Chương 24:
Mọi người dùng bữa tối tại một quán ăn trong làng nghề cách nông trại không xa, chủ quán là bạn của mẹ Trang Thạc.
Vừa ngồi vào bàn, các bậc trưởng bối đã chú ý đến chiếc nhẫn trên tay hai người.
Lúc mọi người còn đang đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, nhìn đôi trẻ trêu chọc, thì dì Tạ đột nhiên vỗ đùi: “Ôi chao, vậy chẳng phải dì nên đưa Dương Dương đi mua sắm Tam Kim hay sao?”
“Tam Kim gì ạ?” Thậm chí ban đầu Lang Dương Dương còn chưa kịp phản ứng, chị họ Lang Nguyệt ngồi bên cạnh phải nhắc đến chữ “Vàng” thì cậu mới hiểu ra.
*Chú thích: Tam Kim là trang sức bằng vàng mà nhà trai tặng nhà gái khi bàn chuyện cưới xin, thường bao gồm: nhẫn vàng, vòng vàng và hoa tai vàng.
Lang Dương Dương vội vàng xua tay: “Không cần phải mua những thứ đó đâu dì ơi, thật đấy, con… con còn chưa có lỗ tai, bình thường cũng không đeo trang sức.”
“Những thứ nên có thì vẫn phải có, vậy dì đổi thành vàng miếng cho con.” Dì Tạ nói.
Lời vừa nói ra, các bậc phụ huynh trên bàn ăn bắt đầu sôi nổi bàn tán về những thứ cần chuẩn bị cho đám cưới, nào là tứ kiện tân hôn, giày mới, quần áo mới, chẳng ai để ý đến ý kiến của Lang Dương Dương và Trang Thạc.
Lang Dương Dương gắp thức ăn, đĩa thịt xông khói xào nấm rừng trước mặt đã bị cậu ăn hết một nửa. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn các bậc trưởng bối, chạm mắt thì mỉm cười coi như đáp lại.
Trang Thạc cũng góp vài câu với mọi người.
Đều là những lời tán thành dè dặt, đến nửa buổi sau khi phát hiện Lang Dương Dương có vẻ không hào hứng lắm, anh cũng không nói gì nữa.
Người lớn đều đã uống rượu, nói chuyện càng lúc càng thoải mái, thậm chí bố Trang Thạc còn đỏ mặt nói muốn về quê mời các cụ cao niên có uy tín trong làng đến chủ trì hôn lễ.
Lang Dương Dương và Trang Thạc lộ vẻ khó xử.
Tuy hiểu rõ tấm lòng của bố Trang Thạc là muốn những người hay buôn chuyện kia ngậm miệng, muốn các cụ làm chứng cho mối lương duyên này.
Nhưng thực tế không lạc quan như vậy, thế hệ cha mẹ đã có thể thấu hiểu như thế này đã là may mắn lắm rồi, thế hệ ông bà chắc chắn rất khó chấp nhận.
Quan trọng nhất là, Lang Dương Dương không phải người thích phô trương, càng chưa từng nghĩ đến một “đám cưới linh đình” nào cả, điều này đối với cậu mà nói, ở một mức độ nào đó, là gánh nặng.
Có thể sống bình dị ấm áp bên nhau là đủ rồi.
Nhưng dì Hai và bố mẹ Trang Thạc không hề lùi bước trong việc chuẩn bị của hồi môn, xe cộ, nhà cửa, có thể hiểu là những điều kiện cứng nhắc về kinh tế. Tuy Lang Dương Dương cảm thấy dù bố mẹ không ra tay thì hai người đàn ông ba mươi tuổi bọn họ cũng không đến nỗi quá khó khăn về kinh tế.
Chỉ đành ăn cơm.
Lang Dương Dương ăn rất nhiều, nấm Tùng Nhung và nấm Lục Đồng đều là loại nấm rừng có vị ngon, giòn, rất thích hợp để xào.
Thịt xông khói là đồ ăn còn sót lại từ dịp Tết, thịt nhà làm đều là thịt lợn nuôi thả được lựa chọn kỹ càng, rất thơm, tỏi tây non chính là bạn đồng hành tuyệt vời của thịt xông khói, mặn mà thơm phức, là món ăn đưa cơm số một.
Lang Dương Dương đã ăn hết cơm trong bát, cậu khẽ đặt bát xuống bàn, trong lòng phiền muộn vì tình hình trên bàn ăn.
— Cứ cái đà này e là sắp bàn đến chuyện sinh con luôn rồi.
Cách nghĩ không coi đồng tính luyến ái là dị biệt này tuy tốt, nhưng cậu vẫn không khỏi suy nghĩ nhiều hơn đến hoàn cảnh xung quanh.
“Dương Dương.” Chị họ Lang Nguyệt khẽ đá vào chân cậu.
Lang Dương Dương quay đầu nhìn chị, tay Lang Nguyệt đang giấu dưới gầm bàn cầm một bao thuốc lá, dùng móng tay gõ gõ hai cái, sau đó đứng dậy nói mình đi vệ sinh.
Lang Dương Dương hiểu ý, đợi Lang Nguyệt ra ngoài khoảng một phút thì cũng nói mình ra ngoài một chút.
“Anh đi cùng em.” Trang Thạc nói.
Nghĩ đến việc chị họ gọi mình ra ngoài, Lang Dương Dương bèn nói mình đi là được rồi, sẽ quay lại ngay.
Lang Nguyệt đã châm thuốc, hôm nay cô mặc một chiếc váy bó sát, nhưng vẫn thoải mái ngồi xuống mép bồn hoa trong sân.
“Tốc độ của hai đứa nhanh thật đấy.”
Lang Dương Dương cười, sau đó là một khoảng im lặng khó hiểu.
“Hay là nói với dì một tiếng, bảo dì đừng bàn về đám cưới hay tiệc tùng gì nữa, dù sao em cũng không thích.” Lang Nguyệt nói, đưa thuốc cho Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương đã lâu rồi không hút thuốc, cậu nhận lấy, rút một điếu, châm lửa rồi nói: “Trưởng bối nhiệt tình như vậy, thôi bỏ đi.”
“Vậy thì đừng có ủ rũ nữa.” Lang Nguyệt cười.
Lang Nguyệt cứ tưởng Lang Dương Dương sẽ bi thương than thở, không ngờ cậu ta lại quay sang cười với cô: “Thế này được chưa?”
“Ơ…”
Lang Dương Dương bật cười: “Sao thế?”
Lang Nguyệt: “Từ bao giờ mà em bắt đầu đi theo con đường giả nai ngây thơ ngốc nghếch ở cái tuổi này vậy?”
“Em không có.”
“Vừa nãy em không phải đang giả nai, chẳng lẽ là thật sự dễ thương à?”
Lang Dương Dương không thể biện minh, hai chị em nhìn nhau, không nhịn được bật cười.
“Cảm giác em thay đổi rồi đấy.” Lang Nguyệt nhìn trái nhìn phải, tiện tay ấn đầu lọc thuốc lá vào bồn hoa.
“Thay đổi chỗ nào?”
Lang Nguyệt đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Hòa đồng hơn một chút.”
Nói xong đứng dậy, phủi mông rồi bỏ đi.
Lang Dương Dương bất đắc dĩ cười, vừa nãy khi ở trên bàn ăn còn cảm thấy hơi áp lực, bây giờ đã tan biến hết.
Không để tâm nữa, đám cưới hay đăng ký kết hôn gì đó, dù không thích lắm thì cậu cũng có thể chấp nhận, đâu có chuyện gì hoàn hảo, vừa muốn nhận được sự thấu hiểu quan tâm của trưởng bối, lại vừa không muốn họ thỉnh thoảng nhiệt tình quá mức.
Điếu thuốc trên tay Lang Dương Dương chưa hút được hai hơi đã cháy hết, cậu cúi người nhặt đầu lọc thuốc mà Lang Nguyệt ấn vào bồn hoa, ném vào thùng rác ở cửa rồi quay lại bàn ăn.
Vừa bước vào cửa, Trang Thạc đã nhìn chằm chằm vào cậu, từ lúc cậu bước vào đến lúc ngồi xuống.
“Sao thế?” Lang Dương Dương hỏi, cứ tưởng anh có chuyện gì.
“Em không sao chứ?” Trang Thạc hỏi, cứ tưởng cậu ra ngoài là vì tâm trạng không tốt, không vui.
Lang Dương Dương: “Hả?”
Trang Thạc suy nghĩ ba mươi giây vẫn không dám chắc cậu có thật sự không vui hay không.
Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc, mọi người cũng không bàn bạc được con số cụ thể, chỉ là thăm dò lẫn nhau, nhưng có thể khẳng định là nhà nào cũng chuẩn bị sẵn tiền cưới, hơn nữa còn cao hơn mức trung bình ở địa phương.
Ăn cơm xong, hai bên gia đình cũng giải tán, Trang Thạc định tự mình đưa Lang Dương Dương về, nhưng Lang Dương Dương nói dì Hai bảo cậu đi chung xe, có việc muốn bàn bạc.
“Vậy em về đến nhà thì gọi điện cho anh.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương đáp một tiếng, đèn trước cửa quán ăn không được sáng lắm, dì Tạ và dì Hai đang đứng nói chuyện, chú Trang và chị họ đi lấy xe ở bãi đỗ xe.
Đúng lúc khách ăn tối xong rời quán, mọi người vội vã ra về, không ai để ý đến hai người đàn ông đứng cạnh cây xanh.
Trang Thạc nhẹ nhàng nắm lấy tay Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương cũng nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Sao thế?”
Trang Thạc siết nhẹ lòng bàn tay cậu: “Tối nay mẹ anh nói hơi quá, nói thật với anh, có phải em không muốn tổ chức đám cưới linh đình gì đó không?”
Nếu là trước đây, Lang Dương Dương có thể sẽ theo bản năng lắc đầu ngay lập tức, nhưng Trang Thạc lại chân thành hỏi ý kiến của cậu như vậy.
Lòng bàn tay anh thô ráp, khi nắm lấy tay cậu tạo cảm giác ma sát nhẹ nhàng như chính con người anh vậy.
Hai người muốn ở bên nhau thì phải học cách thẳng thắn.
Hôn nhân và tình yêu không nên giống như công việc, Trang Thạc cũng không phải là vị sếp tồi tệ kia.
“Ừ, còn anh?” Lang Dương Dương nhìn vào mắt Trang Thạc, tránh bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của anh.
Tuy bản thân cậu không thích những dịp như vậy, nhưng nếu Trang Thạc thích, cậu cũng sẵn lòng tổ chức.
Khóe miệng Trang Thạc hơi nhếch lên: “Anh cũng vậy, ồn ào chết đi được.”
Anh cố tình nói nặng lời, xem thử phản ứng của Lang Dương Dương.
Quả nhiên, mắt Lang Dương Dương hơi mở to, vẻ mặt như tìm được tri kỷ: “Phải không! Hơn nữa còn thấy kỳ quặc, cũng sợ dì với các cô bị người ta nói ra nói vào.”
Nói đến đây, biểu cảm của Trang Thạc trở nên trầm ổn hơn, điều này ngay cả bản thân anh cũng không ngờ tới.
Lang Dương Dương lại nói tiếp: “Lần trước sinh nhật chú Trang, dì cả cũng nói, họ hàng bên nhà anh cũng có rất nhiều người như vậy. Em không có nhiều họ hàng bạn bè, nhưng dì Hai thì có.”
Trang Thạc: “Mẹ anh mới không thèm để ý đến bọn họ.”
“Nếu thật sự là như vậy thì ngày hôm đó dì cả tức giận cái gì? Bố mẹ anh tại sao lại có vẻ mặt khó xử như vậy?” Lang Dương Dương hỏi ngược lại.
Trang Thạc khẽ nhíu mày.
Lang Dương Dương: “Nhưng mà trọng điểm của vấn đề này vẫn là cả hai chúng ta đều không muốn làm quá rình rang.”
“Vậy thì hai nhà chúng ta, thêm họ hàng bạn bè thân thiết cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi, em thấy thế nào?” Trang Thạc nói.
“Được, em về sẽ bàn bạc với dì Hai.”
Cuối cùng Trang Thạc cũng cười: “Anh sẽ nói với bố mẹ.”
Vừa dứt lời chưa được hai phút, xe đã đến, Lang Dương Dương và dì Hai lên xe của Lang Nguyệt, Trang Thạc uống rượu nên ngồi ở ghế sau, dùng tay làm động tác đưa lên tai, ra hiệu bảo cậu về đến nhà nhớ gọi điện.
Về đến nhà chắc cũng phải hơn hai mươi phút, dì Hai ngồi ở ghế phụ, nói chuyện với Lang Nguyệt về việc đặt khách sạn cho đám cưới.
Lang Dương Dương ngồi ở ghế sau sắp xếp lại lời nói, sau đó thò đầu ra giữa hai ghế: “Dì Hai, con muốn bàn bạc với dì một chút.”
——
Lần trước Lôi Công rơi xuống mương nước bẩn, tắm hai lần rồi mà vẫn còn mùi, từ đó về sau, mỗi lần dắt Lôi Công đến công viên cũ này, Lang Dương Dương đều không ngồi trên ghế đá bên ngoài nữa.
Mà đổi sang ngồi cạnh mương nước bẩn.
Âm thanh cuộc gọi được bật loa ngoài, Lang Dương Dương đang báo cáo với Trang Thạc kết quả trao đổi với người nhà của hai bên.
Bố mẹ Trang Thạc không có ý kiến gì, vốn dĩ bọn họ cũng là người rất tôn trọng ý kiến của con cái.
“Dì Hai nói nghe theo ý chúng ta, nhưng số tiền chuẩn bị cho đám cưới vẫn đưa cho em, dì ấy nói đưa rồi dì ấy mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.”
Trang Thạc đang ngủ ở ký túc xá nông trại, lúc này đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trước cửa phòng, hai chú chó nhỏ đã lớn hơn không ít, bắt đầu cắn dây giày của anh.
“Hoàn thành nhiệm vụ gì?”
Lang Dương Dương vô thức cạy vỏ cây: “Ông bà mất rồi có để lại một ít tiền, dì Hai chia làm hai phần, dì ấy một phần, bố em một phần, bố em không có ở đây nên đưa hết cho em.”
Trang Thạc gật đầu: “Dương Dương, thật ra anh vẫn luôn muốn hỏi em một vấn đề, nhưng lại không dám.”
Lang Dương Dương: “Bố mẹ em à?”
“Ừm.”
“Sao lại không dám?” Lang Dương Dương cười, tay cạy được một miếng vỏ cây khô, ném ra trước mặt Lôi Công để dọa nó.
“Cũng giống như dì Hai nói, bọn họ sinh con ra rồi thì bỏ đi, hồi em học tiểu học bố có quay về hai tháng, lừa lấy hết tiền của ông nội, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa. Cho nên tình hình bây giờ là em cũng không biết bọn họ sống chết ra sao, bây giờ em cũng không còn để tâm nữa.”
Lang Dương Dương đoán chắc là dì Hai đã kể với nhà Trang Thạc về những chuyện này, trong đó chắc chắn không thể thiếu việc nói mình đã phải vất vả khổ cực thế nào.
Sự im lặng của Trang Thạc đầu dây bên kia cũng chứng minh cho suy đoán này.
“Anh làm gì vậy, đừng như thế, chuyện đó đã qua lâu rồi.” Lang Dương Dương cười anh: “Đừng có mang cái mô típ đen tối, sâu sắc, tàn khốc gì đó ra áp dụng lên người em nhé.”
“Đen tối, sâu sắc, tàn khốc là gì?”
“Chính là đen tối, sâu sắc, tàn khốc đấy, em thật vất vả mới có được ngày hôm nay.” Giọng điệu Lang Dương Dương cố tình tỏ ra vui vẻ: “Anh tưởng làm một chàng trai bán bánh ngọt vui vẻ hoạt bát dễ lắm à.”
Trang Thạc cuối cùng cũng bật cười: “Tuyệt đối không dễ dàng!”
Ngày hôm sau, hai bên gia đình đã bàn bạc xong chuyện kết hôn, bởi vì căn nhà của Trang Thạc phải sửa sang ít nhất nửa năm, ở chung với bố mẹ thì bất tiện, nên trước tiên sẽ ở nhà Lang Dương Dương.
Vừa hay Lang Dương Dương cũng đang định sửa sang lại căn nhà cũ.
“Đám cưới” thì mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, chụp ảnh chung là được rồi.
Ngay sau đó là kỳ nghỉ lễ Lao động, Lang Dương Dương bận bịu ở tiệm. Bên Trang Thạc bắt đầu thu hoạch hoa cải dầu, mấy ngày thu hoạch phải sử dụng máy móc liên tục, dễ xảy ra trục trặc nhỏ, anh phải ở nông trại để giám sát và sửa chữa bất cứ lúc nào.
Hoa cải dầu là một trong những loại cây trồng chủ lực của nông trại Nam Khê, thành phố Trường Khê là tỉnh tiêu thụ dầu ăn lớn, từ năm thứ hai trồng hoa cải dầu đã là loại cây trồng mang lại lợi nhuận, diện tích gieo trồng ngày càng được mở rộng.
Cả hai người đều bận rộn với công việc của mình, chuyện kết hôn ăn uống đều do các bậc trưởng bối lo liệu, bọn họ chỉ tranh thủ thời gian đi khám sức khỏe và xin giấy chứng nhận không tiền án tiền sự.
Bận rộn như vậy, kỳ nghỉ lễ đã trôi qua, chỉ còn lại chút dư âm.
Đầu tháng năm ở thành phố Trường Khê vẫn chưa tính là nóng lắm, nhưng trên trán Lang Dương Dương đã lấm tấm mồ hôi.
Hôm nay có một phóng viên đài truyền hình địa phương đến đưa tin về tình hình du lịch dịp lễ Lao động ở phố cổ lưng chừng núi này, bọn họ đã chọn Brookside mới khai trương để phỏng vấn.
Là thợ làm bánh ngọt và barista chủ chốt, bọn họ phải lên hình để giới thiệu.
Lang Dương Dương mặc tạp dề màu kaki, hai tay siết chặt, đứng đực ra bên cạnh, phóng viên đang quay phim Du Du pha cà phê.
“Đây là loại cà phê bán rất chạy trong kỳ nghỉ lễ của chúng tôi, là loại cà phê lạnh ủ rượu mới ra mắt của quán, hạt cà phê được chọn lọc từ…”
Du Du là một cô gái cởi mở phóng khoáng, tuy căng thẳng khi đối diện với ống kính, nhưng vẫn có thể kiểm soát được tình hình, quay liền mạch sáu phút, chỉ vấp vỏn vẹn hai lần.
Lang Dương Dương thầm đọc thuộc lòng trong lòng: Các loại bánh ngọt chủ đạo có bánh bông lan rêu xanh, dòng bánh phô mai trái cây hai lớp…
Trong quán còn có vài bàn khách, tất cả đều đang nhìn về phía quầy bar, Hiểu Văn vẫn đang ở quầy thu ngân tính tiền cho khách.
Ánh mắt lướt qua cửa ra vào, không ngờ lại nhìn thấy Trang Thạc.
Rõ ràng đã hẹn trước khoảng hai giờ chiều sẽ đến, không ngờ anh lại đến sớm!
Hôm nay Trang Thạc mặc một chiếc áo phông màu đen, đội mũ lưỡi trai màu xanh lam bạc màu, trang phục mỏng manh càng làm nổi bật lên vóc dáng cường tráng của anh.
Hiểu Văn và Trang Thạc cũng đã gặp nhau vài lần, cô ấy nói với anh rằng Lang Dương Dương và Du Du đang được đài truyền hình phỏng vấn. Nông trại của Trang Thạc cũng từng được đài truyền hình đến phỏng vấn, lời phát biểu của anh lúng túng đến nỗi phát sóng xong cũng không dám xem lại.
Trang Thạc chỉ vào chiếc bàn trống bên cạnh, ra hiệu lát nữa anh sẽ ngồi đó đợi cậu. Thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc căng thẳng, anh nắm tay cậu động viên.
Lang Dương Dương khẽ gật đầu.
Phần cà phê kết thúc, ống kính hướng về phía Lang Dương Dương, Lang Dương Dương thầm hít sâu một hơi, ngay lập tức thay đổi biểu cảm cứng đờ.
Khuôn mặt cậu nở nụ cười lịch sự hoàn hảo, tự nhiên lên tiếng giới thiệu: “Thời tiết dần trở nên nóng, nhu cầu về đồ uống lạnh của khách hàng cũng tăng lên, Brookside cũng đã cho ra mắt một số loại bánh ngọt để kết hợp với đồ uống lạnh. Đây là bánh bông lan rêu xanh mới ra mắt, nguyên liệu rêu xanh thật ra là được làm từ matcha, lần này chúng tôi cũng đã đặc biệt thêm trà xanh Mao Tiêm* địa phương để tăng thêm hương vị, đồng thời cũng hy vọng thông qua hình thức sử dụng nguyên liệu địa phương để chế biến bánh ngọt và đồ uống này, có thể quảng bá cho…”
*Trà xanh Mao Tiêm: Một trong Thập Đại Danh Trà của Trung Quốc.
Trang Thạc và Hiểu Văn đang lấy nước ở quầy lễ tân há hốc mồm kinh ngạc.
“Vừa nãy anh Dương Dương còn căng thẳng lắm mà?”
Trang Thạc cầm ly nước lên: “Em ấy… em ấy chắc chắn còn rất nhiều điều bất ngờ mà chúng ta chưa biết.”
Hiểu Văn: “Có lý, lần đầu tiên gặp anh ấy hoàn toàn không nhìn ra là anh ấy làm việc ở công ty lớn, còn quản lý cả một nhóm.”
Trang Thạc cười, buột miệng hỏi một câu: “Vậy anh, trông anh có giống người làm nông trại không?”
Hiểu Văn thỉnh thoảng cũng có lúc “đen tối xấu bụng”: “Giống, giống như vừa mới bước xuống từ máy cày.”
Buổi ghi hình dự kiến mười phút đã kéo dài thành hai mươi phút, phóng viên mỉm cười liên tục gợi ý cho cậu nói thêm một chút, quả thật không dễ gì mới gặp được người được phỏng vấn “nâng tầm giá trị”, có “tầm nhìn bao quát” như vậy.
Về sửa sang lại lời nói của cậu là có thể viết thành một bài báo rồi.
Tiễn phóng viên xong, Lang Dương Dương tu một hơi hết ly nước.
Trông có vẻ rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt hơi lờ đờ.
Hai người ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa phòng nướng bánh, Trang Thạc giúp cậu xoa bóp vai: “Giỏi thật đấy, anh còn tưởng em sẽ rất căng thẳng.”
Lang Dương Dương: “Em rất căng thẳng mà.”
Trang Thạc: “Hoàn toàn không nhìn ra.”
Lang Dương Dương cười khổ: “Đi làm mấy năm rồi sẽ quen thôi, một ngày ít nhất hai cuộc họp, một tháng ít nhất phải báo cáo liên bộ phận một lần, quen rồi là được, còn anh? Trong quân đội các anh có họp hành nhiều không?”
“Ừm, cũng nhiều.”
“Anh có phải phát biểu không?”
Trang Thạc sờ cằm: “Anh ít khi phát biểu lắm, nửa ngày cũng chả nói được hai câu.”
Công việc buổi sáng ở quán cũng coi như xong xuôi, Lang Dương Dương nhận được điện thoại, người thợ sửa nhà đã chở cát, sỏi và các vật liệu sửa chữa khác đến, nói còn khoảng nửa tiếng nữa là tới.
Phải bắt đầu sửa sang “Nhà tân hôn” rồi.
Đây là lần đầu tiên hai người thong thả tản bộ về nhà.
Trang Thạc lấy xe đi sửa rồi, hôm nay là bắt xe đến đây.
“Một tháng rồi đấy.” Trang Thạc đột nhiên nói.
Ánh nắng lúc giữa trưa tháng năm đã bắt đầu gay gắt, mắt Lang Dương Dương hơi nhạy cảm với ánh sáng, lúc nắng chiếu vào sẽ thấy chói mắt, lúc ngẩng đầu nhìn Trang Thạc, cậu phải đưa tay lên che mắt.
“Một tháng gì cơ?”
Trang Thạc cười: “Tính đến hôm nay thì chúng ta quen nhau được một tháng rồi.”
Lang Dương Dương cúi đầu: “Nhanh thật đấy.”
“Ừ.”
“Chúng ta thế này có tính là kết hôn chớp nhoáng không?” Lang Dương Dương hỏi.
Trang Thạc nghiêm túc phân tích: “Nhưng mà sao anh lại không thấy nhanh nhỉ, cứ cảm giác như đã quen em rất lâu rồi, cảm giác như cũng đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
Nói xong, anh chú ý thấy Lang Dương Dương bị nắng chiếu vào có vẻ khó chịu, liền thuận tay cởi mũ của mình đội lên đầu cậu.
Lang Dương Dương ngẩn người trong giây lát.
“Mũ sạch.” Trang Thạc nói.
Thực ra mỗi lần anh đến tìm Lang Dương Dương, chỉ cần có thời gian là anh đều thay quần áo trước, ít nhất cũng phải sạch sẽ chỉnh tề.
Lang Dương Dương không nhịn được cười: “Ý em không phải vậy.”
Trang Thạc nhìn thấy cảm xúc mập mờ trong mắt Lang Dương Dương, lúc này mới hơi hiểu ra, vô thức ưỡn thẳng lưng.
Về đến nhà thì gọi điện cho thợ, người thợ nói còn năm phút nữa, hai người bèn đứng chờ ở ngã tư. Rất nhanh sau đó thợ đã lái chiếc xe tải nhỏ đến, đi cùng còn có một người nữa, đến để cùng nhau khuân vác đồ.
Theo yêu cầu của Lang Dương Dương, sửa lại mái nhà, thay cửa gỗ và cửa sổ cũ kỹ, cuối cùng là sửa sang lại sân vườn.
Sau khi Trang Thạc tính toán kỹ lưỡng thì chốt vật liệu, Lang Dương Dương tranh thủ thời gian tải phần mềm thiết kế về làm bản vẽ hiệu ứng đơn giản.
Trang Thạc đi tới xem đồ: “Bác giúp cháu mang theo dụng cụ cạo tường các thứ chưa ạ?”
Người thợ kéo tấm bạt phía sau xe tải ra, nói: “Mang rồi, mang cho cậu hai cái xô, đủ dùng chưa? Cậu nói không sơn tường.”
“Đủ rồi ạ.” Trang Thạc nói xong, đưa tay bê xi măng trước.
Vừa quay người lại thì thấy Lang Dương Dương đang đứng chờ phía sau định bê cùng, anh vác bao xi măng 50kg trên vai, còn rảnh một tay kéo Lang Dương Dương: “Em đừng bê, tụi anh bê là được rồi.”
Lang Dương Dương: “Không sao, em bê được.”
Trang Thạc: “Bẩn lắm, em cầm giúp mấy cái dụng cụ kia là được rồi.”
Lang Dương Dương bất lực, bình thường cậu ở quán cũng bê vác đồ đạc đâu có ít, sao đến chỗ Trang Thạc lại giống như một chàng trai yếu đuối mong manh vậy.
Người thợ trên xe đưa dụng cụ cho cậu, Lang Dương Dương ôm vào trong nhà.
Thật ra đồ đạc cũng không nhiều, cộng thêm cả thợ, bê bốn lượt là gần xong.
Người thợ đi rồi, Lang Dương Dương đưa nước cho Trang Thạc, người anh toàn là bụi xi măng, ngồi ở hiên nhà lau mồ hôi.
“Trang Thạc.”
“Hả?” Bỗng nhiên bị gọi tên, Trang Thạc căng thẳng đến mức liếm môi.
Lang Dương Dương ngồi xuống cạnh anh: “Kỳ thật sức em cũng không tệ, tuy không khỏe bằng anh, nhưng mà…”
Trang Thạc thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà như vậy bẩn lắm.”
“Em cũng đâu có sạch sẽ gì.”
“…”
“Phụt, ha ha ha…”
Bầu không khí vốn có chút căng thẳng bỗng chốc tan biến, Lang Dương Dương muốn nói mình cũng là đàn ông trưởng thành, không cần phải “Nâng niu” như vậy.
Thế mà Trang Thạc lại nghiêm túc nói: “Nhưng mà thứ anh giỏi nhất chính là sức lực, còn để em bê đồ nặng, anh còn ra thể thống gì nữa.”
“Sức lực…” Lang Dương Dương còn chưa nói hết câu, mặt đã đỏ bừng.
— Sức lực tốt thì có thể dành cho những việc khác.
Trang Thạc: “Cái gì?”
Lang Dương Dương vỗ tay đứng dậy: “Không có gì, em… em đi nấu cơm trưa đây.”
Trang Thạc gãi đầu, đứng dậy đi theo vào nhà.
Lúc này đã gần một giờ chiều, Lang Dương Dương làm đơn giản món bò bít tết xào măng tây, thêm một món thịt băm cà tím, ăn trưa đơn giản xong thì leo lên mái nhà xem tình hình.
Thành phố Trường Khê mưa nhiều, mỗi lần mưa to một chút là có vài chỗ trên trần nhà lại thấm nước.
Ngôi nhà là nhà hai tầng, sau đó được xây thêm một tầng mái ngói hình tam giác trên sân thượng.
Lang Dương Dương không rành chuyện sửa nhà, chỉ có thể đứng nhìn Trang Thạc trèo lên trèo xuống kiểm tra khắp nơi.
Trang Thạc kiểm tra tổng thể một lượt rồi ngồi trên xà nhà nói với Lang Dương Dương đang đứng dưới sân: “Xà nhà các thứ vẫn còn tốt, trước đây đã được xử lý chống mối mọt rồi, chỉ là phải thay một số viên ngói.”
“Ừ, anh mau xuống đi, cao quá.” Trong lòng Lang Dương Dương không nhịn được nghĩ đến việc Trang Thạc quá nặng, xà nhà bị sập, sau đó anh bị ngã xuống.
Trang Thạc cười rất vui vẻ: “Không sao.”
Kiểm tra xong, Trang Thạc ném hết số ngói hỏng xuống sân, vừa mới ném xong, Du Du gọi điện thoại đến nói người giao hàng đã đến.
“Em đến quán trước đi, chỗ này cứ để anh lo, buổi chiều anh gọi một người bạn nữa đến giúp.” Trang Thạc vừa đến đây một chuyến, cổ áo phông đã ướt đẫm mồ hôi.
Lang Dương Dương áy náy, vẻ mặt sốt ruột, hôm nay cậu có rất nhiều việc phải làm, phải đến tối mới có thể quay lại.
“Xin lỗi anh, ngày mai… ngày mai em sẽ không bận như vậy nữa.”
Trang Thạc: “Dương Dương, cứ yên tâm mà đi đi, chuyện này với anh dễ như trở bàn tay, tin anh đi, đây là nhà mới của chúng ta, anh sẽ sửa sang cho thật tốt.”
Mặt Lang Dương Dương lại đỏ bừng.
Trang Thạc nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, lại gãi đầu.
Cứ như vậy bận rộn đến tận mười giờ tối, Lang Dương Dương chuẩn bị xong nguyên liệu dùng cho ngày mai thì vội vàng ra ngoài, đặt một phần cá nướng trên điện thoại giao đến nhà, định ăn khuya cùng Trang Thạc.
Lang Dương Dương gần như chạy một mạch về nhà, khoảng cách không xa, nhưng vì sốt ruột nên cũng đủ mệt.
Từ xa đã nhìn thấy ánh đèn trong sân nhà mình, một cảm giác kỳ lạ không thể gọi tên dâng lên trong lòng, phản ứng của cơ thể lại là hơi cay sống mũi.
Cảm giác được trở về nhà.
Cổng lớn không khóa, Lang Dương Dương bước vào: “Em về rồi!”
Số ngói vỡ trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ cho vào bao tải, không nhìn thấy tình hình trên mái nhà, nhưng mạng nhện dưới mái hiên các thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Trang Thạc từ trong nhà đi ra, trên tay cầm ba lô: “Về rồi à, có mệt không? Anh dắt Lôi Công đi dạo rồi.”
Lang Dương Dương đứng ở cửa: “Anh muốn về à?”
Trang Thạc: “Ừm, mái nhà đã sửa xong rồi, ngày mai anh đến thay cửa ra vào và cửa sổ.”
Chắc là vừa mới bận xong, chỉ mới rửa mặt, người nhem nhuốc, cánh tay vì làm việc cả ngày mà hơi sung huyết.
“Hay là… hay là anh tắm rửa trước đi.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc đeo ba lô lên vai: “Về nhà tắm cũng được, bẩn lắm, anh cũng không có quần áo để thay.”
Nói xong đã đi đến cửa.
Lang Dương Dương đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn trong sân rất mờ, nhưng đôi mắt Lang Dương Dương lại sáng lấp lánh, nhìn anh không nói gì.
Cũng không nhường đường.
“Vậy thì anh…”
Không biết vì sao, Trang Thạc lại sinh ra cảm giác bối rối khó hiểu, chỉ có thể đút tay đang đeo ba lô vào túi quần, siết chặt nắm đấm để kiềm chế.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, cảm xúc ái muội mãnh liệt nảy sinh trong ánh mắt hai người.
“Hay là… tối nay anh đừng về nữa.” Lang Dương Dương nói.
Hết chương 24.