Chương 200: Ngoại truyện – Mẹ Chu và Phó Bản (Thượng)

 

Chương 200: Ngoại truyện – Mẹ Chu và Phó Bản (Thượng)

 

Thời gian lùi lại vài tháng trước, khi mà ô nhiễm sương mù ở thế giới hiện tại còn chưa lan rộng.

 

Lúc đó, mẹ Chu vừa trở về sau lần đầu tiên tham gia phó bản. Bà hoàn toàn không có chút nào gọi là không thích nghi như những người mới khác. Đối với bà mà nói, mấy vở kịch ở Hoa Cổ Thành, còn kém xa cảm giác kích thích khi đào mộ cổ.

 

Dù sao thì lần trộm mộ đó… bà đã bị tóm.

 

Cốc cốc cốc.

 

Tiếng gõ cửa liên tục vang lên bên ngoài, cắt ngang dòng hồi tưởng của mẹ Chu. Bà đứng dậy đi mở cửa.

 

Bên ngoài, bác Vương nhìn thấy bà thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Hai ngày nay mẹ Chu đột nhiên biến mất. Bác Vương nghĩ rằng bà lại đi du lịch đâu đó nên cũng không quá lo lắng. Nhưng hôm nay là ngày giỗ của bố Kỳ An, hàng năm bọn họ đều đi cúng bái, nếu mẹ Chu không về thì chắc chắn là có vấn đề.

 

“Liên lạc với bà mãi không được, gọi điện cũng không ai nghe máy, tôi suýt chút nữa đã lên đồn cảnh sát báo mất tích rồi!”

 

Mẹ Chu bình tĩnh đáp: “Báo mất tích cũng đúng, tôi vừa ở đồn cảnh sát ra.”

 

“?”

 

Hai năm nay mẹ Chu làm không ít chuyện kỳ quặc. Vì sức khỏe tinh thần của bản thân, bác Vương cũng không hỏi kỹ.

 

Dù sao người cũng đã được thả ra, bà chỉ chọn một điểm trọng tâm để tìm hiểu: “Hoãn thi hành án hay là…”

 

Mẹ Chu xua tay: “Không nghiêm trọng như vậy đâu. Sau đó họ phát hiện ra thi thể tôi đào trộm không phải là thi thể của người từng sống ở địa phương này, nên không cấu thành tội trộm mộ.”

 

Bác Vương im lặng một lúc, sau đó quyết định chuyển chủ đề: “Bây giờ đi tảo mộ luôn hay là muộn hơn một chút?”

 

Mẹ Chu: “Chờ tôi một lát, tôi đi thay đồ.”

 

Một lúc sau, mẹ Chu thay một bộ đồ giản dị hơn. Hai người vừa trò chuyện vừa mua một bó hoa tươi ở tiệm hoa trước cổng khu chung cư, sau đó lái xe đến nghĩa trang.

 

Bác Vương ngồi trên chiếc xe buýt hình con thỏ, càng nhìn càng thấy kỳ lạ: “Một lần có thể chở được rất nhiều người, chạy xe riêng chắc chắn kiếm được nhiều tiền.”

 

Điều kiện tiên quyết là đừng để bị bắt.

 

Mẹ Chu cũng rất thích chiếc xe này: “Đây là tài sản cố định duy nhất của gia đình chúng tôi không phải vay nợ.”

 

Thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi ba câu, đường sá thông thoáng rộng rãi, vậy nên chẳng mấy chốc đã đến nơi.

 

Vì hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, trời lại mưa, cả nghĩa trang vắng tanh, không khí lạnh lẽo.

 

Mái tóc dài của mẹ Chu bị gió thổi tung, những nếp nhăn nơi khóe mắt bị che khuất, dấu vết duy nhất của thời gian cũng biến mất.

 

Đôi mắt đen láy ngày nào giờ đã chuyển sang màu nâu vàng, mái tóc được nhuộm vàng, gió thổi qua, đôi khi lại lộ ra vài sợi tóc màu đỏ vàng kỳ lạ.

 

Dù ngũ quan vẫn như xưa, nhưng sẽ chẳng ai có thể liên tưởng bà với hình ảnh thời trẻ.

 

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ hồi lâu, nước mưa đọng lại trên mặt đất phản chiếu một khuôn mặt mà ngay cả bản thân bà cũng cảm thấy xa lạ.

 

Mẹ Chu đột nhiên hỏi: “Giả sử sau khi chết người ta có thể đoàn tụ, bà nói xem, ông ấy có còn nhận ra tôi không?”

 

Một sinh vật không già đi, không thể kiểm soát được ham muốn giết chết chính con ruột của mình thì có thể coi là người nữa hay không?

 

Bác Vương nghe vậy thì mắt đỏ hoe, liên tục khẳng định: “Nhất định là nhận ra.”

 

Đứng lặng lẽ hồi lâu, mưa càng lúc càng lớn.

 

Mẹ Chu khẽ thở dài: “Đi thôi.”

 

Mỗi lần rời khỏi nghĩa trang, tâm trạng bà vô cùng nặng nề. Bác Vương là người sống tình cảm, sau khi lên xe thì khóc suốt. Có một số chuyện thời trẻ, đặc biệt là khi phát hiện ra những khuôn mặt từng rất sống động trong ký ức, có người đã không còn nhớ rõ dung mạo nữa, càng khiến bà đau lòng hơn.

 

Lúc hoàn hồn, bác Vương phát hiện xe chạy càng lúc càng lệch, không biết từ lúc nào đã đi vào trong màn sương mù dày đặc.

 

“Có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?” Bác Vương lấy khăn giấy ra lau mặt.

 

Mẹ Chu: “Xe nhà tôi chạy rất ổn, tuổi lái xe của tôi còn lớn hơn tuổi con trai tôi đó.”

 

Câu trả lời không liên quan gì đến câu hỏi, bác Vương nhíu mày, còn muốn nói gì đó thì bị tiếng rít cắt ngang.

 

Bà dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm, trên mặt đất có một con rắn nhỏ bò tới, quấn quanh ống quần bà.

 

“Rắn!” Bà sợ hãi hét lên.

 

Mẹ Chu đang lái xe, nhưng cũng tranh thủ trả lời: “Rắn nhà tôi không cắn người.”

 

Buồn bã, tức giận, kinh hãi, trong một ngày mà trải qua đủ loại cảm xúc, về mặt cảm xúc thì bác Vương có chút tê liệt luôn rồi.

 

Tất nhiên, bà cảm thấy có thể là do bị rắn dọa cho hồn vía lên mây.

 

Mẹ Chu nhắc nhở: “Trong túi áo.”

 

Bác Vương sờ soạng, không biết từ lúc nào trong túi áo của bà lại được nhét một lọ thuốc trợ tim.

 

“Uống trước hai viên đi.”

 

Bác Vương nhìn lọ thuốc, im lặng hồi lâu, suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của con rắn.

 

Lần này ra ngoài, dường như mẹ Chu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng: “Cái túi bên kia.”

 

Bác Vương thuận tay trái, thường theo bản năng sờ túi bên trái, lúc này nghe vậy liền sờ túi bên kia, lấy ra một lọ thuốc nhỏ có dán nhãn.

 

Nhãn được viết tay:

 

[Thành phần: Máu.

 

Dạng bào chế/Quy cách đóng gói: Dung dịch/40ml

 

Cách dùng: Cho rắn uống một giọt mỗi ba mươi ngày.

 

Ngày sản xuất: Trong ngày.]

 

Trong trường hợp bình thường, con rắn nhỏ này chứa một phần ý thức của mẹ Chu, sẽ không dễ dàng tấn công người khác. Nhưng mà để đề phòng, mẹ Chu vẫn đưa cho bác Vương một lọ máu nhỏ.

 

Bác Vương nhìn ngày sản xuất mà rùng mình.

 

Sương mù ngày càng dày đặc, mẹ Chu không thể nào quan tâm đến cảm xúc của người bên cạnh được, việc chuẩn bị sẵn thuốc trợ tim đã được coi là rất chu đáo rồi.

 

“Tiếp theo chúng ta sẽ đến một nơi, nếu không muốn sớm đoàn tụ với người bạn cũ ở địa phủ thì bà giữ con rắn cẩn thận.”

 

Nghĩ một lúc, mẹ Chu bổ sung thêm một câu: “… Nếu bà không may mắn, sớm xuống đó, nhớ nói với chồng tôi rằng, con trai chúng tôi rất ưu tú.”

 

“…” Chuyện này hay là để tự bà đi nói đi.

 

Con rắn trườn tới trườn lui ở một chỗ, nhìn có vẻ rất có linh tính. Tốc độ của người và rắn không thể nào sánh bằng, ở khoảng cách gần như vậy, nếu con rắn muốn tấn công thì căn bản không thể nào tránh được.

 

Trong tình huống hiện tại, bác Vương cảm thấy tốt nhất là không nên chọc giận mẹ Chu.

 

“Bà ấy chỉ là hơi điên một chút, chứ trí thông minh chắc là vẫn bình thường.”

 

Ít nhất là sẽ không làm hại mình.

 

Bác Vương thử đưa tay ra, giây tiếp theo, con rắn chủ động bò tới, trực tiếp quấn quanh cổ tay bà.

 

Cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp lập tức lan vào tận xương tủy, bác Vương khẽ run lên một cái, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

 

“Hình như là, là không cắn.”

 

Mẹ Chu đang tập trung lái xe, chỉ ừ một tiếng.

 

Bà đang chuẩn bị xâm nhập ngẫu nhiên vào một phó bản từ Đại Thế Giới, giúp bác Vương cưỡng ép có được thân phận người chơi. Mọi việc đều rất suôn sẻ, sau khi xe chạy vào đường hầm, bác Vương cũng không bị ý chí của trò chơi bài xích.

 

“Thành công rồi.”

 

Quả nhiên có rắn bên cạnh, coi như là thực lực cá nhân đã được tăng cường, có đủ tư cách để có được thân phận người chơi.

 

Ầm ầm ầm.

 

Tiếng va chạm liên tục vang lên. Xác chết khổng lồ trong đường hầm điên cuồng lao về phía chiếc xe buýt hình con thỏ, muốn chen chúc lên xe. Hai bên cửa kính rung chuyển dữ dội, như thể sắp vỡ tan bất cứ lúc nào. Bác Vương quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt sưng phù của xác chết.

 

Trên tay quấn một con rắn, phía trước là đường hầm vô tận, bác Vương nhất thời không biết nên kinh ngạc chuyện nào trước.

 

Trong lúc kinh hãi tột độ, cảm xúc rốt cuộc cũng đạt đến trạng thái cân bằng.

 

Cuối cùng, mẹ Chu cũng bắt đầu lời giải thích muộn màng:

 

“Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, khắp nơi đều phải nghỉ làm, nghỉ học, khi chúng ta chơi mạt chược cứ nghe những tin tức này suốt ngày.”

 

Bác Vương hít sâu một hơi, ôm ngực cố gắng bình ổn nhịp tim.

 

Ngoài những tin tức này, trên mạng còn xuất hiện ngày càng nhiều giả thuyết về ngày tận thế.

 

Suy nghĩ của bác Vương vô cùng hỗn loạn, những xác chết trong đường hầm khiến bà liên tưởng đến zombie, virus, khủng hoảng sinh học gì đó.

 

“Tin đồn là thật.”

 

Mẹ Chu tóm tắt một số việc về trò chơi và người chơi. Sự thật hùng hồn hơn bất kỳ lời nói nào, những con quái vật này chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Bác Vương há hốc mồm tiếp tục tiêu hóa sự thật.

 

Lái xe ra khỏi đường hầm, con đường phía trước chia thành nhiều ngã rẽ, tất cả đều chìm trong màn sương mù dày đặc, giống như vô số con đường nhỏ dẫn đến âm phủ. Những con quái vật đáng sợ phía sau chen chúc ở cửa đường hầm, rõ ràng không có bất kỳ rào cản nào, nhưng lại không thể nào ra ngoài được.

 

Hàng loạt chuyện phi lý liên tục tấn công vào thế giới quan của bác Vương.

 

Liên tưởng đến sự thay đổi của bạn bè trong mấy năm nay, cuối cùng bà cũng dần chấp nhận hiện thực.

 

Trong phút chốc, bác Vương còn khóc lớn hơn cả lúc ở nghĩa trang: “Chị em tốt, sao lúc tiến hóa bà không rủ tôi theo!”

 

May mà bây giờ cũng đã được rủ theo rồi. Bà nuốt nước bọt, hỏi vấn đề mà bản thân quan tâm nhất: “Sau khi tiến hóa, tôi cũng có thể trở nên xinh đẹp phải không?”

 

Bà chưa bao giờ được nếm trải cảm giác làm mỹ nhân.

 

Mẹ Chu im lặng một lúc: “Bà sẽ rất có khí chất.”

 

“…”

 

Bác Vương lại khóc nức nở.

 

Khóc là cách giải tỏa cảm xúc tuyệt vời nhất. Sau nhiều năm quen biết với mẹ Chu, sau khi mẹ Chu dị biến, khả năng chấp nhận hiện thực của bác Vương ngày càng mạnh mẽ.

 

Lúc bà suýt chút nữa thì lấy nước mắt dìm chết con rắn trên tay, rốt cuộc bà cũng nhớ ra một chuyện, lo lắng hỏi: “Kỳ An cũng là người chơi gì đó sao?”

 

“… Có lần thằng bé phơi quần áo trên ban công, tôi ở dưới lầu nhìn thấy, mái tóc của nó có màu xanh lam rất dài.”

 

Lúc đó bà đã cảm thấy kỳ lạ rồi.

 

Mẹ Chu gật đầu.

 

Hai người vừa nói chuyện, con đường nhỏ mà mẹ Chu tùy tiện chọn cũng dần trở nên rộng rãi, màn sương mù dần tan đi, cuối cùng cũng xuất hiện phong cảnh khác biệt.

 

Con phố phía trước tương tự như thế giới hiện thực.

 

Hai bên đường là đủ loại cửa hàng: Cơm niêu, quán ăn vỉa hè, tiệm làm tóc, phòng khám nha khoa…, tất cả đều chen chúc nhau. Trên biển hiệu như phủ một lớp bụi bẩn, bóng nhẫy, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

 

Mẹ Chu tạm thời dừng xe bên đường, bà có thể cảm nhận được thế giới này có hơi thở của người sống, chắc chắn có phó bản đang mở.

 

“Ở đâu nhỉ?”

 

Mẹ Chu đảo mắt nhìn xung quanh, cân nhắc xem nên tùy tiện tìm một người qua đường “Thân thiện” để hỏi thăm, hay là thả vài con rắn ra ngoài dò đường.

 

Đúng lúc bà đang suy nghĩ, một giọng nói nhiệt tình đột nhiên vang lên từ phía sau: “Quý bà, hôm nay tiệm chúng tôi có chương trình khuyến mãi đấy!”

 

Người đàn ông có làn da trắng bệch, trên tay cầm tờ rơi dính máu. Hắn ta vừa đến đã chắn ngay giữa đường, mang theo ý tứ không vào tiệm thì đừng hòng đi qua.

 

Bác Vương nuốt nước bọt, ánh mắt bà chủ yếu dán vào bàn tay còn lại của người đàn ông.

 

Một cây kéo dính đầy máu, trên đó còn dính một mảng da đầu, trông vừa ghê tởm vừa đáng sợ.

 

“Quý bà…” Người đàn ông tiến lại gần một bước.

 

Mùi hôi thối tanh tưởi xộc thẳng vào mũi.

 

Cuối cùng mẹ Chu cũng liếc nhìn hắn ta một cái, nhìn lướt qua tờ rơi: “Tiệm làm tóc?”

 

Ánh mắt bà nhìn người thợ cắt tóc có chút kỳ quặc: “Anh muốn cắt tóc cho tôi?”

 

Người thợ cắt tóc kéo đôi môi đỏ tươi ra, để lộ hàm răng trắng bệch: “Kỷ niệm ngày thành lập tiệm, không phân biệt tuổi tác.”

 

Bên trong tiệm còn có một thợ cắt tóc nữ, người đó đeo nhẫn đôi với người đàn ông, hình như là cửa tiệm do hai vợ chồng cùng mở, lúc này cô ta cũng đi ra cửa.

 

Bác Vương nhỏ giọng nói: “Chúng ta mau lên xe, tông chết bọn chúng.”

 

Bà chủ quán cơm niêu nghe thấy động tĩnh thì liền đi ra, vừa lúc dừng chân gần xe. Bà ta chủ động chào hỏi ông chủ tiệm làm tóc, cười nói: “Phần nào không dùng đến thì cho tôi xin nhé.”

 

Vợ chồng ông chủ tiệm làm tóc tỏ vẻ rất dễ nói chuyện: “Tất nhiên rồi.”

 

Bọn họ đã chuẩn bị cưỡng ép đưa khách vào tiệm.

 

Mẹ Chu thản nhiên vuốt tóc, lên tiếng trước: “Thôi được, cũng lâu rồi tôi chưa đến tiệm làm tóc.”

 

Cảm ơn trời đất đã ban ơn.

 

Nghe vậy, vợ chồng ông chủ tiệm làm tóc lập tức để lộ nụ cười dữ tợn vô cùng vui sướng.

 

Người vợ đi phía sau, đợi bọn họ vừa vào tiệm, lập tức kéo cửa cuốn xuống, như thể sợ con mồi chạy mất vậy.

 

Trong tiệm còn có hai vị khách khoảng hai mươi tuổi, bọn họ đang uốn tóc.

 

Không ai biết thứ được úp trên đầu bọn họ là gì, nhưng nhìn từ biểu cảm của hai người này thì có vẻ rất đau đớn, cả người như sắp bị nướng chín.

 

Một trong hai người yếu ớt nói: “Đạo cụ may mắn… đúng là lừa người…”

 

Sau khi sử dụng không những không tìm được cơ hội trốn thoát, mà dường như chỉ khiến cho số lượng nạn nhân thêm hai người.

 

Gần như ngay khi vừa bước vào tiệm, bác Vương đã nhận được thông báo của hệ thống.

 

Bà hít sâu một hơi, còn chưa kịp trao đổi với mẹ Chu thì người thợ cắt tóc đã lên tiếng hỏi: “Ai làm trước?”

 

Phân công lao động của hai vợ chồng rất rõ ràng, một người phụ trách gội đầu, một người phụ trách cắt, mỗi lần chỉ tiếp đón một khách.

 

Mẹ Chu bảo bác Vương qua khu vực nghỉ ngơi ngồi trước, bà mỉm cười trìu mến: “Tôi làm trước.”

 

Nhìn chồng mình có chút ngây người, người vợ cười lạnh một tiếng, dẫn mẹ Chu đến bồn gội đầu trước.

 

Sau khi đã thành công đưa cừu non vào miệng hổ, cũng không cần phải giả vờ nữa.

 

Người vợ lạnh lùng nói: “Nằm xuống đi.”

 

Mẹ Chu rất phối hợp, ngửa mặt lên trên, để lộ cổ họng ra.

 

Lần đầu tiên gặp phải khách hàng phối hợp như vậy, không hề la hét om sòm, cũng không cầu xin được tha, người vợ lại nảy sinh một chút cảm giác khó chịu kỳ lạ. Bà ta cố ý vặn vòi nước đến mức lớn nhất, trong bồn gội đầu lập tức tràn ngập nước màu đỏ như máu đậm đặc.

 

Mấy con côn trùng có màu sắc tương tự như màu nước đỏ đó đang bơi lội trong bồn, chúng điên cuồng chui vào da đầu, thậm chí còn chui vào sâu trong não.

 

Khóe miệng người vợ ngày càng nhếch lên cao.

 

Hét lên đi.

 

Đau đớn quằn quại đi!

 

Nhưng mẹ Chu vẫn bình tĩnh nằm im tại chỗ.

 

Côn trùng cọ xát vào lớp vảy keratin, lớp vảy này đột nhiên bung ra, con côn trùng trong nháy mắt biến mất, chỉ để lại một chút bọt máu. Góc bung của lớp vảy keratin rất lớn, nhưng lại không hề có dấu hiệu khô héo, ngược lại khiến mái tóc càng thêm bóng mượt.

 

Mái tóc dày rậm che khuất mọi sát khí, người vợ hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra.

 

Chờ mãi mà không nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của khách hàng, ngược lại mực nước trong bồn còn hạ xuống một chút, do côn trùng biến mất nên nước cũng trong hơn so với ban đầu.

 

Lúc này, mẹ Chu ngồi dậy: “Cũng có chút nhãn lực đấy.”

 

Còn không mau tới lau đầu cho bà?

 

Người vợ nhìn chằm chằm mẹ Chu, xác định bà không hề hấn gì.

 

“Chẳng lẽ nút chặn nước bị hỏng rồi?”

 

Bên kia, người chồng có chút mất kiên nhẫn nghịch cây kéo, có vài lần mũi kéo còn hướng về phía bác Vương. Bác Vương không dám rời mắt, nên không hề chú ý đến chuyện gì đã xảy ra bên bồn gội đầu.

 

“Gội đầu nước hơi lạnh, lần sau chú ý nhé.”

 

Nhìn thấy mẹ Chu đi tới, người chồng ngẩn người.

 

Mẹ Chu chủ động ngồi xuống ghế xoay.

 

Ghế ngồi trong tiệm có màu đỏ, không biết những vị khách trước đã trải qua chuyện gì, khi ngồi xuống còn có máu chảy ra từ miếng bọt biển.

 

Hai người chơi bị ép uốn tóc miễn cưỡng nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc bọn họ gội đầu, suýt chút nữa thì mất nửa cái mạng, phải dựa vào đạo cụ mới sống sót được.

 

Sao người này trông lại thoải mái như thế?

 

“Hỏng rồi.” Người chơi thầm nghĩ.

 

Chẳng lẽ mình sắp chết đến nơi nên mới xuất hiện ảo giác?

 

Người thợ cắt tóc đứng sau lưng mẹ Chu.

 

Tiệm làm tóc cũ kỹ này thậm chí còn không có cả quạt điện, khi hắn ta giơ cây kéo lên, mùi hôi thối chưa từng có khiến bác Vương đứng phía sau không chịu nổi nữa, chạy tới nôn thốc nôn tháo vào bồn gội đầu.

 

Bồn gội đầu yêu quý bị làm bẩn, sắc mặt người vợ tối sầm.

 

Mẹ Chu hoàn toàn không bị mùi hôi thối ảnh hưởng, bà ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào gương.

 

Qua tấm gương, bà nhìn vợ chồng người thợ cắt tóc phía sau, mỉm cười nói: “Tóc của tôi rất yếu, anh phải cẩn thận đấy…”

 

Hết chương 200.

 

Chương 200: Ngoại truyện – Mẹ Chu và Phó Bản (Thượng)

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên