Chương 25: 040500 – Tiếng Súng
Vưu Thụ xuống xe rồi vội vã bước qua cổng lớn, kịp lúc chặn được thang máy sắp đóng cửa.
Trong thang máy ngoài anh ta ra chỉ có một y tá mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang, và một xác chết.
“Cái này là đưa xuống nhà xác sao?” Vưu Thụ hỏi.
Cô y tá kỳ quái nhìn anh ta rồi gật đầu.
Thang máy này phải đi xuống, anh ta lại phải đợi thêm một lúc nữa.
Xác chết nằm yên lặng, không biết nên gọi là người hay là vật, tóm lại là không có sự sống, được phủ bằng khăn trải giường màu trắng.
Bất chợt, Vưu Thụ không kiềm chế được mà hỏi: “Chết như thế nào?”
“Ung thư phổi.” Y tá trả lời, giọng nói có chút trầm đục vì bị khẩu trang che kín.
“Ting –“
Đã đến tầng hầm.
Vưu Thụ nhìn y tá đẩy xác chết ra khỏi thang máy, đẩy về phía cánh cửa trắng hai cánh, hai chữ màu xanh lục sáng lên hết sức vô tình.
“Nếu có một ngày mẹ được nhìn thấy con thành đạt, vậy là đã mãn nguyện rồi.”
“Tiếc là mẹ không đợi được đến ngày đó…”
Vưu Thụ bừng tỉnh, cảnh tượng vừa thấy trong thang máy vẫn còn chiếm giữ tâm trí anh ta, anh ta lập tức thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía giường bệnh trước mặt.
“Mẹ vừa nói gì?”
“Con xem con kìa, lớn rồi mà vẫn hay mất tập trung như vậy. Hồi đi học cũng vậy, mẹ nói nếu con có một nửa thông minh như thằng bé Du Phùng thì con không cần nghe giáo viên giảng bài cũng được…”
Thấy mẹ mình lại sắp bắt đầu lẩm bẩm lôi chuyện cũ ra, Vưu Thụ vội vội vàng vàng cản lại: “Mẹ…”
“À đúng rồi dạo này thằng bé thế nào? Lần trước nó đến thăm mẹ, mẹ thấy nó gầy đi rất nhiều…”
Vưu Thụ lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng khinh miệt của Du Phùng, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, “…Khỏe lắm.”
Kể từ lần cãi nhau không vui vẻ đó, Du Phùng và anh ta không còn nói chuyện riêng nữa, chỉ còn lại những trao đổi công việc cần thiết, ngay cả khi tình cờ gặp nhau ở hành lang căn hộ, Du Phùng cũng tự động bỏ anh ta ra khỏi tầm mắt.
Tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào, “Người nhà bệnh nhân à? Phiền ra ngoài một chút.”
Một dự cảm chẳng lành ập đến, Vưu Thụ đứng dậy, trong lòng có chút sợ hãi bước ra khỏi phòng bệnh.
“Tế bào ung thư của mẹ anh đã di căn đến toàn bộ lá phổi rồi, hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.” Giọng bác sĩ rất nhỏ.
Quả nhiên là vậy. Vừa nãy khi Lê Chỉ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của mẹ Vưu Thụ, cậu đã biết rằng bà không còn sống được bao lâu nữa.
Vưu Thụ chầm chậm quay đầu lại, cửa phòng bệnh không đóng hoàn toàn mà hé ra một khe hở nhỏ, bên trong hắt ra chút ánh sáng, bao phủ người phụ nữ có khuôn mặt bệnh tật trên giường bệnh.
Anh ta lại nhớ đến xác chết trong thang máy.
Cảm giác đau buồn trong đám tang như xuyên qua không gian và thời gian đến trước thời hạn, chiếm lấy tâm trí anh ta.
Cổ tay truyền đến rung động, lại là thông báo cuộc gọi đến trên thiết bị cá nhân, Vưu Thụ liếc nhìn tên người liên lạc, nhanh chóng bước đến cầu thang vắng người rồi mới nhấn nút nghe.
“Cục trưởng Cao. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tôi đã gửi cho cậu một tệp tài liệu. Nếu lần này làm tốt, sau này nhất định sẽ được lãnh đạo ghi nhận, đây là cơ hội tốt đấy.”
“Tôi biết cậu hiểu chuyện, người như vậy mới có thể gánh vác đại cục.” Cục trưởng Cao tự nói.
Vưu Thụ mở màn hình chiếu giao diện truyền tệp, khi bắt đầu xem tài liệu, cả người anh ta như rơi xuống hầm băng. Lê Chỉ nhìn những lời lẽ đạo mạo trong tài liệu, ác ý lạnh lẽo không ngừng tỏa ra từ những dòng chữ đó.
“Thế nào?”
Thời gian ngưng đọng thành sợi dây thô ráp, căng cứng.
“…Được.” Vưu Thụ nói.
Khoảnh khắc này, anh ta như nghe thấy có tiếng vỡ vụn nho nhỏ. Chắc là ảo giác.
“Thân phận tội phạm là gì?”
“Hai mươi bảy tuổi, nam, làm streamer trên STV.”
“Tại sao lại đột nhiên làm chuyện câu view này?”
“Hắn ta nói là vì anh trai của mình, nhưng mà…”
Viên cảnh sát trẻ tuổi ngừng lại.
Vưu Thụ không biết là sốt ruột hay nóng lòng, “Có gì thì nói nhanh lên! Đến lúc này rồi còn lề mề gì nữa!”
Viên cảnh sát trẻ tuổi giật mình: “Nhưng không tìm thấy người này!”
“Cái gì?”
“Đã kiểm tra trong cơ sở dữ liệu hộ tịch, tên tội phạm không có anh em ruột thịt nào. Cái tên mà hắn ta nói cũng không có bất kỳ thông tin nào!”
“Chuyện gì vậy… Vậy con tin thì sao?”
“Là một học sinh tiểu học bị bắt cóc trên đường Hill, đang trên đường đi học về.”
Sau khi thông tin được báo cáo, cuối cùng Vưu Thụ và những người khác cũng tra đến được địa điểm IP của tài khoản phát sóng trực tiếp, đó là một tòa nhà dân cư cũ kỹ, ở thành phố Cass đã không còn nhiều nữa.
Nút phát sóng trực tiếp trên mạng đã được mã hóa không thể bị cắt, tất cả các phương tiện truyền thông xã hội và diễn đàn ảo đều sôi sục, toàn bộ người dân trên toàn đế quốc đều đang theo dõi diễn biến của vụ việc xã hội nghiêm trọng này.
Không chỉ có lo lắng, tập trung, mà còn có cả sự phấn khích rất rõ ràng, như một liều thuốc kích thích trái phép trong cuộc sống nhàm chán.
“Wow! Chơi lớn ghê!”
“Trời ơi! Tại sao lại cực đoan như vậy!”
“Hắn ta chỉ muốn cả nước đều thấy thôi…”
“Cứu cô bé đó nhanh lên.”
Vưu Thụ dẫn người phá cửa xông vào.
Bên trong căn phòng đổ nát, rõ ràng là đã bị bỏ hoang không có người ở, có mùi bụi đặc trưng.
Nhưng thiết bị quay phim ở giữa phòng là mới tinh, thiết bị cá nhân của tên tội phạm được kết nối với trang web video lớn nhất cả nước, góc quay của camera vừa vặn, nòng súng của thanh niên chĩa vào cô bé ở ngay chính giữa màn hình.
Streamer cũng quan tâm đến góc quay sao? Lê Chỉ nghĩ có lẽ là vậy.
Tên tội phạm cực kỳ kích động, hùng hồn nói trước camera, nước bọt văng tung tóe như thể đối diện là vị quan tòa có thể thay hắn ta thực thi công lý.
“Các người hãy tin tôi! Những gì tôi nói đều là sự thật!”
Hành động đột ngột xông vào của cảnh sát hoàn toàn không làm gián đoạn lời tự thuật kích động của hắn ta.
“Anh trai tôi bị bắt cóc!” Nòng súng của tên tội phạm tạm thời rời khỏi cô bé, chỉ trỏ vào những cảnh sát đang giơ súng bước vào, “Lời của lũ chó săn chính phủ đạo đức giả này đáng tin sao?!”
Hắn ta lại hung hăng chĩa nòng súng vào thái dương cô bé, tiếng khóc của cô bé khiến người ta kinh hãi.
“Tôi không phải là người bị tâm thần. Là bấy lâu nay các người bị che mắt mà thôi, ký ức của các người có thể bị tùy ý thao túng! Xóa bỏ! Bóp méo!”
“Thiết bị cá nhân? Lưu trữ ký ức suốt đời? Thật là một cơ hội giám sát tốt!”
“Anh trai tôi đâu? Ngay cả dấu vết tồn tại cũng bị xóa sạch!”
Lê Chỉ linh cảm có thể người này thật sự biết được điều gì đó, cảm xúc đau khổ của hắn ta quá chân thật, nước mắt và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt hắn ta, cả căn phòng đầy cảnh sát và hàng triệu con mắt trên mạng đang nhìn hắn ta, bọn họ cùng nghe tiếng khóc than như dã thú bị vây khốn của hắn ta.
“Các người nhất định phải tin tôi…”
Du Phùng đứng ngay bên cạnh Vưu Thụ, hôm nay hắn có vẻ khác thường, rõ ràng là có chút hoảng hốt, Vưu Thụ có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm vô thức của hắn, “Xóa ký ức?”
Vưu Thụ liếc mắt nhìn Du Phùng bên cạnh, anh ta cảm thấy đã đến lúc rồi.
“Thả con tin ra!” Một cảnh sát quát lớn.
Tên tội phạm vẫn phớt lờ, trong tiếng khóc thét của cô bé, hắn ta tuyệt vọng tố cáo, “Các người không cảm thấy trong đầu mình thiếu thứ gì sao?”
“Thật nực cười. Một đất nước thật yên bình.” Hắn ta như đã hạ quyết tâm, điều chỉnh tư thế cầm súng, “Đừng sống trong giả dối nữa, tôi sẽ đánh thức các người!”
Hắn ta đột nhiên nhếch môi cười: “Nhiều người đang xem như vậy, kiểu thao túng quy mô lớn này các người cũng làm được sao?”
Câu cuối cùng không biết hắn ta đang nói với ai.
Lê Chỉ không kịp suy nghĩ, chỉ nghe thấy tiếng lên đạn máy móc.
Hắn ta sắp bắn rồi.
Cô bé càng vùng vẫy dữ dội hơn. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người trong phòng đều hành động.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên. Bất ngờ không kịp phòng bị.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp dừng lại, các cảnh sát trong phòng cũng đứng chết lặng tại chỗ.
Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như chìm vào trầm mặc.
Chỉ có bông hoa máu nở rộ trước hàng triệu ánh mắt.
Trong lòng Vưu Thụ bùng nổ một tiếng reo hò, một mũi tên trúng hai đích, còn gì tuyệt vời hơn thế này nữa? Nhưng biểu cảm trên mặt anh ta lại giống như những người khác, đều là sửng sốt, anh ta giả vờ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Du Phùng đang cầm súng.
Lê Chỉ tức giận nghĩ, nếu không phải Du Phùng vẫn chưa đề phòng anh ta, thì Vưu Thụ làm sao có cơ hội đặt thiết bị điều khiển lên người Du Phùng chứ.
Vật đó rất nhỏ, rất nhẹ, vừa chạm vào da đã hòa vào, như đỉa đói bám vào dây thần kinh.
Giữa trán cô bé xuất hiện một lỗ máu, máu vẫn đang chảy ra. Tất cả những tiếng thét chói tai, tiếng khóc la sợ hãi đều ngưng kết lại trên khuôn mặt non nớt ấy, cô bé đã chết ngay khoảnh khắc ấy.
Viên đạn đó, xuyên qua đầu cô bé, găm vào tên tội phạm phía sau.
Hắn ta ngã gục xuống đất, mang theo nỗi đau khổ và oán hận tột cùng của mình, bò lê trên sàn nhà.
Hắn ta bò đến trước camera, áp mặt vào nhãn cầu của tất cả mọi người trên mạng, trước khi chết vẫn là câu nói đó: “Làm ơn… hãy tin tôi…”
Nhưng không ai trong phòng nhìn hắn ta giãy giụa trước khi chết, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào người vừa nổ súng, người vừa bắn một phát súng đồng thời giết chết cả con tin lẫn tên tội phạm.
Bàn tay cầm súng của Du Phùng đang run lên điên cuồng.
Vưu Thụ đứng ngay bên cạnh hắn, rất gần, gần đến mức có thể nhìn rõ đồng tử đang điên cuồng run rẩy của Du Phùng, bên trong là một mảnh hỗn loạn. Một mảnh hỗn loạn khiến Vưu Thụ cảm thấy thật vui vẻ.
Camera lạnh lẽo đã ghi lại tất cả.
Giống như một đôi mắt lạnh lẽo phía sau màn hình.
“Bắn chết con tin trên sóng trực tiếp”.
Độ nổi tiếng của Du Phùng lại một lần nữa đạt đến đỉnh cao mà người thường không dám nghĩ tới, các diễn đàn ảo trong suốt ba ngày đều bị phát súng của hắn chiếm đóng, thậm chí đến năm năm sau mà chủ đề này vẫn còn là câu chuyện được mọi người thỉnh thoảng nhắc đến, đem ra bàn tán.
“Đã nói rồi mà, người như hắn không hề tôn trọng sinh mạng…”
“Lúc đó hắn chưa uống thuốc à?”
“Lúc nào cũng được tâng bốc lên tận trời xanh, đến mức không coi ai ra gì, nhưng thực ra cũng chỉ có vậy thôi.”
Cũng có người cực đoan hơn, nói thẳng —
“Yêu cầu tử hình.”
“Đừng mơ. Bố mẹ hắn là kiểm sát viên của Sở Cảnh sát thủ đô đấy, quan hệ nội bộ, anh hiểu chứ.”
“Biết đâu trước đây cái danh thám tử thiên tài gì đó cũng là nhờ quan hệ mà ra.”
Lê Chỉ nhìn những câu chữ hỗn loạn chói mắt đó, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ, nhưng cảm xúc của Vưu Thụ lại là nhẹ nhõm xen lẫn chua xót, hai loại cảm xúc đó mâu thuẫn với nhau, còn trong ngực Lê Chỉ thì hai luồng cảm xúc phức tạp đó cứ quấn quýt cùng nhau, cảm giác chia cắt gặm nhấm tâm lực của cậu.
Trong lúc hoảng hốt, ký ức của Vưu Thụ lại chuyển cảnh, lần này khoảng thời gian dường như rất dài, anh ta lại ngồi trong văn phòng có giấy dán tường màu xám, nhưng một số đồ trang trí trong phòng đã thay đổi.
Đối diện anh ta là một đồng nghiệp, rõ ràng là hai người đang trò chuyện.
“Hôm nay quy hoạch đô thị của thành phố Cass lại mở rộng thêm một khu vực lớn, sở cảnh sát phải tăng cường nhân lực, anh xem cái này.” Đồng nghiệp vừa nói, vừa gửi tư liệu của nhân viên mới vào thiết bị cá nhân của Vưu Thụ.
“Sao đều trẻ như vậy?” Vưu Thụ vừa xem tư liệu vừa cảm thán.
“Còn đều là nhân tài ưu tú nữa. Haiz… Đúng là hậu sinh khả úy mà…”
“Người này…” Vưu Thụ đột nhiên dừng lại ở giao diện thông tin của một nhân viên.
Đồng nghiệp nghiêng đầu nhìn qua, “Ồ, người này à, đây là chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm mới đến.”
Bức ảnh trên sơ yếu lý lịch là một thanh niên có nụ cười rất đúng mực, rõ ràng là đang cười, nhưng khuôn mặt quá mức tinh xảo lại khiến Vưu Thụ nảy sinh nghi ngờ.
Đôi mắt màu xám kia thật sự khiến người ta khó quên, làm người ta nghĩ đến những viên bi thủy tinh thời thơ ấu.
“Đây là AI sinh học cao cấp sao?” Vưu Thụ hỏi.
Ánh mắt anh ta chuyển đến cột tên, chữ viết ngay ngắn lại có chút xinh đẹp — “Lê Chỉ.”
Hết chương 25.