Chương 22: Song Sư (22)
Lăng Liệp thản nhiên nói: “Bởi vì nỗi buồn vui của con người không thể chia sẻ, có lẽ sở thích cũng vậy.”
Quý Trầm Giao liếc nhìn anh một cái, khẽ cười khẩy: “Ý anh là tôi không hiểu tại sao anh lại đi làm tình nguyện ở trường mẫu giáo chỉ vì món bánh bao sốt thịt heo à?”
Lăng Liệp dùng tay phải kéo một đường trước miệng, như thể đang kéo khóa. Tuy động tác này hơi ngứa đòn, nhưng khi hắn làm lại có vẻ ngoan ngoãn.
[H và L thường xuyên đọc sách cùng nhau, hôm nay H còn hỏi tôi liệu cậu ấy có thể vào nhà máy làm việc như tôi không. Thật ngốc, với tính cách của cậu ấy, vào nhà máy cũng sẽ bị bắt nạt thôi. Z, T, K, C, G đều không phải là thứ tốt đẹp gì. Nhưng có một điều đáng để suy ngẫm, trong thế giới của chúng ta, chẳng phải loại người như vậy là nhiều nhất sao?]
Quý Trầm Giao: “Các chữ cái tương ứng với Chu Minh, Đường Tiểu Phi, Huống Phong, Tào Khả Hùng, Cam Bằng Phi, Lịch Tân Tân.”
Lật tiếp, thậm chí Ký Khắc còn khái quát đặc điểm của từng người được đại diện bằng những chữ cái nói trên. Trong đó, Cam Bằng Phi là người được ghi chú nhiều nhất, nói rằng anh ta là đội trưởng đội xây dựng, tính tình cực kỳ nóng nảy, những “trò vui” bắt nạt Hoàng Huân Đồng thường do anh ta khởi xướng, những người khác thấy anh ta thích trút giận lên Hoàng Huân Đồng thì hoặc là bắt chước, hoặc là cố ý làm vậy để lấy lòng anh ta.
Trong mắt Ký Khắc, Lưu Ý Tường là một người có gia cảnh giàu có, nhưng lại bất hạnh hơn Hoàng Huân Đồng, bởi vì [ít nhất thì H có suy nghĩ, sự cam chịu của cậu ấy là bất đắc dĩ, nói cách khác, cậu ấy biết sự yếu đuối của mình có thể mang lại niềm vui cho cho những đồng nghiệp đã bắt nạt mình, cậu ấy giả vờ cho bọn họ xem, để đổi lấy công việc ổn định trong đội xây dựng. Một khi có cơ hội, cậu ấy nhất định sẽ thoát khỏi bọn họ, thậm chí là trả thù. dường như H đang truyền đạt tư tưởng báo thù, đấu tranh cho L, L sẽ làm gì?]
Quý Trầm Giao: “Anh có nhớ Cung Tường nói rằng Lưu Ý Tường trở nên khác biệt sau khi quen biết Hoàng Huân Đồng không?”
Lăng Liệp thúc giục anh lật tiếp: “Tôi đoán kết luận của Ký Khắc chắc chắn là, Lưu Ý Tường đã giết cả nhà Vương Thuận dưới sự ảnh hưởng ngấm ngầm của Hoàng Huân Đồng.”
[Một ngày kích thích!]
Lăng Liệp: “Chỉ có thế thôi à?”
Trang này chỉ có một câu ngắn ngủi, lật tiếp thì lại là ghi chép công việc. Hai người buộc phải tiếp tục tìm kiếm trong cuốn sổ, mười phút sau, Quý Trầm Giao nói: “Ở đây rồi.”
[Việc này đáng để ghi lại và sắp xếp, không ngờ chuyến đi đến huyện Lộ Trường lại thu hoạch được nhiều như vậy! Tôi là vị cứu tinh của bọn chúng, cả đời này chúng phải mang ơn tôi! H chết rồi, L sống sót, cả nhà W chết rồi, những người như G đều có thể sống! Đó là kế hoạch của tôi! Người duy nhất tôi thấy có lỗi là H, vậy mà cậu ấy lại không chết! Nhưng hãy cảm ơn tôi đi, bị đánh như vậy, không có tiền chữa trị thì thảm lắm!]
Quý Trầm Giao: “Đây là ghi chép về sự việc ngày xảy ra hỏa hoạn phải không? Ký Khắc có tham gia? Có phải chính ông ta đã bảo Lưu Ý Tường, Cam Bằng Phi ném Hoàng Huân Đồng vào nhà họ Vương không?”
Những trang giấy cũ kỹ đầy rẫy tội ác không rõ ràng, được những ngón tay chai sần lật giở, phát ra tiếng sột soạt.
[Tôi dạy bọn chúng làm người lại từ đầu, quá khứ không cần truy cứu nữa, đây có lẽ sẽ là kinh nghiệm sản xuất quan trọng nhất của tôi, cải tạo kẻ giết người thành người lương thiện. Hình như tôi đã làm được rồi.]
Nội dung sau đó ghi lại việc Lưu Ý Tường và những người khác lần lượt đến đường Tà Dương – rõ ràng là dưới sự giúp đỡ của Ký Khắc. Bọn họ mang theo tội ác, nhưng vì cái chết của một người nên đã trốn tránh được hình phạt. Tiền thuê nhà rẻ cho phép bọn họ có một chỗ để dừng chân tạm thời, bọn họ bắt đầu làm công, làm công ở thành phố lớn kiếm được nhiều tiền hơn so với việc lang thang ở các công trường nhỏ ở các huyện trước đây, nhưng cũng vất vả hơn.
Ký Khắc giống như một người ghi chép quan sát đàn gà, với tâm trạng vui mừng ghi lại sự “tiến bộ”, “thay da đổi thịt” của bọn họ.
[L đã mua lại căn nhà mà cậu ta đang ở, cậu ta trưởng thành tốt nhất, có phải vì H ở trên trời phù hộ không?]
[Theo luật pháp thì, tất cả bọn họ đều phải ngồi tù. Tôi đã đọc hết sách luật, chỉ có L là sẽ bị tuyên án tử hình, năm người như G không đủ điều kiện bị tử hình. Nhưng xét về mức độ đê tiện, rõ ràng G hơn hẳn, L là bị ép buộc, bất đắc dĩ. Điều này không công bằng, hơn nữa cái chết và việc ngồi tù có thể mang lại bất kỳ thay đổi nào cho bọn họ không? Tôi cho là không. Đợi G ra tù, biết đâu sẽ lại phạm tội. Vậy thì tôi sẽ đến cải tạo bọn họ.]
Trong trang ghi chép cuối cùng, Ký Khắc rất hài lòng với những gì mình đã làm, những người này đều nhờ đi làm mà mua được nhà, trở thành những người góp phần xây dựng thành phố này.
“Hoang đường, ngụy biện.” Quý Trầm Giao nói: “Tiếp tay, bao che cho nghi phạm mà còn có lý ư?”
Lăng Liệp ngồi xổm giữa một đống thùng bụi bặm: “Ký Khắc có học thức hơn Lưu Ý Tường và những người khác, nếu ông ta là người chủ mưu thiêu Hoàng Huân Đồng, thì trong mắt những người này, ông ta chính là ân nhân. Vì vậy, sau khi đến thành phố Hạ Dung, bọn họ đã răm rắp nghe theo ông ta, làm việc chăm chỉ. Ba năm trước, Ký Khắc qua đời, không còn xiềng xích này nữa, Lưu Ý Tường mới bắt đầu để bản thân phóng túng. Đến bây giờ, cuối cùng cũng có người không thể nhẫn nhịn được nữa, muốn giết những người biết chuyện năm xưa, để có được tự do hoàn toàn.”
Điện thoại của Quý Trầm Giao reo lên, anh cầm điện thoại lên nghe: “Anh Lương, có tiến triển gì không?”
Giọng nói của Lương Vấn Huyền cùng với tiếng gió rít truyền đến: “Đã tìm thấy Tào Khả Hùng rồi, quả nhiên anh ta đang ở quê nhà Đồng Hà. Đã nhờ cục cảnh sát Đồng Hà giúp đưa anh ta về. Đội trưởng Quý, có lẽ chúng ta đã sai rồi, nếu xác nhận Tào Khả Hùng suốt thời gian qua luôn lẩn trốn ở Đồng Hà thì anh ta không thể là hung thủ được.”
Quý Trầm Giao điềm tĩnh nói: “Không sao, nhà Ký Khắc có manh mối quan trọng.”
Lăng Liệp nghe Quý Trầm Giao nói chuyện điện thoại xong thì đấm đấm vào cái chân đang tê mỏi của mình: “Tôi nghỉ ngơi một lát.”
Quý Trầm Giao gật đầu, lại lật giở cuốn sổ. Bây giờ anh rất nghi ngờ Ký Khắc là một tên tội phạm ẩn mình, không phải tất cả những người có nhân cách tội phạm đều thể hiện ra bằng hành vi phạm tội, cũng có những người như Ký Khắc, lấy lý do đường hoàng để bao che cho kẻ phạm tội.
Giống như phạm tội sẽ gây nghiện, cái gọi là “quan sát” và “cải tạo” của Ký Khắc chắc chắn cũng vậy. Ký Triển nói cha mình rất say mê công việc, tuổi đã cao mà vẫn đi công tác khắp nơi, nhưng thực tế rất có thể là Ký Khắc mượn danh nghĩa công tác, đi khắp nơi tìm kiếm “đối tượng quan sát”.
Rất có thể Nhóm người Lưu Ý Tường không phải là “tác phẩm” duy nhất của ông ta.
Tiếp tục lật xem theo quy luật độ ngay ngắn của chữ viết trên trang giấy, quả nhiên trong cuốn sổ lại xuất hiện một “đối tượng quan sát” khác của Ký Khắc.
[Huyện Bình Lan, X, cô ấy còn đáng được giúp đỡ hơn những người khác.]
[X quá thông minh, tôi mời cô ấy đến đường Tà Dương ở, hôm nay cô ấy hỏi ta, Hoàng Huân Đồng có phải là người cùng loại với cô ấy không.]
[X chuyển đi rồi, cũng tốt, tôi không thể kiểm soát được cô ấy, nhưng cô ấy có thể trở thành một người mẹ tốt.]
Ghi chép của Ký Khắc về X rất ít ỏi, nhưng ít nhất có thể cho thấy, X đến đường Tà Dương sau Lưu Ý Tường và những người khác, cô ấy biết rõ lai lịch của Lưu Ý Tường và những người khác, có lẽ vì muốn thoát khỏi Ký Khắc nên cô ấy đã chủ động rời khỏi đường Tà Dương.
Lúc phạm tội, cô ấy đã có con, có lẽ đứa trẻ không lớn. Cô ấy không ở cùng Ký Khắc được bao lâu thì đã rời đi, cho thấy cô ấy còn quan tâm đến bí mật hơn Lưu Ý Tường và những người khác.
Quý Trầm Giao đóng gói tất cả những di vật của Ký Khắc lại, Ký Triển đứng bên cửa run rẩy nói: “Bố tôi, bố tôi không phạm phải chuyện gì chứ? Nhưng cả đời ông ấy rất hiền lành, khoan dung, cũng rất kiên nhẫn với con cháu.”
Quý Trầm Giao muốn nói rất nhiều kẻ có nhân cách phạm tội ẩn mình trong cuộc sống đời thường, còn lạc quan, cởi mở hơn cả người bình thường, ai quy định rằng người lớn tuổi hiền lành khoan dung thì nhất định là người tốt? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ký Triển, Quý Trầm Giao lại nuốt những lời muốn nói xuống, anh hỏi: “Khi ông cụ đi công tác có đưa về một người phụ nữ phải không, anh có ấn tượng gì không?”
Ký Triển giật mình: “Bố tôi không phải là người như vậy!”
Vừa nghe đã biết là hiểu sai ý, Quý Trầm Giao nói: “Không liên quan đến vấn đề cá nhân, bố anh chỉ giúp cô ấy, cho cô ấy một chỗ dừng chân ở thành phố Hạ Dung.”
Ký Triển lau mồ hôi lạnh: “Không có ấn tượng gì, ông ấy còn ít giao du với hàng xóm, sao có thể đưa người phụ nữ nào về được chứ? Tôi tuyệt đối không nói dối, không tin các anh có thể hỏi những người sống ở đường Tà Dương.”
Ký Triển quả thực không nói dối, dường như Ký Khắc đã cố ý che giấu các mối quan hệ của mình với “đối tượng quan sát”, trong mắt những người hàng xóm, bọn họ gần như không có giao tiếp gì. Ban đầu khi vụ án mạng đầu tiên xảy ra, đội trọng án đã nhiều lần rà soát ở đường Tà Dương, hiện trường vụ án mạng chính là căn hộ 402 nơi Ký Khắc đã từng sống nhiều năm, nếu ông ta qua lại thân mật với người chết thì đã sớm bị liệt vào đối tượng điều tra trọng điểm rồi.
Vì vậy, có lẽ cư dân ở đường Tà Dương sẽ không nhìn thấy ông ta đưa người phụ nữ nào về.
Cuốn sổ của Ký Khắc đã trở thành manh mối quan trọng, Tào Khả Hùng đang trên đường được đưa đến thành phố Hạ Dung, Huống Phong ở nước ngoài, đội trọng án tạm thời không thể can thiệp, hiện tại người duy nhất đang bị cảnh sát giám sát chỉ còn lại Lịch Tân Tân.
Khi Lương Vấn Huyền thẩm vấn anh ta, phòng tuyến tâm lý của anh ta suýt sụp đổ, sau khi về nhà thất thần cả ngày, nỗi sợ hãi về chuyện cũ và việc có người muốn giết mình đã khiến anh ta lo lắng tột độ. Quý Trầm Giao đặt bản sao nội dung cuốn sổ trước mặt anh ta, sau khi đọc vài dòng, sắc mặt anh ta thay đổi, không thể giả vờ được nữa: “Hoàng Huân Đồng không phải do tôi đánh chết! Muốn trách thì trách Cam Bằng Phi! Anh ta là đại ca! Chúng tôi đều phải nghe theo anh ta!”
Mười bảy năm trước, những thanh niên ở thị trấn như Lịch Tân Tân còn chưa học hết cấp hai, không có tài cán gì, con đường tốt nhất là ra ngoài làm công nhân xây dựng. Lịch Tân Tân theo mấy người anh đồng hương rời khỏi quê nhà, ban đầu chỉ qua lại với mấy người đồng hương, sau đó anh ta gặp Huống Phong, rồi liên tiếp quen biết Cam Bằng Phi và những người khác, tuổi tác bọn họ xấp xỉ nhau, cộng thêm sở thích hợp cạ, vậy nên đã nhanh chóng trở thành một nhóm nhỏ ở nơi đất khách quê người.
Giữa chừng có một người tên là Hoàng Huân Đồng gia nhập, Lịch Tân Tân không thích cậu ấy, cảm thấy cậu ấy mang gánh nặng quá lớn, vẻ mặt lúc nào cũng u sầu, nhìn không thoải mái. Nhưng Cam Bằng Phi lại giữ người này ở lại, lấy việc bắt nạt Hoàng Huân Đồng làm thú vui.
Có lẽ trong bất kỳ đội nhóm nào cũng cần một “Người xui xẻo” như vậy, Lịch Tân Tân cũng dần tìm thấy niềm vui khi trút giận lên Hoàng Huân Đồng.
Trước khi đến huyện Lộ Trường, nhóm của bọn họ có mười mấy người, rất lỏng lẻo, có người cùng làm một dự án, nhận được tiền thì lại tìm việc khác. Cam Bằng Phi nhận công việc của ông chủ Vương, không cần nhiều người như vậy, vì thế chỉ điểm sáu người, không chọn người khỏe nhất mà lại chọn Hoàng Huân Đồng trông như gà rù.
Ở huyện Lộ Trường, hành động bắt nạt càng trở nên quá đáng, Hoàng Huân Đồng cam chịu, vậy mà lại kết bạn được với một người. Người đó là cháu trai của ông chủ Vương, nhưng Lịch Tân Tân nghe ngóng được rằng, Lưu Ý Tường chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Vương.
Nửa năm sau, khi dự án sắp kết thúc, Cam Bằng Phi đề nghị đi uống rượu. Trước đây bọn họ chưa bao giờ dẫn Hoàng Huân Đồng đi cùng, hôm đó lại gọi cậu ấy đi, ý của Cam Bằng Phi là muốn cậu ấy trả tiền.
Hoàng Huân Đồng nói tiền đều đã gửi về nhà để chữa bệnh cho bà nội rồi, tại quán ăn đêm Cam Bằng Phi không nói gì, một đám người trở về nơi ở tạm bợ, Cam Bằng Phi mới giơ tay tát cậu ấy một cái.
Hoàng Huân Đồng ngã xuống đất, dưới tác dụng của cồn, Cam Bằng Phi đã chửi rủa cậu ấy thậm tệ, nói Hoàng Huân Đồng đang để tiền cho người chết, còn dùng những lời lẽ bẩn thỉu chửi bà cụ Hoàng.
Trước đây Hoàng Huân Đồng bị đánh bị chửi như thế nào cũng đều không hé răng, nhưng lần này không biết là do say rượu hay không chịu được người khác mắng chửi bà cụ Hoàng, mà cậu ấy đã nhảy lên dùng đầu húc Cam Bằng Phi, quyết liều mạng sống chết với Cam Bằng Phi.
Lịch Tân Tân và những người khác đương nhiên là bênh vực kẻ mạnh, nhanh chóng biến thành một đám người vây đánh một mình Hoàng Huân Đồng.
“Dừng lại! Đừng đánh nữa!” Khi Lịch Tân Tân cảm thấy không ổn thì vội vàng kêu lên: “Sao không động đậy nữa rồi?”
Hoàng Huân Đồng nằm sấp trên mặt đất, không còn hơi thở.
Mọi người lập tức hoảng hốt, ngay cả Cam Bằng Phi vốn là người luôn làm chủ mọi việc cũng không biết phải làm sao. Trong lúc vội vàng, bọn họ quyết định khiêng người đến công trường. Chỉ cần chôn Hoàng Huân Đồng xuống rồi đổ xi măng lên, trừ khi phá dỡ căn nhà, bằng không thì không thể tìm thấy thi thể được.
Không tìm thấy thi thể, bọn họ sẽ an toàn.
Nhưng vừa đến công trường thì Lịch Tân Tân liền nhìn thấy một người đang hớt hải chạy đến.
Bên công trường ánh đèn lờ mờ, đám công nhân vừa “giết” Hoàng Huân Đồng xong, lại gặp Lưu Ý Tường vừa giết cả nhà Vương Thuận.
Hết chương 22.