Chương 202: Viên Mãn

 

Chương 202: Viên Mãn

 

Một khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi lời tiên tri của Phù thủy tiên tri lan truyền khắp thế giới.

 

Trong phòng dành cho khách ở Nhà Hát Lớn, Hoa Cổ Thành.

 

“Nhanh chóng là từ ngữ thường được sử dụng để mô tả tốc độ xảy ra của một hành động hoặc sự kiện nào đó rất nhanh, có thể biểu thị ngay lập tức hoặc …” Thẩm Tri Ngật đang tra cứu giải thích từ ngữ trên mạng, hắn đọc theo như sách giáo khoa.

 

Mái tóc sáng màu và đôi mắt xám trắng, khi cúi đầu suy nghĩ, trông hắn giống hệt một bức tượng thạch cao khủng bố.

 

“Phù thủy tiên tri nói là nhanh chóng, nhưng lại không hề nhanh chút nào.”

 

Đã đến lúc phải thay đổi cách diễn đạt rồi.

 

Chu Kỳ An ngồi phía đối diện, nhìn chằm chằm vào bình dưỡng hồn, không biết linh hồn của Kim Chi đang hồi phục như thế nào.

 

Lúc này, bình dưỡng hồn hiển thị: 【Mức độ tu bổ: 7%】.

 

Tiến độ chậm chạp như vậy cho thấy lúc đó không thể dùng từ “Linh hồn bị thương nặng” để miêu tả được, gần như có thể nói là tan biến.

 

Ngược lại, linh hồn của Ngu Vãn thì đã hồi phục rất nhanh.

 

“Hửm?”

 

Trên bình dưỡng hồn đột nhiên hiện lên hình bóng mờ nhạt của hoa thiên điểu.

 

Lần này Chu Kỳ An chắc chắn mình không nhìn nhầm, lần trước trên thẻ vạn năng cũng xuất hiện hoa văn tương tự.

 

Từ tận đáy lòng cậu bỗng nảy sinh cảm giác khó hiểu vô cùng.

 

Xét về mặt cảm xúc, nó giống như một loại ý thức cụ thể hóa nào đó của Kim Chi, nhưng xét về mặt thực tế, linh hồn của Kim Chi yếu ớt như vậy, không thể nào có “Ý chí hiển hiện” chỉ tồn tại trong tiểu thuyết huyền huyễn được.

 

Thẩm Tri Ngật có thể nhận ra bất kỳ thay đổi cảm xúc nào trên người Chu Kỳ An, vừa nhìn đã hiểu được Chu Kỳ An bối rối điều gì ngay lập tức, hắn hỏi: “Có phải cậu sinh viên đại học kia đã đến cúng bái không?”

 

Chu Kỳ An gật đầu.

 

Bỏ qua từ khóa không thể nói trực tiếp, Thẩm Tri Ngật kiên nhẫn giải thích: “Em có thể coi đó là một loại ban phước của sinh vật vô danh nào đó.”

 

Nếu không phải vì hy vọng của cậu sinh viên đại học kia, tàn hồn này đã thực sự tan biến từ lâu rồi.

 

Chu Kỳ An nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Là ban phước từ Thái Tuế sao?

 

Mặc dù đã biết thân phận của cậu sinh viên đại học kia trong giấc mơ lần trước, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi ngạc nhiên. Dần dần, Chu Kỳ An bối rối hỏi: “Xung quanh em có người bình thường nào không?”

 

Thẩm Tri Ngật bật cười: “Tất nhiên là có.”

 

“Ví dụ như?”

 

“Ví dụ như …”

 

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Thẩm Tri Ngật định lấy Ứng Vũ làm ví dụ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, theo tiêu chuẩn của con người, Ứng Vũ cũng có chút không bình thường.

 

“Anh ta thậm chí còn không yêu đương.” Hiện tại Thẩm Tri Ngật hoàn toàn không thể hiểu nổi điều này.

 

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.

 

“Em nhớ ra rồi! Bác Vương…” Chu Kỳ An chưa nói hết câu, giọng cũng ngày càng nhỏ.

 

Bác Vương có thể phụ trách thu tiền mừng trong đám cưới lố bịch đó, rõ ràng là đã phát hiện ra mẹ già nhà cậu không ổn, vậy mà vẫn cùng nhau chơi mạt chược, quả thực cũng có chút siêu phàm.

 

Trong lúc đang ngẩn ngơ, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc, có vài sợi không nghe lời dựng đứng lên.

 

Chu Kỳ An trông thật đáng yêu, hiếm khi thấy vẻ mặt cậu ngây ngô như vậy.

 

Thẩm Tri Ngật không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, vuốt một hồi, hắn lặng lẽ vuốt những sợi tóc dựng đứng trên đỉnh đầu cậu thành hình trái tim.

 

Mái tóc lạnh lẽo, mềm mại, mượt mà dị thường, là màu sắc bí ẩn chỉ có ở dưới biển sâu.

 

Nếu phải dùng hai từ để miêu tả thì chỉ có thể nói là: Sướng tay.

 

Tạm thời không ngăn cản, Chu Kỳ An nheo mắt hồi tưởng lại quá khứ: “Lần đầu tiên mẹ em đưa bác Vương hạ phó bản, cũng không biết là cảnh tượng gì… Bác Vương không được gan dạ cho lắm, hồi nhỏ em đến nhà bác ấy học thanh nhạc, em nhớ có lần bác ấy suýt ngất chỉ vì một con nhện.”

 

Nhưng cậu tin rằng bác Vương sẽ mạnh mẽ.

 

Câu cửa miệng của bác ấy lúc nào cũng là “Bao giờ mới được nghỉ hưu”, vất vả lắm mới đến lúc được lĩnh lương hưu, kết quả thế giới lại sắp diệt vong.

 

“… Có thể chịu đựng được cú sốc như vậy, hẳn là sẽ không dễ dàng bị những chuyện khác đánh gục.”

 

Thẩm Tri Ngật vẫn đang vuốt tóc cậu, lúc này hắn không cùng tần số với cậu.

 

Con người có tính cách, tóc tai cũng có cá tính riêng, mái tóc đã tiến hóa hoàn toàn có cơ chế tự vệ riêng.

 

Bị Thẩm Tri Ngật vuốt ve quá lâu, nó đã dựng đứng lên, có thể mềm mại cũng có thể sắc bén như sợi thép, tự động quấn lấy cổ tay trắng bệch của hắn.

 

Nhưng mà, mái tóc không tiếp tục tấn công.

 

Thẩm Tri Ngật bắt đầu tích cực phổ cập kiến thức: “Kỳ An, máu của anh rất tốt cho em.” Hắn bắt đầu miêu tả cảnh tượng trong tưởng tượng của mình: “Dùng mùi máu của anh làm dưỡng chất, có thể giúp nó duy trì màu sắc khỏe mạnh hơn…”

 

Chu Kỳ An giật mình, đưa tay chỉ ra cửa: “Giờ nghỉ trưa, xin đừng làm phiền.”

 

Yêu thích tắm máu như vậy, Bloody Mary cũng phải nhận anh làm cha nuôi.

 

Thẩm Tri Ngật vẫn đang cố gắng xúi giục.

 

Quái vật dựa vào việc hấp thu máu thịt để tiến hóa, khi say mê một sinh vật khác, chúng luôn nghĩ đến việc lấy máu thịt hồi báo. Mặc dù Yểm Thể là quái vật cấp bậc Truyền thuyết, đã thoát khỏi chuỗi tiến hóa này, nhưng bản năng từ trong xương tủy vẫn còn đó.

 

“Máu…”

 

Đáng tiếc, về mặt này thì Chu Kỳ An hoàn toàn không chiều theo hắn, lần này cậu nói thẳng hơn: “Ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo lại đi.”

 

“Ừ.”

 

Hôm nay trời đẹp, sau khi Thẩm Tri Ngật đi ra ngoài, hắn đặc biệt chọn đứng ở cùng một hướng với Chu Kỳ An, đảm bảo cả hai cùng hóng gió.

 

Vào ban ngày cổng nhà hát rất vắng vẻ, không còn ánh đèn rực rỡ như ban đêm, cũng không còn những khán giả nhiệt tình nữa.

 

Thẩm Tri Ngật thích yên tĩnh, điều này rất hợp ý hắn.

 

Nhưng sự yên bình tương đối này đã bị xé toạc khi hắn nhìn thấy những lời đồn đại vẫn đang lan truyền trên diễn đàn.

 

Diễn đàn vẫn như cũ, Phù thủy tiên tri ngày càng không đáng tin cậy.

 

Làn sương mù xám xịt cuồn cuộn trên màn hình điện thoại, Thẩm Tri Ngật nghiêm túc suy nghĩ xem liệu có nên để cái bóng của mình lần theo đường truyền internet để tàn sát hay không, Kỳ An mà biết được thì sẽ tức giận đến mức nào.

 

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì hắn quyết định từ bỏ.

 

Cho dù chỉ là một chút tức giận cũng không đáng.

 

“Cần giúp đỡ gì không?”

 

Một giọng nói vang lên từ phía xa, Sếp đang đứng dưới gốc cây cách đó vài mét.

 

Vì Chu Kỳ An đã lên kế hoạch sắp xếp mọi thứ ở Hoa Cổ Thành, sau đó sẽ đến thế giới mới, nên Thẩm Tri Ngật đã tìm cách để Sếp và mẹ của Chu Kỳ An ở lại Hoa Cổ Thành thêm vài ngày nữa.

 

Hôm nay, Sếp chải tóc vuốt ngược ra sau, lại còn đeo cà vạt màu xanh lam, khuôn mặt vẫn trắng bệch như ma cà rồng, nhưng giọng điệu nói chuyện đã bớt đi vài phần âm trầm.

 

Sau khi uống thứ thay thế cho túi dưỡng sinh lần thứ hai, ngưỡng lý trí của Sếp đã đạt được tiêu chuẩn đến thế giới mới, nhưng bản chất yêu công việc của ông ta thì vẫn không thay đổi.

 

Vẫn trao đổi lợi ích là nguyên tắc ứng xử như của nhà tư bản.

 

“Tôi có thể cho tất cả các cửa hàng trong chợ quỷ treo ảnh của hai người, cũng có thể cho người quản lý cửa hàng hiện tại in hình đại diện hoạt hình của cặp đôi lên bao bì sản phẩm, hoặc tặng kèm một số nhãn dán hoạt hình. Nếu sau này hàng hóa được xuất khẩu, nhiều thế giới ở các phó bản cũng sẽ có dấu vết tồn tại của hai người.”

 

Thẩm Tri Ngật nheo mắt, không thể không nói, đầu óc của tên gian thương đáng ghét này thật sự rất tốt.

 

“Để đổi lấy, cậu chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ.”

 

Đôi mắt sau cặp kính gọng tròn của Sếp lóe lên: “Khi công ty mới thành lập, cậu có thể dành chút thời gian đến bộ phận dịch vụ sức khỏe tâm lý của nhân viên, làm một số công việc tư vấn tâm lý.”

 

Nếu Chu Kỳ An có mặt ở đây, chắc chắn cậu sẽ cảm thán rằng, cuối cùng Sếp cũng biết quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân viên rồi, nhưng xét đến khả năng tẩy não của Thẩm Tri Ngật, quá trình hồi phục lý trí này quả thực vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải thiện.

 

“Được.”

 

Thẩm Tri Ngật đồng ý giao dịch rất sảng khoái, đồng thời phất tay ra hiệu ông ta tránh sang chỗ khác, đừng cản trở hắn và Kỳ An cùng hóng gió.

 

Sếp cau mày nhìn theo, trong mắt lộ rõ ​​vẻ khó hiểu.

 

Yêu đương thì có gì hay? Sao vui bằng công việc được?

 

Không thể hiểu nổi.

 

Thẩm Tri Ngật mặc kệ “Gã thô lỗ” kia, tiếp tục hóng gió.

 

——————

 

Một lần hóng gió này kéo dài hai tiếng đồng hồ.

 

Cửa hàng của Sếp ở chợ quỷ vẫn luôn do Chu Kỳ An thay mặt kinh doanh, đề xuất về bao bì và quảng cáo của ông ta cuối cùng vẫn phải do Chu Kỳ An nhờ người hoàn thành.

 

Thẩm Tri Ngật cố ý quay lại muộn một chút, chừa thời gian cho hai người bàn bạc.

 

Khi trở lại phòng khách, Chu Kỳ An đã tỉnh dậy từ lâu, cậu mặc quần đen áo sơ mi mỏng ngồi bên bàn, trông như đang viết kịch bản.

 

“Tối nay ăn gì?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Kỳ An không ngẩng đầu lên, hỏi.

 

Mọi thứ đều như thường lệ, Thẩm Tri Ngật trầm ngâm không biết rốt cuộc Sếp có nói chuyện đứng đắn hay không.

 

Hắn nói ra tên một vài món ăn, sau đó định mở lời thăm dò, nhưng nhìn thấy đối phương vẫn cúi đầu viết lách, sợ làm phiền dòng suy nghĩ lúc cậu làm việc, cuối cùng vẫn quyết định nhịn, đợi đến tối rồi hỏi sau vậy.

 

Xoay người, Thẩm Tri Ngật kéo cái bóng đen ngòm như mực của mình đi đặt đồ ăn.

 

Gió bên ngoài cửa sổ vẫn thổi không ngừng, một tờ giấy nháp đột nhiên bị thổi xuống đất, cái bóng đã hắc hóa lập tức lao ra nhặt tờ giấy nháp.

 

Gần như cùng lúc đó, Thẩm Tri Ngật cũng sững sờ.

 

Cái bóng là góc nhìn thứ hai của hắn, Thẩm Tri Ngật nhìn rõ ràng nội dung trên tờ giấy nháp: Giữa biển cả có một hòn đá nhỏ rất đáng yêu, hai hình vẽ chibi rất giống hắn và Chu Kỳ An đang dựa vào đó hóng mát, bọt nước phía trên có hình trái tim.

 

Rất giống với trái tim mà hắn đã uốn cong bằng mấy sợi tóc dựng đứng trên đầu Chu Kỳ An trước khi bị đuổi ra ngoài hóng gió.

 

Rõ ràng đối phương đã thương lượng với Sếp, không chỉ đồng ý đề nghị này, mà còn tự tay vẽ bản thiết kế.

 

Thẩm Tri Ngật chợt nhận ra, trong lúc hắn đang kìm nén rất nhiều ham muốn theo bản năng, thì nguồn gốc khiến hắn cam tâm tình nguyện kìm nén lại đang âm thầm dung túng cho hắn.

 

Chu Kỳ An đang xoay bút, dường như cảm nhận được điều gì đó, liếc mắt nhìn sang.

 

Ngũ quan của cậu vốn đã rất đẹp, mái tóc có màu sắc khác lạ dù đã được búi cao nhưng cũng gần chạm đến thắt lưng.

 

Thấy Thẩm Tri Ngật đứng im tại chỗ, cứ tưởng hắn có ý kiến ​​gì về bản thiết kế.

 

Đối với “bên A” này, Chu Kỳ An vẫn tương đối kiên nhẫn, hỏi xem có muốn thêm hoặc sửa đổi chi tiết nào không.

 

“Hoặc là, màu sắc điều chỉnh cho tươi sáng hơn một chút…”

 

Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị một tầng nhiệt độ khác bao phủ.

 

“Hửm?”

 

Con ngươi Chu Kỳ An co rút lại, vì kinh ngạc mà hơi thở có chút dồn dập.

 

Dưới ánh hoàng hôn, cơ thể Thẩm Tri Ngật có một loại cảm giác hư hư thực thực kỳ dị dưới ánh sáng, một phần sức mạnh bị phong ấn bên ngoài tạm thời quay trở lại cơ thể, khiến cho một tia âm khí vẫn luôn không tiêu tan được trong không khí.

 

Thể chất thông linh vô cùng nhạy cảm với âm khí, Chu Kỳ An nắm lấy cánh tay buông thõng của Thẩm Tri Ngật, không khỏi siết chặt.

 

Lời cảnh cáo ban đầu, rất nhanh đã biến chất trong cơn mê loạn.

 

Tiếng thở dốc như bị ép ra khỏi lồng ngực, khiến Thẩm Tri Ngật không nhịn được phải cúi người xuống, hôn sâu hơn.

 

Đây là nụ hôn đầu tiên hoàn toàn không kiềm chế giữa hai người.

 

Bản thảo trên bàn bị xáo trộn, màu vẽ bị hất đổ, như ma xui quỷ khiến, Thẩm Tri Ngật dùng đầu ngón tay dính một chút màu đỏ, bôi lên xương quai xanh của Chu Kỳ An.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lớp mồ hôi mỏng trên đó làm nhòe màu đi, trông giống như một đóa hoa mai đỏ thắm.

 

Mãi đến khi lo lắng bản thiết kế phía trên bị hỏng, hắn mới miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút.

 

Nhưng mà, sự tỉnh táo này chỉ giới hạn ở việc chuyển địa điểm từ bàn sang giường, nhà hát lớn dành riêng một tầng lầu làm phòng nghỉ cho khách, mục đích không cần nói cũng biết. Có thể nói là nơi này có đủ loại vật dụng cần thiết, thậm chí chỉ cần kéo tấm vải đỏ trên bức tranh tường xuống là có ngay một tấm gương tình thú khổng lồ.

 

Càng nhiều âm khí không kiểm soát được tràn ra bên ngoài, giống như những xúc tu âm u mềm mại quấn quanh những nơi nhạy cảm trên cơ thể.

 

Chu Kỳ An cảm thấy hơi nóng, theo bản năng rúc đến chỗ có hơi lạnh.

 

Khác với lần ở Mặc Trấn, bây giờ bọn họ không cần bận tâm nhiệm vụ, không có nguy hiểm chưa biết, thứ còn lại chỉ là bản năng nguyên thủy nhất.

 

Cơ thể gầy gò run rẩy, quấn quýt trong đau đớn và khoái cảm nhẹ nhàng.

 

Cuối cùng, một chút mơ màng mê ly nở rộ trong đôi đồng tử màu băng lam.

 

“Kỳ An…”

 

Thẩm Tri Ngật cúi đầu, áp trán vào chỗ xương quai xanh của cậu, che giấu sự bối rối và thỏa mãn sâu trong mắt mình, năm xưa Thái Tuế chế nhạo hắn không có phẩm chất của con người, nhưng lại có khả năng yêu con người.

 

Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, tại sao trong máu thịt của quái vật lại sinh ra một trái tim biết yêu.

 

Nhưng thích một người, quả thực là một cảm giác rất tuyệt vời.

 

… Tên mù chữ Thái Tuế kia làm sao có thể hiểu được?

 

“Thầy Thẩm…”

 

Hai chữ thản nhiên bật ra từ bờ môi Chu Kỳ An, khiến Thẩm Tri Ngật đang run rẩy trở nên cứng đờ.

 

Dấu vết ấm áp còn sót lại vẫn còn vương vấn, đột nhiên Chu Kỳ An hơi nghiêng đầu: “Nghe thấy không?”

 

Rất ồn ào.

 

Mỗi đêm nhà hát lớn đều có biểu diễn, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, là khán giả đang vào xem.

 

Tầng lầu và vị trí đặt giường của bọn họ không thể để lộ ra ngoài dù chỉ một chút, nhưng những âm thanh này vô hình chung lại mang đến một loại ảo giác, cứ như thể bọn họ đang phơi bày ra trước mắt thế nhân.

 

Cảm giác kỳ quái và kích thích khiến cho Thẩm Tri Ngật vốn không có liêm sỉ nhưng lại có dục vọng chiếm hữu cực lớn càng thêm hưng phấn.

 

Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, bên ngoài trời đầy sao.

 

… Đã qua một lúc lâu kể từ nụ hôn khiến họ mất kiểm soát kia, Chu Kỳ An đưa ngón tay chặn lại cái đầu của Thẩm Tri Ngật đang muốn cúi xuống lần nữa, ra hiệu hắn nên dừng lại.

 

Cậu dịu dàng vẽ bánh: “Tìm một ngày có mưa sao băng, lần sau chúng ta đến sườn núi hoang vắng nào đó.”

 

“… Để em gửi bản thiết kế và ảnh chụp chung của chúng ta cho cô Tề đã.”

 

Mang theo mong đợi tốt đẹp về tương lai, vừa giây trước Thẩm Tri Dật còn tham lam vô độ, bây giờ lập tức ngoan ngoãn nghe lời.

——————

 

Một tháng sau, thế giới thực.

 

Ban đầu trong tưởng tượng của Chu Kỳ An, bản thiết kế và bức ảnh chỉ được sử dụng trên bao bì sản phẩm, nhưng rõ ràng là cô Tề còn có sự sắp xếp khác.

 

Khả năng thực thi của NPC đúng là vượt quá sức tưởng tượng.

 

Chợ quỷ là một phó bản cấp cao đặc biệt, Quỷ Thị được các vị quản lý chợ quỷ phân chia khu vực quản lý, các mặt hàng và NPC ở đây thường xuyên di chuyển qua lại giữa các phó bản khác nhau, vậy nên những bức ảnh được in trên sản phẩm cũng được lưu thông theo.

 

Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, bức ảnh đã lan truyền khắp các con phố ngõ hẻm.

 

Những tấm áp phích quảng cáo đột nhiên xuất hiện ở các phó bản khác nhau, ảnh chụp cặp đôi ở đầu đường cuối ngõ, ngày càng nhiều người chơi chú ý đến cặp đôi “NPC” kỳ lạ này.

 

Không ít người chơi sau khi nhìn thấy, đều cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Sau khi một người chơi đăng bài, diễn đàn nhanh chóng trở nên sôi nổi:

 

[Trong phó bản “Thiên Quang Sạ Hiện”, tôi đã cố ý hỏi thăm nhân viên bán hàng, anh ta nói rằng người tóc xanh trong ảnh là ông chủ lớn của họ, người còn lại là người yêu của ông chủ.]

 

[Tôi cũng có chút tin tức. Tuần trước tôi đến phó bản chợ quỷ, lúc đi ngang qua một công ty tổ chức đám cưới, trước cửa có đặt tấm biển hiệu này.

 

Tôi còn gặp phải một nữ quản lý họ Tề đang thị sát, cô ấy bảo nhân viên đổi nhạc ở cửa thành bài gì mà người thân mật, người yêu thân mật… Nhưng hai người trong ảnh chắc là chưa kết hôn, quản lý Tề nói đó là vị hôn phu của ông chủ bọn họ, đồng thời cũng là người đại diện cho thương hiệu của bọn họ.]

 

Ông chủ lớn, người đại diện cho công ty tổ chức đám cưới?

 

Những người chơi theo dõi diễn đàn đột nhiên ngửi thấy mùi vị kỳ lạ nào đó.

 

Thông tin có thể đồng thời xuất hiện trong nhiều phó bản trong trò chơi, chắc chắn không đơn giản! Cặp đôi NPC này có phải là manh mối quan trọng nào đó không?

 

Tất cả người chơi đều trở nên phấn khích, loại manh mối này, hoặc là ẩn giấu đạo cụ đặc biệt nào đó, hoặc là có liên quan đến thông tin về phó bản và tiến hóa!

 

[Tổng hợp tin tức của mọi người ở trên, cũng có khả năng là trò chơi sẽ mở phó bản kinh dị tình yêu nào đó, hai người này chính là tuyến chính.]

 

Phó bản chính tuyến phân ra nhiều phó bản nhánh không phải là hiếm, Quỷ Thị chính là một ví dụ điển hình nhất, phó bản phái sinh rất nhiều.

 

[Vì mọi người đều đã chia sẻ, vậy tôi cũng bổ sung một câu, nếu thật sự mở phó bản, ngàn vạn lần đừng tùy tiện nghi ngờ quan hệ của hai người trong ảnh.

 

Lúc đó, khi tôi nhìn thấy bức ảnh trong phó bản, thuận miệng nói một câu, hai người đàn ông thì yêu đương cái gì, sau đó thì bị đánh nhừ tử.

 

… Rõ ràng lúc tôi nói câu đó, xung quanh không có ai, nhưng ngay sau đó quỷ từ dưới cống thoát nước xông lên, cứ như thể trên đầu có camera vậy.]

 

[Người anh em ở trên, lúc bọn họ đánh anh, có phải nói là đừng xúc phạm tình cảm ân ái của ông chủ bọn họ không?

 

Tôi cũng từng bị đánh. NPC đánh tôi còn nói gì mà, danh tiếng của ông chủ chính là danh tiếng của cửa hàng ở chợ quỷ, tôi xúc phạm quyền danh dự của người ta, đánh chết cũng đáng.]

 

Trong nháy mắt, cuộc thảo luận về bức ảnh trở nên sôi nổi, liên tục mấy ngày liền, sức nóng vẫn không hề giảm xuống.

 

Lúc này, trong một khu vực bị sương mù bao phủ, các bang hội lớn đang tổ chức hội nghị.

 

Trong cuộc họp, mọi người đang thảo luận về những diễn biến mới của thế giới mới và Hiệp hội săn cá voi, không ít người nhìn về phía Cô gái mặc áo choàng đỏ, nghe nói gần đây cô ta đã đối đầu với hiệp hội này.

 

Cô gái mặc áo choàng đỏ không đáp lại, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.

 

Đúng lúc này, có người lên tiếng trước về một việc quan trọng khác.

 

“Mời mọi người xem…”

 

Một bức ảnh chụp chung của một cặp đôi được phóng to chiếu lên màn hình, người phát biểu nghiêm nghị nói:

 

“Về cặp đôi NPC kỳ lạ đang gây xôn xao trên diễn đàn gần đây, hiệp hội chúng tôi đã tổng hợp các manh mối và phát hiện ra rằng, cùng một bức ảnh đã xuất hiện ở rất nhiều phó bản cấp 4 trở lên, rất có thể có liên quan đến động thái tiếp theo của trò chơi, chúng tôi dự định sẽ căn cứ vào một số manh mối…”

 

Trái ngược hoàn toàn với bài phát biểu trang nghiêm, bức ảnh trên màn hình lại vô cùng ngọt ngào, một người vòng tay ôm lấy người còn lại.

 

Sau khi phóng to thì hình ảnh có hơi méo mó một chút, nhưng như thế cũng không thể che giấu được nụ cười trong mắt của hai người.

 

Người đàn ông hơi cao hơn có khí chất của người trí thức, ánh mắt đều đặt trên người bên cạnh, chàng trai nhìn thẳng vào ống kính, mái tóc màu xanh lam buông xuống trên mười ngón tay đan chặt của hai người, giống như một nút thắt không thể tháo gỡ.

 

Một số người bên dưới sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của cặp đôi đó thì lại rơi vào trầm mặc quỷ dị.

 

Thành viên của hiệp hội vẫn còn đang trình bày về hướng đi mà bức ảnh này có thể dự báo.

 

Trong bài phát biểu thao thao bất tuyệt đó, bầu không khí tại hiện trường lại càng thêm trầm mặc, cuối cùng ngay cả người đang nói cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, giọng nói cũng dần dần nhỏ xuống.

 

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

 

Trong bầu không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi, một người đàn ông tóc vàng ban đầu đang lơ đễnh chơi điện thoại, tùy tiện ngẩng đầu lên nhìn.

 

Ngay sau đó, con ngươi của người đàn ông co rút lại, anh ta hét lên như gà mái: “Bà nó! Đồ ngu ngốc! Mẹ kiếp!”

 

Thậm chí anh ta còn trực tiếp đứng dậy.

 

“NPC gì chứ? Mấy người bị mù hết rồi à, ngay cả Pháo hủy diệt mà cũng không nhận ra.”

 

Phản ứng dữ dội khiến Vikas mắng xong mới nhớ ra bây giờ đang là hiện trường hội nghị.

 

Gần đây anh ta rất dễ nổi nóng.

 

Theo thỏa thuận, sau khi Vikas ra ngoài phải tặng miễn phí cho Ứng Vũ một đạo cụ lợi hại, kết quả con cáo già Ứng Vũ lại công khai cảm ơn, còn đăng cả ảnh chụp quà tặng, khiến anh ta bị người trong nước mắng là kẻ phản bội, không thể sống nổi ở nước mình, hiện tại đành phải tìm đại một hiệp hội nào đó để tá túc.

 

Thành viên hiệp hội vừa rồi còn đang nghiêm túc phân tích, nghe vậy thì sững sờ.

 

Anh ta tự động bỏ qua những lời lẽ thô tục phía trước, hai mắt trợn tròn xoe.

 

Pháo hủy diệt phó bản?

 

Mấy chữ này khiến anh ta phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, chẳng phải đó là người sở hữu thánh khí sao?

 

Tại sao ảnh chụp của người sở hữu thánh khí lại được lưu thông trong phó bản?

 

Bầu không khí trở nên trầm mặc hơn trước, có người là vì kinh ngạc, có người là vì bất đắc dĩ.

 

Không biết bao lâu sau, Cô gái mặc áo choàng đỏ nhìn Vikas, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Ngu ngốc.”

 

Những người trong cuộc khác cũng lộ vẻ mặt ngượng ngùng, Bạch Thiền Y thì nghiêng đầu đỡ trán, hôm nay phó hội trưởng Bách Xuyên là Trần Tố cũng có mặt, bà ta cũng chỉ biết cười gượng mấy tiếng.

 

Cuối cùng vẫn là Cô gái mặc áo choàng đỏ lên tiếng giải thích về chuyện của Hiệp hội săn cá voi và Chu Kỳ An.

 

………..

 

Trên diễn đàn tối hôm đó – [Chủ nhân của bức ảnh này là Pháo hủy diệt phó bản] bùng nổ.

 

Bức ảnh chụp chung ngọt ngào được treo ở tầng cao nhất, bên trên được đánh dấu thông tin thân phận rõ ràng.

 

“Pháo hủy diệt, không ngờ lại là anh Pháo hủy diệt!”

 

“Woa, thật hay giả vậy? Dưa này hơi vô lý rồi đó!”

 

Chủ thớt sau khi đăng tiêu đề, chỉ trả lời một lần duy nhất: [Giả thì để lần sau tôi gặp phải phó bản 5 sao rưỡi.]

 

Lời thề này cũng đủ độc.

 

Chờ nửa ngày trời cũng không thấy ai bác bỏ tin đồn, diễn đàn lúc nửa đêm lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.

 

Lập tức có người chơi lật lại các bài đăng trước đó, bọn họ toàn là những cao thủ khảo chứng, và đã chỉ ra rằng, trong bài đăng bàn luận về đại lão giúp đỡ mình vượt phó bản có nhắc đến việc đại lão S có đôi mắt màu xám trắng.

 

“Nhìn kỹ đi, người đàn ông còn lại trong ảnh cũng có đôi mắt màu xám trắng, quả thực trùng khớp với đặc điểm bạn trai của Pháo hủy diệt!”

 

Những bài đăng bảo, “Người yêu cũ của Pháo hủy diệt là hội trưởng Hiệp hội săn cá voi, người yêu cũ là mắt đỏ, bạch nguyệt quang là mắt xám trắng (nghi ngờ đã tái hợp?)” trước đó cũng bị đào mộ lại.

 

“Nghi là Hội trưởng Hiệp hội săn cá voi đã chết, sáng nay mới gặp Cô gái mặc áo choàng đỏ, cô ấy nói là hiểu lầm mối quan hệ giữa hội trưởng Hiệp hội săn cá voi và Pháo hủy diệt, hội trưởng không phải là kẻ si tình, mà chỉ là con chó cắn người bừa bãi.”

 

“Mà này, tôi từng bỏ ra một ít tiền âm phủ, nghe được một tin đồn còn vô lý hơn! Gì mà thân phận vị hôn phu của ông chủ lớn rất bí ẩn, vì tình thú, nghi ngờ sử dụng thủ đoạn đặc biệt để thay đổi dung mạo, chẳng lẽ mắt đỏ mắt trắng gì đó cũng đều là một người?”

 

Lúc này, đột nhiên có một người chơi nhảy ra:

 

“Vậy thì một tháng nay chúng ta đang bàn về cái gì vậy?”

 

“Bàn về lịch sử tình ái của Pháo hủy diệt sao!”

 

Phó bản mới của trò chơi mà bọn họ tưởng tượng, không ngờ lại là chuyện tình yêu của anh Pháo hủy diệt!!!

 

Cùng lúc đó, cậu sinh viên đại học không có cuộc sống về đêm đang tải ảnh xuống và điên cuồng chụp ảnh màn hình trên diễn đàn, trong lòng nghĩ nhất định phải mang những thứ này đến thế giới mới cho anh Thẩm.

 

Chuyện tình cảm được công khai rộng rãi như vậy, chắc hẳn anh Thẩm sẽ rất vui.

 

“Không biết anh Chu và anh Thẩm bây giờ đang làm gì…”

 

Thế giới mới sẽ như thế nào?

 

Bên ngoài cửa sổ, vừa vặn có một ngôi sao băng xẹt qua, trong bóng tối vô tận xuất hiện ánh sáng rực rỡ, giống như ánh bình minh trước bình minh.

 

Sao băng!

 

Cậu sinh viên đại học sững sờ, vội vàng nhắm mắt lại, cúi đầu ước nguyện:

 

“Hy vọng mọi người có thể đoàn tụ suôn sẻ ở thế giới mới.”

 

Trước khi sao băng biến mất, cậu ta vẫn tiếp tục thành kính cầu nguyện:

 

“Hy vọng những người chứng kiến ​​tôi trưởng thành, năm nào cũng vui vẻ hạnh phúc, vạn sự như ý.”

 

Toàn văn hoàn!

 

Chương 202: Viên Mãn

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên