Chương 23:
Đêm se lạnh như nước, nhưng gió xuân lại dịu dàng.
Con phố bán đồ nướng BBQ ồn ào náo nhiệt và những cánh hoa lê rơi rụng khắp mặt đất, là khói lửa nhân gian và sự lãng mạn lý tưởng.
Trang Thạc nhìn Lang Dương Dương ngây người, mãi một hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Lang Dương Dương cười: “Sao vậy?”
Trang Thạc: “Tối nay anh về chuẩn bị lễ vật cầu hôn.”
“Nói gì mà lễ vật cầu hôn…” Lang Dương Dương xoay người chậm rãi đi về phía trước, lẩm bẩm: “Em cũng đâu có của hồi môn cho anh.”
Trang Thạc đi theo sau, không nhìn đường cũng không nói gì, chỉ nhìn Lang Dương Dương.
“Làm gì vậy…” Bị nhìn đến mức ngượng ngùng, cuối cùng Lang Dương Dương cũng lên tiếng.
Trang Thạc: “Anh nghiêm túc đấy.”
Cuối cùng Lang Dương Dương cũng dừng lại, xoay người đối diện với Trang Thạc, lần đầu tiên đánh giá anh một cách trần trụi như vậy.
Ngoại hình đẹp trai, tính cách tốt, người đáng tin cậy, có chút tiền, gia đình cũng rất hòa thuận.
Lang Dương Dương chưa bao giờ là người coi trọng chuyện yêu đương, cũng không cảm thấy yêu hay không yêu có thể thay đổi được gì, không có thì thôi, không phải là chuyện quan trọng.
Nhưng lúc này nhìn vào đôi mắt chân thành của Trang Thạc, nghĩ đến khoảng thời gian ở bên nhau, nghĩ đến những cảm xúc nhỏ bé của mình đều đã có nơi chốn, nghĩ đến cảm giác an toàn vững chắc.
Lang Dương Dương nói: “Em cũng nghiêm túc.”
“A ——”
Bất ngờ bị Trang Thạc bế thốc lên, Lang Dương Dương sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó lập tức che miệng lại, hạ giọng nói: “Mau thả em xuống!”
Trang Thạc ngẩng đầu nhìn cậu: “Anh vui quá, bao nhiêu năm rồi anh mới vui như vậy.”
Cái ôm này không phải là ôm ngang eo, cũng không phải là ôm kiểu công chúa, Trang Thạc trực tiếp ngồi xổm xuống ôm lấy chân Lang Dương Dương rồi đứng thẳng dậy.
Bản thân Trang Thạc đã cao, ôm như vậy tầm nhìn của Lang Dương Dương ít nhất cũng phải hai mét ba, cậu có chút sợ hãi, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng vịn lấy đầu Trang Thạc.
“Em cũng vui, nhưng mà sợ ngã xuống quá.”
Trang Thạc: “Không tin tưởng thể lực của anh sao?”
Lang Dương Dương: “Em không tin em.”
“Ha ha ha.” Trang Thạc thả Lang Dương Dương xuống, hai người đàn ông cộng lại đã năm mươi tuổi đứng bên đường nhìn nhau.
Đây vẫn là một buổi tối bình thường, nếu như không tính đến chuyện khi hai người dắt chó đi dạo mải mê hôn nhau mà không để ý đến việc Lôi Công rơi xuống cống nước thải.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lang Dương Dương cho bột mì vào lò nướng xong thì tự xay cho mình một ly cà phê, dùng bánh mì còn thừa của tiệm hôm qua làm bữa sáng.
Cả con phố vẫn chưa thức giấc, con phố cổ nằm lưng chừng núi này có hơn bốn mươi hộ kinh doanh, trong đó có bảy hộ bán đồ uống, Brookside là cửa hàng mới nhất.
Là một cửa hàng mới, nó phát triển khá suôn sẻ, tháng thứ ba sau khi khai trương đã bắt đầu có lãi.
Mùa hè này rất quan trọng, đối với Brookside và cả Lang Dương Dương.
Thứ Hai tiệm không bận lắm, Lang Dương Dương hẹn dì Hai sau khi tan làm đến tiệm một chuyến, dì Hai nói trưa nay ăn cơm cùng đồng nghiệp ở gần đó nên sẽ ghé qua.
Lúc đến, dì Hai còn mua cá chua cay cho Lang Dương Dương và ba cô gái nhỏ trong tiệm, để bọn họ ăn trưa.
“Dương Dương, con nói trước cho dì biết chuyện gì đi, lát nữa dì phải về đơn vị rồi.”
Lang Dương Dương và dì Hai ngồi xuống ban công ngoài trời bên hông cửa tiệm, trước mặt mỗi người đặt một ly nước cam, hai tay Lang Dương Dương bưng ly nước cam, cậu nhìn dì Hai không nói gì.
Trước đây đều là dì Hai nhìn Lang Dương Dương, Lang Dương Dương trốn tránh né tránh.
Lần này dì Hai bị nhìn đến mức bất giác phải ngồi thẳng lưng.
“Chuyện gì vậy? Không phải là xảy ra chuyện gì…”
“Dạ không phải.” Lang Dương Dương vội vàng giải thích, trong đầu rối bời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bắt đầu từ việc bản thân bài xích xem mắt và thú nhận giới tính? Bắt đầu từ việc Trang Thạc lôi Hạ Giang đến để nói rõ mọi chuyện và xin lỗi cậu? Hay bắt đầu từ nụ hôn đầu tiên trong bài hát ngẫu hứng lãng mạn đó?
Nếu thực sự phải nói, có lẽ phải bắt đầu từ việc dì Hai nói trong tiệm rằng “Mỗi ngày đều đến đón con tan làm, con ở bên trong làm bánh ngọt, cậu ấy ở bên ngoài đợi con, làm xong thì lái xe chở con về nhà”.
Tối hôm qua khi Trang Thạc nói đến chuyện kết hôn, Lang Dương Dương đã nghĩ đến điều này.
Càng nghĩ càng không nhịn được cười, cậu nói với dì Hai: “Dì Hai, con và Trang Thạc muốn kết hôn.”
“Kết hôn?!” Ngay cả dì Hai – người bảo vệ tình yêu của bọn họ nhất cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lang Dương Dương mím môi không nói, cậu chớp chớp mắt với dì Hai.
Sau khi kinh ngạc, dì Hai vỗ tay: “Tốt! Kết hôn rất tốt!”
Lang Dương Dương: “Dì thật sự…”
“Thật mà, con có thể nghĩ đến chuyện kết hôn, chứng tỏ con cũng thích Trang Thạc và gia đình của cậu ấy, con hài lòng về bọn họ.”
Dì Hai vừa nói vừa uống một ngụm nước cam.
Hai người nhìn nhau, Lang Dương Dương ngại ngùng cười, cầm ly nước lên định uống hai ngụm.
“Kết hôn rồi coi như là có một mái ấm rồi.” Dì Hai đột nhiên nói.
Lang Dương Dương khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn dì Hai, một lúc lâu sau mới cười, cậu khẽ nói: “Thật sao.”
Đối với lời nói của dì Hai, Lang Dương Dương có chút hoang mang.
Gửi gắm hy vọng bù đắp từ gia đình lên một người khác là chuyện rất nguy hiểm, Lang Dương Dương đã không còn gia đình từ lâu rồi, quả thực thời niên thiếu cậu cũng vì vậy mà đau lòng phẫn uất, nhưng hiện tại cậu đã trưởng thành rồi.
Trưởng thành rồi, có năng lực chăm sóc bản thân, có năng lực theo đuổi thứ mình thích, đó mới là ý nghĩa cuộc sống mà cậu nỗ lực phấn đấu.
Cậu muốn kết hôn với Trang Thạc là bởi vì cậu cũng rất thích Trang Thạc.
Cuộc sống bình dị như vậy cũng rất tốt.
Sau khi dì Hai kinh ngạc và vui mừng trong chốc lát, liền bắt đầu tính toán những việc cần chuẩn bị cho đám cưới.
“Vậy thì trưởng bối hai bên chúng ta phải bắt đầu bàn bạc chuyện lễ vật cầu hôn và của hồi môn rồi.”
“Nghe bên nhà cậu ấy nói Trang Thạc có nhà, chỉ là chưa sửa sang, vậy chúng ta tặng một chiếc xe.”
“Dì phải về bàn bạc với Tiểu Nguyệt và bà nội một chút.”
“Đúng rồi, kết hôn rồi hai đứa có muốn ra nước ngoài đăng ký kết hôn không? Hay là đi du lịch một chuyến?”
Lang Dương Dương dở khóc dở cười: “Dì Hai ——”
Dì Hai xua tay: “Dì biết con nhất định sẽ nói không cần làm những thứ này, nhưng kết hôn không giống như yêu đương đâu.”
“Hả?” Lang Dương Dương thực sự không hiểu, hơn nữa cảm thấy hai người đàn ông bọn họ không có ràng buộc pháp luật cũng sẽ không có con cái, so với yêu đương cũng không khác biệt là mấy.
Nhưng dì Hai không nghĩ như vậy.
“Kết hôn rồi sẽ có trách nhiệm có ràng buộc sâu sắc hơn, ngoài hai đứa ra, còn liên quan đến gia đình, cuộc sống, tài sản, quan hệ bạn bè của hai đứa đều sẽ gặp và tiếp xúc với nhau. Hai đứa cũng sẽ sống chung với nhau, vậy thì nhà ở không phải là rất cần thiết sao?”
Lang Dương Dương chống cằm: “Phức tạp như vậy sao?”
Dì Hai: “Đúng vậy, lễ vật cầu hôn vẫn có thể thể hiện sự coi trọng của gia đình đối phương đối với con ở một mức độ nào đó.”
Lang Dương Dương cau mày: “Tụi con thực sự không cần lễ vật cầu hôn, hơn nữa con cũng không có của hồi môn.”
Dì Hai: “Con không có nhưng dì có, ông bà nội vẫn còn để dành được một ít, tiền để dành cho việc kết hôn dì đều giữ lại cho con.”
Đây là điều mà Lang Dương Dương hoàn toàn không ngờ tới, bởi vì từ khi học đại học, Lang Dương Dương và dì Hai cũng ít liên lạc hơn, một năm chỉ có một hai cuộc điện thoại hỏi thăm, ngoài hỏi thăm ra cũng không nói chuyện gì khác.
Vậy mà dì Hai lại chuẩn bị tiền kết hôn cho mình.
Trong lòng Lang Dương Dương chợt dâng lên cảm xúc áy náy, áy náy vì trước đây mình đã từng lạnh nhạt với tình thân như vậy.
“Con xem.” Dì Hai cầm điện thoại, đưa cho Lang Dương Dương xem trang web.
Lang Dương Dương nhìn qua, là một khoản tiền gửi, một con số chẵn, nhìn là biết được gửi riêng trong một thẻ.
Dì Hai vui mừng khôn xiết: “Ôi chao, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.”
Lang Dương Dương mỉm cười, nghĩ thầm, may mà vẫn còn kịp, còn có cơ hội thẳng thắn đối mặt với tình yêu thương của người khác, cũng thẳng thắn bày tỏ tình yêu của chính mình.
“Dì Hai.”
“Hả?”
“Dì thật tốt, cảm ơn dì.”
Hai dì cháu cụng ly nước cam, trò chuyện ăn uống dưới ánh nắng ban mai.
Lang Dương Dương vẫn chưa nghĩ ra mình phải nói với người khác chuyện kết hôn với Trang Thạc như thế nào, thậm chí còn chưa nghĩ ra có nên nói hay không.
Hai người đồng tính muốn kết hôn chớp nhoáng, thật sự là không biết nên mở lời như thế nào.
Cho đến khi chiều muộn Trang Thạc đến tìm Lang Dương Dương, anh vừa bước vào Brookside thì Du Du đang ở quầy bar đã chào hỏi anh.
“Anh Trang, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến tìm Dương Dương bàn chuyện kết hôn.”
“Kết hôn?!”
“Kết hôn!!”
Nhân viên làm việc bán thời gian mới đến không dám to gan như vậy, cô bé che miệng: “Kết hôn??”
Lang Dương Dương nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng chạy ra khỏi phòng nướng bánh, kéo Trang Thạc lên lầu hai.
“Sao anh lại…”
Trang Thạc không hề tự giác: “Sao vậy.”
Lang Dương Dương: “Em vẫn chưa nói với bọn họ chuyện chúng ta kết hôn.”
“Không thể nói sao?”
“Có thể… Thôi được rồi, nói cũng tốt.”
Trang Thạc thấy cậu không tức giận mới ngồi xuống, đặt túi hồ sơ trên tay lên bàn. Lang Dương Dương ngồi xuống đối diện anh, mặt và cổ vẫn còn hơi đỏ.
“Anh mang gì đến vậy?”
Trang Thạc vừa mới lấy ra, Du Du đã bưng nước và bánh ngọt lên, nhìn thấy một đống giấy tờ. Du Du nheo mắt nhìn: “Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất?”
Lang Dương Dương: “Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất!”
Trang Thạc không giấu giếm, gật đầu nói: “Đúng vậy, là anh dùng tiền trợ cấp giải ngũ mua lúc mới giải ngũ, vị trí không phải trung tâm thành phố, nhưng môi trường xung quanh rất tốt, cuối năm nay sẽ thông tàu điện ngầm.”
Anh tiếp tục lấy ra những thứ khác: “Đây là sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân, giấy chứng nhận quân nhân giải ngũ và thư giới thiệu do lãnh đạo viết, hợp đồng thuê đất nông trại và hai bản hợp đồng vay ngân hàng.”
Du Du nhìn thấy nhiều đồ đạc cá nhân như vậy, vội vàng bưng khay chạy mất.
“Anh cho em xem những thứ này làm gì?” Lang Dương Dương không hiểu.
Trang Thạc: “Muốn kết hôn thì lẽ ra nên để em hiểu rõ xuất thân, tình hình tài chính và tình trạng sức khỏe của anh, nhưng báo cáo kiểm tra sức khỏe đã là của hai năm trước rồi, phải đi làm lại.”
Ánh mắt Lang Dương Dương khẽ run lên, cảm giác trong lòng rất phức tạp, có chút hiểu ra lời dì Hai nói lúc trưa, kết hôn và yêu đương quả thực không giống nhau.
Cậu đưa tay lấy đại một tập tài liệu.
“Đây là tất cả giấy tờ giải ngũ của anh, trên đó có thể chứng minh trong thời gian tại ngũ, về mặt nguyên tắc thì anh không bị kỷ luật, tổng cộng đã từng phục vụ ở hai quân khu.”
Rất dày, Lang Dương Dương đặt xuống, cầm lấy tập bên cạnh.
“Đây là một khoản vay hỗ trợ nông nghiệp hai năm trước, số tiền là ba trăm nghìn, trả sau ba năm. Còn có một khoản là bốn năm trước, ba trăm năm mươi nghìn, cuối năm nay trả, xét theo nguồn vốn lưu động và lợi nhuận của nông trại hiện tại thì có khả năng trả nợ.”
Lang Dương Dương không nói gì, sau khi đặt tập tài liệu xuống thì không cầm tập tài liệu mới nữa mà nhìn Trang Thạc.
Trang Thạc: “Năm nay anh 32 tuổi, chiều cao 1m93, cân nặng 83kg, sức khỏe tốt, không hút thuốc không uống rượu không có thói quen xấu không có kinh nghiệm tình cảm, nhà cửa xe cộ tuy bình thường nhưng đều có.”
Nói xong không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp nhỏ mở ra: “Anh rất mong chờ được chung sống cùng em.”
Lang Dương Dương nhìn chiếc nhẫn trong hộp, trong nháy mắt như mất đi thính giác, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Cho đến khi nghe thấy Trang Thạc lắp bắp nói.
“Nhẫn, nhẫn là hôm nay anh vội vàng đi mua, anh không có thẩm mỹ gì, nên đã chọn một kiểu dáng cơ bản nhất.”
Bàn tay Trang Thạc cầm nhẫn khẽ run lên, trong đầu như muốn nổ tung, luống cuống đến mức không biết tiếp theo nên làm gì.
Hay là quỳ xuống trước.
“Đừng! Mau đứng lên!” Lang Dương Dương bật cười, đứng bật dậy kéo Trang Thạc đang quỳ xuống một nửa lên.
“Không cần quỳ.”
Trang Thạc cũng cảm thấy tự nhiên quỳ xuống trong tiệm có chút buồn cười, gãi đầu.
“Vậy còn em?”
Lang Dương Dương nhanh chóng tìm được mạch suy nghĩ: “Em 28 tuổi, cao 1m77, cân nặng… Cân nặng bao lâu rồi không cân…”
“Thứ anh hỏi không phải cái này.”
“Vậy thì cái gì?”
Trang Thạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ không biết ai mới là kẻ có thần kinh thô nữa.
“Em thật sự thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Anh sợ tối hôm qua em uống say, sợ hôm nay em sẽ hối hận, sợ em suy nghĩ kỹ lại, hình như anh cũng chẳng có gì tốt.”
Trang Thạc cúi đầu: “Anh không hiểu biết về Internet, cũng không hiểu gì về âm nhạc phim ảnh, còn có cả bánh ngọt mà em thích nhất, đến khen ngợi cũng chỉ có thể nói ra những lời khen như ăn ngon. Em cái gì cũng biết, dáng người đẹp trai học vấn cũng cao, còn có ước mơ của riêng mình, anh mỗi ngày đều đầu bù tóc rối làm việc trên đồng ruộng, mười cái quần thì có tám cái dính dầu nhớt không giặt sạch, thu nhập cũng không ổn định, trên người còn nợ nần, dáng người cũng…”
Anh gãi đầu: “Dáng người cũng không đẹp.”
Nói xong ngẩng đầu len lén nhìn Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương mím môi cười: “Đẹp mà.”
Trang Thạc: “Hả?”
Lang Dương Dương nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh rất đẹp trai, rất nam tính rất có hơi thở đàn ông.”
“Thật sao?” Cuối cùng Trang Thạc cũng cười.
Lang Dương Dương tiến lên một bước, áp sát vào người Trang Thạc, sau đó chậm rãi vươn tay ôm lấy anh.
“Cảm ơn anh, em không tốt như vậy đâu, em cũng không mong đợi anh là một người đàn ông hoàn hảo, sau này…”
Trang Thạc ôm chặt lấy Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương nói: “Sau này, xin hãy quan tâm nhau nhiều hơn.”
——
Lúc đeo nhẫn vào, Lang Dương Dương lẩm bẩm: “Anh cứ âm thầm chuẩn bị nhiều thứ như vậy, làm em như có vẻ không để tâm gì đến chuyện kết hôn.”
Trang Thạc vui vẻ ăn bánh cam ca cao: “Em không cần chuẩn bị gì cả, mẹ anh và dì Hai của em đã hẹn tối thứ sáu đến nông trại ăn cơm, bàn bạc chuyện lễ vật cầu hôn và của hồi môn.”
Lang Dương Dương: “Thật hay giả vậy?”
Cậu vẫn cảm thấy rất vô lý, hai người đàn ông bọn họ muốn kết hôn, phụ huynh hai bên còn hăng hái muốn chuẩn bị lễ vật cầu hôn và của hồi môn như vậy.
“Thật mà, mẹ anh còn nói muốn chúng ta ra nước ngoài du lịch rồi đăng ký kết hôn, cũng không biết bà ấy lấy đâu ra thông tin người đồng tính có thể đăng ký kết hôn nữa.” Trang Thạc ngọt ngào oán trách.
Cầu thang gỗ phát ra tiếng bước chân, các cô gái vừa nói chuyện phiếm vừa đi lên lầu, Lang Dương Dương và Trang Thạc vội vàng ngồi xuống.
Hai người luống cuống tay chân dọn dẹp “Gia sản” của Trang Thạc, hai người nhìn nhau cười, Lang Dương Dương nhỏ giọng oán trách: “Tám phần là dì Hai em nói, dì ấy đã nghiên cứu về mảng này rồi.”
Trên lầu có khách đến, không tiện tiếp tục nói chuyện kết hôn ở trên lầu, Lang Dương Dương phải bắt đầu làm bánh kem kỷ niệm mà khách đặt, Trang Thạc cũng phải về nông trại làm việc.
Hai người trước sau xuống lầu, Lang Dương Dương cẩn thận nhìn quần áo trên người Trang Thạc, quả nhiên nhìn thấy vết bẩn giống như dầu nhớt trên ống quần bò đã bạc màu.
Cạu trộm cười, nói: “Dính dầu nhớt có thể dùng cồn ngâm một chút.”
“Hả?” Trang Thạc quay đầu lại.
Lang Dương Dương nói: “Dầu nhớt trên quần anh kìa.”
Trang Thạc cúi đầu nhìn, quả nhiên có thật, lập tức có cảm giác như mình không mặc quần áo, luống cuống tay chân, anh giơ chân lên dùng tay phủi hai cái, “Rõ ràng anh đã chọn cái quần không dính dầu nhớt rồi mà.”
Lang Dương Dương: “Vậy thì chứng tỏ…”
“Chứng tỏ cái gì?”
“Chứng tỏ bây giờ trong mười cái quần của anh, có chín cái dính dầu nhớt rồi!”
“Ha ha ha ha.”
Lang Dương Dương tiễn Trang Thạc ra ngoài, lúc đi ngang qua quầy bar, ba cô gái đồng loạt đứng thành một hàng trong quầy bar, dùng ánh mắt vừa an ủi vừa ngưỡng mộ tiễn hai người bọn họ.
Lang Dương Dương có lý do để nghi ngờ, tám phần là Du Du đã nói với bọn họ rằng Trang Thạc đã tặng cho mình một căn nhà.
Đi đến bên cạnh xe, hai người hẹn gặp nhau ở nông trại vào thứ sáu.
“Mang cả Lôi Công đi cùng nữa.”
“Tại sao?”
“Sau này đó cũng là địa bàn của nó, phải tuần tra một chút.”
Lang Dương Dương cười: “Được, đúng rồi, cái kia, ngón giữa của anh size bao nhiêu?”
Trang Thạc thật sự chưa từng đo bao giờ, anh chưa bao giờ đeo trang sức.
Cuối cùng là Lang Dương Dương lấy từ trong túi quần ra một tờ khăn giấy, xé nó ra vo thành sợi rồi đo chiều dài ngón giữa của Trang Thạc.
Ba ngày này Lang Dương Dương bận rộn đến mức chân không chạm đất, lượng khách tăng lên nên nhu cầu về bánh ngọt của tiệm cũng lớn hơn rất nhiều, cậu chạy qua ba trung tâm thương mại để chọn nhẫn cho Trang Thạc, còn đến nhà dì Hai ăn tối, nói với chị họ và bà nội rằng cậu muốn kết hôn.
Bọn họ không dễ dàng chấp nhận chuyện hai người đàn ông muốn kết hôn chớp nhoáng như vậy, nhưng cũng biết rõ bọn họ và Lang Dương Dương không thân thiết cho lắm, chỉ nói cậu vui là được.
Hai ngày nữa là đến ngày 1 tháng 5, đã có du khách đi du lịch trước. Bên cạnh phố cổ lưng chừng núi này là một kiến trúc cổ danh lam thắng cảnh của địa phương, sau khi đi tham quan danh lam thắng cảnh xong, hầu hết mọi người sẽ đến dạo chơi, vì vậy buổi chiều ngày thường tiệm cũng có không ít khách.
Lang Dương Dương có hơi lo lắng, sợ mình đi rồi tiệm sẽ không đủ người, dặn dò xong xuôi mới rời đi.
Khách du lịch đông, xe cộ không dễ đi vào, Trang Thạc đang đợi ở ngã tư phố cổ.
Lang Dương Dương sợ anh đợi lâu, nên đã chạy chậm đến đây, lúc lên xe trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Cậu đưa túi giấy trong tay cho Trang Thạc: “Cho anh.”
Khuôn mặt đen nhẻm của Trang Thạc lập tức lộ ra nụ cười ngượng ngùng, vừa mở ra vừa hỏi: “Em mua kiểu dáng gì vậy?”
“Hả?”
Trang Thạc mở túi giấy ra, “… Không có gì.”
Lang Dương Dương thắt dây an toàn, thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn Trang Thạc nói: “Món mới, Du Du dùng hạt cà phê của Vân Nam, còn có bánh bông lan rêu mới ra lò của em, vị matcha, anh thử xem có ngon không.”
Trang Thạc: “Nhìn đã thấy ngon rồi.”
“Anh lái xe đi, em cắm ống hút cho anh.” Lang Dương Dương nói.
Xe khởi động, trên radio đang phát bài 《Bitter heart》 của ca sĩ Zee Avi người Malaysia, giai điệu vui tươi mang đậm chất nhiệt đới.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, Trang Thạc tranh thủ thời gian ăn một miếng bánh rồi nói rất ngon.
Không phải nhẫn, có bánh ngọt cũng rất tốt.
Dẫn Lôi Công cùng đến nông trại, lúc đến nơi vừa đúng năm giờ, không lạnh cũng không nóng, nhiệt độ vừa phải.
Trong nông trại đâu đâu cũng có dấu vết của Đại Hoàng và Tiểu Hắc, lần đầu tiên Lôi Công đến đây, hưng phấn ngửi khắp nơi, nhất định phải tìm cho ra chủ nhân của những dấu vết này.
“Chậm một chút.” Lang Dương Dương kéo Lôi Công lại.
Trang Thạc nhận lấy dây xích từ tay cậu, “Vào chào hỏi một tiếng là được rồi, Đại Hoàng và Tiểu Hắc đều rất thân thiện.”
Lang Dương Dương tỏ vẻ rất lo lắng, hơn nữa, lo lắng rất nhanh đã ứng nghiệm.
Cục diện ba con chó đối đầu rất khó giải quyết, Lang Dương Dương kéo dây xích, Lôi Công kích động lao đến đứng thẳng dậy, Đại Hoàng và Tiểu Hắc cũng đang sủa inh ỏi.
Lang Dương Dương hét lớn “Không được không được” định kéo Lôi Công đi.
“Để anh.” Trang Thạc quát Đại Hoàng và Tiểu Hắc, tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng sự chú ý của đám chó đã chuyển hướng một chút, anh kéo Lôi Công ra, dùng lực khống chế để Lôi Công từ từ tiếp cận Đại Hoàng và Tiểu Hắc.
“Để chúng nó lại gần ngửi nhau một chút, thông thường những con chó to như Lôi Công chỉ cần cảm thấy chó nhỏ không có uy hiếp gì với nó thì sẽ thả lỏng.”
“Vậy còn Đại Hoàng và Tiểu Hắc thì sao?”
Trang Thạc: “Chúng nó ý thức được bản thân đánh không lại Lôi Công, sẽ bắt đầu nhận đại ca thôi.”
Quá trình này không suôn sẻ như vậy, vừa mới lại gần ngửi hai cái đã muốn đánh nhau, Trang Thạc kéo ra, sau khi đám chó bình tĩnh một chút thì lại tiếp cận.
Lặp đi lặp lại vài lần, chúng nó thế mà thật sự không còn sủa inh ỏi cũng không lao vào nhau nữa.
“Nhìn xem.” Trang Thạc khoe khoang thành quả huấn luyện với Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương vỗ tay.
Lần này đến nông trại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Lôi Công và Đại Hoàng Tiểu Hắc ngửi qua ngửi lại đi dạo mấy vòng cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, đuôi cũng vẫy lên.
Nơi này là một bãi cỏ ven sông, không có người cũng không có động vật khác, Trang Thạc cởi dây xích của Lôi Công ra.
“Đi đi! Đi chơi đi!”
“Gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu!!”
Ba con chó nhỏ mi đụng ta một cái, ta cắn mi một cái, vừa đánh nhau vừa chơi đùa, lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, Lôi Công bị hai con chó nhỏ đè xuống đất, lăn đến mức trên người dính đầy cỏ vụn.
Lang Dương Dương cười ha ha, cùng Trang Thạc ngồi xuống bãi cỏ.
“Thật sự có thể chơi cùng nhau.”
Trang Thạc: “Lôi Công là chú chó ngoan như vậy, để nó giao tiếp nhiều hơn một chút, rất nhanh sẽ trở thành đại ca trong đám chó thôi. Đúng rồi, có phải lúc này dì Hai của em đã xuất phát rồi không?”
Lang Dương Dương nhìn đồng hồ: “Ừm, dì ấy tan làm lúc năm giờ, chắc đang trên đường đến rồi, còn có chị họ của em cũng đến.”
“Chị họ?”
“Ừm, anh biết khách sạn Hy Mạn không?”
“Biết, đó là một chuỗi khách sạn.”
Lang Dương Dương: “Là do chị họ em mở, còn có Không Gian Sơn Dã nữa, đó cũng là dự án mới của chị ấy trong năm nay.”
Trang Thạc hơi há miệng: “Giỏi quá.”
Hôm nay Lang Dương Dương mặc áo hoodie có mũ trùm đầu, cậu lén lút đút tay vào túi, “Hôm nay thời tiết đẹp thật.”
Trang Thạc: “Đúng vậy, tối hôm qua còn mưa mà. Đúng rồi, dì cả anh hôm nay có gửi một giỏ nấm đến, tối nay có thể ăn.”
“Thật sao! Nấm gì vậy?”
“Mùa này chắc là nấm Tùng nhung và nấm Đồng lục.”
Lang Dương Dương gật đầu, nhìn đông nhìn tây, không tìm được điểm thích hợp để mở lời, đang nghĩ xem có nên trực tiếp nói thẳng ra hay không thì điện thoại của Trang Thạc vang lên.
Trang Thạc nghe điện thoại: “Alo? Ừ, được, biết rồi, đến ngay đây.”
“Đi thôi.” Trang Thạc đứng dậy, đưa tay về phía Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương nắm lấy, được anh kéo đứng dậy: “Đi đâu vậy?”
Trang Thạc thần bí nói: “Đi đóng dấu.”
Hai người dắt đám chó cùng nhau đi về phía cổng nông trại, từ xa đã nhìn thấy ở cổng có công nhân đang tưới bùn để lát đường.
Đi đến cổng, nhìn thấy cổng đã được lát xong, có một công nhân đang đợi ở đó, nhìn thấy bọn họ đi tới thì nói: “Vậy tôi đổ xi măng nhé.”
Trang Thạc: “Được.”
“Chúng ta đến đây làm gì vậy?” Lang Dương Dương vừa nói vừa gạt cái đuôi to của Lôi Công sang một bên.
Trong lúc nói chuyện, người thợ hồ đã trát xi măng trong thùng lên bức tường bên cạnh cổng.
Trang Thạc kéo Đại Hoàng Tiểu Hắc, nói: “Mấy năm trước lúc trát xi măng làm cổng, còn chưa khô thì hai đứa nó đã giẫm lên trên, để lại mấy dấu chân, giống như thần giữ cửa của nông trại. Năm nay lát lại anh mới nghĩ đến việc cố ý ấn hai dấu chân lên, ngầu biết bao.”
“Xong rồi, đến lượt các cậu.” Người thợ hồ nói.
Trang Thạc cười với Lang Dương Dương, nắm lấy hai chân trước của Lôi Công nói: “Đại ca lên trước đi nào.”
Lang Dương Dương cũng bế Đại Hoàng đi qua, Lôi Công giống như con chó ngốc mặc cho Trang Thạc sắp xếp, Đại Hoàng trong tay Lang Dương Dương hưng phấn vẫy đuôi.
Rất nhanh sáu dấu chân đã xuất hiện trên bức tường.
Lau sạch móng vuốt cho đám chó nhỏ xong, Trang Thạc dùng que gỗ viết lên trên “Cẩn thận chó dữ”, sau đó vẽ một cái đầu chó không ra chó mèo không ra mèo.
“Xong rồi.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc lùi lại mấy bước nhìn hiệu quả tổng thể, tuy thô ráp nhưng rất đáng yêu.
“Thế nào? Thích không? Anh nghĩ em nhất định cũng thấy thú vị, nên hôm nay nhất định phải đưa Lôi Công đến.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn Trang Thạc, tay trong túi nắm chặt chiếc hộp nhỏ, đột nhiên nghĩ, còn thời cơ gì nữa.
Muốn làm thì làm thôi.
“Cho anh.”
Trang Thạc cúi đầu, nhìn thấy chiếc hộp nhỏ, lập tức hiểu ra đây là thứ gì, nhưng trong đầu lóe lên một tia sáng, “Bên trong chắc không phải là bánh ngọt chứ.”
Lang Dương Dương trực tiếp mở ra.
Anh lấy ra chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn mà Trang Thạc đã tặng cậu, đưa tay về phía Trang Thạc: “Đưa tay cho em.”
Trang Thạc lau tay vào quần áo, đưa ra, anh thường xuyên tiếp xúc với đất đai và máy móc, bàn tay thô ráp có rất nhiều vết sẹo nhỏ, một chút cũng không đẹp: “Xin lỗi, tay hơi thô ráp.”
Lang Dương Dương đeo nhẫn vào, sau đó trực tiếp nắm lấy tay anh.
“Không sao, em thích những người đàn ông thô ráp.”
Hết chương 23.