Chương 21: Mê Sơn (21)

 

Chương 21: Mê Sơn (21)

 

Trần Văn nói, hành động của Ngũ Quân Thiến ở quán cà phê hôm đó khiến cô ta vô cùng tức giận, nếu không có người can ngăn, cô ta đã cho Ngũ Quân Thiến hai cái tát ngay tại chỗ rồi. Ngũ Quân Thiến lại không hề tỏ ra áy náy, suýt chút nữa thì đánh nhau với cô ta. Sau đó, Ngũ Quân Thiến bỏ đi, mọi người đều bị cơn giận dữ bao trùm, càng nói càng tức giận, Lịch An, Chu Kiều Kiều và Phó Ba là những người kích động nhất.

 

Trần Văn thừa nhận, bản thân cô ta là người dễ nóng giận nhưng cũng mau nguôi ngoai, cô ta đã trực tiếp bày tỏ sự bất mãn với Ngũ Quân Thiến, sau này cũng tuyệt đối không bao giờ liên lạc nữa, chuyện này coi như kết thúc. Hơn nữa, cô ta cũng không tiếc số tiền đã bỏ ra, và cô ta lớn tuổi hơn hầu hết những người có mặt ở đó, cũng đã từng đi thực tập ở công ty, không phải là không thể hiểu được suy nghĩ muốn kiếm tiền của Ngũ Quân Thiến. Nhưng cô ta là người lên kế hoạch, là người tổ chức, Phó Ba và những người khác vây quanh cô ta chửi bới Ngũ Quân Thiến, muốn cô ta đứng ra “Treo” Ngũ Quân Thiến lên mạng, càng ầm ĩ càng tốt, tốt nhất là khiến “Vi Minh” phải đóng cửa.

 

Cô ta biết rõ ràng chuyện này căn bản sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu gì đến “Vi Minh”, bởi vì trong mắt công chúng, nhóm người bọn họ là những kẻ lập dị không được hoan nghênh. Siêu Hồ rất nổi tiếng trong cộng đồng, nhưng đặt vào thực tế rộng lớn hơn thì chẳng là gì cả. Cô ta về nhà kể với bố mẹ về cuộc tranh cãi ở quán cà phê, bố mẹ cô ta hoàn toàn không thể hiểu nổi, cho rằng Ngũ Quân Thiến đã cung cấp đồ ăn thức uống thì tại sao lại không được quảng cáo? Bệnh hoạn chính là lũ cuồng truyện tranh 2D như bọn họ, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.

 

Suy nghĩ của bố mẹ cô ta cũng chính là suy nghĩ của đại chúng.

 

Cô ta không muốn làm người dẫn đầu, nhưng mọi người thì người một câu ta một lời, càng nói càng giống như Siêu Hồ đã bị ủy khuất tột độ, đã bị người ta giẫm đạp lên mặt thì sao có thể không phản kháng? Cô ta đành phải đồng ý “Treo” Ngũ Quân Thiến lên mạng, nhưng về phần nội dung bài viết thì cần mọi người cùng góp ý.

 

Phó Ba và mấy người kia là tích cực nhất, ngay tối hôm đó đã làm xong một bức ảnh dài “Treo người” được thiết kế vô cùng đẹp mắt gửi cho cô ta, chuyện đã rồi, cô ta chỉ có thể đăng lên. Chuyện này đã gây chấn động trong cộng đồng nhỏ, những người chia sẻ bài viết đều mắng chửi Ngũ Quân Thiến, nhưng lại không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến việc kinh doanh của “Vi Minh” – Khách hàng của “Vi Minh” vốn dĩ cũng không phải là bọn họ.

 

Mọi người đều cảm thấy thất bại, bàn bạc kế sách tiếp theo, Trần Văn vẫn phải là người dẫn dắt. Cô ta muốn rút lui, muốn nói với những người khác rằng làm như vậy thật ấu trĩ, nhưng cô ta không thể lên tiếng. Khi Lịch An đề nghị cho Ngũ Quân Thiến một bài học ngoài đời thực, cô ta theo bản tính đã nói: “Làm vậy không tốt lắm đâu?”

 

Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, trong mắt có sự nghi hoặc, có sự thất vọng, như thể cô ta đã làm tổn thương trái tim của bọn họ. Chu Kiều Kiều nói: “Chị Văn Văn, ý chị là sao? Chẳng phải chúng em làm vậy đều là vì muốn giúp chị trút giận hay sao? Cô ả hại chị mất nhiều tiền như vậy, nếu chị không hận cô ả, chúng em còn giúp chị chia sẻ rộng rãi như vậy làm gì?”

 

“Đúng vậy, nếu không phải vì chị Văn Văn, em mới lười quản!”

 

“Chị Văn Văn muốn bỏ cuộc rồi sao?”

 

“Chị Văn Văn có idol mới rồi à?”

 

Giọng nói hỗn loạn vang vọng trong đầu Trần Văn, cô ta nghe thấy chính mình nói: Không, các người làm vậy không phải vì muốn giúp tôi trút giận, các người chỉ đang lợi dụng tôi thôi!

 

Nhưng cô ta đã bị trói buộc, ngoài việc bị bọn họ khống chế, cô ta còn có thể làm gì khác? Cô không muốn ngã xuống, không muốn mất đi vị trí lãnh đạo trong cộng đồng, không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người hâm mộ.

 

“Tôi không có idol mới!” Cô ta tê liệt, điên cuồng nói: “Đúng vậy, chúng ta nên cho cô ta một bài học!”

 

Ngày 27 tháng 7, “Huyễn Điệp” có một trận đấu PK độ nổi tiếng, vào kỳ nghỉ hè, những trận đấu như vậy gần như diễn ra hàng ngày. Những người tham gia ngày hôm đó có Siêu Hồ, Trần Văn đã chờ sẵn ở đối diện “Vi Minh” từ ngày hôm trước, chờ Ngũ Quân Thiến tan ca.

 

Ngũ Quân Thiến nhìn thấy cô ta có chút giật mình, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười thân thiện, Ngũ Quân Thiến cũng lập tức mỉm cười đáp lại.

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Trần Văn nói chuyện lần trước mình làm có hơi quá đáng, bài viết “Treo người” kia mang tính kích động quá mạnh, nếu ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy thì cô ta xin lỗi trước. Ngũ Quân Thiến vội vàng nói bản thân mình cũng có lỗi, chỉ mải mê kiếm tiền mà làm tổn thương tình cảm của người hâm mộ, muốn xin lỗi mọi người nhưng vẫn chưa có cơ hội.

 

Trần Văn nói ngày mai “Huyễn Điệp” có trận PK của Siêu Hồ, rất nhiều người tham gia hoạt động ở quán cà phê hôm đó đều sẽ đến, “Nếu rảnh thì cô cũng đến xem nhé.”

 

Ngũ Quân Thiến rất vui, “Tôi thấy lịch PK đã muốn đi lắm rồi, nhưng lại sợ gặp mọi người sẽ ngại. Cô đã nói như vậy, vậy thì ngày mai tôi nhất định sẽ đến!”

 

Kế hoạch của Trần Văn và những người khác là lừa Ngũ Quân Thiến đến “Huyễn Điệp” trước, đây là nơi gần như chỉ có những người trong cộng đồng, mọi người đều hiểu được tình yêu dành cho nhân vật, bài xích hành vi kiếm tiền từ nhân vật. Bọn họ muốn dựa vào lợi thế về số lượng, ép buộc Ngũ Quân Thiến xin lỗi tấm standee của Siêu Hồ, đồng thời quay video lại. Phó Ba hưng phấn lấy chiếc điện thoại mới mua ra, nói chiếc điện thoại này quay video cực kỳ rõ nét, đến lúc đó sẽ khiến Ngũ Quân Thiến không còn mặt mũi nào ngẩng mặt lên được nữa.

 

Nói thì như vậy, nhưng đến ngày PK, một nửa số người nói muốn cho “Ngũ Quân Thiến đẹp mặt” đều không đến, Trần Văn đến gần “Huyễn Điệp”, nhưng lại ở quán cà phê, chần chừ không chịu vào. Cô ta có nhiều lo ngại hơn bất kỳ ai, chẳng mấy chốc bố mẹ sẽ sắp xếp công việc cho cô ta, liệu cô ta có nên mạo hiểm dính líu đến vụ bê bối xã hội đó vào thời điểm quan trọng này không? Đăng bài “Treo người” trên mạng dù sao cũng chỉ lan truyền trong cộng đồng, người khác cũng không biết cô ta là ai. Lần này thì khác, nếu thực sự quay video kiểu đó, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc càng ầm ĩ hơn thì sẽ thật sự không thể nào dọn dẹp được nữa.

 

Khoảnh khắc đó, cô ta đã chọn làm “Kẻ đào ngũ”, người lựa chọn giống cô ta là Chu Kiều Kiều. Lịch An và Phó Ba đã đi rồi, Phó Ba còn gọi điện thoại cho cô ta rất nhiều lần, cô ta coi như không nghe thấy.

 

Buổi tối, trong nhóm rất yên ắng, cô ta tìm kiếm thông tin về hoạt động, “Huyễn Điệp” một mảng yên bình, không có chuyện gì xảy ra, Siêu Hồ đã thua trong trận PK, không biết có phải người hâm mộ đều không tập trung vào việc bỏ phiếu hay không.

 

Cô ta cứ ngỡ mình sẽ bị mắng chửi và chế giễu, nhưng sau đó, không ai liên lạc với cô ta nữa, ngay cả Phó Ba, người dễ xúc động nhất cũng không. Mọi người lần lượt rời nhóm, trong lòng đều hiểu rõ, bọn họ đều chỉ giỏi mạnh miệng.

 

Cô ta cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc, nhưng ngày 30 tháng 7, cảnh sát lại tìm đến cửa, nói với cô ta rằng Ngũ Quân Thiến đã mất tích, và cô ta có liên quan. Đến đồn cảnh sát, cô ta mới biết tung tích cuối cùng của Ngũ Quân Thiến xuất hiện ở “Huyễn Điệp”, mà Phó Ba và Lịch An đã theo dõi Ngũ Quân Thiến ở “Huyễn Điệp”, rất khả nghi. Hai người bọn họ khi bị thẩm vấn, đã khai ra toàn bộ sự việc ở quán cà phê, đồng thời nói rằng chính cô ta là người đã dẫn Ngũ Quân Thiến đến “Huyễn Điệp”, cô ta là chủ mưu của tất cả mọi chuyện, bọn họ chỉ nghe theo sự chỉ huy của cô ta, giúp cô ta trút giận thôi.

 

Cô ta cảm thấy vô cùng oan ức, mất kiểm soát ngay tại đồn cảnh sát, như thế trông lại càng giống một kẻ tình nghi. Sau đó, cảnh sát lại điều tra ra những lời lẽ cực đoan nhắm vào Ngũ Quân Thiến mà cô ta đã đăng tải trên mạng. Nhưng do không có thêm bằng chứng nào khác, cô ta và Phó Ba đều được thả ra.

 

“Anh biết điều buồn cười nhất là gì không?” Trần Văn cười khổ nói: “Nhóm của chúng tôi vốn dĩ sắp tan rã rồi, mọi người đều chỉ là chiến thần trên mạng, còn ngoài đời thực thì nhu nhược, ngày hôm đó không ai ở ‘Huyễn Điệp’ động vào một sợi tóc của Ngũ Quân Thiến, vậy mà còn mặt mũi coi thường lẫn nhau. Biết tin Ngũ Quân Thiến mất tích, lại cho rằng là do đồng đội của mình làm, tự hào không thôi. Phó Ba đặc biệt tin rằng, tôi không xuất hiện là bởi vì tôi đang âm thầm chuẩn bị, Ngũ Quân Thiến mất tích là do tôi làm. Cậu ta đặc biệt sùng bái tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Nhóm đó giải tán rồi sao?”

 

“Bởi vì tôi thấy ghê tởm.” Trần Văn nói: “Ai cũng đều khiến tôi ghê tởm. Anh biết tại sao nghe tin Ngũ Quân Thiến chết, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm không? Bởi vì nếu cô ả không chết, bọn họ sẽ cho rằng tôi đã không làm tròn trách nhiệm. Sẽ có một ngày, tôi bị bọn họ ép buộc đi giết người thật! Tôi không muốn giết người!”

 

“Huyễn Điệp” nơi nơi đều là những người trẻ tuổi tụ tập vì tình yêu, tình yêu của họ khiến cho nhân vật được yêu thích trở nên đầy đặn hơn, có máu có thịt, như thể thực sự tồn tại trên thế giới này. Nhưng mà, từ trong những tình yêu đó, lại sinh ra một thứ thù hận gần như vô cớ, thật sự khiến người ta phải rùng mình.

 

Đôi mắt Trần Văn vô hồn nhìn quán cà phê đang diễn ra hoạt động ở đối diện, bọn họ cũng từng tụ tập ở đó vì sở thích chung. Trần Tranh quan sát cô ta một lúc, đột nhiên nói: “Vậy cô đã ra tay à?”

 

Trần Văn sững sờ, chẳng mấy chốc trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó bật cười, “Đúng, cũng đúng, các người luôn coi tôi là nghi phạm. Bây giờ cô ả đã chết, tôi lại càng đáng ngờ.” Nói xong, thái dương cô ta nổi gân xanh vì tức giận, “Nhưng tôi đã nói rồi, tôi không thực sự muốn hại cô ả! Tôi bị ép buộc! Người thực sự muốn cô ả chết là Phó Ba, là Chu Kiều Kiều! Ngày 27 tôi căn bản không đến đây! Người theo dõi cô ả vẫn luôn là bọn họ!”

 

Trần Tranh gật đầu, “Tôi cũng sẽ cho người điều tra bọn họ. Bây giờ tôi còn có mấy câu hỏi.”

 

Rõ ràng là Trần Văn không kiên nhẫn, “Lại muốn hỏi tôi tối ngày 27 ở đâu sao? Tôi đã nói vô số lần rồi, sau khi rời quán cà phê, tôi trực tiếp về nhà!”

 

Trần Tranh lại nói: “Ngoài nhóm người cùng sở thích này của các cô, còn có ai từng truyền đạt cho cô quan điểm ‘Ngũ Quân Thiến đáng chết’ hay không?”

 

Trần Văn sững người, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Tranh, như thể không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.

 

“Người đó không phải trực tiếp nói với cô, mà là dẫn dắt cô suy nghĩ theo hướng đó, ví dụ như, là người trái ngược với Phó Ba.” Trần Tranh nói: “Nói như vậy có thể hơi khó hiểu, cô hiểu ý tôi chứ?”

 

Trần Văn suy nghĩ một lúc, “Tôi hiểu, nhưng hình như không có người này… Anh hỏi như vậy là có ý gì? Tôi bị người ta lợi dụng sao?”

 

Trần Tranh nói: “Nói thật, tôi cũng không chắc chắn, tạm thời cũng không thể tiết lộ thêm cho cô. Người này có thể tồn tại, nhưng cô nhất thời không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.”

 

Trần Văn nắm chặt váy, cau mày thật chặt, nửa phút sau lại bất lực lắc đầu, “Không có người này, là Phó Ba và Lịch An xúi giục tôi.”

 

Trần Tranh cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa, lại hỏi: “Cô có biết ‘Tằng Yến’ không? Có từng nghe qua cái tên này chưa?”

 

Trần Văn lắc đầu.

 

Trần Tranh đưa ảnh “Tằng Yến” cho cô ta xem, cô ta cũng không có phản ứng gì. Trần Tranh đưa cô ta về nhà, cô ta lại một lần nữa nhấn mạnh, bất kể Ngũ Quân Thiến là mất tích hay bị hại, thì cô ta cũng là nạn nhân, cuộc sống của cô ta đã bị ảnh hưởng, tất cả những điều này đều không phải là mục đích ban đầu khi cô ta đăng bài “Treo người” đó.

 

……….

 

Trần Tranh lập tức đến trường Cao đẳng Sư phạm Trúc Tuyền nơi Phó Ba đang theo học, Phó Ba không đi học mà đang làm thêm ở trạm chuyển phát nhanh. Điều kiện kinh tế của nhà họ Phó kém xa nhà họ Trần, Phó Ba rất gầy, trông là kiểu con trai trắng trẻo nhút nhát. Giống như Trần Văn, cậu ta rất cảnh giác với sự xuất hiện của cảnh sát, lại bởi vì trước đó đã nhiều lần tiếp xúc với cảnh sát, biết được Trần Tranh là cảnh sát, phản ứng đầu tiên chính là: “Mấy người tìm được Ngũ Quân Thiến rồi sao?”

 

Trần Tranh nói: “Đúng vậy, tìm được rồi.”

 

Phó Ba trợn trắng mắt, “Vậy còn tìm tôi làm gì? Tôi không động vào cô ta! Cô ta có báo cảnh sát tôi cũng không nhận!”

 

Trần Tranh lật ra tin tức mới nhất, đưa điện thoại cho Phó Ba xem, “Nhìn thấy vụ án ở núi Học Bộ chưa? Người chết chính là Ngũ Quân Thiến.”

 

Hai mắt Phó Ba từ từ trợn to.

 

“Hơn nữa thời gian tử vong là sau khi các cậu theo dõi cô ấy.” Trần Tranh lại nói: “Bây giờ hiểu tại sao tôi lại tìm cậu rồi chứ?”

 

Phó Ba sợ đến mặt mày tái nhợt, “Cô ta, chết, chết rồi?”

 

Trần Tranh nói: “Đây chẳng phải là mong muốn của các cậu sao? ‘Loại người như Ngũ Quân Thiến, đáng chết’!”

 

Nghe thấy những lời mình đã đăng tải trên mạng bị Trần Tranh nói ra, mồ hôi trên người Phó Ba tuôn ra như mưa, ấp úng giải thích: “Lúc đó tôi chỉ nói cho vui thôi! Tôi không dám làm gì đâu! Nếu không thì hôm đó, hôm đó tôi đã không chỉ theo dõi cô ta!”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì kể lại xem, ngày 27 các cậu đã làm những gì.”

 

Lời kể của Phó Ba về sự kiện ở quán cà phê đại khái giống với Trần Văn, chỉ là Trần Văn cho rằng mình bị ép buộc, còn Phó Ba lại cho rằng bản thân còn nhỏ tuổi, bị người lớn tẩy não. Tóm lại, người sai đều là người khác, bản thân cậu ta lương thiện, chỉ là bị cuốn theo dòng đời, bất đắc dĩ phải hùa theo mà thôi.

 

Mà khi nói đến hoạt động PK ở “Huyễn Điệp”, Phó Ba lại lộ ra vẻ tức giận – Mọi người đã hẹn cùng nhau làm Ngũ Quân Thiến bẽ mặt, nhưng đến hiện trường ngoài cậu ta và Lịch An ra, chỉ còn lại bốn năm người. Cậu ta đề nghị đã đến rồi thì đừng lùi bước, cùng nhau đi yêu cầu Ngũ Quân Thiến xin lỗi, thế nhưng bốn năm người kia lại viện đủ lý do, nói Trần Văn là chị cả mà còn không đến, bọn họ còn hăng hái làm gì nữa? Cuối cùng chỉ còn Lịch An đứng cùng cậu ta.

 

Chỉ còn hai người, bọn họ cũng không dám manh động nữa. Sau khi Ngũ Quân Thiến xuất hiện, bọn họ vẫn luôn đi theo phía sau, cũng không biết đi theo để làm gì, nhưng không đi theo thì trong lòng lại không cam tâm. Bọn họ nhìn thấy trong tay Ngũ Quân Thiến xách theo một chiếc túi trong suốt, bên trong có một chiếc hộp, trông giống như bánh ngọt. Ngũ Quân Thiến vẫn luôn cầm chiếc túi đó, không hề đặt xuống.

 

Hoạt động PK kéo dài đến tận chiều tối, “Huyễn Điệp” càng lúc càng náo nhiệt. Phó Ba nhìn thấy Ngũ Quân Thiến đang chen chúc trong đám đông đi ra ngoài, bèn kéo Lịch An, hai người cũng vất vả chen chúc ra ngoài. Thế nhưng khi bọn họ rốt cuộc cũng chen ra được, Ngũ Quân Thiến đã không thấy đâu nữa.

 

“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ta là khoảng 5 giờ chiều, sau đó cô ta đi đâu tôi thật sự không biết! Không tin anh đi hỏi Lịch An, sau khi chúng tôi ra ngoài không tìm thấy người, cũng không quay lại ‘Huyễn Điệp’ nữa, mà lên xe buýt về nhà, tôi xuống xe trước cô ấy.”

 

Trần Tranh sau đó cũng nhận được câu trả lời tương tự từ Lịch An.

 

…………..

 

Bên phía phân cục Bắc Diệp, Minh Hàn bầu bạn với Lý La một lúc, cuối cùng tâm trạng của cô cũng dần ổn định. Minh Hàn đề nghị đến nhà Ngũ Quân Thiến xem thử, Lý La cũng đồng ý. Khi Ngũ Quân Thiến mất tích, đồn cảnh sát Phú Hoa đã đến nhà kiểm tra, đồng thời thu thập được DNA của Ngũ Quân Thiến. Sau đó, ngoài Lý La và mẹ Ngũ thỉnh thoảng đến xem, thì không còn ai đến nữa.

 

Minh Hàn đi loanh quanh trong nhà, quan sát một vòng. Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, tầng dưới là phòng khách, phòng bếp, phòng cho khách đã được cải tạo thành phòng tập thể dục, bên ngoài có một ban công khá rộng. Lý La nói, Ngũ Quân Thiến làm bánh ngọt, thường xuyên phải nếm thử, nếu không kiên trì tập luyện sẽ bị béo, vì vậy mỗi ngày sau khi từ “Vi Minh” trở về, cô ấy đều ở trong phòng tập thể dục hơn một tiếng đồng hồ.

 

Minh Hàn không khỏi nghĩ đến “Tằng Yến” vừa mới bị hại cách đây không lâu, hai người này lại có thêm một điểm chung nữa – đều thích vận động. Nhưng mà, so với phòng tập thể dục đầy đủ tiện nghi của Ngũ Quân Thiến, chiếc máy chạy bộ gấp gọn của “Tằng Yến” trông thật thảm hại.

 

Tầng trên là phòng ngủ và phòng sách, nhưng sách của Ngũ Quân Thiến không nhiều, thú nhồi bông và đồ trang trí chiếm phần lớn tủ sách, nhân vật được trưng bày nhiều nhất là Siêu Hồ. Nhìn thấy Siêu Hồ, cảm xúc của Lý La lại trở nên kích động, cô lấy một bức tượng nhỏ bằng lòng bàn tay từ trong tủ ra, nắm chặt, suýt chút nữa thì đập xuống đất vì tức giận.

 

“Tôi không hiểu nổi tình yêu của bọn họ dành cho những thứ ảo đó, Thiến Thiến là vậy, những người đó cũng vậy! Thiến Thiến vì muốn tham gia hoạt động, đã bỏ công sức và tiền bạc làm cho họ bao nhiêu bánh ngọt, chỉ là trên bao bì có in logo thôi, bọn họ liền hận Thiến Thiến đến thế, mắng chửi con bé trên mạng, còn muốn con bé chết!” Lý La ngồi xuống lau nước mắt, rốt cuộc cũng không trút giận lên nhân vật mà Ngũ Quân Thiến lúc sinh thời yêu thích, “Đó đều là một lũ người không có não, nói cái gì mà Thiến Thiến không yêu thích nhân vật này, chỉ muốn dựa vào nhân vật này kiếm tiền. Sao có thể chứ? Bọn họ mà xem qua bộ sưu tập của Thiến Thiến, còn nói ra được những lời như vậy sao? Tôi thấy bọn họ chính là ghen tị với Thiến Thiến, kiếm cớ để trút giận lên con bé mà thôi!”

 

Lý La lại kể về mâu thuẫn giữa Ngũ Quân Thiến và Trần Văn cùng những người khác.

 

Minh Hàn nhìn căn phòng đầy ắp đồ sưu tập, trong đó không ít món đồ phiên bản giới hạn, ánh mắt khẽ thay đổi. Nếu Ngũ Quân Thiến chỉ là một người hâm mộ bình thường, vậy thì rất có thể vì không hiểu quy tắc trong cộng đồng, chỉ chăm chăm quảng bá thương hiệu của mình, mà phạm phải sai lầm là trưng bày logo của mình trong hoạt động phi lợi nhuận ở quán cà phê. Thế nhưng nhìn căn phòng đầy ắp đồ này của cô ấy, dường như cô ấy là một người rất am hiểu trong cộng đồng. Vậy thì cô ấy nhất định biết quy tắc, thế thì tại sao cô ấy còn mạo hiểm bị những người cùng sở thích bài xích, để khoe logo?

 

Chỉ vì muốn mở rộng danh tiếng cho “Vi Minh”, vì muốn kiếm tiền? Điều này đặt trên người Ngũ Quân Thiến có chút không hợp lý.

 

Minh Hàn suy nghĩ một lúc, “Liệu có hiểu lầm gì không? Ngũ Quân Thiến đã thích Siêu Hồ đến vậy, cũng hiểu rõ quy tắc bất thành văn trong cộng đồng, nếu không phải có người nói với cô ấy là có thể để logo, cô ấy không có khả năng tự mình làm như vậy.”

 

Lý La sững người, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

Minh Hàn nói: “Cô Lý?”

 

Lý La lảng tránh ánh mắt, bức tượng Siêu Hồ trong tay như củ khoai nóng phỏng tay, vội vàng ném lên bàn, một tiếng “Cộp” nặng nề vang lên, đế của Siêu Hồ bị sứt mất một mảnh.

 

“Tôi…” Lý La cúi đầu nói: “Tôi, tôi đã khuyên con bé, bảo đây, đây là một cơ hội tốt để quảng cáo. Con bé còn cười tôi, nói đầu óc tôi suốt ngày chỉ nghĩ đến kiếm tiền.”

 

Minh Hàn từ trên cao nhìn xuống Lý La.

 

Dường như Lý La cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của cậu, cô càng thêm căng thẳng, “Tôi thật sự không hiểu cộng đồng của bọn họ, tôi nghĩ, tôi nghĩ con bé làm bánh vừa tốn công sức vừa tốn tiền bạc, in logo lên thì có sao chứ? Là, là tôi hại con bé sao? Nhưng lúc đó con bé đã không đồng ý mà! Con bé còn giải thích cho tôi cơ mà.”

 

Minh Hàn chậm rãi nói: “Cô ấy đã từ chối, nhưng cuối cùng vẫn dùng logo.”

 

Lý La hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Minh Hàn, “Con bé, con bé vẫn nghe lời tôi… Chuyện này thật sự có liên quan đến việc con bé gặp chuyện chẳng lành sao?”

 

Vẻ lạnh lùng trên mặt Minh Hàn biến mất, thay vào đó là nụ cười hiền lành, cậu an ủi: “Cô Lý, đây không phải là vấn đề của cô, rốt cuộc logo có tác dụng gì trong chuyện này, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra. Cảm ơn cô đã cung cấp manh mối này.”

 

Lý La không vì vậy mà thả lòng, nói một cách bất an: “Nếu, tôi nói là nếu, nếu Thiến Thiến thật sự là vì tiếp thu ý kiến của tôi mà gặp chuyện, tôi…”

 

Minh Hàn ngắt lời, “Hai người thường xuyên ở bên nhau, Ngũ Quân Thiến có nhắc đến ai không, người này là người gần đây mới xuất hiện trong các mối quan hệ của cô ấy?”

 

Lý La mờ mịt, “Không có. Con bé có nói với tôi về những người tham gia hoạt động ở quán cà phê, những người đó có tính không?”

 

Minh Hàn lắc đầu, chuyển sang chủ đề khác, “Đúng rồi, Ngũ Quân Thiến làm việc như thế nào?”

 

“Con bé rất tận tâm, ‘Vi Minh’ có thể phát triển nhanh như vậy, không thể thiếu sự tận tâm của nó.” Lý La nói, “Con bé rất nghiêm khắc với bản thân, khi nghiên cứu sản phẩm mới hoặc cải tiến sản phẩm, nó thường ở lại cửa hàng đến nửa đêm. Về nhà còn phải tập thể dục, chúng tôi đều lo con bé không chịu nổi.”

 

Lý La nói lảm nhảm về lòng nhiệt huyết của Ngũ Quân Thiến đối với sự nghiệp bánh ngọt, hình ảnh một nữ cường nhân độc lập, mạnh mẽ, có ý tưởng thì nhất định sẽ thực hiện dần dần hiện rõ trong tâm trí Minh Hàn. Minh Hàn nói: “Nhân viên mà cô ấy tuyển dụng cũng giống cô ấy sao?”

 

Lý La suy nghĩ một chút, “Chắc chắn là không tuyển được người nào còn tận tâm hơn cả con bé được, người làm công ăn lương sao có thể giống chủ được?”

 

Minh Hàn nói: “Vậy thì rất dễ xảy ra mâu thuẫn.”

 

“Đúng vậy, tôi thường xuyên nói với Thiến Thiến, con bé cái gì cũng tốt, chỉ là cứ lấy sự cống hiến của bản thân ra để yêu cầu nhân viên, tôi là nhân viên, tôi còn nhịn không được mà cãi nhau với con bé.” Lý La nói, Ngũ Quân Thiến yêu cầu khắt khe nhất là nguyên liệu, nhất định phải tuân theo công thức đã phối sẵn, không cho phép bớt xén nguyên liệu, càng không cho phép đánh tráo nguyên liệu. Mà có một số nhân viên không thực hiện tốt, bị cô ấy mắng cho một trận te tua.

 

Minh Hàn hỏi: “Cô ấy còn xảy ra mâu thuẫn gì khác với nhân viên không?”

 

“Có.” Lý La vừa nghĩ vừa nói, Ngũ Quân Thiến ghét nhân viên đi muộn, bản thân cô ấy thường xuyên ở lại tăng ca, nghiên cứu hương vị mới, làm bánh ngọt cần có người hỗ trợ bên cạnh, vì vậy mỗi lần tăng ca, cô ấy đều gọi một hai người ở lại cùng, tuy rằng sẽ trả lương tăng ca theo luật lao động, nhưng số lần nhiều, vẫn có nhân viên bất mãn. Ngoài ra còn có những mâu thuẫn nhỏ nhặt khác như dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp đồ đạc, khi tổ chức sự kiện cũng sẽ vì nhân viên không theo kịp ý tưởng của cô ấy mà tức giận, nhưng cô ấy là người nóng tính nhưng cũng mau nguôi ngoai, hơn nữa lại rất chân thành, nếu là lỗi của cô ấy, sau đó cô ấy sẽ lập tức xin lỗi nhân viên, bồi thường về mặt tinh thần và vật chất, không bao giờ thiếu. Cho nên tuy rằng cô ấy là chủ có hơi hà khắc, nhưng “Vi Minh” lại rất ít người nghỉ việc.

 

Lý La nói: “Mọi người đều cảm thấy, làm việc dưới trướng cô ấy, vẫn rất có triển vọng.”

 

Minh Hàn hỏi, có nhớ là những nhân viên nào đã xảy ra mâu thuẫn với Ngũ Quân Thiến không? Lý La nói, khi Ngũ Quân Thiến trò chuyện với cô chưa bao giờ nói tên cụ thể của nhân viên nào.

 

“Cậu có nghĩ rằng những người này sẽ trả thù Thiến Thiến không?” Lý La lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Chắc là không đến mức đó đâu nhỉ? Không đến nỗi hận đến mức độ đó.”

 

Minh Hàn không nói phải, cũng không nói không phải. Động cơ giết người muôn hình vạn trạng, một chuyện nhỏ nhặt mà người ngoài cho rằng có thể bỏ qua, cũng có thể trở thành lưỡi dao sắc bén cứa vào cổ họng người khác. Người bình thường không thể hiểu được, đó mới là phản ứng bình thường.

 

………….

 

Một lúc sau, Trần Tranh và Minh Hàn lần lượt trở về phân cục Bắc Diệp, Khổng Binh tổ chức cho các thành viên trong đội họp để tổng hợp manh mối.

 

“Bây giờ những đứa trẻ này, vậy mà thật sự có thể vì một con búp bê giả mà muốn giết chết một người sống sờ sờ!” Khổng Binh vẫn khó có thể chấp nhận được suy nghĩ của Trần Văn, Phó Ba và những người khác, “Chúng nó muốn ra tay, nhưng đều không ra tay, rốt cuộc là ai đã giết người? Cuồng 2D đến mức vì cái này mà giết người!”

 

Trần Tranh vừa định lên tiếng, Minh Hàn đã lên tiếng trước một bước, “Cuồng 2D chưa chắc đã vì thế mà giết người, nhưng cảm xúc của những người cuồng 2D rất dễ bị kích động, bị lợi dụng, trong vô thức trở thành đồng lõa với hung thủ. Hơn nữa một khi xảy ra chuyện, đám người xông xáo nhất này sẽ là những người đầu tiên lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, hung thủ thực sự thì an toàn trốn ở phía sau, coi bọn họ như tấm bia đỡ đạn.”

 

Trần Tranh khẽ gật đầu.

 

Khổng Binh nói: “Mấy đứa cuồng 2D này không phải là hung thủ, vậy động cơ thực sự của hung thủ là gì?”

 

Minh Hàn nói ra nghi ngờ của mình, cách làm việc của Ngũ Quân Thiến rất có thể đã khơi dậy lòng hận thù của nhân viên, trước đó đồn cảnh sát không điều tra các mối quan hệ của “Vi Minh”, hiện tại nhất định phải bổ sung.

 

Nói xong, cậu quay đầu nhìn Trần Tranh, “Nhưng mà mâu thuẫn nội bộ của “Vi Minh” có lẽ cũng không phải là sự thật, phải không anh?”

 

Trần Tranh khựng lại một lúc, “Quay lại mối liên hệ giữa ‘Tằng Yến’ và Ngũ Quân Thiến, hai người đều là phụ nữ có ngoại hình ưa nhìn, đều là người làm việc trong ngành ẩm thực, vết thương chí mạng cơ bản giống nhau, việc kinh doanh đều rất phát đạt, tuy rằng điều kiện kinh tế của hai người một trời một vực, nhưng trong mắt hung thủ, bọn họ có thể là cùng một loại người bị săn đuổi. Còn về các mối quan hệ của bọn họ, có lẽ đều là yếu tố gây nhiễu, nhưng những yếu tố gây nhiễu này cũng không thể dễ dàng bỏ qua, bởi vì một khi chúng ta đã điều tra ra được, hung thủ rất có thể cũng sẽ lợi dụng.”

 

Khổng Binh trầm ngâm một lúc, “Nếu đây là một vụ án giết người hàng loạt nhắm vào những người đẹp trong ngành ẩm thực…”

 

Trần Tranh nói: “Trước đó, sau đó, đều có khả năng có nạn nhân. Đội trưởng Khổng, chúng ta cần lấy ‘Tằng Yến’ và Ngũ Quân Thiến làm hình mẫu, điều tra những vụ mất tích xảy ra trong năm nay.”

 

Hết chương 21.

 

 

Chương 21: Mê Sơn (21)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên