Chương 20: Trai Đẹp Thượng Lưu Thì Mới Xứng Với Chúng Ta Hạ Lưu Chứ

 

Chương 20: Trai Đẹp Thượng Lưu Thì Mới Xứng Với Chúng Ta Hạ Lưu Chứ

 

Ninh Lạc đã nảy sinh ý định đổi khách sạn.

 

【Không được, lát nữa phải nói với đạo diễn Vương đổi khách sạn, hai ngày nay dọn hết ra ngoài.】

 

【Cứ nghĩ đến cảnh sau khi Cận Dung hắc hóa sẽ giam cầm đánh đòn nhốt trong phòng tối, tôi lại lo lắng cho sự an toàn của bản thân, loại chó điên này thật sự sẽ không đột nhiên cắn người một cái chứ?】

 

Vương Lâm nghe xong thì hoảng sợ triệu tập toàn bộ người trong đoàn phim, dặn dò bọn họ không có việc gì thì đừng đi trêu chọc người của đoàn phim bên cạnh, đặc biệt là đạo diễn Cận Dung.

 

Ninh Lạc nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Chúng ta cũng đổi khách sạn đi.”

 

【Cận Dung từ phương xa đến, dù xa cũng phải diệt!】

 

Vương Lâm: “Ừ, hai ngày này sẽ chuyển, quản lý hậu cần mau sắp xếp đi.”

 

Giải quyết xong chuyện quan trọng trong lòng, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 

Vương Lâm nhìn về phía Ninh Lạc, ân cần hỏi han: “Gầy đi bao nhiêu cân rồi?”

 

Ninh Lạc: “….”

 

Vừa rồi cân thử, gầy được 2,5 kg.

 

Vương Lâm hài lòng: “Không tệ, tiếp tục phát huy.”

 

Toàn thân Ninh Lạc như muốn rã rời: “Đạo diễn Vương, anh có biết hôm qua tôi đã ăn gì không?”

 

“Ăn gì?”

 

Ninh Lạc chỉ cần một bàn tay đã có thể đếm hết: “Tôi ăn một miếng thịt bò, hai quả trứng gà, hết. Sau đó quay phim cả ngày. Cơ thể tôi cứ ngỡ tôi sắp chết rồi.”

 

Muốn giảm cân nhanh chóng thì ngoài việc chỉ nạp vào những thức ăn duy trì sự sống, thì chỉ còn cách chặt chi mà thôi.

 

Vương Lâm vỗ vai cậu: “Giảm cân chỉ là chuyện nhỏ, cậu nhất định làm được. Diễn viên đều là người được chọn lựa kỹ càng, cậu đừng có thua ngay vạch xuất phát.”

 

Ninh Lạc uể oải đẩy hắn ra: “Vậy tôi thà thua ngay vạch xuất phát còn hơn, còn hơn là thua ở vạch đích.”

 

Vương Lâm: ?

 

Ninh Lạc: “Tiết kiệm được một đoạn đường chạy.”

 

Vương Lâm cổ vũ: “Vẫn nên chạy một chút đi, có ích cho việc giảm cân đấy.”

 

“….”

 

Tiểu nhân trong lòng Ninh Lạc đã đấm hắn bay xa tít mù khơi.

 

Trút hết nỗi lòng với Vương Lâm xong (tuy rằng không nhận được chút đồng cảm nào), Ninh Lạc lại tiếp tục núp trong góc phòng mọc nấm, nhặt một cành cây vẽ lung tung trên đất, cố gắng thôi miên bản thân mình không hề đói bụng.

 

Thế nhưng oán khí trong lòng lại có thể nuôi sống mười tên Tà Kiếm Tiên.

 

Đúng lúc này, Hứa Linh gọi điện thoại cho cậu.

 

“Chuyện cậu và Lộ Đình Châu chụp tạp chí vẫn đang bị bàn tán xôn xao trên mạng, tôi sợ Lộ Đình Châu tức giận cho rằng chúng ta muốn lợi dụng anh ấy để tạo nhiệt, nên đã gọi điện thoại cho người đại diện của anh ấy để thăm dò, đối phương rất rộng lượng, nói không sao, còn giúp đỡ chúng ta.”

 

“Nhưng lúc này cậu vẫn không nên đưa ra bất kỳ lời bình luận nào, cũng đừng trả lời những lời lẽ khó nghe, tránh gây thêm thị phi.”

 

“Được, em biết rồi.” Ninh Lạc ôm cái bụng đang réo ầm ĩ, viết chữ “Lộ” trên đất, âm trầm hỏi: “Trên mạng có rất nhiều người mắng em lắm đúng không?”

 

Con người cậu từ trước đến nay rất giỏi lắng nghe ý kiến của người khác.

 

Lát nữa sẽ lên nick phụ, xem thử ai có ý kiến gì với cậu.

 

“Chắc chắn là có người mắng cậu rồi, làm người nổi tiếng ai mà chẳng bị mắng? Nhưng mà không nhiều như cậu nghĩ đâu, chuyện cậu lên cơn dở chứng lần trước ngược lại đã thu hút một lượng lớn người qua đường, không ít cư dân mạng nói là hóng hớt nhưng thật ra đều đứng về phía cậu.”

 

“Chủ yếu là fan hâm mộ của Lộ Đình Châu làm ầm ĩ, cho rằng cậu không xứng, muốn dựa hơi anh ấy các kiểu. Những lời này nghe cho vui tai là được rồi.”

 

Ninh Lạc vừa nghe, lập tức xóa chữ “Lộ” kia đi, oán khí ngút trời: “Em xứng với trời đất tổ tông, em không xứng với anh ta? Em xứng với anh ta muốn chết luôn ấy chứ!”

 

Hứa Linh: “….”

 

Gần đây cậu có đi khám bác sĩ chưa vậy?

 

Ninh Lạc vừa cúp điện thoại của Hứa Linh liền lập tức đăng nhập nick phụ.

 

Hiện tại tố chất của cậu thấp đến đáng sợ, đứng trên mặt đất cũng có thể giơ ngón giữa với cả thế giới.

 

Cũng không cần tìm kiếm, trang chủ đề xuất đã hiện lên tên của cậu.

 

Cậu thật sự nổi tiếng rồi.

 

【Rốt cuộc là ai muốn xem cái bản mặt của Ninh Lạc? Showbiz có anh ta chẳng khác nào như ruồi bâu vào nồi cháo.】

 

【Quần đùi bốc cháy: Mấy người ác giả ác báo, quen biết anh ấy cũng là chuyện bình thường.】

 

【Ninh Lạc đừng có suốt ngày giả ngu giả ngốc trên mạng nữa, tôi và bạn tôi đều ghét anh muốn chết!】

 

【Quần đùi bốc cháy: Một người ghét Ninh Lạc, đó là vấn đề của người đó; một đám người ghét Ninh Lạc, vấn đề đó là các người quen biết nhau.】

 

【Có chuyện gì vậy, có ai tóm tắt cho tôi với được không? Ninh Lạc không phải là không xào CP, chỉ truyền scandal thôi sao? Xuống biển rồi à?】

 

【Quần đùi bốc cháy: Đó là chưa, trai ngoan không có thị trường, cậu ấy vẫn còn quá ngây thơ.】

 

【 Sao lại có người chưa xem video Ninh Lạc lên cơn dở chứng? Đã lập nhóm, vào nhóm quét mã hội viên chỉ 0.99 & Bấm vào đường link để vào.】

 

Ninh Lạc vừa nhìn, sao lại có người kiếm tiền thất đức như vậy!

 

【Quần đùi bốc cháy: Sau này những thứ không phải đồi trụy khiêu dâm thì đừng có lan truyền nữa, chẳng có gì hay ho, lãng phí thời gian của mọi người!】

 

Sau đó tiện tay ấn báo cáo.

 

Cậu trên mạng giống như cây đậu bắn súng “Tự động” bình luận, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng. Có cư dân mạng vào trang cá nhân Weibo của cậu dạo một vòng rồi quay lại.

 

【 Nick cậu tổ hợp cũng phức tạp quá nhỉ?  Fan cuồng Lộ Đình Châu + antifan only Ninh Lạc?】

 

Một cư dân mạng khác trả lời: 【Cũng có khả năng là fan CP của hai người họ.】

 

Các cư dân mạng bên dưới nhao nhao phụ họa, cảm thấy đúng là sự thật.

 

Ninh Lạc không vui, CP gì mà CP, người có thể ghép CP với cậu chỉ có một mà thôi!

 

【 Quần đùi bốc cháy: Xin lỗi chứ, tôi chỉ ship một CP là Ninh Lạc x tiền thôi, những cái khác đều là vô văn hóa! Đây chính là tam quan của tôi, tiền môn [chắp tay cúi đầu].】

 

Cư dân mạng: 6

 

【Thầy Quần đùi, xin hãy nhận em làm đệ tử.】

 

Tung xong một loạt chiêu thức trên mạng, Ninh Lạc cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhớ tới bản thân đã lâu rồi không xem truyện của “Đại đại” cập nhật trên Weibo, vậy nên đã vô cùng mong đợi bấm vào.

 

Đã lâu cậu không ghé thăm rồi, lần này thế nào cũng phải tích được năm sáu chương dài đúng không?

 

Đọc một hơi cho đã!

 

Ninh Lạc mở Weibo quen thuộc của “Đại đại” kia ra, chuẩn bị cắn một miếng “Đường” ngọt ngào để xoa dịu trái tim yếu đuối đang bị tổn thương của mình.

 

Kết quả phát hiện “Đại đại” xin, nghỉ, phép!

 

Một, chương, cũng, không, cập, nhật!

 

Cậu như cảm nhận được Sét đánh giữa trời quang.

 

Ninh Lạc ôm đầu, gương mặt đau khổ.

 

【Không….. Tôi không tin…. Yến Tử, không có em thì tôi sống sao nổi, Yến Tử!!!】

 

Hai chữ cuối cùng kia, mỗi chữ đều như nhuốm đầy máu và nước mắt, ai oán đến cùng cực, người nghe bi thương, người nghe…..

 

Người nghe muốn cho cậu một bạt tai!

 

Đầu Vương Lâm suýt chút nữa thì nổ tung, tiếng kêu của Ninh Lạc trực tiếp dấy lên một cơn sóng thần cấp 10 trong đầu hắn.

 

Ngón tay hắn run rẩy chỉ ra cửa: “Ninh Lạc, ra ngoài chơi một lát đi.”

 

Đừng có ở lì trong phòng nữa!

 

Tôn Thiệu Nghi càng trực tiếp hơn, đẩy người ra ngoài, đóng cửa, mọi động tác vô cùng liền mạch.

 

Còn để lại một câu: “Ở đây không có việc của cậu, đi chơi đi.”

 

Ninh Lạc bị đuổi ra ngoài bèn ngồi xổm trên lề đường, tay ôm lấy đầu gối, bi thương ôm chặt lấy chính mình.

 

Cùng bị đuổi ra ngoài với cậu còn có Đào Tử và Tiểu Tống.

 

Đào Tử vẻ mặt hớn hở: “Đằng nào cũng rảnh rỗi, hay là chúng ta chạy bộ quanh phim trường mười vòng đi!”

 

Ninh Lạc vặn vẹo: “….. Cô là ác ma sao?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Ở đằng xa, Ninh Tịch Bạch đang đợi quay phim đã nhìn thấy cậu, cậu ta ghét bỏ quay đầu đi, mắt không thấy tâm không phiền.

 

Phim trường nhiều người nhiều chuyện, Ninh Lạc nhìn thấy cậu ta còn không biết sẽ phát điên cái gì.

 

Ninh Lạc không cần mặt mũi, chứ cậu ta còn muốn.

 

Vừa lúc Thôi Hướng Dương mua trà sữa quay lại, thấy cậu ta có vẻ khác thường thì hỏi: “Sao vậy Tịch Bạch?”

 

Ninh Tịch Bạch nghiêng người, che khuất thân ảnh của Ninh Lạc, cậu ta không muốn gây thêm chuyện, nhíu mày thở dài: “Anh bảo biên kịch thêm cho em nhiều cảnh quay như vậy, em không biết mình có thể diễn tốt hay không. Hơn nữa mấy ngày nay em thấy anh hai liên tục lên hot search, độ nổi tiếng còn cao hơn cả em, chúng ta lại còn chiếu phim cùng thời điểm, em sợ đến lúc đó….”

 

Kỹ thuật “Để trống” của cậu ta rất cao tay, nói ba phần để Thôi Hướng Dương tự đoán bảy phần còn lại.

 

Thôi Hướng Dương cũng rất biết điều, lập tức nói: “Em sợ đến lúc đó không bằng cậu ta sao? Em cũng lo xa quá rồi, với cái diễn xuất đó của cậu ta thì diễn người chết cũng dở. Tạp chí chụp đẹp như vậy đều là photoshop cả đấy, em cứ yên tâm đi.”

 

Ninh Tịch Bạch nhận lấy trà sữa: “Em vẫn lo lắng, sợ mình không bằng anh ấy.”

 

Thôi Hướng Dương nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu ta, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

 

Người trong giới giải trí đều có thể thuê thủy quân, đến lúc đó hắn ta bỏ tiền thuê thủy quân bôi đen cậu ta chẳng phải là được sao? Chắc chắn sẽ mắng chửi đến mức khiến Ninh Lạc phải rút lui khỏi giới giải trí.

 

Nhưng ý nghĩ này không thể nói với Tịch Bạch được, cậu ấy lương thiện như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý.

 

Thôi Hướng Dương chỉ nói: “Em yên tâm, anh sẽ không để cậu ta vượt mặt em đâu, cậu ta là cái thá gì chứ.”

 

Ninh Tịch Bạch yên tâm, mỉm cười hút một ngụm trà sữa.

 

Vị ngọt ngấy đến mức khiến cổ họng cậu ta cứng đờ, nụ cười cũng cứng lại.

 

Thôi Hướng Dương: “Sao vậy, không ngon à? Hắn ta đã bảo họ cho thêm đường rồi, sợ không đủ ngọt đấy.”

 

Ninh Tịch Bạch cố gắng nuốt xuống: “Ngon mà.”

 

Nhưng trong lòng thì bực bội nghĩ, thêm đường thêm đường thêm đường, vậy mà lại thêm đường!

 

Cậu ta phải ăn kiêng bao lâu mới tiêu hết được cốc trà sữa này đây?

 

Thôi Hướng Dương vô cùng vui vẻ: “Vậy thì tốt. Đúng rồi, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu bún ốc nhé!”

 

Ninh Tịch Bạch: “….”

 

Ăn nhiều như heo vậy, tự mình đi ăn đi!

 

          ——

 

Ban đầu, Nhiếp Văn Đào đang ở văn phòng nói chuyện đầu tư với Lộ Đình Châu.

 

Với giá trị bản thân của Lộ Đình Châu, ngân hàng sẽ phái chuyên viên tư vấn tài chính đến quản lý tài sản cho anh, đây là dịch vụ miễn phí mà ngân hàng dành cho những khách hàng cao cấp.

 

Người phụ trách làm việc với anh là quản lý Diêu, mới được đổi sang cách đây không lâu.

 

Quản lý Diêu ở bên kia phân tích đầu tư tài chính, còn Lộ Đình Châu thì ung dung dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo nhấp một ngụm cà phê, dáng vẻ nhàn nhã ung dung.

 

Thế nhưng quản lý Diêu lại không dám lơ là, phân tích rõ ràng từng khoản đầu tư tài chính, thận trọng đưa ra đánh giá từ góc độ chuyên môn của mình.

 

Nói đến mức khát nước muốn uống, thì bên cạnh đã có người đẩy đến một cốc nước ấm.

 

Ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt phượng đang mỉm cười của Lộ Đình Châu, ngẩn người một lúc: “Cảm ơn Lộ tiên sinh.”

 

“Không cần khách sáo.” Lộ Đình Châu rụt tay về, “Cứ làm theo ý của anh đi.”

 

Quản lý Diêu là lần đầu tiên gặp được người tùy hứng như vậy, dường như cho dù anh ta nói gì thì đối phương cũng sẽ đầu tư, một chút cũng không quan tâm đến tài sản của bản thân, nhịn không được hỏi: “Lộ tiên sinh không sợ tôi lừa ngài sao?”

 

Nếu anh ta nhớ không nhầm thì cách đây không lâu công ty văn hóa sáng tạo mà Lộ Đình Châu đầu tư đã bị bốc phốt đúng không?

 

“Biết người tiền nhiệm của anh đi đâu rồi không?” Lộ Đình Châu thấy anh ta lắc đầu, bèn chậm rãi nói, “Đi trồng cây ở sa mạc rồi, đi cùng anh trai tôi.”

 

Đôi mắt phượng kia dù không cười nhưng cũng mang theo ba phần ý cười: “Tôi có đầu tư một dự án công ích, hai người bọn họ lại rất nhiệt tình với công ích, quyết định ở lại sa mạc năm sáu năm rồi mới quay về.”

 

Toàn thân quản lý Diêu lạnh toát, vội vàng cúi đầu xuống, gượng cười: “À, vậy sao, đúng là người tốt bụng có tấm lòng nhân ái.”

 

Lộ Đình Châu nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi rõ ràng của anh ta, trong mắt hiện lên vài phần thích thú, chân thành mời mọc: “Tôi vừa đầu tư một dự án công ích khác, là gửi lời chúc phúc đến những vùng núi nghèo khó, vẫn còn thiếu một tình nguyện viên. Không biết quản lý Diêu có thích công ích không?”

 

Quản lý Diêu nghẹn một hồi lâu mới nói: “…. Lộ tiên sinh, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực phục vụ ngài.”

 

“….”

 

Nhìn quản lý Diêu nhanh chóng nói xong chuyện chính, vội vã rời đi, Nhiếp Văn Đào quay đầu lại: “Cậu dọa anh ta làm gì vậy?”

 

“Tôi đâu có dọa anh ta.” Lộ Đình Châu đặt cốc cà phê xuống, cốc cà phê va vào mặt bàn phát ra tiếng động không lớn.

 

Anh thu lại ý cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Bọn họ còn dám giở trò gì nữa, tôi sẽ ném hết sang Châu Phi cho muỗi đốt.”

 

Nhiếp Văn Đào: “….”

 

Anh ta lướt qua chủ đề này: “Vừa đúng lúc gần đây tôi cũng có xem thử mấy bộ phim truyền hình, rất có tiềm năng đầu tư, đều là chuyển thể từ IP nổi tiếng, chúng ta cùng nhau đầu tư đi. Vừa hay bên trong có một bộ em họ cậu đóng, chúng ta làm nhà đầu tư của cậu ta.”

 

“Cậu quyết định là được.”

 

Lộ Đình Châu nói xong, cầm lấy chiếc điện thoại đang rung lên từ nãy đến giờ.

 

Nhiếp Văn Đào: “Có người tìm à?”

 

Lộ Đình Châu mở khóa điện thoại, liếc nhìn thanh thông báo, khóe môi khẽ cong lên: “Không phải, là thông báo tin nhắn.”

 

Nhiếp Văn Đào không hỏi thêm nữa.

 

Đương nhiên anh ta cũng không nhìn thấy, Lộ Đình Châu bấm vào trang chủ của tài khoản có tên “Quần đùi bốc cháy” mà anh đặc biệt theo dõi, xem “Chiến tích” cả buổi sáng của cậu.

 

【Người bạn đặc biệt theo dõi @Quần đùi bốc cháy vừa đăng bình luận….】

 

【Người bạn đặc biệt theo dõi @Quần đùi bốc cháy vừa đăng bình luận….】

 

【Người bạn đặc biệt theo dõi @Quần đùi bốc cháy vừa đăng bình luận….】

 

Lộ Đình Châu like bình luận 【Trai ngoan không có thị trường, cậu ấy vẫn còn quá ngây thơ.】, mở tin nhắn riêng, gõ chữ gửi qua.

 

【L: Cho hỏi một chút, cậu thích điểm gì ở Lộ Đình Châu? Cũng giống như những người khác cho rằng anh ấy nhân phẩm tốt, tính cách tốt à?】

 

“Quần đùi sư phụ” vẫn đang chiến đấu ở tiền tuyến, đến khi rút lui về hậu phương bổ sung năng lượng mới nhìn thấy tin nhắn.

 

【Quần đùi bốc cháy: Sao tôi có thể thích những thứ mà anh ấy không có được chứ?】

 

【Quần đùi bốc cháy: Cho nên tôi chỉ thích mặt của anh ấy thôi.】

 

Lộ Đình Châu hỏi Nhiếp Văn Đào: “Cậu có thấy tính cách và nhân phẩm của tôi tốt không?”

 

Nhiếp Văn Đào đáp lại: “Cậu không có chút tự nhận thức nào sao?”

 

Lại hỏi: “Nói cái này làm gì, buổi trưa tự dưng nói chuyện hài hước thế?”

 

Lộ Đình Châu cũng không tức giận, đáp lại một câu: “Không có gì, chỉ là gặp được người cùng chung chí hướng với cậu, nhìn thấu được vẻ bề ngoài thôi.”

 

“Vậy thì mau bảo người ta tránh xa cậu ra, đừng có giống tôi bị lừa gạt làm việc cho cậu cả đời.” Nhiếp Văn Đào nghiêm mặt nói.

 

Lộ Đình Châu khẽ cười.

 

【L: Tôi cũng thấy gương mặt đó rất đẹp.】

 

Đối phương trả lời ngay lập tức, lướt web với tốc độ rất cao.

 

【Quần đùi bốc cháy: Chị em tốt, cậu thật là có mắt nhìn.】

 

【Quần đùi bốc cháy: Trai đẹp thượng lưu thì mới xứng với chúng ta “Hạ lưu” chứ.】

 

Lộ Đình Châu không biết vì sao mình lại trở thành “chúng ta” với cậu rồi, chụp màn hình bình luận 【Trai ngoan】kia gửi cho Ninh Lạc.

 

【L:  Idol của cậu là trai ngoan, cậu cũng đừng có “Hạ lưu” quá.】

 

Ninh Lạc trước kia vẫn luôn ra sức duy trì hình tượng này đấy.

 

【Quần đùi bốc cháy: Cậu không hiểu đâu.】

 

Lộ Đình Châu nhướng mày: Anh không hiểu?

 

【Quần đùi bốc cháy: Tiếng lành đồn xa, có tốt có xấu, hôm nay là trai ngoan, ngày mai làm mẹ kế.】

 

【Quần đùi bốc cháy: Chủ yếu là mãi mãi trẻ trung, mãi mãi tự biên tự diễn hình tượng cho mình nghe.】

 

Nhiếp Văn Đào đang bàn bạc với đoàn phim sắp đầu tư, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười.

 

Quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Đình Châu đang ngồi trên sô pha, khóe môi khẽ nhếch lên, đuôi mắt lông mày đều là ý cười.

 

“Đúng rồi.” Nhận thấy ánh mắt của anh ta, Lộ Đình Châu không ngẩng đầu lên, nói, “Hình như cậu có kịch bản về xuyên không trùng sinh gì đó đúng không, lấy cho tôi xem thử.”

 

Hết chương 20.

 

Chương 20: Trai Đẹp Thượng Lưu Thì Mới Xứng Với Chúng Ta Hạ Lưu Chứ

Ngày đăng: 21 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên