Chương 20: Mê Sơn (20)
Vệ Ưu Thái một mực khẳng định thi thể của Hách Nhạc nằm ở núi Học Bộ. Mười năm trước chính tay hắn ta cùng với Phùng Phong và Tằng Yến chôn xác ở đó. Mặc dù Kha Thư Nhi không xuống tận nơi nhưng cũng xác nhận Phùng Phong từng nói với cô ta thi thể được chôn ở đó. Nhưng mà, cảnh sát không tìm thấy thi thể ở vị trí hai người khai báo, phạm vi tìm kiếm buộc phải mở rộng nhiều lần. Vệ Ưu Thái cho rằng có lẽ Phùng Phong và Tằng Yến, hoặc một trong hai người bọn họ càng nghĩ càng sợ, lo lắng việc chôn xác bị lộ nên đã quay lại núi xử lý thi thể một lần nữa.
Điều này không phải là không thể, nhưng nếu thật sự là vậy thì việc tìm kiếm thi thể Hách Nhạc sẽ càng khó khăn hơn.
Một nhóm tìm kiếm mới được điều động đến, chó nghiệp vụ của cảnh sát lâm nghiệp vừa vào núi đã có phản ứng dữ dội, mà nơi đó là rìa núi Học Bộ, sát thị trấn Học Bộ, cơ hồ như không thể chôn thi thể ở đó được. Nhưng đội tìm kiếm vẫn cho khai quật, chó nghiệp vụ càng ra sức bới đất. Không lâu sau, một thi thể được bọc trong túi chống thấm nước được đào lên, đã phân hủy đến mức khó có thể phân biệt giới tính bằng mắt thường.
Hách Nhạc đã chết mười năm, thi thể đã sớm hóa thành xương trắng, không thể nào còn trong tình trạng phân hủy nghiêm trọng như thế được. Vậy đây không phải là Hách Nhạc. Người chết bất ngờ xuất hiện này có thể không liên quan gì đến vụ án mà phân cục Bắc Diệp đang điều tra, nhưng thời điểm và cách thức xuất hiện khiến Khổng Binh không thể nào yên tâm cho được.
Trước đây, thành phố Trúc Tuyền chưa từng xuất hiện tình huống hóc búa như vậy.
“Nếu tình huống tương tự xảy ra ở Lạc Thành…” Khổng Binh chần chừ một lúc rồi hỏi: “Các cậu sẽ làm thế nào?”
“Đội trọng án chưa chắc đã tiếp nhận, nhưng nhất định sẽ cử người đến tìm hiểu.” Trần Tranh nói: “Nếu xác định không liên quan đến vụ án đang xử lý thì sẽ để người khác điều tra. Nhưng mà, cho dù là vậy cũng cần phải luôn chú ý đến tiến triển điều tra. Có một số vụ án chỉ khi điều tra đến một mức độ nhất định, tính liên quan mới thể hiện ra.”
Khổng Binh im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Minh Hàn cười nói: “Đội trưởng Khổng, sao còn ngại ngùng vậy?”
Khổng Binh đen mặt, “Không có.”
“Để tôi đi.” Minh Hàn khoác vai anh ta như thể anh em tốt, “Dù sao thì bên anh cũng đã thiếu người mà.”
Khổng Binh có chút bất ngờ, ngập ngừng nói: “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”
Minh Hàn quay đầu lại, nhướng mày với Trần Tranh.
Nơi đào được thi thể đã được giăng dây phong tỏa, người dân sống gần đó kéo đến xem náo nhiệt, một nhóm người bị mùi hôi thối xua đuổi, lại có một nhóm người khác kéo đến. Thi thể phân hủy rất dễ vỡ, cảnh sát lâm nghiệp không dám tùy tiện động vào. Minh Hàn cùng pháp y đến nơi, pháp y lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ, Minh Hàn như có thể che chắn mùi hôi thối, ung dung đi đi lại lại xung quanh hố chôn xác.
Nơi này cách đường đất không xa, nếu vứt xác thì cũng khá thuận tiện, gần đó có một bãi xử lý rác, vào mùa hè thu, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, ở một mức độ nào đó có thể che lấp mùi hôi thối của xác chết. Cũng chính vì sự tồn tại của bãi rác này mà người bình thường sẽ không đi về phía này.
Hách Nhạc chết trong rừng sâu, thi thể đương nhiên cũng bị chôn trong rừng sâu, rất khó phát hiện. Khách quan mà nói, thi thể chôn càng sâu thì khả năng bị phát hiện càng nhỏ. Nhưng nếu người chết bên ngoài, lại cố tình chôn xác trong rừng sâu thì đúng là tự chuốc lấy phiền phức – người ta đi càng sâu trong rừng thì rừng càng ghi lại nhiều dấu vết.
Kẻ xử lý thi thể lần này là một kẻ có chút tiểu xảo.
Minh Hàn trở lại mép hố, ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng. Hố được đào rất sâu, phía trên còn được phủ bằng đá, có cả cây cối được di chuyển đến. Loại hố chôn xác này thường không phải là đào tạm thời. Hung thủ đã chuẩn bị sẵn nơi này từ trước khi gây án. Như vậy, rất có thể hắn ta đã tìm hiểu kỹ xung quanh, tránh né những camera có thể ghi lại hình ảnh của hắn ta.
Đây là một vụ giết người có dự mưu trước.
Giọng nói của pháp y vọng ra từ trong khẩu trang: “Đã chết khoảng hai tháng rồi, nữ, nguyên nhân tử vong là gãy xương đốt sống cổ.”
Minh Hàn nói: “Gãy xương đốt sống cổ? Do đâu mà ra?”
Pháp y cũng phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Hung khí cùn, bị đánh bằng hung khí cùn, tương tự với nguyên nhân cái chết của ‘Tằng Yến’.”
Minh Hàn đứng dậy, đi vài bước: “Đưa về giải phẫu trước đã.”
So sánh DNA và giải phẫu được tiến hành đồng thời, do quá trình phân hủy đã phá hủy các dấu vết nên trên thi thể, pháp y không tìm thấy vết thương nào khác ngoài xương đốt sống cổ, nhưng phát hiện nạn nhân từng bị gãy chân trái, là một vết thương cũ.
Khám nghiệm hiện trường không tìm thấy dấu vết khả nghi và bằng chứng nào khác có thể cung cấp thông tin về hung thủ, điều này nằm trong dự đoán của Minh Hàn, dù sao thì chuyện đã xảy ra cách đây hơn hai tháng, vài trận mưa lớn cuối hè đầu thu trút xuống, dù có bao nhiêu dấu vết cũng sẽ bị cuốn trôi.
Điều đáng quan tâm nhất vẫn là vết thương chí mạng của nạn nhân, khi pháp y giải phẫu, Minh Hàn đã đứng bên cạnh, cùng pháp y phân tích lực tác động và hung khí.
“Công cụ không phải là cùng một loại, lần này là búa có vết lõm trên mặt cắt, nhưng cách thức đánh tương tự, lực mạnh hơn.” Vẻ mặt Pháp y nghiêm trọng: “Khả năng cao là cùng một người gây án.”
Minh Hàn giơ tay phải lên, làm động tác cầm búa: “Nếu có búa, thông thường sẽ đánh thẳng vào đầu.”
Pháp y gật đầu: “Đó cũng là lý do tôi nói có thể là cùng một người gây án, dường như hung thủ đặc biệt chú ý đến phần cổ, cột sống.”
Vụ án “Tằng Yến” đã có hướng đi tương đối rõ ràng, nhưng lúc này lại xuất hiện một nạn nhân có nguyên nhân tử vong tương tự, phương hướng điều tra của cảnh sát bỗng chốc bị đảo lộn. Minh Hàn cũng hiếm khi nhíu mày, cảm thấy có chút hỗn loạn.
Lúc này, một pháp y thực tập vội vàng chạy đến báo cáo Trần Tranh đang ở bên ngoài, hình như có chuyện gì đó. Minh Hàn lập tức đi ra ngoài, còn chưa kịp lên tiếng, Trần Tranh đã đưa cho cậu một bản báo cáo so sánh.
Đây là báo cáo so sánh DNA, danh tính nạn nhân đã được xác định, cô ấy tên là Ngũ Quân Thiến, năm nay hai mươi chín tuổi, là chủ tiệm bánh “Vi Minh”.
Minh Hàn nhướng mày: “Vi Minh? Tiệm bánh ngọt đó sao?”
“Ừ, chính là tiệm bánh ngọt đó.” Trần Tranh nói: “Mấy hôm trước cậu còn mua bánh ngọt của tiệm này đấy.”
“Ừm, hình như lúc đó có nghe nói ‘Vi Minh’ xảy ra chuyện gì đó.” Minh Hàn tự nhủ: “Thì ra là bà chủ gặp chuyện.”
Rất nhiều vụ án mạng gặp khó khăn ở khâu tìm kiếm tung tích nạn nhân, bởi vì thông tin DNA của đại đa số mọi người không có trong hệ thống công an. Những trường hợp có thể tìm thấy ngay lập tức, hầu hết đều đã được trình báo mất tích và đã được lấy mẫu DNA.
Trường hợp của Ngũ Quân Thiến chính là như vậy.
Ngày 30 tháng 7, chị gái Lý La của cô, sau nhiều lần liên lạc không được đã đến đồn công an Phú Hoa trình báo. Cảnh sát đã đến thu thập mẫu DNA và tiến hành điều tra sơ bộ, nhưng không tìm thấy người, tiến độ tạm thời chưa rõ.
Minh Hàn dựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn Trần Tranh, bốn mắt nhìn nhau.
Trần Tranh vẫn rất bình tĩnh: “Cậu có suy nghĩ gì không?”
Minh Hàn nghiêm túc nói: “Ngũ Quân Thiến này kinh doanh ẩm thực, tuy bán bánh ngọt và bán rau trộn có khác nhau, nhưng nhìn chung, cô ấy và ‘Tằng Yến’ coi như là đồng nghiệp.”
Trần Tranh gật đầu: “Tôi nghe nói cô ấy cũng tử vong do bị thương nặng ở đốt sống cổ?”
Minh Hàn hít vào một hơi: “Điểm chung ngày càng nhiều, pháp y nói từ lực tác động có thể thấy, cách thức đánh, góc độ của hung thủ đều giống nhau.”
Trần Tranh hơi cúi đầu, im lặng.
Một lúc sau, Minh Hàn cuộn bản báo cáo so sánh lại: “Chúng ta theo dõi vụ án mười năm trước điều tra bấy lâu nay, điểm nghi vấn lớn nhất chính là việc Tằng Yến bị tráo người, không có lời giải thích hợp lý thì không thể nào tiếp tục điều tra được. Bây giờ lời giải thích hợp lý đã đến–“
Trần Tranh nhận lấy bản báo cáo: “Hung thủ không phải là giết nhầm ‘Tằng Yến’ giả mạo, mục tiêu ban đầu của hắn ta chính là ‘Tằng Yến’ hiện tại.”
……………
Người em gái mất tích nhiều ngày khi được tìm thấy đã là một thi thể đang phân hủy, Lý La gào khóc thảm thiết trên hành lang phân cục Bắc Diệp, cha mẹ Ngũ Quân Thiến vội vàng chạy đến, mẹ Ngũ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Vì Ngũ Quân Thiến đã biến dạng đến mức không thể nhận ra, thực sự không thích hợp để người thân nhận dạng, Trần Tranh đã ngăn bọn họ lại, thuyết phục Lý La đưa cha Ngũ đi lấy mẫu sinh học. Đợi Lý La bình tĩnh lại một chút, Trần Tranh thử trò chuyện với cô: “Cô và Ngũ Quân Thiến là chị em họ sao?”
Lý La lau nước mắt, gật đầu: “Chúng tôi lớn lên cùng nhau, đều là con một, với tôi, em ấy chính là em gái ruột của tôi.”
Trước khi bọn họ đến, Trần Tranh đã tìm hiểu sơ qua về tình hình của “Vi Minh”, tiệm bánh đã mở được hơn ba năm, ban đầu có một cửa hàng ở phố Tư Lộc khá hẻo lánh, vừa khai trương đã kinh doanh rất tốt, không lâu sau Ngũ Quân Thiến lại mở thêm bốn chi nhánh, lớn nhất là ở trung tâm thành phố, kinh doanh cả ở cửa hàng và bán online. Vì bánh ngọt làm đẹp mắt, nguyên liệu cũng tương đối đảm bảo nên rất được giới trẻ ưa chuộng.
Tất nhiên, trên mạng cũng có thể thấy một số bài “bóc phốt” ẩn danh, nói rằng “Vi Minh” có nhiều công thức nguyên liệu khác nhau, chỉ có một phần nhỏ bánh ngọt là nguyên liệu thật, còn lại đều là hàng kém chất lượng, lừa dối người tiêu dùng, lại còn nói Ngũ Quân Thiến không hề đặt tâm huyết vào việc làm bánh, chỉ là một kẻ muốn dựa vào bánh ngọt để nổi tiếng, thợ làm bánh chân chính nào lại trang điểm đậm khi làm bánh?
Trên mạng có rất nhiều ảnh của Ngũ Quân Thiến, quả thật là một mỹ nhân.
Tất cả những lời đánh giá đó đều là một cách để Trần Tranh tìm hiểu về nạn nhân, anh sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ điều gì trong số đó. Tương tự, lúc này người ngồi đối diện anh là chị gái của Ngũ Quân Thiến, nhưng lời nói của người chị gái cũng chưa chắc đã là sự thật.
Lý La nói, Ngũ Quân Thiến từ nhỏ đã muốn làm thợ làm bánh, hoàn toàn không phải như lời cư dân mạng nói, chỉ là dùng bánh ngọt để đánh bóng bản thân. Gia đình Ngũ Quân Thiến rất giàu có, từ hơn hai mươi năm trước đã bắt đầu kinh doanh ẩm thực, chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh mà họ mở ra gần như có thể nhìn thấy ở mọi thành phố của tỉnh Hàm. Cha mẹ Ngũ Quân Thiến rất nuông chiều cô con gái duy nhất này, chỉ mong con gái sống vui vẻ, không hề ép buộc cô tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Bởi vì trong mắt họ, kinh doanh ẩm thực rất vất vả, Ngũ Quân Thiến chỉ cần không đi đường vòng, tiền bạc kiếm được từ việc kinh doanh và đầu tư của gia đình đã đủ để cô ấy sống một cuộc sống sung túc và đầy đủ.
Nhưng Ngũ Quân Thiến lại không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào cha mẹ, cô ấy ra nước ngoài học làm bánh ngọt, lấy được chứng chỉ thợ làm bánh, cũng tích lũy được một lượng fan nhất định trên mạng. Chân trái cô ấy bị gãy xương là do vội vàng đi gặp một giáo viên dạy làm bánh, trời mưa lái xe gặp tai nạn nhỏ. Ngay cả trong thời gian nằm trên giường dưỡng thương, cô ấy vẫn không ngừng tích lũy kinh nghiệm. Sau khi về nước, cô ấy muốn mở một tiệm bánh ngọt của riêng mình, cha mẹ cô ấy muốn góp vốn, cô ấy từ chối, nói rằng số tiền mình tiết kiệm được đã đủ rồi.
Có một số ý kiến cho rằng “Vi Minh” là do tiền bạc tạo nên, Lý La liền lên tiếng minh oan cho em gái mình: “Ngoài việc chi tiền quảng cáo trên các nền tảng như mọi người, cô ấy không hề bỏ ra một đồng nào khác. Cô ấy vừa livestream làm bánh ngọt, cũng livestream trang điểm, trò chuyện với người hâm mộ, nhưng đó đều là do cô ấy tự mình làm, không phải là chiêu trò gì cả. Những người quen biết cô ấy đều nhìn thấy tâm huyết và sự chân thành mà cô ấy dành cho bánh ngọt.”
Thấy Lý La càng nói càng kích động, Trần Tranh rót cho cô một cốc nước: “Làm sao cô phát hiện ra cô ấy mất tích? Trước khi mất tích, cô ấy có gì bất thường không?”
Lý La nói, cô và Ngũ Quân Thiến cách ba hôm lại gọi điện thoại cho nhau, rảnh rỗi sẽ rủ nhau đi mua sắm, tuy Ngũ Quân Thiến rất bận rộn, nhưng cũng không phải là không thể tranh thủ thời gian rảnh. Nhưng ngày 28 tháng 7, cô chia sẻ một video hài hước cho Ngũ Quân Thiến, Ngũ Quân Thiến không trả lời. Trường hợp như vậy cũng không phải là không có, nên cô không để tâm. Ngày 29, đáng lẽ Ngũ Quân Thiến phải livestream, mỗi lần Ngũ Quân Thiến livestream, cô đều tranh thủ ghé qua tặng quà nhỏ, nhưng hôm đó người livestream lại là một thợ làm bánh khác của “Vi Minh”. Cô nhắn tin cho Ngũ Quân Thiến, hỏi sao hôm nay không livestream, Ngũ Quân Thiến vẫn không trả lời.
Cô cảm thấy kỳ lạ, gọi điện thoại qua, không ai nghe máy. Nhưng hôm đó cô rất bận, mãi đến tối mới đến cửa hàng chính của “Vi Minh”. Nhân viên đều nói không nhìn thấy Ngũ Quân Thiến. Lúc này cô mới bắt đầu hoảng sợ, liên lạc với cha mẹ Ngũ Quân Thiến, bọn họ đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, cũng không biết Ngũ Quân Thiến xảy ra chuyện gì.
Cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại, đến những nơi Ngũ Quân Thiến có thể đến tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy người. Ngày 30, cô đến đồn công an Phú Hoa gần nhất để trình báo.
“Thiến Thiến mất khi nào? Có phải là lúc mất liên lạc không?” Lý La nghẹn ngào hỏi.
Trần Tranh đành phải nói cho cô biết, căn cứ vào tình trạng phân hủy của thi thể, quả thực là lúc đó người đã không còn nữa.
Lý La bật khóc nức nở, ngắt quãng nói: “Vậy chắc chắn là bọn họ! Bọn họ còn giả vờ vô tội trước mặt cảnh sát!”
Trần Tranh hỏi: “‘Bọn họ’ nào?”
Lý La suy sụp tinh thần, không còn đủ bình tĩnh để cung cấp manh mối, Trần Tranh an ủi cô một lúc, nhìn thấy Minh Hàn lướt qua cửa, lập tức đi ra chặn người lại.
Minh Hàn: “Chủ động tìm em? Thật hiếm có.”
Trần Tranh nói: “Tôi phải đến đồn công an Phú Hoa một chuyến, bên này cậu theo dõi trước.”
Minh Hàn nhìn vào trong: “Em không giỏi an ủi người khác.”
Trần Tranh liếc cậu ta: “Ai bảo cậu phải an ủi? Cô ta và nhà Ngũ Quân Thiến có quan hệ thân thiết, chờ cô ta nghỉ ngơi một chút, biết đâu có thể hỏi được gì đó.”
Minh Hàn giả vờ khó xử: “Vậy anh phải nhớ là em đã giúp anh đấy.”
Trần Tranh vội vàng bỏ đi: “Nhớ rồi, nhớ rồi.” Mãi đến khi xe đã lái đi một lúc, anh mới sực nhớ ra, tên nhóc đó lại gài bẫy mình, cái gì mà giúp với không giúp, chẳng lẽ vụ án này không liên quan đến Minh Hàn sao?
Đồn công an Phú Hoa đã nhận được thông báo khi xác nhận danh tính Ngũ Quân Thiến, lúc này cả sở trưởng và phó sở trưởng đều có mặt, đang chờ người của phân cục Bắc Diệp đến. Trần Tranh chào hỏi bọn họ vài câu rồi hỏi: “Lúc đó các anh có tra được ai khả nghi không?”
Gia đình Ngũ Quân Thiến gây áp lực rất lớn, vụ án do phó sở trưởng dẫn người đi điều tra, ông ta vừa tìm bản ghi âm thẩm vấn vừa nói: “Mối quan hệ bạn bè của Ngũ Quân Thiến rất phức tạp, nói thật, chúng tôi điều tra ra, phát hiện không ít người có ác cảm với cô ta, gia đình cô ta giàu có, cha mẹ lại yêu thương cô ta, không cần làm gì cũng có thể có cuộc sống sung túc. Bản thân cô ta cũng rất thích khoe khoang cuộc sống của mình, trước khi mở tiệm bánh, cô ta thường xuyên khoe đồ hiệu trên các nền tảng mạng xã hội. Nói theo kiểu bây giờ, chính là tự mình rước lấy phiền phức.”
Trần Tranh gật đầu: “Tâm lý thù phú quả thực ngày càng nghiêm trọng.”
Phó sở trưởng lại nói, sau khi mở tiệm bánh, Ngũ Quân Thiến càng thêm phô trương, thể hiện toàn diện tay nghề học được từ nước ngoài, đồng thời không quên “Giáo dục” cư dân mạng về mức độ “Xịn xò” của trường học mà cô ấy theo học, cha mẹ đã chi ra bao nhiêu tiền học phí, sinh hoạt phí cho cô ấy mỗi năm. Mục đích ban đầu của cô ấy khi nói ra những điều này cũng dễ hiểu, chẳng qua là muốn cư dân mạng tin tưởng cô ấy có tay nghề thực sự, mua bánh ngọt của “Vi Minh” là lựa chọn chính xác. Tuy nhiên, những video này lại khơi dậy tâm lý bất bình của một số người, chỉ cần tìm kiếm trên mạng là có thể thấy những lời lẽ mắng chửi Ngũ Quân Thiến, thậm chí còn có người nguyền rủa cô ấy chết không tử tế.
Nói xong, phó sở trưởng vẫy tay với Trần Tranh: “Đội trưởng Trần, anh xem chỗ này, có lẽ họ chính là những người mà Lý La nói, lúc đó chúng tôi cũng nghi ngờ họ, chỉ là không đủ bằng chứng, lúc Ngũ Quân Thiến chỉ mới mất tích, chúng tôi cũng không thể điều tra sâu được.”
Trần Tranh cúi người nhìn, xuất hiện trên màn hình là ba cô gái và một chàng trai, nhìn qua có vẻ còn rất trẻ, ăn mặc thời trang, dường như là học sinh.
“Họ là?”
“Người này tên là Trần Văn, người này tên là Lịch An, người này tên là Chu Kiều Kiều, nam là Phó Ba.” Phó sở trưởng nói: “Trần Văn lớn nhất, hai mươi ba tuổi, Phó Ba nhỏ nhất, mới mười tám tuổi, năm nay vừa thi đỗ đại học. Chị gái Ngũ Quân Thiến nói ngày 28 không liên lạc được với cô ấy, nhưng chúng tôi tra ra, chiều ngày 27 Ngũ Quân Thiến rời khỏi cửa hàng chính “Vi Minh”, đến “Huyễn Điệp Phong Châu”, sau đó biến mất. Trong khoảng thời gian này, Phó Ba và Lịch An cũng ở “Huyễn Điệp”, có một camera còn ghi lại được cảnh bọn họ đang theo dõi cô ấy.”
“‘Huyễn Điệp Phong Châu’?” Trần Tranh chưa từng nghe nói đến cái tên này: “Đó là đâu vậy?”
Phó sở trưởng lúng túng sờ lên mái tóc đã rụng gần hết của mình, lúc nói ra cái tên này, ông ta cũng có chút khó mở miệng: “Chính là nơi dành cho giới trẻ đến chơi game, đu idol, người ở đó ăn mặc rất kỳ quái, tóc tai cũng là tóc giả, ở gần trung tâm thương mại Trúc Tân.”
Trần Tranh lập tức hiểu ra, đó là khu trung tâm thương mại dành cho những người yêu thích văn hóa Nhật Bản, bên trong bày bán đủ loại đồ lưu niệm, có standee nhân vật để chụp ảnh, mặc trang phục cosplay cường điệu, nhảy theo điệu nhạc anime cũng không bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ thị. Ở Lạc Thành cũng có mấy nơi tương tự, không ngờ thành phố nhỏ như Trúc Tuyền này cũng có.
Trần Tranh hỏi: “Họ có mâu thuẫn gì sao?”
Phó sở trưởng đưa biên bản thẩm vấn cho Trần Tranh: “Đầu tháng 7, họ tổ chức một buổi offline cho người hâm mộ, chính là ở “Huyễn Điệp Phong Châu” này, một nhóm người ngồi ăn uống, trò chuyện, Ngũ Quân Thiến là người cung cấp bánh ngọt cho bọn họ, bản thân cô ấy cũng là fan. Nhưng sau đó xảy ra xích mích, bọn Trần Văn chỉ trích cô ấy căn bản không hề yêu thích nhân vật kia, chỉ là muốn mượn danh tiếng của nhân vật đó để quảng bá cho tiệm bánh của mình.”
Phó sở trưởng đã ngoài bốn mươi tuổi, rất xa lạ với văn hóa anime, Trần Tranh bèn tự mình xem video. Bốn người được thẩm vấn riêng biệt, đều rất kích động, khi nghe đến tên Ngũ Quân Thiến liền phản ứng rất gay gắt, Lịch An và Phó Ba kiên quyết phủ nhận có liên quan đến việc Ngũ Quân Thiến mất tích, đồng thời nói rằng bọn họ chỉ hẹn nhau đến chơi máy gacha. Trần Văn và Chu Kiều Kiều càng khẳng định sau buổi offline đó thì không gặp lại Ngũ Quân Thiến nữa, nhưng thừa nhận đúng là bọn họ đã cãi nhau với Ngũ Quân Thiến trong buổi offline, sau đó còn “Treo” cô ấy trên mạng. Trần Văn biện minh: “Đó là vì hành động của cô ta đã sỉ nhục Siêu Hồ!”
Siêu Hồ là một nhân vật anime đang rất hot hiện nay, Trần Tranh cũng từng nghe nói đến, thỉnh thoảng còn nhìn thấy hộp quà tặng phiên bản giới hạn của nhân vật này trong hiệu sách. Đối với những nhân vật như vậy, người hâm mộ sẽ tự phát tổ chức các hoạt động cho nhân vật đó, trong đó có việc tổ chức cafe theo chủ đề nhân vật. Đồ uống, bánh ngọt cần thiết trong cafe thường do quán cà phê cung cấp, còn vé vào cửa, quà tặng lưu niệm thì do ban tổ chức lên kế hoạch và sản xuất. Tuy nhiên, cũng có trường hợp đặc biệt – mua bánh ngọt ngon hơn từ các tiệm khác. Tất nhiên, điều này cần phải thương lượng với quán cà phê cung cấp địa điểm.
Lý do đồn công an điều tra ra hoạt động này là vì khi bắt tay vào điều tra, bọn họ tìm kiếm trên mạng, thông tin mới nhất mà bọn họ tìm thấy chính là bài đăng dài “bóc phốt” Ngũ Quân Thiến, hơn nữa đã được đăng tải lại trên các nền tảng mạng xã hội khác nhau. Chỉ cần nhìn vào cách dùng từ ngữ cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của người viết, như thể Ngũ Quân Thiến là một kẻ xấu xa, tội đáng chết. Những bình luận nổi bật khác và các bài đăng tải lại cũng dùng lời lẽ rất quá đáng, không thiếu những câu nói như “Giết chết cô ta đi”. Đồn công an lập tức khoanh vùng những tài khoản này, phía sau chính là bốn người vừa được nhắc đến, mà Trần Văn là người đã chỉnh sửa và đăng tải bài viết dài đó.
Tìm người rất thuận lợi, nhưng sau khi tìm được người, đồn công an lại rơi vào bế tắc. Bởi vì từ sở trưởng trở xuống, cho đến thực tập sinh mới vào nghề, đều không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ. Bọn họ phẫn nộ mắng chửi Ngũ Quân Thiến vì đã sỉ nhục Siêu Hồ mà bọn họ yêu thích, nhưng Ngũ Quân Thiến chỉ đơn thuần là sử dụng logo của “Vi Minh” trên bao bì bánh ngọt mà thôi.
“Tôi già rồi, thật sự không hiểu nổi.” Phó sở trưởng xua tay: “Tôi không hiểu tại sao bọn họ có thể vừa yêu một nhân vật ảo đến vậy, mà đồng thời lại trút bỏ ác ý lớn nhất lên một người sống sờ sờ như thế?”
Xem biên bản mãi cũng không thể hiểu rõ được ngọn ngành câu chuyện, Trần Tranh ghi lại thông tin gia đình và phương thức liên lạc của bốn người, chuẩn bị đích thân đến gặp bọn họ.
Những điều mà phó sở trưởng không thể hiểu được thì anh đã chứng kiến rất nhiều. Việc người hâm mộ đánh nhau túi bụi ngoài đời vì bất đồng quan điểm là chuyện không hiếm, thậm chí còn xảy ra án mạng. Một người hoàn toàn có thể vừa yêu thích một nhân vật ảo một cách cuồng nhiệt, đồng thời trút bỏ ác ý lớn nhất lên một người thật, càng yêu cuồng nhiệt thì càng căm hận mãnh liệt.
…………….
Trần Văn năm nay vừa tốt nghiệp, tạm thời chưa có việc làm, sống chung với cha mẹ. Gia đình cô ta có điều kiện kinh tế khá giả, khu chung cư mà bọn họ đang sống thuộc hàng bậc nhất nhì ở Trúc Tuyền.
Trần Tranh đến nhà, Trần Văn vừa nhìn thấy giấy tờ tùy thân, theo bản năng muốn đóng cửa lại. Trần Tranh nói: “Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của Ngũ Quân Thiến rồi.”
Trần Văn cứng đờ người ở cửa, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng trong nháy mắt trở nên méo mó: “Anh, anh nói gì cơ? Thi thể của ai?”
Trần Tranh nói: “Chẳng lẽ khoảng thời gian này còn có cảnh sát đến tìm cô vì chuyện khác sao?”
Nếu không phải đang nắm lấy tay nắm cửa, e rằng Trần Văn đã ngã khuỵu xuống đất. Mẹ Trần nghe thấy động tĩnh, đi ra hỏi han, Trần Văn lập tức đóng cửa lại: “Anh đợi tôi một lát, tôi lấy đồ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Trần Văn cứ nghĩ mình lại bị đưa đến đồn công an, sau khi Ngũ Quân Thiến mất tích, mỗi lần cảnh sát tìm đến, cô ta đều phải ở trong căn phòng chật hẹp của đồn công an Phú Hoa, đối diện với chiếc camera đen ngòm kia. Không ngờ Trần Tranh lại đưa cô ta đến “Huyễn Điệp Phong Châu”.
Trần Văn cảnh giác hỏi: “Tại sao lại đến đây?”
Trần Tranh mở khóa xe: “Bởi vì tôi muốn biết, ngày 3 tháng 7, trong buổi offline mà các cô tổ chức cho Siêu Hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lúc này “Huyễn Điệp” đang diễn ra sự kiện, người ra vào tấp nập, Trần Văn đi bên cạnh Trần Tranh, vẻ mặt rất mất tự nhiên, dường như sợ bị người quen nhìn thấy. Trần Tranh chỉ vào quán ăn nhanh phía trước: “Đây là nơi các cô tổ chức cafe sao?”
Trước cửa quán bày một dãy standee mà Trần Tranh không quen biết, cửa ra vào đặt một chiếc bàn để đăng ký, xem ra lại có người tổ chức cafe. Quán kem đối diện thì còn chỗ trống, Trần Tranh mua hai cây kem, đưa cho Trần Văn một cây: “Tôi đã xem bài đăng của cô, cô là người lên kế hoạch cho buổi offline của Siêu Hồ, Ngũ Quân Thiến từng là bạn của cô.”
“Chỉ là tình cờ quen biết vì Siêu Hồ thôi, tôi và cô ả chưa bao giờ là bạn bè.” Trần Văn nói, đầu năm nay cô ta đã muốn tổ chức một buổi offline, lên kế hoạch rất lâu, cuối cùng cũng chốt được thời gian và chủ đề, nhưng địa điểm thì vẫn chưa tìm được. Phần lớn quán cà phê nhận phục vụ cho người hâm mộ chỉ có môi trường tốt, còn đồ ăn thì không thể khen nổi, vì vậy cô ta mới nhắm đến “Vi Minh”.
Bánh ngọt của “Vi Minh” không chỉ nổi tiếng ngon, mà bà chủ Ngũ Quân Thiến còn từng nói rất thích Siêu Hồ trong buổi livestream. Trần Văn bèn tìm Ngũ Quân Thiến bàn bạc hợp tác. Ban đầu Ngũ Quân Thiến rất hào hứng, nhưng rất nhanh sau đó liền lộ vẻ khó xử, nói các cửa hàng của “Vi Minh” đều hướng đến khách hàng bình thường, muốn bao trọn gói để tổ chức cafe rất khó. Trần Văn rất thông cảm, liền mời Ngũ Quân Thiến tham gia buổi offline với tư cách là người hâm mộ.
Chuyện vốn dĩ cứ như vậy trôi qua, cuối cùng Trần Văn chọn tổ chức cafe tại một quán ăn nhanh ở “Huyễn Điệp”, nhưng Ngũ Quân Thiến đột nhiên liên lạc với cô ta, nói có thể cung cấp một phần bánh ngọt với giá gốc, phần còn lại thì tặng miễn phí.
“Tôi cũng muốn góp chút công sức cho Siêu Hồ mà!”
Lúc đó Trần Văn cảm động không biết nói gì, đầu óc nóng lên, lập tức bàn bạc với ông chủ quán ăn nhanh, tiền bánh ngọt họ vẫn trả như bình thường, nhưng thực tế sẽ sử dụng bánh ngọt của “Vi Minh”. Ông chủ quán rất không vui, đây chẳng phải là tự đập phá bảng hiệu của mình sao? Trần Văn nghiến răng nghiến lợi, tự móc ví đưa thêm cho ông chủ một khoản tiền. Còn bên Ngũ Quân Thiến vẫn phải trả một nửa giá gốc, cô ta không thể nào đòi thêm tiền của những người tham gia khác, nên cũng là tự bỏ tiền túi ra.
Một buổi offline phi lợi nhuận, còn chưa bắt đầu, cô ta đã phải bù lỗ gần hai vạn tệ.
Hoạt động hôm đó ban đầu diễn ra rất suôn sẻ, địa điểm rộng rãi, bánh ngọt thơm ngon, quả thực không thể chê vào đâu được. Tuy nhiên, Ngũ Quân Thiến lại bất ngờ livestream ngay tại chỗ, giới thiệu bánh ngọt mà cô ta cung cấp. Mọi người lúc này mới phát hiện, trên mỗi phần bánh ngọt đều có logo của “Vi Minh”, mà cô ta còn mạnh miệng nói trong livestream, đây là màn hợp tác giữa “Vi Minh” và Siêu Hồ.
“Cô ả có tư cách gì mà hợp tác? Cô ả có bản quyền sao?” Cho đến bây giờ Trần Văn vẫn không thể che giấu được sự phẫn nộ: “Chúng tôi không hề có ý định kiếm tiền từ Siêu Hồ, tại sao cô ả có thể chà đạp lên tâm ý của chúng tôi như vậy! Là do tôi, người lên kế hoạch, không ngờ đến việc cô ả lại giở trò này, mọi người đều rất đau khổ, buổi offline của chúng tôi hoàn toàn bị phá hỏng, còn bị những người cùng sở thích trên toàn quốc mắng chửi!”
Rốt cuộc Trần Tranh cũng hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, Trần Văn và Ngũ Quân Thiến đều thích Siêu Hồ, nhưng mức độ yêu thích của hai người khác nhau, Trần Văn xem Siêu Hồ như lý tưởng, còn Ngũ Quân Thiến chỉ là thích bình thường, là sự yêu thích có thể lợi dụng. Khi Trần Văn và những người hâm mộ khác lên án Ngũ Quân Thiến trên mạng, cô ấy cũng lên tiếng đáp trả, cho rằng mình rất oan ức, bởi vì cô ấy cũng đã bỏ ra công sức và tiền bạc cho buổi offline này, bao nhiêu bánh ngọt như vậy, bán bình thường có thể kiếm được cả vạn tệ, tại sao cô không thể quảng bá cho tiệm bánh của mình một chút?
Trần Tranh nói: “Cô từng nói hận không thể có người giết chết Ngũ Quân Thiến?”
Bờ vai Trần Văn ngừng run rẩy, cả người như tĩnh lặng lại: “Tôi không giết cô ả, tôi cũng không có khả năng đó. Nhưng biết cô ả chết rồi, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.”
“Bây giờ cô vẫn mong cô ấy chết sao?”
Trần Văn lắc đầu, lấy tay che mắt: “Tôi đã bị cảm xúc chi phối, sau khi bài đăng đó được đăng tải, trong mắt rất nhiều người, tôi có nghĩa vụ phải giết chết cô ả! Bọn họ nhắn tin riêng, uy hiếp tôi, nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ chẳng khác gì Ngũ Quân Thiến!”
Trần Tranh nhạy bén nhận ra, có lẽ cô ta đã làm điều gì đó khi bị cảm xúc thúc đẩy: “Sau đó thì sao, cô đã làm gì?”
Tay Trần Văn đã dính đầy kem tan chảy, cô ta bóp nát chiếc bánh ốc quế, một lúc sau, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi hẹn gặp cô ả, chính là, chính là vào ngày cô ả mất tích.”
Hết chương 20.