Chương 24: Hôm Nay Em Không Vui, Đang Định Chọn Ngẫu Nhiên Vài Người May Mắn Để Tạo Nghiệt Thôi

 

Chương 24: Hôm Nay Em Không Vui, Đang Định Chọn Ngẫu Nhiên Vài Người May Mắn Để Tạo Nghiệt Thôi

 

“Lâm Thanh Dã, chị nhìn nó mà xem!”

 

Lâm Triển Bằng tức đến đỏ mặt tía tai, nhất định phải bắt mẹ Ninh cho mình một lời giải thích.

 

Ninh Lạc ngạc nhiên: “Sao cậu lại có skill triệu hồi tướng nữa vậy? Gọi mẹ cháu thì có ích gì, đây đâu phải mẹ của cậu, cậu thử gọi một tiếng mẹ xem bà ấy có đáp lại không.”

 

Lâm Triển Bằng tức đến tăng xông, từ bé đến lớn gã ta luôn được nuông chiều, chưa từng chịu ấm ức thế này!

 

Tức giận đến mức cởi áo khoác ra, định xông vào đánh người.

 

Ninh Lạc che mẹ Ninh ra sau lưng, mặt lạnh tanh: “Cởi áo làm gì? Tăng công giảm thủ chuẩn bị đốt máu tung chiêu cuối cùng à? Cậu, người gì mà keo kiệt thế, cháu chỉ đánh thường vài cái mà cậu đã dùng hết tất cả các kỹ năng né tránh rồi.”

 

Đầu óc Lâm Triển Bằng ong ong, tay chỉ vào Ninh Lạc run rẩy như người bị động kinh: “Mày! Mày… Lâm Thanh Dã, chị có tin tôi mách chuyện hôm nay với bà nội không, xem bà ấy đánh chết chị như thế nào!”

 

Mẹ Ninh nghiêm khắc quát lớn: “Lâm Triển Bằng, năm nay cậu bốn mươi tuổi chứ không phải bốn tuổi, bà cụ đã gần trăm tuổi rồi mà cậu còn nói mấy chuyện này, chê bà ấy sống chưa quá à?”

 

Ninh Lạc thật lòng cảm thán: “Với cái đức hạnh hiếu thảo như thế này của cậu, bà cụ còn sống đến giờ đúng là điều bí ẩn nhất thế giới chưa có lời giải đáp, chương trình “Khám phá khoa học” nên làm hẳn một tập về bà ấy.”

 

Mẹ Ninh suýt nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Sao mới sáng sớm đã ầm ĩ thế?”

 

Ninh Dương từ trên lầu đi xuống, liếc mắt đã thấy Lâm Triển Bằng, anh ta khẽ nhíu mày.

 

Tuy Lâm Triển Bằng thường xuyên lên mặt dạy dỗ mẹ Ninh, nhưng đó là do thói quen bắt nạt từ nhỏ, bản chất của gã vẫn là kẻ ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, trước mặt ba Ninh và Ninh Dương thì chẳng dám hó hé nửa lời.

 

Mẹ Ninh áy náy: “Có làm ồn đến con nghỉ ngơi không?”

 

Ninh Dương lắc đầu, có chút ngạc nhiên trước vẻ bình tĩnh của bà lúc này. Mọi khi Lâm Triển Bằng đến, mẹ Ninh ăn nói vụng về cãi không lại kẻ vô lại, ít nhất cũng phải khó chịu mất ba ngày. Hôm nay tình hình lại đảo ngược.

 

Ánh mắt anh ta liếc sang, khi thấy Ninh Lạc bên cạnh bà thì trong lòng đã có đáp án.

 

Cái miệng của Ninh Lạc cứ líu lo, ai mà cãi lại được chứ, không tức chết người ta mới lạ.

 

Lâm Triển Bằng vội vàng đứng dậy, cười nịnh nọt: “A Dương, cháu cũng ở nhà à.”

 

Ninh Dương chẳng thèm nhìn gã ta, đi về phía sofa, hỏi Ninh Lạc: “Đang cãi nhau chuyện gì đấy?”

 

“Có cãi nhau gì đâu,” Ninh Lạc cười hở cả hàm răng trắng, “Hôm nay em không vui, đang định chọn ngẫu nhiên vài người may mắn để tạo nghiệt thôi.”

 

Kẻ may mắn được chọn Lâm Triển Bằng bị bơ đẹp, gã ta cảm thấy rất xấu hổ, nghe cậu nói vậy thì hừ lạnh, nói: “Đúng là đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy!”

 

Lời còn chưa dứt đã bị Ninh Dương lạnh lùng liếc cho một cái.

 

Giọng Ninh Dương lạnh đi: “Ông đang dạy em trai tôi cách làm người à?”

 

Ninh Lạc hăng hái mách tội: “Đâu chỉ có thế thôi anh, cậu ấy còn đòi đánh em nữa, em sợ chết khiếp đi được, hu hu hu, em đáng thương quá mà.”

 

Lâm Triển Bằng hoàn toàn không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy!

 

Sao lại có loại người vô liêm sỉ đến thế, còn trơ trẽn hơn cả gã ta!

 

“Cái mồm thối tha của mày…”

 

“Đủ rồi!”

 

Mẹ Ninh đang ngồi im lặng nãy giờ đột nhiên bùng nổ.

 

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn bà, ngay cả Lâm Triển Bằng cũng giật mình.

 

Ninh Lạc khẽ kéo tay áo bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng giận…”

 

Mẹ Ninh nắm chặt tay cậu: “Quản gia đâu, đuổi người này ra ngoài!”

 

Quản gia sớm đã muốn làm thế rồi, cùng với mấy người giúp việc túm lấy Lâm Triển Bằng lôi ra ngoài.

 

Lâm Triển Bằng ra sức giãy giụa: “Làm gì đấy, các người làm cái gì đấy! Lâm Thanh Dã, bà là thứ hạ tiện—— ư, ư ư!”

 

Quản gia nhanh tay lẹ mắt bịt miệng gã ta lại.

 

Nghe tiếng động bên ngoài xa dần, Ninh Lạc lo lắng nhìn mẹ Ninh: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

 

Ninh Dương cũng nhìn sang.

 

Mẹ Ninh dùng sức nắm tay cậu, bà im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Lạc Lạc.”

 

Ninh Lạc đáp lời liên tục, hoạt bát hệt như trợ lý ảo: “Dạ, có con đây.”

 

Mẹ Ninh hít sâu một hơi: “Đây là lần đầu tiên trong đời mẹ cảm thấy… hóa ra mắng chửi người khác lại sảng khoái đến vậy!”

 

Ninh Lạc & Ninh Dương: “?”

 

Hả? Chờ đã? Tình tiết này có gì đó sai sai thì phải?

 

Mẹ Ninh chìm đắm trong suy nghĩ của mình, vô cùng cảm khái: “Trước đây mẹ cứ ngại không dám cãi nhau với gã ta, miệng mẹ cũng vụng về, không biết cãi, đây là lần đầu tiên mẹ cãi thắng. Thì ra mắng người ta đến á khẩu thì trong lòng mình lại hả hê như vậy, sau này mẹ phải học hỏi nhiều hơn.”

 

Ninh Lạc: “…”

 

Cậu run rẩy nói: “Mẹ, con… con đột nhiên cảm thấy thật có lỗi với mẹ.”

 

Hình như cậu đã vô tình xóa bỏ mất tố chất của mẹ Ninh rồi.

 

 

Hôm đó, cuối cùng Ninh Lạc vẫn không đi dạo phố mua sắm với mẹ Ninh, mà cùng bà lên mạng tìm kiếm cách mắng chửi người khác mà không cần dùng từ ngữ thô tục.

 

Sau một ngày, Ninh Lạc cảm thấy công đức của mình đã giảm đi mười năm, như một kẻ phạm pháp ép người chưa thành niên xem truyện tranh người lớn, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.

 

…………

 

Mấy ngày sau, đoàn phim của Vương Lâm cũng quay xong cảnh cuối cùng và đóng máy, Ninh Lạc với tư cách là ông chủ lớn đầu tư vào đoàn phim nên cũng đến xem. Sau đó là công đoạn hậu kỳ biên tập, lồng tiếng, soạn nhạc, cũng như ghi hình trailer và bản xem trước, kiểm duyệt nội dung và xin giấy phép phát hành.

 

Đoàn phim của Ninh Tịch Bạch bên cạnh cũng đóng máy gần như cùng lúc, cả hai bộ phim đều nhắm đến lượng người xem trong kỳ nghỉ đông, việc đụng độ là điều không thể tránh khỏi, chỉ xem ai có thể dẫm lên đối phương để nổi tiếng, ai lại cầm kịch bản làm vật tế thần.

 

Vài ngày trước khi phim công chiếu, Vương Lâm vô cùng lo lắng, không ngừng gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ của mọi người, thậm chí còn nhắn tin riêng cho Ninh Lạc, hết lần này đến lần khác lo lắng số liệu không được lý tưởng, phim sẽ flop thảm hại không để lại một chút gợn sóng nào.

 

[Ninh Lạc: Tôi là người bỏ tiền còn không sợ, anh sợ cái gì, mắc chứng lo lắng trước khi sinh à?]

 

[Vương Lâm:…]

 

[Vương Lâm: Chính vì cậu đầu tư cho tôi nhiều tiền như vậy nên tôi mới lo lắng, nhỡ đâu thua lỗ thì sao, thế chẳng phải tôi hại cậu à?]

 

[Ninh Lạc: Không ngờ nha đạo diễn Vương, hóa ra anh lại là người tốt bụng như vậy đấy.]

 

Vương Lâm ở bên kia màn hình trợn trắng mắt.

 

………..

 

Rất nhanh, “Tháng Bảy Không Xa” và “Biển Thủy Tinh” do Ninh Tịch Bạch đóng chính đã lần lượt được phát sóng, chiếu bốn tập đầu tiên.

 

Đường Vũ Huệ đã sớm mở máy tính chờ sẵn, ngay cả đồ ăn vặt cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

 

Bạn cùng phòng đối diện thấy vậy thì tò mò, hỏi: “Cậu thích Ninh Lạc à?”

 

Đường Vũ Huệ nghiêm túc nói: “Tôi thích trạng thái tinh thần của cậu ấy.”

 

Đúng vậy, kể từ lần trước cùng cô bạn cùng phòng ở giường trên xem toàn bộ quá trình phát điên của Ninh Lạc, cô đã hoàn toàn lọt hố, trở thành fan của chàng trai này.

 

Trạng thái tinh thần lạc quan vui vẻ như vậy, thật sự rất phù hợp với sinh viên đại học thời nay!

 

Nghe tin phim truyền hình của Ninh Lạc công chiếu, cô nhất định phải là người ủng hộ đầu tiên.

 

Bạn cùng phòng: “Tính cách của cậu ấy đúng là thú vị thật, tôi cũng có xem hot search của cậu ấy. Nhưng mà diễn xuất thì thôi đi, việc chuyên môn nên để cho người chuyên nghiệp làm, cậu ấy hợp với các chương trình giải trí hơn.”

 

Đường Vũ Huệ không thể phản bác.

 

Là một fan mới, đương nhiên cô cũng đã xem hết tất cả các bộ phim truyền hình trước đây của Ninh Lạc, diễn xuất đó… xem xong đúng là chỉ muốn lấy nước rửa chén rửa mắt cho thật kỹ.

 

“Nhưng cũng chưa chắc,” cô yếu ớt biện minh, cũng không mấy tự tin, “Tôi thấy biểu cảm trên ảnh tạp chí của Ninh Lạc rất tốt mà, biết đâu trong khoảng thời gian này cậu ấy đã tiến bộ.”

 

Lời còn chưa dứt, đã bị Đoàn Sơ Di, người vốn không hợp với cô, vừa bước vào cửa nghe thấy.

 

Cô ta không chút khách khí nói: “Biểu cảm gì chứ, chẳng phải là do thợ chỉnh sửa ảnh photoshop mà thôi, thế mà fan cũng dám tung hô.”

 

Ngày thường cô ta vốn đã không ưa Đường Vũ Huệ, lại là fan lâu năm của Ninh Tịch Bạch, vừa biết Đường Vũ Huệ thích Ninh Lạc thì càng thêm chán ghét, cảm thấy đối phương cố tình đối đầu với mình, nhắm vào mình, vậy nên idol của cô cũng đáng ghét như cô vậy.

 

Đoàn Sơ Di liếc xéo Đường Vũ Huệ một cái, rồi ngồi xuống chỗ của mình.

 

Thấy không khí không ổn, cô bạn cùng phòng vội vàng hòa giải: “Hình như sắp chiếu rồi thì phải? Huệ Huệ mau xem đi.”

 

Đường Vũ Huệ nể mặt cô bạn cùng phòng nên không nổi giận, chỉ âm thầm giơ nắm đấm về phía Đoàn Sơ Di.

 

Đáng ghét! Ta sẽ dùng sấm sét để đập tan bóng tối!

 

Cô quay đầu, mang theo tâm trạng thấp thỏm ấn vào tập đầu tiên, trong lòng đã phác thảo sẵn một bài văn nhỏ tám trăm chữ để tẩy trắng và thổi phồng diễn xuất của Ninh Lạc.

 

Không có gì khác, chủ yếu là mù quáng, thì tình yêu vốn khiến cho người ta mù quáng mà.

 

Nhân vật Bạch Hi do Ninh Lạc thủ vai đến cuối tập hai mới xuất hiện, lúc này cậu đang cầm bệnh án chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy Doãn Trĩ Kinh và nam chính là bác sĩ, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau mười năm.

 

[ Xong rồi mọi người ơi, tôi đã che mắt lại không dám xem tiếp nữa rồi ]

 

Ống kính quay cận cảnh.

 

Bạch Hi lặng lẽ đứng ở đằng xa, giống như một bóng ma, ẩn mình trong bóng tối quan sát người phụ nữ. Trong đôi mắt ấy trào dâng những cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

 

Nhưng rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng, u uất nặng nề.

 

Cậu khẽ chớp mắt, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy được: “Doãn Trĩ Kinh, đã mười năm rồi.”

 

Hàng mi Bạch Hi run rẩy, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích, như một pho tượng thạch cao màu xám trắng.

 

Đường Vũ Huệ cứ tưởng cậu sắp khóc, nhưng cậu chỉ khép mắt lại, rồi lại mở ra.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Chỉ có bờ vai căng cứng và cuốn sổ bệnh án nhàu nát cho thấy nội tâm cậu không hề bình tĩnh.

 

………….

 

Chỉ là một câu nói đơn giản, một đoạn phim ngắn ngủi, nhưng lại mang theo cảm xúc nặng nề đè nén trong lòng người xem.

 

Trong tình huống chưa biết nguyên nhân, không rõ kết quả, chỉ bằng việc kiểm soát ánh mắt và biểu cảm thôi đã khiến mọi người vừa thương vừa yêu nhân vật Bạch Hi này.

 

Đường Vũ Huệ đã không thể chờ đợi được nữa, cô rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với nhân vật này.

 

Sau khi Doãn Trĩ Kinh và Bạch Hi gặp lại nhau, không thể tránh khỏi những hồi ức về thời đi học.

 

Đường Vũ Huệ nhìn Bạch Hi trong ống kính bị người ta túm chặt tóc, đôi mắt đẹp trống rỗng tê dại, đã không còn giãy giụa nữa.

 

Kẻ bạo hành hết lần này đến lần khác ấn đầu cậu vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, mái tóc ướt sũng nhỏ nước, vài sợi tóc lộn xộn dính vào má.

 

Mũi miệng bị sặc nước, cậu ra sức ho khan, há miệng thở dốc, nhưng rồi lại nhanh chóng bị ấn trở lại vào trong nước, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ, một chuỗi bọt khí ùng ục nổi lên trong bồn nước.

 

Bọt khí càng lúc càng nhỏ, động tác giãy giụa càng lúc càng yếu.

 

Không biết từ lúc nào, Đường Vũ Huệ đã rơi nước mắt đầy mặt, cô đã hoàn toàn chìm đắm vào cuộc đời bi thảm của Bạch Hi, vừa lau nước mắt vừa cầu xin, hy vọng có người đến cứu cậu.

 

Cứu cậu ấy đi mà…..

 

………

 

Việc phim truyền hình khi ra mắt sẽ mua hot search là một nhận thức phổ biến bình thường, hai bộ phim gần đây lại cạnh tranh rất gay gắt, ngay từ giai đoạn quảng bá đã liên tục xuất hiện trên hot search.

 

Nhưng hôm nay lại có một từ khóa hot search rất khác thường.

 

#Ninh Lạc, cậu dám lừa ông đây#

 

[Trời ạ, Ninh Lạc, cậu thật sự biết diễn xuất phải không???]

 

[Mịa nó chứ, bị lừa vào đây rồi, tôi cứ tưởng Ninh Lạc chỉ là một chú hề gây cười thôi chứ.]

 

[@ Ninh Lạc, sau này cậu có thể tiêm phòng trước được không, sự khác biệt này đến đột ngột quá, tôi chịu không nổi.]

 

[Bị Bạch Hi đâm chết mất rồi, phải xem video hài của Ninh Lạc mười lần mới có thể bình tĩnh lại được.]

 

Ninh Lạc bị mọi người @ liên tục đến muộn, cậu chậm rãi xuất hiện, vừa ăn hạt dưa vừa trả lời tin nhắn.

 

[Muốn nhanh nhanh chóng chóng tua đến ngày mai quá đi, tôi muốn xem Bạch Hi Bạch Hi Bạch Hi!]

 

[Ninh Lạc V: Muốn đến mức nào? Viết một bài văn nghị luận làm thành powerpoint rồi báo cáo với tôi.]

 

[Ninh Lạc, anh diễn hay quá, má ơi đúng là Bạch Hi bản gốc, anh mau mau đi tranh giải Oscar luôn đi!]

 

[Ninh Lạc V: Dạ dày tôi không tốt, ăn bánh vẽ của cậu hơi khó tiêu.]

 

[Ninh Lạc, anh thay đổi rồi, anh không còn là “cây hài” mà tôi từng quen biết nữa, bây giờ anh nghiêm túc quá tôi không yêu nổi.]

 

[Ninh Lạc V: Được thôi, từ nay đường ai nấy đi, nước hoa của tôi không liên quan gì đến nước tẩy toilet của cậu.]

 

[??? Ninh Lạc, cậu hoạt động giống hệt nick clone vậy.]

 

[Ninh Lạc V: Quản lý của tôi bảo tôi phải hoạt động một chút, đừng có cả ngày như người chết vậy.]

 

[… Tôi đoán cô ấy không bảo anh làm việc như thế này đâu.]

 

Ninh Lạc hoàn thành KPI đúng giờ, phủi phủi vỏ hạt dưa trên người, tiếp tục nằm dài trên ghế sofa xem tivi.

 

Trên tivi đang chiếu bộ phim truyền hình dài tập kết hợp tình yêu, tranh giành quyền lực, chiến tranh và tội phạm.

 

“Cừu Vui Vẻ và Sói Xám”.

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng động.

 

Ninh Tịch Bạch bước vào.

 

“Ồ, em trai, về rồi à?” Ninh Lạc không xương không cốt lại xụi lơ như cọng bún, bóc một gói bánh quy soda, miệng cũng không rảnh rỗi, “Mấy hôm nữa có phải lại đi rồi không? Thật ghen tị với em quá đi, có thể đến Châu Phi tận hưởng mùa hè, nhớ chụp nhiều ảnh đăng lên vòng bạn nhé.”

 

Hình như Ninh Tịch Bạch bị chuyện ở bữa tiệc tối hôm trước đả kích, mấy ngày nay tinh thần hoảng hốt, một chút động tĩnh cũng khiến cậu ta sợ hãi, lời Ninh Lạc lướt qua trong đầu cậu ta một lúc mới phản ứng lại được, cậu ta sa sầm mặt mày: “Ninh Lạc, chúng ta nói chuyện chút.”

 

Ninh Lạc từ chối: “Bây giờ á? Không rảnh, tôi bận lắm.”

 

“Bận? Anh bận gì?”

 

Ninh Lạc thành khẩn trả lời cậu ta: “Bận đục lỗ bánh quy soda, đừng làm phiền.”

 

Đây rõ ràng là qua loa một cách trắng trợn. Ninh Tịch Bạch tức đến mức suýt hộc máu, mãi mới nhịn được cơn giận này: “Vậy thì buổi tối, buổi tối em tìm anh.”

 

“Buổi tối?” Ninh Lạc như bắt được từ khóa, vẻ mặt cổ quái nhìn vị Bồ Tát nam gợi cảm trước mặt, che kín cổ áo của mình, “Không được, buổi tối tôi còn phải bơm ga cho Coca.”

 

Cậu cố gắng bóp chết ý nghĩ của Ninh Tịch Bạch, nói năng hùng hồn: “Tôi ngày nào cũng bận lắm, không giống như em, rảnh rỗi sinh nông nổi.”

 

Đáp lại cậu là tiếng bước chân ầm ầm đi lên lầu của Ninh Tịch Bạch.

 

“Đi kiểu gì mà ầm ầm thế…”

 

Ninh Lạc lẩm bẩm, thò đầu ra nhìn, phát hiện là Thôi Hướng Dương đưa Ninh Tịch Bạch về.

 

Biệt thự là cửa sổ sát đất, hành động của cậu bị Thôi Hướng Dương nhìn thấy hết, đối phương trừng mắt nhìn cậu.

 

Ninh Lạc tặc lưỡi: “Ninh Tịch Bạch cắm sừng hắn ta lâu như vậy mà hắn ta không phát hiện, tôi chỉ liếc hắn ta một cái mà hắn ta cứ nhìn chằm chằm tôi cả buổi, thật vô vị.”

 

Bên này, Thôi Hướng Dương lườm Ninh Lạc một cái rồi ngồi trở lại xe, nghĩ đến chuyện Ninh Tịch Bạch vừa nói trên xe rằng, cư dân mạng khen Ninh Lạc diễn xuất hay hơn cậu ta, hắn ta càng nghĩ càng tức.

 

“Cái tên Ninh Lạc đó thì có bản lĩnh gì mà diễn hay hơn Tịch Bạch được chứ? Chắc chắn là mua thủy quân rồi!”

 

Thôi Hướng Dương mở wechat, tìm đến studio mà mình đã thêm trước đó.

 

[Một bài hot search bôi đen Ninh Lạc giá bao nhiêu tiền? Có thể mua nhiều thủy quân nhất là bao nhiêu?]

 

Bên kia trả lời rất nhanh.

 

[Studio Đinh Đang: 50 vạn một bài, 100 vạn trọn gói, quý khách muốn hỏi chi tiết về cái nào ạ?]

 

[100 vạn trọn gói, hủy hoại Ninh Lạc là được.]

 

Ông chủ của Studio Đinh Đang nhìn thấy yêu cầu này thì suýt chút nữa đã phun cả ngụm nước ngọt ra ngoài.

 

Không phải chứ, không có scandal, không có điểm yếu, cũng không bị phong sát, anh ta làm sao hủy hoại cậu ấy được?

 

Để thủy quân mỗi người nhổ một bãi nước bọt dìm chết cậu ấy à?

 

Ông chủ cảm thấy chắc là đối phương đang đùa, nhanh tay cầm lấy bàn phím gõ lạch tạch định diss người này một trận.

 

Ngay trước giây phút chuẩn bị nhấn enter gửi đi thì anh ta nhận được âm thanh chuyển khoản trong trẻo giòn tan của Alipay.

 

“Alipay đã nhận được 1.000.000 tệ.”

 

[Tiền đã chuyển rồi, các người mau làm đi.]

 

[Studio Đinh Đang: Dạ vâng ạ~ Quý khách lựa chọn studio chúng tôi là sự lựa chọn đúng đắn nhất rồi ạ~ Đảm bảo quý khách sẽ hài lòng với dịch vụ của chúng tôi ạ~]

 

[Studio Đinh Đang: [hôn gió][hôn gió]]

 

[Studio Đinh Đang: Quý khách có muốn chỉ định từ khóa hot search nào không ạ?]

 

Thôi Hướng Dương không cần suy nghĩ: [ Các người cứ viết #Diễn xuất của Ninh Lạc là rác rưởi#, sau đó để thủy quân chửi chết bà nó đi.]

 

Ông chủ trả lời một câu, “Xong, đã nhận.” Sau đó vỗ tay: “Các anh em, làm việc thôi.”

 

Nhân viên vừa nhìn thấy yêu cầu này thì cười phá lên: “Có phải team của Ninh Lạc tự lăng xê không vậy, bôi nhọ trắng trợn quá đi.”

 

Một người khác nói: Người nói câu này có biết Ninh Lạc dựa vào bốn tập đầu tiên mới công chiếu đó mà tăng thêm bao nhiêu vạn fan không? Tôi thấy cư dân mạng ai cũng đều đang thương xót Bạch Hi, ngay cả nam nữ chính cũng hơi lép vế trước độ nổi tiếng của cậu ta đó.”

 

“Chắc chắn là ekip của Ninh Lạc rồi, muốn mọi người mắng chửi cậu ta, càng mắng chửi thậm tệ thì mọi người càng thương xót, đây là đang giúp cậu ta “tẩy trắng” và củng cố fandom đấy.”

 

“Có phải không, làm thế chẳng phải là đẩy Ninh Lạc lên đầu sóng ngọn gió sao, thu hút được bao nhiêu lưu lượng đâu!”

 

“Được rồi,” ông chủ nói, “Đừng quan tâm người ta muốn làm gì, chúng ta nhận tiền rồi thì làm việc thôi.”

 

“Ông chủ nói đúng, đó là một triệu tệ đó!”

 

………..

 

Thôi Hướng Dương làm xong chuyện này, cuối cùng cũng yên tâm, nhìn điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.

 

Ninh Lạc, mày cứ chờ thân bại danh liệt đi!

 

Tịch Bạch lương thiện đơn thuần, phẩm hạnh cao quý nên mới bị dồn ép đến đường cùng, mình phải thay cậu ấy ra mặt mới được.

 

Lúc Thôi Hướng Dương định thoát ra, thì Studio Đinh Đang lại gửi tin nhắn mới đến.

 

[Quý khách ơi, coi như là quà tặng kèm, chúng tôi sẽ gửi cho quý khách tin tức mới nhất, đảm bảo quý khách xem xong sẽ rất vui ạ [hoa hồng]]

 

Cái quái gì vậy?

 

Thôi Hướng Dương ấn vào đường dẫn mà đối phương chuyển đến, chuyển hướng đến một diễn đàn.

 

[Bóc phốt một nghệ sĩ họ N nào đó bắt cá hai tay, xem kịch bản ban đêm và “làm chuyện ấy” với đạo diễn trong nhà vệ sinh, nhưng lại bị kim chủ bắt gian tại trận, có video, vào nhanh nào!]

 

Họ N? Đây không phải là Ninh Lạc sao?

 

Thôi Hướng Dương hí hửng ấn vào.

 

Hết chương 24.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ninh Lạc: Cảm ơn món quà của mẹ thiên nhiên. 

 

Chương 24: Hôm Nay Em Không Vui, Đang Định Chọn Ngẫu Nhiên Vài Người May Mắn Để Tạo Nghiệt Thôi

Ngày đăng: 21 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên