Chương 21: 030800 – Bí Ẩn

 

Chương 21: 030800 – Bí Ẩn

 

“Là gì vậy?” Dù thật hay giả, Lê Chỉ đều cảm thấy dáng vẻ này của Du Phùng rất kỳ lạ.

 

Nhìn kỹ, khi Du Phùng không có biểu cảm gì, có thể thấy rõ khuôn mặt điển trai lạnh lùng vốn có, nhưng phần lớn thời gian hắn luôn cong khóe miệng, thậm chí lúc cười tươi hơn còn lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn, vô cớ phá vỡ cảm giác xa cách trời sinh đó.

 

“Nguyện vọng chưa hoàn thành là gì?” Lê Chỉ rất tò mò, nhưng Du Phùng chỉ im lặng một hồi lâu mà không trả lời, hắn lại lặp lại câu nói kia một lần nữa.

 

“Tôi không nhớ.”

 

Câu trả lời này thật khiến người ta nản lòng.

 

“Tôi thật sự không nhớ.” Du Phùng thấy ánh mắt Lê Chỉ thoáng chốc trở nên trống rỗng, cảm thấy rất thú vị, “Chỉ mơ hồ cảm thấy, có một việc nhất định phải hoàn thành.”

 

“Tôi nói thật. Không lừa cậu mà.”

 

Hai người nhìn nhau, trong mắt Du Phùng có sự chân thành khó phân thật giả, lực chú ý của Lê Chỉ nhất thời bị thu hút.

 

Cậu làm như đang chăm chú lắng nghe, nhưng ánh mắt lại âm thầm phác họa đường nét khuôn mặt và đôi mắt của Du Phùng, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm kia đã vô thức kéo Lê Chỉ ra khỏi cảm giác về thời gian.

 

“… Cậu vẫn đang nghe chứ?”

 

Lê Chỉ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình lại mất tập trung.

 

“Là cậu đã bảo tôi trả lời nghiêm túc, tôi đã trả lời rất nghiêm túc rồi, vậy mà cậu lại không nghe.”

 

Thật hiếm khi thấy Lê Chỉ bối rối, không biết nên che giấu vẻ thất thố vừa rồi của mình như thế nào.

 

“Xin lỗi. Tôi…. Có lẽ… tối qua tôi ngủ không ngon.”

 

Thật là một cái cớ vụng về. Lê Chỉ lập tức cảm thấy thật hối hận.

 

Du Phùng ngược lại cười ha hả, “Bây giờ cậu giống người hơn rồi.”

 

“Giống người?” Lê Chỉ không hiểu ý của Du Phùng.

 

“Đúng vậy, giống con người. Ban đầu cậu giống hệt thằng bé quản gia kia, tuy cũng biết nói biết cười, nhưng luôn có cảm giác như một cái máy.” Du Phùng vô thức dùng ngón tay gõ nhẹ lên một lá bài Tarot, là lá bài Tháp, “Nhưng bây giờ tôi tin cậu là người rồi.”

 

“Tôi vốn dĩ là người mà.” Lê Chỉ không lên tiếng, chỉ thầm phản bác trong lòng.

 

Nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghét trước mắt, Lê Chỉ luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

 

Sự việc phát triển đến bây giờ, thân phận của một số người đã dần lộ diện. Chỉ còn Tây Trì và Nhạc Nhan, cùng với… thân phận của chính bản thân Lê Chỉ vẫn chưa có manh mối. Lê Chỉ luôn cảm thấy trước khi mất trí nhớ mình hẳn cũng quen biết với Du Phùng.

 

“Cậu có ấn tượng gì về tôi không?” Trí nhớ của Lê Chỉ vẫn còn nhiều thiếu sót, nên muốn xem Du Phùng có manh mối gì hữu ích không.

 

Du Phùng nghe vậy thì nhìn về phía Lê Chỉ, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua khuôn mặt cậu rồi lại rời đi.

 

“Hiện tại thì chưa.”

 

Từ thái độ qua loa của hắn, không hiểu sao Lê Chỉ cảm nhận được có chút không tự nhiên.

 

“Đi xem hai người còn lại thế nào đi?” Du Phùng nói.

 

Lê Chỉ gật đầu, cậu mang theo nghi vấn về thân phận của mình đi theo sau Du Phùng, hai người lần lượt rời khỏi phòng khách.

 

Bọn họ đi lên cầu thang đến tầng ba, cả trang viên vẫn như đang chìm trong giấc ngủ.

 

“Cốc cốc.”

 

Du Phùng giơ tay gõ nhẹ hai tiếng vào cánh cửa rồi đứng chờ bên cạnh.

 

Không ai trả lời.

 

Hắn lại giơ tay gõ thêm hai tiếng nữa, rất thong thả, không nhanh cũng không chậm.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.

 

Bên trong im lặng như không có người.

 

Chuông cảnh báo trong đầu Lê Chỉ vang lên, cậu nghĩ đến cảnh tượng não của Cục trưởng Cao bị bắn tung tóe.

 

Du Phùng cũng hành động ngay lập tức. Hắn lùi lại hai bước rồi nghiêng người đâm mạnh vào cánh cửa gỗ. Tiếng động nặng nề vang lên, gần ổ khóa của cánh cửa gỗ chắc chắn đã xuất hiện một khe hở nhỏ.

 

Du Phùng lại lặp lại động tác lùi lại, chuẩn bị cho cú va chạm lần thứ hai.

 

“Chờ đã!”

 

Hình như cuối cùng tiếng đập cửa cũng đã đánh thức ai đó. Giọng nói mơ hồ vọng ra từ sau cánh cửa gỗ, bị chất liệu gỗ lim che khuất nghe không rõ, nhưng Lê Chỉ vẫn có thể mơ hồ nhận ra đó là giọng của Tây Trì.

 

Quả nhiên, lần này bọn họ không cần chờ lâu, cánh cửa đã được mở ra.

 

Là Nhạc Nhan mở cửa.

 

Cô mặc một chiếc váy ngủ dài tay màu đen tuyền, chất liệu voan mỏng manh buông xuống tận mắt cá chân. Bên trong căn phòng bình yên vô sự, không phải là hiện trường giết người mà Lê Chỉ tưởng tượng vài giây trước, ngược lại, ánh nắng ban mai phủ lên toàn bộ căn phòng một lớp màu vàng bạch kim tràn đầy hy vọng.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Giọng nói của Nhạc Nhan mang theo chút khàn khàn quyến rũ. Không biết có phải do vừa mới tỉnh dậy hay không.

 

“Tại sao hai người vừa rồi không trả lời?” Du Phùng hỏi, “Người ở phòng bên đã đi du lịch một vòng dưới địa ngục rồi mà hai người vẫn còn…..”

 

Giọng nói của Du Phùng đột ngột dừng lại.

 

Ban đầu hắn đang nói chuyện với Nhạc Nhan, nhưng bây giờ lại không để ý đến người trước mặt, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Lê Chỉ.

 

Biểu cảm trên mặt hắn rất phức tạp. Lê Chỉ nhất thời không hiểu nổi hành động kỳ lạ của hắn.

 

Cậu thấy Nhạc Nhan bị bỏ mặc một bên, chỉ đành lên tiếng tiếp lời Du Phùng, “Cục trưởng Cao… à chính là người đàn ông trung niên kia, thi thể của ông ta đã được phát hiện ở tầng hầm.” Cậu chỉ tay về phía căn phòng bên phải, “Ông ta bị tấn công trong căn phòng bên cạnh. Hai người chỉ cách họ một bức tường, tối qua có gì bất thường không?”

 

Đột nhiên, giọng nói bình tĩnh của cậu cũng ngưng lại, giống như vừa rồi Du Phùng cũng đang nói rồi đột ngột dừng lại vậy.

 

Cậu nhìn thấy bàn tay Nhạc Nhan đang đặt trên tay nắm cửa kim loại.

 

Trên cổ tay trắng nõn mảnh mai kia có một vết hằn đỏ. Vết hằn đó rất mới, rất mảnh nhưng rất sâu, thậm chí còn để lại vết lõm trên bề mặt da.

 

Cô đã bị thứ gì đó trói lại, vừa mới bị đây.

 

Lê Chỉ có chút cứng người, khuôn mặt vô cảm.

 

“… Tối qua không có gì. Cả đêm tôi ngủ rất say,” Thái độ của Nhạc Nhan có chút lạnh nhạt, “Không nghe thấy gì cả.”

 

“Rốt cuộc là sao… người đó hôm qua không phải ở cùng phòng với Vưu Thụ sao…”

 

Tây Trì cũng xuất hiện ở cửa, giọng nói rất nhỏ. Lê Chỉ liếc mắt đã thấy bộ đồ ngủ mặc ngược trong ngoài của cậu ta, đường chỉ trắng nhỏ li ti lộ ra ngoài.

 

Lần này Tây Trì có lẽ không kịp đeo kính, Lê Chỉ có thể trực tiếp quan sát đôi mắt của cậu ta – đôi mắt đó rõ ràng đỏ hoe, như vừa mới khóc xong.

 

Tây Trì đến gần cửa, Lê Chỉ nhạy bén bắt được một mùi hương trên người cậu ta.

 

Đó không phải là thứ cậu nên ngửi thấy.

 

Sau khi Lê Chỉ lịch sự chào tạm biệt, hai người quay lưng rời đi.

 

Du Phùng và Lê Chỉ im lặng đi một đoạn trên hành lang, hai người ngầm hiểu không nói chuyện gì.

 

Cuối cùng vẫn là Du Phùng khô khan lên tiếng trước: “Khả năng tối qua hai người họ gây án rất nhỏ.”

 

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lê Chỉ ra vẻ nghiêm túc gật đầu.

 

Hết chương 21.

 

Chương 21: 030800 – Bí Ẩn

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên