Chương 22: Trước Khi Đi Ngủ Tha Thứ Cho Tất Cả, Tỉnh Dậy Lật Đổ Thế Giới!
【??????】
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha (Đã lược bỏ bớt một trăm chữ)】
【Vãi, Ninh Lạc, cậu điên đến mức làm tôi sợ đấy!】
【Mọi người trong đoàn phim đều xem qua rồi à???】
【Tôi phục cậu rồi, cha ơi!】
【Để tôi xem đồng nghiệp của tôi đang làm gì. Xem xong: 6.】
Thẩm Văn Dục khẽ ho khan một tiếng, cố gắng nhắc nhở hai người trong phòng.
Anh ta đã không dám nhìn bình luận trên màn hình livestream nữa rồi.
Căn bản là không ai để ý đến anh ta.
Ninh Lạc không ngờ rằng Vương Lâm lại đối được, hai mắt cậu lập tức sáng lên, thăm dò: “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang.”
Vương Lâm cười ha hả: “Ngũ niên sinh tử nhất mang mang
Ninh Lạc vỗ xuống sofa, ngồi thẳng dậy: “Nhất thốn quang âm nhất thốn kim!”
Vương Lâm: “Tam thốn quang âm nhất thốn hâm.”
“Lợi hại!” Ninh Lạc vỗ tay bộp bộp kiểu hải cẩu, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng, “Đạo diễn Vương, không ngờ anh lại có tài năng như vậy, chúng ta đúng là tri kỷ.”
Vương Lâm vỗ một cái vào đầu cậu: “Lợi hại cái đầu cậu! Tôi thành ra thế này là hoàn toàn do cậu đấy!”
“Khụ khụ!” Thẩm Văn Dục nín đỏ cả mặt, cố gắng ho thật lớn.
Ninh Lạc thuận theo lực gõ đầu của Vương Lâm mà ngã xuống định ăn vạ, vô tình hai người lại nhìn nhau.
Thời gian như chậm lại vô số lần, Thẩm Văn Dục thấy rõ đôi mắt kia đột ngột mở to, lần lượt lướt qua vẻ mờ mịt, kinh ngạc, không thể tin nổi, cảm xúc dừng lại cuối cùng là kinh hãi.
Máu toàn thân Ninh Lạc như chảy ngược.
Phản ứng đầu tiên là hất chân đá bay đôi hài bằng vỏ xoài.
Đôi hài bằng vỏ xoài vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ trên không trung, sau đó “Bịch” một tiếng.
Trúng vào cằm Vương Lâm.
Vương Lâm: “…”
“Đạo diễn Vương!”
Ninh Lạc vội vàng lồm cồm bò tới che cằm hắn lại, hét lớn: “Đạo diễn Vương! Anh ăn thì cứ ăn thôi, sao lại ném lung tung thế! Anh xem, trúng cằm rồi kìa!”
Tiếng nghiến răng ken két của Vương Lâm truyền rõ ràng đến tai các cư dân mạng đang xem livestream.
【Ha ha ha ha ha ha, tôi không chịu nổi nữa rồi mọi người ơi, cười chết mất, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.】
【Không lẽ Ninh Lạc nghĩ là chúng ta không thấy gì đấy chứ, ha ha ha ha ha, cứu mạng, sao mà buồn cười thế!】
【Cười đến rung cả người. Ha ha ha ha.】
【Cười ra cả bong bóng mũi kéo tôi thoát khỏi lực hút của trái đất thì có ích gì cho cậu hả!】
【Mé nó, cười đến trật cả khớp hàm rồi, tạm dừng xem livestream, tôi đi bệnh viện đã!】
【Tôi cười đến lộn cả ruột, cười đến không tự chủ được, cười đến đập nát cửa nhà hàng xóm, ha ha ha ha ha ha.】
Thẩm Văn Dục sắp không nhận ra chữ “Ha” được nữa rồi.
Vương Lâm đột nhiên đứng dậy bắt đầu tìm đồ.
Ninh Lạc co rúm trên sofa, yếu ớt lên tiếng: “Đạo diễn Vương… Anh đang tìm gì thế?”
Máu nóng dồn lên não Vương Lâm: “Cây gậy đánh chó của tôi đâu rồi?!”
Ninh Lạc che miệng, lén lút nhặt giày, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Thẩm Văn Dục vội vàng ngăn lại: “Đừng như vậy, vẫn đang livestream đấy.”
Vương Lâm miễn cưỡng bình tĩnh lại.
À đúng rồi, vẫn đang livestream, cư dân mạng vẫn đang xem.
Thẩm Văn Dục: “Tôi tắt livestream trước, chúng ta cùng nhau đánh hội đồng.”
Ninh Lạc: ???
Móa, quên mất đang livestream!
【Ây da, không được rồi, tôi sắp cười ngất rồi.】
【Thì ra Ninh Lạc ở đoàn phim cũng thú vị như vậy, ha ha ha, đáng yêu quá đi.】
【Ai nói Ninh Lạc bị cô lập chứ, rõ ràng là út cưng chọc cười cả đoàn mà, ha ha ha ha ha.】
“Ninh Lạc,” Thẩm Văn Dục túm lấy người đang định lén lút bỏ đi, xách cậu lên như xách gà con, anh ta cười nói, “Nhanh, chào hỏi cư dân mạng đi.”
Ninh Lạc không muốn chào, bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi không người để tự chôn mình, nhẹ nhàng rắc một ít tro cốt trên mặt đất.
Trên mặt cậu nở nụ cười giả tạo: “Chào mọi người, chào các bạn trên livestream.”
Thực ra trong lòng đã là một cậu bé sắp vỡ vụn tan nát rồi.
【A, đúng là người đàn ông lạnh lùng mà, tại sao lại kéo tôi về… Xin lỗi, đã để mọi người nhìn thấy những điều không vui. Người như tôi, tốt nhất là nên biến mất trong thế giới 2D tươi đẹp, ở đó không có con người cố gắng vấy bẩn “tình yêu” này… sumimasen…】
“…”
Khả năng chịu đựng của Vương Lâm đã rất tốt rồi, nhưng lúc này vẫn muốn bóp chết Ninh Lạc.
Ninh Lạc hỏi Thẩm Văn Dục về vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Anh, anh vào từ lúc nào thế?”
Thẩm Văn Dục: “À, mới vào thôi. Vừa vào đã thấy cậu nói đạo diễn Vương ném đồ lung tung.”
Ninh Lạc thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn rất nhiều.
【Ha ha ha ha, anh Văn Dục nói dối.】
【Thẩm Văn Dục, anh đã thay đổi rồi, nay anh đã biết lừa trẻ con rồi.】
【Đúng đúng đúng, cứ nói như vậy đi, để Ninh Lạc tưởng mình thoát nạn, kết quả về nhà lên mạng thấy đôi giày vỏ xoài của mình lên hot search, ha ha ha.】
【Ác thật đấy, nhưng tôi cũng muốn xem phản ứng của Ninh Lạc lúc đó, ha ha ha.】
【Mọi người ơi, từ khóa liên quan đã lên top 3 hot search rồi, chúng ta cố gắng lên, để Ninh Lạc vừa về là có thể thấy ngay!】
Ninh Lạc không biết cư dân mạng đang âm mưu gì, khi Thẩm Văn Dục đưa gậy tự sướng cho mình, bình luận đã hoàn toàn trở lại bình thường, không có chút sơ hở nào.
Sự yên tâm của Ninh Lạc chỉ kéo dài cho đến khi cậu trở về khách sạn của đoàn phim.
Theo lời Thẩm Văn Dục ở phòng bên cạnh, tiếng hét thảm thiết tối đó không khác gì ở lò mổ lợn.
Còn kèm theo cả tiếng đập tường ầm ầm và tiếng gào xé ruột gan của Ninh Lạc.
【Móa, tôi không muốn sống nữa! Mạng này ai thích thì lấy đi! Con người ai mà không điên, tôi là người chứ có phải dưa hấu cần tây thơm khóm burger cua hoàng đế đâu! Nhưng tôi có thể là khỉ, ha ha! Thích khỉ, biến thành khỉ! Ha! Hây! Hô! Đu dây trong rừng rậm nguyên sinh! Ném chuối! Hét lớn! Hét lớn!】
Thẩm Văn Dục ở phòng bên cạnh trùm chăn cười muốn điên, cười nhiều đến mức run cả người.
Hình như là quậy mệt rồi, phòng bên cạnh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Sau đó, màn hình điện thoại của Lộ Đình Châu sáng lên.
Tài khoản “Quần đùi bốc cháy” được quan tâm đặc biệt đã đăng một trạng thái mới.
【Quần đùi bốc cháy: Không sao đâu bé ơi, sống thêm được một ngày đã là rất giỏi rồi.】
Kèm theo ảnh: [Để trời xanh biết ta không nhận thua.jpg]
Bài đăng trước đó của Ninh Lạc đã giúp tài khoản này đột nhiên có thêm không ít fan, rất nhanh đã có người bình luận bên dưới.
【Ơ, thầy Quần đùi, hôm nay sao lại emo thế?】
【Quần đùi bốc cháy: Cậu không hiểu đâu, đây là nỗi cô đơn của thế giới người trưởng thành.】
【Tôi hiểu mà, làm người mệt lắm, không mệt sao gọi là con người được chứ.】
【Tôi nói này, nửa đêm cậu không ngủ mà phát điên cái gì, đường chân tóc của cậu vén lên còn cao hơn cả huyết áp của tôi nữa đó.】
【Quần đùi bốc cháy: Đang sống mà ngủ nhiều làm gì, chết rồi tự khắc được ngủ dài lâu.】
【Sao thế, uống nhiều Tiêu Dao Hoàn quá, biến thành Bồ Tát phổ độ chúng sinh rồi à?】
Trái tim vốn đã mong manh của Ninh Lạc lại tan nát thêm một lần nữa, cậu vặn vẹo trên giường như một con sâu.
Cư dân mạng đáng ghét! Cư dân mạng thật đáng ghét!
Cậu nhìn có vẻ kiên cường phóng khoáng, nhưng bị xe đâm cũng sẽ chết đấy!
Ninh Lạc bật bài Chú Đại Bi, tua đi tua lại mười mấy lần mới mang theo vẻ mặt từ bi đi vào giấc ngủ.
Đúng vậy, chính là như vậy, trước khi ngủ hãy tha thứ cho tất cả.
Ngã phật từ bi.
Ngày hôm sau, cậu vừa mở mắt đã nghĩ đến buổi livestream hôm qua, tức giận đá bay chiếc gối lên không trung!
Trước khi đi ngủ đã tha thứ cho tất cả, tỉnh dậy lật đổ thế giới!
Tất cả, đều, đi, chết, đi!
Lúc Đào Tử mang theo bữa sáng giảm cân gõ cửa phòng Ninh Lạc, liền đối diện với một khuôn mặt dài thườn thượt, cô giật mình: “Sao thế này? Ôi, sao lại có quầng thâm ở mắt rồi, tối qua anh ngủ không ngon à?”
Ninh Lạc bóc một quả trứng, thở dài với lòng trắng trứng đã bị bóc trụi: “Tôi phát hiện ra mình thường xuyên làm chuyện ngu ngốc, sau đó bị sự ngu ngốc của mình làm cho tức đến phát khóc.”
Đào Tử: “Bây giờ anh mới phát hiện ra à. À không, ý em là, khụ, không sao, lần sau rút kinh nghiệm là được.”
Cô gượng gạo sửa lời dưới ánh mắt oán giận của Ninh Lạc.
Ninh Lạc chán nản ăn hết quả trứng: “Nhưng tôi lại không nỡ trách mình. Cuộc sống vốn đã không dễ dàng gì rồi mà, có thể trách người khác thì nên bỏ qua cho bản thân mình.”
Đào Tử: “…”
Hiểu rồi.
Hôm nay trang điểm phải tốn thêm chút thời gian, vì Ninh Lạc phải che quầng thâm mắt.
Sau khi quay được nửa ngày, Đào Tử sợ cậu lại bị hạ đường huyết, mua cho cậu một củ khoai lang nướng nóng hổi, Ninh Lạc ngồi khoanh chân trên đất, ôm củ khoai ăn ngon lành, hai mắt híp lại vô cùng thỏa mãn.
Ngọt ngào quá!
Thẩm Văn Dục đang nói chuyện xin nghỉ phép với Vương Lâm.
“Cuối năm nhiều việc, tôi phải tham gia tiệc từ thiện,” anh ta nói, “Tôn Thiệu Nghi chắc chắn cũng phải đi.”
Tôn Thiệu Nghi ở bên cạnh gật đầu.
Vương Lâm nói: “Tôi biết, đã sắp xếp thời gian cho hai người rồi, sẽ không bị trùng. Hai người nhớ tương tác trước ống kính nhiều một chút, xào couple, tạo nhiệt trước cho bộ phim của chúng ta.”
Tôn Thiệu Nghi ra dấu “OK”.
“Đúng rồi, có phải Ninh Lạc cũng phải đi không?” Thẩm Văn Dục quay đầu nói với Ninh Lạc đang chuyên tâm ăn khoai lang nướng.
Đào Tử biết lịch trình của cậu, trả lời: “Đúng là phải đi, em cũng đang định nói với anh Tiểu Lạc đây.”
Ninh Lạc có chút không muốn, cậu thà nằm ườn ở khách sạn chơi game, còn hơn là mặc lễ phục đi chịu lạnh chịu đói trong thời tiết lạnh giá thế này, cậu uể oải hỏi: “Tiệc gì thế?”
Thẩm Văn Dục: “Là bữa tiệc do Lại Âm tổ chức, mỗi năm một lần. Tiểu Lạc, không phải trước đây cậu cũng từng đi rồi sao?”
Ninh Lạc lục lại ký ức, hình như đúng là như vậy.
Ể, đợi đã… Lại Âm?
【A a a a a, đây không phải là lần Ninh Tịch Bạch uống nhầm xuân dược rồi làm chuyện đó với Cận Dung ở trong nhà vệ sinh, sau đó lại bị đại thiếu gia nhà họ Trần là Trần Xuyên Ngang phát hiện, cuối cùng biến thành tình tay ba bị người ta chụp lén sao!】
【Tôi nhớ anh cả và nhị tiểu thư nhà họ Trần là Trần Nghiên cũng sẽ đi, ôi chao, kích thích quá!】
Vương Lâm và những người khác: Móa, kích thích đến vậy sao?!
Ninh Lạc nhảy dựng lên khỏi mặt đất, hai mắt sáng như đèn pha, hăng hái giơ tay: “Tiệc tối hả, em đi em đi em đi!”
【Game của mình tuy chơi vui, nhưng hóng hớt chuyện của người khác còn hấp dẫn hơn!】
Vương Lâm lập tức quyết định: “Chúng ta nghỉ một ngày, tôi cũng đi!”
Một người hóng hớt chân chính sẽ không bỏ lỡ bất kỳ quả dưa nào!
Hết chương 22.
Chú thích:
- Từ “Emo” được sử dụng theo nghĩa phổ biến trên mạng xã hội, nó có ý nghĩa là trạng thái cảm xúc buồn bã, tâm trạng không vui, hoặc có thể là đang gặp phải chuyện gì đó không tốt.
- Sumimasen: (すみません): Xin lỗi.
- Thập niên sinh tử lưỡng mang mang: Mười năm sống chết đôi đường mờ mịt.
- Ngũ niên sinh tử nhất mang mang: Năm năm sống chết một đường mờ mịt. (Mang mang (茫茫): Mênh mông, bát ngát. Ở đây Ninh Lạc và Vương Lâm đang chơi chữ với bài thơ “Giang thành tử – Ất Mão trọng cửu nhật ký Hàn lâm an quốc” của Tô Thức (Tô Đông Pha)
- Nhất thốn quang âm nhất thốn kim!: Một tấc thời gian một tấc vàng.
- Tam thốn quang âm nhất thốn hâm.: Ba tấc thời gian một tấc… kim. (Hâm (Chữ “鑫” (xīn) gồm ba chữ “金” (jīn) – vàng, xếp chồng lên nhau, tượng trưng cho sự giàu có, của cải.)