Chương 25: Trời Ơi Chồng Ơi, Chúng Ta Có Mờ Ám Quá Rồi Không

 

Chương 25: Trời Ơi Chồng Ơi, Chúng Ta Có Mờ Ám Quá Rồi Không

 

[Bóc phốt một nghệ sĩ họ N nào đó bắt cá hai tay, xem kịch bản ban đêm và “làm chuyện ấy” với đạo diễn trong nhà vệ sinh, nhưng lại bị kim chủ bắt gian tại trận, có video, vào nhanh nào!]

 

[Chủ thớt: Có ai hiểu cho tôi không, mấy ní ơi, tôi chỉ là một diễn viên tuyến 18 mờ nhạt, nhờ quan hệ mua được một suất tham dự bữa tiệc, ban đầu vốn chỉ định tìm kiếm cơ hội, ai ngờ lại hóng được một quả dưa chấn động! Một nam nghệ sĩ họ N, luôn xây dựng hình tượng trong sáng thuần khiết, hóa ra sau lưng lại chơi lớn như vậy! Không chỉ cùng đạo diễn…..]

 

Thôi Hướng Dương vừa đọc vừa cười lạnh.

 

Hừ, đã nói Ninh Lạc không đơn giản mà.

 

Hắn ta không đọc hết, kéo thẳng xuống chỗ video, bấm vào xem Ninh Lạc “chết” như thế nào.

 

 

Mở đầu video là hình ảnh gạch lát sàn, góc quay rất kỳ lạ, vừa nhìn là đã biết quay lén. Một lúc sau, có một người đàn ông bước vào, nhưng chỉ thấy được nửa thân dưới, hình như người đó đang cố chịu đựng cơn đau, dựa vào tường rên rỉ.

 

Năm phút sau, người thứ hai xuất hiện, vừa vào đã ôm lấy người kia, sau đó là tiếng quần áo ma sát và tiếng thở dốc vô cùng ám muội.

 

Thôi Hướng Dương nghe mà thấy thật ghê tởm, hắn ta vừa định thoát ra tắt video thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Dung… A Dung… chậm một chút…”

 

Giọng nói này vô cùng quen thuộc.

 

Quen thuộc đến mức khiến Thôi Hướng Dương chết lặng tại chỗ.

 

Hình ảnh trong video vẫn tiếp tục, cho đến khi người thứ ba xông vào, không dám tin vào cảnh tượng mình nhìn thấy trước mắt, người đó đã cãi nhau với một trong hai người kia, rồi dẫn đến ẩu đả. Sau đó là tiếng thét của một người phụ nữ, tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt của mọi người.

 

Cùng với đó là giọng nói kinh ngạc đến lạc điệu thốt lên rằng, “Cậu ta là Ninh Tịch Bạch?!”

 

Không, không thể nào!

 

Không phải Ninh Lạc sao???

 

Đầu óc Thôi Hướng Dương trống rỗng.

 

Mãi một lúc sau hắn ta mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi co ro trên mặt đất, gương mặt đã bị che khuất, hắn ta tua video quay ngược lại từng chút một.

 

Đến một khoảnh khắc, hắn ta nhìn thấy một nửa khuôn mặt bị tóc che khuất của người đàn ông nọ.

 

“Sao có thể chứ, không thể nào!” Thôi Hướng Dương không ngừng lẩm bẩm, bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu hắn ta.

 

Đúng rồi, quần áo!

 

Cái quần trong video có thiết kế dây xích ở ống quần, chỉ cần so sánh xem hôm đó Tịch Bạch có mặc cái quần kia không là được!

 

Hắn ta vội vàng tìm ảnh thảm đỏ của buổi tiệc tối hôm đó, mang theo hy vọng phóng to ảnh của Ninh Tịch Bạch.

 

Sau đó hắn ta nhìn thấy thiết kế y hệt ở ống quần.

 

Tay hắn ta buông thõng, điện thoại rơi xuống đất.

 

Đến cả người có IQ thấp như hắn ta còn nhận ra được thì cư dân mạng đã sớm phát hiện ra rồi, thậm chí còn đào bới được nhiều hơn thế.

 

[Chủ thớt không phải là diễn viên tuyến 18 mờ nhạt gì đâu, góc quay này ổn định như thế, chắc chắn không phải cầm tay, mà là đã được đặt sẵn máy quay từ trước rồi.]

 

[Xem miêu tả của chủ thớt thì rất dễ hiểu lầm thành một ngôi sao cũng họ N có hai chữ khác, tôi không tin chủ thớt vô tội đâu, chắc chắn là cố ý gây hiểu lầm, mấy tầng đầu trước khi video được đăng đều đã bị dẫn dắt sai hướng.]

 

[Tôi đoán chắc là muốn ké fame của ngôi sao hai chữ kia để làm lớn chuyện này, dù sao thì không lâu trước đây người đó thường xuyên lên hot search, độ hot chưa giảm bao lâu thì phim mới đã lên sóng rồi.]

 

[Mọi người cứ thế mà tin sao? Chỉ dựa vào mỗi bằng chứng này? Biết đâu video là giả, được AI ghép lại thì sao?]

 

[Tôi có mặt ở đó, tôi có thể chứng minh video không hề giả!]

 

[Tôi cũng có mặt ở đó, hơn nữa sau khi màn náo loạn này kết thúc, ban tổ chức bảo mọi người đến khu vực đấu giá, Ninh Tịch Bạch không đi, tối hôm đó cũng không ai nhìn thấy cậu ta nữa.]

 

[Trời ạ, dưa này kích thích quá!]

 

Thôi Hướng Dương nhặt điện thoại lên lại, hắn ta đọc bình luận mà tức đến phát điên.

 

Hắn ta hiểu quá rõ Ninh Tịch Bạch, rõ ràng đến mức dù có tự lừa dối bản thân như thế nào cũng biết một trong hai nhân vật chính trong video chắc chắn là Ninh Tịch Bạch.

 

Thì ra là, cậu ta ở trước mặt mình thì giả vờ ngây thơ, giả vờ trong sáng, giả vờ thuần khiết, nhưng sau lưng thì lại đi ve vãn đạo diễn và một người đàn ông khác?

 

Nghĩ đến việc mình còn ỷ vào thân phận nhà đầu tư, ở phim trường đối xử tốt với Ninh Tịch Bạch, giúp cậu ta ra oai, không ít thì nhiều, chắc chắn là cậu ta và Cận Dung, hai tên khốn đó đã lén lút cười nhạo hắn ta là một tên ngốc si tình!

 

Thôi Hướng Dương bất lực gào thét: “Ninh Tịch Bạch, cậu cứ chờ đó!”

 

Nhưng việc cấp bách bây giờ là phải đòi lại một triệu tệ của mình!

 

Hắn ta vội vàng nhắn tin cho studio Đinh Đang.

 

[Trả tiền, tôi không cần hot search này nữa.]

 

Đối phương gửi đến mấy tấm ảnh chụp màn hình đã ghép lại. Thôi Hướng Dương nhìn, là ảnh chụp màn hình số liệu tăng trưởng theo thời gian thực của những chủ đề liên quan, cùng với vô số bình luận của thủy quân như mưa sa.

 

[Ý anh là sao?]

 

Tiểu Đinh Đang dùng giọng điệu đáng yêu nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất.

 

[Quý khách thân mến, hàng đã bán miễn đổi trả nhé ạ~]

 

Đồ khốn kiếp!

 

Đồ gian thương!

 

Thôi Hướng Dương thật sự muốn ngất đi cho rồi.

 

…………..

 

Bài đăng trên mạng xã hội kia, dưới sự thúc đẩy của các bên, nó đã thực sự bùng nổ, được các tài khoản marketing chia sẻ lên Weibo, lượng thảo luận tăng vọt, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã leo lên top 1 hot search, kèm theo chữ “Hot” đỏ chót phía sau.

 

Tất nhiên, #Diễn xuất của Ninh Lạc là rác rưởi# cũng được đẩy lên, dịch vụ 1 triệu tệ đảm bảo nó nằm trong top 3 hot search không tụt mà.

 

Mở khu bình luận ra, đủ loại công kích mắng chửi diễn xuất của Ninh Lạc, cứ như thể Ninh Lạc đã sao chép cả nhà bọn họ vậy.

 

[Cái hot search bôi nhọ này lộ liễu quá rồi đấy? Có phải gần đây Ninh Lạc đã đắc tội với tên tiểu nhân nào không?]

 

[Ninh Lạc cậu ấy chỉ là một tên điên khùng đầu óc có bệnh thôi, xin hãy tha cho cậu ấy, nếu không tôi sẽ không còn thú cưng điện tử nữa.]

 

[Đúng đúng đúng, fan của cậu ta lúc nào cũng PR như vậy đấy.]

 

[Thích hay không thì tùy, nhưng tôi thật sự thấy thương cho cậu ta, Ninh Lạc không làm gì sai, chỉ vì động vào miếng bánh của người khác mà bị đối xử như vậy, thật là oan uổng quá mà.]

 

[Thương cảm +1, việc này thì có khác gì mấy đứa trong trường học lập bè phái để cô lập người khác đâu.]

 

[Dù sao thì follow cũng không mất tiền, anh em ơi, bấm follow đi!]

 

Trong phút chốc, lượng fan của Ninh Lạc vốn đã tăng chậm lại và có xu hướng bão hòa, bây giờ bỗng tăng vọt với tốc độ thật khủng khiếp, còn nhanh hơn trước gấp mấy lần.

 

…………

 

Sơ Trác entertaiment cũng nhanh chóng nhận được tin tức.

 

Ninh Dương xem xong thì đưa lại cho thư ký: “Gửi cho ba tôi một bản.”

 

Sau khi Ninh Lạc đi “quẩy” về thì nhìn thấy ba Ninh đang nổi trận lôi đình.

 

Ba Ninh ném cái máy tính bảng xuống trước mặt Ninh Tịch Bạch, tức giận đến mức tim gan phèo phổi như muốn nổ tung, ông chỉ vào những hình ảnh không thể chấp nhận được trên đó, chất vấn cậu ta: “Ninh Tịch Bạch, giải thích cho ba nghe xem, đây là cái gì! Con lại đang làm cái gì vậy?!”

 

Ninh Lạc dừng bước.

 

[Ba biết chuyện của Ninh Tịch Bạch rồi à?]

 

Ninh Dương nghe thấy giọng nói của cậu, không biểu lộ gì, anh ta thản nhiên liếc mắt nhìn, ra hiệu cho cậu. Ninh Lạc hiểu ý, đi đến đứng bên cạnh anh, khẽ mấp máy môi, nói nhỏ: “Ba biết rồi ạ?”

 

Ninh Dương “Ừ” một tiếng: “Anh đã nói.”

 

“Anh?!” Ninh Lạc kinh ngạc mở to hai mắt.

 

[Trời đất ơi, anh trai tốt vốn yêu thương Ninh Tịch Bạch nhất đã thức tỉnh rồi sao? Không còn làm con cừu non si tình nữa sao?]

 

Ninh Dương bỗng nhiên nhận ra mình đã quen với việc này rồi: “…Anh đã phát hiện ra Ninh Tịch Bạch có gì đó không ổn từ trước rồi.”

 

Nói xong, anh ta còn nhìn Ninh Lạc.

 

Ninh Lạc rất hiểu chuyện, giơ ngón tay cái lên: “Anh cả, anh đúng là người hùng vì dân trừ hại, đáng lẽ phải báo cho ba biết từ sớm. Ể, anh đang cầm gì trên tay vậy?”

 

Ninh Dương: “À, anh sợ ba tức đến mức lên cơn đau tim, nên chuẩn bị sẵn thuốc, phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.”

 

….. Đúng là con trai hiếu thảo.

 

Ninh Lạc gian nan giật giật khóe miệng: “Hay là anh vẫn nên cất nó đi, chứ em sợ lát nữa ba sẽ trừ hại luôn cả anh đấy.”

 

Bọn họ ở bên này vui vẻ hòa thuận, còn hai ba con bên kia thì đang dầu sôi lửa bỏng.

 

Ba Ninh nhìn đứa con trai thứ ba mà ông đã đặt nhiều kỳ vọng, nhưng cuối cùng lại đi vào con đường sai trái này, thấy cậu ta vẫn còn cố chấp không chịu hối cải, ông giơ tay lên.

 

Cho Ninh Tịch Bạch một cái tát thật mạnh.

 

Ninh Lạc nhìn sang.

 

Cậu khẽ thốt lên: “… Ôi mẹ ơi!”

 

[Đánh vào người cậu ta, trong lòng tôi hạnh phúc!]

 

[Chính là cái cảm giác này, đã quá pepsi ơi!]

 

“…..”

 

Ninh Dương đứng im trầm mặc trong những tiếng hò reo như sấm nổ bên tai.

 

Ninh Tịch Bạch ôm mặt, không dám tin mà nhìn ba Ninh, như thể bị cái tát này làm cho choáng váng: “… Ba?”

 

“Cậu còn có mặt mũi gọi ta là ba à?!” Ba Ninh gầm lên.

 

“Ninh Tịch Bạch, ta tự hỏi mình chưa từng bạc đãi cậu, nuôi cậu lớn lên trong nhung lụa, biết cậu không phải cốt nhục của chúng ta, chúng ta cũng không hề làm gì có lỗi với cậu, ngay cả khi Tiểu Lạc chịu thiệt thòi cũng muốn giữ cậu ở lại, vì ta nghĩ chúng ta là người một nhà, là gia đình.”

 

“Nhưng cậu đã làm gì? Thông đồng với người ngoài muốn hạ bệ anh cả của cậu, còn bản thân cậu thì sao? Chuyện tình cảm cá nhân bê bối, bị người ta quay video phát tán khắp nơi, trước đó còn muốn quyến rũ anh hai của cậu nữa chứ!”

 

Ninh Lạc sờ sờ mũi.

 

Mấy cái trước thì đúng, còn cái cuối cùng thì, rõ ràng là đúng công thức, nhưng sai số rồi.

 

“Ba… Con thật sự bị oan mà.” Ninh Tịch Bạch khóc lóc thảm thiết.

 

Ba Ninh càng nói càng kích động, ngực phập phồng lên xuống, có thể thấy là tức giận đến mức nào, ông thở hổn hển mấy hơi: “Cậu không oan uổng đâu, cậu đã nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy. Ngày mai cậu thu dọn hành lý ra sân bay, đến khi nào vào đoàn làm phim mới thì đừng có về nữa. Cậu cũng lớn rồi, đợi qua năm mới thì dọn ra ngoài ở đi.”

 

Ninh Tịch Bạch cuống lên: “Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi, ba đừng như vậy… ba!”

 

Cậu ta hét lên với ba Ninh đang quay người đi lên lầu, nhưng đã bị quản gia ngăn lại.

 

“Tam thiếu gia, cậu nên bình tĩnh lại trước đã.”

 

Ninh Tịch Bạch nức nở: “Ba… huhuhu, ba…”

 

Ninh Lạc phát hiện bản thân mình rất đáng ghét, cậu thật sự muốn đáp lại ba tiếng “Con trai ngoan”.

 

Cố gắng kìm nén lại suy nghĩ đó, cậu đi đến vỗ vai Ninh Tịch Bạch, chân thành khuyên nhủ: “Người trẻ tuổi, cậu yên tâm, đừng lo lắng gì cả, cứ yên tâm là được.”

 

Trong lòng Ninh Tịch Bạch hận cậu đến tận xương tủy, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cầu cứu cậu, cậu ta nắm lấy tay Ninh Lạc: “Anh hai, anh giúp em cầu xin ba đi, sự việc thật sự không phải như vậy. Nếu ba hiểu lầm em, đêm nay em sẽ không ngủ được mất.”

 

Ninh Lạc nhanh mồm nhanh miệng: “Không ngủ được thì tìm việc làm ca đêm, tăng gấp đôi giá trị bản thân.”

 

“…”

 

Ninh Dương quay đầu đi, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay mới nhịn được cười.

 

…………..

 

Ninh Lạc đã được Hứa Linh đặc biệt dặn dò, không được quan tâm đến hot search trên Weibo, cô tự có sắp xếp, bảo cậu ở nhà học thuộc kịch bản, sắp phải thử vai rồi.

 

Ninh Lạc ừ ừ đồng ý, sau đó nằm nhoài trên giường lắc lư hai chân đọc kịch bản.

 

Mười phút sau, cậu mở Weibo đăng nhập tài khoản phụ.

 

“Kỳ lạ thật, đang học thuộc kịch bản mà sao tự dưng điện thoại lại chạy vào tay mình rồi.”

 

Khi làm việc chính, đến cả không khí cũng thú vị hơn học thuộc kịch bản. Lúc này Ninh Lạc đang lặp đi lặp lại động tác làm mới trang chủ Weibo, xem những người mình theo dõi đã đăng gì.

 

Phần lớn đều đang phát điên, dù sao thì những người có thể chơi cùng với cậu đều không phải người bình thường, mỗi ngày chỉ muốn đấm cho cái thế giới chết tiệt này một phát.

 

Thấy bọn họ đều đau khổ như vậy, không ai sống tốt, Ninh Lạc liền yên tâm.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Vì vậy, đoạn video về mèo đột nhiên xuất hiện lại càng trở nên đặc biệt thanh lệ thoát tục.

 

Mèo con nhỏ nhắn mềm mại, chỉ bằng bàn tay, lông xù, đang nằm nghiêng trên chăn ngủ, một bàn tay thon dài đang véo tai nó, bị mèo con bất mãn giơ tay lên muốn gạt ra, lại để lộ ra đệm thịt màu hồng phấn.

 

Ninh Lạc lập tức bị thu hút, nhìn avatar, quả nhiên là L.

 

Cậu chọc chọc vào khung chat của đối phương.

 

[Quần Đùi Bốc Cháy: Mèo con đáng yêu quá.]

 

[Quần Đùi Bốc Cháy: Nhà anh nuôi bao nhiêu con mèo? Tôi thấy con này không giống avatar của anh.]

 

[L: Ba con, gần đây có một con mèo mẹ đẻ một lứa, chỉ giữ lại một con mèo con.]

 

[Quần Đùi Bốc Cháy: Thảo nào, xem những gì anh đăng thật sự rất chữa lành, yêu mèo quá.]

 

[L: Dạo này cậu không hay đăng bài nhỉ.]

 

[Quần Đùi Bốc Cháy: Bởi vì tôi đang bận quăng bánh Roti ở Ấn Độ.]

 

[L: Đúng là nên ra ngoài đi dạo, nếu không sẽ không biết ở nhà chơi điện thoại thoải mái đến mức nào đâu.]

 

Ninh Lạc: “6.”

 

Cậu lại nói chuyện phiếm với L một lúc, thấy có người tag mình trong nhóm fan, liền chuyển ra xem, thì ra là buổi gặp mặt offline.

 

Nói đùa, đương nhiên là Ninh Lạc không thể tham gia rồi, cậu vội vàng từ chối.

 

Nhớ ra điều gì đó, lại đi hỏi L: [Lu Lu, anh có tham gia nhóm fan không?]

 

[L: Lu Lu?]

 

[Quần Đùi Bốc Cháy: Không thể cứ gọi anh là chị em mãi được, anh là L mà, vậy gọi là Lu Lu đi.]

 

Lộ Đình Châu trả lời một chữ “Ừ”, rồi nói chưa tham gia, Ninh Lạc bèn mời anh vào nhóm.

 

[Quần Đùi Bốc Cháy: Nhưng anh phải cho tôi số Wechat trước, tôi thêm bạn tốt rồi kéo anh vào nhóm.]

 

Lộ Đình Châu đưa cho cậu tài khoản anh dùng số điện thoại khác để đăng ký, chấp nhận lời mời kết bạn xong, anh nhìn cái tên tài khoản với ảnh đại diện anime, nói một câu “Tôi đi tắm đây” rồi offline.

 

Ninh Lạc tự tay sửa lại biệt danh của “L” thành “Lu Lu”.

 

[Phì Trạch Khoái Lạc Thủy: Sao anh không đổi tên tài khoản và avatar vậy?]

 

[Phì Trạch Khoái Lạc Thủy: Được rồi, tôi kéo anh vào nhóm rồi nhé]

 

Đợi Lộ Đình Châu từ phòng tắm ra thì nhận được hai tin nhắn này, anh lau tóc mấy cái, đặt khăn xuống rồi vào nhóm chat.

 

[Chân Đã Què Còn Bị Đá: Vì có người mới vào, nên phát lại phúc lợi của nhóm chúng ta một lần nữa!]

 

Phúc lợi của nhóm?

 

Lộ Đình Châu tò mò bấm vào một file nén, tải xuống rồi giải nén, bên trong toàn là ảnh và video.

 

Anh mở ra xem, toàn bộ là ảnh chụp cảnh khoe cơ bụng từ mọi góc độ.

 

Còn gương mặt thì quen đến không thể quen hơn.

 

Vì đó chính là anh.

 

Lộ Đình Châu: “…”

 

Ngón tay anh lơ lửng trên nút báo cáo nhóm, suy nghĩ xem nên chọn thông tin khiêu dâm hay công kích cá nhân.

 

Lúc này, một tin nhắn mới lại hiện lên.

 

[Phì Trạch Khoái Lạc Thủy: Đi ngủ đây, già rồi, qua cái thời huy hoàng có thể solo với Diêm Vương rồi.]

 

Không đợi bên kia trả lời, Ninh Lạc đã ngáp một cái rồi chui vào chăn, kéo cao chăn lên ngủ.

 

…………….

 

Mặc dù đã điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt từ sớm, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu vẫn không thể chấp nhận được việc mình phải dậy từ lúc sáu giờ sáng để đi thử vai.

 

Lại còn là giữa mùa đông!

 

Làm gì có ai có thể rời khỏi chiếc chăn ấm áp cơ chứ.

 

Để không lỡ việc chính, Ninh Lạc đã nhờ mẹ Ninh từ tối hôm trước, bảo bà ấy nhất định phải gọi cậu dậy. Mẹ Ninh cười, nói được, lúc này Ninh Lạc mới yên tâm ngủ.

 

Sáu giờ sáng, cậu mơ màng mở mắt trong tiếng kèn Xô-na vang dội.

 

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đây là đang làm gì?

 

Cậu nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, là chiếc điện thoại mà mẹ Ninh nhất định phải để trên đầu giường cậu tối qua, lúc này vẫn đang vui vẻ phát ra tiếng kèn Xô-na, thề sống thề chết muốn tiễn Ninh Lạc lên đường.

 

Cậu tắt báo thức, cầm điện thoại ngồi trên giường, dần dần tỉnh táo lại: “…”

 

Ninh Lạc vội vã xuống lầu tìm mẹ Ninh, bà đã dậy và đang tập yoga.

 

“Mẹ, mẹ để cái bài nhạc này làm chuông báo thức, suýt chút nữa làm con sợ chết khiếp!”

 

Mẹ Ninh đổi tư thế, tranh thủ liếc nhìn Ninh Lạc một cái: “Cũng khá hiệu quả đấy chứ, mới kêu một tiếng đã dậy rồi.”

 

“… Con suýt chút nữa thì lên cơn đau tim đấy.” Ninh Lạc ôm tim, cảm nhận được gánh nặng cuộc sống mà sinh mệnh không thể chịu đựng nổi, trăm nghìn lần vẫn không hiểu nổi, “Sao mẹ lại để tiếng kèn đám ma làm nhạc chuông báo thức của con vậy?”

 

Mẹ Ninh: “À, cái này đó hả. Vì tỉnh thì có thể tiễn con đi làm, không tỉnh thì có thể tiễn con lên đường luôn.”

 

Ninh Lạc: “…”

 

Cậu khó khăn lên tiếng: “Mẹ, con xin mẹ đó, mẹ ít lên mạng thôi.”

 

Cậu thật nhớ mẹ của ngày xưa, ngày bà chưa bị cư dân mạng đầu độc!

 

Tin tốt là, sau hai giờ di chuyển, Ninh Lạc đã không bỏ lỡ thời gian thử vai, còn đến sớm hơn một tiếng.

 

Tin xấu là, cậu mệt mỏi rã rời như cún, buồn ngủ đến mức hai mắt mở không ra luôn.

 

Buổi thử vai này rất quan trọng, Hứa Linh cũng đến, trong khi chờ thang máy ở sảnh lớn, cô nói với Ninh Lạc một số điều cần phải chú ý, căn dặn cậu lát nữa đừng hồi hộp.

 

Ninh Lạc đội mũ lưỡi trai, cô nói một câu cậu lại gật đầu một cái, gật thành gà mổ thóc luôn, rõ ràng là đã sắp mất ý thức rồi.

 

Hứa Linh bất lực: “Tối qua cậu đi tưới ruộng ở đầu làng à? Buồn ngủ đến mức này?”

 

“Không, em đi phóng hỏa.” Ninh Lạc buồn ngủ đến mức nói không rõ chữ, nhưng miệng vẫn không chịu thua, “Em là tên tội phạm phóng hỏa thiêu rụi trái tim người khác.”

 

Biểu cảm trên mặt của Hứa Linh thật khó mà diễn tả bằng lời được.

 

“Đing” một tiếng, cửa thang máy từ tầng hầm đi lên, dừng lại ở tầng 1.

 

Ninh Lạc kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, lơ mơ bước vào như hồn ma, thậm chí còn không thèm nhìn xem bên trong có ai hay không.

 

Hứa Linh nhìn thấy, đang định mở miệng thì có người vội vàng chạy đến, đụng mạnh vào người Ninh Lạc.

 

Ninh Lạc vốn đã buồn ngủ đứng không vững, bị đụng một cái cả người liền loạng choạng, đầu đập thẳng xuống đất.

 

[Xong rồi, sắp hủy dung phá tướng luôn rồi, a a a a a! Gương mặt hoàn mỹ của tôi!!!]

 

Cậu nhắm chặt mắt chuẩn bị đón nhận cơn đau ập đến, nhưng lại có một bàn tay đưa ra, đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.

 

Trong lúc Ninh Lạc loạng choạng ngã vào người kia, cằm đập vào chiếc cúc áo kim loại lạnh lẽo, bị buộc phải ngẩng mặt lên.

 

Mùi gỗ lạnh lẽo thơm ngát phảng phất quẩn quanh chóp mũi, kết hợp với hương thơm thoang thoảng của hoa mộc lan.

 

Hàng mi dài khẽ run lên, lập tức tỉnh táo lại.

 

Trái tim không hiểu sao đập nhanh hơn mấy nhịp.

 

Hơi thở của người lạ phả vào tai cậu, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên bên tai, không có cảm xúc gì, cách phát âm chậm rãi mang theo nhịp điệu thật đặc biệt:

 

“Không nhìn đường à?”

 

Giọng nói quen thuộc khiến Ninh Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc nét, gọn gàng của người đàn ông cùng một chút màu môi nhạt ẩn sau vành mũ lưỡi trai hạ thấp.

 

[Bà nó bà nó bà nó bà nó!!! Là Lộ Đình Châu!!!]

 

Hứa Linh giật giật khóe miệng. Bây giờ cậu mới phát hiện ra à.

 

Ninh Lạc tiếp tục kêu như gà con.

 

[Trời đất quỷ thần ơi!!! Bây giờ là tình huống gì đây?! Anh ấy đang ôm tôi, tay còn đặt trên eo tôi?? Trời ơi chồng ơi, chúng ta có mờ ám quá rồi không, anh đừng như vậy, tinh thần em không bình thường đâu, kích động lên là sẽ ăn thịt người đó!!!]

 

Lộ Đình Châu nghe Ninh Lạc lải nhải bên tai, rất muốn búng vào vành mũ của cậu một cái, bảo cậu đừng có nói nữa.

 

Anh buông tay đang đỡ eo Ninh Lạc ra, tiện thể ấn vành mũ của cậu xuống.

 

“…”

 

Vành mũ nặng trĩu che khuất phần lớn tầm nhìn, Ninh Lạc không nghi ngờ gì, đưa tay lên chỉnh lại, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Lộ Đình Châu.

 

Người đàn ông mặc một chiếc áo len cao cổ màu xanh đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dáng dài, chiếc cúc áo kim loại bên trên vừa rồi đã va vào cằm Ninh Lạc. Đôi chân dài được bao bọc trong lớp vải âu phục được là phẳng phiu, càng tôn lên vóc dáng cao ráo, thẳng tắp của anh.

 

Một bộ trang phục thường ngày rất đơn giản, nhưng bởi vì dáng vẻ nhàn nhã, điềm đạm của anh, lại toát lên loại khí chất khiến người khác không dám xem nhẹ.

 

Tai Ninh Lạc bây giờ vẫn còn đỏ, cậu lắp bắp: “Lộ, Lộ…”

 

Lộ Đình Châu nhướng mày: “Không gọi anh nữa à?”

 

“Anh Đình Châu.”

 

Ninh Lạc gọi xong cảm thấy mặt mình lại nóng lên, “Vừa rồi cảm ơn anh.”

 

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Lộ Đình Châu gật đầu, nhìn về phía người vừa đụng vào Ninh Lạc.

 

Đối phương cũng nhận ra anh, rất căng thẳng: “Xin lỗi thầy Lộ, tôi không cố ý, tại tôi vội quá nên không để ý.”

 

Lộ Đình Châu: “Hình như cậu chọn sai đối tượng xin lỗi rồi.”

 

“Xin lỗi vị tiên sinh này, tôi không cố ý.”

 

Ninh Lạc xua tay: “Không sao, lần sau chú ý là được.”

 

“Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.” Nhân viên thở phào nhẹ nhõm.

 

Thang máy dừng lại ở tầng 7, Ninh Lạc và Hứa Linh ra khỏi thang máy, đi được vài bước lại cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Lộ Đình Châu đang ở phía sau, cách cậu vài bước, anh đang chậm rãi đi tới.

 

Trong phút chốc khiến CPU của Ninh Lạc bị đốt cháy: Trong nháy mắt, CPU của Ninh Lạc như muốn bốc cháy: “Ơ, không lẽ anh Đình Châu cũng đến thử vai sao?”

 

“Không phải.” Lộ Đình Châu lắc đầu, “Tôi đến tìm em họ của tôi.”

 

Tiện thể với tư cách là nhà đầu tư, kiểm soát chất lượng diễn viên của đoàn phim này.

 

Lời này Lộ Đình Châu còn chưa kịp nói, đã nhìn thấy em họ Phương Lộc Dã đi về phía anh, cậu ta ăn mặc như một con công xòe đuôi sặc sỡ.

 

Ninh Lạc như nghĩ đến điều gì đó, cậu chớp chớp mắt, xác nhận: “Là vị minh tinh tên Phương Lộc Dã đó sao?”

 

Lộ Đình Châu gật đầu: “Đúng vậy.”

 

[Bà nội của tôi ơi, bà ngoại của tôi ơi, áo ngắn của tôi ơi, áo bông của tôi ơi, không ngờ tôi lại được gặp thụ trong tiểu thuyết tra công tiện thụ!!!]

 

[Phương Lộc Dã dây dưa đến chết đi sống lại với tên trợ lý của cậu ta, cuối cùng mới biết từ đầu đến cuối người ta chỉ coi cậu ta là trò đùa mà thôi!]

 

Lộ Đình Châu sa sầm mặt, cảm xúc trên mặt càng thêm lạnh lẽo.

 

Lúc Ninh Lạc vẫn còn đang nghĩ đến chuyện của Phương Lộc Dã thì vai bị người ta nắm lấy, xoay người cậu lại.

 

“Cậu lải nhải cái gì thế hả!”

 

Trước mắt Ninh Lạc lướt qua một mảng màu sắc sặc sỡ, chỉ riêng cái áo sơ mi hoa thôi mà đã có không dưới mười màu, càng không cần nói đến những món phụ kiện lòe loẹt, phô trương kia.

 

Cậu ngây người.

 

[Công đang vào thời kỳ tìm bạn đời nên xòe đuôi à?]

 

“Khụ.”

 

Lộ Đình Châu đưa tay lên che miệng, che đi khóe miệng không nhịn được cong lên.

 

Hết chương 25.

 

Chương 25: Trời Ơi Chồng Ơi, Chúng Ta Có Mờ Ám Quá Rồi Không

Ngày đăng: 21 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên