Chương 25

 

Chương 25:

 

Ngay cả một người đàn ông độc thân hơn ba mươi tuổi cũng hiểu câu nói đó có nghĩa là gì.

 

Ngoài cửa, một chiếc xe máy gầm rú chạy ngang qua, sau một hồi ồn ào là im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng côn trùng bò trong bụi cỏ ở góc tường.

 

Nhận thấy Trang Thạc đã hiểu ý mình, Lang Dương Dương bỗng có chút ngại ngùng, bèn bổ sung thêm: “Em còn gọi cả cá nướng mang về nữa, mệt mỏi cả ngày rồi, ăn chút gì đó đã.”

 

Khóe miệng Trang Thạc cong lên, anh không kìm được mà mỉm cười, có chút bối rối, nhưng nhiều hơn là kinh hỉ.

 

Anh rút tay khỏi túi quần, lấy ba lô xuống: “Vậy cũng được.”

 

Lang Dương Dương cúi đầu cười, tiện tay đóng cửa sắt lại.

 

Được thì là được, còn “Cũng được”, làm gì mà ngại ngùng thế, giả vờ cái gì chứ.

 

Hai người đàn ông yêu nhau trong sáng đến mức sắp kết hôn rồi mà chưa bao giờ nói đến chuyện ấy. Mấy hôm trước đi khám sức khoẻ xong, Lang Dương Dương đã nghĩ đến chuyện này, tuy chưa có kinh nghiệm gì, nhưng dù sao chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi.

 

Nói là không có nhu cầu là giả.

 

Còn Trang Thạc, Lang Dương Dương đoán nhu cầu của anh chắc chắn cũng không ít hơn mình.

 

“Vậy… anh… anh đi tắm trước đây, bẩn quá.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương gật đầu, sau khi vào nhà, cậu đi tìm quần áo ngủ cho Trang Thạc. Quần áo của Lang Dương Dương đa số đều rộng rãi, nhưng vẫn lo Trang Thạc mặc không vừa, không chỉ là vấn đề chiều cao, mà còn chênh lệch cả về vóc dáng nữa.

 

Rất có thể sẽ biến tất cả quần áo thành đồ bó sát.

 

Cuối cùng, cậu tìm được một chiếc quần short thể thao rộng nhất và một chiếc áo ba lỗ rộng rãi, chiếc quần short này Lang Dương Dương chỉ mặc ngủ hai ba lần, vì mua nhầm size, quần quá rộng, mà giá cả cũng không rẻ nên cậu vẫn luôn tiếc không nỡ vứt.

 

Không ngờ hôm nay lại có lúc dùng đến, ít nhất cũng không lo Trang Thạc phải ở nhà đi loanh quanh trong tình trạng không mảnh vải che thân.

 

Lang Dương Dương tìm một chiếc ghế đẩu đặt trước cửa phòng tắm, khi cậu đến gần thì nghe thấy tiếng nước bên trong, chắc là Trang Thạc đang tắm rồi. Lang Dương Dương đặt quần áo lên ghế đẩu, nói một tiếng rồi quay lại phòng khách.

 

Cậu ngồi xuống ghế sofa, chuẩn bị mua một số vật dụng cần thiết.

 

Lôi Công đã ngủ khò khò trên thảm, Lang Dương Dương ngồi trên ghế sofa mới phát hiện ra bàn trà dường như đã được dọn dẹp.

 

Hoa tươi héo úa trong bình hoa trên bàn trà đã bị vứt bỏ, bình hoa cũng được rửa sạch sẽ.

 

Lang Dương Dương cầm điện thoại, mở một hiệu thuốc 24/24 gần nhất, chọn mua một số vật dụng cần thiết rồi đặt hàng.

 

Sau khi mua xong, cậu lướt xem vòng bạn bè, cũng giống như trước đây, kéo xuống dưới cùng thì thấy một đồng nghiệp cũ từng làm việc tại nhà hàng Evene đăng bài nói đã vào làm ở công ty mới.

 

Người đồng nghiệp này đã làm việc ở Evene nhiều năm, từ nhân viên phục vụ lên đến quản lý, anh ta và bếp trưởng vừa là đồng nghiệp tốt, vừa là bạn học, sao lại nghỉ việc?

 

Lang Dương Dương nhấp vào trang cá nhân của anh ta, thì ra anh ta đã đăng thông báo nghỉ việc từ hơn một tháng trước.

 

Vậy bếp trưởng thì sao?

 

Bếp trưởng của Evene cũng được coi là người có tiếng tăm trong giới ở Thượng Hải, rất nhiều người đến Evene đều là vì anh ta.

 

Nhưng người anh cả này chưa bao giờ đăng bài trên vòng bạn bè.

 

Lang Dương Dương và các đồng nghiệp cũ không còn liên lạc nhiều, nhưng vẫn rất có tình cảm với Evene, đặc biệt là với thợ làm bánh ngọt và bếp trưởng.

 

Sau một hồi do dự, anh vẫn mở hộp thoại của quản lý, hỏi anh ta tại sao lại rời khỏi Evene.

 

Đối phương không trả lời, chắc là đã đi ngủ rồi.

 

Bình thường Lang Dương Dương tắm khoảng mười phút, Trang Thạc vậy mà tắm gần hai mươi phút, không biết đang làm gì trong đó.

 

Nước trong phòng tắm đã tắt được vài phút rồi mà Trang Thạc vẫn chưa ra, Lang Dương Dương có chút lo lắng, liền hỏi vọng vào: “Anh ổn chứ?”

 

“Không sao!” Trang Thạc trả lời rất nhanh.

 

Sau khi trả lời, rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Lang Dương Dương buông điện thoại, quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

 

“…”

 

“…”

 

Trang Thạc: “Có phải là hơi kỳ lạ không?”

 

Chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình của Lang Dương Dương mặc trên người Trang Thạc lại trở nên bó sát, phần thân trên thậm chí còn bị căng ra một chút đường cong, thoạt nhìn cứ như kiểu mốt “Trai đẹp mặc đồ nữ” gì đó mới nổi.

 

Câu “Cũng tạm” của Lang Dương Dương còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì Trang Thạc đã lĩnh hội được lời nhận xét của Lang Dương Dương từ sự trầm mặc đáng sợ này.

 

Trang Thạc bất chấp tất cả, giơ tay lên cởi phăng chiếc áo ba lỗ.

 

“Anh không mặc nữa.”

 

Thân hình cường tráng đầy hormone nam tính của Trang Thạc khiến Lang Dương Dương ngại ngùng không dám nhìn, vội vàng dời tầm mắt.

 

Lang Dương Dương lắp bắp cười trừ, vô thức ngồi thẳng người: “Cũng được, anh không lạnh chứ.”

 

Trang Thạc: “Nóng lắm.”

 

Vừa dứt lời, mặt Lang Dương Dương lại đỏ bừng, sắc đỏ lan từ cổ đến tận mang tai.

 

Dàn âm thanh trong phòng khách đang phát một bản nhạc ngẫu nhiên không tên trong danh sách nhạc của Lang Dương Dương, có vẻ như là nhạc phim “Whiplash”, sau đó lại giống đoạn nhạc kết thúc của “The Theory of Everything”.

 

Tóm lại, âm nhạc du dương đã phủ lên buổi tối đẹp đẽ này một lớp kính lọc mờ ảo.

 

Lang Dương Dương đứng dậy: “Vậy em đi tắm đây, bận rộn cả ngày cũng đổ mồ hôi nhiều rồi.”

 

Vừa rồi còn càu nhàu trong lòng là Trang Thạc tắm lâu, lần này Lang Dương Dương cũng ở lì trong phòng tắm hai mươi phút, hận không thể đem mình trong trong ngoài ngoài gì cũng tắm rửa sạch sẻ một lần.

 

Sau khi tắm rửa xong, mặc quần áo chỉnh tề, cậu lại lề mề không muốn ra ngoài.

 

Anh tự an ủi mình trong lòng, những chuyện này đều là lẽ thường tình, trước khi kết hôn mà không thử thì sao biết có hợp nhau hay không? Nhỡ đâu đối phương là kiểu người “Ngoài mạnh trong yếu” thì sao? Nhỡ đâu là kiểu người “Xong việc là lăn ra ngủ” thì sao? Nhỡ đâu, nhỡ đâu kích cỡ không phù hợp thì rất khổ sở?

 

Hai người trưởng thành rồi, thử một chút cũng rất bình thường.

 

Sau khi tắm rửa xong đi ra, cậu nhìn thấy Trang Thạc đang ngồi bên bàn trà xem cuốn sách mình mua, chính là cuốn sách dạy làm bánh mà Lang Dương Dương vừa mới xem xong.

 

Mua lúc mới quen Trang Thạc, vừa đúng một tháng, bắt đầu xem từ lúc quen nhau, đến lúc quyết định kết hôn thì xem xong.

 

Lại một cuốn sách của cuộc đời được cậu lật đến trang cuối cùng.

 

“Tắm xong rồi à?” Trang Thạc vội vàng đặt cuốn sách xuống, gãi đầu nói: “Xin lỗi, anh xem sách của em một lát.”

 

Lang Dương Dương: “Không sao, anh cứ tự nhiên.”

 

Vừa dứt lời, điện thoại của hai người gần như đồng thời vang lên.

 

“Xin chào, đồ ăn của quý khách đã đến.”

 

“Xin chào, đồ ăn của quý khách đã đến.”

 

Hai người nhìn nhau: “Anh mua gì vậy?”

 

Lang Dương Dương thầm cầu nguyện, là cá nướng đến rồi. Trang Thạc ưỡn ngực, mua thứ này là chuyện rất bình thường.

 

Cả hai cùng ra mở cửa, tin tốt là cá nướng đã đến, tin xấu là đồ dùng kế hoạch hóa gia đình cũng đến. Trước cửa có tổng cộng ba shipper mặc áo vàng.

 

“Đồ ăn của quý khách đây ạ!”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc nhận đồ, nói lời cảm ơn rồi đóng cửa lại, trên tay mỗi người đều cầm một túi nhỏ màu vàng của hiệu thuốc, đều biết rõ đối phương đã mua gì.

 

Họ nhìn nhau, có chút ngượng ngùng mỉm cười.

 

Lang Dương Dương: “Anh mua gì vậy?”

 

Bình thường Lang Dương Dương là người hay ngại ngùng, nhưng trong chuyện này lại có chút ngược lại, Trang Thạc rất ngại.

 

Cả hai cùng mở túi ra xem thứ bên trong.

 

— Cùng một hiệu thuốc, cùng một nhãn hiệu bao cao su và gel bôi trơn.

 

Điểm khác biệt duy nhất là, bao cao su Trang Thạc mua là size 54mm ± 2mm, còn Lang Dương Dương mua là size 52mm ± 2mm.

 

“Xin lỗi, em không biết… kích cỡ của anh.” Lang Dương Dương nói, vừa nói vừa đóng túi của mình lại: “Vậy dùng cái anh mua đi.”

 

Trang Thạc đỏ mặt tía tai, ừ một tiếng.

 

Lang Dương Dương: “Ăn cá nướng trước đi, quán này ngon lắm, trước đây em với Du Du và Hiểu Văn đã từng đến ăn rồi.”

 

Lang Dương Dương vừa đi vào nhà vừa lẩm bẩm: “Trước đây tan làm về nhà muốn ăn khuya cũng muốn gọi món này lắm, nhưng mà một mình lại sợ ăn không hết, về nhà nửa năm rồi, vậy mà chưa một lần gọi.”

 

“Không sao, sau này em muốn ăn gì thì gọi.” Trang Thạc đi theo phía sau.

 

Lang Dương Dương vừa mở cửa, chỉ nghe được nửa câu “thì gọi”, bèn quay đầu lại “Ơ” một tiếng: “Cái gì cơ?”

 

Trang Thạc nói: “Sau này em ăn không hết thì để anh ăn.”

 

Ăn không hết thì để anh ăn.

 

Câu này hình như Trang Thạc đã nói rất nhiều lần rồi. Lang Dương Dương nhìn ánh mắt chăm chú, nghiêm túc của anh, nhất thời xúc động tiến lên, nhẹ nhàng áp sát vào người anh.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Cảm ơn anh, em bắt đầu mong chờ cuộc sống như vậy rồi.”

 

Trang Thạc đưa tay không cầm đồ ôm nhẹ lấy lưng Lang Dương Dương.

 

Đêm khuya cuối xuân đầu hạ mang theo chút se lạnh, nhưng cơ thể của hai người lại nóng bỏng, Lang Dương Dương nhón chân hôn lên má Trang Thạc.

 

Như chuồn chuồn lướt nước, như gãi không đúng chỗ ngứa, khơi dậy cảm giác của Trang Thạc.

 

Trang Thạc theo bản năng đặt thứ trên tay lên tủ giày ở lối vào, sau đó dùng bàn tay rảnh rang kia ôm lấy gáy Lang Dương Dương, hôn xuống.

 

Thành phố Trường Khê đã lâu không mưa, đêm nay lại mưa rơi tầm tã. Vài cây Sơn trà trong sân nhà phát triển rất tốt, nước mưa rơi xuống, từng giọt từng giọt trên lá Sơn trà, theo gió đêm lay động, mưa càng lúc càng to, mấy chồi non không chịu nổi, bị gió thổi gãy.

 

Thế chủ động dần dần chuyển sang Trang Thạc, người đàn ông vài phút trước còn đứng trong sân gãi đầu ngại ngùng đã biến mất.

 

Lang Dương Dương vừa mới có chút thời gian để thở, giây tiếp theo đã bị Trang Thạc bế bổng lên, cậu luống cuống vòng hai chân qua eo Trang Thạc để giữ thăng bằng.

 

Lang Dương Dương có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của hai người.

 

Cánh tay trắng nõn của cậu ôm lấy cổ Trang Thạc, sau đó dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu anh.

 

Màu da của hai người chênh lệch ít nhất ba tông, Lang Dương Dương quanh năm làm việc trong nhà, thường xuyên tăng ca thức khuya, giờ giấc sinh hoạt không điều độ, nói thật là trắng đến mức nhìn có chút không khỏe mạnh.

 

Lúc này Lang Dương Dương không cần dùng sức để giữ mình không bị rơi xuống, cánh tay rắn chắc và vòng eo khỏe khoắn của Trang Thạc đã đỡ cậu rất vững vàng.

 

Trang Thạc dồn hết tâm trí, nhìn khuôn mặt mê người của Lang Dương Dương, mấy lần muốn ngẩng đầu lên hôn cậu tiếp, nhưng lại bị Lang Dương Dương cố ý né tránh.

 

Thậm chí khóe miệng cậu còn mang theo nụ cười, cậu vô sự tự thông đang trêu chọc Trang Thạc.

 

Lang Dương Dương nhìn vào mắt Trang Thạc, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái rồi nhanh chóng rời đi.

 

“Đừng trêu anh nữa…” Trang Thạc nói.

 

Anh không hề tức giận, ngược lại cảm xúc càng thêm dâng trào.

 

Lang Dương Dương không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Trang Thạc, hạnh phúc lúc này vừa nguy hiểm lại vừa mê người, cậu cảm thấy mình giống như Cooper đang đứng bên bờ biển trên hành tinh Miller, khi sóng biển ập đến, cậu lựa chọn bước vào “Khoang cứu hộ” của mình.

 

— Lúc này, Trang Thạc giống như một “Khoang cứu hộ”, có thể bao dung tất cả mọi thứ của cậu.

 

Trước khi hôn xuống, Lang Dương Dương có nói một câu, nhưng lại bị tiếng nhạc đổi bài đột ngột át đi, là bài “Love On The Brain” của Rihanna, tiếng trống dồn dập mang phong cách Doo-wop đã át đi giọng nói của cậu.

 

Nhưng không ai để ý đến điều đó.

 

Mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa hòa cùng tiếng nhạc, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

 

“Baby you got me like oh ~”

“Trang Thạc…”

“Baby you got me like ah, woo, ah ~”

“Must be love on the brain ~”

“Lôi Công! Không được cắn!” Lang Dương Dương đang nằm dài trên ghế sofa thả hồn theo dòng suy nghĩ, nhìn thấy Lôi Công lén lút cắn thứ gì đó, nhìn kỹ thì ra là túi đựng thứ đó, vội vàng ngăn cản.

 

Lôi Công ngây thơ đâu biết đó là thứ gì, chỉ là nhìn thấy thứ gì cũng muốn cắn thôi, nó nhả túi đựng ra, đôi mắt tròn xoe nhìn Lang Dương Dương.

 

Lang Dương Dương vừa tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc quần, tóc tai vẫn còn ướt.

 

Trang Thạc đang ở trong bếp hâm nóng món cá nướng đã nguội ngắt vì để hai tiếng đồng hồ không ăn.

 

Lang Dương Dương bị Lôi Công nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhìn đến mức cậu cũng chột dạ, mặc dù bây giờ eo rất đau, nhưng cậu vẫn đứng dậy nhặt túi đựng lên, ném vào thùng rác rồi vào phòng ngủ tìm một chiếc áo phông mặc vào.

 

Lúc cậu ra ngoài thì Trang Thạc cũng vừa bưng cá nướng đến, đặt lên bàn trà.

 

Nhà Lang Dương Dương không có bàn ăn riêng.

 

— Ban đầu thì có, nhưng bị Lang Dương Dương chất đầy đồ đạc linh tinh rồi.

 

Trang Thạc vẫn chỉ mặc độc một chiếc quần short, trước ngực và sau lưng đều có vết xước, may mà móng tay của Lang Dương Dương ngắn, nếu không có lẽ đã có án mạng xảy ra rồi.

 

“Em đói lắm rồi phải không?”

 

“Ừm.” Lang Dương Dương tìm hai chiếc ghế đẩu thấp mang đến, bật máy chiếu lên, tùy tiện mở một chương trình truyền hình thực tế về cuộc sống đời thường.

 

Trang Thạc bày bát đũa: “Dương Dương, mau lại đây đi.”

 

Lang Dương Dương nói được, sau đó lấy từ tủ lạnh ra hai lon bia thủ công, là một thương hiệu rất nổi tiếng ở địa phương, Lang Dương Dương đã mua khá nhiều.

 

Một lon là bia Lager hương cam, một lon là bia IPA Double rất cổ điển của hãng.

 

Những giọt nước nhanh chóng ngưng tụ trên thành cốc thủy tinh đựng bia lạnh, chất lỏng màu vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng từ máy chiếu, trông rất đẹp mắt.

 

Hai người ngồi xuống cạnh nhau, Trang Thạc gắp một miếng cá béo ngậy cho vào bát Lang Dương Dương: “Vất vả cho em rồi.”

 

Lang Dương Dương nhìn anh cười, nhích lại gần hôn lên môi anh một cái.

 

“Anh cũng vất vả rồi.”

 

Lúc này đã là hơn một giờ sáng, trong con hẻm nhỏ rất yên tĩnh, tiếng máy chiếu được bật nhỏ, hai người vừa ăn cá nướng đậm đà, thỉnh thoảng lại cụng ly rồi uống một ngụm lớn, vừa ăn uống vừa trò chuyện.

 

“Củ cải này là do họ tự trồng à?” Trang Thạc hỏi.

 

Lang Dương Dương: “Chắc là không phải, đoàn làm phim yêu cầu dân làng trồng đấy.”

 

Trang Thạc cơ bản không xem chương trình truyền hình thực tế, khi xem thì giống như Mèo Xanh ba ngàn câu hỏi, hỏi rất nhiều: “Bây giờ người nổi tiếng cũng xuống nông thôn trồng trọt rồi à.”

 

“Cái này gọi là chương trình truyền hình thực tế về cuộc sống, hầu như không phải làm ruộng đâu, em có xem một chương trình thật sự phải làm ruộng, “Clarkson’s Farm” anh xem chưa?”

 

“Chưa, anh ta cũng làm nông trại à, lớn hơn của tôi không?”

 

“Lớn hơn nhiều, anh ta còn có cả máy kéo Lamborghini nữa.”

 

“Woa!”

 

Lang Dương Dương quay đầu lại nhìn: “Anh muốn có một cái à?”

 

Trang Thạc gật đầu.

 

Lang Dương Dương cười, hóa thân thành ông chủ vô lương tâm vẽ bánh: “Kiếm được tiền rồi mua cho anh một cái.”

 

Trò chuyện đến lúc sau, ăn no rồi, bia còn lại một ít. Trang Thạc nói ngày mai sẽ gọi mấy người anh em đến thay cửa sổ và cửa ra vào, tự anh làm không tiện lắm.

 

Trang Thạc nói: “Em đi làm thì bọn họ đến, trước khi em tan làm thì sẽ đi.”

 

Lang Dương Dương vừa tìm lạc trong món cá nướng vừa nói: “Sao lại thế, phải giữ người ta lại ăn cơm chứ, mai em mời.”

 

“Thật à?” Mắt Trang Thạc sáng lên.

 

Anh biết Lang Dương Dương không thích những nơi ồn ào náo nhiệt, cho nên mới muốn làm như vậy.

 

Lang Dương Dương uống cạn ngụm bia cuối cùng, đặt mông ngồi xuống thảm, nói: “Em biết anh sợ em không thích, nhưng mà chúng ta đã ở bên nhau rồi, cũng sắp kết hôn rồi, em cũng nên gặp gỡ bạn bè của anh. Sau này anh cũng sẽ gặp bạn bè của em, em vẫn có giác ngộ như vậy mà.”

 

“Được.” Trang Thạc nói.

 

“Đúng rồi, sáng mai anh phải về nông trại một chuyến, lấy ít dụng cụ, tiện thể mang máy tính về đây.”

 

“Lấy máy tính làm gì?”

 

“Nông trại đang đăng ký tham gia Triển lãm Nông Nghiệp năm nay, cần phải nộp tài liệu làm đề án, làm cái này thực sự rất đau đầu, tuần sau đã phải nộp tài liệu rồi, anh phải tranh thủ thời gian.”

 

Lang Dương Dương buông đũa xuống: “Tham gia cái này có lợi ích gì không?”

 

Trang Thạc: “Trong nông trại vẫn còn rất nhiều loại cây trồng khó tiêu thụ, giá cả không cao, anh muốn đưa vào siêu thị, nếu có danh tiếng từ Triển lãm Nông nghiệp thì sẽ thuận lợi hơn một chút.”

 

“Còn bao lâu nữa là phải nộp?”

 

“Sáu ngày nữa.”

 

Lang Dương Dương nhẩm tính thời gian, nói với anh: “Để em làm giúp anh.”

 

“Hả?”

 

“Đây là sở trường của em mà, tin em đi.” Lang Dương Dương cười.

 

Trang Thạc thấy Lang Dương Dương không ăn nữa, lập tức định đứng dậy dọn dẹp.

 

Lang Dương Dương đưa tay nắm lấy ngón tay anh: “Nghỉ ngơi một chút đã, không cần vội.”

 

Trang Thạc ngồi xuống bên cạnh cậu, Lôi Công cũng nằm ngủ bên cạnh.

 

Lang Dương Dương ngả người ra sau dựa vào ghế sofa: “No quá.”

 

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Trang Thạc vừa nói vừa nhích lại gần cậu, còn cố ý ghé đầu Lang Dương Dương lên vai mình.

 

Lang Dương Dương trộm cười, nhìn diễn viên hài trong chương trình truyền hình thực tế kể chuyện cười nhạt nhẽo.

 

Cậu nghĩ, kết hôn, hình như cũng rất tốt.

 

Hết chương 25.

 

Chương 25

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên