Chương 20: Song Sư (20)
Lăng Liệp vẫn giữ nguyên tư thế, “Có thành ý không?”
Quý Trầm Giao: “Đáng sợ.”
“Này đội trưởng Quý, anh đúng là thiếu một trái tim biết khám phá cái đẹp.” Lăng Liệp buông tay, đứng thẳng lại, “Địa bàn của đội trọng án bị Thẩm Tê chiếm rồi, tôi ở đâu?”
“Về căn hộ 402.”
“Thế này không giống như đã nói!”
Quý Trầm Giao dừng bước, “Vậy anh muốn ở đâu?”
Câu vừa rồi thực ra chỉ là nói đùa, với tình hình bây giờ, dù Lăng Liệp có yêu cầu về đường Tà Dương ở, anh cũng không thể đồng ý. Đó là hiện trường quan trọng đã bị cảnh sát phong tỏa.
Lăng Liệp: “Tôi vẫn chưa từng ở khách sạn năm sao, hay là…”
Quý Trầm Giao: “Miễn bàn.”
Lăng Liệp kinh hãi: “Tôi đã cho anh xem cả trái tim rồi, anh không lo chỗ ở cho tôi sao?”
Mười phút sau, Quý Trầm Giao đưa Lăng Liệp đến ký túc xá của cục cảnh sát. Ký túc xá hơi giống nhà khách bình thường, cũng có hai giường. Tuy Lăng Liệp không được ở khách sạn năm sao, nhưng cũng khá hài lòng với môi trường này, hắn vừa ngân nga hát vừa đi tắm.
Quý Trầm Giao không khỏi nghĩ, yêu cầu của người này về cuộc sống dường như thấp đến mức khó tin, chỉ cần không phải gầm cầu hay cạnh nhà vệ sinh công cộng thì chỗ nào cũng ngủ được.
Cũng phải, dù sao thì vì một cái bánh bao sốt thịt heo mà đi làm tình nguyện viên, yêu cầu có thể cao đến đâu được chứ?
Lăng Liệp tắm xong, thấy Quý Trầm Giao vẫn còn ở đó thì giật mình, “Ơ!”
Quý Trầm Giao đang xem tài liệu điều tra để xâu chuỗi lại manh mối, bị Lăng Liệp kêu một tiếng thì bực bội mất kiên nhẫn, “Sao?”
“Anh vẫn còn ở đây à?”
“Đây là địa bàn của anh hả?”
Vụ án chưa phá được, Quý Trầm Giao lười về nhà, định ở lại chỗ này, trước đây lúc bận rộn cũng không phải là chưa từng ở ký túc xá.
Thẩm Tê bận rộn cả đêm, trước khi trời sáng đã xác định sơ bộ, bốn năm trước Huống Phong đã ra nước ngoài theo một đội thi công, vẫn chưa trở về, còn Tào Khả Hùng thì lại làm bảo vệ cho một công ty an ninh, nhờ thân thể cường tráng và ngoại hình khá so với những người cùng tuổi, đã được một nữ thương gia giàu có để ý, thành người ăn bám, hiện đã chuyển đến một thành phố ở phía Nam.
Quý Trầm Giao liên lạc với đội thi công, qua vài lần trung gian, cuối cùng cũng gọi được cho Huống Phong.
Nghe thấy là cảnh sát, Huống Phong rất căng thẳng, “Thủ tục xuất ngoại của tôi đều hợp pháp, ở đây tôi cũng không phạm pháp gì, tôi đúng là hết hạn không về, nhưng tôi đã xin gia hạn với công ty rồi…”
Trường hợp của Huống Phong khá phổ biến, xác định anh ta không ở trong nước, sống tốt, không thể là hung thủ, vậy thì không liên quan đến cái chết của Lưu Ý Tường và Đường Tiểu Phi.
Nhưng Quý Trầm Giao hỏi: “Ở bên đó vất vả lắm phải không? Đánh đổi mạng sống lấy tiền.”
Huống Phong nghe vậy thì thả lỏng đôi chút, “Cũng tạm được, có thể kiếm được tiền. Các anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Quý Trầm Giao: “Cũng có chút chuyện, anh và Hoàng Huân Đồng, Đường Tiểu Phi, Cam Bằng Phi trước đây từng làm chung một đội xây dựng đúng không?”
Cảm xúc của Huống Phong lập tức không ổn, giọng nói căng lên, “Chúng tôi, chúng tôi đã không qua lại từ lâu rồi.”
“Ừm, nhưng muốn hỏi anh một chút chuyện, Hoàng Huân Đồng và Đường Tiểu Phi gần đây đã bị giết, Cam Bằng Phi cũng không tìm thấy. Chúng tôi nghi ngờ những chuyện này có liên quan đến việc các anh đã làm ở huyện Lộ Trường mười lăm năm trước, anh có suy nghĩ gì không?”
Hơi thở của Huống Phong nghẹn lại, “Chết, chết rồi sao?”
“Đúng vậy, theo điều tra sơ bộ, có thể có liên quan đến vụ hỏa hoạn ở huyện Lộ Trường, chủ thuê của anh lúc đó là Vương Thuận đúng không? Chính là nhà bị chết trong vụ hỏa hoạn đó.”
Huống Phong im lặng hồi lâu, sau đó cúp máy.
Quý Trầm Giao không gọi lại, bây giờ Huống Phong không ở trong nước, muốn đưa anh ta về cần một loạt thủ tục phức tạp, không phải là việc cần làm ngay. Vừa rồi tiết lộ một phần tình tiết vụ án cho Huống Phong, cũng là muốn thăm dò phản ứng của anh ta, những điều này không phải là bằng chứng kết tội, nhưng lại là manh mối quan trọng.
Huống Phong ra nước ngoài, bề ngoài là vì kiếm tiền, sâu xa hơn có lẽ là để trốn tránh. Rất nhiều người đi làm thuê cứ một hai năm lại về, nhưng anh ta lại xin gia hạn hết lần này đến lần khác, đủ để thấy nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng anh ta.
Loại trừ Huống Phong, còn lại một Tào Khả Hùng, theo mạch suy nghĩ diệt khẩu, anh ta chính là hung thủ giết Lưu Ý Tường?
Lịch Tân Tân trở về thành phố Hạ Dung, tinh thần suy sụp, ánh mắt nhìn về phía cảnh sát đầy cảnh giác và né tránh. Anh ta bị đưa vào phòng thẩm vấn, Lương Vấn Huyền đã ở đó chờ anh ta. Quý Trầm Giao nhìn vào màn hình giám sát, trong màn hình nhỏ, thỉnh thoảng Lịch Tân Tân lại căng thẳng vặn vẹo người.
“Công việc của tôi mất rồi.” Lịch Tân Tân ủ rũ, oán trách: “Ông chủ tôi nói chuyến này tôi không đi hết, hại ông ấy phải tốn thêm tiền tìm người khác, sau này tôi đừng hòng làm được nữa.”
Lương Vấn Huyền nói: “Rất có thể anh là mục tiêu tiếp theo của hung thủ, tính mạng quan trọng hay tiền quan trọng?”
Lịch Tân Tân không nói gì.
“Hôm qua tôi thấy hình như anh có gì muốn nói. Tại sao Đường Tiểu Phi lại chết?”
“Tôi làm sao biết được?”
Lương Vấn Huyền nói: “Vậy tôi nói cho anh một chuyện nữa, chúng tôi phát hiện dấu chân của Cam Bằng Phi bên cạnh thi thể Đường Tiểu Phi, trong móng tay của Đường Tiểu Phi còn tìm thấy DNA của Cam Bằng Phi.”
Mắt của Lịch Tân Tân đột nhiên nhìn đăm đăm, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: “Cam Bằng Phi?”
“Đúng vậy, đều là anh em cùng nhau làm trong đội xây dựng năm xưa.” Lương Vấn Huyền xoay màn hình máy tính bảng về phía Lịch Tân Tân, “Hoàng Huân Đồng và Đường Tiểu Phi đều đã chết rồi, Cam Bằng Phi là nghi phạm, bây giờ anh ta đã mất tích. Ồ đúng rồi, chúng tôi đã tra ra một vài dấu vết, Hoàng Huân Đồng hiện tại dường như không phải là người cùng làm với các anh. Các anh ở đường Tà Dương nhiều năm như vậy, anh không hề phát hiện ra điều gì bất thường sao?”
Lịch Tân Tân kích động nói: “Tôi không biết! Chuyện này liên quan gì đến tôi? Hoàng… Hoàng Huân Đồng tính tình không tốt, là do anh ta không muốn qua lại với chúng tôi!”
Lương Vấn Huyền đã quen với việc đối phó với loại người này, đối phương càng gấp gáp, anh ta càng bình tĩnh, “Ừm, anh không thân với Hoàng Huân Đồng, vậy Đường Tiểu Phi và Cam Bằng Phi chắc anh thân chứ, có nhân chứng cung cấp manh mối, nói năm xưa các anh thường xuyên bắt nạt Hoàng Huân Đồng.”
Lịch Tân Tân ra sức lắc đầu, “Ai, ai nói vậy?”
Lương Vấn Huyền tiếp tục: “Tại sao Cam Bằng Phi lại giết Đường Tiểu Phi?”
“Tôi không biết!”
“Vậy anh có sợ không?”
“Cái gì?”
Lương Vấn Huyền nói: “Nếu anh không đi chuyến xe này, bây giờ không ở cục cảnh sát, anh có lo lắng cho sự an toàn của mình không?”
Lịch Tân Tân câm lặng, trong mắt tràn đầy sợ hãi và kinh hoàng.
Lương Vấn Huyền lại nói: “Rốt cuộc thì mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Lịch Tân Tân: “Tôi thật sự không biết!”
Lương Vấn Huyền còn muốn hỏi thêm, nhưng trong tai nghe đã truyền đến giọng nói của Quý Trầm Giao: “Anh Lương, đến đây thôi, không vội.”
“Vậy anh hãy suy nghĩ cho kỹ.” Lương Vấn Huyền đứng dậy, “Lát nữa làm thủ tục đăng ký rồi anh tự về đi.”
Mắt Lịch Tân Tân lập tức trừng lớn, “Anh để tôi về?”
“Anh không phải là nghi phạm, tôi không có quyền giữ anh lại bốn mươi tám tiếng.”
“Nhưng mà…..”
Lương Vấn Huyền: “Hả? Nhưng mà cái gì?”
“Không phải anh nói tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?” Lịch Tân Tân lo lắng đến mức đổ mồ hôi, “Tôi cứ về như vậy, lỡ bị giết thì sao?”
Lương Vấn Huyền: “Anh biết động cơ của hung thủ?”
Lịch Tân Tân vội nói: “Đã nói là tôi không biết gì rồi mà!”
Lương Vấn Huyền ôn tồn nói: “Vậy tại sao anh ta lại giết anh?”
Lúc này Lịch Tân Tân mới hiểu mình đã bị lừa, cúi đầu không nói gì nữa.
“Yên tâm đi.” Lúc này Lương Vấn Huyền mới nói: “Tôi sẽ phái người theo dõi anh. Về nhà mà thấy xung quanh có cảnh sát thì cũng đừng nghĩ rằng tôi hạn chế tự do cá nhân của anh.”
Lịch Tân Tân thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì không, cảm ơn.”
Lương Vấn Huyền đến phòng giám sát, “Miệng kín thật đấy.”
Quý Trầm Giao đang định đi tìm Tạ Khuynh xin lệnh khám xét, “Bình thường thôi, bây giờ anh ta chưa chắc chắn, nếu khai ra chuyện mười lăm năm trước thì chẳng khác nào thừa nhận đã hại chết Hoàng Huân Đồng. Anh ta đang đánh cược chúng ta không có bằng chứng.”
Lương Vấn Huyền gật đầu, “Thả anh ta về cũng tốt, xem anh ta có động thái gì tiếp theo không.”
Trong phòng làm việc của đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Tạ Khuynh như đã đoán được Quý Trầm Giao sẽ đến, còn chưa để anh mở miệng đã ném một tập tài liệu lên bàn.
Quý Trầm Giao cầm lên, mở ra xem, chính là lệnh khám xét.
Tạ Khuynh hơn ba mươi tuổi, được xem là đội trưởng đội hình sự rất trẻ, cũng là đội trưởng đội trọng án khi Quý Trầm Giao bị điều đi thực hiện nhiệm vụ phối hợp đặc biệt, mà người tiền nhiệm của Tạ Khuynh chính là sư phụ của Quý Trầm Giao, Ninh Hiệp Sâm.
Trước khi Quý Trầm Giao về lại đội trọng án, nghe nói Tạ Khuynh vẫn luôn tìm kiếm Ninh Hiệp Sâm và Ngôn Hi. Nhưng sau khi về đội, Quý Trầm Giao hỏi đến chuyện này, Tạ Khuynh lại nói: “Chuyện qua rồi, hãy nhìn về phía trước đi.”
“Đội trưởng Tạ.” Quý Trầm Giao nói.
Tạ Khuynh có cuộc họp, “Ừ?”
Quý Trầm Giao nghĩ một lát, bây giờ không phải lúc nói chuyện về sư phụ, anh lại lắc đầu, “Không có gì.”
Tạ Khuynh đi đến gần, vỗ vỗ vai anh, “Áp lực trên vai đội trưởng đội trọng án rất lớn, đừng để bị đè bẹp, còn có tôi ở đây.”
“Ừ.”
“Đi đi, sớm phá án.”
Cuộc tìm kiếm Cam Bằng Phi được triển khai trên toàn thành phố, lực lượng cảnh sát được bố trí nhiều hơn ở khu Bắc Thành, các streamer và phóng viên tự do vừa nghe tin đã nhốn nháo kéo đến, chỗ nào có cảnh sát, chỗ đó có bọn họ, sợ bỏ lỡ mất manh mối đầu tiên.
Trong số các streamer và phóng viên này, có không ít người mà Quý Trầm Giao đã gặp nhiều lần, đặc biệt là anh chàng đẹp trai con lai tên Jaco, người này theo sát anh còn hơn cả mấy đồ đệ mà anh từng dẫn dắt.
“Cảnh sát Quý! Chào buổi sáng! Hôm nay chuẩn bị đi đâu vậy?”
Quý Trầm Giao không để ý đến anh ta, lúc đang định đi thì Jaco đã đưa anh vào cùng khung hình, “Vị này chính là….”
Còn chưa nói hết từ “chính là” thì ống kính đã tối đen.
Jaco ngạc nhiên quay đầu, đối diện với nụ cười rạng rỡ của Lăng Liệp. Rõ ràng là đối phương đang cười, hơn nữa còn có khuôn mặt rất đẹp, nhưng không hiểu sao, đột nhiên Jaco như bị lưỡi rắn liếm phải, anh ta lập tức ôm điện thoại lùi lại.
“Vị cảnh sát này không cho quay.” Lăng Liệp vừa nói vừa nhìn cục cảnh sát phía sau, “Cảnh sát bên trong cũng không cho quay. Nhớ chưa?”
Đầu Jaco vẫn còn đang ngơ ngác, vội vàng gật đầu.
Lúc này Lăng Liệp mới đuổi kịp Quý Trầm Giao.
“Tại sao lại chặn giúp tôi?” Quý Trầm Giao hỏi.
Thực ra giới truyền thông dù mới hay cũ gì cũng đều đã gây ra không ít phiền phức cho cảnh sát, luôn có người cố gắng tìm cách xâm nhập vào cuộc sống của anh, chụp trộm ảnh của anh, cấm mãi không được. Trước đây Quý Trầm Giao phát hiện sẽ ra lệnh xóa ngay, nhưng bây giờ thì đã chai lì rồi.
Vừa rồi lúc Jaco quay anh, anh đã quay người đi, biết Jaco không thể dí ống kính vào mặt anh được, cùng lắm chỉ chụp được một phần năm sườn mặt mờ ảo, nên anh cũng lười đi chặn.
Hành động của Lăng Liệp khiến anh có chút kinh ngạc.
“Cảnh sát bảo vệ quần chúng, quần chúng cũng nên bảo vệ cảnh sát chứ.” Lăng Liệp hiếm khi nghiêm túc, “Anh ta không nên quay anh.”
Trong lòng Quý Trầm Giao đột nhiên dâng lên một cảm xúc thật khó tả.
Nhiều năm về trước, lúc anh vừa mặc cảnh phục, Ninh Hiệp Sâm đã giao cho anh một vụ án nhỏ, giữa chừng Ngôn Hi giúp đỡ cung cấp manh mối, sau khi phá án có người giơ ống kính lên chụp anh, Ngôn Hi lập tức che lại, người đó cũng nói những lời tương tự với Lăng Liệp.
Lai lịch của Ngôn Hi là một bí ẩn, suy nghĩ nhiều khi cực đoan, độc ác, nhưng Ngôn Hi lại là một người rất dịu dàng. Câu nói đó được Ngôn Hi nói ra, nghe vào tai lúc anh còn non nớt, không nghi ngờ gì nghĩ đó là sự quan tâm.
Không ngờ tên Lăng Liệp không đáng tin này, vậy mà cũng có một mặt dịu dàng như thế.
Không đợi Quý Trầm Giao suy nghĩ sâu xa, một đội điều tra đã gửi báo cáo khẩn cấp về – phát hiện một thi thể nam trong cống thoát nước ở đường Quang Giản khu Bắc Thành, nghi là Cam Bằng Phi!
Hết chương 20.