Chương 23: 040500 – Người Bạn Cũ

 

Chương 23: 040500 – Người Bạn Cũ

 

Vưu Thụ chỉ kịp phát ra một âm tiết ngắn ngủi, rất chói tai. Đúng lúc này tiếng sấm lại nổ vang, át đi tiếng kêu đau đớn cuối cùng của một sinh mệnh.

 

Cho đến khi Lê Chỉ nạp ký ức của Vưu Thụ, cậu vẫn chưa hoàn hồn, tiếng axit mạnh ăn mòn da thịt vẫn văng vẳng bên tai.

 

Cổ tay trái rung lên, sát vào da thịt. Là lời nhắc cuộc gọi đến của thiết bị cá nhân.

 

Lê Chỉ bừng tỉnh, phát hiện mình đang ngồi trong một căn phòng màu xám, bên ngoài cửa sổ là buổi trưa giữa hè, tiếng ve sầu râm ran, cảm giác lạnh lẽo bên bờ vực cái chết trong biệt thự vừa rồi, nháy mắt đã tan biến. Trên bàn làm việc màu trắng có một vũng nước màu xanh nhạt thật lớn, là trà xanh vừa vô tình làm đổ, vẫn còn ấm.

 

Vừa rút khăn giấy lau vội mặt bàn, vừa kết nối với thiết bị cá nhân.

 

“Cục trưởng Cao.”

 

“Tiểu Vưu. Đường Đồng Hoa, cậu qua đó xử lý một chút.” Giọng nói này không xa lạ.

 

“Vâng.”

 

“Là Quạ Đen làm. Cậu… hiểu chứ?”

 

“… Hiểu.”

 

“À đúng rồi, tôi biết cậu và cảnh sát Du từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt. Cậu ấy đến Sở Cảnh sát thành phố Cass mọi người đều rất vui, vậy nhé, cậu ấy tạm thời theo cậu vào đội hình sự, khi nào rảnh thì dẫn cậu ấy làm quen với môi trường một chút.”

 

“Vâng thưa Cục trưởng. Cục trưởng yên tâm.”

 

Lê Chỉ phát hiện phong cách nói chuyện của Vưu Thụ vốn rất trầm ổn, thoạt nghe hoàn toàn phù hợp với hình tượng cảnh sát chuyên nghiệp đáng tin cậy, hoàn toàn khác với người đàn ông hay la hét trong trang viên Lê Minh.

 

Sau khi cúp điện thoại, Vưu Thụ rời khỏi ghế đi ra khỏi văn phòng, vừa mở cửa bước ra một bước, anh ta đã phát hiện một thiếu niên áo đen, lặng lẽ đứng bên cạnh cửa văn phòng của mình.

 

Vưu Thụ vui mừng nhìn thiếu niên từ đầu đến chân, Lê Chỉ cảm nhận được niềm vui sướng chân thật tích tụ trong lồng ngực.

 

“Du Phùng! Đã bao lâu không gặp rồi? Sao cậu lại cao thêm nhiều thế!”

 

Giọng điệu câu này đúng là có chút giống người đàn ông cao lớn vạm vỡ trong ấn tượng của Lê Chỉ.

 

Du Phùng cũng giãn lông mày ra một chút, “Khoảng bốn tháng rồi.”

 

“Sau này tôi đi làm có bạn rồi,” Vưu Thụ dẫn Du Phùng ra khỏi khu vực văn phòng, sau đó dừng lại ở cửa sổ lớn sát đất, anh ta giơ tay chỉ vào một tòa chung cư chọc trời rất gần tòa nhà sở cảnh sát, “Chung cư riêng, Cục trưởng Cao đã sắp xếp phòng của cậu ở tầng trên của tôi.”

 

Du Phùng gật đầu, nhưng ánh mắt không dừng lại trên tòa nhà kim loại đẹp mắt kia.

 

Sở Cảnh sát thành phố Cass là tòa nhà cao nhất thành phố, lúc này Du Phùng đứng trên tầng cao nhất, như đang đứng trên đỉnh cao của cả thành phố.

 

Vưu Thụ thấy người bạn thân của mình đang nhìn xuống thành phố, ánh mắt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở một điểm rất xa.

 

“Chỗ đó là nơi nào?” Du Phùng giơ tay chỉ về phía đó hỏi.

 

Vưu Thụ nhìn theo hướng ngón tay của hắn, đó là khu vực ngoại ô thành phố Cass, giữa một vùng cây lá rộng xanh tươi, sừng sừng một tòa nhà theo phong cách cổ điển, hoàn toàn khác biệt với kính cường lực và bê tông cốt thép trước mắt anh ta.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Chỗ đó à… là trang viên Lê Minh.” Vưu Thụ nói.

 

“Chúng ta… có phải đã từng đến đó không?”

 

“Sao có thể?” rõ ràng Vưu Thụ cảm thấy lời nói của Du Phùng quá phi thực tế, “Đó là nơi tiếp đón vua đến thăm, hệ thống an ninh được thiết lập theo tiêu chuẩn cao nhất của đế quốc, hồi nhỏ chúng ta có làm chuyện kinh thiên động địa như vậy sao?”

 

“Đứng bên ngoài hàng rào nhìn từ xa cũng có khả năng lắm.” Du Phùng cười như đang nói đùa.

 

Vưu Thụ quả thực kinh ngạc đến ngây người.

 

“Cậu…” Anh ta không thể tin nổi mà nhìn Du Phùng, khuôn mặt cứng rắn bị biểu cảm phóng đại chiếm hết, “Trước đây tôi chưa bao giờ thấy cậu cười. Trước đây cậu….”

 

Luôn lạnh lùng xa cách với người khác. Vưu Thụ thầm bổ sung trong lòng.

 

Nụ cười đó lóe lên rồi biến mất, “Trước đây tôi thế nào?”

 

“… Không có gì. Chỉ là cảm thấy cậu có chút khác so với trước đây.”

 

“Bản thân tôi lại không thấy có gì khác biệt.” Giọng điệu của Du Phùng lại trở nên lạnh nhạt.

 

Nhất định là có gì đó khác biệt. Vưu Thụ thầm nghĩ, nhận ra bầu không khí cuộc trò chuyện có chút lạnh nhạt, anh ta khéo léo chuyển chủ đề.

 

“Cậu được điều đến đây, xa thủ đô như vậy, chú với dì có nói gì không?”

 

Lông mi của Du Phùng khẽ rũ xuống, thiếu niên mười sáu tuổi không có chút biểu cảm gì, nhưng lại mơ hồ lộ ra chút mờ mịt.

 

“Bố mẹ tôi mất tích rồi.”

 

“Mất tích?”

 

“Đúng vậy. Mất tích.” Du Phùng hơi nhíu mày, “Một tháng trước, hai người họ ra ngoài rồi không quay lại nữa.”

 

“Bên trong sở cảnh sát nói sao?”

 

“Không có bất kỳ manh mối nào. Camera giám sát trên đường phố không ghi lại được bất kỳ hình ảnh nào, chức năng định vị của thiết bị cá nhân cũng bị vô hiệu hóa.”

 

Vưu Thụ chỉ mong chờ sự xuất hiện của Du Phùng, lại hoàn toàn không ngờ rằng trong cuộc sống của đối phương lại xảy ra biến cố lớn như vậy.

 

“Cậu yên tâm.” Lê Chỉ cảm nhận được tâm trạng muốn an ủi Du Phùng của Vưu Thụ, “Nhất định sẽ có manh mối…”

 

“Quả thật là có manh mối.” Du Phùng đột nhiên cắt ngang lời an ủi vô ích của Vưu Thụ, “Nhưng chỉ có một.”

 

“Tôi tìm thấy trong phòng sách ở nhà.”

 

Du Phùng từ từ lấy một vật hình que từ trong túi áo hoodie ra, đưa cho Vưu Thụ xem.

 

Ngòi bút kim loại màu đỏ sẫm, phần đuôi thon gọn, hình dáng nhẹ nhàng, đó là một chiếc bút lông vũ làm từ lông quạ.

 

Hết chương 23.

 

Chương 23: 040500 – Người Bạn Cũ

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên