Chương 23: Người Chưa Từng Nắm Tay Ai, Đến Cả Nhìn Chân Gà Rút Xương Cũng Thấy Thâm Tình.
Tối hôm đó, tại buổi tiệc từ thiện.
“Đến nơi rồi.” Tiểu Tống dừng xe nói.
Ninh Lạc vừa mở cửa xe đã lập tức rụt người lại.
Hứa Linh: “Sao thế?”
“Ngoài trời lạnh đến mức có thể đông cứng chết cún mất.” Mặt mày Ninh Lạc ủ rũ.
“Cậu có phải cún đâu, liên quan gì đến cậu chứ,” Hứa Linh kinh ngạc, thấy cậu vẫn không muốn nhúc nhích, bèn đẩy đẩy cậu một cái, “Mau đi đi, nghĩ xem mấy cô minh tinh kia làm thế nào mà chịu được, người ta còn mặc váy hở lưng kìa, thần thái không chê vào đâu được, người ta xuất sắc như thế mà còn cố gắng hơn cậu nhiều.”
“Người xuất sắc hơn em còn cố gắng hơn em, vậy em có cố gắng nữa cũng có tác dụng gì đâu,” Ninh Lạc nhắm mắt, chỉ muốn buông xuôi tất cả, một bộ lợn chết không sợ nước sôi, “Thấy chuyện bất bình thì đi đường vòng; biết rõ trên núi có hổ thì đánh trống lui binh.”
Đêm đông giá rét còn phải mặc lễ phục, có phải chuyện con người làm không? Làm diễn viên vẫn tốt hơn, dùng tác phẩm để nói chuyện, không cần phải chịu khổ thế này.
Hứa Linh nheo mắt: “Có đi không?”
Ninh Lạc nghe ra ý uy hiếp trong lời cô, thế là đành lê lết xuống xe, chấp nhận số phận, thở dài: “Đi.”
【 Nếu không phải vì muốn hóng drama thì ai thèm đến đây làm trâu làm ngựa chứ】
Hóng drama? Drama gì?
Hứa Linh còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Ninh Lạc đã hít sâu một hơi, mở cửa xe, nghênh đón cơn gió lạnh, cậu run rẩy nói: “Thế giới hôn tôi bằng đau đớn.”
Đào Tử thò đầu ra: “Vậy anh định báo đáp lại nó bằng lời ca à?”
Ninh Lạc hít hít mũi: “Không, tôi muốn thè lưỡi ra, hôn lưỡi với nó.”
“…”
Trên trán Hứa Linh nổi đầy gân xanh: “Bớt nói nhảm nhí đi, mau đi thôi.”
Ninh Lạc vốn cho rằng độ nổi tiếng của mình không cao lắm, chắc sẽ không có nhiều người chụp ảnh mình, lúc đi thảm đỏ cứ nhanh chóng chạy qua là được, mau chóng vào sảnh lớn cho ấm, chiếm chỗ tốt để hóng drama.
Kết quả vừa bước lên thảm đỏ, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cậu, đèn flash chớp nháy còn sáng hơn cả đèn pha hai ngàn oát.
Các phóng viên đang máy móc tác nghiệp đột nhiên sôi trào, chen lấn về phía trước.
“Ninh Lạc, cậu có gì muốn nói về đôi giày vỏ xoài trong buổi phát sóng trực tiếp mấy hôm trước không?”
“Ninh Lạc, cậu thường xuyên lên hot search vì mạch não kỳ lạ khác thường, có phải là cậu cố tình tạo dựng hình tượng như vậy không?”
“Đối với đôi giày vỏ xoài giống hệt trên Taobao hiện đang được bán với giá 300 tệ một đôi và doanh số hàng tháng đạt hơn 40.000 đôi, cậu có gì muốn nói không?”
“Ninh Lạc, đối với việc nhiều chuyên gia trên mạng cho rằng cậu bị tâm thần phân liệt vì bị áp lực quá lớn, cậu thấy thế nào về điều đó?”
Mặt mày Ninh Lạc méo mó.
Mấy người có biết phép lịch sự là gì không vậy?
Tôi thấy thế nào ấy hả? Tôi dùng mắt để nhìn chứ sao!
Đồ trời đánh thánh vật, sớm muộn gì tôi cũng báo cảnh sát bắt hết mấy người.
Đối diện với ống kính, trong lòng cậu có điên cuồng đến mấy thì trên mặt vẫn nở nụ cười: “Những câu hỏi liên quan có thể đợi sau khi buổi tiệc kết thúc rồi hỏi, tôi xin phép không ở đây lâu thêm nữa, tránh làm mất thời gian của các diễn viên khác.”
Sau khi buổi tiệc kết thúc mà bắt được tôi thì coi như mấy người giỏi!
Ninh Lạc nói một tràng theo kiểu phát ngôn chính thức, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng liền nhanh chóng rời đi, có bắt cũng không bắt được.
Vừa vào trong đã bị người ta túm lấy cánh tay.
Thẩm Văn Dục liên tục nói: “Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, cậu đến muộn quá đấy.”
Ai hiểu cho nỗi lòng của anh ta chứ, anh ta đã đi loanh quanh cả hội trường gần nửa tiếng rồi, số bước chân hôm nay trên WeChat chắc chắn sẽ đứng đầu bảng xếp hạng.
Ninh Lạc nghi hoặc: “Anh, anh tìm em có việc gì?”
Còn không phải để hóng drama sao.
Đương nhiên Thẩm Văn Dục sẽ không nói ra câu đó, anh ta dẫn cậu đi tìm đồng đội hóng drama: “Cùng một đoàn làm phim thì đương nhiên phải ở cùng nhau chứ, đi, chúng ta đi tìm đạo diễn Vương và Tôn Thiệu Nghi.”
Kết quả chưa đi được mấy bước đã gặp nhân vật chính của vụ drama bọn họ đang hóng.
Ninh Tịch Bạch nhìn thấy Ninh Lạc, đầu tiên là sắc mặt cậu ta trầm xuống, sau đó khi nhìn thấy Thẩm Văn Dục ở phía sau thì lại nở nụ cười: “Anh hai. Thật không ngờ anh lại đến, đã rất lâu rồi em không gặp anh.”
“Tiểu Bạch, anh cũng nhớ em, nhưng vì huyết áp của ba, em đừng có lại gần nữa,” Ninh Lạc nghiêm túc từ chối cậu ta tiếp cận mình, “Không thì rất có thể em sẽ được tặng một chuyến du lịch nửa năm ở Châu Phi đấy.”
Nghe cậu nói vậy, Ninh Tịch Bạch nghiến răng ken két.
Ba Ninh còn nói mình không thiên vị, nhưng dựa vào đâu mà người nói linh tinh là Ninh Lạc, còn người phải đi lại là cậu ta? Tưởng cậu ta là bọt sữa dễ qua mặt như vậy sao?
Thẩm Văn Dục biết quan hệ của hai người bọn họ không tốt lắm, vậy nên anh ta không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh làm nền, khóe mắt còn len lén quan sát Ninh Tịch Bạch.
Chậc chậc chậc, đây chính là nam chính trong câu chuyện tình cảm cẩu huyết ba người đó hả? Suýt chút nữa thì mình đã thành đồng nghiệp của cậu ta rồi.
Ninh Lạc bẻ ngón tay tính toán: “Tính ra thì đoàn làm phim của chúng ta cũng đóng máy gần như cùng lúc, cậu sắp được đi Châu Phi rồi nhỉ, sắp được đi du học rồi, có vui không?”
Ninh Tịch Bạch nghiến răng cười: “Vui chết đi được.”
Cậu ta ngay cả đến tóc còn không giữ được, còn xuất với chả ngoại cái gì nữa!
Nói tiếp nữa thì chắc mình sẽ tức chết mất, Ninh Tịch Bạch vội vàng rời đi, đi tìm Cận Dung.
Thẩm Văn Dục nhìn người đàn ông cao gầy ở phía xa, giọng điệu vô cùng phấn khích: “Người kia chính là Cận Dung.”
Cảm giác hóng drama ở cự ly gần thật là sung sướng!
Quả nhiên, hóng drama hết mình sẽ khiến con người ta vui vẻ gấp bội, được ăn dưa thỏa thích khiến con người ta rạng rỡ hẳn ra!
Ninh Lạc cũng vội vàng nhìn sang, thấy người đàn ông nắm chặt cánh tay Ninh Tịch Bạch, cúi đầu nói gì đó, tư thế rất mờ ám.
【 Tiếc quá, cảnh tượng này mà Thôi Hướng Dương không đến, ông trời vẫn thương kẻ si tình, coi hắn ta như cháu trai mà đối xử. 】
【 Phải nói là, cả đời này hắn ta chưa từng hồng (nổi tiếng) bao giờ, nhưng lục (bị cắm sừng) thì có, cũng nên biết đủ rồi. 】
Thẩm Văn Dục: “…”
Đôi khi anh ta rất muốn Ninh Lạc mở lớp dạy học, cứ gọi là lớp ‘Nghệ thuật ứng dụng ngôn ngữ’ đi.
Vương Lâm và Tôn Thiệu Nghi cũng nhanh chóng tìm đến, ba người đi theo sau, không rời mắt khỏi Ninh Lạc.
Từ xa Ninh Lạc đã nhìn thấy Ninh Dương, đối phương là tổng giám đốc của Sơ Trác Entertainment, vậy nên hôm nay cũng đến tham dự.
“Anh.”
“Em cũng đến à.” Thật ra lúc này Ninh Dương không muốn nhìn thấy Ninh Lạc, muốn nhanh chóng đổi chỗ khác.
Kết quả, giây tiếp theo ánh mắt Ninh Lạc liền rơi vào người phụ nữ bên cạnh anh: “Vị này là?”
Ninh Dương: “…”
Người phụ nữ bên cạnh anh lên tiếng: “Chào cậu, tôi là thư ký riêng của anh ấy, Trần Nghiên.”
Ninh Lạc cười, để lộ ra lúm đồng tiền, nhiệt tình bắt tay: “Chào cô, chào cô, tôi là Ninh Lạc.”
【 Woa, chính người phụ nữ này đã lừa gạt anh trai mình đến xoay vòng vòng, cuối cùng khiến anh ấy mất cả tiền tài lẫn thân xác, mất hết cả nam đức, đến cái quần sịp cũng không còn? 】
Trên đầu Ninh Dương xuất hiện ba đường hắc tuyến.
Kiếp trước có phải anh ta đã thiêu rụi Trái Đất không, thế nên kiếp này mới phải nghe thấy tiếng lòng của Ninh Lạc để chịu tội?
Ba cái đuôi nhỏ đi theo Ninh Lạc đều kinh ngạc.
Ồ hố, không ngờ lại được ăn dưa của tổng giám đốc Sơ Trác trước cả món chính!
Dịch vụ mua một tặng một này tốt quá đi mất, bọn họ rất thích!
【 Nói đến mới nhớ, Trần Nghiên và một trong những nhân vật chính hôm nay là Trần Xuyên Ngang là anh em ruột đấy, không biết sau khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng Ninh Tịch Bạch, Cận Dung và Trần Xuyên Ngang làm chuyện đó, cô ta sẽ nghĩ gì nhỉ? 】
Ba người Vương Lâm: Ồ hố, vậy mà lại là anh em ruột, là người thân của nhân vật chính!
Nhất thời, ánh mắt bọn họ nhìn Trần Nghiên vô cùng nóng bỏng.
Vương Lâm cũng nhiệt tình bắt tay, lắc lên lắc xuống: “Cô Trần, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tôi đến xem drama của nhà cô đây!
Ninh Dương ở bên cạnh nhíu mày.
Khoan đã, sao đột nhiên lại liên quan đến Ninh Tịch Bạch và Trần Xuyên Ngang?
Tối nay hai người này sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Anh ta hỏi Ninh Lạc: “Vừa rồi em gặp Tịch Bạch rồi à?”
Ninh Lạc gật đầu: “Gặp rồi ạ, nói mấy câu rồi cậu ấy đi tìm đạo diễn của đoàn làm phim rồi.”
【 Đạo diễn Cận Dung cũng là một trong những nhân vật chính trong drama lần này, vì Ninh Tịch Bạch mà đánh nhau với Trần Xuyên Ngang đấy. 】
【 Anh cả nhìn thấy cảnh tượng đó chắc chắn sẽ đau tim, vì anh ấy tin chắc Ninh Tịch Bạch là bông hoa sen trắng ngây thơ vô tội mà, đương nhiên sẽ không tin chuyện cậu ta bắt cá hai tay, còn lén lút qua lại với Thôi Hướng Dương. 】
Vương Lâm và những người khác nhìn nhau.
Không ngờ tổng giám đốc Sơ Trác lại ngây thơ như vậy, thật là dễ lừa quá đi à.
Ngốc nghếch đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Ninh Dương không dám tin những gì mình nghe được.
Mặc dù biết Ninh Tịch Bạch có thể không đơn thuần như mình tưởng tượng, nhưng sao lại có lịch sử tình cảm phức tạp như thế!
Anh ta giật giật cà vạt, rất bực bội. Thấy Trần Nghiên vẫn còn ở đây, càng bực bội hơn: “Anh trai cô có đến không? Hai anh em cô đi nói chuyện đi.”
Trần Nghiên cảm nhận được bầu không khí giữa mấy người này thật kỳ lạ, vậy nên cũng thức thời, nói: “Vậy, A Dương, mọi người nói chuyện nhé, em đi trước đây.”
【 Anh Dương, ôi chao, gọi thân mật thật đấy. 】
Ninh Lạc tặc lưỡi cảm thán: 【 Anh đối tốt với cô ta cũng giống như chữ Phúc ngày Tết, sớm muộn gì cũng dán lại thôi. 】
Cơn giận của Ninh Dương tăng vọt.
Lần trước đã nói rõ ràng là chỉ để cô ta dưới mắt cho dễ giám sát, rốt cuộc Ninh Lạc có nghe anh ta nói không vậy?
Cánh tay bị chọt một cái, Ninh Lạc chỉ về phía sau: “Anh, anh nhìn ly rượu kia xem, có phải là pha chế đặc biệt không?”
Trong sảnh tiệc có đồ uống, chỉ là mọi người vì giữ dáng nên không động vào, điều này cũng khiến người phục vụ bưng một ly cocktail màu cam chuyển sắc trở nên đặc biệt bắt mắt.
Ninh Dương liếc mắt, cứng giọng nói: “Phải, pha ở quầy bar.”
Ninh Lạc có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với ly rượu này, trong nguyên tác đã dùng hơn một trăm chữ để miêu tả ly rượu này đẹp như thế nào, cậu cũng không biết ý nghĩa ở đâu.
【 Xuất hiện rồi, ly rượu bị bỏ thuốc cấm cuối cùng bị Ninh Tịch Bạch uống! 】
Tám con mắt lập tức đổ dồn về phía ly rượu.
Tôn Thiệu Nghi là diễn viên, liếc mắt một cái đã nhìn ra sự chột dạ ẩn sau vẻ bình tĩnh của người phục vụ, chắc chắn là biết ly rượu này có vấn đề.
Anh ta vội vàng đi về phía đám người của đoàn làm phim Ninh Tịch Bạch, đưa ly rượu này cho nam chính của bọn họ.
Sau đó… Chạm mắt với Ninh Tịch Bạch?
Khoan đã, là ánh mắt giao nhau với Ninh Tịch Bạch đúng không?
Hơn nữa ly rượu này không phải nên giao cho Ninh Tịch Bạch sao?
Ninh Lạc nhận ra hướng đi của sự việc không đúng, cố gắng nhớ lại tình tiết trong nguyên tác.
【 Không đúng, không đúng, sao lại đưa cho nam chính… Không phải nên đưa cho Ninh Tịch Bạch sao? 】
【 Để tôi nghĩ xem, rốt cuộc là sai ở đâu… 】
Vương Lâm không ngờ rằng bản thân mình đi hóng drama mà cũng có thể gặp phải tình huống trắc trở như vậy, hắn rất muốn túm lấy bả vai Ninh Lạc lắc lắc thật mạnh.
Cậu mau nghĩ đi chứ!
【 A! Tôi nhớ ra rồi! Hèn gì! 】
Tiếng kêu thất thanh của Ninh Lạc làm Vương Lâm giật nảy cả mình.
【 Là Ninh Tịch Bạch bỏ thuốc! Cậu ta bất mãn với nam chính của đoàn làm phim từ lâu rồi, lần này muốn nhân cơ hội tiệc tối đông người để làm đối phương mất mặt, kết quả bị đối phương nhìn thấu còn bỏ thuốc ngược lại, thế mới có chuyện sau đó. 】
【 Bông hoa sen trắng không chịu nổi nhục nhã vùng lên phản kháng, kết quả tự làm tự chịu, rồi bị “ấy ấy ấy”, đúng là mỹ nhân ngốc nghếch mà. 】
Từ đầu đến giờ Ninh Dương nghe mà lông mày giật liên hồi, lúc này càng thêm kinh ngạc hơn.
Rốt cuộc Ninh Tịch Bạch còn bao nhiêu bất ngờ mà anh ta chưa biết đây?
Không, đợi thêm chút nữa xem sao, biết đâu Ninh Lạc nhớ nhầm. Trong lòng Ninh Dương vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Ba người hóng chuyện thì không có nhiều lo lắng như thế.
Tôn Thiệu Nghi nhỏ giọng nói một câu: “Đáng đời.”
Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Ninh Lạc tận mắt nhìn thấy Ninh Tịch Bạch uống ly rượu đó xong thì chưa được mấy phút đã ôm đầu đi về phía nhà vệ sinh, ba phút sau, Cận Dung cũng đi theo.
Mắt cậu sáng lên, cố ý đợi một lúc lâu rồi mới đuổi theo sau.
Không có gì khác, chỉ là muốn xem ba người bọn họ diễn vở kịch cẩu huyết này thôi.
Nhưng cậu lại bị Ninh Dương chặn lại: “Em đi đâu đấy?”
“Không kịp giải thích nữa rồi,” Ninh Lạc vội vàng nói, “Em đi xử lý chút việc.”
Ninh Dương: “? Em lại gây ra chuyện gì rồi?”
“Đi đến nhà vệ sinh giải quyết chuyện đại sự của đời người!”
Nói xong thì Ninh Lạc cũng đã chạy đi xa mất rồi.
Vương Lâm nghĩ ra một cách: “Ôi, tôi đột nhiên thấy hơi khó chịu.”
Thẩm Văn Dục ôm bụng: “Tôi cũng vậy, hình như cơm hộp của đoàn làm phim không được sạch sẽ lắm.”
Tôn Thiệu Nghi không nói gì, trực tiếp đi theo Ninh Lạc.
“Này! Đợi bọn tôi với!”
Ninh Lạc đuổi theo ra ngoài, nhìn hành lang trống trải thì có chút khó xử.
“Thôi xong, mình không biết là nhà vệ sinh nào…”
Vương Lâm nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu thì sốt ruột muốn chết.
Cái gì? Vậy mà lại không biết là nhà vệ sinh nào?
Cậu biết nhiều như vậy sao lại quên mất chi tiết quan trọng nhất thể hả?!
【 Hẳn là vị trí đó khá hẻo lánh, nếu không sao ồn ào náo động lớn thế mà không có ai đến xem? 】
Ninh Lạc vừa nghĩ vừa quay đầu lại, đối diện với ba khuôn mặt đang nôn nóng sốt ruột: “…”
Cậu khó hiểu: “Đạo diễn Vương, sao mọi người lại đi theo tôi vậy?”
Vương Lâm dùng lý do muôn thuở: “Đau bụng.”
“Ồ, vậy mọi người đi đi,” Ninh Lạc nhường chỗ, thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích thì thúc giục, “Mau đi đi, lát nữa tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”
Vương Lâm tự lấy đá đập chân mình, hắn đi ba bước lại quay đầu một lần, bước vào nhà vệ sinh.
Đứng xa như vậy thì làm sao nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc chứ!
Thế thì làm sao hóng drama trực tiếp được!
Ninh Lạc tìm một lúc không thấy, tiếc nuối vì mình không có duyên với drama, mặt mày ũ rũ.
Thật thất vọng, thật buồn lòng, trái tim lạnh lẽo thật sự không phải là cãi nhau ầm ĩ.
Cậu quay người định đi về, lại đụng phải Ninh Dương đang đi tìm cậu, bị anh ta túm lấy.
“Rốt cuộc em đang tìm cái gì, Ninh Tịch Bạch đang ở trong…..” Nhà vệ sinh?
Ba chữ cuối cùng bị tiếng hét chói tai đột ngột của một người phụ nữ át đi.
Sắc mặt Ninh Dương thay đổi, kéo cậu chạy về phía phát ra tiếng hét.
Đợi hai người đến nơi, xung quanh đã vây kín một vòng người.
Không ngờ Ninh Lạc lại nhìn thấy Trần Nghiên ở đây.
Trần Nghiên đứng ở cửa nhà vệ sinh nam, vẻ mặt không dám tin, hét lớn: “Anh, sao anh có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ!”
Mọi người thò đầu nhìn vào trong, chỉ thấy ba người hỗn loạn, bừa bộn, còn có hai người quần áo xộc xệch vừa nhìn đã biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là một trong số đó bị quần áo trùm kín đầu, không nhìn rõ mặt, đang run rẩy.
“Đây là bạn trai ngoại tình bị bắt quả tang, đánh nhau với tiểu tam à?”
Trần Xuyên Ngang nghe thấy câu này, mặt lúc xanh lúc đỏ, quát Trần Nghiên: “Câm miệng!”
【 Vậy thì cô vẫn còn nghĩ nông cạn quá rồi, ba người bọn họ hiện tại cũng chỉ là quan hệ bạn giường, chủ yếu là Ninh Tịch Bạch muốn giữ hình tượng trong sáng, chung tình, không lăng nhăng. 】
Ninh Dương liếc mắt liền nhận ra người bị trùm đầu là Ninh Tịch Bạch, trước mắt anh ta tối sầm, huyết áp tăng vọt.
Nghe thấy lời này của Ninh Lạc thì suýt chút nữa đã lên cơn đau tim. Còn trong sáng? Còn chung tình? Cái này mà gọi là trong sáng, chung tình á?!
Vương Lâm và những người khác vội vàng chạy đến cũng nghĩ như vậy.
Ninh Lạc cố gắng kiễng chân nhìn vào trong đám người.
【 Vì cậu ta chỉ là trái tim vỡ thành nhiều mảnh, mỗi mảnh đều yêu một người khác nhau mà thôi, trên mỗi mảnh trái tim đó đều có một người đứng. 】
Khóe miệng Vương Lâm giật giật.
Trên trái tim có thể đứng nhiều người như thế, vậy là quả sầu riêng à, một cái gai chọc một người.
【 Ôi sao mọi người đều cao như vậy, mình chẳng nhìn thấy gì cả! Chết mất thôi, tôi là vua sốt ruột đây! 】
Ninh Lạc cố gắng tách ra một chút khe hở để có thể nhìn thấy bên trong, lập tức bị Ninh Dương che mắt kéo về phía sau.
Sắc mặt Ninh Dương xanh mét, giọng nói lạnh lùng cứng ngắc: “Đừng nhìn, ghê tởm lắm.”
“Anh cả, anh làm gì vậy.” Ninh Lạc vùng vẫy không được.
Đương nhiên cũng không nhìn thấy, Ninh Dương nhìn Trần Xuyên Ngang và Ninh Tịch Bạch bằng ánh mắt lạnh lẽo có thể đóng thành băng.
Trần Nghiên bị quát xong che miệng khóc lớn: “Anh cả… Anh là đại thiếu gia của nhà họ Trần, sao có thể ở trong nhà vệ sinh… làm loại chuyện hoang đường này với người khác chứ!”
Ninh Lạc có lý do để nghi ngờ rằng, nếu không che miệng lại thì cô ta sẽ cười thành tiếng mất.
【 Ban đầu còn thấy kỳ lạ là tại sao Trần Nghiên lại ở đây, còn cố tình nói ra thân phận của anh trai mình, nhưng nghĩ đến việc cô ta bị anh trai mình nắm giữ điểm yếu của hai mẹ con cô ta thì hiểu rồi, là cô ta muốn kéo Trần Xuyên An xuống nước đây mà.】
Trên trán Trần Xuyên Ngang nổi đầy gân xanh: “Nói bậy bạ gì đó, tôi vừa mới đến!”
Có người nghe thấy lời Trần Nghiên nói, lại nhìn khuôn mặt bị đấm cho mấy phát của Trần Xuyên Ngang, nhận ra ra hắn ta.
“Đây chẳng phải là Trần Xuyên An vừa mới tổ chức họp báo tiếp quản Trần thị mấy hôm trước sao?”
“Mọi người nhìn người đang ôm nhau kia xem, có phải rất giống Cận Dung không?”
“Nghe cậu nói vậy thì thấy đúng là giống thật!”
“Vậy người bị trùm đầu kia là ai?”
Ninh Lạc khó khăn lắm mới gỡ được tay Ninh Dương ra.
Ninh Tịch Bạch nghe thấy tiếng bàn tán của bọn họ, tay chân lạnh toát, máu toàn thân như muốn chảy ngược. Mặc dù biết mình bị trùm đầu, bọn họ không nhận ra mình, nhưng vẫn sợ hãi run rẩy, bấu chặt lấy cánh tay Cận Dung.
“Tránh ra, tránh ra!”
Ninh Lạc nhìn thấy nam chính chạy đến.
【 Woa, hay quá! Vở kịch năm người kìa! 】
Nam chính vừa vào liền hét vào hai người trong góc: “Đạo diễn Cận, sao lại là anh? Bên cạnh anh là… Tịch Bạch?”
Tịch Bạch??
Ninh Tịch Bạch???
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
“Trời ơi, , không ngờ lại là cậu ta?!”
Trái tim Ninh Tịch Bạch như ngừng đập, cậu ta nhắm mắt, ngất xỉu.
Cận Dung ôm lấy cậu ta, ánh mắt âm trầm hung ác nhìn nam chính: “Không phải cậu ta.”
Nam chính còn muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Cận Dung, trái tim chợt run lên, nhưng càng oán hận hai người này hơn.
Rõ ràng mình mới là nam chính, nhưng lại bị Ninh Tịch Bạch cưỡi lên đầu lên cổ, đã thế kịch bản còn cắt xén rất nhiều cảnh của anh ta, để nâng Ninh Tịch Bạch lên, dựa vào cái gì chứ?
Anh ta nhẫn nhịn còn chưa đủ, đối phương còn muốn bỏ thuốc hại anh ta!
Lòng bàn tay anh ta đổ đầy mồ hôi lạnh, gắng gượng nói: “Vậy có thể là tôi nhận nhầm người, dù sao thì người quyến rũ đạo diễn Cận này mặc quần áo giống với quần áo hôm nay Tịch Bạch mặc quá.”
【 Cái gì gọi là nghệ thuật ứng dụng ngôn ngữ chứ, là đây chứ đâu. 】
【 Chỉ một câu mà vừa mắng Ninh Tịch Bạch, vừa chỉ điểm luôn, chỉ cần có người để ý sẽ đi xem ảnh thảm đỏ hôm nay, so sánh quần áo một cái, người này là ai chẳng phải là rõ ràng rồi sao. 】
Ninh Lạc vừa hóng drama, ngay cả chỉ số thông minh cũng tăng lên.
Vương Lâm và những người khác nghe xong thì liên tục gật đầu.
Đúng vậy, chính là như thế!
“Vậy nếu thật sự là như thế, chẳng phải là diễn viên và đạo diễn có giao dịch mờ ám à?”
“Còn hơn cả mờ ám ấy chứ, là một diễn viên có kim chủ đứng sau!”
“Sao lại làm loại chuyện đó ngay trong nhà vệ sinh chứ? Không đợi được đến khi về nhà sao? Khát khao đến vậy à?”
Trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, nhân viên bảo vệ nghe thấy tiếng động chạy đến, giải tán đám đông, yêu cầu mọi người quay trở lại phòng tiệc, thông báo buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu.
Mọi người bị đuổi ra khỏi hiện trường hóng drama.
“Vậy người kia rốt cuộc là ai? Ba người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì? Có ai nói không vậy! Hai người sau này là thật sự đi ngang qua hay là cố tình dàn dựng vở kịch này vậy! Hóng drama mà không hiểu gì hết, thật là sốt ruột quá đi à!”
Vương Lâm nghe xong thì kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.
Hắn biết, hắn biết hết đó, sướng!
Đây chính là đỉnh cao của việc hóng drama đó!
Chờ bọn họ đi hết, nam chính mới quay trở lại, nhặt một chiếc camera siêu nhỏ chỉ bằng cúc áo ở một góc trong nhà vệ sinh.
Câu chuyện bát quái lúc nãy nhanh chóng lan truyền đi khắp hội trường bữa tiệc như virus, mọi người đều không còn tâm trạng đâu mà để ý đến buổi đấu giá nữa, chỉ lo xì xào bàn tán, những câu như: “Ôi trời ơi”, “kích thích quá”, “thật không vậy” vang lên không ngớt.
Có người biết Ninh Tịch Bạch rất có thể cũng là một trong những nhân vật chính, liền lén lút tìm kiếm xung quanh, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng Ninh Tịch Bạch đâu.
Cũng có người đổ dồn ánh mắt về phía Ninh Dương. Ai mà không biết Ninh Tịch Bạch là em trai của Ninh Dương? Chuyện này có bị lộ ra ngoài hay không, còn phải xem thái độ của Ninh Dương như thế nào.
Cũng có người chú ý tới Ninh Lạc ở bên cạnh Ninh Dương.
“Ơ, người này là ai?”
“Ninh Lạc, một ngôi sao nhỏ không có chút tiếng tăm, nổi tiếng nhờ tai tiếng.”
“À, nhớ ra rồi, mấy ngày nay cứ liên tục lên hot search. Nhưng sao cậu ta lại ngồi cạnh Ninh Dương? Không phải cậu ta và Ninh Tịch Bạch có quan hệ không tốt sao?”
“Vậy là cậu không biết rồi,” người kia hạ giọng nói, “Tôi nghe người ta nói, Ninh Lạc mới là thiếu gia thật sự của nhà họ Ninh, Ninh Tịch Bạch chẳng qua chỉ là phượng hoàng giả bị bế nhầm mà thôi.”
“Vậy trước đây cậu ta và Ninh Tịch Bạch…. Có trò hay để xem rồi.”
Ninh Lạc vốn định đi tìm nhóm người trong đoàn làm phim của mình, nhưng lại bị Ninh Dương kéo đến bên cạnh.
Nhưng đến rồi, Ninh Dương lại không nói câu nào, còn đuổi Trần Nghiên đi, chỉ có hai người bọn họ ngồi đây mắt to trừng mắt nhỏ.
Vẻ mặt Ninh Dương khó chịu u ám ngồi đó, cánh tay bị người ta chọc chọc.
“Anh, anh không vui sao?”
Nói nhảm, biết được bản thân mình nhiều năm qua bị người ta đùa giỡn, còn hăm hở nhận người ta làm em trai, tâm trạng làm sao vui được?
Ninh Dương nhìn đôi mắt hạnh chớp chớp của Ninh Lạc, lên tiếng hỏi: “Em ghét Ninh Tịch Bạch, là vì cậu ta cướp mất thân phận của em sao?”
Ninh Lạc lắc đầu: “Không phải. Thật ra em không ghét cậu ta đến vậy, chỉ là không thích nổi mà thôi.”
【 Đương nhiên là vì nhân phẩm của cậu ta kém rồi, nếu cậu ta không đáng ghét thì cũng sẽ không khiến người khác ghét đâu. 】
Văn vẻ vớ vẩn gì vậy.
Ninh Dương hỏi cậu: “Anh biết quan hệ giữa cậu ta với Trần Xuyên Ngang, cũng biết cậu ta muốn quyền thừa kế của nhà họ Ninh. Ninh Lạc, vậy em muốn gì?”
Anh nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Ninh Lạc, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Khi thấy ánh mắt Ninh Lạc sáng lên, tim anh ta chợt chùng xuống.
Lẽ nào Ninh Lạc cũng có mưu đồ riêng?
Ninh Lạc quả thật có mưu đồ, cậu ngượng ngùng nói: “Thật ra em là một người rất đơn thuần, không cần đòi hỏi gì nhiều đâu.”
Ninh Dương siết chặt nắm tay, giọng nói khàn khàn: “Ví dụ như?”
Ninh Lạc ngượng ngùng nhưng thẳng thắn: “Ví dụ như em chỉ muốn anh cả cho em một trăm triệu, để em trải nghiệm cuộc sống xa hoa lãng phí, vui thì tiêu mười triệu, không vui thì tiêu hai mươi triệu.”
Ninh Dương: “… Lăn.”
Một hơi nghẹn ở cổ họng suýt chút nữa đã khiến anh ta nghẹn chết.
Ninh Lạc không vui: “Anh không hiểu gì cả, đây gọi là vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Kiểu con trai có phong cách vừa ngây thơ vừa quyến rũ như em hiện tại rất được ưa chuộng đấy.”
Ninh Dương cười lạnh: “Ưa chuộng ở đâu? Chợ hải sản hay lò mổ?”
Ninh Lạc giận mà không dám hé răng.
Bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, Ninh Dương liếc mắt nhìn, thấy cậu quay đầu đi mất, dùng mông đối diện với mình.
“Ngồi ngay ngắn đàng hoàng lại.” Anh ta nói.
Ninh Lạc không thèm để ý đến anh ta.
…Thật sự giận rồi à?
Ninh Dương nhíu mày, định lấy điện thoại ra, nhưng lúc này mới nhớ vì tham dự buổi tiệc tối nên không mang theo, anh ta nói: “Công ty vừa đem tiền lưu động đầu tư vào dự án mới, hiện tại trên tay anh không có nhiều tiền như vậy, đợi về nhà sẽ chuyển cho em sáu trăm sáu mươi tám vạn.”
“Thật sao?”
Lời còn chưa dứt, mông Ninh Lạc còn chưa nhúc nhích, đầu đã quay lại trước, diễn tả một cách hết sức sinh động thế nào gọi là, binh mã chưa động, lương thảo đã đi trước rồi.
Có thể tham tiền hơn chút nữa được không?
Ninh Dương tức giận: “Không phải bảo em lăn rồi sao? Nghe thấy tiền liền hăng hái thế?”
Ninh Lạc sáp lại gần anh, híp mắt cười hì hì, còn giơ tay làm động tác hình trái tim: “Em lại lăn về rồi, thích nhất là được lăn qua lăn lại.”
【 Trên thế giới có bốn loại K: K cơ, K rô, K bích, K chuồn, còn có anh trai chuyển tiền cho em, em sẽ OK hết. 】
“…”
Ninh Dương im lặng một lúc, sau đó đưa tay lên vò rối mái tóc đã được cẩn thận tạo kiểu của cậu.
Biểu cảm của Ninh Lạc cứng đờ.
【 A a a a a, kiểu tóc của em! Đừng ép em cắn anh vào lúc em vui nhất nhé!】
Ninh Dương vò đủ rồi mới thu tay về, nghe thấy cậu lẩm bẩm oán trách mình trong lòng, đột nhiên cũng không còn thấy phiền muộn như vậy nữa.
…………
Vương Lâm và những người khác đứng từ xa nhìn hai anh em tương tác với nhau.
Thẩm Văn Dục trầm ngâm một lát, nói với hai người còn lại: “Hai người có thấy hơi kỳ lạ không? Tại sao Ninh Lạc lại biết trước chuyện xảy ra tối nay vậy?”
Vương Lâm lão luyện nhả vỏ hạt dưa ra: “Bây giờ cậu mới phát hiện ra à?”
Tôn Thiệu Nghi khinh bỉ nhìn anh ta: “Đồ ngốc.”
Thẩm Văn Dục: “…Không phải, rốt cuộc thì hai người biết chuyện gì rồi? Mau nói cho tôi biết đi.”
“Chúng tôi không biết gì cả,” Vương Lâm cắn hạt dưa lách cách, “Dù sao thì tôi cũng chỉ biết Ninh Lạc là người rất tốt, sẽ không hại chúng ta, còn được hóng drama miễn phí. Vậy thì truy cứu chuyện đó làm chi?”
Tôn Thiệu Nghi gật đầu: “Cho dù biết rõ rồi thì có ích gì? Sống trên đời này, khó được mấy khi hồ đồ.”
Thẩm Văn Dục còn muốn nói gì đó thì bị Vương Lâm nhét một nắm hạt dưa vào tay, để bịt miệng anh ta lại: “Vị thỏ trắng, cậu nếm thử xem.”
…………..
Sau buổi tiệc tối nọ, giới giải trí sóng yên biển lặng, không ai nhắc đến chuyện xảy ra vào tối hôm đó nữa.
Nhưng bên dưới mặt biển lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Ninh Lạc ở trong đoàn làm phim sưởi ấm bằng đèn sưởi nhỏ, nghĩ xem sau khi đóng máy sẽ tận hưởng kỳ nghỉ như thế nào.
Đầu tiên chắc chắn là phải nằm ườn ở nhà một tháng, chơi hết tất cả các đĩa game mới mua.
Sau đó bay đến Nam bán cầu để tránh mùa đông, tổ chức một bữa tiệc nướng BBQ và tắm biển, thư giãn tinh thần.
Cuối cùng thuê một chiếc xe RV, thuê vài anh chàng bảo mẫu, du lịch vòng quanh châu Âu.
“Tốt nhất là có thể tiện thể giải quyết chuyện đại sự cả đời của tôi, có một anh chàng đẹp trai si tình theo đuổi tôi.” Ninh Lạc nhìn tay mình, tay trái nắm tay phải, mười ngón đan vào nhau, thở dài thườn thượt.
“Người chưa từng nắm tay ai, đến cả nhìn chân gà rút xương cũng thấy thâm tình.”
Đào Tử chạy tới: “Anh Tiểu Lạc!”
Ninh Lạc thoát khỏi mộng tưởng hão huyền, đáp lại một tiếng.
Đào Tử sáp lại gần, ghé sát tai cậu hạ giọng nói: “Nam chính của đoàn làm phim bên cạnh không biết đắc tội đạo diễn thế nào, nghe nói lại bị cắt vai diễn, Ninh Tịch Bạch bây giờ thành nam chính rồi.”
Ninh Lạc khoa trương, nói: “Trời ơi, sao lại thế được!”
Đào Tử: “Điều kỳ lạ là, từ sau buổi dạ tiệc hôm đó Ninh Tịch Bạch cứ liên tục xin nghỉ, hình như cũng không ở khách sạn. Chuyện này có liên quan gì đến cái xe cứu thương tối hôm đó không? Em và chị Linh đợi ở bên ngoài, chỉ thấy xe cứu thương chạy qua.”
Giọng điệu của Ninh Lạc càng thêm kinh ngạc: “Trời đất ơi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!”
Đào Tử nhìn cậu đầy ẩn ý: “Anh Tiểu Lạc, anh coi em là con ngốc à?”
Ninh Lạc sờ sờ mũi: “Chuyện này ấy à, đến lúc em nên biết thì sẽ biết thôi. Thôi được rồi, đạo diễn Vương gọi anh rồi, anh đi trước đây.”
Đào Tử nhìn cậu đi xa, ánh mắt càng thêm ai oán.
Chắc chắn là anh Tiểu Lạc biết điều gì đó! Đáng ghét thật, sao miệng lại kín như bưng vậy chứ, cô cũng muốn hóng drama mà!
Hôm nay là cảnh quay đóng máy của Ninh Lạc, cuộc sống trong đoàn làm phim kéo dài ba tháng của cậu cuối cùng cũng kết thúc.
Trên đường đi đến địa điểm quay phim, mọi người đều mỉm cười với cậu.
“Ninh Lạc, hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cậu rồi.”
“Ninh Lạc cố lên nhé, diễn tốt nhé!”
“Hôm nay đóng máy sớm đi ăn một bữa thịnh soạn đi!”
“Chúng ta ăn hoa quả thập cẩm đi! Ăn xoài lớn!”
“Ha ha ha ha ha, sau đó đem xoài làm thành giày vỏ xoài, tiết kiệm được 300 tệ tiền ngu.”
“Tiết kiệm kiểu đó, cậu không muốn sống nữa à?”
Ninh Lạc: “…”
Cậu đúng là có xoài lớn trên người đấy.
Vương Lâm nói phải có tính nghi thức, cảnh quay cuối cùng của cậu là cảnh chia tay.
Công việc của luật sư rất bận rộn, không phân biệt ngày đêm, Bạch Hi nhận được tin nhắn của đồng nghiệp mới biết, vì điều động công tác nên Doãn Trĩ Kinh phải chuyển đến thành phố khác.
Tay cậu đang gõ chữ chợt cứng đờ, giọng khàn đặc, hỏi: “…Cậu nói muốn tổ chức tiệc chia tay cho ai cơ?”
“Luật sư Doãn Trĩ Kinh đó, đáng lẽ cô ấy phải chuyển đi từ một tháng trước rồi, thời gian này ở lại là để bàn giao công việc.” Đồng nghiệp nói, “Thời gian đó cậu bận, không biết cũng là chuyện bình thường. Cậu sẽ đến dự tiệc chia tay chứ? Dù sao sau này cũng không còn gặp lại nữa… Ơ, ơ này, cậu đi đâu đấy?”
Đồng nghiệp thấy Bạch Hi bỏ lại máy tính, loạng choạng chạy ra ngoài, đùi còn va mạnh vào cạnh bàn.
Bạch Hi muốn chất vấn tại sao cô không nói với mình, nhưng khi đứng trước cửa văn phòng của Doãn Trĩ Kinh, cậu lại do dự.
Có đồng nghiệp cười nói: “Cô đi rồi, bạn trai cô có đi theo cô không?”
Bạch Hi thấy cô cười mà không nói gì.
Đột nhiên cậu cảm thấy mình thật nực cười, giống như một chú hề cố gắng tìm kiếm sự tồn tại, diễn một vở kịch lố bịch.
Cảm giác chán ghét bản thân tột độ khiến cậu bấu chặt lấy cánh tay, móng tay lún sâu vào trong thịt.
Bạch Hi không biết mình đã tham gia trọn vẹn buổi tiệc chia tay đó như thế nào, mơ mơ màng màng như dấu hiệu của bệnh tình sắp tái phát, đến khi tỉnh táo lại, tiệc chia tay đã đến hồi kết.
Có người gọi xe, đưa những người say rượu về.
“Có ai biết địa chỉ của luật sư Doãn ở đâu không?”
Bạch Hi đi tới, nói mình biết, cùng Doãn Trĩ Kinh lên một chiếc taxi.
Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường bật sáng, thành phố lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Ánh đèn đường loang lổ vuốt ve lên khuôn mặt đang say ngủ của Doãn Trĩ Kinh, Bạch Hi nhìn đến ngẩn ngơ.
Cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ đến mùa hè tiếng ve kêu râm ran cách đây mười mấy năm, nhớ đến mùi nhựa đường bốc hơi trên đường chạy, nhớ đến những năm tháng học sinh mà cậu tưởng rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ nhớ lại nữa.
Sau đó, cậu cố gắng quay đầu đi, nhìn khung cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ xe.
“Doãn Trĩ Kinh, em lại muốn nói lời tạm biệt với anh, đúng không?” Giọng nói thì thầm khe khẽ, rất nhỏ.
Giọt nước mắt treo lơ lửng nơi khóe mắt đã nhiều năm, cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.
Gió thổi vào trong xe, tựa như tiếng nức nở của ai đó.
…………..
Có lẽ vì là cảnh đóng máy, có một loại cảm xúc đồng cảm với nhân vật, Ninh Lạc diễn cảnh này rất nhập tâm, Vương Lâm đã hô cắt rồi mà cậu vẫn còn nhìn vào ống kính rơi lệ.
Cho đến khi “bùm” một tiếng, pháo hoa giấy nổ tung trên đầu.
Cậu giật mình, suýt chút nữa thì thổi ra bong bóng mũi, vội vàng lấy tay bịt miệng mũi lại.
Băng rôn đỏ thẫm được kéo ra trưng bày trước mặt cậu.
Mọi người hô to: “Chúc mừng cậu đóng máy!”
Dòng chữ trắng trên nền đỏ hiện ra ngay lập tức:
“888 kỹ thuật viên của Trung tâm tắm hơi Gà Con Ngây Thơ chúc mừng Lạc tổng đóng máy!”
Nỗi buồn của Ninh Lạc bị nghẹn lại, mặt không chút cảm xúc chờ đợt nước mắt này tự chảy hết.
Mé, cảm giác như nước mắt cũng bị vấy bẩn rồi.
Thẩm Văn Dục khoác vai cậu, cười lớn hỏi: “Không cảm động sao Lạc tổng?”
Ninh Lạc cười gượng gạo: “Không dám động.”
“Ơ, sao vẫn còn khóc vậy, nước mắt của cậu nhiều thật đấy.” Thẩm Văn Dục rút một tờ khăn giấy ra, lau nước mắt cho cậu.
Ninh Lạc hít hít mũi, “Ờ” một tiếng: “Bởi vì thật ra em là một con sứa, hàm lượng nước một trăm phần trăm, gặp phải mấy loại như cá triều ba sẽ điên cuồng phun nước mắt rồi khô quắt lại.”
(Chú thích: Triều ba, phương ngữ Sơn Đông, ý nghĩa tương tự như đồ ngốc)
Thẩm Văn Dục: “…”
Vương Lâm ở đằng xa gọi bọn họ: “Mau tới đây xem thành quả này.”
Ninh Lạc đi qua xem.
Vương Lâm cảm thán: “Lần đầu tiên tôi thấy một diễn viên có cảm xúc liền mạch như vậy, nhiều phân đoạn như thế, mỗi phân đoạn đều không chê vào đâu được. Một cảnh khóc bị gián đoạn để đổi góc máy, khi quay lại cảm xúc vẫn có thể kết nối hoàn hảo.”
【 Đương nhiên rồi, tôi đã ra mắt hơn hai mươi năm rồi, từ nhỏ đã đóng phim, nếu ngay cả việc này mà còn không nắm bắt được thì tôi còn dựa vào cái gì để kiếm ăn chứ. 】
Ba người đồng loạt sửng sốt.
Ninh Lạc nghe xong thì vui vẻ: “Đạo diễn Vương, anh quá khen rồi. Vẫn là đạo diễn Vương dạy dỗ tốt, nếu không em đã không lĩnh hội nhanh như vậy.”
Nịnh hót ấy mà, có qua thì phải có lại, cậu hiểu mà.
Vương Lâm ngẩn ra một lúc, sau đó cười, chân thành nói: “Ninh Lạc, cậu thật sự có thể bước lên một sân khấu lớn hơn, đóng mấy bộ phim truyền hình như của tôi thật sự là quá uổng phí tài năng và thời gian của cậu.”
“Tiếc là tôi không có tài nguyên nào tốt hơn để giới thiệu cho cậu, có thể ra tay được cũng chỉ có bộ phim chuyển thể của Tôn Học Bân, nhưng vẫn cần cậu tự mình đi thử vai. Nếu cậu muốn phát triển hơn nữa, có lẽ có thể hỏi ý kiến của anh trai cậu.”
Dựa vào thái độ của Ninh Dương đối với Ninh Lạc, chắc chắn anh ta sẽ bằng lòng cho tài nguyên.
Ninh Lạc lắc đầu: “Không cần đâu, em thấy đóng mấy bộ phim như thế này cũng rất thú vị.”
Những bộ phim cậu nhận trước đây đều là phim nghệ thuật, phim quyền mưu, có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất, nhưng không thú vị bằng những kịch bản này.
Hơn nữa trong đoàn làm phim cơ bản đều là diễn viên thế hệ ông bà, cha chú của cậu, ngay cả một người bạn cùng lứa để trò chuyện cũng không có, so sánh ra, Ninh Lạc thích bầu không khí trong đoàn làm phim của Vương Lâm hơn.
Vương Lâm cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện cậu không phải đang nói lời khách sáo, tiếng cười càng thêm sảng khoái: “Được. Tính toán thời gian thì bộ phim của Tôn Học Bân cũng sắp được đưa vào lịch trình rồi, cậu có thể vào đoàn làm phim ngay lập tức.”
“Khoan đã.” Ninh Lạc run rẩy ngắt lời hắn, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, “Sao lại nhanh như thế? Không phải là dự án cấp S+ sao, giai đoạn đầu phải chuẩn bị rất lâu mới đúng chứ?”
Vương Lâm: “Nghe nói là tìm được một nhà đầu tư rất hào phóng, trực tiếp giải quyết hết mọi vấn đề rồi.”
Hắn nhìn sắc mặt Ninh Lạc dần mất đi nụ cười, do dự nói: “Cậu không vui sao? Không phải cậu rất thích đóng phim sao?”
Ninh Lạc vừa nghĩ đến kỳ nghỉ của mình đã bay màu không còn gì nữa, đau lòng muốn chết: “…Cũng không thích đến thế.”
【 Kỳ nghỉ của tôi! Đĩa game của tôi! Bãi biển của tôi! Mấy anh chàng bảo mẫu của tôi!! Mất hết rồi!!!!!】
Âm cuối cùng kéo dài đến mức Vương Lâm còn sợ cậu không thở được mà ngất đi.
Thẩm Văn Dục ngoáy ngoáy lỗ tai.
Lượng hơi này, đỉnh thật đấy.
………….
Điều đáng mừng là, kỳ nghỉ của Ninh Lạc không phải hoàn toàn bị ép khô, cậu vẫn còn nửa tháng để kéo dài chút hơi tàn.
Ninh Lạc vui mừng đến phát khóc, vừa về đến nhà liền lao thẳng lên giường lớn, ngủ đến tối tăm mặt mũi ba ngày ba đêm liền. Cuối cùng vẫn là mẹ Ninh sợ cậu có nếp sống sinh hoạt ngày đêm đảo lộn như thế sẽ xảy ra vấn đề, bắt cậu phải nhanh chóng điều chỉnh lại.
“Vâng thưa mẹ,” Ninh Lạc ăn món thịt kho tàu do dì Trương nấu, vừa rưng rưng nước mắt hạnh phúc, vừa giơ tay thề, “Tối nay con nhất định sẽ đi ngủ sớm, nếu còn thức khuya nữa con sẽ là cún.”
Còn là cún giống gì thì cậu vẫn chưa nghĩ ra.
Mẹ Ninh: “Cún với mèo gì chứ, Lạc Lạc đừng nói như vậy. Mẹ chỉ lo con cứ ngủ mãi không ăn, cơ thể không chịu được. Thời gian trước không phải con còn giảm cân sao, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.”
Bà đau lòng gắp cho Ninh Lạc một cái đùi gà lớn: “Nào, ăn nhiều một chút.”
Ninh Lạc liên tục gật đầu, ba hai miếng ăn hết sạch bát cơm rồi lại xới thêm bát nữa, ấn chặt xuống, thấy trong bát của Ninh Dương không còn nhiều, hỏi: “Anh, anh có xới cơm không?”
Ninh Dương: “…”
Anh ta nói: “Em không thể hỏi là anh có muốn ăn thêm cơm không à?”
“Ồ ồ,” Ninh Lạc chu đáo hỏi lại lần nữa, “Vậy anh có muốn ăn cơm nữa không?”
Chủ yếu là đã nghe nhưng mà lại không hiểu ý người ta.
“…Muốn.”
Ninh Lạc xới cho anh ta một bát.
Mẹ Ninh nhìn cách hai người ở chung, mím môi cười, nói với ba Ninh: “Còn sợ hai đứa nó không hợp nhau, không ngờ lại nhanh chóng thân thiết như vậy, quả nhiên là người cùng trang lứa, rất dễ chơi chung với nhau.”
“Dù sao cũng là anh em ruột mà.” Ba Ninh rất hài lòng.
Ninh Dương cũng không tiện cãi lại, bảo hai người bọn họ chênh nhau tới tận năm tuổi, Ninh Lạc học lớp sáu tiểu học thì anh đã sắp thi đại học rồi.
Ninh Lạc vừa ăn vừa không ngậm được miệng: “Đúng vậy mẹ, anh cả rất tốt ạ.”
【 Là cái đùi vàng sẽ nổ ra tiền đó! Sau này con chính là fan trung thành của anh cả! 】
Ninh Dương rất ghét bỏ dáng vẻ không có tiền đồ của cậu: “Em vùi đầu vào bát cơm thế, xem ra ở trong đoàn làm phim đúng là quên ăn quên ngủ mà.”
Ninh Lạc: “Đương nhiên là em rất vất vả rồi.”
“Không phải.” Ninh Dương lắc đầu, “Ý anh là có một con heo nhỏ ở trong phòng ngủ đến cả quên ăn quên uống.”
Ninh Lạc u oán: “Anh, anh nói như vậy, thật là thâm thúy.”
“Lời nói của anh nặng nề quá, em sẽ ghi hận trong lòng rất lâu đấy.”
Ba Ninh sững sốt, cười ha hả vô cùng sảng khoái.
Ninh Dương đang chuẩn bị phản kích: “…”
Anh ta nhìn cổ họng của ba Ninh, đột nhiên cảm thấy ăn không ngon miệng nữa.
……………
Người vui nhất khi Ninh Lạc được nghỉ chính là mẹ Ninh, bà coi cậu như búp bê mà đem đi khoe khoang với họ hàng bạn bè, gặp ai cũng nói đây là đứa con trai ruột bị thất lạc nhiều năm của mình.
Tuy mặt Ninh Lạc đã cười đến cứng đờ, nhưng cũng không hề oán giận, ngoan ngoãn hiểu chuyện làm cái đuôi của mẹ Ninh, còn ôm cánh tay bà làm nũng.
Tình yêu thương dạt dào của mẹ Ninh được thỏa mãn vô cùng, nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị.
Hôm nay, bà vốn định cùng Ninh Lạc đi dạo phố mua sắm, Ninh Lạc chuẩn bị xong xuống lầu, lại thấy bà nghe xong một cuộc điện thoại thì ngồi trên sofa không lên tiếng.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ Ninh vỗ vỗ đầu cậu, trong mắt mang theo vẻ chán ghét cực độ: “Hôm nay không đi dạo phố mua sắm nữa, mẹ phải gặp một người.”
Rất nhanh Ninh Lạc đã biết là ai.
Em họ của mẹ Ninh, Lâm Triển Bằng.
Một con đỉa bám riết lấy nhà mẹ Ninh để hút máu, mẹ Ninh thích cái gì gã ta liền tranh giành cái đó, từ nhỏ tranh giành đến lớn. Gây ra chuyện thì đổ hết lên đầu mẹ Ninh, bà nội của mẹ Ninh lại là người cực kỳ trọng nam khinh nữ, mẹ Ninh lúc nhỏ không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức, đòn roi.
Cả nhà mình ăn chơi lêu lổng chỉ dựa vào gia đình mẹ Ninh chu cấp, biết mẹ Ninh gả cho người giàu có thì sau lưng nói đủ lời khó nghe, nhưng ngoài mặt thì vẫn trơ trẽn đòi tiền.
Không ngờ hôm nay lại tìm đến tận cửa.
Người chưa đến tiếng đã đến trước: “Chị, nghe nói chị nhặt được một đứa con hoang ở bên ngoài?”
Sắc mặt mẹ Ninh lập tức sa sầm.
Lâm Triển Bằng đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn không có dáng vẻ đứng đắn, thấy Ninh Lạc liền quan sát từ trên xuống dưới: “Chính là nó à? Trông cũng không giống chị, còn không đẹp bằng Tiểu Bạch, chị chắc chắn mình không nhận nhầm chứ?”
Mẹ Ninh tức giận: “Lâm Triển Bằng, cậu nói chuyện chú ý một chút.”
Lâm Triển Bằng ngồi xuống, vắt chéo chân: “Chị đừng giận, không phải chị không biết, tính em nó vậy, nói chuyện hơi thẳng thắn một chút, chắc chắn cháu trai sẽ không để bụng. Đúng không, cháu trai?”
Ninh Lạc vỗ vỗ bờ vai đang run rẩy của mẹ Ninh, nhìn thẳng vào gã ta, nói: “Cậu, cậu nói chuyện như vậy rất mất lịch sự. Cháu thấy cậu xấu xí như vậy còn chưa trực tiếp nói thẳng ra, bởi vì cháu là một người rất lịch sự.”
Mẹ Ninh sững người, nhìn về phía cậu.
Ninh Lạc nháy mắt với bà, mấp máy môi: “Cứ để con.”
Dám bắt nạt mẹ cậu à, vậy cậu sẽ quét sạch đạo đức làm chính mình vậy.
Ninh Lạc xóa sạch tố chất của mình, xắn tay áo chuẩn bị xung phong.
Lâm Triển Bằng không ngờ đứa trẻ này bề ngoài trông thì ngoan ngoãn, mà miệng lưỡi lại độc địa như vậy: “Quả nhiên là nhặt ở bên ngoài về, một chút giáo dưỡng cũng không có, chị cứ nhìn em bị mắng như vậy sao?”
Ninh Lạc mỉm cười: “Cháu mắng cậu, cậu cứ coi như cháu đang mắng chó, cũng giống nhau cả thôi cậu ơi.”
Lâm Triển Bằng giận dữ: “Mày mắng tao là chó?”
“Cậu nghĩ như vậy cháu cũng không có cách nào khác. Nhưng cháu luôn ghi nhớ một câu, cháu mắng người khác là vì người đó đáng bị mắng, còn người khác mắng cháu là người đó táng tận lương tâm, mất hết nhân tính.”
Lâm Triển Bằng chưa từng thấy người nào răng nhọn miệng sắc như vậy, chỉ tay vào cậu “mày mày mày” nửa ngày vẫn không thốt ra được nửa chữ.
Ninh Lạc nhíu mày: “Mỗi ngày cậu chỉ làm người trong thời gian có hạn, chỉ có thể nói năm câu thôi sao?”
Lâm Triển Bằng tức đến run cả rẩy, cuối cùng cũng nói ra được câu thứ sáu: “Lâm Thanh Dã, chị nhìn nó đi!”
Hết chương 23.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thanh Dã là tên của mẹ Ninh.