Chương 24: Mê Sơn (24)
“Nghĩa trang Phúc Tường?” Minh Hàn nói: “Xác định người ở đó?”
Trần Tranh đã ở trên xe, “Không chắc chắn, nhưng nếu Hoàng Lị muốn tự sát, rất có thể sẽ đi gặp bố mẹ.”
Vừa rồi ở nhà Hoàng Lị, Trần Tranh nhìn thấy rất nhiều ảnh gia đình ba người, Hoàng Lị dùng khung ảnh lồng vào, đặt trên tủ, treo trên tường. Cho dù cô ta ở bất kỳ vị trí nào trong phòng cũng đều có thể nhìn thấy bố mẹ. Có lẽ cô ta đang dùng cách này để tự thôi miên mình – bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Trong ngăn kéo bàn trà có giấy hỏa táng của bố mẹ Hoàng Lị, bên dưới là chứng nhận mua đất nghĩa trang, nghĩa trang Phúc Tường, ở phía nam thành phố Trúc Tuyền, vì ở xa khu vực thành phố nên giá tương đối rẻ.
Nghe Trần Tranh nói xong, Minh Hàn suy nghĩ một lúc, “Vậy nếu Hoàng Lị không phải tự sát thì sao?”
Trần Tranh nói: “Tôi hiểu ý của cậu. Hoàng Lị bị người ta lợi dụng, bây giờ có người muốn giết người diệt khẩu, sau đó tạo hiện trường giả tự sát. Nhưng chúng ta không có manh mối về người này, hiện tại điều có thể làm chỉ có thể điều tra theo khả năng Hoàng Lị tự sát. Ngoài ra, trong trường hợp người này tồn tại, hắn ta dẫn dắt Hoàng Lị tự sát, khả năng cao hơn nhiều so với việc tự mình ra tay với Hoàng Lị.” Dừng một chút, Trần Tranh lại nói: “Trong mắt hàng xóm thì Hoàng Lị là người rất tốt, nếu đây là tính cách thật của cô ta, khả năng tự sát của cô ta không nhỏ.”
Xe của Trần Tranh lao nhanh về phía nam thành phố Trúc Tuyền, Minh Hàn cũng cử một số cảnh sát hình sự bám theo, đồng thời nhờ cảnh sát giao thông hỗ trợ, khẩn cấp điều tra camera giám sát của bến xe khách đường dài.
Quả nhiên như Trần Tranh dự đoán, Hoàng Lị quả thật đã lên xe khách đi đến thị trấn Long Loan (hướng nghĩa trang Phúc Tường), thời gian là 6 giờ sáng, là chuyến sớm nhất.
Mà bây giờ đã quá trưa, khả năng xấu nhất là, sau khi Hoàng Lị từ biệt bố mẹ đã tự sát.
Trần Tranh đạp mạnh chân ga, xe lao vào vùng núi non trùng điệp ở vùng ngoại ô.
“Người này thường đến đây lắm, nhưng hôm nay có đến hay không tôi không biết.” Sau khi người quản lý nghĩa trang xem ảnh trong điện thoại của Trần Tranh thì nói: “Tôi vừa đổi ca với đồng nghiệp.”
Trần Tranh xuất trình giấy tờ, “Phiền anh cho tôi xem camera giám sát sau 8 giờ sáng hôm nay.”
“Camera giám sát ở đây chúng tôi thực ra không có tác dụng gì, anh cũng thấy đấy, nghĩa trang này phần lớn đều ở trên núi hoang, ai muốn đến cũng được.” Người quản lý lẩm bẩm vài câu, nhưng vẫn cho Trần Tranh xem.
“Không sao.” Trần Tranh lau mồ hôi trên trán, anh đến vội vàng, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Hình như Hoàng Lị là người làm việc rất quy củ, hơn nữa cô ta cũng không cố tình tránh né camera giám sát xung quanh “Vi Minh” và bến xe khách đường dài. Cô ta biết mình sắp chết, để lại dấu vết gì cũng không sao. Vậy thì rất có thể cô ta đã vào nghĩa trang từ lối vào chính thức này.
“Có phải cô ta không?” Người quản lý chỉ vào màn hình hỏi.
Trần Tranh cúi người xuống xem, đúng là Hoàng Lị!
“Mộ người nhà cô ta ở khu nào?” Trần Tranh vội vàng hỏi.
Trước khi vào nghĩa trang, Trần Tranh đã đi qua một con đường núi hiểm trở, đại khái cũng biết tình hình của nghĩa trang này, các ngôi mộ rất phân tán, giống như mộ phần tư nhân ở nông thôn, núi rộng bao nhiêu thì mộ phân tán bấy nhiêu, nếu không biết khu vực cụ thể, tìm kiếm sẽ rất mất thời gian.
Mấy người quản lý khác nghe tin cũng vây quanh, giúp tìm kiếm khu vực. Một người quản lý lớn tuổi thở dài: “Tiểu Hoàng à, mỗi lần đến cô ta đều chào hỏi tôi, bố mẹ cô ta chôn cất bên trong, nghe nói là mất vì bệnh tật. Ôi, thanh niên bây giờ, bố mẹ mất, mua một ngôi mộ coi như là có hiếu, rất nhiều người ba năm năm cũng không đến thăm một lần. Nhưng Tiểu Hoàng thì khác, hầu như tháng nào cô ta cũng đến. Đứa trẻ hiếu thảo như cô ta, thật sự không còn nhiều.”
Việc quản lý ở đây lạc hậu và hỗn loạn, mấy người tìm kiếm nửa ngày cũng không tìm thấy thông tin phần mộ. Trần Tranh nhìn thời gian, mỗi giây trôi qua dường như là sinh mạng của Hoàng Lị đang trôi qua.
“Khu E số 80!” Một người quản lý nói: “Khu E rất xa!”
Xe bình thường không thể đi vào nghĩa trang, chỉ có thể sử dụng xe trung chuyển của nghĩa trang. Trần Tranh lập tức theo người quản lý xuất phát, lúc này các cảnh sát hình sự cũng đã đến.
Xe trung chuyển luồn lách trên núi, đi qua khu ABCD, nhưng vẫn chưa thấy khu E đâu. Người quản lý nói, khu E nằm ở sườn núi phía sau, tương đối rẻ, chỉ là khó đi, Hoàng Lị còn thường xuyên đến, thật sự là rất có hiếu.
Vừa đến khu E, Trần Tranh lập tức xuống xe, thế nhưng vô số bia mộ yên lặng đứng sừng sững giữa khung cảnh mùa thu, lá vàng bị gió thổi nhẹ bay xuống, không thấy bóng người nào.
Người quản lý nghi ngờ nói: “Không có ở đây sao? Nhưng không thấy cô ta đi ra ngoài mà.”
Trần Tranh sải bước đến bia mộ số 80, đó là một ngôi mộ đôi, trên cột ghi tên Hoàng Lị. Trên bệ đặt một bó hoa cúc, còn có trái cây, xung quanh có rất nhiều tro giấy bay lượn rồi rơi xuống đất, nến hương đã tắt, đang tản đi làn khói bụi cuối cùng.
Trần Tranh ngồi xổm xuống bốc một ít tro, vẫn còn nhiệt độ, Hoàng Lị đã ở đây một khoảng thời gian không ngắn, có lẽ còn cứu được!
“Trên ngọn núi này có những nơi nào người ngoài không được vào không?” Trần Tranh hỏi.
Người quản lý giật mình, chỉ về hướng Đông Nam, “Kia, bên đó phong thủy không tốt, chúng tôi tạm thời chưa, chưa khai thác.”
Trần Tranh lập tức phân tán các cảnh sát hình sự về hướng Đông Nam, bản thân cũng nhanh chóng đi tới. Người quản lý chỉ đưa ra một phương hướng đại khái, mà rừng núi thực sự quá rộng lớn, trong trường hợp lực lượng cảnh sát không đủ, tìm người rất khó khăn. Trần Tranh điều động các quản lý ở đây giúp đỡ, người quản lý lớn tuổi kia vừa nghe Hoàng Lị có khả năng sẽ tự sát thì nhất định phải tham gia tìm kiếm.
2 giờ chiều, Trần Tranh phát hiện một nhóm dấu chân trên một sườn dốc dựng đứng, trông giống như giày thể thao nữ. Đi xuống theo dấu chân còn xuất hiện cả vết bánh xe lăn. Đêm qua trời mưa, đừng nói là khu rừng hoang dã này, ngay cả đường núi cũng rất trơn trượt, nếu không cẩn thận có thể ngã xuống. Trần Tranh nắm lấy cành cây ven đường, cố gắng xuống dốc nhanh nhất có thể, đến khi xuống đến chân dốc, quần áo giày dép đã lấm lem bùn đất. Bên cạnh tảng đá không xa, lờ mờ lộ ra nửa cái đầu người.
Con ngươi Trần Tranh đột nhiên co rút lại, tiến lên xem, Hoàng Lị đang ngồi bên tảng đá, người đầy bùn đất, mặt và tay lộ ra ngoài đều là vết thương do ngã từ trên núi xuống, đầu cô ta bất lực nghiêng trên vai, túi xách vứt sang một bên, cốc nước đã đổ, trên mặt đất còn có vài viên thuốc, thuốc vùi một nửa trong đất, giống như những hạt giống tràn đầy sức sống, nhưng những “hạt giống” này gieo sâu trong cơ thể Hoàng Lị, lại trở thành lưỡi hái thu hoạch sinh mạng.
Trần Tranh liên lạc với các cảnh sát hình sự khác, cẩn thận kiểm tra tình hình của Hoàng Lị, vẫn còn thở, nhưng chấn thương ngoài da cộng thêm chấn thương nội tạng, có cứu được hay không rất khó nói.
Hoàng Lị được đưa đến bệnh viện thị trấn Long Loan, bệnh viện xác nhận cô ta đã uống một lượng lớn thuốc ngủ, cần phải rửa ruột, đồng thời trong lúc ngã từ trên núi xuống đã bị va đập vào đầu, gãy xương sườn, gãy xương sườn có thể xử lý ngay lập tức, nhưng vấn đề về đầu thì cần phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện lớn để kiểm tra cứu chữa.
Lúc Hoàng Lị rửa ruột, Trần Tranh vừa chờ đợi vừa liên hệ với bệnh viện thành phố, sau khi rửa ruột xong, cô ta sẽ lập tức được đưa đi phẫu thuật điều trị.
Làm xong tất cả những điều này, Trần Tranh ra ngoài hóng gió, trời lại mưa, mây đen che khuất ánh sáng, mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên ảm đạm, có đèn đường đã bật sáng. Một chiếc xe mang biển số cảnh sát lái vào trong, cửa xe mở ra, một người mà anh không ngờ tới lại xuất hiện ở đây, cậu ta nhanh chóng bước xuống xe.
Trần Tranh há miệng, điếu thuốc chưa kịp châm kẹp giữa ngón tay, “Minh Hàn? Sao câyh lại đến đây?”
Cách đây không lâu anh còn trao đổi với Minh Hàn, lúc đó Minh Hàn cũng không nói đang trên đường đến, anh cứ tưởng Minh Hàn vẫn đang dây dưa với nhà họ Ngũ.
Minh Hàn không che ô, trên đường đi quần áo và tóc đều bị ướt. Trần Tranh đưa tay kéo cậu vào dưới mái hiên, bỗng nhiên cảm thấy cậu có chút khác so với ngày thường.
Chốc lát sau, dường như Minh Hàn xác nhận tình hình, trên mặt lại hiện lên nụ cười quen thuộc, Trần Tranh vừa định tiếp tục hỏi cậu đến đây làm gì, cậu lại bất ngờ đưa tay lên, lau vết bẩn trên má Trần Tranh. Trần Tranh theo bản năng né tránh, nhưng vết chai trên ngón tay vẫn rơi vào cảm nhận của anh rất rõ ràng.
“Nhìn xem, toàn là thứ này.” Minh Hàn giơ ngón tay ra cho Trần Tranh xem, “Anh, anh lo cho người khác xong rồi, không phát hiện ra mặt mũi người mình toàn là bùn hả?”
Trần Tranh khẽ “À” một tiếng, lúc này mới nhớ tới lúc tìm Hoàng Lị, mặc dù anh không phải lăn thẳng xuống, nhưng cũng chẳng khác gì lăn xuống. Thời gian cấp bách, anh không thể “Chân đặt xuống đất” mà xuống dốc, muốn nhanh thì không để ý tới hình tượng, tìm được người rồi lại bận rộn cấp cứu, một hồi bận rộn, đã sớm quên mất bản thân mình nhếch nhác đến mức nào.
Trần Tranh cất thuốc lá, nhận lấy khăn giấy Minh Hàn đưa qua, lau lau trên mặt, “Cho nên cậu đến đây là để xem tôi mất mặt?”
Minh Hàn cười không trả lời, “Lau không sạch đâu, hay là đi rửa mặt đi.”
Trần Tranh gật đầu, đi về phía nhà vệ sinh tầng một, còn tưởng rằng Minh Hàn sẽ đi theo, nhưng khi quay đầu lại nhìn, cậu đã chạy đi đâu mất rồi. Trần Tranh nhìn bản thân mình trong gương, một lúc sau anh bỗng bật cười, quả thật là rất mất hình tượng. Đã rất lâu rồi anh không tự biến mình thành ra thế này, từ khi không làm đội trưởng đội hình sự, rất nhiều vất vả ở tuyến đầu đã rời xa anh, đến phòng nghiên cứu, càng sống như một người vô dụng, lần trước bộ dạng anh nhếch nhác như vậy….
Trần Tranh nhíu mày, không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó nữa. Anh vốc nước, dội lên mặt. Nước ở thị trấn dường như lạnh hơn ở thành phố rất nhiều, từ da thịt chui vào thần kinh, mang đến tỉnh táo và sáng suốt. Anh cúi đầu nhìn quần áo, cái này không thể lau sạch được, chỉ có thể về nhà thay đồ sau.
Bên ngoài nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, anh lau mặt, định nhường chỗ cho người khác, nhưng người đi vào lại là Minh Hàn. Minh Hàn lại đánh giá anh, giống như lúc gặp mặt ở cửa vừa rồi. Anh thấy Minh Hàn xách theo một cái túi trong suốt, hình như là quần áo?
“Cho anh này, thay đi.” Minh Hàn nói: “Bùn đất bám đầy trên quần áo rồi, mặc vào không thoải mái đâu.”
Trần Tranh có chút kinh ngạc, nhưng không lập tức nhận lấy, Minh Hàn chạy đến đây để đưa quần áo cho anh?
Minh Hàn lấy quần áo ra, giũ giũ, “Của em đó, anh, anh tạm mặc đỡ vậy.”
Là bộ đồ thể thao màu xám nhạt, chất liệu trông rất tốt, rất thích hợp với thời tiết mưa phùn liên miên này.
Thấy Trần Tranh vẫn chưa nhận, Minh Hàn dứt khoát tiến lại gần, “Anh ghét bỏ em như vậy sao? Không đến mức đó chứ anh? Em giặt sạch rồi, dù sao cũng sạch sẽ hơn người đầy bùn đất như anh chứ?”
Trần Tranh không phải chê, anh chỉ là có chút không xoay chuyển kịp, Minh Hàn chạy một chuyến, vậy mà là để đưa quần áo cho anh?
“Thật sự không thay sao?” Minh Hàn lộ ra vẻ mặt thất vọng và tủi thân, ôm lấy quần áo, “Thế thôi vậy, lát nữa em đưa anh về, anh tự về nhà thay đồ đi. Nhưng như vậy nhất định sẽ mất thêm một chút thời gian, anh có về nhà không?”
Rốt cuộc Trần Tranh cũng đưa tay ra, “Đưa tôi đi, cảm ơn.”
Vẻ u ám trên mặt Minh Hàn được quét sạch sành sanh, “Anh cởi ra trước đi, tôi cầm giúp anh.”
Quần áo bẩn mặc trên người lâu, dần dần không còn cảm giác gì nữa, bẩn cũng mặc kệ, bây giờ thay quần áo sạch sẽ, tứ chi căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Trần Tranh muốn nói lời cảm ơn với Minh Hàn lần nữa, nhưng Minh Hàn đã huýt sáo, giúp anh gấp quần áo vừa thay bỏ vào túi.
Chú ý tới ánh mắt của Trần Tranh, Minh Hàn ngẩng đầu, “Hả?”
Trần Tranh lắc đầu, “Không có gì, tôi đi xem tình hình của Hoàng Lị.”
Đã rửa ruột xong, nhưng tình hình của Hoàng Lị rất không ổn định, do thuốc và ngã xuống núi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ, hiện tại vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Lúc này xe cấp cứu của thành phố đã đến, Trần Tranh cùng nhân viên y tế lên xe.
“May là mọi người phát hiện kịp thời.”_Bác sĩ nói: “Hôm nay thời tiết xấu, nhiệt độ đã giảm mạnh, nếu như cô ta ở trên núi thêm nửa tiếng nữa, e là không còn cơ hội cứu chữa.”
Trần Tranh nói với bác sĩ tình huống lúc đó: “Xung quanh không có dấu chân khác, là cô ta tự ngã xuống, sau khi bị thương nặng, còn tự mình đi đến phía sau tảng đá.”
Bác sĩ gật đầu, “Tình huống này cũng không hiếm thấy, cô ta bị thương ở đầu, gãy xương sườn, chân chỉ bị tổn thương phần mềm, lúc mới ngã xuống, có thể cô ta không cảm nhận được đầu khó chịu, chỉ biết là chảy rất nhiều máu, lúc đó thần trí cô ta còn tỉnh táo, còn có thể tự mình hành động. Nhưng trong quá trình uống thuốc chờ chết, tổn thương ở não đã bộc phát.”
Trần Tranh hỏi khả năng cô ta tỉnh lại là bao nhiêu, bác sĩ thở dài, nói không dám chắc chắn.
Hoàng Lị được đưa vào phòng phẫu thuật, cần phải phẫu thuật sọ não, cô ta không có người nhà, Trần Tranh đại diện cho cảnh sát ký tên. Trong quá trình phẫu thuật, Minh Hàn cũng đã quay lại, đưa cho Trần Tranh xem camera giám sát đã được điều tra.
Xe khách mà Hoàng Lị đi đã đến thị trấn Long Loan lúc 7 giờ rưỡi, nhưng từ thị trấn Long Loan đến nghĩa trang Phúc Tường còn một đoạn đường rất xa. Ở đầu thị trấn có xe ba gác chở người lên núi, nhưng có lẽ là lưu luyến sự sống, Hoàng Lị đã không lựa chọn ngồi xe lên núi, mà tự mình đi bộ, điều này đã “trì hoãn” thời gian, cũng giành được thời gian quý báu nhất.
Thời gian Hoàng Lị đi qua camera giám sát của nghĩa trang là 9 giờ, suy đoán từ thời gian Trần Tranh tìm thấy cô ta, hẳn là cô ta đã ở bên mộ bố mẹ một khoảng thời gian rất dài. Nếu không phải như vậy, rất có thể cô ta sẽ không đợi được người đến cứu.
“Cho nên vận mệnh chú định tất cả mọi lực lượng đều đang níu giữ cô ta.” Minh Hàn nói: “Yên tâm đi, cô ta sẽ tỉnh lại.”
Trần Tranh nhìn vào mắt Minh Hàn, lần đầu tiên cảm thấy trong mắt Minh Hàn có một thứ gì đó liên quan đến dịu dàng. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, anh đã vội vàng dập tắt. Không phải Minh Hàn thì không thể dịu dàng, mà là ý nghĩ này khiến anh cảm thấy có chút khó thích nghi được.
Minh Hàn nói: “Anh, bộ quần áo này mặc được chứ?”
Trần Tranh thu hồi tầm mắt, “Lát nữa giặt sạch sẽ trả cậu.”
Minh Hàn cười nói: “Được được được.”
Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, nhưng Hoàng Lị vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lúc này người túc trực ở bệnh viện ngoài cảnh sát, còn có Lý La và người nhà họ Ngũ, bọn họ khẳng định Hoàng Lị chính là hung thủ giết hại Ngũ Quân Thiến, bây giờ tội ác bại lộ, sợ tội tự sát. Người có cảm xúc kích động còn định ngăn cản bác sĩ cấp cứu. Trần Tranh vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, chính là để canh chừng bọn họ.
Lý La khóc lóc nói: “Người như cô ta còn cứu làm gì nữa? Một mạng đổi một mạng, con bé Thiền Thiền của chúng tôi cứ thế mà chết oan sao?”
Trần Tranh chắn trước mặt nhóm người nhà đang phẫn nộ: “Vụ án Ngũ Quân Thiến chúng tôi sẽ điều tra đến cùng, hung thủ có phải là Hoàng Lị hay không, hiện tại ai cũng không thể kết luận. Cô ta còn chưa tỉnh, nếu như các người không muốn hung thủ thật sự cứ như vậy mà biến mất, thì đừng ở đây ảnh hưởng đến việc cứu chữa và điều tra.”
Trong số người nhà cũng có người tương đối lý trí, đến nửa đêm, người nhà họ Ngũ lần lượt rời đi. Nhưng Trần Tranh không dám lơ là, vẫn cho cảnh sát hình sự canh giữ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
“Anh, về ngủ một giấc đi.” Minh Hàn nói: “Bên này có em được rồi.”
Trần Tranh không định về nhà, “Tôi về cục nghỉ ngơi một chút.”
Minh Hàn nói: “Thực chất là anh muốn về cục để xem Khổng Binh có manh mối mới nào không đúng không?”
Bị nói trúng tâm tư, Trần Tranh nói: “Thuận tiện cũng có thể chợp mắt một lúc.”
Minh Hàn nói: “Em thấy là anh thấy bộ quần áo này mặc quá thoải mái, lười thay rồi.”
Trần Tranh nghẹn họng, “Hay là bây giờ tôi trả cậu luôn?”
Minh Hàn vội vàng xua tay, “Anh cứ mặc anh cứ mặc, chỗ đông người như vậy, cởi ra không hay lắm.”
Trần Tranh: “…”
Không nói nên lời thì không nói nên lời, Trần Tranh vẫn không về nhà, trong cục có chỗ tắm rửa và nghỉ ngơi, cũng gần bệnh viện hơn, về nhà chẳng qua là thay một bộ quần áo của mình, thực ra hiện tại mặc bộ này… cũng được.
Việc tìm kiếm trên núi Học Bộ vẫn không có tiến triển gì, khiến Khổng Binh sứt đầu mải trán. Nhưng trước đó Trần Tranh đã đề xuất điều tra những phụ nữ mất tích trong năm nay, lấy Tằng Yến và Ngũ Quân Thiến làm bản mẫu, hiện tại đã tìm được ba người mất tích phù hợp với điều kiện.
Khổng Binh vừa uống Red Bull, vừa gọi Trần Tranh đến xem tài liệu cùng.
Vương Thần Thần, hai mươi chín tuổi, mở một quán lẩu cay ở khu thương mại, quán rất nhỏ, chủ yếu là bán đồ ăn mang đi cho nhân viên văn phòng. Ngày 10 tháng 5 năm nay, chồng cô ấy đã báo cảnh sát là cô ấy mất tích.
Lưu Giang Lục, bốn mươi bảy tuổi, chủ quán sủi cảo nhượng quyền, đi theo con đường bán hàng livestream, ngày 28 tháng 4, lần cuối cùng xuất hiện ở quán, người báo cảnh sát là bố mẹ bà ấy.
Triệu Vũ, hai mươi bảy tuổi, kinh doanh trà sữa, tên quán là “Đảo Mộng”, sau khi bị một vị khách nhiều lần phàn nàn, đã xảy ra xung đột trực tiếp với đối phương, một tuần sau thì mất tích, thời gian báo cảnh sát là ngày 12 tháng 4.
Trần Tranh hỏi: “Vị khách này đã điều tra chưa?”
Khổng Binh nói: “Đồn cảnh sát đã điều tra người này, nói là trà sữa mà Triệu Vũ làm ra thực tế không giống với nguyên liệu quảng cáo, anh ta liên tục đánh giá kém, sau đó Triệu Vũ tức giận, đã tìm người quen đánh anh ta một trận. Chuyện Triệu Vũ mất tích anh ta nói hoàn toàn không biết tình hình, đồn cảnh sát cũng không tìm thấy chứng cứ gì.”
Trần Tranh vốn định nói chi bằng phân cục cảnh sát tập trung cả ba vụ án mất tích này lại điều tra một lần luôn, nhưng lại nhớ đến hiện tại cục cảnh sát đã hoạt động quá tải, không thể kiêm nhiệm thêm vụ án mất tích.
May mắn là đã tìm ra được ba vụ án này, coi như là trong lòng đã có tính toán.
“Đây là kết quả giám định chữ viết trong thư tuyệt mệnh.” Khổng Binh lại nói: “Giống với chữ viết và cách viết của Hoàng Lị, chính là do cô ta tự viết.”
Trước đó Trần Tranh nghi ngờ có thể là do người khác giả mạo bức thư tuyệt mệnh của Hoàng Lị, vì vậy đã nhờ cục cảnh sát tìm chuyên gia giám định, hiện tại kết quả giám định cùng với việc Hoàng Lị uống thuốc ngủ tự sát cơ bản đã chứng minh, hành vi của cô ta là tự nguyện – nhưng không loại trừ khả năng bị dẫn dắt.
“Cái cô Hoàng Lị này, nói cô ta là hung thủ, khả năng rất thấp. Nhưng cô ta có phải hay không, hôm qua chúng ta vừa điều tra đến cô ta, cũng chỉ mới thăm dò đơn giản vài câu hỏi, cô ta đã lập tức có gì đó không ổn, nửa đêm đã quyết định tự sát.” Khổng Binh lắc đầu, “Trừ phi cô ta đã làm gì đó với Ngũ Quân Thiến.”
Khổng Binh uống hết Red Bull, đứng dậy đi vứt, đột nhiên chăm chú đánh giá Trần Tranh.
Trần Tranh bị anh ta nhìn đến mức không được tự nhiên, “Hửm?”
Khổng Binh cũng có chút ngại ngùng, gãi gãi tóc, “Bộ đồ cậu đang mặc này trước đây chưa từng thấy bao giờ.”
Trần Tranh càng không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói đây thực ra là của Minh Hàn? Hay là nói anh chú ý đến tôi như vậy sao, còn nhớ rõ trước đây tôi mặc gì?
Khổng Binh ho khan một tiếng, “Tôi đi ngủ một lát đây.”
“Được.” Trần Tranh một mình sắp xếp manh mối, không lâu sau cũng không chịu đựng nổi, liền ngủ thiếp đi trên ghế sôfa trong văn phòng. Không biết ngủ bao lâu, âm thanh bên tai dần dần từ xa đến gần, anh đột nhiên tỉnh lại, một tia nắng từ cửa sổ chiếu vào.
“Chủ nhiệm Trần, tìm thấy Phùng Phong rồi!” Một cảnh sát hình sự thấy anh đã tỉnh lại thì lớn tiếng nói: “Vừa nhận được tin từ thành phố Vạn Quân!”
Trần Tranh lập tức tỉnh táo. Thành phố Vạn Quân là thành phố trực thuộc huyện Nguy Chiêu, trước đó thành phố Trúc Tuyền đã liên hệ với thành phố Vạn Quân vì vụ Phùng Phong mất tích, mặc dù chỉ là một vụ án mất tích, nhưng vụ mất tích của Phùng Phong lại liên quan đến nhiều vụ án mạng, cho nên bên thành phố Vạn Quân cũng rất coi trọng, vẫn luôn tìm kiếm.
Theo ý thức trở lại, Trần Tranh đột nhiên ý thức được, đây có thể không phải là tin tốt. Quả nhiên, sắc mặt cảnh sát hình sự nghiêm trọng, “Tìm thấy là thi thể, đã bị phân hủy nghiêm trọng, xác định thân phận bằng DNA.”
Trần Tranh hít sâu một hơi, “Tôi xem một chút.”
Thi thể của Phùng Phong được phát hiện tại thị trấn Hắc Văn thuộc thành phố Vạn Quân, thị trấn Hắc Văn và huyện Nguy Chiêu nằm ở hai bên núi Vạn Quân, ban đầu cảnh sát căn bản không nghĩ tới việc tìm kiếm ở thị trấn Hắc Văn, mà việc tìm kiếm ở phía huyện Nguy Chiêu vẫn luôn không có tiến triển. Hôm qua, có người ở thị trấn Hắc Văn báo cảnh sát, nói là phát hiện thi thể trong một nhà xưởng bỏ hoang, sau khi so sánh, cảnh sát phát hiện là Phùng Phong.
Thi thể trải qua thời tiết nắng nóng ngắn ngủi đầu thu, đã bị phân hủy đến mức không còn hình dạng, sau khi khám nghiệm tử thi, pháp y phát hiện, nguyên nhân cái chết của anh ta là do ngã từ trên cao xuống, hơn nữa trước khi chết đã từng bị trói. Dấu vết trên sân thượng của nhà xưởng đó đã bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, nhưng dưới lầu thì có vết máu sau khi hắn ta rơi xuống đất. Hắn ta bị trói rồi đẩy xuống, độ cao bốn tầng lầu đủ để gây chết người.
Nhưng mà, hung thủ lựa chọn nơi này, ngoài việc vắng người qua lại, có lẽ còn có một nguyên nhân khác – có thể tra tấn hắn ta. Sau khi hắn ta rơi xuống đất không chết ngay lập tức, có lẽ hung thủ đã đứng ở một nơi không xa hắn ta, nhìn hắn ta giãy giụa, sau đó, sau khi trải qua nỗi đau đớn kéo dài và tuyệt vọng, cuối cùng hắn ta cũng tắt thở.
Thi thể được chôn cất ở sườn núi phía sau nhà xưởng, nơi đó cũng thuộc về nhà xưởng, bình thường căn bản sẽ không có ai đến đó.
Sau khi vào thu, một nhóm blogger quay phim về các chủ đề dã ngoại đã chán ngấy với những cảnh đẹp nổi tiếng, tìm đến nhà xưởng không người lui tới này, khi nhìn thấy thi thể, thậm chí bọn họ còn tưởng là đạo cụ nào đó.
Bị trói rồi ngã từ trên lầu xuống. Phản ứng đầu tiên của Trần Tranh là Hách Nhạc. Hách Nhạc khi ngã từ trên vách núi Học Bộ xuống, mặc dù không bị trói, nhưng trên eo có đeo dây an toàn, sợi dây đó vốn có thể cứu mạng cậu ta, nhưng Phùng Phong, người lẽ ra phải nắm lấy sợi dây, lại quyết đoán buông tay ngay khi nguy hiểm xảy ra. Hơn nữa, ban đầu Hách Nhạc vẫn ổn, nếu không phải Phùng Phong và Tằng Yến nhất quyết muốn đi xuống, Hách Nhạc cũng sẽ không bị rơi xuống vách núi.
Sau khi Hách Nhạc rơi xuống không chết ngay lập tức, Phùng Phong và Tằng Yến không những không cứu cậu ta, ngược lại còn giết chết cậu ta.
Một màn cách đây mười năm, dường như đều phản chiếu lên người Phùng Phong.
Vẻ mặt Trần Tranh ngày càng nghiêm trọng, vậy là thật sự có một người đang trả thù cho Hách Nhạc sao? Giết chết Phùng Phong trước, sau đó giết chết ‘Tằng Yến’, thậm chí còn dẫn dắt sự nghi ngờ của cảnh sát lên người Phùng Phong. Nếu như không tìm thấy Phùng Phong, cảnh sát rất dễ cho rằng Phùng Phong đã giết ‘Tằng Yến’ diệt khẩu.
Nhưng vấn đề lại quay trở lại, điểm đáng ngờ của Tằng Yến thật giả một lần nữa mất đi lời giải thích hợp lý.
Điện thoại đổ chuông, Trần Tranh liếc nhìn, là Minh Hàn, anh lập tức nghe máy, “Hoàng Lị tỉnh rồi sao?”
Minh Hàn nói: “Vẫn chưa, tình hình đã ổn định, nhưng có tỉnh lại được hay không còn phải xem số phận. Em nghe nói đã tìm thấy Phùng Phong rồi?”
Trần Tranh im lặng một lúc, kể lại chi tiết mà anh biết và suy nghĩ cho Minh Hàn nghe. Minh Hàn hỏi: “Vậy bước tiếp theo anh định điều tra thế nào?”
“Trước đây chỉ là suy đoán, hiện tại hình thức cái chết của Phùng Phong trực tiếp chỉ ra là trả thù cho Hách Nhạc.” Trần Tranh nói: “Dùng sự thật này đi thăm dò Kha Thư Nhi và Vệ Ưu Thái một lần nữa, đặc biệt là Vệ Ưu Thái.”
Hết chương 24.