Chương 21: Ninh Lạc, Cậu Điên Đến Mức Làm Tôi Sợ Luôn Đó

 

Chương 21: Ninh Lạc, Cậu Điên Đến Mức Làm Tôi Sợ Luôn Đó

 

Nhiếp Văn Đào: “Đang êm đẹp, sao tự dưng cậu lại muốn xem cái này?”

 

Tuy miệng hỏi như vậy, nhưng tay anh ta đã tự động lật ra mấy kịch bản phim xuyên không trọng sinh đang được săn đón, chuẩn bị đầu tư, đưa cho Lộ Đình Châu.

 

Lộ Đình Châu cầm lấy, lướt nhanh qua phần mở đầu, rồi sau đó gấp lại: “Kịch bản rập khuôn như một, cái nào cũng na ná giống nhau.”

 

Nhiếp Văn Đào: “Biết làm sao được, bây giờ là thời đại lưu lượng mà, chỉ cần diễn viên chính có sẵn lưu lượng, phim này sẽ hốt bạc thôi.  Có tiền là được rồi, ai rảnh đâu mà bỏ công bỏ sức nghĩ ra kịch bản hay ho làm gì?”

 

Anh ta lại nói thêm: “Trước giờ có thấy cậu hứng thú với mấy thể loại này đâu, sao đột nhiên lại hỏi thế?”

 

Lộ Đình Châu ném kịch bản lên bàn: “Không có gì, chỉ muốn xem có kịch bản nào kiểu nhân vật chính biết trước tương lai xong đi mua vé số trúng một trăm triệu không thôi.”

 

“Hình như là chưa có,” Nhiếp Văn Đào thật sự thấy tò mò, “Cậu nói xem, nếu nhân vật chính có được một trăm triệu rồi thì sẽ làm gì?”

 

Lộ Đình Châu nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, rồi cười: “Tôi đoán là sẽ đổi hết thành tiền mặt, mỗi ngày đếm tiền đi ngủ. Vui thì tiêu một ngàn vạn, không vui thì tiêu hai ngàn vạn, đời này coi như yêu đương với tiền luôn.”

 

Nhiếp Văn Đào: “…”

 

Đúng là đồ phá gia chi tử.

 

Lộ Đình Châu nhấp một ngụm cà phê, ý cười dần tắt, ánh mắt anh cũng trở nên sâu xa khó lường.

……….

 

Càng gần đến ngày Ninh Lạc phải giảm cân cho kịp tiến độ, đoàn làm phim càng bị hành hạ đến mức không chịu nổi.

 

Thậm chí Thẩm Văn Dục còn lập một nhóm chat nhỏ, lôi kéo hai người khác vào để than thở về những gì mình phải chịu đựng gần đây.

 

Thẩm Văn Dục: “Hôm qua tôi đi vệ sinh, tự nhiên cậu ta lù lù đi vào đứng cạnh ôi đi tiểu, chuyện này rất bình thường đúng không?”

 

Thẩm Văn Dục: “Nhưng mà Ninh Lạc đang đi giữa chừng thì hỏi tôi, nếu mà vừa uống thuốc xổ vừa uống thuốc ngủ, có phải tối đến sẽ vừa ngủ vừa ẻ không!”

 

Vương Lâm & Tôn Thiệu Nghi: “…”

 

Thẩm Văn Dục căm phẫn, quyết tâm kể hết những nỗi khổ phi nhân đạo mà mình phải chịu: “Chưa hết đâu nhé! Lúc tôi kéo quần lên định chuồn lẹ thì cậu ta đột nhiên gọi tôi lại hỏi, có thể không dùng giấy vệ sinh chùi mông được không.”

 

Tôn Thiệu Nghi: “Rồi sao nữa?”

 

Thẩm Văn Dục suy sụp: “Rồi! Cậu ta bảo giấy vệ sinh không có giá trị giống như cát rời, đi vài bước là dính bết hết lên mông!”

 

 “Cậu ta bị thần kinh hả trời, á á á á á!”

 

Trong nhóm chat im lặng như tờ.

 

Mười phút sau, như thể không thấy Thẩm Văn Dục đang gào thét kể lể, Tôn Thiệu Nghi bình tĩnh hỏi một câu “Trưa nay ăn gì”, cùng Vương Lâm hợp sức đẩy tin nhắn lên trên.

 

Thẩm Văn Dục: “…”

 

Hai người các người rồi cũng có ngày gặp quả báo cho coi!

 

Trạng thái tinh thần của Ninh Lạc không ổn lắm, khiến bây giờ đến Vương Lâm nói chuyện cũng phải dè dặt cẩn thận từng chút một.

 

Hắn đang cùng nhà sản xuất của đoàn phim bàn bạc về công tác tuyên truyền hậu kỳ: “Phim bên tôi sắp đóng máy rồi, khâu tuyên truyền trên mạng phải đẩy mạnh lên mới được, Tiểu Lạc đã đầu tư cho chúng ta nhiều vốn như vậy, quảng bá phải làm cho thật hoành tráng, không thể thua kém bên cạnh được…”

 

Hắn còn chưa dứt lời, Ninh Lạc đang ngồi gặm táo bên cạnh đã tự động bắt được từ khóa.

 

【Làm cho thật hoành tráng! Ha ha ha, nhất định phải làm cho thật hoành tráng! Xin lỗi, vừa rồi tôi lại nghĩ đến chuyện làm cho thật hoành tráng nữa, nhưng bây giờ tôi không nhịn được nghĩ, làm sao để đưa bộ phim truyền hình “Tháng Bảy Không Xa” này cùng với các phim truyền hình khác trong nước, cùng nhau đưa ngành giải trí nước nhà phát triển lớn mạnh, tương lai của chúng ta sẽ đi về đâu? À, xin lỗi, tôi lại nghĩ đến chuyện làm cho thật hoành tráng rồi… Thật sự xin lỗi… Tại sao chúng ta phải làm cho thật hoành tráng… Xin lỗi…】

 

Vương Lâm: “…”

 

Hắn hít sâu một hơi làm như không nghe thấy, tiếp tục trao đổi phương án marketing với đối phương.

 

Hai người bàn bạc xong, Ninh Lạc vừa hay gặm hết một quả táo, cũng đã trang điểm xong xuôi, đứng ở góc tường trồng nấm.

 

Đào Tử thấy cậu có vẻ không vui: “Sao thế anh Lạc, phim sắp đóng máy nên anh không vui à?”

 

Ninh Lạc ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy giảm cân giảm béo cái khỉ gì, thà chết còn sướng hơn: “Không vui, tôi bị trúng độc rồi.”

 

Đào Tử giật mình: “Hả? Độc gì cơ?!”

 

Ninh Lạc thở dài thườn thượt: “Bác sĩ nói là trúng độc nấm.”

 

Đào Tử im lặng một chút, cười gượng gạo: “Ha ha, vậy à. Anh ơi, cổ áo anh chưa chỉnh lại kìa, em chỉnh lại cho anh nhé.”

 

Bối cảnh giai đoạn sau của phim vừa hay là mùa đông, kéo dài đến giờ mới quay thì thời tiết lại vừa khớp.

 

Bạch Hi và Doãn Trĩ Kinh làm cùng một văn phòng luật sư, vì một dự án mà tạm thời lập thành một tổ công tác, hai người vì thế mà bận tối tăm mặt mũi, hầu như phần lớn thời gian đều ở bên nhau.

 

Hôm đó lại làm việc đến tận rạng sáng.

 

Thật ra cho dù không phải làm việc, buổi tối Bạch Hi cũng rất khó ngủ, cậu thường xuyên bị mất ngủ.

 

Cũng may là có công việc giúp cậu phân tán sự chú ý.

 

Bạch Hi xoay xoay cái cổ đau nhức cứng đờ, vừa quay người lại đã thấy Doãn Trĩ Kinh đang gục trên bàn ngủ say.

 

Bạch Hi nhìn chằm chằm cảnh tượng này thất thần, như thể đang hồi tưởng lại chuyện gì đó. Chốc lát sau, người trẻ tuổi vốn bị đánh giá là cay nghiệt, khó gần này đứng dậy, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, ánh mắt dịu đi.

 

Sau đó cậu xuống lầu, đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ cạnh công ty mua hai phần cà phê và đồ ăn khuya.

 

Chỉ là, khi cậu quay lại thì Doãn Trĩ Kinh đã không còn ở đó nữa, chỉ để lại một mẩu giấy ghi chú vẽ mặt cười và dòng chữ “Cảm ơn áo khoác của Tiểu Hi nha”.

 

Bạch Hi vứt túi đồ xuống vội vàng đi tìm, cuối cùng ở tầng hầm đỗ xe, cậu nhìn thấy hai người đang đứng trước xe ôm nhau hôn say đắm.

 

Bọn họ ôm nhau thật chặt, quấn quýt không rời.

 

Nhưng lại không hề hay biết, có một người đang lặng lẽ đứng ở trong góc tối, im lặng dõi theo cảnh tượng này.

 

Gió lạnh lùa vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của cậu, lớp vải mỏng manh dính sát vào người, mơ hồ để lộ ra sống lưng gầy guộc, làn da cũng trắng bệch vì lạnh.

 

Như thể không còn sức lực để chống đỡ nữa, dáng người gầy yếu khẽ nghiêng ngã, tựa vào chiếc cột bẩn thỉu bên cạnh.

 

Tay áo xắn lên, để lộ những vết thương chằng chịt, những vết thương còn chưa lành hẳn bị đè ép, rỉ ra những giọt máu nhỏ, chảy dọc theo cổ tay gầy guộc trắng xanh, rồi lại bị chủ nhân tùy tiện lau đi.

 

Gương mặt bình thản đó, tựa như một món đồ sứ men trắng mỏng manh bị mẻ mất một góc.

 

 “Cắt!”

 

Vương Lâm nhìn đoạn phim vừa quay được, vô cùng hài lòng: “Quay thêm một cảnh cận cảnh và một cảnh đặc tả nữa.”

 

Bên kia đang chuẩn bị quay cảnh đặc tả, phó đạo diễn bên này nhìn biểu hiện của ba người trong ống kính, đặc biệt là Ninh Lạc, không ngớt lời khen ngợi: “Ban đầu còn tưởng đoàn phim này tiêu đời rồi, ai ngờ lại chuyển bại thành thắng, có được một nam phụ hoàn hảo mang vốn vào đoàn, nhìn xem cái ánh mắt này coi, chậc chậc chậc, quá đỉnh.”

 

Không cần thoại hay tình tiết giải thích trước đó, chỉ cần nhìn ánh mắt thôi cũng có thể hiểu được cảm xúc của nhân vật, bản lĩnh này chỉ có những diễn viên lão làng dày dạn kinh nghiệm diễn xuất mới có thể làm được.

 

Vương Lâm cũng đồng tình: “Ai nói không phải chứ.”

 

Hơn nữa hình như Ninh Lạc còn biến oán hận khi giảm cân thành nỗi đau khổ của nam phụ trong phim khi yêu mà không được đáp lại, cảm xúc còn dạt dào hơn trước.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Ừm… Hay là cứ để Ninh Lạc giảm cân đến tận lúc đóng máy nhỉ?

 

Vương Lâm xoa cằm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

 

 “Hắt xì!”

 

Ninh Lạc vừa quay xong một cảnh phim thì hắt hơi một tiếng rõ to, cậu xoa xoa mũi: “Ai đang nhắc đến mình đấy?”

 

Tiểu Tống vội choàng cho cậu chiếc áo khoác quân đội dày cộp, nhanh chóng dìu người đến chỗ có máy sưởi mini.

 

Thời tiết âm độ mà chỉ mặc mỗi áo sơ mi, chuyện này đâu phải đùa.

 

Ninh Lạc đưa bàn tay đã cứng đờ ra sưởi, năm ngón tay trắng bệch dần dần ửng hồng, lúc này cậu mới cảm thấy mình sống lại, ôm túi giữ nhiệt đi tìm Vương Lâm.

 

Tôn Thiệu Nghi và Thẩm Văn Dục đang quay cảnh hôn nhau, từ ngoài xe quấn lấy nhau vào trong xe.

 

Ninh Lạc đứng sau lưng Vương Lâm xem rất chăm chú, thậm chí còn lôi từ trong túi áo khoác quân đội ra một nắm hạt dưa, đứng cắn.

 

【Oa oa oa, dính môi rồi, ôm rồi! Hôn đi, hôn mạnh vào! Ôi má ơi môi bị cọ xát đến đỏ cả lên rồi… Trời ơi còn đổi góc độ nữa, hai người né tránh vị trí diễn đỉnh thế chắc chắn là hôn thật rồi!】

 

【Trời ơi trời ơi, mái tóc rối bời này, khuôn mặt ửng hồng này, còn có cả ánh mắt ướt át đó nữa! Tui xin tặng hai trăm phần tiền mừng cho đạo diễn Vương nhé!】

 

Ở góc khuất ống kính không quay tới, hai diễn viên chính mở mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên sát khí.

 

Ninh Lạc, cậu đợi đấy!

 

Vương Lâm vừa hô cắt một tiếng, hai người lập tức tách nhau ra, việc đầu tiên Thẩm Văn Dục làm là sải bước dài đi tìm Ninh Lạc tính sổ.

 

Nhưng anh ta lại nghe thấy Ninh Lạc vô cùng tiếc nuối hỏi Vương Lâm: “Thế là hết rồi ạ?”

 

【Tôi còn chưa xem đã mắt mà, chậc chậc chậc.】

 

Tay Thẩm Văn Dục nghiến nắm thành nắm đấm, cứng đờ, anh ta vươn tay ra đè Ninh Lạc lại, cười như không cười, nói: “Tiếc thế cơ à, hay là để đạo diễn Vương lần sau thêm cho cậu một cảnh hôn nhé?”

 

 “Thật hả!” Mắt Ninh Lạc bỗng sáng rỡ, ngượng ngùng nói, “Vậy em có thể chọn người diễn cùng không?”

 

Cậu còn chưa từng đóng cảnh hôn bao giờ đấy!

 

Thẩm Văn Dục tức muốn hộc máu: “Đừng có mà được voi đòi tiên.”

 

…………

 

Theo lịch trình thì “Tháng Bảy Không Xa” sắp đóng máy, công tác tuyên truyền trên mạng cũng phải theo kịp tiến độ, một trong những phương án của nhà sản xuất là livestream để tăng nhiệt.

 

Vừa hay gần đây Thẩm Văn Dục mới ký hợp đồng với nền tảng Douyin, cần phải livestream để thu hút và củng cố lượng fan, thế là việc này liền rơi vào tay anh ta.

 

Anh ta thông báo thời gian livestream vào nhóm chat, mọi người đều lần lượt trả lời là đã nhận được. Ninh Lạc thì nói mình tối nay có một cảnh quay đêm, có lẽ phải đợi quay xong rồi mới tham gia được.

 

Nội dung cảnh quay chắc chắn phải giữ bí mật, Thẩm Văn Dục tỏ vẻ đã hiểu, bảy giờ rưỡi tối liền mở livestream.

 

Cư dân mạng đã chờ đợi từ lâu tràn vào thả bình luận.

 

【Cuối cùng cũng livestream rồi, chờ muốn héo mòn luôn.】

 

【Anh Văn Dục, buổi tối tốt lành~】

 

Cũng có những bình luận hỏi han đều đặn của cư dân mạng hóng drama.

 

【Đây là đoàn phim mà ban đầu Ninh Tịch Bạch định nhận vai à? Tôi ngửi thấy mùi dưa rồi đấy.】

 

【Nghe nói gần đây có người bắt gặp Ninh Tịch Bạch cũng ở phim trường, khoảng cách giữa cậu ta và Ninh Lạc chắc chắn không quá 500 mét! Nếu tôi mà nói không đúng thì tôi không phải là tôi nữa.】

 

【Choảng nhau đi choảng nhau đi!】

 

Những bình luận này Thẩm Văn Dục coi như không thấy, trước tiên là chào hỏi trước ống kính, sau đó cầm gậy tự sướng đi khắp nơi lôi kéo các diễn viên khác ra chào hỏi khán giả đang xem livestream.

 

 “Chào mọi người nha.”

 

【A a a, là chị Thiệu Nghi kìa! Chị ơi chị xinh quá, ngầu quá, em muốn quỳ liếm.】

 

【Diễn viên phim này chất lượng cao dữ thần, toàn trai xinh gái đẹp thế này, đúng gu tui rồi.】

 

【Ngó đi ngó lại sao không thấy Ninh Lạc đâu nhỉ, không phải cậu ta là nam thứ à?】

 

【Chắc là ai đó không hòa đồng, bị đá ra khỏi nhóm chat rồi.】

 

Thẩm Văn Dục thản nhiên tặng cho người bình luận câu này một combo block vĩnh viễn, anh ta mỉm cười giải thích: “Tiểu Lạc cậu ấy có cảnh quay buổi tối, nhưng tính ra thì chắc giờ cũng quay xong rồi. Đi, chúng ta vào xem cậu ấy và đạo diễn Vương.”

 

Ninh Lạc quả thật đã quay xong rồi, vì hôm nay quay nhiều cảnh quá, cậu lại bị hạ đường huyết, lúc này vừa mới ăn hết một quả xoài sau khi đã ăn vài viên kẹo.

 

Ban đầu Vương Lâm còn lo lắng, nhưng thấy cậu ta ăn hết thứ này đến thứ khác, người trông cũng không có vẻ gì là có vấn đề, hắn liền nói: “Rốt cuộc thì cậu đã khỏi hẳn chưa vậy? Đừng có giả bộ, nói thật xem nào.”

 

Ninh Lạc ôm tim từ từ ngã xuống sofa: “Ôi, khó chịu quá.”

 

Vương Lâm giật giật khóe miệng: “Cậu bớt làm bộ làm tịch đi, làm như tôi ngược đãi cậu không bằng.”

 

Thấy sắc mặt cậu không tốt, hắn cũng thật sự có chút lo lắng, “Dù sao hôm nay cũng quay xong hết rồi, bảo trợ lý đưa cậu về nghỉ ngơi đi.”

 

Ninh Lạc không nói gì, ngược lại nhìn chằm chằm vào nửa vỏ xoài rỗng ruột trên tay, chìm vào trầm tư.

 

Thẩm Văn Dục hỏi phó đạo diễn xong, giơ điện thoại lên đi vào phim trường.

 

 “Được rồi, bây giờ chúng ta cùng xem cảnh trường quay sau khi đóng máy sẽ như thế nào nhé.”

 

Ống kính lia qua, hàng triệu khán giả đang xem trực tuyến nhìn thấy Ninh Lạc đang lắc lắc cái chân trước mặt Vương Lâm.

 

Trên chân cậu rõ ràng đang mang… nửa cái vỏ xoài?

 

【Đây là hành động gì vậy trời?】

 

Ninh Lạc nhìn Vương Lâm, vẻ mặt thâm trầm: “Trúc trượng mang hài khinh thắng mã.”

 

Nói xong còn lắc lắc chiếc “hài bằng vỏ xoài” của mình.

 

Con ngươi của Thẩm Văn Dục lập tức mở to.

 

 “…”

 

Vương Lâm hít sâu một hơi, “bốp” một cái vỗ xuống chân cậu, hắn cười lạnh: “Háo tử cấp miêu kỵ đại mã.”

 

Cả phòng livestream im lặng một giây, sau đó lập tức nổ tung.

Hết chương 21.

*Chú thích:

 

“Trúc trượng mang hài khinh thắng mã”: Câu này đại khái là Gậy trúc và giày cỏ nhẹ nhàng, thoải mái hơn là cưỡi ngựa. Đó là theo nghĩa đen, còn ý nghĩa sâu xa hơn thì chắc là nhắc nhở chúng ta về triết lý sống, đề cao tính giản dị, tự do tự tại trong cuộc sống.

 

– Háo tử cấp miêu kỵ đại mã: Mèo lại leo lên đầu chuột cưỡi. Đây là một câu thành ngữ khá thú vị, chỉ tình huống vô lý, ngược đời, không thể xảy ra….

 

Chương 21: Ninh Lạc, Cậu Điên Đến Mức Làm Tôi Sợ Luôn Đó

Ngày đăng: 21 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên