cảm thấy đầy ác ý.

 

Trong phòng khách.

 

Vẻ mặt Hàn Lệ vừa vui mừng vừa lo lắng, vui là vì độ hảo cảm đã tăng lên, lo là vì Hàn Thiên Sinh đang nguy kịch.

 

Mặc dù đã sử dụng đạo cụ trị liệu, nhưng ngoài việc bị xé mất một cánh tay, Hàn Thiên Sinh còn bị Tuân Nhị giẫm một phát, nội tạng bị thương nặng. Với những vết thương quá nặng, đạo cụ trị liệu cũng chỉ có thể phát huy tác dụng xoa dịu một chút.

 

Chu Kỳ An đi ra khỏi hầm rượu, lịch sự hỏi: “Mọi người ổn chứ?”

 

Trần Giam nhìn thấy người chàng trai đầy máu me, vẻ mặt có chút phức tạp.

 

Hắn ta mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

 

Đối phương từng hỏi hắn ta cách thức phản sát NPC, hôm nay chính là một bài thi hoàn hảo.

 

Có lẽ Tuân Nhị giết một tên phóng hỏa sẽ không vi phạm quy tắc, nhưng vô cớ tấn công những người chơi khác không kích hoạt quy tắc tử vong, chắc chắn sẽ bị trò chơi trừng phạt hạn chế sức mạnh.

 

Thêm vào đó, dường như bản thân Tuân Nhị cũng đã bị thương…..

 

Trần Giam tự nhận mình không phải người tốt, nhưng khi nhìn thấy Chu Kỳ An hoàn toàn lui thân, lại nghĩ đến Hàn Lệ lãng phí một đạo cụ cấp cao, cùng với Hàn Thiên Sinh sống chết không rõ, trong lòng dâng lên cảm giác thật lạnh lẽo.

 

Dùng người chơi làm mồi nhử sao?

 

Hiện tại đầu óc Hàn Lệ rối bời, tuy chưa hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, nhưng ít nhất có thể khẳng định một điều:

 

Bọn họ bị cố ý dụ đến hầm rượu!

 

“Tên khốn kiếp này.” Hàn Lệ lao tới, trong nháy mắt đã có ý muốn giết chết Chu Kỳ An.

 

Chu Kỳ An tránh móng tay sắc nhọn của cô ta, dùng khăn giấy lau lau tay, lúc này người cậu toàn là máu của Tuân Nhị, ngữ khí lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: “Cô đang tức giận cái gì?”

 

Cậu vừa nói vừa nghiêng đầu, sau cặp kính dày là vẻ nghi hoặc trông ngây thơ vô cùng.

 

“Ngày đầu tiên đến đây, cô muốn gắp cá sống bỏ vào bát của tôi, ngày hôm sau, một trong hai anh em cô đã tua nhanh đồng hồ trong phòng tôi, vừa rồi, còn định bám theo để moi móc manh mối của tôi.”

 

“Câu cá chấp pháp, nhưng cũng phải có cá chịu cắn câu mới được chứ.”

 

Mấy người không nhịn được, lén lút đi theo, có thể trách ai?

 

Ban đầu cậu đã chuẩn bị tâm lý liều mạng, kết quả ngay cả viên “Đại Bảo Kiện” cũng không cần dùng đến.

 

Chu Kỳ An liếc mắt nhìn, cậu sinh viên đại học kia vậy mà không đi theo, xem ra chủ nghĩa giáo điều đôi khi cũng có thể cứu mạng.

 

Hàn Lệ tức đến mức hai mắt muốn nứt ra, nếu không phải bị trò chơi giới hạn, bây giờ cô ta đã liều mạng không chết không ngừng.

 

Chu Kỳ An bật cười: “Mấy người hãm hại tôi như vậy, từ Vương Mộc đến cái chết của Tuân Nhị, tôi còn tặng không cho mấy người mấy chục điểm độ hảo cảm, mấy người nên cảm ơn tôi…. Lại nói tiếp, cô mới là người được lợi nhiều nhất.”

 

Độ hảo cảm của Hàn Lệ lúc này nhất định cũng đã vượt qua sáu mươi.

 

Từng lời từng chữ cậu nói đều là sự thật, từng lời từng chữ đều đâm thẳng vào tim đối phương.

 

Lúc bầu không khí giằng co như sắp bùng nổ, hệ thống đột nhiên vang lên tiếng rè rè.

 

Rè…..

 

Âm thanh máy móc đứt quãng vẫn tiếp tục.

 

Chu Kỳ An ngừng công kích, kiên nhẫn chờ một lúc, nhưng không có bất kỳ âm thanh nhắc nhở nào. Lời nói trước khi chết của Tuân Nhị khiến lúc này cậu có chút lo lắng, vội vàng hỏi người chơi duy nhất ở hiện trường còn chưa hoàn toàn trở mặt: “Trò chơi bị lỗi à?”

 

Trần Giam lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Có lẽ là đang gửi tin nhắn cho nhân viên công tác, nếu là nhiều tin nhắn, tín hiệu của người chơi sẽ bị nhiễu một chút.”

 

Tình huống này rất hiếm thấy, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì trò chơi thường sẽ không liên lạc với nhân viên công tác khi phó bản đang hoạt động.

 

……..

 

Bên ngoài, Tư tiên sinh đang im lặng đứng gác, nó vừa ngửi thấy không ít mùi máu tanh, cái miệng ba cánh vui vẻ khẽ nhếch lên.

 

“Cuối cùng cũng có chút thú vị.”

 

Không biết tên xui xẻo nào đã chết, chết càng nhiều càng tốt.

 

Rè rè…

 

Rè rè…

 

Hệ thống tự động gửi thông báo màu đỏ, chấm đỏ trên đó liên tục nhấp nháy, cho thấy không chỉ có một cái.

 

“Xe buýt của ngài đã bị ghi sổ phạt vào ngày X tháng X năm X do đỗ xe không đúng nơi quy định.”

 

“Xe buýt của ngài đã vi phạm biển báo cấm vào ngày X tháng X năm X.”

 

“Ngài có một trăm hành vi vi phạm chưa được xử lý do bấm còi xe trái phép.”

 

Khóe miệng vừa mới nhếch lên của Tư tiên sinh lập tức cứng đờ.

 

Xe buýt gì? Xe của nó không phải đang đậu ở cửa trang viên sao.

 

Thông báo mới nhanh chóng xuất hiện ——

 

“Xe buýt của ngài vừa can đảm rời khỏi thế giới này, đây là hành vi vi phạm vô cùng nghiêm trọng, xin vui lòng sớm tiếp nhận xử lý và nộp phạt!”

 

Hết chương 20.

 

Chương 20: Lửa Lại Bùng Cháy

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên