Chương 23: Song Sư (23)
Mặt Lưu Ý Tường còn dính máu chưa rửa sạch, đột ngột nhìn thấy đám người ở bên công trường, còn có cái bao tải mà bọn họ đang kéo lê kia, ánh mắt từ né tránh, sợ hãi, dần dần biến thành ngạc nhiên, khó tin.
Hai đám người vừa gây ra những sai lầm không thể cứu vãn được, chỉ bằng vài cái nhìn đã hiểu đối phương là đồng loại giống mình.
Lịch Tân Tân sợ hãi khóc lên, tay chỉ vào Lưu Ý Tường không ngừng run rẩy: “Anh… anh…”
Lưu Ý Tường nhìn chằm chằm vào cái bao tải: “Bên trong là….”
Cam Bằng Phi phủ đầu trước, hỏi: “Trên mặt cậu là cái gì? Máu à?”
Mặt Lưu Ý Tường không chỉ dính máu, trên người còn mang theo một cái ba lô, vừa nhìn đã biết là đang vội vàng bỏ trốn. Cam Bằng Phi và những người khác xông lên vây quanh, cậu ta cảnh giác lùi lại. Cam Bằng Phi lại rút dao găm ra: “Cậu giết người rồi?”
Không khí căng thẳng đến nỗi gió dường như cũng không còn thổi, Lưu Ý Tường hung hăng nhìn đám công nhân đang từng bước ép sát: “Trong bao tải là ai?”
Mấy chai rượu mà Cam Bằng Phi đã uống khiến anh ta trở nên gan dạ hơn, dù sao cũng đã đánh chết một Hoàng Huân Đồng rồi, bây giờ chôn xác để Lưu Ý Tường nhìn thấy, anh ta không ngại cho Lưu Ý Tường xuống dưới tiếp tục làm anh em tốt với Hoàng Huân Đồng!
Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của Lưu Ý Tường khiến anh ta sinh ra một tia sợ hãi. Đó là đôi mắt không màng tất cả, điên cuồng giết chóc, khác một trời một vực so với Lưu Ý Tường mà anh ta từng thấy.
Đều là côn đồ, Cam Bằng Phi biết rõ nhất loại người này không thể trêu vào.
Lịch Tân Tân càng sợ hãi hơn, sợ đến mức chân cũng không đứng thẳng được: “Anh Phi, làm sao bây giờ? Lát nữa có người đến thì sao!”
Cam Bằng Phi đá một cái vào bao tải: “Muốn biết là ai không? Tự mình nhìn đi.”
Tiếng xé rách bao tải vang lên giữa màn đêm u ám, đặc biệt khiến người ta ê răng, trước khi Lưu Ý Tường nhìn thấy người nằm bên trong là Hoàng Huân Đồng, cậu ta đã có dự cảm rồi. Trong đám người này, người duy nhất vắng mặt chính là Hoàng Huân Đồng, người anh em tốt của cậu ta.
Lưu Ý Tường đứng thẳng người, vẻ mặt có chút tê dại. Ánh mắt cậu ta lướt qua từng khuôn mặt, giọng nói bình tĩnh mà xa lạ: “Tại sao?”
Cam Bằng Phi tuyệt đối không thể để Lưu Ý Tường nhìn ra là mình đang sợ hãi, anh ta nghiến răng nói: “Ông đây có thể đánh chết nó, cũng có thể đánh chết cậu! Có trách thì trách cậu không nên đến đây!”
Lịch Tân Tân khóc lóc, nói: “Anh Bằng Phi, báo cảnh sát đi, thật sự có chuyện lớn rồi!”
Cam Bằng Phi và Lưu Ý Tường đồng thanh hỏi lại: “Báo cảnh sát?”
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu ý của nhau, báo cảnh sát à? Không thể, ai dám gọi cảnh sát lúc này thì người đó sẽ có chung số phận với Hoàng Huân Đồng.
“Mấy người các anh cộng lại, giết chết một mình Hoàng Huân Đồng?” Giọng điệu oán hận trong lời nói của Lưu Ý Tường lạnh lẽo, mười lăm năm sau vẫn khiến Lịch Tân Tân không khỏi rùng mình: “Tôi, một mình, đã giết cả nhà Vương Thuận. Tôi không còn đường sống nữa, có giết thêm một người cũng chẳng sao.”
Cam Bằng Phi không giấu nổi sự kinh hãi: “Cậu…”
Lưu Ý Tường lại duỗi tay đoạt dao, nhưng Cam Bằng Phi đã phản ứng nhanh chóng, đá một cú khiến cậu ta ngã xuống đất, Đường Tiểu Phi, Huống Phong xông lên đè cậu ta xuống. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không biết phải làm thế nào.
Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, giết Lưu Ý Tường rồi chôn ở công trường sao? Như vậy quá mạo hiểm.
Lưu Ý Tường ra sức giãy giụa, nhưng căn bản không thể đứng dậy được, quả thực cậu ta đã giết cả nhà Vương Thuận, nhưng đó là khi bọn họ đang ngủ rồi dùng búa đập, còn bây giờ phải đối mặt với một đám người đang sống sờ sờ, bọn họ đè chết cậu ta cũng dễ như đè chết một con kiến.
Lịch Tân Tân kéo áo Cam Bằng Phi: “Anh Bằng Phi, chúng ta mau đi thôi!”
Cam Bằng Phi quát nhỏ: “Đi? Đi thế nào?”
“Tôi có thể giúp các cậu, chỉ cần các cậu làm theo lời tôi nói là có thể sống như người bình thường.”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn hơi già nua vang lên trong bóng tối. Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn về phía bóng tối, chỉ thấy một người đàn ông tóc hoa râm đi ra, trên mặt nở nụ cười hiền từ.
Lưu Ý Tường nhận ra ông ta đầu tiên: “Là ông?”
Cam Bằng Phi cũng nhận ra, đó là Ký Khắc, người buôn bán gạch men.
“Lão già, không muốn sống nữa à.” Cam Bằng Phi xoay dao đi tới, túm lấy cổ áo Ký Khắc: “Ông đây là lỡ tay giết một người, các người hết người này đến người khác nhào tới, giỏi thật!”
Ký Khắc lại không hề hoảng hốt: “Cậu không cố ý giết Hoàng Huân Đồng, đúng không? Vậy mà phải ngồi tù, cậu có cảm thấy mình oan uổng không?”
Cam Bằng Phi rất bất ngờ: “Ý ông là gì?”
Ký Khắc lại nhìn Lưu Ý Tường: “Tiểu Lưu, tình cảnh nhà cậu tôi rất rõ, cậu của cậu nuốt hết gia sản của cha mẹ cậu, không cho cậu đi học, bắt cậu làm trâu làm ngựa, khổ cực cho cậu rồi. Bọn họ đã hủy hoại cuộc đời cậu, lại có thể sống thoải mái, cậu chẳng qua chỉ làm điều tương tự với bọn họ mà thôi, vậy mà lại phải đền mạng, có công bằng không?”
Lưu Ý Tường ngồi dậy, im lặng không nói gì.
Cam Bằng Phi bực bội nói: “Rốt cuộc thì ông muốn nói gì?”
“Để các anh tiếp tục sống như người bình thường, thậm chí là sống tốt hơn.” Ký Khắc đi đến bên “thi thể” của Hoàng Huân Đồng, cúi đầu cầu nguyện vài câu: “Bây giờ, khiêng cậu ấy đến nhà họ Vương, Tiểu Lưu, cậu phóng hỏa, thiêu cả Hoàng Huân Đồng và nhà cậu của cậu đi.”
Lưu Ý Tường ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Lửa sẽ xóa sạch tất cả, cậu ấy sẽ ở đó và trở thành cậu, ngày mai cảnh sát đến, chỉ điều tra ra là cậu đã giết Vương Thuận và những người khác, sợ tội nên tự sát, tự biên tự diễn.” Ký Khắc quay sang Cam Bằng Phi: “Cho Tiểu Lưu gia nhập nhóm của các cậu, từ nay về sau, cậu ta chính là Hoàng Huân Đồng. Các cậu không giết cậu ấy, không có thi thể, các cậu không phải là tội nhân.”
Mọi người im lặng, khó khăn tiếp thu đề nghị của Ký Khắc.
Ký Khắc nhắc nhở: “Các cậu không còn nhiều thời gian. Chẳng lẽ các cậu có thể nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn sao?”
Cam Bằng Phi đã quyết tâm làm liều, “Còn ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi!”
Lưu Ý Tường ngăn cái bao tải lại, “Tôi muốn nhìn cậu ấy thêm lần nữa.”
“Cảm ơn người anh em tốt của cậu đi!” Cam Bằng Phi giễu cợt: “Cậu ấy không chết thì cậu không thể sống được!”
Lưu Ý Tường u ám nhìn anh ta một cái, cuối cùng cũng vác cái bao tải lên: “Để tôi.”
Mọi người phân công rõ ràng, trước sau đều có người canh chừng, Lưu Ý Tường và Cam Bằng Phi khiêng cái bao tải vào nhà họ Vương, một khắc sau, lửa trong nhà bùng lên, những kẻ chạy trốn khỏi cái chết trong ánh lửa đã trốn vào màn đêm sâu thẳm.
Bọn họ không lập tức rời khỏi huyện Lộ Trường, dưới sự sắp xếp của Ký Khắc, bọn họ cùng với người địa phương đến hiện trường vụ hỏa hoạn xem chuyện gì đã xảy ra, cùng với các công nhân xây dựng khác đòi tiền công, khi cảnh sát thẩm vấn, cũng đối đáp trôi chảy.
Cho đến khi bi kịch này được xác định là Lưu Ý Tường sợ tội phóng hỏa, bọn họ mới lần lượt rời khỏi huyện Lộ Trường.
Mang theo mạng người trên lưng, lại trốn tránh được hình phạt, bọn họ vô cùng kính nể Ký Khắc, tôn ông ta như ân nhân tái thế. Cam Bằng Phi chủ động hỏi Ký Khắc có yêu cầu gì với bọn họ không, câu trả lời của Ký Khắc khiến người ta thật bất ngờ – “Tôi muốn các cậu đi theo tôi về thành phố Hạ Dung, tôi sẽ tìm cho các cậu một chỗ ở, từ nay về sau, các cậu phải quên đi những việc ác đã từng làm, làm lại cuộc đời, sống cho tốt. Tôi còn một yêu cầu nữa, sau khi đến thành phố Hạ Dung, các cậu không được thể hiện thân thiết với tôi, đây là vì lợi ích của chúng ta.”
Cứ như vậy, bọn họ lần lượt đến ở đường Tà Dương, ban đầu thấp thỏm lo âu, nơm nớp lo sợ, thận trọng đủ thứ, sau đó phát hiện ra dựa vào đôi bàn tay của mình thật sự có thể sống no đủ ở thành phố này, nên càng thêm tôn trọng Ký Khắc.
Quý Trầm Giao hỏi: “Lúc đó Hoàng Huân Đồng vẫn chưa chết, anh không biết chuyện đó?”
Lịch Tân Tân: “Tôi không dám đến gần xem, hơn nữa tôi cũng đâu có đánh cậu ấy, đều là do Cam Bằng Phi ra tay! Sau này nghe cảnh sát nói Lưu Ý Tường bị thiêu chết, tôi, tôi mới biết lúc đó cậu ấy còn sống.”
“Ký Khắc có sức hút gì mà khiến các anh răm rắp nghe theo ông ta?” Quý Trầm Giao nói: “Các anh thật sự nghe lời ông ta, không làm điều gì vi phạm pháp luật nữa sao? Mỗi người các anh đều mang trên mình mạng người, nhưng ông ta thì không, anh không sợ ông ta tố cáo các anh sao?”
Lịch Tân Tân như không tìm được ngôn ngữ chính xác để biểu đạt ý của mình: “Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng tôi thật sự tin ông ta. Không có ông ta thì tôi đã vào tù rồi, những người khác chắc cũng nghĩ như vậy.”
“Vậy tại sao anh lại chuyển đi? Thậm chí Huống Phong và Tào Khả Hùng cũng đã không còn ở thành phố Hạ Dung nữa.”
“Bởi vì chuyện đó tôi chưa bao giờ quên! Bây giờ cuộc sống dù có suôn sẻ thế nào thì tôi vẫn sẽ nghĩ đến Hoàng Huân Đồng! Thời gian càng lâu tôi càng cảm thấy đường Tà Dương ngột ngạt! Hơn nữa không biết tại sao, Ký Khắc lại bắt chúng tôi giả vờ không quen biết ông ta, nhưng ông ta vẫn luôn quan sát chúng tôi!”
Lời khai của Lịch Tân Tân trùng khớp với nội dung trong nhật ký của Ký Khắc. Ở huyện Lộ Trường, Quý Trầm Giao đã từng phỏng đoán hai nhóm người này đã lập ra kế hoạch dùng Hoàng Huân Đồng đổi lấy Lưu Ý Tường như thế nào, sự khác biệt duy nhất giữa phỏng đoán và sự thật là Ký Khắc. Ông ta bao che cho đám ác ma này, tự mình thỏa mãn bằng cách “cải tạo” bọn họ. Ông ta không phải là người ngoài cuộc, mà là đồng phạm!
“Anh biết Đường Tiểu Phi gặp nạn, Cam Bằng Phi mất tích, lúc đó anh đã muốn nói gì đó, vậy lúc đó anh đang nghĩ gì?”
“Tôi, tôi cảm thấy Cam Bằng Phi muốn giết cả tôi! Chính anh ta là người giết Hoàng Huân Đồng, tôi và Đường Tiểu Phi, Tào Khả Hùng liên hợp lại chỉ ra anh ta, chắc chắn anh ta sẽ phải vào tù! Vì vậy anh ta muốn trừ khử chúng tôi!”
Quý Trầm Giao: “Nhưng Cam Bằng Phi đã chết rồi. Đầu tiên là Lưu Ý Tường, tiếp theo là Đường Tiểu Phi, Cam Bằng Phi, những người tham gia vào kế hoạch năm đó, không tính Chu Minh và Ký Khắc đã chết vì bệnh thì đã có ba người chết rồi, vậy ai đã giết bọn họ?”
Lịch Tân Tân run rẩy: “Tôi không nghĩ ra là ai, chỉ có mấy người chúng tôi, cũng không thể có ai báo thù cho Hoàng Huân Đồng được!”
Quý Trầm Giao lật tờ giấy in lại, chỉ vào chữ “X”: “Ký Khắc từng đưa về một người phụ nữ, người phụ nữ này còn mang theo con nhỏ, anh có ấn tượng gì không?”
“Không có ấn tượng gì, từ khi tôi phát hiện ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, tôi đã cố gắng không xuất hiện trước mặt ông ta nữa. Ông ta, ông ta còn giúp những người khác nữa sao?”
Quý Trầm Giao rời khỏi phòng thẩm vấn, giao công việc thẩm vấn còn lại cho đồng nghiệp. Vụ án cũ mười lăm năm trước về cơ bản đã rõ ràng, đợi Tào Khả Hùng đến, lấy thêm một bản thẩm vấn nữa là có thể so sánh được.
Mà “X” trong cuốn sổ của Ký Khắc, đã dần dần hiện hình trong đầu Quý Trầm Giao.
“Tịch Vãn, cô dẫn người đến đường Tà Dương thêm một chuyến nữa, hỏi xem hơn mười năm trước có một người phụ nữ mang theo con nhỏ đến thuê nhà không.” Quý Trầm Giao nói: “Cô ta đến từ huyện Bình Lan, rất có thể sẽ nói giọng địa phương Bình Lan. Cô ta khá e ngại việc tiếp xúc với đàn ông, một mình sớm hôm gánh vác gia đình. Có những người hàng xóm tốt bụng thấy cô ta quá vất vả, muốn giới thiệu đàn ông cho cô ta, đều bị cô ta từ chối. Cô ta không ở đường Tà Dương quá lâu, rất có thể đã chuyển đến đường Quang Giản.”
Tịch Vãn: “Đường Quang Giản? Vậy nên cô ta mới quen thuộc với khu vực đó?”
“Ừm. Tôi đoán lý do cô ta chuyển đến đó là để con mình tiện đi học. Xung quanh đường Quang Giản cũng dễ tìm việc làm, nhà hàng, tạp vụ trường học. Đúng rồi, cô ta không chừng là tạp vụ trường học.”
Tịch Vãn nhận lệnh rời đi.
Quý Trầm Giao nghiêng người dựa vào bàn trầm tư, Cam Bằng Phi giết Đường Tiểu Phi, giả sử X giết Cam Bằng Phi, vậy thì việc Lưu Ý Tường gặp nạn giống như một chiếc chìa khóa mở ra chiếc hộp tội ác, Cam Bằng Phi và X vì bị kích thích mà liên tiếp gây án.
Tào Khả Hùng được đưa đến cục cảnh sát thành phố, ban đầu anh ta hoảng loạn, sau đó không chịu thừa nhận việc đã làm hại Hoàng Huân Đồng mười lăm năm trước. Nhưng sau khi Lương Vấn Huyền đưa ra cuốn nhật ký của Ký Khắc và thông báo rằng Lịch Tân Tân đã khai ra sự thật, anh ta ngây người một hồi lâu rồi sau đó thừa nhận tội lỗi, cùng với hành vi lừa gạt cảnh sát theo kế hoạch của Ký Khắc.
Lời anh ta kể không khác Lịch Tân Tân là mấy, điểm khác biệt là đều nhấn mạnh người ra tay là người khác, không phải mình đánh chết Hoàng Huân Đồng.
Khi được hỏi về cái chết của ba người Lưu, Đường, Cam, Tào Khả Hùng kích động biện minh: “Tuyệt đối không phải tôi, đã hai năm rồi tôi không về thành phố Hạ Dung rồi!”
Thẩm Tê thông qua việc kiểm tra camera giám sát đã xác nhận, Tào Khả Hùng không thể quay về thành phố Hạ Dung kịp khi ba người đó gặp nạn, anh ta không phải là hung thủ.
Việc tìm kiếm xe ba gác vẫn đang được tiến hành, chó nghiệp vụ đã tìm thấy một chiếc xe nghi có dính máu của Cam Bằng Phi ở trạm xe buýt Vọng Bắc, nằm ở rìa khu Bắc Thành, chiếc xe này rất giống với chiếc xe đã bị camera giám sát ghi lại.
Hết chương 23.