Chương 22: Mê Sơn (22)

 

Chương 22: Mê Sơn (22)

 

Tan họp, Trần Tranh thu dọn đồ đạc, Minh Hàn xưa nay chỉ có hai bàn tay trắng, căn bản không có gì cần phải thu dọn, vậy mà cũng ở lì trong phòng họp không đi, nằm ườn ra ghế như một kẻ rảnh rỗi. Trần Tranh chuẩn bị rời đi, liếc cậu một cái, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài. Minh Hàn lúc này không nằm ườn nữa, lập tức đứng dậy, “Anh, em chờ anh cả buổi rồi đấy, vậy mà anh cứ thế bỏ đi à?”

Bước chân Trần Tranh không dừng lại, “Cậu đang chờ tôi à? Tôi cứ tưởng cậu mệt quá, nằm đó nghỉ ngơi.”

Minh Hàn cười nói: “Em bị gọi đến để điều tra vụ án ‘Tằng Yến’, điều tra được một lúc lại liên quan đến vụ bắt nạt học đường mười năm trước, lại còn liên quan đến mẹ con nhà họ Chu mất tích từ lâu hơn nữa, bây giờ lại thêm một vụ án nữa, anh còn bảo Đội trưởng Khổng đi điều tra những vụ mất tích gần đây, nếu thật sự là vụ án giết người hàng loạt, vậy thì gánh nặng của em cũng quá lớn rồi, nghỉ ngơi một chút cũng đâu có quá đáng?”

Trần Tranh nói: “Vậy thì cho cậu nghỉ phép, cậu về căn cứ làm đại ca của mấy chú chó nhé?”

“Anh nhìn anh kìa, lại còn mỉa mai em.” Đã đi đến dưới lầu phân cục, Minh Hàn duỗi người một cái, “Anh, bây giờ đi đâu?”

Trần Tranh nói: “Về nhà nghỉ ngơi chứ còn đi đâu nữa?”

Minh Hàn nói: “Không phải chứ, đã nghỉ ngơi sớm như vậy rồi sao? Vụ án mạng đang chờ kìa, không phải là 24/24 không nghỉ ngơi, cúc cung tận tụy sao?”

“…” Trần Tranh đi về phía xe, “Vậy thì làm phiền Minh cảnh quan cúc cung tận tụy rồi.”

Thế nhưng Minh cảnh quan hành động còn nhanh hơn cả anh, khi anh ngồi lên ghế lái, Minh cảnh quan đã ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn rồi.

Trần Tranh kéo dây an toàn bên mình, nhìn thẳng vào ánh mắt đường hoàng của Minh Hàn, hơi tự vấn bản thân có phải đã quá nuông chiều người này rồi không, trên mặt người này rõ ràng là viết to mấy chữ: được đằng chân lân đằng đầu mà.

Thấy Trần Tranh không nhúc nhích, Minh Hàn còn đưa tay ra, “Cần em giúp cài dây an toàn không? Rất hân hạnh được phục vụ.”

“Cạch” Trần Tranh dứt khoát cài dây an toàn vào, “Cậu thật sự muốn về căn cứ? Được, tôi đưa cậu về.” Nói xong liền đạp ga.

“Đừng!” Minh Hàn nhìn thấy xe đang chạy về phía Tây, lập tức nói: “Anh, anh mời em ăn ‘Ngọn Lửa Biển Sâu’ đi.”

Trần Tranh hơi nhướng mày, liếc Minh Hàn một cái.

Cái tên “Ngọn Lửa Biển Sâu” này anh cũng là hôm nay mới nhìn thấy, đây là món bánh ngọt đặc trưng do “Vi Minh” tung ra, rất được yêu chuộng, thường thì buổi chiều đã bán hết. Bây giờ đến “Vi Minh”, có lẽ chỉ mua được một ít bánh quy hoặc bánh mì khô.

Nhưng anh biết Minh Hàn cũng không phải thật sự muốn đi ăn bánh ngọt.

Gần đến giờ đóng cửa, chi nhánh “Vi Minh” ở trung tâm thành phố vắng tanh, nhưng bánh ngọt lại còn rất nhiều, chúng được bày trong tủ kính, tinh xảo như đồ thủ công mỹ nghệ. Trong cửa hàng có một số ít nhân viên, nhìn thấy có khách bước vào, cũng không chủ động chào hỏi, ai cũng đều mang vẻ mặt ngưng trọng.

Ban ngày cảnh sát hình sự của phân cục Bắc Diệp đã đến đây tìm hiểu tình hình rồi, trên mạng cũng đã lan truyền tin tức cô chủ của “Vi Minh” bị hại, chỉ còn lại một số ít khách hàng không biết chuyện, tính tình có phần chậm chạp là vẫn đến mua bánh ngọt. Hai tháng nay, “Vi Minh” do bố mẹ của Ngũ Quân Thiến cho người của công ty ẩm thực đến hỗ trợ quản lý, hiện tại nhà họ Ngũ đã rối như mớ bòng bong, không ai nói “Vi Minh” có nên tiếp tục kinh doanh hay không, cho nên tuy rằng cửa hàng vẫn mở cửa, nhưng nhân viên đã bắt đầu tính toán cho bước tiếp theo.

Minh Hàn mua “Ngọn Lửa Biển Sâu”, lại lấy thêm một chiếc bánh hạt dẻ Napoleon “Ngôi Sao Được Yêu Thích”, lúc thanh toán nhân viên thu ngân căng thẳng đánh giá cậu, cậu cười nói: “Tôi giống với những người đến vào ban ngày.”

Nhân viên thu ngân lập tức đứng thẳng người, “Lại còn muốn đến điều tra gì nữa sao?”

Minh Hàn nói: “Nếu rảnh thì cùng nhau trò chuyện một chút nhé? Chúng tôi chưa ăn tối, tiện đường ghé qua ăn tạm.”

Nhân viên còn trẻ, không biết ứng phó như thế nào, vội vàng gọi quản lý cửa hàng. Quản lý cửa hàng tên là Hoàng Lị, hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ chững chạc, ánh mắt đề phòng còn cao hơn cả nhân viên.

Minh Hàn hỏi: “Còn bao lâu nữa thì mọi người tan ca?”

Hoàng Lị nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa là đóng cửa, sau đó còn phải dọn dẹp một chút, hôm nay có hơi nhiều việc.”

Minh Hàn đặt bánh lên bàn, lúc chạy đôn chạy đáo Trần Tranh không cảm thấy đói, nhưng vừa ngồi xuống thư giãn một chút, vừa nhìn thấy thức ăn, cơn đói lại lập tức ập đến.

Loại tiệm bánh ngọt này, đồ ăn càng tinh xảo thì khẩu phần lại càng ít, hai cái bánh cộng lại có giá hơn sáu mươi đồng, nhưng người lớn chỉ ăn ba bốn miếng là hết.

Trần Tranh cầm thìa lên, vốn định hỏi Minh Hàn ăn cái nào, nhưng thấy Minh Hàn đang nói chuyện với Hoàng Lị, anh do dự một chút, rồi lấy bánh hạt dẻ Napoleon để trước mặt mình, “Ngọn Lửa Biển Sâu” để dành cho Minh Hàn.

“Còn thừa nhiều thế này, ngày mai bán tiếp sao?”, Minh Hàn lại đến trước tủ kính.

Hoàng Lị vội vàng nói: “Đương nhiên là xử lý hết rồi, chúng tôi có quy định, tuyệt đối không bán đồ ăn qua đêm.”

Minh Hàn hỏi: “Là quy định do Ngũ Quân Thiến đặt ra à?”

“Đúng vậy, Ngũ… Cô chủ rất coi trọng vấn đề an toàn thực phẩm.” Khi nhắc đến Ngũ Quân Thiến, Hoàng Lị vô thức cau mày, trong mắt cũng lộ ra vẻ bất mãn. Những cảm xúc này chỉ thoáng qua, nhưng Minh Hàn vẫn kịp bắt được.

“Cô làm việc ở ‘Vi Minh’ bao lâu rồi?” Minh Hàn hỏi.

“Hơn ba năm rồi, ‘Vi Minh’ mới khai trương không lâu thì tôi đã đến làm.”

“Vậy là nhân viên kỳ cựu rồi.”

“Đâu có, đâu có, chỉ là kiếm cơm qua ngày thôi.” Hoàng Lị hai lần vuốt tóc, dường như không muốn nói về chủ đề này.

Minh Hàn nói: “Ngũ Quân Thiến là người như thế nào?”

Trần Tranh vừa ăn bánh Napoleon, vừa lắng nghe động tĩnh bên tủ kính.

Vẻ mặt Hoàng Lị buồn bã: “Cô ấy là người rất có trách nhiệm, làm bất kỳ sản phẩm nào cũng rất tỉ mỉ, cửa hàng chúng tôi có ngày hôm nay đều là công lao của cô ấy. Bây giờ… bây giờ ‘Vi Minh’ có thể phải đóng cửa rồi.”

Minh Hàn lại hỏi: “Có ai trong cửa hàng xảy ra mâu thuẫn với cô ấy không? Cãi nhau chẳng hạn?”

Hoàng Lị sững người, lập tức lắc đầu: “Cô ấy là chủ, ai lại đi cãi nhau với chủ chứ?”

Minh Hàn liếc mắt nhìn nhân viên thu ngân lúc nãy nhìn Hoàng Lị rụt cổ, muốn nói lại thôi. Minh Hàn nhìn lại Hoàng Lị: “Vậy còn cô?”

“Tôi?”

“Hôm nay tôi có gặp người nhà của Ngũ Quân Thiến, bọn họ đều thừa nhận cô ấy là người nóng tính, yêu cầu rất cao đối với bản thân và người khác, lại còn thường xuyên vì sản phẩm mới mà yêu cầu nhân viên ở lại tăng ca, nhân viên mà không làm việc theo quy định của cô ấy, cô ấy sẽ nghiêm khắc khiển trách. Nghĩ mà xem, nếu tôi là nhân viên, rất khó để không có cảm xúc bất mãn.”

Ánh mắt Minh Hàn nhìn Hoàng Lị rất sâu xa: “Cho nên tôi mới muốn hỏi cô một chút, Ngũ Quân Thiến đã từng xảy ra mâu thuẫn với những nhân viên nào. Dù sao cô cũng là quản lý cửa hàng, tương đối mà nói, thời gian ở bên cạnh Ngũ Quân Thiến là lâu nhất, biết chuyện cũng nhiều nhất chứ?”

Hoàng Lị cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Anh đã quá khen rồi, tôi chỉ là một người làm công ăn lương, chuyện không nên quản, tôi sẽ không bao giờ xen vào.”

Minh Hàn nói: “Cô có từng bị giữ lại tăng ca không?”

Hoàng Lị có chút bồn chồn: “Đã từng, nhưng mà ngành của chúng tôi, tăng ca khi ra sản phẩm mới là chuyện rất bình thường. Trước đây tôi tự mở tiệm, cũng thường xuyên bận đến tận sáng, chẳng được đồng nào, ở đây cô chủ còn trả lương tăng ca.”

Minh Hàn nói: “Trước đây cô tự mở tiệm? Vậy cô cũng là thợ làm bánh?”

Hoàng Lị nói: “Một tiệm nhỏ thôi, sau này làm ăn không được nên đóng cửa, trùng hợp lúc đó bên này tuyển người, cô chủ thấy tay nghề của tôi cũng được, nên đã giữ tôi lại.”

Minh Hàn nói: “Vậy chắc chắn là bánh do cô làm rất ngon, Ngũ Quân Thiến mới yên tâm giao vị trí quản lý cửa hàng cho cô.”

Hoàng Lị ngại ngùng vuốt tóc: “Coi như là vậy.”

Minh Hàn còn muốn tiếp tục trò chuyện, vừa quay người lại thì nhìn thấy Trần Tranh, lời nói đến bên miệng bỗng dừng lại. Vừa nãy cậu đặt trên bàn là hai chiếc bánh còn nguyên vẹn, bây giờ chỉ còn lại hai chiếc đĩa trống trơn. Còn Trần Tranh đang đặt chiếc thìa trong tay xuống mép đĩa.

Minh Hàn quay người lại: “Anh, anh ăn hết cả hai cái rồi?”

Trần Tranh đứng dậy, đi thẳng đến tủ kính lấy thêm hai phần bánh Napoleon, lại thêm một phần “Ngọn Lửa Biển Sâu”, rồi đến quầy thu ngân: “Làm phiền tính tiền giúp tôi.”

Nhân viên đứng trong góc chứng kiến toàn bộ quá trình, luống cuống nói: “Tổng… tổng cộng là chín mươi đồng ạ!”

Trần Tranh nhìn thực đơn đồ uống, hỏi: “Bây giờ còn trà chanh không?”

“Dạ còn!”

“Cho tôi hai ly, một ly không đường.”

Làm đồ uống cần một chút thời gian, Trần Tranh bưng bánh ngọt trở lại, sắc mặt không đổi, như thể người vừa ăn hết bánh của Minh Hàn không phải là anh. Thấy anh thản nhiên ngồi xuống, đẩy bánh hạt dẻ Napoleon và “Ngọn Lửa Biển Sâu” về phía mình, trước mặt để dành một phần bánh Napoleon khác, Minh Hàn không nhịn được nữa, bật cười: “Anh, em nhìn thấy anh ăn hết bánh Napoleon của anh rồi, lại ăn tiếp phần của em đấy nhé.”

Khóe mắt Trần Tranh hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Đây chẳng phải là đã trả cho cậu rồi sao?”

Minh Hàn chỉ vào bánh Napoleon: “Không ngờ đấy.”

Trần Tranh hơi cau mày: “Đó là do cậu kiến thức hạn hẹp.”

Minh Hàn lắc đầu: “Còn nhớ lúc trước anh mua thạch pha lê đá bào, còn dặn dò em cho ít đường. Hôm nay vậy mà có thể ăn một lúc ba cái.”

Trần Tranh vừa định ăn, bỗng cảm thấy chiếc thìa có chút không chọc xuống nổi. Cái bánh bé tí tẹo này, cả ngày anh chẳng bổ sung năng lượng gì, ăn liền ba cái thì hại ai chứ?

Lúc này, nhân viên bưng trà chanh đến, vẫn còn rất căng thẳng: “Từ… từ từ dùng ạ!”

Trần Tranh vội vàng uống một ngụm lớn, vị ngọt ngào trong miệng rốt cuộc cũng dịu đi một chút.

Minh Hàn đẩy phần bánh Napoleon của mình về phía Trần Tranh: “Hay là, phần này cũng cho anh nhé?”

Trần Tranh nói: “Ăn của cậu đi, còn lề mề nữa là đến giờ đóng cửa đấy.”

Nghe câu này, Hoàng Lị đang quay lưng về phía bọn họ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Minh Hàn trông có vẻ ăn rất ngon miệng, nhưng chỉ ăn được một nửa “Ngọn Lửa Biển Sâu” thì không động đũa nữa. Trần Tranh ăn xong phần bánh Napoleon của mình, nghi hoặc nhìn Minh Hàn một cái: “Đã bảo là không cần để dành cho tôi rồi mà.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Minh Hàn kêu nhân viên lấy một cái hộp đựng đồ ăn, cho bánh Napoleon vào: “Ai nói là để dành cho anh? Em không thể mang về làm bữa sáng mai sao?”

Tiễn hai vị “khách không mời mà đến” đi, “Vi Minh” đóng cửa, nhân viên dè dặt nhìn Hoàng Lị một cái, Hoàng Lị ngồi sau quầy thu ngân, nhìn chằm chằm vào bức tường như đang suy nghĩ điều gì đó, dường như hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.

Trải qua một ngày bị cảnh sát ghé thăm hết lần này đến lần khác, nhân viên đã chịu đựng đủ rồi, gần như là vội vã chạy trốn. Mà trên con đường bắt buộc phải đi qua để đến trạm xe buýt, chiếc xe của Trần Tranh đang đợi cô.

Minh Hàn cười híp mắt vẫy tay: “Lại gặp mặt rồi.”

Nữ nhân viên ngẩn người: “Hai anh còn có việc gì sao?”

“Tôi thì không có việc gì, nhưng lúc nãy ở trong tiệm, tôi thấy cô dường như còn có chuyện muốn nói với chúng tôi.” Minh Hàn nói: “Chỉ là vì quản lý cửa hàng cũng ở đó, nên cô không tiện lên tiếng.”

Mắt nữ nhân viên lập tức đỏ hoe, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng một chút, cô khẽ nói: “Tôi… tôi có một vài chuyện muốn nói với cảnh sát.”

Trần Tranh mở cửa xe phía sau: “Lên xe đi.”

Nữ nhân viên tên là Tiểu Đan, bắt đầu làm việc ở “Vi Minh” sau Tết âm lịch năm nay, là do chính Ngũ Quân Thiến tuyển dụng. Cô nói, “Vi Minh” thường xuyên tăng ca, Ngũ Quân Thiến đôi khi như bị tâm thần, có sự cố chấp gần như bệnh hoạn đối với sản phẩm, chỉ cần hơi sai một chút là sẽ mắng mỏ nhóm nhân viên bọn cô.

Nhưng Ngũ Quân Thiến trả lương cao, hơn nữa nếu là do cô ấy sai, sẽ chân thành xin lỗi nhân viên. Vì tiền, Tiểu Đan nhẫn nhịn tính khí của Ngũ Quân Thiến. Thế nhưng sau khi Ngũ Quân Thiến mất tích, việc quản lý của “Vi Minh” ngày càng hỗn loạn, Tiểu Đan đã có ý định tìm đường lui khác, hôm nay biết tin Ngũ Quân Thiến đã chết, càng thêm kiên định quyết tâm.

Chính bởi vì quyết định nghỉ việc, cô mới muốn kể với cảnh sát những gì mình đã chứng kiến và nghe được ở “Vi Minh”.

“Thật ra người có mâu thuẫn lớn nhất với cô chủ là chị Hoàng.” Tiểu Đan nói: “‘Ngọn Lửa Biển Sâu’ thật ra là của chị Hoàng, đã có từ trước khi ‘Vi Minh’ mở cửa hàng, nhưng cô chủ đã cướp mất nó và cả chị Hoàng.”

Xuất thân của Hoàng Lị không giàu có như Ngũ Quân Thiến, trước khi đến “Vi Minh” làm công, cô đã làm bánh ngọt hơn mười năm, ban đầu là làm học việc cho người ta, sau này cuối cùng cũng tích cóp đủ vốn, mở một tiệm bánh của riêng mình.

Tiệm bánh ngọt mọc lên như nấm, nếu không phải là chuỗi cửa hàng, cửa hàng nổi tiếng trên mạng, thì rất khó tồn tại. Tiệm của Hoàng Lị cũng vậy, ban đầu cô làm tiệm bánh gato, bán những chiếc bánh kem nhỏ xinh, cũng có thể đặt bánh gato sinh nhật, nhưng làm ăn rất ế ẩm. Cô đành phải học theo những tiệm khác, bán bánh gato ăn sáng, còn làm thêm cả bánh ngọt truyền thống Trung Quốc.

Nhưng mà, dù vậy, bánh gato của cô vẫn có một lượng khách nhất định, bởi vì trong đó có một loại bánh gato dâu tằm rất ngon.

Ngũ Quân Thiến về nước khởi nghiệp, tận tâm đến mức đi khắp các tiệm bánh ngọt ở thành phố Trúc Tuyền, hết lời khen ngợi loại bánh này của Hoàng Lị. “Vi Minh” cần một loại bánh đặc trưng, Ngũ Quân Thiến muốn đường đường chính chính biến loại bánh này thành của mình, nên đã bàn bạc hợp tác với Hoàng Lị.

Tuy rằng Hoàng Lị không muốn đi làm công cho người khác, nhưng gia cảnh khó khăn, nhìn tiệm bánh của mình ngày càng ế ẩm, đành phải tiếp nhận nhành ô liu mà Ngũ Quân Thiến ném tới. Ngũ Quân Thiến như thể đã mua công thức làm bánh gato dâu tằm, cũng mua luôn cả Hoàng Lị, một thợ làm bánh kỳ cựu.

Ban đầu, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, ngoài “Ngọn Lửa Biển Sâu”, “Vi Minh” còn có thêm một vài món đặc trưng khác, Ngũ Quân Thiến rất biết cách quảng bá trên mạng, hơn nữa hương vị sản phẩm cũng thực sự khác biệt, không lâu sau “Vi Minh” đã trở nên nổi tiếng.

Thế nhưng mâu thuẫn giữa Ngũ Quân Thiến và Hoàng Lị ngày càng sâu sắc. Ngũ Quân Thiến bề ngoài như thể đã cho Hoàng Lị một chức vụ rất tốt – quản lý chi nhánh chính, nhưng cuộc sống của Hoàng Lị lại không hề dễ dàng hơn các quản lý chi nhánh khác. Nhân viên xảy ra vấn đề gì, Ngũ Quân Thiến trước tiên sẽ trách mắng Hoàng Lị, nói cô không làm tròn trách nhiệm của một quản lý cửa hàng và một người đi trước. Mỗi lần Hoàng Lị đều im lặng gánh chịu, nhưng mọi người đều không phải là kẻ mù, đều có thể nhìn ra Hoàng Lị và Ngũ Quân Thiến ghét bỏ lẫn nhau.

“Vừa nãy nhìn thấy phản ứng của chị Hoàng, tôi rất sợ.” Tiểu Đan lo lắng nói: “Mấy anh hỏi chị ấy những câu hỏi đó, chắc chắn là cũng điều tra ra khả năng chị ấy hãm hại cô chủ, phản ứng của chị ấy như vậy… Tôi thật sự một giây cũng không muốn ở lại ‘Vi Minh’ nữa. Con người bị dồn ép đến đường cùng, thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được!”

Trần Tranh đưa Tiểu Đan về nhà, cảm ơn cô đã cung cấp manh mối. Trong xe yên tĩnh trở lại, một lúc sau, Minh Hàn mới lên tiếng: “Việc Ngũ Quân Thiến nhiều lần làm khó Hoàng Lị, cũng có liên quan đến ‘Ngọn Lửa Biển Sâu’.”

Trần Tranh gật đầu. Sự đen tối của lòng người ở khắp mọi nơi, lúc đầu Ngũ Quân Thiến mua lại tiệm bánh và ý tưởng của Hoàng Lị, trả lương cao để thuê Hoàng Lị, mục đích ban đầu là tốt. Thế nhưng sau khi một vài món đặc trưng được tung ra thị trường, tất cả sản phẩm do chính cô ấy tự tay làm ra đều không bằng “Ngọn Lửa Biển Sâu” mua công thức. Cô ấy có hận Hoàng Lị không? Có lẽ chính cô ấy cũng không muốn thừa nhận, nhưng cảm xúc của cô ấy đã thể hiện rõ ràng trên mặt, đến cả nhân viên mới đến cũng có thể nhìn ra.

Cảm xúc đều là tương hỗ, cô ấy làm khó Hoàng Lị, đương nhiên Hoàng Lị cũng sẽ tức giận, lại thêm việc sản phẩm của mình bị cướp mất, lòng hận thù vốn dĩ không tồn tại cũng vì vậy mà nảy sinh. Nói Hoàng Lị có mong muốn Ngũ Quân Thiến biến mất hay không, câu trả lời là khẳng định. Quan trọng hơn là, phản ứng của Hoàng Lị tối nay rất không tự nhiên, cô ta che giấu mâu thuẫn giữa mình và Ngũ Quân Thiến, cô ta sợ cảnh sát điều tra ra đến mình.

“Nhưng nếu là vậy, động cơ lại nằm trên một hướng khác.” Minh Hàn nói: “Hoàng Lị có động cơ giết hại Ngũ Quân Thiến, vậy ‘Tằng Yến’ thì sao? Không liên kết được với nhau.”

Trần Tranh nói: “Hướng của Trần Văn, Phó Ba, chẳng phải cũng không liên kết được với ‘Tằng Yến’ sao?”

Minh Hàn nói: “Cũng đúng, hai manh mối, đều chưa chắc đã ẩn chứa sự thật.”

“Nhưng sự thật có liên quan đến bọn họ.” Ánh mắt Trần Tranh ẩn hiện trong màn đêm, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh đèn đường, “Hôm nay tôi có hỏi Trần Văn và Phó Ba, có cảm thấy bị ai đó tác động hay không, bọn họ nói là tác động lẫn nhau, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, muốn tác động đến đám người bọn họ, thật ra rất dễ dàng.”

“Giả làm người qua đường chính nghĩa xúi giục?” Minh Hàn nói: “Đúng là vậy, bọn họ bị cảm xúc chi phối, bất kỳ một cư dân mạng nào cũng có thể thêm dầu vào lửa, mà chính bọn họ lại không hề nhận ra. Hơn nữa, Ngũ Quân Thiến cũng giống như bị người ta thêm dầu vào lửa vậy.”

Trần Tranh nghiêng đầu: “Hửm?”

Minh Hàn bèn kể lại những gì mình đã chứng kiến và suy nghĩ ở “Căn nhà đau buồn” của Ngũ Quân Thiến: “Lý La từng đề nghị Ngũ Quân Thiến, dùng hoạt động ở quán cà phê để quảng cáo, Ngũ Quân Thiến không đồng ý. Nhưng tại sao sau đó cô ấy lại làm vậy? Em cảm thấy là có một người có sức thuyết phục hơn Lý La đã tiếp cận cô ấy.”

Trần Tranh suy nghĩ: “Vậy nên đây là sự thúc đẩy hai chiều? Có người dẫn dắt Ngũ Quân Thiến làm ra chuyện không phù hợp với quy tắc của cộng đồng ở quán cà phê, lại dẫn dắt Trần Văn và những người khác tấn công lấy mạng Ngũ Quân Thiến ở một phía khác?”

Minh Hàn nói: “Nếu không thì rất khó giải thích tại sao Ngũ Quân Thiến, một người am hiểu trong cộng đồng, lại phá vỡ quy tắc của cộng đồng.”

Cần phải bình tĩnh lại để phân tích thêm nhiều manh mối hơn, xe đã chạy đến phân cục Bắc Diệp, Trần Tranh nói: “Tôi về suy nghĩ thêm.”

Minh Hàn cầm hộp bánh ngọt, cười nói: “Cảm ơn anh.”

Trần Tranh nhìn thấy ý cười ranh mãnh trong mắt cậu, không khỏi nghĩ đến việc mình đã ăn hết ba miếng bánh, che giấu vẻ lúng túng: “Khách sáo rồi.”

Minh Hàn vừa huýt sáo vừa đi về phía ký túc xá, tay phải cầm hộp bánh, vênh váo tự đắc. Bác bảo vệ đã nghỉ hưu thò đầu ra từ trong phòng bảo vệ: “Nhìn cái dáng vẻ của cậu kìa!”

Minh Hàn giơ hộp bánh về phía bác bảo vệ, bác đang định nhận lấy thì Minh Hàn lại rụt lại: “Người ta tặng cháu đấy, bác không có đâu.”

Bác bảo vệ tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Cái thứ đồ bỏ gì đâu! Tao thèm chắc?”

Minh Hàn tiếp tục huýt sáo lên lầu, đặt hộp bánh lên bàn, không bật đèn, mượn ánh đèn từ ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào hộp bánh một lúc, lẩm bẩm: “Cháu thèm.”

………….

Ngày hôm sau, cuộc điều tra được tiến hành sâu hơn, Trần Tranh vừa đến phân cục Bắc Diệp đã đi thẳng đến văn phòng đội kỹ thuật hình sự, đề nghị tập hợp những thông tin “Treo” Ngũ Quân Thiến trên các nền tảng của Trần Văn và những người khác, tìm kiếm những bình luận có lời lẽ đặc biệt gay gắt, mang tính kích động mạnh mẽ. Các thành viên trong đội kỹ thuật hình sự rất khó xử, bởi vì sau khi Ngũ Quân Thiến mất tích, đồn cảnh sát đã tìm ra Trần Văn và những người khác, bọn họ vì sợ hãi nên đã xóa phần lớn bài đăng, những bài còn lại đa phần đều là do cư dân mạng đăng lại.

Trần Tranh suy tư, giả sử suy đoán của anh và Minh Hàn là đúng, có một người đứng sau giật dây hai chiều, vậy thì người đó nhất định phải để cho Trần Văn và những người khác nhìn thấy, bình luận trong bài đăng lại là vô nghĩa.

“Những bài đã xóa có thể khôi phục lại được không?” Trần Tranh hỏi.

Thành viên đội kỹ thuật hình sự suy nghĩ một chút, nói điều này phải liên hệ với nhà cung cấp dịch vụ, còn phải được cấp trên phê duyệt.

Trần Tranh lập tức nói: “Được, để tôi nhờ Minh Hàn nghĩ cách.”

“Gặp khó khăn, tìm Minh Hàn.” Minh Hàn xách bữa sáng, chia cho các cảnh sát hình sự: “Phải không anh?”

Trần Tranh tóm tắt ngắn gọn khó khăn mà đội kỹ thuật hình sự đang gặp phải, cậu dựa người vào bàn, khoanh tay nghe với dáng vẻ rất tự tin “Cứ giao cho em”. Sau khi Trần Tranh nói xong, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, cho đến khi nghe thấy một cảnh sát vừa ăn bánh mì kẹp thịt vừa nói: “Điểu ca, sao anh không ăn?”

Đúng rồi, hôm nay sao Minh Hàn lại không ăn? Trần Tranh nhìn Minh Hàn.

Minh Hàn hắng giọng, đứng thẳng người, đắc ý nói: “Tôi ăn ở ký túc xá rồi. Có người tối qua mua bữa sáng hôm nay cho tôi rồi.”

Trần Tranh nghẹn họng.

Cảnh sát kia lại hỏi: “Ai vậy? Mua gì thế? Còn ngon hơn cả bánh mì kẹp thịt sao?”

Trần Tranh xoay người bỏ đi, nhưng giọng nói của Minh Hàn không thể nào ngăn cản được: “Là ai thì tôi không nói cho cậu biết, nhưng mà bữa sáng tình yêu thì chắc chắn là ngon hơn bánh mì kẹp thịt rồi.”

Phía sau vang lên một tràng cười ồ.

Trần Tranh lái xe đến làng Học Bộ, một phần lực lượng của phân cục Bắc Diệp vẫn luôn ở đó chưa trở về. Thi thể của Ngũ Quân Thiến được tìm thấy trên núi Học Bộ, lấy nơi chôn xác làm trung tâm, tỏa ra xung quanh, có rất nhiều công tác điều tra cần phải làm. Quan trọng hơn là, lý do cảnh sát tìm thấy thi thể vào lúc này, là bởi vì theo lời kể của Vệ Ưu Thái và Kha Thư Nhi, năm đó Hách Nhạc bị Tằng Yến và Phùng Phong giết chết trên núi Học Bộ, thi thể của Hách Nhạc vẫn còn ở trong đó.

Hiện tại vụ án “Tằng Yến” – Ngũ Quân Thiến vô cùng hóc búa, dường như có một kẻ giết người hàng loạt căm ghét phụ nữ kinh doanh trong ngành ẩm thực. Nhưng đây cũng chỉ là một khả năng, Trần Tranh sẽ không vì thế mà bỏ qua các hướng điều tra khác, dù sao Vệ Ưu Thái và Kha Thư Nhi vẫn còn che giấu, Phùng Phong vẫn chưa rõ tung tích, hơn nữa trước đó còn có chuyện Tằng Yến giả mạo Tằng Yến thật, mẹ con nhà họ Chu mất tích….

Đến làng Học Bộ, Trần Tranh và Khổng Binh trao đổi ngắn gọn. Khổng Binh cau mày, nói vẫn chưa tìm thấy thi thể của Hách Nhạc, hôm qua đã cho Vệ Ưu Thái đến xem qua, càng hỏi hắn ta, hắn ta càng nói không rõ thi thể ở đâu, thậm chí còn suy sụp tinh thần.

Công tác điều tra liên quan đến vụ án của Ngũ Quân Thiến cũng không suôn sẻ, làng Học Bộ nằm ở rìa thành phố Trúc Tuyền, diện tích không nhỏ, nhưng những người trẻ tuổi khỏe mạnh đều đã đến thành phố Trúc Tuyền làm công hết, những người ở lại cơ bản đều là người già, bọn họ đều trả lời không biết gì, nói không nhìn thấy người khả nghi nào. Hung thủ chắc chắn đã nhắm vào điểm này, mới dám cả gan giết người chôn xác.

Điều tra trên diện rộng luôn là công việc tốn thời gian và công sức, nhưng lại không thể không làm, Trần Tranh quyết định tự mình đi dạo quanh làng, xem có thể tìm thấy manh mối quan trọng nào không.

Bởi vì có cảnh sát, rất nhiều người dân đều ở lì trong sân nhà không muốn ra ngoài. Trần Tranh đi trên đường, cảm nhận được hơi thở già nua bao trùm ở khắp nơi, có lẽ mười mấy năm sau nữa, làng Học Bộ sẽ hoàn toàn bị thành phố nuốt chửng.

Đang đi, anh nghe thấy có người dân đứng trước cửa một nhà nào đó gọi: “Lão Phó ơi, lão Phó, mấy cuốn sách giáo khoa nhà ông còn cần không? Cho con nhà tôi mượn dùng với!”

Một ông lão tóc bạc phơ nhưng tinh thần rất tốt bước ra, chắp tay sau lưng, rất đắc ý: “Cần chứ, sao lại không cần? Cho ông mượn xem thì được, nhưng phải trả lại cho tôi đấy!”

“Chắc chắn là trả, chắc chắn là trả mà!”

Ông lão vào nhà lấy sách, Trần Tranh đi đến trước cửa, hỏi han bằng giọng điệu như đang trò chuyện: “Mượn gì vậy ạ?”

Người dân đánh giá Trần Tranh: “Cảnh sát hả?”

Trần Tranh bắt chước tư thế đứng của ông ta: “Vâng.”

Có lẽ là do không cảm nhận được bao nhiêu áp lực từ Trần Tranh, người dân đó nói: “Cháu trai nhà lão Phó giỏi giang lắm, thi đậu đại học sư phạm rồi, lão Phó suốt ngày khoe khoang cháu trai mình ghi chép giỏi như nào, học cấp ba còn học trường số 10, trường trọng điểm đấy, tôi mượn về cho cháu ngoại tôi xem thử. Năm sau nó cũng thi đại học rồi.”

Lúc này, ông lão ôm một chồng lớn sách giáo khoa và sách bài tập đi ra, người dân kia vội vàng tiến lên: “Nhiều thế!”

Hai người lúc trao đổi không cầm chắc, “roạt” một tiếng rơi hết xuống đất. Trần Tranh giúp nhặt lên, lật một cuốn ra xem, chỉ thấy trên trang bìa viết: Phó Ba.

Trần Tranh hỏi: “Phó Ba là cháu trai ông ạ?”

Ông lão giật lấy cuốn sách, hừ hừ hai tiếng: “Đúng vậy, trong số những đứa trẻ đi ra từ làng chúng tôi, thành tích của nó là giỏi nhất!”

 

Hết chương 22.

 

Chương 22: Mê Sơn (22)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên