Chương 201: Ngoại truyện – Mẹ Chu và Phó Bản (Hạ)
Lời nói lạnh lùng của mẹ Chu chẳng hề khiến thợ cắt tóc bận tâm.
Hắn ta xoay cây kéo 360 độ, theo thói quen tạo áp lực tâm lý trước cho khách hàng.
Thấy tóc mẹ Chu vẫn còn nhỏ nước, thợ cắt tóc nhíu mày, mái tóc ẩm ướt sẽ ảnh hưởng đến màn trình diễn của hắn ta, âm thanh khi xé toạc da đầu lúc tóc khô nghe hay hơn. Hắn ta tạm thời kẹp kéo vào thắt lưng, bắt đầu sấy tóc cho mẹ Chu.
“Xì.”
Đau.
Khoảnh khắc chạm vào mái tóc dày, đầu ngón tay bỗng truyền đến cảm giác đau nhói.
Thợ cắt tóc vội vàng rụt tay lại, phát hiện trên bụng ngón tay có thêm một chấm đỏ.
Mẹ Chu mỉm cười giục giã: “Sao lại dừng thế?”
Sau khi xác nhận lại trên mái tóc xoăn trước mặt không có vật nhọn nào, thợ cắt tóc lại kiểm tra máy sấy, cuối cùng cho rằng là mình bị thứ gì đó cứa vào tay.
Vợ hắn ta lo lắng, đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Con mồi càng ngày càng tham lam, sự chú ý của cô ta nhanh chóng chuyển sang việc khác. Làm nghề tóc cả đời, cô ta chưa từng thấy mái tóc nào đẹp như vậy, nhìn có vẻ như đã được uốn nhuộm, nhưng lại không hề có dấu hiệu hư tổn.
Dưới ánh đèn, mái tóc vàng kim tỏa ra sức hút mê người.
“Sắp là của tôi rồi.” Cái lưỡi hẹp hơn người bình thường liếm liếm môi, vợ của người thợ cắt tóc nhắc nhở chồng: “Lát nữa cắt cẩn thận cho tôi.”
Cô ta muốn một tấm da đầu hoàn chỉnh.
Làn da cổ của khách hàng này cũng không tệ, nếu không thì lột đến đây, còn có thể làm mũ trùm đầu.
Người phụ nữ không nhịn được muốn ra tay, cô ta lấy từ trong ngăn kéo ra một con dao nhỏ khác.
Bầu không khí vô hình trở nên căng thẳng.
Bác Vương vừa nôn xong, quay lại thấy cảnh này thì giật mình.
Bà yếu ớt sờ sờ tay áo, ánh mắt đảo qua đôi vợ chồng thợ cắt tóc, con rắn nhỏ giấu dưới lớp tay áo thỉnh thoảng lại động đậy.
Không biết con rắn này có độc hay không, độc tính đối với quái vật có thể phát huy tác dụng lớn đến đâu.
Vậy nên nhất định phải cắn vào chỗ yếu ớt nhất.
Ánh mắt bà bắt đầu trở nên cụ thể hơn, cụ thể đến động mạch chủ ở cổ người phụ nữ và hạ thân của người đàn ông.
Thế nhưng ngay lúc này, mẹ Chu đang ngồi trên ghế xoay bỗng lên tiếng: “Tốc độ cắt tóc của nhà bọn họ hơi chậm, bà ngủ một lát đi.”
Khuôn mặt phản chiếu trong gương khẽ nhếch lên, mẹ Chu trông rất vui vẻ.
Làm bạn với nhau hơn nửa đời người, bác Vương suy nghĩ một chút, quyết định lựa chọn tin tưởng bạn mình. Hơn nữa, chắc chắn đối phương có kinh nghiệm hơn trong việc đối phó với thế giới xa lạ này.
Bà không làm gì thừa thãi nữa, nắm bắt từ khóa quan trọng, ngủ.
Sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người chơi ban đầu thấy bà đứng dậy, muốn phát tín hiệu cầu cứu, nhưng giây tiếp theo lại thấy bà đột nhiên ngủ mất, suýt chút nữa thì rớt cằm.
Bọn họ cố gắng phán đoán thân phận của hai người này.
Một trong số họ trông đã bốn năm mươi tuổi rồi, sao có thể là người chơi được. NPC sao? Vậy thì NPC này có định vị gì?
Hay là, bọn họ đến đây chỉ để gội đầu?!
Mồ hôi túa ra như tắm, lúc hai người sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng bên phía thợ cắt tóc cũng sấy tóc xong, chủ động lấy ra một cuốn sổ: “Khách hàng, cô muốn kiểu tóc nào?”
Cuốn sổ mở ra, in trên đó không phải là kiểu tóc người mẫu truyền thống mà là đủ loại kiểu cạo đầu, vị trí hot nhất đề cử cạo trọc đầu, sau đó xếp thứ hai thứ ba là lột da đầu và cảm giác đầu óc trống rỗng.
“Ba kiểu này đều là tác phẩm nổi tiếng được mọi người khen ngợi của cửa hàng chúng tôi.”
Mẹ Chu không hề sợ hãi trước cuốn sổ giới thiệu đẫm máu, bà hỏi: “Có khách quen nào không?”
“Có chứ.” Lần đầu tiên vợ của thợ cắt tóc trở nên hòa nhã, trước khi chồng trả lời đã mở tủ trưng bày phía sau ra.
Bên trong bày la liệt đầu lâu và da đầu lột từ trên đầu người sống xuống, một số bộ não nhỏ đẹp hơn còn được đựng riêng trong lọ.
Thực sự là khách quen.
Người chơi ngồi gần tủ nhất sởn cả gai ốc, phải cố nhịn lắm mới không nôn ra.
Vợ thợ cắt tóc chỉ vào hai người chơi, nói: “Bọn họ chọn uốn tóc, không khuyến khích, không có cách nào thể hiện được tay nghề thực sự của chúng tôi.”
Trong lúc cô ta đang thao thao bất tuyệt, mẹ Chu đã ngắt lời, đầu ngón tay chỉ vào một chỗ: “Tôi chọn cái này.”
[Cảm giác đầu óc trống rỗng.]
Gần như ngay khoảnh khắc bà đưa ra quyết định, người phụ nữ đã bất chấp ánh mắt không vui của chồng, ra tay trước một bước.
Lưỡi dao mỏng kề sát trán, vừa nhấc lên là muốn cạo sạch lớp da này.
Hiếm khi gặp được mái tóc dễ cắt như vậy, thợ cắt tóc cũng không chịu kém cạnh, đồng thời điều khiển cây kéo.
Cả hai người chơi đều không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi, thế nhưng đã qua mấy giây đồng hồ, tiếng kêu thảm thiết như dự đoán vẫn chưa vang lên. Do dự một hồi, hai người lần lượt nhìn lại, vừa nhìn một cái, suýt chút nữa thì chính bọn họ đã hét lên trước.
Vợ người thợ cắt tóc lúc này đang cứng đờ đứng tại chỗ.
Nhìn kỹ lại, mái tóc xoăn bồng bềnh của mẹ Chu không biết từ lúc nào đã biến thành những con rắn nhỏ gớm ghiếc, liên tục thè cái lưỡi đỏ rực ra.
Thợ cắt tóc càng thêm thê thảm, chùm tóc ban đầu nắm trong tay đều biến thành rắn dài lúc nhúc, cả người hắn ta đều chết lặng.
“A…”
Một con rắn vậy mà tách khỏi đầu mẹ Chu, trực tiếp bò lên đỉnh đầu của vợ người thợ cắt tóc, trong tiếng hét chói tai muộn màng của người phụ nữ, người đàn ông bên cạnh càng ra sức muốn hất đám rắn trên người mình ra, thế nhưng từng đốt ngón tay đều đã bị quấn chặt.
Điều đáng sợ của loài rắn là nó sẽ siết chết con mồi.
Rắc rắc rắc.
Bàn tay cầm kéo mà thợ cắt tóc luôn tự hào, bây giờ mỗi một đốt ngón tay đều như đang trải qua cực hình, không ngừng truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn.
“Cái quái gì vậy!”
Rắn bình thường tuyệt đối không thể nào có sức mạnh như vậy!
Vợ thợ cắt tóc là người đầu tiên hoàn hồn, hắn ta dùng sức vung dao chém về phía con rắn trên người, gần như trong nháy mắt, con rắn nhỏ đã bị chém thành hai khúc.
Người phụ nữ vừa lộ vẻ vui mừng thì con rắn bị chặt đứt phun ra khói đen, làn da vốn còn coi như đàn hồi lại bị thứ giống như virus ăn mòn, nổi lên từng nốt nhỏ, giống như da cóc.
“A a a a a!”
Thợ cắt tóc thấy vậy thì lập tức đứng yên, không dám manh động nữa.
Bóng đèn trên đỉnh đầu bắt đầu chớp nháy, mẹ Chu ngẩng đầu, cả khuôn mặt dưới ánh đèn sắp tắt trông trắng bệch như xác chết: “Động tác hai người chậm quá, cắt nhanh lên.”
Rắn nhỏ hoàn toàn không còn giới hạn trong việc nghiền nát xương cốt, có mấy con còn bắt đầu chui vào da thịt người đàn ông, cảm giác đau đớn kịch liệt qua đi, một cái đầu rắn chui thẳng vào lòng bàn tay.
Thợ cắt tóc đau đớn đến mức sắp tắt thở, hắn ta dùng bàn tay còn lại miễn cưỡng cử động được, chộp lấy chiếc máy sấy bên cạnh, chĩa vào mắt mẹ Chu, bật chế độ gió nóng đến mức tối đa. Cố gắng nhân lúc đối phương theo phản xạ nhắm mắt lại sẽ chạy trốn.
Sự việc không như mong muốn, sau khi nhấn công tắc, máy sấy vẫn không nhúc nhích.
Dây điện trên mặt đất không biết đã bị cắn đứt từ lúc nào, không chỉ vậy, miệng máy sấy còn có rắn đang chui ra. Trên trần nhà, hàng chục con rắn nhỏ treo lủng lẳng, trên sàn nhà càng là một biển rắn cuồn cuộn.
Ở khu vực nghỉ ngơi phía sau chỗ bác Vương ngủ không có nhiều rắn, bà chỉ nghe thấy tiếng la hét.
Dù sao cũng không phải tiếng la hét của chị em tốt nhà bà, không cần phải quan tâm, bác Vương cố gắng làm theo lời dặn dò trước đó của mẹ Chu, đi ngủ.
Lý trí mách bảo bà rằng, đối phương sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ này trong môi trường nguy hiểm, vậy nên cần phải tuân theo.
Đáng tiếc là hoàn toàn không ngủ được.
“Let it go, let it go…” Trong tiếng kêu gào thê lương của thợ cắt tóc, bác Vương lựa chọn dựa vào ca hát để phân tán sự chú ý.
Không được.
Mùi máu tanh ngày càng nồng nặc, bà có một loại xúc động muốn mở mắt ra xác nhận hoàn cảnh hiện tại ngay lập tức, thậm chí còn không thể khống chế bản thân được.
“Có, có thể mở mắt ra chưa?” Lúc nguy cơ cận kề, bác Vương vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, cố gắng đấu tranh với bản năng, giọng nói yếu ớt bị nhấn chìm trong tiếng khóc than.
“Cạch” một tiếng, lời nói vừa dứt không lâu, bóng đèn trong phòng cũng vỡ vụn.
Tiệm cắt tóc không có cửa sổ, cửa cuốn đã hạ xuống che khuất ánh sáng bên ngoài, mất đi nguồn sáng duy nhất, đột nhiên chìm vào bóng tối.
Giọng nói của mẹ Chu chậm rãi truyền đến: “Mở đi.”
Bác Vương mở mắt ra, không nhìn thấy gì cả.
Phúc lợi của bóng tối cũng lan đến hai người chơi bị ép uốn tóc, trước đó dưới mí mắt của thợ cắt tóc, bọn họ rất khó hành động. Lúc này thợ cắt tóc tự lo cho thân hắn ta còn không xong, hơi đâu để ý đến bọn họ nữa, sau khi đột ngột cúp điện, bọn họ đã hơi hồi phục lại được một chút sức lực.
Vừa thấy có cơ hội sống sót, hai người vội vàng tháo mũ uốn tóc, muốn chạy trốn. Giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng rắn rít lên bên cạnh, động tác định bỏ chạy lại tạm dừng.
Động tĩnh bên phía NPC càng khiến bọn họ từ bỏ ý định chạy trốn.
“Chết đi, chết đi!” Vợ của người thợ cắt tóc như phát điên vung dao loạn xạ giữa không trung, mỗi lần chém trúng rắn lại khiến bản thân bị thương nặng hơn.
Bóng tối che giấu biểu cảm chân thật nhất của cô ta, dưới vẻ ngoài dữ tợn là sự tà ác và oán độc không thể che giấu được.
Vợ người thợ cắt tóc đang lặng lẽ tiến lại gần khu vực nghỉ ngơi.
Cô ta nhớ rõ lúc hai vị khách sau đến, mẹ Chu đã bảo bác Vương ngồi sang một bên đợi, chứng tỏ quan hệ của hai người không tệ. Chỉ cần mình có thể khống chế được một người thì vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.
Bàn tính gõ rất hay, nhưng ngay khi cô ta sắp tiếp cận mục tiêu thì cổ bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói.
Cây kéo từ phía sau lưng đột nhiên duỗi ra nhắm ngay cổ cô ta, người sau dùng sức cắt một cái, hai lưỡi dao sắc bén khiến da thịt tách rời.
Mẹ Chu xuất hiện quỷ dị sau lưng cô ta, âm trầm hỏi: “Tay nghề của tôi thế nào?”
Người phụ nữ muốn trả lời cũng không còn kịp nữa: “Ưm…”
Yết hầu của cô ta đã bị cắt đứt, máu tanh hôi thối phun ra như suối.
Nghiêng về phía sau, thợ cắt tóc càng không có cơ hội lên tiếng, hắn ta đã bị đàn rắn bao vây, độc tố đã làm tê liệt thần kinh hắn ta, bị ép đi theo dòng rắn, bị kéo đến bồn gội đầu.
Vòi nước được mở ra, trùng máu tranh nhau chui vào vết thương trên mặt thợ cắt tóc, cảm giác đau đớn xé ruột xé gan cùng với tiếng kêu yếu ớt thảm thiết vang lên không ngừng, khiến người chơi nghe mà run như cầy sấy.
[Bạn đã thành công giết chết vợ chồng chủ tiệm cắt tóc.]
[Bạn đã nhận được tư cách kinh doanh của cửa hàng này.]
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống truyền vào tai.
Mẹ Chu nhíu mày: “Cái gì?”
Tư cách kinh doanh? Đó chẳng phải là thay người khác làm công sao.
Bà không để tâm lắm, lười biếng ngáp một cái, quay đầu lại ném mấy con rắn ở lại kinh doanh là được.
Mẹ Chu đi về phía cửa ra vào, lúc đi ngang qua khu vực nghỉ ngơi, bà nói với người bạn già của mình: “Đi thôi. Đúng rồi, nếu bà không muốn làm người ăn chay thì tốt nhất đừng quay đầu lại.”
Mặt đất đầy bùn máu, một số da rắn và thân rắn bị đứt đoạn hòa lẫn vào nhau, tạo nên một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Bác Vương luôn nghe lời khuyên, lúc cửa cuốn được kéo lên, vội vàng che mắt lại.
Hai người chơi kia thì không được may mắn như vậy, bọn họ cũng chỉ mới trải qua hai ba phó bản, sau khi ánh sáng xé toạc bóng tối, suýt chút nữa thì nôn ra mật xanh mật vàng luôn.
Bước qua ngưỡng cửa, mẹ Chu đột nhiên dừng bước: “Hai người…”
Hai người phía sau suýt chút nữa thì sợ hãi đứng nghiêm chào.
“Lại đây nói cho bà ấy một chút về chuyện của người chơi đi,” Mẹ Chu lại nghiêng đầu nói với bác Vương: “Không hiểu thì cứ hỏi thẳng, cứ coi bọn họ là người hướng dẫn trò chơi gì đó là được.”
Bác Vương lau mồ hôi trên trán: “…Vậy còn bà?”
Mẹ Chu nhìn về phía quán cơm niêu, mỉm cười vuốt vuốt tóc: “Tôi đi chào hỏi bà chủ tiệm đó một tiếng, chẳng phải bọn họ là bạn tốt với đôi vợ chồng tiệm cắt tóc sao?”
Nói xong, mẹ Chu dừng một chút, đột nhiên bắt đầu vỗ tay đánh nhịp.
Bác Vương có khả năng cảm âm cực kỳ tốt, lúc nhỏ Chu Kỳ An còn học thanh nhạc ở chỗ bà. Nghe thấy nhịp điệu, theo bản năng hát theo: “Bạn bè một đời cùng đi, những ngày tháng ấy không còn nữa…”
Mẹ Chu hài lòng: “Đúng vậy, bọn họ nên cùng nhau đi thôi.”
“…”
Mẹ Chu đi về phía bên kia đường, hai người chơi phía sau chân mềm nhũn, cùng dìu nhau đi tới, một người trong đó nuốt nước bọt, hỏi: “Hai người, hai người là người chơi sao?”
Bác Vương gật đầu: “Người chơi phải mất bao lâu mới có thể đạt đến trình độ như bạn tôi?”
Hai người vừa đến biến sắc.
Nằm mơ à. Đó là trình độ mà người chơi có thể đạt tới sao? Trông như có thể khai trừ khỏi nhân loại rồi ấy.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bọn họ không dám gào lên với bác Vương, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thốt ra một câu: “Loại cả đời cũng không đạt được.”
Vừa dứt lời, quán cơm bên cạnh liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Bà chủ làm cơm niêu tay đầy máu me bò ra ngoài, lại bị một cỗ lực lượng khủng bố từ phía sau kéo trở về.
Người chơi nhắm mắt lại, đổi giọng, nói: “Chắc là đợi kiếp sau đi.”
Cả đời cũng không thực hiện được, vậy kiếp sau đầu thai làm con lai quái vật, có lẽ sẽ có được thực lực này.
Lúc mẹ Chu đi ra, mùi máu tanh vẫn còn vương vấn trên đường, không ít cửa hàng nhao nhao đóng cửa giữa ban ngày, trong phút chốc, con đường bỗng trở nên tiêu điều.
Mẹ Chu liếc mắt nhìn sang bên này: “Chỉ còn hai người các cậu thôi à?”
Người chơi xấu hổ nói: “Ban đầu là phó bản tám người, ba người đã chết, mấy người còn lại đã rời đi.”
Phó bản này là kiểu ai hoàn thành nhiệm vụ trước thì được đi trước.
Mẹ Chu gật đầu qua loa, bảo bác Vương lên xe ngủ tiếp, sau đó mới nói: “Được rồi, hai người canh giữ ở đầu đường, đừng để chủ tiệm chạy mất.”
Bà vừa mới phát hiện ra, vậy mà có người ném rác lên xe nhà mình, đúng là chán sống rồi.
“?”
Gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của mẹ Chu bay bay, bà đi vào một cửa hàng gần đó, một cước đá văng cửa tiệm.
Chưa đầy năm phút đồng hồ, tiếng kêu la thảm thiết lại vang lên liên hồi.
“A a a, cứu mạng, cứu mạng với!”
“Không phải tôi, là tiệm quần áo bên cạnh, tôi tố cáo, là tiệm quần áo bên cạnh ném rác.”
Cảnh tượng vô cùng kinh hãi, hai người chơi suýt chút nữa thì ôm chặt lấy nhau run rẩy.
Phó bản này không có nhân viên công tác dẫn dắt, nhiệm vụ chính là thành công đi ra khỏi phố Thiên Quang, thế nhưng bọn họ bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác kỳ diệu, hiện tại người muốn làm nhiệm vụ chạy trốn hơn lại là những ông chủ bà chủ của những cửa tiệm ở đây.
Bên kia, mẹ Chu lại rẽ vào tiệm quần áo.
Tiếng gào thét thảm thiết lần này không kéo dài bao lâu, lúc bà đi ra, trên tay xách theo một thi thể đã mềm nhũn, sau đó ném vào tiệm cắt tóc cùng với thi thể của bà chủ quán cơm niêu.
Sau khi chất đống tất cả thi thể lại với nhau, mẹ Chu hài lòng gật đầu: “Những người bạn tốt đã được đoàn tụ.”
Để báo đáp, di sản của bọn họ nên dâng cho bà.
Tiệm quần áo và quán cơm… Mẹ Chu quay đầu lại nhìn, xem ra phải để lại thêm hai con rắn rồi.
Thiêu xác ngay trên đường, đây là một loại uy hiếp đối với những chủ tiệm khác, phòng ngừa lúc bà không có ở đây, có kẻ đánh chủ ý lên cửa tiệm nhà bà.
Khói lửa bốc lên nghi ngút, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, mẹ Chu lại leo lên chiếc xe buýt.
Bác Vương nhỏ giọng hỏi: “Có thể mở mắt ra chưa?”
Mẹ Chu: “Có thể, nhưng trước tiên đừng nhìn thế giới.”
Trên đường dầu mỡ thi thể đang cháy xèo xèo.
Mẹ Chu lái xe tiếp tục tiến về phía trước, thầm nghĩ lần này ra ngoài vô cùng thuận lợi, bước tiếp theo có thể thử dẫn theo những người hàng xóm khác.
Xe buýt đầu thỏ càng chạy càng xa, dần dần biến mất ở cuối phố Thiên Quang, ông chủ các cửa hàng hai bên đường hé cửa nhìn ra, xác nhận sát thần đã rời đi rồi mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, lúc nhìn thấy mấy con rắn nhỏ còn sót lại trên đường, lại nhịn không được run sợ trong lòng.
………….
Đối với mẹ Chu mà nói, đây chỉ là một phần trong cuộc sống bình thường của bà.
Kiếm tiền cũng tốt, xe buýt đầu thỏ cũng vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể khơi gợi hứng thú của bà trong chốc lát, sau một thời gian ngắn, sẽ bị chấp niệm giục kết hôn xua tan. Vì vậy, mấy ngày trôi qua, bà không còn chút ấn tượng gì về phó bản này nữa.
Điều duy nhất bà còn nhớ được chính là tên của con phố này: Phố Thiên Quang.
Thiên Quang lấy ý nghĩa từ chữ bình minh, nhưng đó rõ ràng là một con phố đen tối.
Trên thực tế, trong trò chơi có không ít con phố trùng tên, ngoài phố Thiên Quang, nó còn có một cái tên khác: Phố Phong Đô, cũng chính là chợ quỷ. Chợ quỷ do các nhà quản lý Quỷ Thị khác nhau quản lý, bọn họ quản lý theo từng khu vực, là phó bản mà những người chơi có kinh nghiệm phong phú nhất cũng sợ hãi khi gặp phải.
Khoảng cách mẹ Chu rời khỏi con phố Thiên Quang đó đã qua hơn một tháng.
Một tháng sau, vào một ngày mây đen giăng kín, một bóng đen hình người sáu tay xuất hiện trên đường phố, giữa mi tâm nó có một vết nứt.
“Chu Kỳ An chết tiệt…”
Sau khi người quản lý chợ quỷ bị Chu Kỳ An điểm nhãn trọng thương, một tháng nay nó giống như bị hành hạ trong chảo dầu, đơn kiến nghị từ chợ quỷ chất đầy trong miếu, mấy chủ tiệm ở chợ quỷ sắp bị đám quỷ nghèo kiết xác không có gì ngoài camera chạy bằng cơm đứng bên ngoài cửa tiệm bức điên luôn rồi.
Không đi ngược lại với quy tắc kinh doanh, người quản lý chợ quỷ cũng không thể xử lý người kinh doanh cửa hàng trái quy định.
Mắt không thấy tâm không phiền, nó dứt khoát đến khu vực khác thuộc quyền quản lý của mình để giải sầu.
Vì bị thương nặng, người quản lý chợ quỷ cẩn thận lựa chọn một con phố kinh doanh tương đối tiêu điều, trên đường đi còn không quên suy nghĩ xem làm thế nào để trả thù Chu Kỳ An.
“Nghe nói tên súc sinh kia và Tư tiên sinh quan hệ không tốt lắm…”
Người quản lý chợ quỷ cười lạnh, nó phải gửi email nói cho Tư tiên sinh biết Chu Kỳ An có vấn đề về trí nhớ, tin rằng đối phương nhất định sẽ lợi dụng điểm này thật tốt.
Tương lai rất đáng mong chờ, trong nháy mắt, tâm trạng của người quản lý chợ quỷ tốt hơn rất nhiều, nó nhìn mây đen cũng thấy tươi sáng hẳn lên.
Bắt đầu quan sát khu vực này, con phố này còn tiêu điều hơn trong tưởng tượng, giống như một con phố chết, nhưng mà so với khu vực toàn là ‘camera chạy bằng cơm’ thì tốt hơn rất nhiều.
Người quản lý chợ quỷ tùy tiện đi vào một cửa hàng.
“Xì xì —”
“Xì xì —”
Hai con rắn ở quầy lễ tân dựng thẳng nửa thân trên… chào mừng quý khách.
Người quản lý chợ quỷ trầm mặc một chút, nó đi nhầm rồi, đi nhầm vào tiệm thú cưng.
Nó lập tức lui ra ngoài, rẽ vào cửa hàng bên cạnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, trước khi khách hàng bước vào, con rắn của cửa hàng bên cạnh đã uyển chuyển đứng thẳng người dậy.
“Xì xì —”
Chào mừng quý khách ~
Người quản lý chợ quỷ: “…”
Cái quái gì thế!!
Phía trước, một tấm biển hiệu nổi bật đập vào mắt. Chỉ thấy trên biển hiệu vẽ một khuôn mặt quen thuộc đáng ghét, người vẽ có trình độ phác họa không tệ, chi tiết rất thật. Phía dưới viết nguệch ngoạc mấy dòng chữ bằng máu:
Con trai tôi chưa kết hôn, người có ý xin liên hệ số 192XXXXXXXX.
Trước khi thành gia lập thất, nghiêm cấm mọi hành vi kẻ đầu vàng tiễn người tóc xanh, kẻ nào vi phạm thì cả nhà phải chôn cùng.
Cảm ơn đã hợp tác!
Mẹ hiền, kính bút.
“…”
Bà nó bà nó bà nó, người quản lý chợ quỷ không nhịn được nữa, nó ngửa mặt lên trời gào thét: “Chu Kỳ An, Chu Kỳ An —”
Sao chỗ nào cũng có mày vậy!
Cả nhà mày đều là súc sinh!!
Tiếng gào thét vang vọng khắp con phố Thiên Quang tiêu điều, trong phút chốc, chủ của các cửa hàng hai bên đường bắt đầu cài then đóng cửa kỹ càng hơn.
Hết chương 201.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Chu Kỳ An: Hắt xì, hắt xì —
Thẩm Tri Ngật đưa khăn giấy qua, ánh mắt âm trầm: Sách nói, một là có người nhớ, hai là bị mắng, ba là bị cảm lạnh, Kỳ An, ai đang mắng em vậy? Anh sẽ giết hết.
Chu Kỳ An: ???
Người quản lý tập đoàn Hác Hội Sa chân chính: … Cả nhà súc sinh +1.