Chương 21: Song Sư (21)
Đường Quang Giản không giống đường Tà Dương, ở đây có vài trường trung học, các tòa nhà dân cư dọc đường đa phần đều cho học sinh lớp 9 và lớp 12 thuê. Vì vậy khi cảnh sát tìm kiếm ở khu vực này cũng đặc biệt cẩn thận, cố gắng không làm ảnh hưởng đến công việc dạy học bình thường.
Cống thoát nước nơi phát hiện thi thể nằm trên con đường nhỏ giữa hai trường trung học, nắp cống vẫn còn đậy, chó nghiệp vụ đánh hơi được mùi không chịu đi, đã lập được công lớn.
Thi thể được vớt lên, hiện tượng co cứng tử thi đã giảm bớt, tuy bị ngâm trong nước, nhưng do thời gian tử vong chưa lâu, nên vẫn chưa xuất hiện mùi hôi thối nghiêm trọng.
An Tuần đeo khẩu trang, đang tiến hành kiểm tra sơ bộ hiện trường. Bụng nạn nhân bị vật sắc nhọn đâm thủng không đều, thắt lưng trúng hai nhát, thận bị vỡ, ngực trúng hai nhát, làm tổn thương tim. Trên cánh tay và mu bàn tay đều có vết móng tay cào xước, nghi là bị người khác cào.
Đầu và cẳng chân của anh ta có nhiều chỗ bị thương do va đập, đốt sống cổ bị gãy, một phần là vết thương sau khi chết, không có phản ứng sinh học, nghi ngờ do di chuyển và vứt xác gây ra, một phần là vết thương trước khi chết, phân bố ở đầu gối và trán, nghi ngờ do bị ngã gây ra.
Từ vết đâm cho thấy, tại hiện trường phải có rất nhiều vết máu bắn tung tóe, nhưng sau khi thử bằng luminol, xung quanh nắp cống chỉ có vài vệt máu nhỏ giọt, hơn nữa còn có dấu hiệu đã từng bị rửa trôi.
“Nơi này chỉ là hiện trường vứt xác.” An Tuần nghiêm túc nói: “Hung thủ gây án ở nơi khác, khi nạn nhân bị ném xuống cống vẫn chưa xuất hiện hiện tượng co cứng tử thi, hoặc vừa mới xuất hiện, hung thủ đã lật ngược anh ta lại rồi ném xuống cống. Tôi đoán hiện trường đầu tiên chắc cũng ở ngay gần đây, hung thủ gây án xong thì lập tức vứt xác.”
Thi thể được đưa về cục cảnh sát để giải phẫu, xác định thân phận. Mặt thi thể không bị phá hủy, từ đặc điểm bên ngoài thì có thể xác định anh ta chính là Cam Bằng Phi.
Anh ta giết Đường Tiểu Phi ở đường Tà Dương, sau đó lại bị người khác giết. Người này có phải là hung thủ đầu tiên không?
Lúc An Tuần khám nghiệm tử thi tại hiện trường, Quý Trầm Giao ở ngay bên cạnh, bốn nhát dao có nông có sâu, dường như hung thủ chỉ muốn giết Cam Bằng Phi, không hiểu rõ về cấu tạo cơ thể. Điều này lại tạo ra sự khác biệt rõ ràng với người đã bẻ gãy cổ Lưu Ý Tường chỉ trong tích tắc.
Ngoài ra, điều dễ thấy nhất là vết đâm không đều ở bụng trên của anh ta, đó là do mảnh chai thủy tinh vỡ đâm vào, từ độ sâu và vết thương do va đập ở chân, có thể đoán là anh ta đã bị vấp ngã rồi đâm vào mảnh chai. Đây dường như là cái bẫy mà hung thủ đã giăng ra, khiến anh ta tạm thời mất khả năng hành động, rồi sau đó mới đâm tiếp bốn nhát liên tiếp.
Phải dùng đến cái bẫy đó, điều này cho thấy có lẽ hung thủ yếu hơn Cam Bằng Phi.
Hung thủ thứ ba?
Quý Trầm Giao lại đến đường Quang Giản một lần nữa, anh đứng giữa con đường nhỏ nơi vứt xác, nhìn hai đầu đường. Con đường này có đặc điểm rất riêng, hai bên của nó lần lượt là “rừng học tập” của hai trường trung học, ngay cả ban ngày, người đi vào rừng cây nhỏ cũng ít, đừng nói chi là buổi tối.
Đường tuy hẹp, nhưng lưu lượng xe không nhỏ, hung thủ muốn vứt xác thì chỉ có thể chọn lúc nửa đêm. Camera hai đầu đường có quay được kẻ đó không?
“Thẩm Tê, điều tra camera.”
An Tuần suy đoán thời gian tử vong là vào rạng sáng ngày 13 tháng 4, đến hơn 1 giờ sáng ở đây, trên con đường nhỏ cơ bản không còn thấy xe cộ qua lại nữa.
Người phụ trách của hai trường đều nói, vì những người sống ở khu vực này hầu như đều là giáo viên, học sinh, phụ huynh, nửa đêm ai lại chạy ra đường chứ? Ngoài ra, do gần trường học, xe tải chỉ được ra vào vào ban đêm, nhưng bọn họ đều bị khuyên nên chuyển sang đường khác, có đi đường vòng cũng đừng lái vào đường Quang Giản.
Mà mỗi ngày lúc 5 giờ, nhân viên vệ sinh sẽ quét dọn các đoạn đường xung quanh trường học, còn dùng vòi nước áp lực cao.
Điều này đã tạo điều kiện thuận lợi nhất cho hung thủ vứt xác – nửa đêm không ai nhìn thấy hắn ta, cho dù xung quanh nắp cống có vết máu, bản thân hắn ta có để lại dấu chân cũng sẽ bị dọn sạch trước khi trời sáng.
“Người này rất quen thuộc với khu vực đường Quang Giản.” Quý Trầm Giao đang đợi kết quả camera, chợt lại nghĩ đến Tào Khả Hùng, đội trọng án hiện tại chỉ mới điều tra được anh ta được bao nuôi, sống ở phía Nam, nhưng vẫn chưa liên lạc trực tiếp được với anh ta.
Anh ta có thể là hung thủ, nhưng ban đầu anh ta sống ở đường Tà Dương, sau đó rời khỏi thành phố Hạ Dung, đường Quang Giản hoàn toàn không thuộc phạm vi anh ta làm việc, liệu anh ta có quen thuộc với đường Quang Giản không?
“Anh, người này rất đáng nghi!” Thẩm Tê dừng hình ảnh lại, vào lúc 3 giờ 20 phút rạng sáng ngày 13 tháng 4, một người mặc áo mưa màu xanh đậm, đội mũ rộng vành đan bằng tre đạp một chiếc xe ba gác xuất hiện trong camera ở ngã tư bên trái, xe ba gác rất phổ biến, là loại mà những người bán hàng rong hay dùng nhất.
Trên xe phủ một tấm vải nhựa màu tối, không nhìn ra được che cái gì. Mặt người đạp xe hoàn toàn bị mũ che khuất, vóc dáng do áo mưa che phủ cũng khó phán đoán.
Lúc 3 giờ 38 phút, anh ta rời khỏi ngã tư bên phải, chiếc xe ba gác xuất hiện sự khác biệt rõ ràng, tấm vải nhựa bị vò thành một cục, thứ vốn được che bên dưới đã biến mất.
Người này có nghi vấn rất lớn.
“Xe ba gác không dễ xử lý, chắc chắn đã bị anh ta giấu ở đâu đó.” Quý Trầm Giao nhíu mày nhìn chằm chằm vào camera, nghi phạm không xử lý được, vậy sẽ giấu nó ở đâu?
Không thể là đường Quang Giản được, nghi phạm biết không thể tránh được camera ở hai đầu đường, vậy nên mới che hoàn toàn mặt và thân hình, chỉ cần cảnh sát kiểm tra camera thì sẽ nhìn thấy chiếc xe này. Trên đường Quang Giản có rất nhiều xe ô tô, trường học không cho phép người bán hàng rong lấn chiếm lòng lề đường, xe ba gác giấu ở gần đó rất dễ bị phát hiện.
“Kiểm tra chợ xe ba bánh, xe đạp cũ, còn có chợ đầu mối rau quả, các điểm tập kết mua chung theo nhóm cộng đồng!”
“Rõ!”
“Chờ một chút chờ một chút!” Lăng Liệp nói: “Người có liên quan xin nói đôi lời.”
Quý Trầm Giao quay đầu nhìn hắn, không hiểu sao lại nhớ đến vụ mất tích gần đây, Lăng Liệp đã đoán trước được kẻ bắt cóc đặt bình gas trong nhà, vì vậy anh đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Quý Trầm Giao: “Nói.”
Lăng Liệp: “Còn có thể thêm một địa điểm nữa, trạm xe buýt gần ngoại ô thành phố.”
Các đội viên nhìn Quý Trầm Giao, Quý Trầm Giao nhanh chóng hiểu ý của Lăng Liệp, “Các khu vực quan trọng trong nội thành bình thường không cho xe ba gác lưu thông trên đường, những người bán hàng rong nhập hàng đều tranh thủ trước 8 giờ sáng, ban ngày ra xe thì cơ bản chỉ là đẩy xe từ chỗ đỗ đến chỗ làm ăn buôn bán. Nhưng ngoại thì ô lại khác, ở đó quản lý lỏng lẻo hơn, rất nhiều xe ba gác đứng ở bến xe đón khách, thu vài đồng, đưa người đến các khu dân cư, vì vậy nơi đó cũng là nơi xe ba gác tập trung.”
Lăng Liệp: “Tôi cũng từng đạp xe ba gác này! Một ngày có thể kiếm hơn ba trăm tệ đấy!”
Quý Trầm Giao: “…”
Tuy chưa tìm được hung thủ, thậm chí còn chưa xác định được thân phận của đối phương, nhưng cuối cùng kẻ đó cũng xuất hiện trong camera, địa điểm vứt xác cũng rất tiêu biểu, điều này ít nhiều gì cũng đã cổ vũ tinh thần cho đội trọng án. Nhiệm vụ điều tra mới được giao xuống, các đội viên lập tức đến các khu vực tập trung xe ba gác.
Mặt khác, tuy Tào Khả Hùng không rõ tung tích, nhưng cảnh sát đã liên lạc được với nữ thương gia bao nuôi anh ta.
Nhắc đến Tào Khả Hùng, nữ thương gia rất tức giận, “Đúng là một tên cặn bã, mắt tôi mù rồi mới để ý đến anh ta!”
Lương Vấn Huyền nhỏ nhẹ an ủi, nữ thương gia mới bình tĩnh lại, thừa nhận mình đúng là đã duy trì quan hệ tình nhân với Tào Khả Hùng một thời gian, còn đầu tư cho Tào Khả Hùng kinh doanh dụng cụ thể hình, nhưng Tào Khả Hùng là một kẻ vô dụng, thua lỗ hết sạch tiền. Lại còn hận người khác nói anh ta ăn bám, dựa dẫm vào phụ nữ, vậy mà lại dùng tiền của bà ta, đi dan díu với sinh viên đại học.
“Anh ta hưởng thụ sự ngưỡng mộ của phụ nữ, cũng không nghĩ xem cô gái nhỏ đó tại sao lại ngưỡng mộ anh ta, chẳng phải cũng là vì tiền của tôi sao! Tôi và anh ta đã chia tay rồi, anh ta còn cuỗm tiền của tôi nữa, không thể nào ở lại địa bàn của tôi nữa!”
Lương Vấn Huyền hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào? Bà không báo cảnh sát sao?”
“Tháng trước.” Nữ thương gia thở dài, “Tôi không thể mất mặt được, cứ coi như là của đi thay người.”
“Vậy nên mới không liên lạc được với Tào Khả Hùng…” Lúc này Quý Trầm Giao đã đến một căn nhà khác của Ký Triển, tuy Ký Triển không muốn bị khám xét, nhưng vẫn phối hợp, nói di vật của cha ông ta phần lớn đã đốt rồi, số còn lại đều ở căn nhà cũ này.
Lương Vấn Huyền nói: “Anh ta mang tiền bỏ trốn, khả năng trốn về thành phố Hạ Dung không nhỏ, bị kích thích bởi một điều gì đó, ví dụ như Lưu Ý Tường, Đường Tiểu Phi, hoặc là một ai đó khác, dùng chuyện mười lăm năm trước để uy hiếp anh ta, muốn chia tiền của anh ta, đúng là anh ta có động cơ.”
Quý Trầm Giao đứng trên ban công căn nhà cũ, suy nghĩ một hồi, “Khả năng anh ta trốn về quê lớn hơn. Vị thương nhân kia không báo cảnh sát, không truy đuổi anh ta, đó là tâm lý của bà ta. Nhưng đứng ở góc độ của Tào Khả Hùng thì anh ta không sợ bà ta truy đến thành phố Hạ Dung sao? Bọn họ đã quen nhau ở đây mà.”
Lương Vấn Huyền: “Nếu về quê thì anh ta không phải là hung thủ?”
Quý Trầm Giao: “Trước tiên phải xem anh ta có về quê hay không đã.”
“Được.”
Ký Triển dọn hết di vật ra, Lăng Liệp đang khom lưng xem xét đồ đạc như đang đi chợ đồ cũ. Quý Trầm Giao quan sát một lúc, thấy động tác của hắn cũng khá chuyên nghiệp.
Câu hỏi đó lại xuất hiện trong đầu – rốt cuộc thì Lăng Liệp làm nghề gì?
Trong di vật của Ký Khắc có không ít tài liệu sản xuất, công tác, còn có các phân tích về gạch men do chính ông cụ viết, có một hộp sắt đựng đầy vé xe đi công tác khắp cả nước.
Ký Triển ở bên cạnh nói, cha ông ta luôn cảm thấy rất tự hào về công việc của mình, tiếc là nhà máy gạch men đã bị thời đại đào thải, nếu không thì cha ông ta còn có thể tỏa sáng.
Lăng Liệp cầm một quyển 《Hình Pháp》 đã ố vàng lên xem, nó nằm lẫn trong các cuốn sách chuyên ngành khác, trông vô cùng lạc lõng.
“Bố tôi còn xem cuốn sách này sao?” Ký Triển không hiểu ra sao, có chút ngại ngùng, “Tôi không rõ nữa, có thể người ở tuổi bọn họ đều quan tâm đến sự phát triển của xã hội?”
Trong chiếc hộp đựng sách này có vài cuốn sổ ghi chép, chữ viết kín mít, đều là những ghi chép công việc. Lăng Liệp lật rất nhanh, với tốc độ này của hắn, trừ khi có “tốc độ lượng tử”, nếu không thì gần như không nhìn thấy bên trong viết cái gì.
Nhưng khi lật đến một quyển, đột nhiên Lăng Liệp lại dừng lại, lật trở về một trang trước đó, “Đội trưởng Quý, có phát hiện.”
Kỷ Khắc có tổng cộng hai mươi cuốn sổ ghi chép, những chỗ có liên quan đến công việc và trích dẫn đều được viết rất ngay ngắn nắn nót. Nói là ngay ngắn nắn nót nhưng không phải là chữ viết, mà là bố cục, giống như xáo bài mà lật nhanh qua, thứ nhìn thấy là một màu đen chỉnh tề, đầy kín lề trang. Điều này làm cho một số trang không được chỉnh tề trở nên rất nổi bật.
Lăng Liệp đưa quyển sổ cho Quý Trầm Giao, “Hình như là nhật ký của Ký Khắc.”
Trang giấy ố vàng nghiêm trọng, được viết bằng bút máy màu đen, giữa mỗi hàng đều cách nhau hai hàng, một số hàng trống có bổ sung, dường như Ký Khắc cố ý làm như vậy, để sau này nghĩ ra gì thì viết thêm vào.
Quý Trầm Giao đã nhìn thấy một từ khóa – huyện Lộ Trường.
Lật về phía trước, phía trước là những ghi chép công việc bình thường đầy trang, cuối cùng viết đến việc ông ta phải đi công tác ở huyện Lộ Trường, công việc trong nhà máy đã bàn giao xong cho đồng nghiệp.
[Tôi vốn nghĩ nơi này rất vô vị, chỉ là nơi có thị trường tốt để bán sản phẩm, nhưng quan sát một hồi thì lại phát hiện ra vài người thú vị. H là một, L là một, đám công nhân của H cũng đáng để quan sát.]
Quý Trầm Giao nhỏ giọng nói: “H, L, là Hoàng Huân Đồng và Lưu Ý Tường? Ký Khắc quan sát bọn họ làm gì?”
Hết chương 21.